[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 2: Gặp lại Từ Kha




Theo tiếng “rầm” khi cánh cửa bị đóng mạnh, Từ Kha lảo đảo quỳ ngã xuống nền đá sáng bóng đến mức có thể soi gương. Nàng bật ra một tiếng rên đau, lớp quần áo mỏng dính vào da thịt, nhăn nhúm hỗn độn.

Ngẩng đầu lên, trong mắt nàng chỉ còn lại cánh cửa gỗ khép kín. Ánh mắt Từ Kha sắc bén, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi mới chống tay, cố gắng nhưng vẫn giữ được dáng vẻ tao nhã mà đứng dậy. Đầu ngón tay vuốt qua lớp lụa mỏng trên vai.

“Vẫn còn tưởng mình thông minh, hóa ra cũng ngu xuẩn như ngày xưa.”

Nàng cười nhẹ, eo thon đứng thẳng, giọng nói lạnh lẽo: “Chó cắn Lữ Động Tân, nếu không tin ta thì có chết cũng đáng.”

Cùng lúc đó, phía sau cánh cửa gỗ.

Ngay khi cửa khép lại, Diệp Do Thanh gần như khuỵu ngã. Cả người nàng trượt dọc khung cửa rồi ngã xuống đất, răng cắn chặt, cố gắng chịu đựng cơn đau xé nát trong đầu. Trước mắt nàng loang loáng những hình ảnh vụn vỡ.

Giống như một kẻ đứng ngoài lạnh lùng nhìn lại.

Nàng thấy chính mình hân hoan gả vào Tần phủ, nhưng đêm tân hôn lại phòng không gối chiếc.

Nàng thấy Tần Vọng đoạt hết của hồi môn, phóng túng giữa rượu ngon và mỹ nữ, không buồn bố thí cho nàng một đồng bạc vụn.

Nàng thấy người mẹ tiều tụy bị bỏ mặc giữa trời đông giá rét, sống sờ sờ đông chết.

Nàng thấy Quốc Công Phủ ngập xác chết, ngọn lửa bùng lên rồi dần lụi tắt.

Cảnh tượng cuối cùng, Chu Từ Kha đối diện nàng, vừa cười vừa rơi lệ, rồi dứt khoát xoay người nhảy vào biển lửa cuồn cuộn.

Một tiếng hét thê lương vang lên từ nơi nào đó.

Diệp Do Thanh choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn màn trướng hoa văn trên giường.

Rõ ràng vừa rồi nàng còn ngất xỉu trên đất, sao giờ lại nằm trên giường?

Khung cảnh trước mắt không thay đổi, nàng vẫn ở nơi này. Mọi ý nghĩ hiện đại rơi vào khoảng không, chỉ còn lại một sự thật không thể chối cãi...

Nàng đã xuyên qua.

“Đại cô nương!” Một giọng kêu gấp gáp vang lên bên tai.

Diệp Do Thanh quay đầu, thấy một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi đang quỳ cạnh giường. Khuôn mặt nhỏ gầy gò, búi tóc cài vài chuỗi hạt châu hoa đơn giản.

Nàng chưa kịp nói gì, thiếu nữ kia bỗng hốt hoảng kêu lên:

“Đại cô nương, trán ngài làm sao thế… Ta đi gọi đại phu!”

Cô nương vừa nói vừa định bật dậy, Diệp Do Thanh vội đưa tay ngăn lại:

“Không sao, vừa rồi ngã một chút, tóc che nên nhìn mới thế thôi.”

“Nhưng mà…”

“Ta nói không có việc gì.” Giọng nàng trầm xuống, ánh mắt quét qua thiếu nữ.

Thiếu nữ thoáng sững người, không dám cãi thêm, chỉ cúi đầu đầy nghi hoặc. Từ khi nào đại cô nương lại có khí thế khiến người ta không dám xen vào như vậy? Chẳng lẽ vì sắp gả cho Tần tiểu tướng quân mà cao hứng quá chăng?

“May quá cô nương đã tỉnh. Hôm nay chính là ngày hạ sính, nếu ngài vắng mặt chắc chắn sẽ bị Quốc công trách phạt.”

