[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 84



Chín giờ tối, Hoài Hạnh đang lật xem lịch làm việc mà Đinh Dung gửi đến.

Ngày mai sau khi trở về Hải Thành, cô sẽ lao vào lịch trình bận rộn: có hội nghị ngành phải tham gia, có buổi chia sẻ riêng với hội viên, còn có cả những nhiệm vụ chụp hình mới, v.v... Cô nhìn lịch trình kín mít, lại thấy có chút an tâm, bởi vì một khi con người bận rộn, thì sẽ không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nhưng hiện tại khi vẫn còn ở Kinh Thành, cô lại khá rảnh rỗi. Tắt máy tính bảng đi, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô vẫn là chuyện lúc chiều Tô Kiều nói Sở Vãn Đường bị bệnh. Cô không đồng ý đến thăm Sở Vãn Đường, từ chối khéo lời mời của cô bé, ăn tối xong với hai mẹ con rồi trở về khách sạn.

Cô biết thông tin Tô Kiều tiết lộ không phải có chủ ý, nhưng cô vẫn nghi ngờ việc Sở Vãn Đường đổ bệnh lần này có phần cố ý.

Ở phương diện này, Sở Vãn Đường là kẻ tái phạm, là người gần như không có chút uy tín nào.

"......" Khoan đã, sao cô lại nghĩ tới Sở Vãn Đường nữa rồi?

Hoài Hạnh đưa tay xoa xoa ấn đường, đứng dậy bắt đầu thu dọn hành lý, làm xong tất cả mới vào phòng tắm tắm rửa.

Những giọt nước nhỏ li ti rơi xuống người, cô nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm thấy có chút bực bội. Rõ ràng đã mấy ngày trôi qua, vậy mà cảm giác của cái ôm ngắn ngủi ấy vẫn như còn luẩn quẩn quanh cô, rửa mãi cũng không sạch.

Trước hôm đó, thật ra cô chưa từng thấy Sở Vãn Đường mặc sườn xám.

Sở Vãn Đường ngoài đời ăn mặc thiên về phong cách thoải mái, chủ yếu là do ngoại hình quá nổi bật, mặc gì cũng không xấu. Khi tham gia xã giao thì ăn mặc rất chỉnh tề, váy thường là váy dài. Còn sườn xám, đây là lần đầu tiên.

Chất liệu vải sườn xám cao cấp và dễ chịu, khi ôm có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể thấm ra, như thể hơi nước cũng bị bao bọc trong lớp vải đó, và sự ấm áp ấy cứ mãi không tan đi.

Không chỉ là nhiệt độ, mà còn là đường cong thân thuộc đến lạ lùng.

Hoài Hạnh sấy xong tóc trước gương, nhìn khoảng trống vắng lặng trước ngực mình. Cô hít một hơi thật sâu, nhíu mày đi ra khỏi phòng tắm, mở khóa điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn.

【Nghe Kiều Kiều nói chị bị bệnh.】Không được, xoá, cô không thể bán đứng cô bé.

【Tối nay không uống nước à?】Không được, xoá, nghe có vẻ quá lạnh lùng.

【Ngày mai tôi về Hải Thành.】Không được, xoá, không cần thiết phải báo hành trình cho Sở Vãn Đường.

Cứ thế cô gõ rồi lại xoá, do dự mãi, sau cùng suy nghĩ cẩn thận, quyết định không gửi WeChat nữa.

Chỉ vài nhịp hít thở sau, Sở Vãn Đường đã bắt máy, giọng hơi khàn khàn gọi cô: "Hoài tổng."

Hoài Hạnh ngồi trên sofa, ánh mắt dừng ở một góc nào đó trên bàn trà. Cô đưa tay sờ trán, như thể vừa phát hiện ra điều gì, hỏi: "Cảm rồi à?"

"Xin hỏi có chuyện gì không?" Sở Vãn Đường vừa nói vừa vội vàng nói thêm: "Xin lỗi Hoài tổng, tôi ho một chút."

Cô cố tình đưa điện thoại ra xa một chút, nhưng sau đó nửa phút đồng hồ đều là tiếng ho nghe rất thê thảm truyền tới.

