[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 93



Trước kia, đối mặt với Hoài Hạnh dịu dàng và phụ thuộc vào mình, Sở Vãn Đường luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ mất kiểm soát trong mối quan hệ này. Cô có thể luôn giữ thế chủ động, có thể mãi nuôi dưỡng Hoài Hạnh ở bên cạnh mình. Cô có thể không tính toán những chuyện đã qua, khiến cho Hoài Hạnh từ thể xác đến tâm hồn chỉ thuộc về một mình cô.

...Nhưng điều đó chỉ giới hạn ở "trước kia" mà thôi.

Thực tế, ngay khoảnh khắc ý thức được Hoài Hạnh thực sự rời xa, cô đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cảm xúc, tinh thần, tất cả đều không còn nằm trong tầm khống chế. Khó khăn lắm mới có thể gặp lại Hoài Hạnh, nhưng những sai lầm cô từng gây ra khiến từng bước tiến đều chông chênh. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, tỏ ra điềm đạm, cư xử với Hoài Hạnh như một người bạn bình thường.

Vậy mà chỉ một nụ hôn mà cô hằng khắc khoải mong chờ, cũng đủ khiến cô nghiền nát lòng kiêu hãnh của chính mình

Lý trí của cô như một tờ giấy bị ngâm nước, nhăn nhúm, dễ dàng tan vỡ khi bị chạm vào. Cảm giác mất kiểm soát không thể kháng cự ấy khiến cô như đang ngồi trên một chuyến tàu lượn không phanh, dù biết sẽ lao vào tường, tan xương nát thịt, hồn bay phách tán, cô vẫn nắm chặt tay vịn không chịu buông.

Cô không còn nhiều cơ hội nữa, nhưng điều cô muốn lại quá nhiều.

Lúc này đây, rõ ràng là cô đang ôm lấy Hoài Hạnh, nhưng cô biết rõ, người trong vòng tay mình không còn là Hoài Hạnh của năm năm trước, người từng tràn đầy ánh mắt và trái tim chỉ dành riêng cho cô.

Nước mắt bị trọng lực kéo rơi xuống, mũi cô lại nghẹt cứng, cơ thể như bị rút hết xương cốt, dường như chỉ có ôm lấy Hoài Hạnh thì cô mới không ngã quỵ.

Rõ ràng là đang mặc đồ đẹp, còn trang điểm chỉnh tề, nhưng cô lúc này trông vô cùng thê thảm.

Hoài Hạnh đứng yên không động đậy, không ôm lại cô, ánh mắt lại rơi vào chiếc gương toàn thân đặt cạnh cửa ra vào.

Ở trước cửa có một chiếc gương lớn, mặt gương sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng. Cô nhìn vào gương, ngắm hình ảnh hiện tại của hai người, gương mặt đau lòng của người phụ nữ, những giọt nước mắt trong suốt, mái tóc rũ xuống lướt qua vai cô, mọi thứ đều đập thẳng vào tầm mắt.

Đã từng có một góc nhìn như thế, trong phòng thay đồ của Lam Linh khi Sở Vãn Đường đo số đo cơ thể cho cô. Đó là lần đầu tiên cô mặc ít vải như thế mà ôm lấy Sở Vãn Đường, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cố gắng đè nén mới không để Sở Vãn Đường phát hiện.

Giờ đây, tim cô vẫn đập rất nhanh. Cô vẫn không muốn để Sở Vãn Đường nhận ra, nhưng tâm trạng thì không còn sáng rỡ và nhẹ nhàng như ngày xưa nữa.

Cô chậm rãi nâng tay đặt lên cổ tay Sở Vãn Đường, khẽ khàng nói ra câu trả lời của mình: "Không thể."

Ngay khi lời đó rơi xuống, cô cảm nhận rõ ràng sự cứng đờ của cơ thể Sở Vãn Đường. Cô nghiêng đầu, không nhìn vào gương nữa, mà nhìn thẳng vào hàng mi ướt đẫm của chị. Cô mím môi, rồi nói tiếp với chút áy náy: "Chuyện tối hôm kia chỉ là ngoài ý muốn. Nếu chị để tâm chuyện đó, thì tôi xin lỗi được không? Chị cũng biết mà, dạo này tôi đang trong kỳ sinh lý, hormone làm cảm xúc con người trở nên thất thường."

