[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 89
Như lời Hoài Hạnh nói, khi đội ngũ thiết kế tạm thời được tập hợp đủ lại, sáu nhà thiết kế khác từ khắp nơi đổ về biết người giữ chức giám đốc là Sở Vãn Đường thì những bất mãn trong lòng họ cũng đành nuốt ngược trở vào. Còn gì để so bì nữa chứ? Nói về kinh nghiệm thì không bằng, thành tựu lại càng không bằng, năng lực lãnh đạo càng khỏi bàn, không ngoa chút nào khi nói, Sở Vãn Đường chính là người có thể đè bẹp họ trong lĩnh vực này.Ngoài ra, mọi người còn mơ hồ cảm thấy có chút hưng phấn. Phó tổng của Lam Linh cũng đích thân đến đây, điều này đồng nghĩa thử thách trước mắt họ sẽ nâng lên một tầm cao mới, mà trùng hợp thay, họ lại rất thích những việc mang tính thách thức như vậy.Màn đêm buông xuống, sắc đen như lụa, mười người cùng nhau ăn tối tại một nhà hàng Trung Hoa cao cấp gần công ty.Nhóm thiết kế gồm tám người, trong đó có một người từng là nhà thiết kế chính thức của Tơ Quý. Hai người còn lại tất nhiên là Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt, kế hoạch chiêu mộ nhà thiết kế thời trang lần này là do hai người họ cùng bàn bạc. Cho nên dù thế nào đi nữa thì cũng phải thể hiện sự coi trọng đối với các nhà thiết kế này, vì sắp tới bọn họ sẽ cùng hợp tác đến tận khi buổi trình diễn kết thúc.Đèn pha lê trên đầu cùng với đèn gắn tường hai bên tỏa ánh sáng giao hòa, xuyên qua ô cửa sổ sát đất là hàng cây xanh tốt dưới ánh đèn đường ấm áp bên ngoài.Làn mưa nhỏ lất phất giăng nhẹ, khiến đêm nay thêm phần huyền bí và thi vị."Hoài tổng, Lục tổng, phải nói thật là lần này tôi gửi email ứng tuyển vào Tơ Quý là vì điều kiện các cô đưa ra quá tốt." Một nhà thiết kế tự do tên là Mạc Mạt nâng ly rượu, cảm thán nói, "Không hề keo kiệt, mức đãi ngộ quá ổn, trời ơi, các cô không biết trước đây có lần khách hàng chây ì không chịu thanh toán phần còn lại, kéo dài đến mức phát điên luôn... Thời buổi này khó kiếm tiền thật đấy, tuy tôi quen làm việc tự do rồi nhưng không có nghĩa là khi làm việc nhóm tôi sẽ không nghiêm túc. Các cô yên tâm đi, 'Bốn mùa có Tơ Quý' nhất định sẽ làm nên chuyện!""Nào cạn ly, mọi người cứ tự nhiên."Những người khác cũng hưởng ứng, bắt đầu kể về những khổ sở khi bị khách hàng nợ tiền, bầu không khí xem ra rất hài hòa.Hoài Hạnh vừa đến kỳ, bình thường cũng không hay uống rượu nên chỉ nâng ly cụng xa xa với người ta, rồi ngửa đầu uống hơn nửa ly nước trắng.Ly đã cạn, người ngồi cạnh cô là Sở Vãn Đường liền rót thêm nước.Trong những dịp thế này, hai người dĩ nhiên ngồi cạnh nhau.Thân phận của họ giờ đã khác xưa. Hoài Hạnh vẫn nhớ năm năm trước, sau buổi trình diễn của Lam Linh, cả nhóm người mẫu tạm thời cùng ăn cơm với Mai tổng và những người khác, khi ấy Sở Vãn Đường ngồi bên cạnh Mai tổng. Bấy giờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy, họ lại chuẩn bị đối