Hoài Hạnh vẫn giữ điện thoại bên tai, mắt cụp xuống, hơi thở bị kìm nén khiến cảm xúc cô như lộ ra trong không khí.

"Đỡ rồi." Sở Vãn Đường ở đầu dây bên kia áy náy nói: "Xin lỗi, để em phải chờ lâu vậy."

Thân người Hoài Hạnh hơi nghiêng về phía trước, cô cầm lấy khăn giấy trên bàn trà và vò trong tay, nhìn tờ giấy bị mình vò nhăn nhúm, mới cất tiếng hỏi: "Địa chỉ có thay đổi không?"

"... Không." Giọng Sở Vãn Đường không chỉ khàn mà còn hơi nghẹt mũi: "Mật khẩu cũng chưa đổi."

Trong năm năm qua, cô đã không dưới một lần tưởng tượng có một ngày Hoài Hạnh sẽ muốn về nhà xem thử, nên tất cả vẫn giữ nguyên như cũ.

Hiện tại tưởng tượng như sắp thành hiện thực, nhận ra điều đó, cô không nhịn được mà xác nhận lại: "Em định qua sao?"

"Mật khẩu tôi quên rồi." Nhưng Hoài Hạnh lại nói vậy.

Sở Vãn Đường: "Vậy để chị gửi em qua WeChat."

"... Ừ." Hoài Hạnh dừng một chút, "Hai bên công ty có hợp tác, tôi đến thăm Sở tổng là việc nên làm."

Bất kể là lý do gì, việc Hoài Hạnh sắp đến thật sự sẽ xảy ra. Sở Vãn Đường không muốn so đo nữa, mà cô cũng chẳng có tư cách gì để so đo. Những lời nghe được ở biệt thự nhà họ Lục vẫn còn in hằn trong cô.

"Vậy chị đợi em đến." Cô lại nói, "Chị sẽ ra cửa đón em."

"Bớt ra gió đi." Hoài Hạnh từ chối.

Sở Vãn Đường: "Ừ."

Cúp điện thoại, Hoài Hạnh ném tờ khăn giấy nhàu nát vào thùng rác. Lý do cô đưa ra rất chính đáng, không có gì sai cả. Nhưng giờ nghĩ lại, cô bắt đầu hối hận vì quyết định vừa rồi.

Giờ thì không rút lại được nữa, mà cô cũng không muốn làm một người thất hứa.

***

Đêm càng lúc càng khuya, Hoài Hạnh bắt taxi đến trước cổng khu chung cư. Những năm gần đây cô đã đến Kinh Thành rất nhiều lần, mấy lần đi ngang qua chỗ này ngồi trong xe, cô đều sẽ quay đầu đi chỗ khác, không nhìn vào cánh cổng quen thuộc ấy. Giờ đây đứng lại nơi này, nhìn khung cảnh vẫn quen thuộc như xưa, cô khẽ siết chặt giỏ hoa quả trong tay.

Bảo vệ ở phòng gác cổng đã thay người mới, nghe cô nói số phòng muốn đến thì lập tức cho cô vào mà không hỏi gì thêm.

Vì Sở Vãn Đường đã gọi điện dặn dò từ sớm.

Hoài Hạnh: "Cảm ơn anh."

Bước qua cổng, Hoài Hạnh ngẩng đầu nhìn khung cảnh khu chung cư dưới ánh đèn đường, đôi môi khẽ mím lại.

Cô men theo con đường đã in sâu trong ký ức mà đi tiếp, mái tóc đen dài khẽ lay động theo từng bước chân. Có cư dân đi bộ đêm lướt ngang qua người cô, từ khu vui chơi trẻ em phía xa vọng lại tiếng cười vui vẻ. Ngẩng đầu lên, vẫn có thể thấy băng rôn chúc sĩ tử thi đại học đỗ đạt treo ở chỗ ban quản lý vẫn chưa gỡ xuống.

Vài phút sau, cô bước vào thang máy. Đã khá muộn nên thang chỉ có một mình cô. Hoài Hạnh lặng lẽ nhìn những con số đang tăng dần, trong lòng thì âm thầm đếm theo.

