[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 69



Tất cả các giác quan đều bị phóng đại trong khoảnh khắc này.

Sở Vãn Đường như có thể nghe thấy tiếng kim giây trên đồng hồ của Hoài Hạnh đang chuyển động, có thể ngửi thấy bầu không khí ngày càng đặc quánh lại, có thể cảm nhận những giọt mưa đang rơi xuống ngoài cửa sổ...

Cô còn có thể cảm thấy nỗi đau do mảnh vỏ sò cố ý giẫm lên bên bờ biển ở Nam Thành mang lại, nhưng tại sao, vì cớ gì lại là như thế? Rõ ràng mảnh vỡ đâm vào lòng bàn chân cô, vậy mà bây giờ lại như đang găm thẳng vào tim cô?

Cơn đau nhói đến muộn như một ngọn núi tuyết sụp đổ, ập đến dữ dội, ào ạt tràn vào.

Cổ họng cô bỗng bị một bàn tay vô hình siết chặt, mọi cảm xúc bị chặn lại ở đó, mặn chát đến mức khiến cô nghẹt thở. Hốc mắt khô rát như bị bao phủ bởi một lớp giấy nhám, cô chớp mắt một cách khó nhọc, mi mắt cọ qua lớp giấy nhám, đau rát âm ỉ.

Cô nhìn gương mặt điềm nhiên của Hoài Hạnh, trong đầu vẫn vang vọng câu nói ban nãy của em. Thì ra trong mắt Hoài Hạnh, hành động lúc này của cô chỉ là đang làm lãng phí thời gian.

Cũng đúng thôi, hiện tại cô trong mắt Hoài Hạnh, chỉ là một đối tác đang hợp tác làm ăn mà thôi. Chiếc xe gặp sự cố, Hoài Hạnh đã đến xử lý giúp rồi còn đưa cô về khách sạn, như vậy đã là tận tình lắm rồi. Bây giờ không phải cô đang làm mất thời gian của Hoài Hạnh thì là gì?

"Xin lỗi." Sở Vãn Đường dồn hết sức mới nói ra được, "Chị đi lấy cho em ngay."

Nói xong câu đó, cô quay người lần nữa, lần này không dừng lại mà cắm thẻ vào và đi vào phòng.

Đèn bật sáng, ngoài cửa sổ kính sát đất, mưa vẫn chưa ngớt.

Hoài Hạnh đứng ở cửa, hai tay buông thõng bên người. Cô nhìn bóng lưng gầy gò, lúng túng của Sở Vãn Đường, ngón tay lại khẽ cào mặt sau điện thoại một cái.

Lần này Sở Vãn Đường quay ra rất nhanh, tay cầm một chiếc túi tinh xảo, lại lần nữa đứng trước mặt Hoài Hạnh. Cô rất muốn nở một nụ cười với Hoài Hạnh, nhưng khóe miệng hoàn toàn không chịu nghe theo, chẳng thể nhếch lên nổi. Ngay cả khi mở miệng cũng rất khó khăn, nhưng cô vẫn nói: "Chị đã nhờ người giặt sấy rồi." Cô ngập ngừng một thoáng, đưa túi ra trước, "Yên tâm, không bẩn đâu."

Hoài Hạnh nghe ba chữ cuối cùng ấy, lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay ra. Ngay lúc ngón tay chạm vào quai túi, Sở Vãn Đường lập tức buông tay, cả hai không có chút tiếp xúc nào.

Túi rất nhẹ, Hoài Hạnh xách ở một bên. Cô mím môi, suy nghĩ mấy giây rồi lại nói: "Xe hỏng chỉ là một sự cố nhỏ thôi, chị đừng sợ."

Sở Vãn Đường nghe vậy, cả người như bị thứ gì đó lấp đầy, lồng ngực ngập tràn những bong bóng chua xót. Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Hoài Hạnh lại cứ nhấn mạnh đây chỉ là một sự cố nhỏ, cô không nhịn được mà hỏi lại: "Tại sao chị phải sợ?" Rồi lập tức nói thêm một câu: "Em nhớ mà, đúng không?"

