[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 11: Thập Lý tình kiếp
Thân thể hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ, nhưng dẫu nhanh thế nào cũng không thể xoay chuyển thời gian. Trong nháy mắt kế tiếp, Từ Kha đã bị mấy kẻ kia vây chặt, tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến lòng Diệp Do Thanh lập tức như rơi xuống đáy cốc.Cũng may ngay sau đó nàng kịp phản ứng: những tiếng kêu thảm thiết kia không phải phát ra từ Từ Kha. Cùng lúc ấy, từng đợt gào rú vang vọng trong căn phòng, mấy gã hán tử cuống cuồng ném cả gậy gộc trong tay, giống như nhìn thấy quỷ quái, vội vàng tứ tán lùi lại.Diệp Do Thanh cũng dừng bước, kinh ngạc nhìn người đang chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.Người nọ mặc áo trắng đã chẳng còn thấy rõ màu gốc, trên vạt áo dính đầy những vết máu, vết bẩn đỏ xanh đen lẫn lộn; mái tóc rối bù xõa dài đến tận bắp đùi.Nàng ta dường như vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi men say, đôi mắt còn đục ngầu mơ hồ. Ngay cả vết thương vừa bị đánh rách chảy máu trên mặt cũng không hề biểu lộ đau đớn, chỉ siết chặt trong tay một cây trâm hoa, mũi trâm sắc bén như lưỡi dao.“Con điên này lại dám đánh lén chúng ta! Mau lôi nó đi gặp quan phủ!” Mấy tên hán tử tức tối gầm gào, nhưng không một ai dám tiến lên, như thể trong lòng còn e ngại điều gì.Diệp Do Thanh cúi mắt, thấy Từ Kha ngã trên đất nhưng lông tóc không hề hấn gì, nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đến mức chỉ như một cái thở dài nhẹ nhõm không ai nhận ra.“Các vị, nơi này là cửa hàng nhà ta, muốn đánh nhau cũng xin ra ngoài...” Thiếu niên tóc rối đau lòng nhìn bàn ghế bị đập nát bét, cố lấy can đảm giang hai tay chặn trước, song khi bắt gặp ánh mắt hung ác của mấy gã hán tử, hắn lập tức câm bặt, tiu nghỉu co người lại chui về góc tường.“Đúng là đồ vô dụng.” Cầm Tâm nép bên cạnh lạnh lùng nói.“Hảo hán biết tránh cái họa trước mắt, một con nha đầu như ngươi thì biết gì.” Thiếu niên ôm đầu lẩm bẩm.Còn Diệp Do Thanh thì gắt gao nhìn chằm chằm người đàn bà điên kia. Bàn tay nàng vô thức đặt ra sau lưng, hơi nắm chặt thành quyền. Nàng trời sinh đã có linh giác với nguy hiểm, lúc này rõ ràng cảm thấy người kia cực kỳ nguy hiểm. Nhưng lạ ở chỗ, ngoài nguy cơ đó, nàng còn thấy trên người người này có chút gì đó… quen thuộc.“Con điên” Dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, đôi mắt bất chợt lia sang, ánh nhìn sắc bén như đâm thẳng vào lưng người ta.Nhưng ánh mắt ấy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bởi ngay sau đó, nàng ta ợ một tiếng nồng nặc mùi rượu rồi ầm một cái ngã gục xuống đất.Mấy gã hán tử liếc nhau, như vừa được ân xá, vội vã lại nắm gậy gộc tiến lên. Kẻ cầm đầu vươn cánh tay dài, định lấy gậy khều tóc nữ tử đang nằm sấp, nhưng chưa kịp động thủ đã bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt lấy, không sao nhúc nhích nổi.Diệp Do Thanh cảm giác được ánh mắt Từ Kha dõi theo mình, song nàng không quay lại, chỉ nở một nụ cười dịu dàng, tay nhấc gậy gộc lên, thẳng người ngồi xuống, giọng nói vang lên trong trẻo như suối:“Các vị bắt nàng để làm gì?”Tên hán tử kia nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, thấy nàng ăn mặc mộc mạc, đoán chỉ là một cô nương bình thường, liền trừng mắt quát:“Ngươi là đứa nha đầu ở đâu chui ra? Con mụ điên này cả ngày lén lút trộm rượu trong tiệm chúng ta, hôm nay có đánh chết cũng chưa hả giận!”“Nếu còn không tránh ra, coi chừng ta đánh luôn cả ngươi!” Hắn hùng hổ kéo mạnh gậy về, tưởng dễ dàng lôi nàng ngã chúi nhủi. Nào ngờ Diệp Do Thanh chẳng hề dùng sức, gậy vừa rút ra, chính hắn lại suýt ngồi phịch xuống đất.Hắn còn đang mở miệng định chửi, đã nghe thấy giọng suối trong ấy lại cất lên:“Năm mươi lượng bạc.”“C… cái gì?” Tên hán tử sững sờ.“Đám bàn ghế này đều làm từ gỗ hương tốt nhất, càng dùng càng bóng, càng quý. Bị các ngươi phá nát thế này, năm mươi lượng bạc còn là tính nhẹ đấy.” Diệp Do Thanh bình thản nói, tay ve vuốt một chiếc ghế còn nguyên, rồi ung dung ngồi xuống.Đối diện toàn hán tử thô lỗ, nàng không cần đứng mà vẫn tạo được uy thế. Quả nhiên, sắc mặt bọn chúng tái đi mấy phần.“Chỉ mấy cái bàn ghế nát này mà đáng năm mươi lượng bạc? Với lại ngươi là ai chứ, cửa hàng này do ngươi mở sao?” Tên kia cố gắng vớt vát.“Đáng hay không, ngươi với ta đều không có quyền quyết định. Chẳng phải vừa rồi các ngươi nói sẽ đưa quan sao? Vậy thì mang hết đống bàn ghế này đến quan phủ, cho họ định giá đi.” Diệp Do Thanh thong thả đáp, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. “Còn về cửa hàng này… ngươi biết ta họ gì không?”Cầm Tâm đứng cạnh liền hung hăng đẩy thiếu niên tóc rối một cái. Hắn loạng choạng mấy bước, rồi ngã phịch quỳ rạp xuống đất.Đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng trong lòng hắn lập tức sáng tỏ. Hắn khóc rống lên, giọng to đến chấn động:“Hóa ra là Đại tiểu thư Quốc Công
Phủ! Tiểu nhân, tiểu nhân khổ sở đợi người đã lâu!”“Quốc công phủ…?” Mấy tên hán tử đồng loạt biến sắc, mặt mày xám ngoét. Là dân thường ai dám đối nghịch với quan lại, huống hồ lại là Lương Quốc Công, một vị hầu tước hiển hách? Chúng đồng loạt run rẩy, suýt nữa quỳ rạp xuống.“Cô nương tha tội, chúng ta cũng chỉ vì nhất thời tức giận, tuyệt không cố ý…” Tên cầm đầu mặt mũi rầu rĩ, vội giấu gậy gộc ra sau lưng, không dám ló ra nửa tấc.“Đúng vậy, năm mươi lượng bạc… chúng ta là dân buôn bán nhỏ, làm gì xoay được chừng ấy.” Một tên khác ấp úng, giọng đã gần như khóc.Diệp Do Thanh thấy sự việc vốn chỉ là một cơn hỗn loạn bất ngờ, nàng cũng không muốn dây dưa với đám bá tánh vô tri này. Chỉ muốn tống khứ bọn chúng cho xong, nàng gật đầu.