mặt với một buổi trình diễn mới, nhưng người ngồi bên cạnh Sở Vãn Đường nay đã đổi thành chính cô.Chỉ là, đồ uống thường và rượu với một số người vẫn chưa đủ đã, một nhà thiết kế khác tên Nhiêu Khải liền gọi phục vụ mang đá viên lên.Anh ta xách xô đá, lắc lắc mấy viên đá kêu lách cách, cười híp mắt bước tới hỏi: "Hoài tổng, Lục tổng, giám đốc Sở, mọi người có cần đá không?""Chúng tôi đều không cần, cảm ơn." Người trả lời là Sở Vãn Đường, cô vẫn nhớ rõ Hoài Hạnh từng nghiêm khắc yêu cầu Lục Hàm Nguyệt tuyệt đối không dùng đồ lạnh khi đang trong kỳ.Nhiêu Khải đứng bên cạnh, có chút khó hiểu: "Sao vậy? Các cô... tới cái kia à?"Lục Hàm Nguyệt nghe câu đó thì cau mày. Nhưng Hoài Hạnh đã lên tiếng trước: "Anh Nhiêu, khi chúng tôi đã nói là không cần, thì anh không nên hỏi tiếp nữa." Cô nhìn người nhà thiết kế có chút tiếng tăm trong giới này, cũng là một trong hai nam giới duy nhất trong nhóm bằng ánh mắt bình thản, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Bất kể là lý do gì thì cũng không liên quan đến anh. Điều chúng ta cần là tôn trọng lẫn nhau, anh thấy đúng không?"Nhiêu Khải sượng mặt trong chốc lát, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Hoài tổng."Anh ta xách xô đá quay về chỗ ngồi, rót đầy một ly đá rồi đứng dậy nói: "Để tỏ ý xin lỗi, tôi sẽ uống hết ly này."Lục Hàm Nguyệt mở miệng: "Không cần miễn cưỡng, chúng tôi không có 'văn hóa bàn nhậu'.""Không sao đâu Lục tổng, tôi đang khát mà."Sở Vãn Đường ăn gần xong, chống cằm quan sát mọi người trong bàn. Trong hai ngày qua, cô đã tìm hiểu sơ qua về từng người dựa trên hồ sơ và cũng sắp xếp xong nội dung công việc sơ bộ và phân công rõ ràng, chỉ chờ bắt đầu chính thức.Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lại chậm rãi dừng lên khuôn mặt nghiêng của Hoài Hạnh. Nhìn qua là biết trạng thái hôm nay của Hoài Hạnh có chút khác, thỉnh thoảng em lại xoa eo, lông mày cũng hơi nhíu lại.Với một Hoài Hạnh như thế này, Sở Vãn Đường đã quá quen thuộc.Thường vào kỳ kinh nguyệt, dù bụng dưới không đau thì Hoài Hạnh vẫn sẽ có vài phản ứng sinh lý khác, đau mỏi thắt lưng là triệu chứng phổ biến nhất.Trên bàn mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả, vừa nói vừa cười, hào hứng mong chờ quãng thời gian hợp tác hơn hai tháng rưỡi sắp tới.Sở Vãn Đường mím môi, nghiêng người về phía Hoài Hạnh một chút, hạ giọng hỏi: "Tối thứ Bảy có rảnh không, Hạnh Hạnh?" Cô thì thầm chuyển sang trò chuyện riêng, "Chị có mua một ít đồ dùng, mấy ngày nay chắc sẽ được giao hết. Dù là nhà thuê nhưng cũng coi như dọn vào nhà mới, nên muốn mời em tới ăn cơm.""......" Hoài Hạnh nhìn cô, "Là đồ ăn ngoài à?""Chị tự nấu."Hoài Hạnh: "...Hay là vẫn gọi đồ ăn ngoài đi." Cô chưa từng ăn đồ do Sở Vãn Đường nấu, nhưng nghĩ đến chuyện Sở Vãn Đường xưa nay không nấu ăn hẳn là có lý do, chắc cũng cùng hệ với cô, là dạng "từ bỏ sắc hương vị"."Em nói vậy nghĩa là đồng ý rồi đúng không?""