Hoài Hạnh đối diện ánh mắt của cô, vô cùng bình thản đáp: "Tôi không bị mất trí nhớ."

"...Vậy em chạy đến là vì lý do đó sao?"

"Không." Trả lời dứt khoát.

Sở Vãn Đường nghe xong, chỉ cảm thấy ngay cả lông mi khẽ run cũng mang theo sức nặng khó mà chịu đựng nổi. Cô khẽ nhếch khóe môi như tự giễu. Lẽ ra cô không nên hỏi, vì mọi câu trả lời đều đã rõ ràng như thế, xác nhận lại lần nữa chỉ khiến bản thân rơi vào nỗi đau sâu hơn mà thôi.

Hít sâu một hơi, cô nhìn thẳng vào Hoài Hạnh, nói: "Hoài tổng, trên đường về nhớ chú ý an toàn. Về đến nhà rồi, làm ơn nhắn cho chị một tiếng, chị cũng lo cho sự an toàn của em."

"Ừm, nghỉ ngơi cho tốt."

Dứt lời, Hoài Hạnh quay người không chút do dự, bước lên thảm hành lang. Tình trạng của cô lúc này cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ống quần vẫn còn ướt, đôi giày cũng chưa khô, tất cả khiến cô thấy bực bội.

Đi được một đoạn, gần đến thang máy thì phía sau vang lên tiếng bước chân hơi vội vàng. Cổ tay cô bị ai đó kéo chặt lại.

Nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt là gương mặt Sở Vãn Đường đầy nước mắt. Dưới ánh sáng ấm áp, những giọt nước mắt to tròn lăn từ hàng mi của cô, lướt qua gò má tái nhợt, để lại những vệt sáng long lanh.

"Chị sợ lắm..." Giọng nói của Sở Vãn Đường nghẹn lại, trước mắt mờ mịt, gần như cầu xin, "Em có thể ở lại với chị một lát không?" Sợ Hoài Hạnh từ chối, cô vội nói thêm: "Không lâu đâu, nửa tiếng thôi... được không?"

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy ở tầng này mở ra hai bên.

Có khách trọ đi mưa về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì dừng lại vài giây, nhưng cả người họ cũng gần như bị ướt như chuột lột, cũng chẳng có tâm trí mà nhìn thêm, vội vàng kéo bạn rời đi.

Cửa thang máy khép lại, bước chân xa lạ dần đi xa, chỉ còn Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường vẫn đứng yên tại chỗ.

Hoài Hạnh siết chặt chiếc túi, môi mím chặt.

Cô lặng lẽ cụp mắt xuống, lại nhìn cổ tay mình đang bị Sở Vãn Đường nắm lấy. Nhiệt độ cơ thể hai người có chút chênh lệch, tay của Sở Vãn Đường lạnh hơn cô rất nhiều, như đêm cuối mùa thu.

"Nếu em thấy lâu thì... mười phút được không?" Lúc này, Sở Vãn Đường lại cất lời.

Giọng nói thường ngày vốn êm tai nay nghẹn ngào, khàn đặc vì khóc.

Đến khi thang máy trở lại tầng một, câu trả lời của Hoài Hạnh mới nhẹ nhàng rơi xuống: "...Được."

Sở Vãn Đường nghe thấy từ ấy, ngẩn người hai giây, rồi mới từng chút một buông các ngón tay đang nắm chặt ra.

Cô vốn không chắc Hoài Hạnh sẽ đồng ý, thậm chí chẳng có chút tự tin nào. Dù cô có sợ hãi chuyện vừa xảy ra tối nay đi nữa, thì có liên quan gì đến Hoài Hạnh đâu?

Nhưng Hoài Hạnh vẫn trả lời được, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản vì Hoài Hạnh là người rất tốt.

Giống như lần trước hai người cùng đi chuyến bay trở về Kinh Thành, cô nhờ vả Hoài Hạnh, Hoài Hạnh liền đi nói chuyện với nhân viên thay cô, còn mua cả nạng cho cô.

Mơ hồ vô định, hai người một trước một sau quay về phòng.