"'Ngoài ý muốn' à..." Sở Vãn Đường lặp lại, phủ nhận cái từ này, "Chuyện đó không phải là ngoài ý muốn."

Hoài Hạnh khựng lại, hơi thở cũng nhẹ đi.

Đây cũng chính là lý do khiến cô tránh mặt mấy ngày nay. Hôm đó thật sự không nên bốc đồng, hormone đúng là thứ gây họa. Cô vừa sợ Sở Vãn Đường nhớ lại mà không thể giải thích, lại vừa sợ chị quên mất, coi như chưa từng xảy ra.

"Làm sao chị lại để tâm chuyện đó được chứ?" Sở Vãn Đường buông tay khỏi người cô, nước mắt dưới ánh đèn như ánh chị lấp lánh, vẻ mặt đau khổ: "Chị coi như đó là sự thương hại em ban cho chị thôi, Hạnh Hạnh à."

Cô giơ tay, dùng đầu ngón tay dịu dàng lau đi giọt lệ đang sắp rơi, gượng cười với Hoài Hạnh: "Phải là chị xin lỗi em mới đúng. Xin lỗi, chị không nên nói những lời như vậy vào lúc này." Giọng mũi nghẹn ngào khiến người ta khó lòng bỏ qua, tầm nhìn của cô cũng có phần mờ đi, "Em đừng đi được không? Mấy món ăn này chị không thể ăn một mình. Ở đây chị chỉ có một người bạn là em thôi..."

"Chuyện này, chị sẽ không nhắc lại nữa."

Câu trả lời dứt khoát của Hoài Hạnh như đóng đinh cô lại tại chỗ.

Ngay cả tư cách là phương án dự phòng, cô cũng không có trong mắt Hoài Hạnh.

Nghĩ đến mâm cơm trên bàn là do chính tay Sở Vãn Đường nấu, các đốt ngón tay của Hoài Hạnh khẽ co lại, rồi gật đầu: "Được." Cô khẽ mỉm cười, "Tiệc tân gia mà, nên ăn hết cho tử tế."

Sở Vãn Đường cũng mỉm cười: "Ừm."

Cô nghiêng người, lùi lại: "Nhưng chị phải lên lầu xử lý khuôn mặt đã, em cứ ngồi trước đi."

"Ừm."

Hai người tách nhau ra, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hoài Hạnh ngồi xuống ghế, dõi theo bóng lưng Sở Vãn Đường biến mất ở tầng hai, cô cụp mắt xuống, ánh nhìn rơi đúng nơi mà nước mắt Sở Vãn Đường vừa chạm đất.

Hôm nay cô mặc áo thun đen, chất liệu cotton thuần nên vết nước được che giấu rất tốt.

Nhưng từng giọt nước mắt ấy giống như sắt nung đỏ, in dấu trên bề mặt da cô, nóng đến mức khiến xương cốt cô run rẩy, cháy ra cả vết bỏng.

Vài giây sau, cô cầm ly lên, nuốt xuống đồ uống.

Tại sao lại không phải rượu hoa quả vị đào?

***

Sau biến cố nho nhỏ cuối tuần, Hoài Hạnh dồn toàn bộ tâm trí vào công việc, cô có thể cảm nhận rõ sự vi diệu trong bầu không khí giữa mình và Sở Vãn Đường.

Khi cùng họp với Sở Vãn Đường, ánh mắt hai người chạm nhau đều rất điềm tĩnh, trong mắt người ngoài, họ thật sự chỉ là cấp trên – cấp dưới tạm thời.

Cô không còn gặp lại Sở Vãn Đường ở phòng trà nước nữa, ngay cả việc pha cà phê cũng đều do Mạc Mạt thay chị ấy làm; tan làm cũng không thấy bóng dáng Sở Vãn Đường xuất hiện ở lối cầu thang, chiều thứ Tư cô còn cố ý nhìn qua văn phòng đội thiết kế, bên ngoài đã vắng hoe, các nhà thiết kế khác đều đã về hết.

Nhưng trong văn phòng giám đốc thiết kế vẫn còn một bóng người đang cúi đầu làm việc.

Thu lại ánh mắt, Hoài Hạnh bước xuống lầu.