Ừ." Hoài Hạnh gắp thêm một phần tôm vào bát, nói với giọng thản nhiên, "Ngạc nhiên lắm sao? Chị Vãn Đường."Sở Vãn Đường cong cong đôi mắt, cố gắng không để bản thân cười quá lộ liễu: "Không có." Cô không nên thấy ngạc nhiên, dù sao bây giờ họ cũng được coi là bạn bè, cho dù Hoài Hạnh đồng ý vì nể mặt hai mẹ thì cũng vẫn là đồng ý.Lục Hàm Nguyệt ngồi bên cạnh, nhìn thấy hai người họ thủ thỉ trò chuyện với nhau thì hơi nhướng mày. Ban đầu cô vốn định ngồi giữa hai người, nhưng không ngờ Sở Vãn Đường lại đợi đến khi cô ngồi xuống rồi mới an vị, khiến kế hoạch của cô thất bại. Nhưng nhìn dáng vẻ Hoài Hạnh không hề bài xích khi tiếp xúc với Sở Vãn Đường, cô thấy mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của mình cũng nên gác lại thì hơn.Hoài Hạnh là người có chính kiến, không dễ bị lung lay. Hơn nữa, tuy cô là bạn thân của Hoài Hạnh, nhưng cũng không nên can thiệp quá nhiều vào mối quan hệ giữa hai người họ. Nếu Hoài Hạnh thực sự cần cô giúp, chắc chắn sẽ giống lần trước, chủ động bảo cô gọi điện để tìm mình.Mọi chuyện đều phải biết điểm dừng. Bây giờ Sở Vãn Đường là người đang hợp tác với bọn họ, cô cũng không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng quá sâu.Nghĩ vậy, Lục Hàm Nguyệt dời mắt, nhìn ra màn mưa phùn ngoài cửa sổ sát đất.Mùa mưa ở Hải Thành cũng sắp kết thúc rồi.Bữa ăn kết thúc lúc chín rưỡi tối. Sáu nhà thiết kế còn lại vẫn đang ở khách sạn, sau này phải tìm thời gian đi xem nhà.Tạm biệt nhau trong chút men say, Sở Vãn Đường đương nhiên leo lên xe của Hoài Hạnh.Về phần Lục Hàm Nguyệt, tối nay cô định đi gặp Văn Thời Vi nên không đi cùng.Mưa phùn vẫn chưa dứt, bị gió thổi lướt thành từng sợi trên cửa kính. Hoài Hạnh vẫn thấy đau lưng, đổi tư thế ngồi cũng không hiệu quả, tâm trạng không khỏi trở nên bực bội.Còn Sở Vãn Đường bên cạnh thì nhận được cuộc gọi từ Tô Kiều.Dù Hoài Hạnh không nghe được giọng của Kiều Kiều, nhưng vẫn đoán ra được nội dung, vì lời Sở Vãn Đường nói không hề tránh né gì, lọt thẳng vào tai cô...."Mẹ đang ở Hải Thành, con cũng muốn đến chơi à? Vậy con hỏi mẹ con xem có được không nhé." "Mẹ không sợ, vì có dì Hạnh Hạnh ở đây, dì sẽ chăm sóc cho mẹ." "Con cũng nhớ dì đúng không... Nhưng dì Hạnh Hạnh dạo này không được khỏe, đợi dì đỡ hơn chút mẹ sẽ bảo dì gọi cho con, được không?""Rất nhớ em." Sở Vãn Đường cúp máy, đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn người bên cạnh, chớp mắt một cái, "Lời này là thay Kiều Kiều nói đấy."Hoài Hạnh nhướng mắt lên "Ừm" một tiếng: "Tôi biết.""Nhà em có máy massage lưng không?" Sở Vãn Đường quan tâm hỏi."Có.""Sắp về đến rồi.""Ừm." Cảm giác đau lưng dường như dịu đi một chút. Hoài Hạnh khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa kính.