“Không bồi cũng được. Nhưng đừng có tìm nàng ấy gây phiền phức nữa.”“Nhất định, nhất định! Lời cô nương dạy, chúng ta xin ghi khắc trong lòng!” Mấy tên líu ríu cúi rạp người, rồi quay đầu bỏ chạy thục mạng.Chẳng mấy chốc, trong phòng lại trở nên trống vắng. Chỉ còn cánh cửa cũ kỹ kẽo kẹt lay động trong gió.“Đại cô nương!”Cầm Tâm hốt hoảng lao tới, vội vàng đẩy thiếu niên đang khóc đến chân thành ra, nâng Diệp Do Thanh dậy, lo lắng đến run giọng:“Thật dọa ta chết khiếp...”Diệp Do Thanh quen với cảnh nàng ngày nào cũng bị hù đến phát khóc nên không bình luận gì, chỉ thở dài, cau mày liếc sang nữ nhân điên đang ngã gục như giẻ rách, rồi ngẩng đầu, dò hỏi nhìn về phía Từ Kha.Lúc này Từ Kha mới dời tầm mắt, không nói một câu, cố hết sức kéo lấy cánh tay nữ nhân kia, muốn nâng nàng dậy.Diệp Do Thanh quan sát một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, chậm rãi bước tới, đưa tay đỡ.“Không cần làm bẩn tay Diệp cô nương.”Từ Kha nói, ánh mắt nhìn lướt qua những bàn ghế đã nát vụn, cất lời:
“Những thứ này ta sẽ bồi thường cho ngươi.”“Nàng ta là ai?” Diệp Do Thanh nhìn bàn tay mình không nắm được gì, bất lực buông xuống.“Có liên quan gì tới ngươi.” Từ Kha lạnh nhạt đáp.Cách đối xử lúc nóng lúc lạnh, nói ra câu nào cũng châm chọc như giấu dao trong lời khiến Diệp Do Thanh thấy khó chịu. Sắc mặt nàng sa sầm, giọng cũng lạnh hơn:“Ngươi định cứ thế lôi nàng ta đi sao? Kéo đi đâu?”Ánh mắt Từ Kha thoáng châm chọc, đang muốn mở miệng, thì nữ nhân kia vừa vất vả đứng vững bỗng cúi đầu, “oẹ” một tiếng, phun ra đầy thứ tanh nồng.Diệp Do Thanh ghê tởm, vội ngả người ra sau, thở dài một hơi....Hai tầng lầu, trong gian sương phòng.Hơi nước nóng hầm hập, cửa sổ đóng chặt, trong phòng oi bức ngột ngạt. Diệp Do Thanh đành cởi áo ngoài, vắt sang một bên, lộ ra cánh tay trắng ngần phủ một lớp mồ hôi mỏng.Trong lúc nàng đang xắn tay áo, Từ Kha ngồi cạnh chậu nước rửa mặt, lặng lẽ quay mặt đi, không nhìn thêm.“Đại cô nương, thân mình ngươi cao quý, sao lại phải hầu hạ một nữ nhân điên dại thế này!”Ngoài cửa, tiếng thiếu niên vang lên, gấp gáp đến mức tưởng như muốn xông vào.“Kẻ điên này lang thang ở con phố đã mấy năm, thường xuyên làm bị thương người khác, đại cô nương...”“Im lặng. Đi đun thêm một chậu nước nóng nữa.”Diệp Do Thanh hạ giọng.Ngoài cửa, thiếu niên tức đến dậm chân, sau đó miễn cưỡng bỏ đi.Không biết bao lâu rồi nữ nhân này chưa từng tắm rửa, phải dùng hết sáu chậu nước nóng mới rửa sạch được dáng vẻ vốn có.Thoạt đầu Diệp Do Thanh nghĩ người này hẳn phải lớn tuổi, ai ngờ khi lớp bụi bẩn được gột đi, lại lộ ra một nữ tử tuổi chừng hơn hai mươi, còn trẻ trung. Có lẽ là bởi vừa nãy ánh mắt quá đỗi tang thương khiến nàng lầm tưởng thành một bà lão.Nữ tử nói vài câu say sưa gì đó, bàn tay chậm rãi gỡ mớ tóc rối, để lộ khung xương chân mày tinh xảo cùng hàng lông mi nhạt màu. So với nữ tử Trung Nguyên, dung mạo nàng mang vài phần cứng cỏi, dường như trong huyết thống có pha tạp ngoài tộc.Ngay cả tứ chi cũng thon dài, khi vắt qua thành thùng gỗ lại toát ra một loại tiêu sái khó che giấu.