Tiếng "cạch" vang lên khi cửa phòng khép lại. Hoài Hạnh đặt túi sang một bên, mở khóa điện thoại nhắn tin cho Đinh Dung, sau đó ngước mắt lên, nhìn thấy Sở Vãn Đường đã thay dép, đang ngồi trên tấm thảm mềm.

Ngoài cửa sổ kính sát đất, màn đêm đặc quánh như phông nền.

Sở Vãn Đường đã ngừng khóc, nhưng trông vẫn rất hoảng sợ. Cô co chân lại, ôm lấy đầu gối, áp mặt vào đó, ngơ ngẩn nhìn ra cơn mưa ngoài kia.

Hoài Hạnh thay đôi giày khó chịu ra, đi trong dép đi trong khách sạn, bước vào trong.

Nghĩ ngợi một chút, cô đề nghị: "Chị nên đi tắm trước, thay quần áo đi."

Trên người Sở Vãn Đường có rất nhiều chỗ bị mưa làm ướt, không chỉ ống quần, mà những chỗ khác cũng đang dính ướt đẫm.

"Tắm thì không chỉ mười phút." Giọng cô khàn khàn.

"......" Hoài Hạnh ngồi xuống ghế sofa. "Tôi đâu nói tôi chọn mười phút."

Rồi lại nói: "Nếu chị tắm trong vòng hai mươi phút, vậy thì còn lại mười phút, cũng tương đương với thời gian chị định."

Nghe vậy, Sở Vãn Đường liền chống người đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo, kéo cửa tủ ra.

Bộ đồ ngủ gợi cảm nằm ở rìa ngoài cùng, hiện rõ trong tầm mắt hai người.

Hoài Hạnh đưa tay day trán, quay mặt đi. Giả vờ như không nhìn thấy.

Sở Vãn Đường chẳng còn tâm trí suy nghĩ nhiều, rút bộ đồ ngủ bằng lụa mình hay mặc ra, rồi bước vào phòng tắm.

Việc gội đầu có thể để sau, cô buộc tóc lên, đội mũ tắm.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm nhanh chóng hòa vào tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Hoài Hạnh vẫn ngồi trên ghế sofa, đến khi nhận ra thì mới ý thức được bản thân đang ngồi ở đâu....

Tối hôm kia, cô đã ngồi ở đúng vị trí này, nhìn Sở Vãn Đường tự giải tỏa trên giường.

Nghĩ đến cảnh đó, cô liền thấy không được tự nhiên, vội vàng nhích sang một bên, nhưng ánh mắt lại không khống chế được mà dời về phía đầu giường. Những hình ảnh kia hiện lên trong đầu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chẳng có tác dụng gì, đành mở khóa điện thoại, lướt vòng bạn bè.

Cô thấy Lục Hàm Nguyệt đăng một dòng trạng thái mười mấy phút trước: 【Mưa to quá.】

Văn Thời Vi bình luận bên dưới: 【Ngày mai không mưa nữa.】

Lục Hàm Nguyệt đáp: 【Tôi đâu có nói ngày mai không mưa thì sẽ gặp chị.】

Hoài Hạnh: "......"

Cô xoa xoa trán, thoát khỏi vòng bạn bè, mở Weibo.

Dòng trạng thái của Lục Chẩm Nguyệt đang được ghim trên đầu, cô ấy đang ôm phong thư hoa do Lục Hàm Nguyệt tặng.

Hoài Hạnh ấn nút thích, rồi tiếp tục lướt các trạng thái khác. Thời gian trôi qua từng chút một, ống quần ướt của cô cũng dần khô đi.

Chưa đến hai mươi phút, Sở Vãn Đường đã cầm máy sấy tóc đi ra khỏi phòng tắm.

Cô mặc đồ ngủ, tóc búi lên, toàn thân như phủ một tầng hơi nước, hốc mắt vẫn hơi đỏ nhưng ít ra sắc mặt đã khá hơn nhiều, không còn lạnh lẽo như lúc trước.

"Thổi qua quần một chút đi." Sở Vãn Đường bước lại gần, giọng nói rất dịu dàng, nói xong thì cắm máy sấy tóc vào ổ điện bên cạnh ghế sofa, rồi nhìn về phía Hoài Hạnh.