Ánh sáng trong xe mờ mờ, những tia sáng ngoài cửa sổ lướt qua chớp nháy trên khuôn mặt cô, sáng tối không đều. Hàng mày cau chặt của cô từ đầu đến cuối vẫn chưa từng giãn ra.Sở Vãn Đường khẽ cuộn các ngón tay lại. Những lúc trước gặp tình trạng như thế này, cô sẽ xoa lưng cho Hoài Hạnh. Nhưng hiện tại, cô không thể mở miệng yêu cầu một điều mà với cô mà nói, chẳng khác gì một phần thưởng.Mối quan hệ bạn bè giữa cô và Hoài Hạnh vẫn còn mong manh, cô chỉ có thể duy trì trong một giới hạn nhất định, không được chạm đến ranh giới của Hoài Hạnh.Bằng không, cô không biết tình bạn này còn giữ được bao lâu.Không tránh khỏi lại nghĩ tới Lục Chẩm Nguyệt. Lần này Lục Chẩm Nguyệt ở lại Kinh Thành không biết bao giờ mới về, điều này nằm ngoài dự liệu của cô. Cô đã xem lại lịch trình từng công khai trước đó của Lục Chẩm Nguyệt, rõ ràng lúc trước cô ấy diễn ở Hải Thành chưa bao giờ kéo dài hơn một tháng.Là trùng hợp thật sao? Hay cũng giống như cô, là cố ý sắp đặt?Khả năng thứ hai cao hơn nhiều. Sở Vãn Đường mím chặt môi, hai tay đan chặt đặt trên đùi. Thực ra cô không có nhiều tự tin đến thế, nhưng trước mặt Lục Chẩm Nguyệt, cô buộc phải thể hiện ra vẻ đầy tự tin.Sự nôn nóng và bất an thi nhau luân chuyển trong lòng. Cô lại liếc nhìn Hoài Hạnh, rồi chậm rãi thở phào.Dù thế nào đi nữa, hiện tại cô cũng đã có cơ hội tiếp cận Hoài Hạnh ở khoảng cách gần, cô sẽ nắm lấy từng cơ hội, cho đến khi nghe được tiếng tim đập rộn ràng mà Hoài Hạnh chỉ dành riêng cho cô như lúc trước.Thời gian trong xe rất ngắn, chẳng bao lâu hai người đã xuống xe, sánh bước đi về phía cửa thang máy ở tầng hầm.Không khí hơi ngột ngạt, Hoài Hạnh đứng cũng thấy đau lưng, hai tay chống hai bên, chỉ muốn mau chóng về nhà nằm xuống. Ai ngờ chiếc thang máy lại đang từ tầng cao nhất đi xuống, con số giảm dần từng chút một, lại còn dừng lại mấy lần giữa chừng.Cuối cùng cũng tới tầng hầm B1, cô kéo lê thân mình bước vào.Sở Vãn Đường ấn nút tầng tám và tầng mười một, quay đầu nhìn Hoài Hạnh, nói: "Nếu không có ai ra vào, đến tầng tám mất mười lăm giây, đến tầng mười một mất hai mươi mốt giây."Hoài Hạnh hơi ngẩng mặt lên, mắt khẽ cụp xuống, vẻ mặt rất bình thản. Cô ra vẻ không hiểu mà hỏi: "Đếm cái này làm gì?""...Nghĩa là rất nhanh nữa em sẽ được về nhà nghỉ ngơi rồi." Gần như vừa dứt lời thì thang máy đến tầng tám.Hoài Hạnh gật đầu, đứng thẳng người rồi bước ra khỏi thang máy.Chưa đầy một phút sau, cô đã nằm sấp trên ghế sofa. Máy massage ở nhà lại vừa hết pin nên cô chỉ đành nằm thế, đầu gối lên gối ôm, tay vươn ra lật xem điện thoại. Từ sau khi Lục Chẩm Nguyệt thổ lộ tình cảm với cô, tần suất trò chuyện giữa hai người tăng lên rõ rệt, nhưng vẫn giữ được chừng mực, không quá dày đặc nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt.Hôm nay Lục Chẩm Nguyệt làm thêm ở nhà hát, đã nhắn trước sẽ về muộn, và sớm chúc cô "ngủ ngon".Hoài Hạnh cũng