Vừa đúng hai mươi giây, cửa thang máy từ từ mở ra. Cô khẽ thở ra một hơi, bước chân ra ngoài. Nháy mắt một cái, cô đã đứng trước cánh cửa quen thuộc, cụp mi mắt, đưa tay ra nhập mật mã.

"Đinh" một tiếng, tiếng nhắc cửa đã mở.

Cô nghiêng đầu nhìn ánh sáng ấm áp hắt ra từ khe cửa, trong lòng lại dâng lên một chút chần chừ, hoặc cũng có thể nói là... bài xích.

Cô đã từng sống ở nơi này gần năm năm, mà những ký ức giữa cô và Sở Vãn Đường ở đây thật sự quá nhiều, nhiều đến mức suốt năm năm qua cô vẫn chưa xóa sạch được.

Không chỉ như vậy, giờ đây cô còn phải tự tay thêm vào một phần ký ức mới...

"Hạnh Hạnh." Một giọng nói khàn khàn kéo cô về thực tại.

Cô ngước mắt lên, nhìn người đang đứng sau cánh cửa. Trong lúc cô còn đang do dự, Sở Vãn Đường đã mở cửa rộng hơn, còn lấy dép từ tủ giày ra cho cô.

Sở Vãn Đường đeo khẩu trang, che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt như mang theo lực hút.

Hoài Hạnh nhìn chị, đứng thẳng người hơn, phối hợp với cách xưng hô thay đổi kia, khẽ cười: "Trễ thế này còn quấy rầy giấc ngủ của chị Vãn Đường."

Cô không do dự nữa, bước đến khu vực thay giày ở cửa.

Ánh mắt Sở Vãn Đường dừng lại trên người cô, nhìn cô thay dép, xác nhận rằng người trước mặt không phải ảo giác, lúc ấy mới từ tốn nói "Không có làm phiền."

Nghe bốn chữ ấy, Hoài Hạnh không đáp lại. Lúc bước vào trong, cô hỏi một cách khách sáo như thường lệ: "Lần này sao lại bị bệnh?"

"Ngồi phòng làm việc lâu quá, bị gió điều hòa thổi cho cảm lạnh." Sở Vãn Đường bước theo cô, vừa nói vừa quay đầu ho một tiếng.

"......" Hoài Hạnh đặt giỏ hoa quả lên bàn ăn. Cô không muốn ánh mắt mình dừng lại quá lâu, nhưng căn hộ của Sở Vãn Đường vẫn giống hệt như lúc cô rời đi.

Sofa, bàn ăn, rèm cửa.

Mọi thứ dường như vẫn y nguyên, lại như đã có chút gì đó thay đổi.

Hoài Hạnh ngồi xuống ghế sofa, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ phụ đang đóng chặt. Bàn tay cô đan vào nhau vì căng thẳng, lại nhìn Sở Vãn Đường đang rót cho cô một cốc nước mang đến.

Cô khẽ nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, cảm nhận được hơi ấm truyền qua lớp thủy tinh.

Không khí trở nên lặng thinh, Sở Vãn Đường ngồi xuống ghế đơn đối diện, tay đặt trên đầu gối, năm ngón tay co lại.

Ba ngày trước họ còn vừa cãi nhau. Giờ đây khi phải đối diện với Hoài Hạnh, cô lại thấy mờ mịt. Mờ mịt vì không biết phải che giấu tình cảm của mình thế nào. Cô không muốn cứ hết lần này đến lần khác bị từ chối, cũng không muốn liên tục thử thách giới hạn của Hoài Hạnh.

Lần trước cãi nhau cũng là vì cô lỡ lời, nói ra cái từ khiến cả hai đều tổn thương.

Người thân...

Đúng vậy, chỉ riêng cô là không còn được phép gọi Hoài Hạnh là người thân nữa. Trước kia, cô từng lợi dụng danh nghĩa "người thân" để làm quá nhiều việc với Hoài Hạnh, cô không quên điều đó.

Hoài Hạnh ngửa đầu uống một ngụm nước, rồi cầm lấy ly nước trong tay, đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí khiến người ta ngột ngạt ấy.

