[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 64



Vì khoảng cách đủ gần nên từng từ mà Hoài Hạnh thốt ra đều có thể được Sở Vãn Đường nghe rõ mồn một, cả nét mặt của Hoài Hạnh cũng rơi trọn vào trong tầm mắt của cô.

Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như chết lặng.

Sở Vãn Đường suy nghĩ rất nhanh, cô không mất bình tĩnh mà phản bác, cũng không tỏ ra hoàn toàn vô cảm.

Dây áo bên phải của cô vẫn còn đang trượt xuống, cô không hề né tránh mà quay người lại, chỉ hơi để lộ vẻ ngạc nhiên, kèm theo chút áy náy nói: "Thì ra là chị lại hiểu lầm rồi, chị cứ tưởng khi em nói đợi hết kỳ kinh nguyệt thì nghĩa là đồng ý với chị rồi."

Cô như thể hoàn toàn phớt lờ sự lạnh lùng trong lời nói của Hoài Hạnh lúc nãy, ngừng lại hai giây rồi nói, "Còn về việc tại sao nhất định phải chọn chị, chị có những lý do sau đây."

Hoài Hạnh nhìn dáng vẻ ung dung bình thản của cô, mí mắt khẽ giật một cái.

Sở Vãn Đường giữ vẻ điềm nhiên như không, giơ ngón trỏ lên đầu tiên, đôi môi khẽ mấp máy: "Thứ nhất, chúng ta từng có ba tháng quan hệ tình dục – hòa hợp, mãnh liệt, vui vẻ, cũng xem như đã trải nghiệm qua, hiểu rõ về nhau."

Cô chẳng đỏ mặt chút nào mà giơ tiếp ngón giữa: "Thứ hai, kỹ thuật của chị em không cần phải lo lắng, thậm chí những kỹ thuật mà em từng có cũng đều do chị dạy, đều luyện tập trên người chị. Cho đến giờ, em vẫn là học trò duy nhất của chị."

Tiếp theo là ngón áp út: "Thứ ba, vóc dáng chị cũng không tệ, trên giường cũng khá thoải mái, bất kể tư thế gì chị đều có thể phối hợp, có thể khiến em rất hài lòng."

"Chị nghĩ, hiện tại chỉ ba lý do này thôi cũng đã đủ rồi chứ?"

Khi nói đến cuối câu, âm cuối của cô còn hơi vút lên, rồi từ từ hạ tay xuống.

... Đây là buổi phỏng vấn tuyển dụng sao?

Một câu hỏi không đúng lúc bật lên trong đầu Hoài Hạnh.

"Cần chị bổ sung thêm không? Giám khảo." Sở Vãn Đường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, đổi cách xưng hô, giọng mang theo tiếng cười.

Hoài Hạnh lấy lại tinh thần, không giấu vẻ mặt của mình mà nhìn thẳng vào mặt Sở Vãn Đường, chỉ cảm thấy sự hiểu biết của mình về người phụ nữ này vẫn còn rất thiếu sót. Một người dám nói năng trơ trẽn, mặt dày, bất chấp mọi thủ đoạn như thế, sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Cô chớp nhẹ lông mi, khí thế không chịu lép vế, cong môi: "Sở tổng, điều chị cần làm rõ là hiện tại đã năm năm trôi qua rồi. Cái gọi là 'hiểu rõ về nhau' là thế nào chứ?"

Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu của Sở Vãn Đường, "Chị chỉ có mình tôi là học trò, nhưng tôi thì có thể không chỉ có một người thầy."

Câu nói cuối cùng ẩn chứa sức sát thương vô hạn.

Dù Sở Vãn Đường có bình tĩnh đến mấy, nghe đến đó thì sắc mặt cũng phải trầm xuống. Sự chiếm hữu và khát khao kiểm soát mà cô dành cho Hoài Hạnh không phải người ngoài có thể hiểu được, bản thân cô thì biết rất rõ.

Cô chỉ cần nghĩ đến "song sinh thụ" đã thấy cả người như có kiến bò, nghĩ đến cái ôm giữa Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt ở sân bay là đã thấy đau lòng đến mức như máu chảy ngược.

Cô hoàn toàn không dám nghĩ xa hơn, về mức độ thân mật giữa Hoài Hạnh và những người khác.

Thế mà lúc này, Hoài Hạnh lại thẳng thắn nói với cô rằng, người dạy em ấy không chỉ có mình cô.

Còn có ai? Có thể là ai nữa chứ?

Bình tĩnh lại... Sở Vãn Đường.

Cô tự nhủ thầm, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, cho rằng lời nói của Hoài Hạnh chẳng qua chỉ là đùa giỡn với mình.

"Vậy phải thế nào thì em mới chịu đồng ý?" Sở Vãn Đường tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.

Hiện tại, Hoài Hạnh không thừa nhận tình cảm dành cho cô, thì cô chỉ có thể ra tay từ ham muốn thể xác. Giống như người sắp chết đuối vớ được dây leo ven bờ, một khi đã nắm lấy, thì dù dòng nước có dữ dội đến đâu, cô cũng không thể buông tay.