nhắn lại hai chữ y hệt, sau đó thoát khỏi khung chat. Ngay khoảnh khắc ấy, giao diện tin nhắn WeChat chuyển thành cuộc gọi đến. Mới chia tay chưa bao lâu mà Sở Vãn Đường đã gọi điện tới.Cô hơi nghiêng mặt, tựa đầu vào gối ôm, uể oải bắt máy: "Sao vậy?""Chườm nóng sẽ hiệu quả hơn, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu ở vùng lưng, giảm căng cơ." Giọng Sở Vãn Đường dịu dàng vang lên. "Em có túi chườm không?""...Không cần chị lo.""Là bạn bè thì tại sao chị không thể lo? Chị không có tư cách này sao?""Ý tôi là tôi không sao." Hoài Hạnh hất nhẹ tóc, đành nói vậy.Tiếng thở dài bất đắc dĩ của Sở Vãn Đường truyền qua điện thoại: "Nhưng câu đó tiết lộ nhiều điều lắm đấy, Hạnh Hạnh. Nếu em có túi chườm thì chắc chắn sẽ nói thẳng là có giống cái máy massage vừa rồi. Nên... chị đến tìm em nhé? Chị có mang túi chườm theo."Hoài Hạnh vẫn từ chối: "Tôi tự lo được. Chị ngủ sớm đi."Sở Vãn Đường không tiếp tục kiên trì, chỉ đáp một câu: "Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.""Thế nào được coi là một giấc mơ đẹp?" Hoài Hạnh chợt hỏi."Giấc mơ đẹp có nhiều loại lắm, ví dụ như là có trải nghiệm cảm xúc tích cực, hoặc trong mơ thực hiện được ước mơ hay mục tiêu mình luôn mong muốn, những khung cảnh tươi đẹp, mang lại sự khai sáng cũng được tính là giấc mơ đẹp đấy?" Sở Vãn Đường kéo dài giọng, giọng nói mềm mại, "Nhưng với chị, chỉ có một trường hợp duy nhất mới được gọi là giấc mơ đẹp."Là khi có em trong mơ.Chỉ là câu này cô không nói thẳng ra, cô không thể bước sai dù chỉ một bước. Suốt mấy năm nay, cô rất muốn mơ thấy Hoài Hạnh, mà Hoài Hạnh thì gần như chưa bao giờ hiện rõ trong giấc mơ của cô, dù có mơ thấy, cũng chỉ là một hình bóng mơ hồ.Rất nhiều lần cô tỉnh dậy giữa đêm tối mịt mùng, không bật đèn, để mặc bóng tối nuốt chửng mình, nước mắt cứ thế dâng trào.Thì ra sai lầm mà cô phạm phải khiến cả chuyện muốn mơ thấy Hoài Hạnh cũng trở thành một điều quá đỗi xa xỉ.Nhưng giờ thì cô không cần phải cầu mong Hoài Hạnh xuất hiện trong giấc mơ nữa rồi, vì trong hiện thực, khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba tầng lầu.Hoài Hạnh không hỏi thêm gì về "trường hợp duy nhất" đó, phản ứng thản nhiên: "Cảm ơn đã phổ cập kiến thức, chúc ngủ ngon."Nói xong liền cúp máy.Trong đầu cô bất chợt hiện lên giấc mơ lần trước có liên quan đến Sở Vãn Đường. Lúc này đang trong kỳ kinh nguyệt, nội tiết tố thay đổi khiến cảm xúc cô thất thường, dễ nghĩ ngợi lung tung.Một lúc sau, cô hít sâu một hơi, chống tay đứng dậy, lên lầu tắm rửa.***Thời gian bước vào tháng Bảy, trời nồm ở Hải Thành dần lui đi.Đến thứ Sáu, bầu trời hoàn toàn quang đãng, u ám biến mất, cả thành phố như được thay áo mới, người đi đường khắp phố phường không còn phải che ô nữa.Trong một phòng họp của toà nhà văn phòng Tơ Quý, Hoài Hạnh đang họp với đội ngũ thiết kế.