Cô nói: "Trong giỏ có đào, anh đào, vải, với cả măng cụt."

Cô nhìn vào mắt Sở Vãn Đường, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng: "Mua cũng không nhiều lắm, chị Vãn Đường cứ từ từ ăn."

Sở Vãn Đường đón lấy ánh mắt của cô: "Ngọt không?"

"Tôi nếm thử rồi mới mua đấy."

"Ừ."

"Ừm." Hoài Hạnh gật đầu, giữa hai người cách nhau chừng ba mét, trong thoáng chốc cũng chẳng biết nên nói gì.

Lý do lần này cô đến thăm nghe có vẻ rất chính đáng, nhưng cô thực sự nghĩ thế nào, chỉ có mình cô rõ.

Sở Vãn Đường đúng lúc đề nghị: "Muốn xem phim không?"

"Không cần đâu, một bộ phim lâu quá, tôi còn phải về khách sạn."

"Không cần xem hết."

"...Vậy xem."

Sở Vãn Đường cầm điều khiển từ xa, mở danh sách phim lên, khách sáo trò chuyện với Hoài Hạnh xem nên coi phim gì. Cuối cùng dựa vào bìa phim, họ chọn một bộ trông có vẻ rất dễ thương và được đánh giá cao là Giấc mơ của robot. Sau đoạn giới thiệu, cả hai đều im lặng...

Bộ phim này là phim câm.

Trong ánh sáng hơi tối, động tác đỡ trán của Sở Vãn Đường lọt vào mắt Hoài Hạnh, cô nhướng mày, tiếp tục xem phim.

Lúc này mới để ý, thì ra ti vi đã được thay mới, màn hình to hơn, cao cấp hơn, không cần đeo kính, hình ảnh sắc nét đến mức có thể nhìn rõ mọi thứ.

Ánh mắt Sở Vãn Đường vẫn luôn dừng lại nơi Hoài Hạnh. Cô vẫn chưa khỏi cảm, cổ họng cứ ngứa ngáy muốn ho, mà cơn ho thì chẳng thể nào nhịn nổi, cách một đoạn thời gian lại quay đầu đi, tiếng ho vang lên.

Sau khi nghe Sở Vãn Đường ho mấy lần, Hoài Hạnh quay sang, nghiêm túc nói: "Thôi xem đến đây thôi, chị nghỉ ngơi đi, cứ ho mãi như vậy khó chịu lắm."

"Chị không khó chịu." Nhưng lời vừa dứt, Sở Vãn Đường lại quay đầu đi.

Hoài Hạnh nhìn cô như vậy, mím chặt môi.

Đợi chị ho xong, Hoài Hạnh cầm điện thoại mở đồng hồ bấm giờ, đồng thời đứng dậy, bước đến trước mặt Sở Vãn Đường, nghiêm túc mở lời: "Lần trước ở biệt thự Lục gia, tôi từng mượn của chị khoảng bảy phút." Cô cúi người xuống, mượn ánh sáng mờ nhạt từ bộ phim, nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Vãn Đường, "Bây giờ tôi có thể trả lại cho chị không?"

Vừa nói, cô vừa đưa ra chiếc điện thoại đã cài sẵn thời gian, hiển thị rõ ràng con số "7".

Con số ấy như đang nhảy múa, chờ được bắt đầu.

Sở Vãn Đường chớp chớp mắt, khóe mắt dần đỏ hoe.

Cô rất ghét nghe thấy từ "trả" từ miệng Hoài Hạnh. Tám mươi vạn trong tài khoản cô vẫn chưa đụng tới, giờ đến cả cái ôm bảy phút này, Hoài Hạnh cũng muốn "trả" lại cho cô.

Đúng, cô thừa nhận, cô rất muốn được ôm Hoài Hạnh. Trong hai tháng qua, cô đã mấy lần nhìn thấy Lục Chẩm Nguyệt ôm Hoài Hạnh, nỗi lòng ghen tị len lỏi khắp từng tấc da thịt cô, mà giữa Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt, chẳng hề tồn tại cái gọi là "mượn".

