[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 19: Một phần hạ lễ
Ngày mừng thọ Thái hậu đến hẹn đã tới. Vài ngày trước, hoàng cung đã cho mở kho phát chẩn, ban thưởng trong kinh, quan dân cùng vui, khắp nơi rộn ràng hỷ khí. Ngay cả mấy cây hòe già cuối thành cũng bị buộc lên những dải lụa đỏ rực.Trước một ngày tiệc mừng thọ, các quan lại, hầu tước đều phải tiến cung dâng thiệp, suốt đêm không ngủ, đèn đuốc sáng trưng, đồng loạt cầu phúc cho Thái hậu.Trong phủ Quốc công, Diệp Do Thanh ngồi ngay ngắn, chờ Triệu Khanh Nhu đội cho nàng một chiếc phát quan lên đầu. Phát quan này hoa văn xếp quây tròn, tuy khéo nhưng kiểu dáng có phần cổ lỗ.Triệu Khanh Nhu bỗng thở dài, đặt phát quan xuống tay.“Rốt cuộc vẫn không hợp. Ngày hôm nay quan trọng như vậy, gần như toàn bộ quyền quý kinh thành đều có mặt, mà mẫu thân lại không lấy ra nổi cho con một món gì tốt.” Thần sắc bà lộ rõ tự trách.Diệp Do Thanh biết bà áy náy, liền cong môi cười dịu dàng nói:“Con thấy cái phát quan này cũng tinh xảo, chỉ là không hợp với xiêm y hôm nay thôi. Không bằng cứ dùng trâm liễu ngày thường? Vừa khéo lại hợp với bộ váy xanh này.”Cầm Tâm nghe vậy vội vàng mang hộp trâm đến.“Nhưng dù sao đây cũng là dịp long trọng, con lại là đích nữ, như thế… chẳng phải sẽ bị chê cười sao?” Triệu Khanh Nhu ngập ngừng.“Không sao, con vốn không muốn gây quá nhiều chú ý.” Diệp Do Thanh vừa nói, vừa lấy trâm liễu cài lên tóc, lại treo thêm đôi khuyên ngọc lên tai, soi gương đồng mà mỉm cười hài lòng.Nguyên bản, lúc này nữ chính phải chịu đủ loại nhục nhã: ban đầu bị Nhị nương tráo đổi hạ lễ khiến nàng trở thành trò cười trong tiệc, sau đó lại bị Từ Kha dẫn đi gặp nam chính, nghe thấy đủ lời khó nghe, cuối cùng còn bệnh nặng một trận.“Cầm Tâm, Tuyết Hồ đâu?” Diệp Do Thanh chưa yên tâm, lại hỏi.“Vẫn ở cạnh ta.” Cầm Tâm vừa đáp vừa bưng một giỏ tre lớn tới, mở nắp, con hồ ly trắng nõn ló đầu ra, ngửi ngửi về phía Diệp Do Thanh.Được Cầm Tâm chăm sóc cẩn thận, hồ ly đã khôi phục dáng vẻ đáng yêu ngày trước, lông trắng mượt như bông xốp, lấp lánh linh hoạt.“Thế thì tốt, nhớ là đừng để rời khỏi người.” Diệp Do Thanh nói, đưa ngón tay đẩy đầu hồ ly trở lại trong giỏ.“Còn hạ lễ giả thì sao?” nàng lại hỏi.“Đã chuẩn bị xong, đóng phong kỹ trong rương, đặt ở tiền thính, chờ gia nhân khiêng đi.” Cầm Tâm đáp.Triệu Khanh Nhu nghe vậy có chút khó hiểu, nhẹ nhàng đẩy vai con gái:
“Đã có hồ ly rồi, sao còn phải chuẩn bị thêm một phần nữa?”“Lát nữa mẫu thân sẽ biết.” Diệp Do Thanh chớp mắt, để lộ nụ cười, khiến gương mặt Triệu Khanh Nhu vốn nhiều ngày u ám cũng nở ý cười.“Được rồi, con đã có chủ ý, mẫu thân nghe con hết.” Triệu Khanh Nhu yêu thương xoa đầu nàng.Mấy ngày nay Diệp Do Thanh vẫn để Triệu Khanh Nhu ở lại viện mình, việc ăn mặc dùng đều do Cầm Tâm chuẩn bị, thỉnh thoảng nàng còn tự tay chăm sóc, vì vậy bệnh tình của Triệu Khanh Nhu không những không xấu đi, mà còn khởi sắc đôi chút.Khuôn mặt vốn tái nhợt nay đã có thêm huyết sắc, càng tôn lên vẻ đẹp vốn có.Diệp Do Thanh gần như chắc chắn, bên cạnh Triệu Khanh Nhu có người đã động tay động chân. Nhưng nàng không thông y dược, lại không có người đáng tin cậy, nên khó tìm được chứng cớ. Có lẽ… có thể nhờ Thập Lý hỗ trợ? Ý niệm ấy bất chợt lóe lên trong đầu nàng.Tiếng gõ cửa vang lên, tiến vào là một a hoàn cài trâm châu hoa, chính là tỳ nữ bên cạnh Nhị nương. Nàng ta liếc nhìn ba người trong phòng, cúi đầu nói:“Phu nhân, đại cô nương, canh giờ đã đến.”