[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 17: Sẽ không cưỡi ngựa
Hai người không nói thêm gì. Diệp Do Thanh thành thạo thêm củi vào lửa, mùi thơm gà nướng càng lúc càng đậm, quyện với hương cỏ xanh, khiến người ta chỉ ngửi thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.Bụng Từ Kha bỗng vang lên một tiếng “ục ục”, nàng vội vàng che lại, gương mặt hiếm khi thoáng đỏ, thân mình liền dịch dần vào vùng tối.Thính giác của Diệp Do Thanh vốn bén nhạy, tự nhiên nghe rõ. Nàng kéo chiếc bao vải đã xẹp xuống bên cạnh, lục lọi một lúc, lấy ra gói bánh bọc giấy dầu cùng túi nước mới tinh, đưa sang cho Từ Kha.Nữ tử kia không nhận, song gương mặt dưới bóng tối lại càng đỏ hơn, không phải vì ngượng ngùng mà giống như vì xấu hổ pha lẫn phẫn nộ.Dường như mỗi lần bị động tiếp nhận thiện ý của mình, Từ Kha đều bày ra vẻ mặt ấy. Diệp Do Thanh thoáng suy nghĩ, rồi nhàn nhạt nói:“Gà nướng là để dẫn dụ hồ ly, ta chỉ có lương khô thôi.”Nói đoạn, nàng dứt khoát nhét miếng bánh vào tay Từ Kha.“Ngươi bị thương, phải bổ sung thể lực.”Dứt lời, nàng cũng không nhìn thêm, chỉ khép mắt làm bộ nghỉ ngơi. Giờ phút này, sau khi dần thích ứng, nàng mới phát hiện thân thể này có thính giác, thị giác, thể lực đều vượt xa chính mình ở hiện đại, hơn không chỉ đôi chút.Có lẽ nguyên chủ nhờ hai năm theo Thập Lý học võ, song về sau gần mười năm chỉ quanh quẩn làm tiểu thư khuê các, ngoại trừ những căn bản khắc sâu vào xương tủy, những gì khác sớm đã bỏ quên sạch sẽ, khó mà dùng lại được.Nếu có cơ hội, nàng hẳn nên tìm Thập Lý học lại võ nghệ, cũng coi như có thêm một tầng đảm bảo.Từ phía đối diện vang lên tiếng nhai nuốt. Nghe ra giống như đói lả, động tác ăn lại có chút vội vã, chẳng khác nào một con vật đói khát. Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Do Thanh bất giác bật cười nhạt vì hình ảnh mình tưởng tượng.Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng sột soạt. Diệp Do Thanh mở bừng mắt, lập tức bật dậy quay đầu. Cùng lúc ấy, Từ Kha cũng sờ lên trâm cài đầu.“Anh… anh…” Một tiếng kêu nhỏ vang lên. Từ trong bụi rậm đen thẳm lăn ra một con hồ ly trắng muốt, lông mượt sáng loáng như tuyết, chỉ vương vài vết bẩn và lá cỏ.“A!” Diệp Do Thanh buột miệng kêu, buông hòn đá trong tay, tiến lên một bước định đưa tay ra.Lại là con tuyết hồ đó!Nhưng nó chẳng hề để ý đến nàng, mà tập tễnh bước về phía gà nướng. Không chút khách khí, nó nhảy lên giá, kéo xuống con gà vàng óng rồi ngấu nghiến, ăn đến mức thở hổn hển.Diệp Do Thanh cuối cùng cũng gặp được hồ ly, trong lòng nhẹ nhõm, khóe mắt ánh lên nụ cười:“Quả nhiên, nó không sợ người.”Từ Kha hạ tay khỏi trâm, chăm chú nhìn hồ ly một lát rồi bất ngờ hỏi:“Ngươi đến đây vốn là để bắt hồ ly?”Diệp Do Thanh gật đầu.“Tại sao Diệp cô nương lại biết Tần tiểu tướng quân sẽ lấy tuyết hồ làm lễ vật dâng Thái Hậu?” Từ Kha nheo mắt, nhìn nàng dưới ánh lửa, thần sắc y hệt một con hồ ly yêu mị, vừa đẹp vừa nguy hiểm.Khí thế ấy thật khiến người ta run sợ.Tim Diệp Do Thanh thoáng siết lại, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, đáp:“Ta muốn nhân tiệc thọ mà giành lấy sự chú ý của Thái Hậu. Chút công phu chuẩn bị này cũng là lẽ thường. Việc gì liên quan đến Tần Vọng?”Từ Kha nhìn nàng chằm chằm thêm chốc lát mới chịu rời ánh mắt.Sau lưng Diệp Do Thanh rịn mồ hôi lạnh. Nàng thầm nghĩ: Chu Từ Kha này đúng thật tâm cơ, hành sự vừa tinh quái vừa thông minh đến mức đáng