Đây là nội dung cốt lõi được tám nhà thiết kế thảo luận và thống nhất sau buổi trao đổi hôm qua: sẽ có bao nhiêu mẫu chủ đạo, chủ đề thể hiện qua thiết kế như thế nào, xác nhận chất liệu vải...Từng hạng mục đều được trình bày rõ ràng. Những năm qua Hoài Hạnh đã tiếp xúc nhiều với kiến thức liên quan trong ngành, buổi họp này kết thúc mà cô không có ý kiến gì thêm, chỉ dặn họ cứ yên tâm thực hiện, nhưng trước khi tháng này kết thúc phải chốt toàn bộ mẫu thiết kế, sau đó mới điều chỉnh theo người mẫu.Họp xong, cô không làm phiền Đinh Dung mà tự đến phòng trà lấy cà phê.Trời đẹp đến mức khiến người ta buồn ngủ, chịu đựng mấy ngày đau lưng, giờ cô đã đỡ hơn nhiều. Ly cà phê nhiệt độ thường lắc lư trong tay, cô ngồi trên ghế ngắm cảnh ngoài cửa sổ.Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ Lục Chẩm Nguyệt.Lục Chẩm Nguyệt: 【Hôm nay không phải tăng ca, cũng không có lịch diễn.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Chị đến đón em tan làm nhé, Tiểu Hạnh.】Hoài Hạnh cụp mắt nhìn tin nhắn, lặng lẽ uống một ngụm cà phê. Nghĩ đến mấy lời Lục Chẩm Nguyệt nói vài hôm trước, cô trả lời: 【Được ạ, chị Tuế Tuế.】Vừa gửi xong tin nhắn, thì có người bước vào phòng trà.Sở Vãn Đường một tay cầm sổ tay nhỏ, một tay cầm ly của mình, mỉm cười chào hỏi: "Hoài tổng."Hoài Hạnh lập tức khóa màn hình, trở về chế độ đen.Sở Vãn Đường đi đến máy pha cà phê, thành thạo rót ly cà phê giống loại của Hoài Hạnh, chỉ một lát sau đã đầy một ly.Sau đó, cô ngồi đối diện Hoài Hạnh, đặt quyển sổ nhỏ ra trước mặt rồi hỏi: "Bây giờ không tính là giờ làm đúng không? Em đang nghỉ ngơi mà.""Ừ." Hoài Hạnh nhìn màn hình điện thoại lại sáng lên, thản nhiên úp máy xuống mặt bàn."Muốn phỏng vấn tôi à, Giám đốc Sở?"Sở Vãn Đường nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu: "Không phải." Rồi cô lấy bút ra, "Chỉ muốn xác nhận lại thực đơn ngày mai thôi."Khuỷu tay phải của Hoài Hạnh chống lên mặt bàn, nhìn vẻ nghiêm túc của cô, đưa tay gãi tóc sau đầu.Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thật sự không gọi đồ ăn ngoài à?""Sợ chị bỏ thuốc em à?""Cũng hơi hơi."Sở Vãn Đường bật cười, cũng không tán gẫu lung tung với cô nữa, đi thẳng vào chủ đề: "Tiệc tân gia thì thường chú trọng đến sự may mắn cát tường. Sườn hầm bắp ngô tượng trưng cho 'từng bước thăng tiến', cánh gà Coca là 'vung cánh bay cao', thịt kho tàu thì gọi là 'vận đỏ tới đầu'..."Người đối diện vừa nói vừa viết, ánh mắt Hoài Hạnh rơi xuống bàn tay cầm bút của chị.