Thiếu nữ vừa nói vừa đưa ra một đống vải dệt: “Đây là xiêm y Tú Nương vừa mới gấp rút may xong, cô nương mau thay, bằng không sẽ không kịp!”

Hạ sính. Theo luật triều đình, một khi sính lễ được đưa sang, hôn sự coi như đã định, không thể thoái hôn. Diệp Do Thanh nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm căng thẳng.

“Gương.” Nàng nói.

“Hả?” Thiếu nữ tròn mắt.

“Gương.” Nàng lặp lại.

Thiếu nữ vội vàng chạy đi, lấy chiếc gương đồng cũ kỹ đưa cho nàng.

Gương đồng loang lổ nhưng vẫn phản chiếu rõ khuôn mặt. Đôi mày hẹp dài, mắt phượng khẽ mở, con ngươi màu trà bị lông mi che nửa, gò má cao, hốc mắt sâu, môi đỏ khép chặt như mang theo nụ cười nhưng thật ra lạnh lùng bạc bẽo.

Gương mặt ấy giống hệt trước kia, nhưng lại có nét gì đó xa lạ.

Chấp nhận mình đã trở thành một người khác, dường như cũng chẳng khó khăn, đặc biệt sau khi đã tận mắt chứng kiến cả đời dài đằng đẵng kia.

Chỉ có điều… tình cảnh của thân thể này thực sự hiểm nguy.

“Là ngươi đưa ta lên giường?” Nàng bất ngờ hỏi. Giọng điệu ôn hòa, nhưng nghe không rõ cảm xúc.

Thiếu nữ thoáng giật mình, vội lắc đầu.

“Cô nương sai ta đi giục Tú Nương làm xiêm y. Khi ta quay lại, ngài đã ngủ rồi.”

Diệp Do Thanh gật nhẹ, lòng dấy lên nghi ngờ nhưng không hỏi thêm, đứng dậy xuống giường.

Thiếu nữ nắm chặt tay áo, muốn đỡ nhưng không dám. Trong mắt nàng, đại cô nương bỗng mang vẻ mặt như đang tính toán điều gì, khiến người ta sợ hãi.

Diệp Do Thanh thì rất nhanh đã thích ứng. Nàng bước vài bước, đảo mắt quan sát khắp phòng, rồi thản nhiên rót một chén trà.

Ngay khi đưa lên môi, nàng dừng lại.

“Ngươi mới vào đây thôi?” Nàng hỏi.

Thiếu nữ gật đầu.

Diệp Do Thanh liếc chén trà, suy tư giây lát rồi hỏi tiếp:

“Trong nhà này, còn ai có thể tùy tiện ra vào?”

“Không có.” Thiếu nữ đáp.

“Phu nhân nhiều năm bệnh tật, mọi việc trong phủ đều rơi vào tay Tiểu Nhị Nương. Phu nhân muốn người hầu, nàng ta đưa tới toàn bọn tâm thuật bất chính, nên sau này không dám gọi nữa.”

Diệp Do Thanh nhíu mày, bất giác nhớ tới cảnh tượng trong mộng: người phụ nữ gầy gò ngã gục bên đường, trong trận tuyết Biện Kinh chưa từng có, bị đông cứng thành khối băng.

Mẫu thân Diệp Do Thanh là Triệu Khanh Nhu, vốn là ngoại tôn nữ của Tự Vinh Vương, thân thế hiển hách. Nhưng bảy năm trước, khi xảy ra án loạn đảng, hoàng đế hạ lệnh xử trảm và sung gia sản, trong đó có cả Tự Vinh Vương.

Triệu Khanh Nhu nhờ gả vào Quốc Công Phủ mà thoát nạn, song từ đó mất chỗ dựa, lại bệnh nặng triền miên, không thể sinh con được nữa. Quốc Công xa lánh nàng, lại sủng ái thiếp thất.

Tiểu Nhị nương có một con trai, một con gái. Triệu Khanh Nhu chỉ có mỗi Diệp Do Thanh, thân phận nhạy cảm, ngày càng bị lạnh nhạt, cuộc sống vô cùng khổ sở.

Bỏ lại ý nghĩ ấy, Diệp Do Thanh đặt chén trà xuống, ngón tay siết chặt thành ly.