sợ.Trong lòng nàng bất giác hoài nghi, vết thương kỳ quái trên đùi kia, rốt cuộc là thế nào mà có.Trong khi ấy, con tuyết hồ đã ăn no, bắt đầu cạ cạ vào chân Từ Kha, ra vẻ đòi nước. Từ Kha dường như không mấy thích loại sinh vật lông xù này, ghét bỏ né tránh. Bị cạ đến khó chịu, cuối cùng nàng mới cầm túi nước dốc vài giọt vào miệng nó.Hồ ly vui vẻ quẫy đuôi, cất tiếng kêu “anh anh”.Biểu tình trên mặt Từ Kha cũng dịu đi đôi chút. Chiếc mũi cao nhỏ hếch lên, gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh lửa, lông mi đổ bóng dài, ngón tay thon mềm nhẹ nhàng chạm lên đầu hồ ly.“Quả là đẹp thật…” Diệp Do Thanh không kìm được hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ. Tàn nhẫn thì có tàn nhẫn, nhưng quả nhiên xinh đẹp.Chưa được bao lâu, hồ ly lại xoay hướng, vô tình chạm đúng vào vết thương trên đùi Từ Kha. Nàng lập tức nhíu mày, bật ra tiếng kêu đau nhỏ.Diệp Do Thanh phản ứng cực nhanh, lập tức nắm lấy gáy hồ ly, nhấc bổng lên:“Ngươi là tiểu hồ ly tinh, không nghe lời thì phải phạt.” Nàng cười, khiến vẻ đẹp càng thêm lạnh lùng.Từ Kha theo bản năng rụt người, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi.Diệp Do Thanh chớp mắt, lúc này mới nhận ra điều gì, vội mím môi, giả vờ như không thấy. Nàng nhét hồ ly vào bao vải, buộc chặt lại. Bên trong chỉ còn cái đầu lông xù giãy giụa lắc lư.Không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo. Diệp Do Thanh cầm trên tay một cành cây, giả bộ mải nghịch sợi tơ mắc trên đó.Ngay lúc ấy...“Rắc!” Một tiếng gãy giòn vang lên, như cành cây bị giẫm nát, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Tiếp theo là tiếng bước chân vọng đến từ xa.Nhịp bước nặng nề, thong thả, nghe qua đã biết là của hai gã nam nhân tráng kiện. Chắc chắn bọn chúng lần theo dấu hồ ly mà tìm đến.Diệp Do Thanh lập tức đứng dậy, một tay xách bao vải, một tay hất cả nắm bùn đất cùng cỏ khô chuẩn bị sẵn vào lửa. Ngọn lửa rực rỡ tức thì bị vùi lấp, nhanh chóng tắt ngấm.Không ổn rồi. Rõ ràng ban đầu bọn chúng rơi xuống bẫy, ai ngờ lại tìm được cách thoát ra khỏi hố sâu cả trượng kia!Khói củi vẫn còn khó che giấu hết, chỉ có thể cố gắng làm mờ. Diệp Do Thanh vừa toan chạy theo con đường cũ, nhưng mới bước được hai bước liền khựng lại…
Nàng chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Từ Kha vẫn ngồi yên tại chỗ, trên người khoác áo ngoài của nàng, ôm đầu gối nhìn về phía trước, rất bình tĩnh, giống như thập phần chắc chắn rằng Diệp Do Thanh sẽ không bỏ mặc nàng.Nàng vốn chỉ là một vai ác độc trong truyện, cho dù có khổ trung, bản thân đã giúp nàng ta nhiều đến vậy, cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi, Diệp Do Thanh nghĩ.Thế nhưng dù sao Từ Kha cũng là nữ tử, lại còn đang bị thương, khó nói được hai tên nam nhân kia sẽ đối đãi thế nào. Có thể vứt bỏ nàng ta, cũng có thể… càng thêm tai họa.Diệp Do Thanh ngắn ngủi thở dài một tiếng, rồi lập tức quay người, chỉ vài bước đã lao tới trước mặt Từ Kha, đem hồ ly trong tay nhét thẳng vào lòng nàng.Từ Kha giật mình, hoảng hốt nhìn vào đôi mắt nhỏ của con hồ ly qua bao vải đang đối diện, tức thì có chút luống cuống tay chân.