Giữa hai người vẫn còn cách nhau mấy mét.

Hoài Hạnh cầm điện thoại, uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn, tôi không cần lắm."

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ đi sau mười hai phút nữa, về nhà thay đồ là được."

Sở Vãn Đường thấy nghẹn trong lòng, giọng nói không có chút sức lực nào: "Thổi qua đi, sẽ dễ chịu hơn đấy."

"...Vậy để tôi tự làm."

"Ừ." Cho dù có chủ động đề nghị giúp Hoài Hạnh sấy, cô cũng biết chắc Hoài Hạnh sẽ không đồng ý.

Tiếng gió rít của máy sấy dần dần lan rộng, cuồn cuộn trong không gian, trở thành giai điệu duy nhất trong căn phòng này.

Hoài Hạnh nghiêng chân, lặng lẽ sấy ống quần ướt của mình. Gió ấm thổi tan đi không ít lạnh lẽo, cô sấy không quá nghiêm túc, cách một lúc lại lén nhìn Sở Vãn Đường đang ngồi phía bên kia sofa.

Lúc này Sở Vãn Đường đã trở lại dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, vài sợi tóc không được búi gọn rủ xuống, càng thêm vài phần dịu dàng.

Cô cũng không còn ôm gối nữa, chỉ thả lỏng mà ngồi tựa vào ghế sofa, đầu hơi ngửa ra sau, khép mắt lại, gương mặt nghiêng xinh đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc được ánh trăng phủ lên.

Như thể người đã khóc ở cửa thang máy khi nãy không phải là cô.

Tiếng "ù ù" của máy sấy không kéo dài quá lâu rồi cũng tắt, Hoài Hạnh đặt máy sấy lên bàn trà, lại đưa tay xem đồng hồ một lần nữa.

Thời gian trôi cũng nhanh thật.

Động tác đó không khó để Sở Vãn Đường nhận ra, cô cong khóe môi, nhưng gương mặt lại đắng chát, ở bên mình, Hoài Hạnh cảm thấy lãng phí thời gian, còn thấy mệt mỏi nữa đúng không? Nếu không cũng sẽ chẳng nhìn đồng hồ như thế.

Trước đây không phải như vậy, trước đây Hoài Hạnh xem giờ là để đếm hai mươi giây thang máy.

...Nhưng chung quy đó là chuyện của ngày xưa rồi.

"Hoài tổng." Sở Vãn Đường cất tiếng gọi, phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại, nếu không thì cô sẽ chẳng thở nổi.

Hoài Hạnh: "Sao?"

"Hôm nay sau khi đến thăm nhà máy của công ty em, chị học hỏi được rất nhiều, cũng càng thêm tin tưởng vào việc hợp tác." Sở Vãn Đường tìm cách chuyển đề tài sang công việc, cô thật sự không còn cách nào khác.

Hoài Hạnh: "Chỉ cần hài lòng là được."

Cô nhìn ánh đèn, nhớ lại: "Khi tôi mới đến Hải Thành, đã cùng Tiểu Lục tổng đến nhà máy ở đó ba tháng, chúng tôi tham gia toàn bộ quy trình từ ươm giống, ươm tơ đến dệt vải..."

"Là tháng 6 năm 2020 sao?"

"Đầu tháng 7." Hoài Hạnh nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, nhưng cũng lười sửa lại, "Lúc đó ở Hải Thành ổn định một thời gian mới bắt đầu vào làm."

Sở Vãn Đường nhìn cô, khẽ hỏi: "Mệt không?"

"Sao?"

"Lục Tuyết Dung họ Lục, Lục Hàm Nguyệt cũng họ Lục." Không có quan hệ huyết thống, trong điều kiện như vậy mà phải cạnh tranh với Lục Hàm Nguyệt, có phải rất mệt không?

Hoài Hạnh hiểu Sở Vãn Đường đang hỏi gì, sững người mấy giây rồi nhẹ giọng đáp: "Cũng ổn."

Dĩ nhiên là không chỉ "cũng ổn" mà thôi, Lục Hàm Nguyệt vốn đã rất nỗ lực để chứng minh bản thân, lại còn là cháu ruột của Lục Tuyết Dung. Trong cuộc cạnh tranh này, muốn vượt lên thật sự chẳng dễ dàng gì với Hoài Hạnh.