Cô coi như là vì đội thiết kế đang quá tải công việc nên Sở Vãn Đường mới bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng vẽ phác họa, duyệt bản thảo, họp hành, thảo luận, tăng ca.

Chỉ là tình huống này cô cũng không xa lạ gì...

Trong quá khứ, cô và Sở Vãn Đường cũng từng chiến tranh lạnh một thời gian, khi đó cũng là một khung cảnh tương tự.

Khi ấy họ vẫn còn sống dưới một mái nhà, vậy mà cô hầu như chẳng nhìn thấy bóng dáng Sở Vãn Đường, huống chi là bây giờ họ còn cách nhau ba tầng lầu.

Thời gian như nước chảy, tưới hằn lên dấu vết in trên vai.

Chẳng mấy chốc đã đến chiều thứ Sáu, Hoài Hạnh cùng ba người bạn lên đường đến Vân Tê Nguyên.

Vân Tê Nguyên cách trung tâm thành phố khoảng một tiếng rưỡi lái xe, họ đã đặt trước khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp Sơn Vũ thuộc tập đoàn Quân Linh. Ban đầu Lục Hàm Nguyệt muốn đặt một căn hộ lớn ba phòng một phòng khách, như vậy bốn người ở vừa đủ, nhưng đề xuất này đã bị Hoài Hạnh bác bỏ.

Hoài Hạnh: "Tôi không muốn làm bóng đèn."

Lục Hàm Nguyệt hừ nhẹ: "Bọn tôi sẽ đóng cửa thật chặt, cậu cứ yên tâm."

"Không phải vấn đề đó."

"Vậy là vấn đề gì?" Lục Hàm Nguyệt đang lật tạp chí chợt nhớ lại chuyện trước đây Văn Thời Vi từng thích Hoài Hạnh, chưa kịp để cô trả lời đã nói luôn: "Cậu ở chung phòng với chị tôi nhé? Loại phòng có phòng chính phòng phụ đó."

Hoài Hạnh lắc đầu: "Tôi và chị Tuế Tuế mỗi người một phòng là được rồi."

"Vậy thì thành ra ba phòng."

"Ừ."

Lục Hàm Nguyệt cũng đi hỏi ý kiến của Lục Chẩm Nguyệt, nhận được câu trả lời giống hệt, thế là không kiên trì nữa.

Thế là bốn người khởi hành từ Tơ Quý, tính cả thời gian kẹt xe thì đến được Vân Tê Nguyên cũng đã gần tám giờ tối, sau đó làm thủ tục nhận phòng.

Vân Tê Nguyên cách xa sự ồn ào của thành phố, nhiệt độ dễ chịu, không khí trong lành, là nơi lý tưởng như một "lá phổi thiên nhiên". Nơi đây được rừng núi xanh um bao quanh, đèn đường vào ban đêm chiếu sáng khắp khu vực, có thể thấy vài ba nhóm người đi bộ trên con đường rộng dưới những tán cây.

Đêm đầu tiên ở Vân Tê Nguyên, Hoài Hạnh và các bạn vừa ăn tối vừa dạo quanh gần đó.

Chỉ là dù nơi đây có mát mẻ đến mấy thì vẫn là mùa hè, muỗi trên núi nhiều. Cô mang theo chai xịt chống muỗi, xịt cho cả bốn người, nhưng sau khi về khách sạn vẫn phát hiện bị muỗi cắn vài chỗ, có chút ngứa ngáy.

Sau khi tắm xong, vừa nhìn vào nhóm chat bốn người, Lục Chẩm Nguyệt đã gửi một bức ảnh, cổ cô cũng bị muỗi cắn nổi một cục đỏ.

Lục Hàm Nguyệt: 【Thảm thật, em cũng bị muỗi cắn.】

Ngay giây sau, cô ấy gửi thêm một tấm ảnh lộ ra vết hôn trên xương quai xanh.

Văn Thời Vi: 【Tiểu Hàm, em gửi nhầm ảnh rồi.】

Lục Chẩm Nguyệt: 【?】

Hoài Hạnh: 【?】

Lục Hàm Nguyệt: 【A a a a a!】

Hoài Hạnh bật cười, vén chăn ngồi lên đầu giường, lấy cây lược ngọc mang theo ra vừa chải tóc vừa mở trang bạn bè.