Giọng nàng lạnh lùng: “Ta vừa mới ngất đi lâu như vậy… nước này, lẽ ra không thể còn nóng.”

Thiếu nữ còn trẻ nhưng không ngốc, nghe vậy liền tái mặt, vội vàng cảnh giác nhìn quanh, theo bản năng chắn trước mặt Diệp Do Thanh.

Nàng mới vừa vào, không biết ai đã giở trò hãm hại, có lẽ là để ngăn cản hôn sự.

Diệp Do Thanh thả chén trà, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã tối đen.

Bỗng...

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Thiếu nữ hoảng hốt suýt kêu thét, may mà Diệp Do Thanh kịp che miệng nàng.

“Ai đó?” Nàng cảnh giác hỏi.

“Đại cô nương, là tiểu nhân phụng mệnh Quốc Công đến thúc giục. Canh giờ đã đến, xin đại cô nương mau chuẩn bị.” Giọng một nữ tử vang lên ngoài cửa, sau đó tiếng bước chân xa dần.

Thiếu nữ kia thở phào một hơi, xoay người lấy bộ y phục ra, vội la lên:

“Đại cô nương mau thay đồ đi, chậm chút nữa bị trách phạt trước mặt mọi người thì khổ.”

Diệp Do Thanh bị nàng kéo đi vài bước, đành mặc cho nha hoàn giúp thay bộ lễ phục cũ trên người. Ánh mắt nàng lại dừng ở ánh nến lay động trước mặt, trong lòng lặng lẽ tính toán đối sách.

Đi thì nhất định phải đi, nếu không sẽ không chỉ một mình nàng bị trách phạt. Nhưng một khi đã hạ sính, thì cũng đồng nghĩa với việc "ván đã đóng thuyền", không cách nào hối hôn được nữa. Vì thế, trước lúc sính lễ diễn ra, nàng nhất định phải tìm lý do, khước từ sính lễ, hủy bỏ hôn ước này.

Đầu nàng lại bắt đầu âm ỉ đau nhức.

Trong lúc còn suy nghĩ, y phục đã được thay xong. Đó là bộ lụa màu nhã nhặn, bên ngoài thắt thêm váy lụa màu xanh biếc, càng tôn lên dáng người thon dài của nàng. Nha hoàn lại phủ thêm cho nàng một chiếc áo khoác chắc chắn, rồi đỡ nàng bước ra khỏi phòng.

Ký ức trước đó nàng đều không có, chỉ có thể dựa theo tình tiết trong sách mà đoán. May mà bên cạnh còn có một nha hoàn, bằng không ngay trong chính phủ Quốc Công này, sợ rằng nàng cũng chẳng nhận ra đường đi. Diệp Do Thanh thầm nghĩ vậy, chỉ là quên mất tên của nha hoàn này.

Chẳng bao lâu sau, nha hoàn dìu nàng vòng qua một dãy hiên, đi vào một viện lớn hơn, chợt nhỏ giọng nói:

“Đại cô nương, sau này khi người gả vào Tướng Quân Phủ, nhất định phải mang theo Cầm Tâm. Tính tình người vốn thẳng thắn, bên cạnh dù sao cũng cần có người chăm lo.”

À, thì ra nàng gọi là Cầm Tâm. Còn kết cục thế nào thì... Diệp Do Thanh không nhớ rõ.

Dù sao trong nguyên tác, ngoài nữ chính ra, hầu như chẳng ai có thể sống sót.

“Được.” Diệp Do Thanh gật đầu.

Ánh mắt Cầm Tâm lập tức sáng rỡ, vui mừng rõ ràng, tay đỡ nàng càng thêm cẩn trọng. Vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Đã là tháng tư rồi, cỏ cây mọc đầy khắp nơi, vậy mà trời vẫn còn lạnh thế này.”

Tháng tư sao? Diệp Do Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, xa xa như có mây đen che lấp dãy núi trùng điệp, trong không khí phảng phất mùi bùn đất. Phủ Quốc Công thì đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt một mảnh.

Ở hiện đại, cha mẹ nàng bận bịu cả ngày với công ty và việc nước ngoài, từ nhỏ nàng đã phải tự lập, sau này tiếp quản công ty càng bận rộn, hiếm khi có thời gian ngẩng đầu nhìn trời.