Cô không muốn thua, nhưng cũng không muốn dựa dẫm vào ai. Trên đời này, người cô có thể dựa vào từ lâu đã chỉ còn lại chính mình.

Vì vậy, rất nhiều áp lực và cảm xúc cô đều tự mình chịu đựng, tự mình tiêu hóa. Chỉ vì cảm thấy bản thân chưa làm đủ tốt mà đã âm thầm khóc không ít lần trong đêm, rồi hôm sau vẫn phải theo kịp tiến độ của thầy cô, họp hành, phân tích, học tập, không cho phép mình có lấy một phút lơ là.

Cô sợ bị đào thải, nên dây thần kinh luôn trong trạng thái căng như dây đàn, không dám cũng không thể để mình mắc sai sót dù chỉ là một chút trong công việc.

Nhưng điều mà Hoài Hạnh không biết, là Sở Vãn Đường hiểu rõ tính cách của cô. Hai chữ ấy rơi vào tai Sở Vãn Đường, không thể chỉ đơn giản là "cũng ổn", nếu không cô đã chẳng hỏi làm gì.

Thế nhưng, biết Hoài Hạnh từng khổ sở đến thế thì có ích gì? Câu trả lời rõ ràng thể hiện em ấy không muốn nói thêm về chủ đề này, cô nên biết điều mới đúng.

Lông mi Sở Vãn Đường khẽ run, lồng ngực nghẹn lại, không thể tránh khỏi cảm giác hối hận. Nếu như năm xưa cô sớm thừa nhận tình cảm dành cho Hoài Hạnh, nếu kịp cứu vãn mọi chuyện, liệu Hoài Hạnh có cần phải trải qua năm năm như vậy không?

Không giống cô, Hoài Hạnh là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, vốn dĩ nên luôn được hạnh phúc như thế.

Trong quãng thời gian từng bên nhau, cô đã được Hoài Hạnh chữa lành rất nhiều mà không hề hay biết. Chính cô đã quá cố chấp, cố chấp thực hiện cái kế hoạch nực cười của bản thân, bỏ qua tất cả những gì đáng được trân trọng.

Bầu không khí trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần vang vọng trong căn phòng.

Sở Vãn Đường chạm vào màn hình điện thoại, là người chủ động nhìn thời gian trước.

Chỉ còn ba phút nữa.

Cô hoảng hốt tìm cách mở một chủ đề khác: "Ngày mai Hoài tổng có sắp xếp gì không?"

"Công việc, xã giao." Hoài Hạnh ngừng một chút, giọng hơi cao lên: "Còn có gọi video chúc mừng sinh nhật bạn."

Ngày mai lại là 15 tháng 5, sinh nhật của Trác Hân. Xa cách bạn bè, cô chỉ có thể gọi điện từ Hải Thành, nhưng quà đã được chuẩn bị từ trước, sẽ được gửi đến đúng giờ.

Sở Vãn Đường nghe đến câu sau, bất động tại chỗ.

Cô nhớ rõ, năm năm trước cũng chính ngày này, khi cô quay về, Hoài Hạnh đang nằm trên giường đau đớn vô cùng. Sốt cao và đau bụng kinh ập đến cùng lúc, nước mắt Hoài Hạnh rơi không ngừng, cả vai đều run lên vì khóc.

Khi đó cô thấy rất đột ngột, không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ có thể ôm lấy Hoài Hạnh, dỗ dành, chờ thuốc phát huy tác dụng.

"Đêm sinh nhật Trác Hân năm năm trước..." Môi Sở Vãn Đường run rẩy, hỏi khẽ, "Vì sao lại đau đến như thế?"

Hoài Hạnh lại liếc đồng hồ, thời gian gần như vừa đủ. Cô không có ý định trả lời câu hỏi đó, đứng dậy nói: "Sở tổng, nửa tiếng đã hết, tôi về trước đây."

"Làm ơn, trả lời chị đi." Sở Vãn Đường nhìn cô, trái tim như bị siết chặt.