Đốt ngón tay vì cầm bút mà hơi nhô lên, các đường nét giữa các khớp tay mềm mại, ngón áp út và ngón út cong tự nhiên, trông như cánh bướm đang cụp lại. Móng tay có màu hồng nhạt bóng bẩy, không hề có dấu vết của sơn sửa hay làm móng.Chữ viết cũng là kiểu hành khải quen thuộc khiến Hoài Hạnh thấy quen mắt, nét chữ của Sở Vãn Đường rất giống cảm giác chị mang lại cho người ta, bút lực sắc bén nhưng lại biết co biết duỗi, những góc gãy chuyển mạch rõ ràng như được khắc bằng dao, ngay cả khoảng cách giữa các chữ cũng thoáng đãng rộng rãi, như thể được cẩn thận đo bằng thước.Những dòng chữ đẹp như thế, giờ đang được chủ nhân của nó cẩn thận viết ra từng món như "sườn hầm bắp ngô", "cánh gà Coca"...Ngẩng đầu lần nữa, ánh nhìn rơi lên gương mặt xinh đẹp của Sở Vãn Đường, vẻ mặt chị nghiêm túc, chân thành, cứ như thể đang không phải viết thực đơn, mà là đang thiết kế trang phục.Nhìn thấy chị như vậy, đầu ngón tay Hoài Hạnh cầm ly cà phê không kiềm được khẽ vuốt nhẹ thành ly, lên tiếng hỏi: "Còn có người khác nữa không?""Không có," Sở Vãn Đường nhìn cô, "ở đây chị chỉ có một người bạn là em.""Vậy sao lại viết nhiều như vậy?" Nếu chỉ có hai người thì đâu thể ăn hết.Sở Vãn Đường nói: "Có rất nhiều món là để em chọn lựa thôi." Nói xong khẽ mím môi, ánh mắt lộ ra một tia sâu xa, "Chị không biết khẩu vị của em có thay đổi không.""Cũng phải, bao nhiêu năm rồi, khẩu vị thay đổi cũng là chuyện bình thường.""......Ừ." Miệng mồm chết tiệt, sớm biết thế đã không nói. Nghe xong còn thấy khó chịu hơn.Sở Vãn Đường nhìn thực đơn mình vừa viết, bất đắc dĩ cong khóe môi, rồi tiếp tục viết tiếp: "Về rau thì, súp lơ xào cay tượng trưng cho 'hoa nở phú quý', củ sen xào là ý nghĩa 'may mắn liên tục..."Hoài Hạnh không nhìn cô nữa, cầm lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với Lục Chẩm Nguyệt.Lục Chẩm Nguyệt: 【Hôm nay gặp chuyện buồn cười muốn kể cho em nghe, đợi đón được em rồi nói.】Hoài Hạnh: 【Được ạ.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Tiểu Hạnh, chị nhớ chúng ta không phải đồng nghiệp mà?】Lục Chẩm Nguyệt: 【Mỗi lần em nhắn "Được ạ" đều khiến chị có cảm giác như em là đồng nghiệp của chị ấy.】Hoài Hạnh: 【Vậy em đổi cách nói nhé.】 Cô trích lại dòng tin nhắn "muốn kể chuyện buồn cười" rồi trả lời lại: 【Ừ ok, tới lúc đó kể nha.】Lục Chẩm Nguyệt gửi một tràng "hahaha", rồi thêm một sticker mèo đáng yêu.Hoài Hạnh nhìn sticker mèo đó cũng bật cười khẽ, khoá màn hình lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt bình thản của Sở Vãn Đường. Không hiểu sao cổ họng cô ngứa ngáy, khẽ ho một tiếng rồi dịu dàng hỏi: "Viết xong chưa?"Sở Vãn Đường mỉm cười, đẩy quyển sổ nhỏ ra trước mặt Hoài Hạnh: "Viết xong rồi, mời xem qua. Nhưng không cần vội quyết định, trưa mai trả lời chị cũng được, chiều chị đi mua đồ."Hoài Hạnh nhìn thực đơn đầy kín cả trang, món chính cũng không ít.Cô xác nhận lại lần nữa: "Thật sự không cần gọi đồ ăn ngoài sao?""Ừ, không cần," Sở Vãn Đường nói, "Chị sẽ nếm thử trước. Nếu thật sự bị ngộ độc, em nhớ đưa chị vào viện nha."Hoài Hạnh: "Ok."Cô nhìn ly cà phê của mình đã cạn đáy, đứng dậy: "Giám đốc Sở, tôi về văn phòng trước đây. Mai tôi sẽ báo lại các món cụ thể.""