“Biết rồi, ngươi lui xuống.” Cầm Tâm ngẩng đầu đáp.Tỳ nữ lui đi, Diệp Do Thanh vỗ vai Cầm Tâm khích lệ. Nha đầu này tuy nhát gan, nhưng tâm tư nhanh nhạy, làm việc lại chu đáo, là một trợ thủ đắc lực.Lễ vật “giả” đã được gia nhân khiêng đi, Diệp Do Thanh khẽ cong khóe môi, đỡ Triệu Khanh Nhu bước ra khỏi phòng. Gió xuân mát lành phả vào mặt, cánh hoa rơi lả tả xuống vai.Tấm váy xanh đậm tuy đơn giản, nhưng khi gió khẽ lay, lại tựa như dòng nước dịu dàng, thanh lệ hài hòa với khung cảnh phồn hoa xung quanh. Hôm nay, Cầm Tâm còn điểm phấn trang nhẹ cho nàng: mi cong như trăng non, môi đỏ rạng ngời, khóe mắt điểm nhạt phấn hồng, càng làm gương mặt vốn lạnh nhạt thêm vài phần diễm lệ.Trước cổng phủ Quốc công, Nhị nương, Diệp Trừng Trúc cùng Diệp Thừa Phúc đã chờ sẵn. Một cỗ xe ngựa uy nghi dừng phía trước, chính là xe của Lương Quốc Công.“Mẫu thân, đi thôi.” Diệp Do Thanh vỗ mu bàn tay Triệu Khanh Nhu, ra hiệu cho Cầm Tâm dìu nàng lên xe ngựa của Quốc Công.Dù phu thê bất hòa thế nào, Triệu Khanh Nhu vẫn là chính thất, chủ mẫu phủ Quốc Công. Sau lưng bà, ánh mắt Nhị nương vẫn bám riết không rời, ẩn hiện chút đố kỵ.“Nhị nương, mời.” Diệp Do Thanh lạnh nhạt nói, chẳng buồn để ý đến ánh nhìn âm độc kia.Nàng ung dung bước lên xe ngựa. Một lát sau, màn xe vén lên, Diệp Trừng Trúc cũng chui vào, song vẻ mặt lại chẳng mấy vui.“Trường hợp long trọng thế này mà lại ăn mặc như dân quê, thật là nghèo kiết xác.” Diệp Trừng Trúc che mũi, giọng đầy ghét bỏ.Diệp Do Thanh liếc mắt:“Ngươi thì giống quý tước lắm chắc.”“Quý tước?!” Diệp Trừng Trúc tức giận, ghế ngồi cũng rung lên, “Đây chính là trang sức do thợ nổi tiếng nhất Biện Kinh chế tác!”Diệp Do Thanh đưa tay che tai, sợ màng nhĩ bị nàng ta gào rách.“Sau gáy ba chiếc lông chim, trên đầu vòng một vành lông trắng, trán còn đính chiếc mỏ chim… Không phải ‘quý tước’, thì cũng chỉ là gà rừng thôi.” Nàng thản nhiên cười.Nàng cũng không hề nói quá lúc này, tạo hình của Diệp Trừng Trúc quả thật đúng như vậy.“Cái gì mà ‘mỏ chim’, đây rõ ràng là kiểu tóc ngạch sức, bên trên còn nạm thứ ngọc tốt nhất đó!” Vốn dĩ Diệp Trừng Trúc rất hài lòng với cách trang điểm của mình, nay lại bị Diệp Do Thanh một phen khen chê, tức đến nỗi vành mắt đỏ lên.Thấy sắp làm nàng khóc, Diệp Do Thanh mới ngậm miệng, vén rèm lên, ngắm phong cảnh xuân sắc bên ngoài.Diệp Trừng Trúc từ nhỏ được nuông chiều, tính tình vốn kiêu căng, thường ngày đối chọi với lời lẽ vụng về của Diệp Do Thanh cũng không chiếm được phần hơn. Hiện giờ đổi lại là Do Thanh nói thẳng, liền khiến Trừng Trúc tức tối khó chịu.Có lẽ trong lòng uất ức, nàng vừa ngồi một bên vừa lén lau lệ, rồi đưa tay tháo ngay cái “mỏ chim” trên đầu xuống. Trong xe thoáng chốc trở nên im lặng. Bên ngoài chỉ còn tiếng ngựa xe dập dìu như nước, thỉnh thoảng có những cỗ xe hoa lệ, quý giá ngang hàng cùng bọn họ, hẳn cũng đều là quyền quý vào cung.Khi ngang qua Ngự Phố, Diệp Do Thanh mơ hồ thấy bảng hiệu của Thúy Hồng Trang đã bị dỡ bỏ. Thập Lý đang ngồi trước thềm phơi nắng, trong tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ rách, cũng chẳng tránh né dòng xe ngựa qua lại.Diệp Do Thanh lắc đầu, đang muốn vén rèm ra hiệu cho nàng quay vào, lại thấy một thiếu niên tức giận chạy ra từ trong cửa, nắm lấy Thập Lý, người vốn cao