Suy nghĩ một hồi, cô đăng lên một tấm ảnh khá đẹp mà mấy người họ đã chụp tối nay.

Mười phút, nửa tiếng trôi qua, cô vẫn không đợi được lượt thích nào từ Sở Vãn Đường, chân mày nhíu lại không kìm được, cô mở khung trò chuyện với Sở Vãn Đường ra.

Trong mấy ngày vừa rồi, tin nhắn từ "người máy" Sở Vãn Đường cũng không còn gửi tới nữa, chẳng lẽ là vì không uống nước đàng hoàng nên không dám gửi cho cô – người giám sát xem?

Tâm trí rối bời, cô nhìn khung trò chuyện đã dừng lại từ một tuần trước, bực bội chui vào trong chăn.

...

Ngày hôm sau, mấy người Hoài Hạnh lái xe đến khu thắng cảnh thiên nhiên cách Vân Tê Nguyên mười cây số.

Nơi đây có thác nước, dòng suối, núi non kỳ thú, khách du lịch đến nghỉ dưỡng gần như đều ghé qua đây trải nghiệm đi bộ, leo núi và các hoạt động ngoài trời khác.

Để phân tán sự chú ý của mình, Hoài Hạnh tham gia rất tích cực, thậm chí còn thi leo núi với người khác, nhưng dạo gần đây cô hơi lơ là thể thao nên không đủ sức giành hạng nhất.

Nhưng bạn bè vẫn rất nhiệt tình cổ vũ, đứng ngoài vạch vàng chụp hình cho cô, còn vỗ tay reo hò.

Lục Hàm Nguyệt, người có kỹ năng xã giao tệ hại còn nhân cơ hội là toáng lên: "Tiểu Hạnh, sinh nhật vui vẻ nha!"

Thế là có vài du khách xung quanh nghe thấy, cũng lần lượt gửi lời chúc: "Sinh nhật vui vẻ nhé!"

Những lời chúc nối tiếp vang lên rộn ràng.

"Cảm ơn mọi người." Hoài Hạnh chắp tay cảm ơn, tháo thiết bị bảo hộ trên người rồi đi về phía bạn bè.

Cô cười hỏi Lục Hàm Nguyệt: "Cậu cố tình đúng không?"

Lục Hàm Nguyệt trốn ra sau lưng Văn Thời Vi, kéo chị gái mình đứng bên cạnh: "Chị ơi, cứu em với."

Lục Chẩm Nguyệt đưa cho Hoài Hạnh một chai nước: "Mỗi ngày đều vui vẻ nhé, Tiểu Hạnh."

Hoài Hạnh gật đầu: "Chị cũng phải luôn luôn vui vẻ, chị Tuế Tuế."

Mãi đến gần tối, họ mới từ khu thắng cảnh quay về, đến một nhà hàng gần khách sạn ăn tối.

Món ăn vừa được dọn lên, Lục Hàm Nguyệt vừa lật xem mấy bức ảnh họ chụp hôm nay vừa than vãn: "Biết vậy đem theo máy ảnh luôn rồi, còn quay được vlog nữa, cầm điện thoại quay đúng là bất tiện ghê."

Văn Thời Vi gắp món vào bát cô ấy, mỉm cười: "Vậy cũng tốt mà, sau này bọn mình sẽ còn quay lại, lần sau chị sẽ nhắc em mang theo."

"Được đó." Có lần sau là quá tuyệt rồi.

Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt ngồi đối diện liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khẽ.

"Xem ra quyết định đi chơi chuyến này của chúng ta là hoàn toàn đúng đắn." Lục Hàm Nguyệt đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, "Tôi vừa nhận được thông báo dự báo thời tiết, đêm nay ở Hải Thành sẽ có mưa giông lớn."

"...Mưa giông à?" Hoài Hạnh nắm bắt được từ khóa, sau mùa mưa cô không mấy khi để ý đến dự báo thời tiết.

Lục Hàm Nguyệt: "Đúng đó."

Lục Chẩm Nguyệt quay đầu lại: "Sao thế?"

"Không." Hoài Hạnh lắc đầu, "Ngày mai trời còn mưa nữa không?"

"Không đâu, đợi đến mai lúc mình quay về là trời lại nắng rồi. Thời tiết mùa hè còn thất thường hơn cả tính khí của tôi á." Lục Hàm Nguyệt trả lời.