Ừ."Người vừa đi khỏi, Sở Vãn Đường phóng tầm mắt ra xa. Nắng đẹp, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng vì thế mà trở nên đẹp hơn, nhưng sắc mặt cô lại như những ngày mưa dầm chưa dứt.Phảng phất mây đen giăng khắp, còn lất phất mưa rơi.Cô nheo mắt lại, nhấp một ngụm cà phê.Người vừa nhắn tin nói chuyện với Hoài Hạnh là ai? Là Lục Chẩm Nguyệt sao?Dù là Lục Chẩm Nguyệt hay không thì trong lòng cô vẫn có chút chua xót, vì cô cảm thấy khi nói chuyện với mình, Hoài Hạnh sẽ không bao giờ cười như thế.***Hoàng hôn buông xuống, là ráng chiều đầu tiên sau những ngày mưa dầm tháng Sáu.Ánh chiều tà len qua từng kẽ hở giữa các tòa nhà, nhuộm lên mọi thứ một lớp sáng dịu ấm áp. Lá cây ven đường như được viền vàng, gió nhẹ lướt qua khiến những đốm sáng lấp lánh đung đưa.Từ văn phòng của Sở Vãn Đường có thể nhìn thấy tình hình bãi đỗ xe ngoài quảng trường của tòa nhà Tơ Quý. Cô vừa mua mấy chậu sen đá về đặt ở bậu cửa sổ, đang chăm chúng trong lúc nghĩ đến thiết kế trang phục, ngay cả ánh chiều nhuộm lên mặt cũng không khiến cô để tâm.Bỗng nhiên, cô thấy một chiếc xe màu trắng chạy vào, đỗ ở một chỗ trống khuất trong góc. Người phụ nữ bước xuống xe cao ráo, dáng người thon dài, gương mặt không hề xa lạ.Sở Vãn Đường lập tức nín thở, rồi phản ứng lại, lùi một bước, trốn vào bên trong để tránh bị nhìn thấy.Cô xoay người bước ra khỏi văn phòng. Phải nói rằng vị trí của nhóm thiết kế bên cô khá tốt, nằm ở trung tâm tầng. Nhìn sang phải có thể thấy được phòng trà, nhìn sang trái có thể thấy được văn phòng tổng giám đốc.Còn chưa đến mười phút nữa là hết giờ làm, lông mày cô nhíu lại, không cần nghĩ cũng biết hôm nay Lục Chẩm Nguyệt đến là để đón người tan làm.Trước đây, khi cô và Hoài Hạnh còn ở Lam Linh, họ thường cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm và tan làm.Còn bây giờ, Hoài Hạnh lại sắp ngồi vào ghế phụ xe người khác. Câu nói về "khẩu vị thay đổi" lúc chiều vẫn còn vang bên tai cô, lại thêm câu nói trong tiệc mừng thọ bà cụ nhà họ Lục trước đây: "Nếu là chị Tuế Tuế, thì sẽ không có chữ 'mượn' đó đâu"...Không thể phủ nhận là lúc này cô đã không còn đủ bình tĩnh nữa.Cô có thể làm gì đây? Còn có thể làm gì?Sở Vãn Đường nhìn Lục Chẩm Nguyệt bước vào phòng trà, rồi quay lại văn phòng mình.Những ký ức giữa cô và Hoài Hạnh dường như đang dần bị lật đổ, bị che lấp từng chút một, và cô ghét cái cảm giác này.Vài phút sau, Hoài Hạnh vừa xử lý xong công việc trong ngày, chuông điện thoại vang lên đúng lúc. Cô tắt máy tính, vừa xoa cổ vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi nghe máy: "Giám đốc Sở, có chuyện gì vậy?""Đang bị kẹt ý tưởng, đau đầu quá. Cho nên muốn hỏi em hôm nay có thể..." Sở Vãn Đường nhẹ giọng hỏi, "trả lại chị bảy phút đó được không? Hạnh Hạnh..."Lời tác giả:Em bé: Là ai nói là không cần trả nhỉ?Faye: Sorry mấy bạn hôm nay lên chương hơi muộn nha!