Hoài Hạnh ung dung trở lại ghế sofa ngồi xuống, ngẩng đầu, không kiềm được hỏi: "Xem ra Sở tổng có thể có rất nhiều lựa chọn, tại sao lại cứ phải là tôi?"

Sở Vãn Đường khựng lại tại chỗ, bầu không khí căng thẳng kéo dài khoảng nửa phút, cô mới nhận mệnh nói ra bà chữ: "Chị thích em."

"Thích làm tình với tôi sao?" Hoài Hạnh vắt chân, khuỷu tay phải chống lên đầu gối, chống cằm hỏi.

"Không phải... không chỉ là vậy." Sở Vãn Đường thấy giọng điệu cô đã dịu đi phần nào, lập tức tiến lên đứng trước mặt cô, cúi người xuống, có phần gấp gáp mà lặp lại lần nữa: "Hạnh Hạnh, chị thích em."

Hoài Hạnh khẽ cong khóe mắt, vì tư thế của Sở Vãn Đường, cô buộc phải ngẩng đầu lên một chút nữa.

Cô điềm nhiên nói: "Nhưng tôi không phân biệt được câu nào của chị là nói thật."

"Từng chữ đều là thật."

"Nghe chẳng đáng tin chút nào, Sở Vãn Đường." Trên mặt Hoài Hạnh lại không hề lộ ra chút tiếc nuối nào, như thể chỉ đang đùa cợt.

Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Sở Vãn Đường chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Hoài Hạnh: "Vậy phải làm sao em mới tin chị?" Rồi nói tiếp, "Chị biết trong lòng em có giận, em muốn trút giận thế nào chị đều chiều theo."

"Tôi không giận." Hoài Hạnh điềm tĩnh nhìn lại, tư thế chống cằm vẫn không đổi.

"Không giận sao? Không giận thì sao lại dùng thẻ ngân hàng tính sổ với chị?"

"Chỉ là không muốn ăn chùa, uống chùa, ở chùa bên chị mà thôi. Nếu không e là giờ này chị sẽ nói tôi còn nợ chị một khoản tiền, đúng không?"

Nghe giọng điệu như hỏi nhưng thực chất đầy chắc chắn của Hoài Hạnh, mắt Sở Vãn Đường trong vô thức đã hơi đỏ lên.

Dưới ánh sáng ấm áp, lông mi cô được phủ một lớp ánh vàng.

Cô đã từng điểm lại hết tội lỗi của mình: lừa dối, giấu giếm, đùa giỡn, bạo lực lạnh... Những điều đó cô đều đã từng làm với Hoài Hạnh.

Ngày gặp lại Hoài Hạnh, cô hiểu những gì Hoài Hạnh làm đều là vì đã quá thất vọng về cô. Nhưng đến giây phút này, cô mới nhận ra rốt cuộc Hoài Hạnh thất vọng về cô đến mức nào....

Lời tỏ tình chân thành của cô, trong tai Hoài Hạnh lại toàn là giả dối.

Vậy còn điều gì là thật nữa chứ? Nghĩ lại chỉ thấy nực cười và bất lực, dường như chỉ có sự giả dối, sự ngụy trang và bộ mặt giả tạo của cô... mới là thật.

"Em không thấy tò mò sao?" Cô chớp hàng mi đã hơi ướt, hỏi.

Hoài Hạnh: "Sao?"

"Vì sao chị từng đối xử với em như vậy."

"Tôi không tò mò." Hoài Hạnh nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng cười, "Chẳng qua là ân oán đời trước kéo dài đến đời sau thôi."

"Mẹ chị và dì Hoài từng là..."

"Sở Vãn Đường, tôi thật sự không tò mò." Khóe môi Hoài Hạnh lại thấp thoáng vẻ lạnh lùng, cô nghiêng người về phía trước, đột ngột rút ngắn khoảng cách với Sở Vãn Đường, từng chữ từng câu rành rọt, "Bởi vì sự thật đã như vậy rồi, những chuyện chị làm trong quá khứ, tôi nghĩ tôi đã để lại cho chị đủ thể diện rồi, đúng không? Nếu chị nhất định muốn đến trước mặt tôi mà truy cứu, thì chỉ càng khiến chị thêm nực cười mà thôi, chị hiểu điều đó chứ?"

Cô nắm lấy cần cổ mảnh mai của Sở Vãn Đường nhưng không dùng lực, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Sở Vãn Đường, mắt không hề chớp: "Nếu đứa trẻ mẹ chị yêu thương nhất thật sự là tôi, thì tôi đã nhận được gì từ bà ấy chứ? Tôi thậm chí còn chưa từng gặp bà ấy."

Hoài Hạnh không đi tìm Văn Như Ngọc hay Lục Tuyết Dung để hỏi về quá khứ giữa mẹ mình và Sở Lệnh Nghi, tất cả đều là cô tự đoán ra.