“Ngươi làm…”“Đi lên.” Diệp Do Thanh cắt ngang lời nàng, giọng điệu bình thản. Sau đó, nàng đưa tay nhéo lấy vai Từ Kha, đẩy mạnh để nàng ấy lảo đảo đứng lên, rồi nắm chặt lấy cánh tay trái, xoay người, đưa bả vai mình ra trước mặt.Từ Kha bất chợt run rẩy, hai tay siết chặt cổ hồ ly, suýt chút nữa bóp đến mức nó trợn trắng mắt.Nhưng chưa kịp do dự, Diệp Do Thanh đã giữ chặt lấy cánh tay nàng, sức lực nữ tử này rõ ràng hơn hẳn, chỉ nhẹ kéo một cái, Từ Kha đã ngã nhào lên lưng Diệp Do Thanh.Mái tóc của Diệp Do Thanh phất qua má Từ Kha, thoảng hương khí nhàn nhạt, không phải mùi son phấn, cũng không giống trong trí nhớ. Bả vai nàng có lực, nhưng vẫn mảnh khảnh mềm mại, hơi ấm xuyên qua lớp vải, từng đợt từng đợt truyền tới trước ngực.Trong lúc Từ Kha còn hoảng hốt, Diệp Do Thanh đã cõng nàng, lao đi trong bóng tối rừng cây, giẫm gãy những cành khô dưới chân, khiến hai tên nam nhân phía sau có lẽ nghe động tĩnh mà đuổi theo.Bình thường mà nói, việc nàng hết lần này đến lần khác giúp đỡ đã là trò cười lớn, càng không cần nói tới việc cõng một tỳ nữ trên lưng mà chạy trong núi rừng.Từ Kha khép mắt, che giấu sự giãy giụa trong đáy lòng.Diệp Do Thanh không biết nàng ấy đang nghĩ gì, cũng chẳng bận tâm. Dù thể lực khá tốt, rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một tiểu thư khuê các lâu ngày chưa từng rèn luyện, làm sao có thể chạy thoát được hai nam nhân từng chinh chiến, huống chi sau lưng còn cõng thêm Từ Kha.Hơi thở của nàng đã dồn dập, bước chân dần rối loạn.Trong lòng nàng thầm nghĩ, trở về nhất định phải tìm Thập Lý học võ công.“Hướng ra hồ mà chạy, bọn họ có ngựa.” Từ Kha, từ đầu vẫn im lặng, bỗng mở miệng. Hơi thở phả vào cổ Diệp Do Thanh, mang theo một mảnh tê dại nóng ấm.Diệp Do Thanh thoáng khựng bước, nhưng không hề do dự, lập tức chuyển hướng chạy về phía hồ lớn.Trong đêm tối, mặt hồ như một đôi mắt khổng lồ, phản chiếu ánh trăng trên trời. Bốn phía núi rừng đen đặc ập tới, như một con thú dữ đang mê ngủ, khiến lòng người bất giác run sợ.Cũng may, một khi thoát khỏi phạm vi rừng cây, ánh trăng và sương mù mênh mang chiếu xuống, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, thỉnh thoảng còn loạng choạng. Nhưng Từ Kha dường như vẫn luôn nhẫn nhịn, cho dù Diệp Do Thanh suýt ngã văng nàng xuống, nàng ta cũng không hề động chạm vào Diệp Do Thanh lấy một lần.Từ Kha quả nhiên không lừa dối. Bên hồ, dưới mấy gốc cây thấp, có ba con ngựa được buộc sẵn. Lúc này hai con đang cúi đầu nghỉ ngơi, con còn lại phun phì phò từng luồng hơi trắng.Đôi chân Diệp Do Thanh như đổ chì, vừa khom người thở hổn hển, vừa vội buông Từ Kha xuống. Sau lưng, trong rừng truyền ra từng tràng chim hót, hiển nhiên hai tên nam nhân đã sắp đuổi kịp.Từ Kha khập khiễng một chân, nhanh chóng tháo dây cương, mượn lực yên ngựa mà tung người lên. Nhưng chưa kịp quay đầu, một bóng người khác cũng đồng thời túm lấy dây cương, ngồi ngay phía sau nàng.Hương thơm an bình nơi nữ tử nhanh chóng bao trùm lấy, khiến Từ Kha bỗng trợn tròn mắt. Nàng khắc chế một hồi, cuối cùng mới cất giọng mềm mại, mang theo vẻ mị hoặc:“Diệp cô nương có ngựa không cưỡi, vì sao lại ngồi phía sau ta?”Diệp Do Thanh thoáng cúi đầu nhìn xuống, lập tức bị độ cao làm cho giật mình rụt ánh mắt lại, sau đó một phen ôm lấy vòng eo mềm mại của Từ Kha. E ngại vòng eo nàng quá nhỏ, ôm không chặt, Diệp Do Thanh lại dịch sát thêm, thậm chí chống cả cằm lên vai Từ Kha.Trong lòng nàng thầm nghĩ: nữ tử này nhìn gầy, nhưng chỗ nên mềm thì quả thực đều mềm.Từ Kha bị động chạm, hít sâu một hơi, thân thể cứng đờ, môi cắn chặt.Chỉ nghe phía sau vang lên giọng nữ tử thanh lãnh dễ nghe, không chút ngượng ngùng:“Ta sẽ không cưỡi ngựa.”