Văn Thời Vi nói: "Vẫn chưa tính là thường xuyên đâu, ở Kinh thành tháng 7 tháng 8 mới hay có mưa giông."

Chủ đề thời tiết dừng lại ở đó. Ăn tối xong, về lại khách sạn tắm rửa sạch sẽ, Hoài Hạnh ra ban công ngắm cảnh. Trước khi ra ngoài cô đã che chắn rất kỹ, không để muỗi cắn, nhưng vẫn cảm thấy người không được thoải mái lắm.

Cô ngước nhìn bóng đêm bao phủ Vân Tê Nguyên. Màn đêm nơi đây như tờ tuyên chỉ ngấm đẫm mực tàu, lặng lẽ trải rộng giữa những dãy núi.

Gió đêm len qua rừng cây không tạo ra tiếng gào rít, mà là những tiếng thở dài nhẹ như tơ mảnh.

Hoài Hạnh lắng nghe tiếng thở dài của gió, mở dự báo thời tiết lên, lông mày lập tức nhíu lại, biểu tượng sét đánh xuất hiện ở mốc 11 giờ đêm, vài giờ tiếp theo đều là biểu tượng mưa lớn.

Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Sở Vãn Đường trong đêm mưa giông hôm đó ở đường Ninh Tây.

Sở Vãn Đường giống như một cây nấm nhỏ ở bên đường, lên xe rồi thì chỉ cần một tia sét xẹt qua, chị ấy liền nắm chặt cổ tay cô.

Thì ra... không phải do xe hỏng giữa đường nên mới sợ đúng không?

Người sợ sấm sét từ trước đến nay luôn là Sở Vãn Đường, chỉ là người phụ nữ ấy quá kiêu hãnh, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt cô, nên mỗi lần đều lấy lý do lo cho cô để ôm cô, ở cạnh cô.

Mỗi một câu "Đừng sợ" mà chị ấy nói ra, thật ra cũng là nói với chính bản thân mình.

Thành phố xa lạ, chỉ có một mình.

Liệu có càng sợ hơn?

Hoài Hạnh nhắm mắt lại, thái dương giật liên hồi. Cô cố dằn xuống suy nghĩ như sắp phá vỡ lồng ngực mà lao ra ngoài, dấu vết trên vai những ngày qua như chỉ đang tạm ẩn đi chứ chưa từng biến mất.

Lúc này, nó lại hiện rõ trên làn da cô.

Giãy dụa, giằng xé lẫn nhau. Trong lồng ngực như có đầy bong bóng, chỉ trực chờ nổ tung, thổi cô thành từng mảnh vụn.

Sớm biết vậy, cô đã không lấy cớ "lợi ích" để giữ Sở Vãn Đường ở lại Hải Thành. Cô thực sự không muốn dây dưa không dứt với người đó, nhưng sự quan tâm cứ vô thức lộ ra từ tận đáy lòng, cô không tài nào giấu giếm hay làm ngơ được.

Cô mở khóa điện thoại, gửi cho Sở Vãn Đường một tin nhắn, phá tan bầu không khí căng cứng giữa hai người: 【Dạo này không uống nước à?】

Hoài Hạnh mím chặt môi, dán mắt nhìn chằm chằm khung hội thoại.

Trạng thái ghi chú không chuyển thành "Đối phương đang nhập văn bản...", năm phút, mười phút trôi qua, tin nhắn vẫn chưa được hồi đáp.

Gió bỗng mạnh lên một chút, vang lên những tiếng gầm trầm đục giữa núi rừng, tiếng lá cây cũng trở nên dồn dập hơn.

Hoài Hạnh cảm thấy chút lành lạnh, lông mày đến lúc này vẫn chưa thể giãn ra.

Chờ thêm hai phút nữa, cô đứng dậy rời khỏi ban công, thay bộ đồ thường mặc, cầm chìa khóa xe rồi rời khỏi phòng khách sạn.

Cô muốn quay về thành phố... lấy máy ảnh của Lục Hàm Nguyệt.

Lời tác giả:

Máy ảnh: Cảm ơn quý ngài

Có thể kỳ vọng vào chương sau đó nha~

Chương trước Chương tiếp
Loading...