“Vậy nàng rốt cuộc là ai?”Diệp Do Thanh khoanh tay, liếc nhìn bóng lưng cong cong, eo nhỏ của Từ Kha, nhưng chẳng nhận được câu trả lời.“Ngươi quen nàng sao?” Nàng hỏi thêm.Lần này Từ Kha mở miệng: “Không.”Không quen biết mà lại liều mình cứu, Diệp Do Thanh dẫu chết cũng không tin. Nhưng nhìn biểu tình của Từ Kha, rõ ràng sẽ chẳng moi được lý do gì.“Đại cô nương! Kéo tới rồi!” Cầm Tâm hớt hải chạy vào, trong tay cầm một chiếc kéo sắc bén, đưa cho Từ Kha.Tóc nữ nhân quá dài, lại rối tung thành hàng trăm nút thắt, chẳng thể gỡ nổi, chỉ còn cách cắt bỏ.Từ Kha cầm lấy kéo, vừa mới tiến lại gần, nữ nhân tưởng như hôn mê kia đột ngột mở mắt, hung hăng chộp lấy cổ tay nàng, kéo mạnh về phía mình.Đồng thời, tay còn lại của ả chụp thẳng vào yết hầu Từ Kha.Từ Kha sao có thể chống đỡ nổi, chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết. Bọt nước văng tung tóe, cả người nàng ngã nhào vào trong thùng gỗ.Không ổn!Tim Diệp Do Thanh giật thót, lập tức đẩy vội Cầm Tâm đang gào thét sang một bên, lao tới. Nàng thò tay vào trong thùng gỗ cao ngang người, chộp đại một chỗ nào đó, dùng sức kéo mạnh, rốt cuộc lôi được Từ Kha mềm oặt lên khỏi mặt nước.Nhưng dù nàng có nhanh đến đâu vẫn chậm hơn nữ nhân kia nửa nhịp. Bả vai Diệp Do Thanh đau nhói như kim châm, nàng thất thanh cúi đầu, phát hiện vai mình đã bị cắn đến bật máu.Cùng lúc đó, từ trong thùng, Từ Kha bất ngờ bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu, lao đến ôm chặt lấy eo Diệp Do Thanh, mượn sức hất nàng ra khỏi vòng khống chế của nữ nhân kia.Trong cơn choáng váng, hai người cùng ngã lăn xuống đất. Thùng gỗ ầm ầm đổ nghiêng, nước nóng tràn ra như lũ, nháy mắt đã làm cả căn phòng ướt sũng.Nữ nhân động tác nhanh như chớp, bóng hình mơ hồ như tàn ảnh. Chỉ một cái chớp mắt, ả đã lại áp sát trước mặt Diệp Do Thanh, tay hóa thành trảo, chộp thẳng vào cổ họng nàng.Ngàn cân treo sợi tóc!Ngay lúc ấy, Diệp Do Thanh bỗng thấy cơ thể mình trĩu xuống.Cúi đầu nhìn, mới thấy Từ Kha với đôi mắt đỏ ngầu, đang từ phía sau ôm lấy nàng, trong tay nắm chặt một chiếc trâm hoa sắc bén, mũi nhọn chỉ thẳng về phía nữ nhân kia.Giọng nàng run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở:“Thập Lý tỷ tỷ...”---Bà Kha bả điên thiệt nhưng bả cũng yêu chị Thanh thiệt các bạn à :))) Gần cô mẫu có tâm lý như vậy, với tan cửa nát nhà cũng hiểu cho Từ Kha một xíu nhaaa...