Còn đến lượt cô, ngay cả một cái ôm cũng phải tính toán rạch ròi như thế sao?

"Không cần trả lại." Ánh mắt Sở Vãn Đường cố tỏ vẻ nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra khiến cả trái tim cô đau nhói, "Chị chỉ là vừa lúc đứng bên cạnh em mà thôi."

Cho nên... mới có tư cách để em "mượn" bảy phút ấy.

Hoài Hạnh không lùi bước, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người.

Không khí luân chuyển giữa họ, muốn né tránh áp lực vô hình ấy cũng không thể, ngược lại còn bất đắc dĩ cuốn lấy mùi hương trên cơ thể hai người, quyện vào nhau, tràn ngập trong khoang mũi.

Hoài Hạnh ngửi thấy hương gỗ nhàn nhạt trên người Sở Vãn Đường, cổ họng khẽ động.

Cô suy nghĩ một chút, khóa màn hình điện thoại lại, rồi vứt nó vào góc sofa, eo trùng xuống thấp hơn, chân phải chống lên ghế, không màng gì nữa mà ôm chặt lấy người trước mặt, khoảng cách giữa họ bị lấp đầy.

Sở Vãn Đường sững người, không nói gì, nhưng vẫn theo phản xạ tự nhiên của cơ thể mà giơ tay lên, ôm lại thật chặt.

"Có thấy khó thở không?" Hoài Hạnh hỏi khẽ, vừa hỏi vừa dùng ngón tay mảnh khảnh tháo khẩu trang của Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường phối hợp, hơi nghiêng đầu khỏi vai cô, đợi khẩu trang được gỡ xuống rồi lại nghiêng đầu dán sát vào, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô.

Trời đêm hơi se lạnh, trước khi ra ngoài Hoài Hạnh thay áo sơ mi mỏng, còn Sở Vãn Đường mặc đồ ngủ bằng lụa, hơi ấm xuyên qua hai lớp vải mỏng như để trang trí, luân chuyển giữa họ.

Tay Hoài Hạnh chạm vào tóc của Sở Vãn Đường, không kìm được mà dùng đầu ngón tay quấn lấy đuôi tóc chị.

Quấn một vòng, rồi lại buông, rồi lại quấn, lặp đi lặp lại.

Cảm thấy chưa đủ, cô đem cả tóc mình quấn lẫn với tóc chị, cứ thế xoắn lại cùng nhau, không chịu buông.

Phim vẫn đang chiếu, tuy là phim câm nhưng đoạn đầu có nhạc nền khá vui tươi, giai điệu như thể nhảy ra từ màn hình tivi, nhảy lên người họ, nhảy trên mái tóc, bờ vai, lưng, đầu ngón tay của họ...

Nhưng chẳng ai biết màn hình đang chiếu cảnh gì.

Sở Vãn Đường nhắm mắt lại, tim đập rất nhanh. Bệnh chưa khỏi, cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy, cô muốn đẩy Hoài Hạnh ra để ho, nhưng Hoài Hạnh không nhúc nhích, cô đành nghiêng đầu đi. Lúc này, đôi tay phía sau đang vỗ nhẹ lên lưng cô, xoa dịu cơn khó chịu trong người.

Ho xong, cô siết chặt vòng tay ôm lấy eo Hoài Hạnh, chỉ mong bảy phút này có thể chậm một chút, lại chậm thêm chút nữa.

"Hạnh Hạnh..." Tình cảm của cô, cũng giống như cơn ho kia, không cách nào kìm nén được, vẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng, như muốn xác nhận cảm giác chân thật này.

Hoài Hạnh: "Ừm."

"Tối nay ở lại đây đi."

Lời tác giả:

Những bạn không dám đi tàu lượn siêu tốc có thể trải nghiệm cảm giác đó trong truyện này.

Câu đố không có thưởng: Hạnh Hạnh sẽ ở lại hay không?

Faye: Mình đi chơi về sớm hơn dự kiến nên edit luôn, không cần qua ngày mai. Mọi người thích đoán câu đố của tác giả rồi mai đọc kết quả ở chương tiếp theo hay đọc luôn? 

Chương trước Chương tiếp
Loading...