Khoảnh khắc trước khi chết, có lẽ thứ đẹp nhất nàng từng nhìn thấy chính là mặt trời.

Bất kể thế nào, có thể còn sống là tốt rồi. Còn những người vốn theo nguyên tác sẽ phải chết... Diệp Do Thanh nghiêng mắt nhìn thiếu nữ hồn nhiên tươi tắn bên cạnh.

Nàng sẽ thử giữ lại mạng sống cho họ.

Dưới ánh lửa hắt lên, ngọn cây trở thành màu cam, tiếng đàn nhộn nhịp vang vọng phía trước. Càng đi, tiếng người càng ồn ào, không khí rộn ràng, mùi đồ ăn theo gió từ vườn lớn bên trong phảng phất bay tới.

Diệp Do Thanh vừa định bước qua cổng vòm, bỗng nghe thấy vài tiếng quát lớn, còn kèm theo tiếng đồ vật vỡ nát. Nàng dừng bước.

Cầm Tâm cũng theo nàng dừng lại, ánh mắt nhìn về góc tường sâu trong, lẩm bẩm:

“Lại ai gây chuyện nữa, chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày đại cô nương định sính hay sao?”

Vừa nói, nàng định cất giọng lớn hơn. Nhưng Diệp Do Thanh nghe tiếng kia thấy quen quen, liền đưa tay ngăn nàng lại, ngón tay ngọc khẽ đặt lên môi, ra hiệu phải im lặng.

Âm thanh càng rõ ràng. Diệp Do Thanh bước tới gần, nhìn xuyên qua bức tường hoa thấp, mơ hồ thấy một dáng người yểu điệu đang bị túm chặt.

“Ngươi con nha đầu này tính tình thật mạnh mẽ! Nhưng chẳng phải chỉ là người hầu bên cạnh Tần tiểu tướng quân thôi sao? Ta với hắn vốn là tri kỷ, chỉ cần một câu, ngươi cũng chẳng còn chỗ đứng. Đừng có không biết điều!”

“Buông ra!” Giọng nữ tử căm ghét vang lên, theo sau là một tiếng hét thất thanh, kinh động cả mấy con chim sẻ.

Tim Diệp Do Thanh thót lại. Sinh ra trong xã hội pháp trị, đối với loại hành vi vô lễ này nàng tự nhiên vô cùng chán ghét, không kìm được bước nhanh lên. Nhưng Cầm Tâm vội kéo tay nàng, hoảng sợ nói nhỏ:

“Đại cô nương, đó là Thế Tử!”

Thế tử? Diệp Do Thanh ngẩn ra một thoáng, cố tìm trong trí nhớ.

Theo nguyên tác, sau khi Triệu Khanh Nhu lâm bệnh nặng không thể chống đỡ, Lương Quốc Công liền tấu xin hoàng đế cho con của thiếp là Diệp Thừa Phúc kế thừa tước vị, trở thành Thế Tử. Ngày trước, Diệp Do Thanh thường xuyên bị hắn bắt nạt, chẳng trách Cầm Tâm sợ hãi như vậy.

Lại thêm một tiếng thét chói tai vang lên, cùng lúc với tiếng gầm giận dữ đau đớn của Diệp Thừa Phúc. Tim Diệp Do Thanh lập tức siết chặt. Nàng âm thầm chửi một tiếng, rồi dứt khoát đẩy cửa hoa bước ra.

Tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, vật nặng rơi xuống đất, mùi rượu và bùn đất trộn lẫn bốc lên. Mí mắt Diệp Do Thanh khẽ động, liền bị một thân ảnh nhỏ nhắn trong cơn hoảng loạn lao thẳng vào lòng.

Nàng giật mình, nhưng không đẩy ra, mặc cho hương phấn quẩn quanh mũi, mặc cho thân thể mềm mại run rẩy vùi chặt vào ngực mình.

Nữ tử rõ ràng bị kinh hãi, hơi thở dồn dập hỗn loạn, bàn tay như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, bấu chặt lấy vạt áo trước ngực nàng, chẳng kịp bận tâm người đó là ai.

“Cứu... cứu ta...” Chu Từ Kha run rẩy, đứt quãng kêu lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...