hơn hắn nửa cái đầu kéo mạnh vào trong phòng, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.Diệp Do Thanh không nhịn được bật cười, quay người ngồi xuống.Không lâu sau, xe ngựa tiến vào cung. Cổng Thừa Đức Môn đã rộng mở, cấm quân hai bên xếp thành hàng ngay ngắn, cảnh giác nghênh tiếp khách nhân. Đây là lần đầu tiên Diệp Do Thanh đặt chân vào hoàng cung cổ đại, nàng không khỏi tò mò, song vẫn giữ dáng đoan trang.Nơi này quả thật rộng gấp mười mấy lần bất kỳ dinh thự nào, lầu các san sát, nhìn không thấy tận cùng. Đường lát đá rộng lớn, sạch sẽ, xung quanh là những bức tường đỏ uy nghiêm. Qua mấy chục đạo môn, mới xem như thực sự bước vào cung thành.Xe ngựa chậm rãi dừng lại. Có nội thị vén màn xe, đỡ Diệp Do Thanh và Diệp Trừng Trúc xuống. Lúc này nàng mới phát hiện phía sau còn không ít nữ quyến đi bộ theo. Hóa ra là nhờ hào quang Quốc Công Phủ, nàng mới được ngồi xe vào tận đây.“Đại cô nương, nhị cô nương, Lương Quốc Công đã nhập yến hội, mời hai vị theo tiểu nhân.” Một thiếu niên nội thị khom người, dẫn hai nàng đi lên mấy bậc thang bạch ngọc, thẳng tới tiền môn của đại điện.Bên trong lại càng rộng lớn, khí thế bức người. Trong phòng bày nhiều bàn ghế, từ môn thính có thể thấy rõ vào chính sảnh. Quần thần ngồi ở chính sảnh, còn môn thính toàn là gia quyến và một số nam nữ trẻ tuổi.Diệp Do Thanh theo sắp xếp mà ngồi xuống. Diệp Trừng Trúc thì không muốn ngồi cạnh nàng, hung hăng trừng vài cái rồi chạy sang phía đối diện, ngồi cùng một nữ tử mặt tròn dịu dàng mà mấy ngày trước từng gặp, còn tức tối kể lể điều gì.Nữ tử dịu dàng kia thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Diệp Do Thanh, trong ánh mắt lại chẳng mang ác ý.Do Thanh không biết nàng là ai, cũng chẳng để tâm. Thay vào đó, ánh mắt nàng lặng lẽ dõi về chính sảnh, tìm kiếm bóng dáng Triệu Khanh Nhu.Mãi đến khi thấy bà bình yên vô sự, còn Cầm Tâm vẫn ôm giỏ đi theo bên cạnh, Diệp Do Thanh mới yên lòng. Sau đó, nàng nhân lúc một cung nữ bưng đồ ăn đi ngang, liền lặng lẽ đứng dậy, biến mất khỏi môn thính.May mà hôm nay xiêm y nàng mặc không quá hoa lệ, không ai chú ý.Ra cửa sau, nàng thấy mấy nội thị đang dọn hạ lễ, vận chuyển về phía một tòa thiên điện, liền lẳng lặng theo sau. Từ xa, nàng thấy một tỳ nữ cài trâm châu hoa đang trao đổi với bọn nội thị ở cửa điện.Tỳ nữ đó đưa cho họ một vật gì, rồi mới xách váy nhanh chóng đi vào.Diệp Do Thanh nhướng mày, lập tức vòng ra phía sau, nép mình sau một cây cột, rồi nhẹ nhàng trèo lên. Sau khối trúc xanh là một cửa sổ vuông nhỏ.Dựa vào sức lực thân thể đồng tử, nàng đạp lên khe tường, chỉ thò đầu nhìn vào.Quý trọng hạ lễ phần lớn đều do chủ nhân tự mang theo, nên nơi này cũng không nhiều. Diệp Do Thanh đảo mắt đã thấy hòm gỗ có đề chữ “Quốc công phủ”. Tỳ nữ cài trâm châu hoa đi đến bên đó, lấy ra một món trang sức cũ nát nhét vào, rồi lẳng lặng tráo đi bức tranh thư pháp nguyên bản, sau đó biến mất tăm.Diệp Do Thanh nhếch môi cười nhạt, mượn lực đầu gối khẽ nhún, dễ dàng lộn người qua. Thân thể nghiêng xuống, rơi xuống đất hầu như không gây tiếng động.Nàng không màng tới chuyện tráo đổi kia, mà lặng lẽ đi vòng quanh, tìm thấy hạ lễ của Tiếu Nhị Nương. Nàng mở ra, lấy khối ngọc chạm quý giá trong đó, ôm vào lòng.Rồi từ trong tay áo móc ra một gói giấy nhỏ, chính là gói tuyết hồ phân bắt được tối qua. Hứng thú mà nàng đổ toàn bộ vào trong hòm lễ.