Hoài Hạnh nhìn lại, giọng bình thản: "Chị không cần biết."

Lại nói: "Biết rồi cũng không có ý nghĩa gì."

Sở Vãn Đường cụp mắt, tuyệt vọng: "Chị muốn biết mà..."

Hoài Hạnh không đáp, đi về phía cửa, chuẩn bị thay đôi giày vẫn còn ướt sũng của mình.

Sở Vãn Đường cũng đứng dậy, đi theo sau, mái tóc lay động theo bước chân. Cô đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ nhìn động tác thay giày của Hoài Hạnh, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Rất nhanh, Hoài Hạnh thay xong đôi giày tệ hại, đứng ở cửa, quay sang nói một lần nữa: "Sở tổng ngủ sớm đi, tối nay chỉ là một tai nạn nhỏ thôi."

"...Cảm ơn vì đã ở lại với chị." Nước mắt Sở Vãn Đường lại dâng lên nơi khóe mắt, sắp rơi xuống.

"Không có gì."

"Chị tiễn em."

"Không cần."

"Chị sẽ không đi cùng em xuống, chỉ tiễn ra thang máy thôi."

Lần này Hoài Hạnh không từ chối nữa.

Hai người sánh vai, cùng bước ra thang máy. Đêm đã rất khuya, không khí vừa oi vừa lạnh.

Khoảng cách như thế, thật sự chẳng mất bao nhiêu thời gian.

Sở Vãn Đường bấm nút thang máy, nhìn con số tầng không ngừng thay đổi, chỉ cảm thấy mọi thứ thật ngắn ngủi.

Nửa tiếng thật ngắn. Thời gian chờ thang máy đến cũng thật ngắn.

Từng khoảnh khắc được ở cạnh Hoài Hạnh sau khi gặp lại nhau — đều thật ngắn ngủi.

Cửa thang máy mở ra hai bên, bên trong không có ai. Không cần lời khách sáo, Hoài Hạnh nhấc chân bước vào.

Sở Vãn Đường đứng đối diện cô, mắt nhìn thẳng. Giọt nước mắt cuối cùng không còn trụ nổi, rơi xuống, nhưng cô không mở miệng năn nỉ Hoài Hạnh ở lại thêm nữa.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hoài Hạnh cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của cô.

Giọng Hoài Hạnh rất khẽ, nhưng lại như đè nặng vào lòng Sở Vãn Đường: "Là mấy chai nước đá và một lần tắm nước lạnh."

Chữ cuối cùng vừa dứt, cửa thang máy cũng khép lại.

Sở Vãn Đường nhìn con số tầng cứ trôi dần xuống, lại một lần nữa nhớ lại hình ảnh hôm ấy... Cô gái nhỏ ấy khóc đến tột cùng, đau đến mức phải cuộn người lại.

Hôm đó, Hoài Hạnh rất muốn khóc, đúng không? Nhưng không muốn để cô biết nên chỉ có thể dùng cơn đau thể xác để khiến mình có thể khóc thoải mái một trận.

Hoài Hạnh đã cẩn trọng biết bao, cố gắng giữ thể diện cho mối quan hệ giữa hai người.

Cảm xúc một lần nữa như những mảnh băng nhọn sắc tụ lại, cào xé trái tim. Cơn đau lại lan ra từ sâu trong lồng ngực, tràn ra như sóng dữ kèm theo mảnh vụn ký ức, từng khung hình, từng câu nói trong hồi ức hóa thành từng chiếc gai, đâm sâu vào máu thịt cô.

Nếu đổi lại là mình, có lẽ cô cũng không muốn thừa nhận đoạn quá khứ ấy.

Sở Vãn Đường kéo lê cơ thể quay lại phòng, ngồi lặng yên trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất.

Không biết bao lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc ấy mới bừng tỉnh.

Mở cửa, người đứng ngoài là nhân viên khách sạn.

Người đó bưng khay, lễ phép nói: "Xin chào quý cô, đây là nước gừng và kẹo dành cho cô."

Lời tác giả:

Thật buồn quá đi mất...

Chương trước Chương tiếp
Loading...