Bởi vì cũng không quá khó đoán.

Hoài Chiêu bề ngoài che giấu rất giỏi, nhìn qua như ánh xuân rực rỡ, nhưng bên trong sớm đã khô héo như một đóa hoa tàn.

Khi còn nhỏ, Hoài Hạnh thật ra không hiểu vì sao mẹ mình lại cứ bắt mình học violin, rõ ràng lúc ấy cô thích những nhạc cụ khác hơn. Nhưng vì mẹ cứ khăng khăng, cô chỉ phản kháng lúc đầu rồi sau đó thì thuận theo, chỉ là mỗi lần cô chơi đàn, bất kể tiếng đàn hay hay dở, mẹ cô luôn ngồi bên ngẩn người, thậm chí rơi nước mắt.

Có lần, sau khi kéo đàn xong, cô cầm khăn giấy đến lau nước mắt cho mẹ, lo lắng hỏi có chuyện gì.

Hoài Chiêu ôm lấy cô, nói là đang nhớ một người xưa.

Nhớ một người kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Hoài Hạnh hỏi vì sao không thể gặp lại, mẹ cô lại không nói nữa, vẫn tiếp tục ngẩn người mỗi khi cô chơi đàn, giống như một cái xác không có linh hồn.

Hoài Hạnh không hỏi thêm nữa, còn Hoài Chiêu thì vẫn làm rất nhiều việc thiện, trông như một người mang lại hy vọng cho thế giới, trong văn phòng luật sư từng nhận không ít cờ cảm ơn.

Nhưng chính một người trông như thế, mang ánh sáng đến cho người khác nhưng trong lòng lại ngập tràn cay đắng, từ lâu đã chết chìm.

Hoài Hạnh không khỏi nghĩ: có những lúc, để thông suốt một chuyện hóa ra lại đơn giản đến vậy.

Nếu như trong đêm cuối cùng ở Nam Thành, Sở Vãn Đường không vì áy náy mà nói muốn tặng lại cây đàn violin cho cô, có lẽ cô cũng sẽ chẳng bao giờ xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau — ngay cả những điều trước kia cô không sao hiểu nổi, giờ đây cũng bỗng chốc sáng tỏ.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô luôn dắt cô xuất hiện trước văn phòng luật sư vào một khoảng thời gian nhất định trong năm.

Dù chẳng hiểu tại sao, cô vẫn làm theo. Cô chạy theo những chú chó bên đường, muốn hoa mà các cô chú trong văn phòng được tặng, ngồi lẩm nhẩm thơ Đường thơ Tống bên lề đường, chơi đùa với bạn học đi ngang qua.. Cứ thế mà lớn lên đến năm mười sáu tuổi.

Thì ra, tất cả là để cho "người dì kia" thấy.

Vì cô là con gái của Hoài Chiêu, nên cô nhận được một tình thương âm thầm, vô hình từ người đó. Lâu dần, trong mắt Sở Vãn Đường, người dì ấy yêu thương nhiều hơn... lại chính là cô.

"Chị biết rồi..." Không biết từ lúc nào, Sở Vãn Đường đã quỳ trên tấm thảm mềm, một giọt nước mắt khẽ lăn từ khóe mắt xuống, men theo đường nét chiếc cằm xinh xắn rồi rơi lên mu bàn tay Hoài Hạnh.

Làn da vừa bị nước mắt lướt qua ánh lên sắc hồng dịu nhẹ, hòa cùng ánh đèn vàng ấm, mơ hồ như một vệt màu loang trong tranh thủy mặc.

Nước mắt như khuấy động một làn sóng trong không khí, giọng cô mang chút nghẹn ngào: "Xin lỗi, Hoài Hạnh."

Lời xin lỗi lần này chân thành hơn trước nhiều, cảm giác đè nén trong tim cũng càng sâu hơn.

Hoài Hạnh khẽ mím môi, nhẹ nhàng rút tay về, nhưng Sở Vãn Đường không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn, gần như khẩn thiết: "Chị không có nhiều lựa chọn như vậy... Chị chỉ muốn được em chọn."

"Nhưng tôi không muốn." Giọng nói Hoài Hạnh không mang theo nhiệt độ, nhưng cô cũng không rút tay ra.

Chiếc váy ngủ của Sở Vãn Đường đã trở nên lỏng lẻo, để lộ nhiều hơn phần da thịt mịn màng. Cô hơi ngẩng đầu lên, nước mắt lại lăn xuống từ hàng mi dày, tiếp tục rơi trên tay Hoài Hạnh.

Ánh sáng dịu dàng phủ lên cảnh trước mắt, cô gần như nghẹn giọng: "Vậy... chị còn có thể làm gì?"

Hoài Hạnh trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay nâng cằm cô lên: "Chị thật sự phải làm thế này sao?"

"Chị không muốn buông tay..." Những gì trải qua, cô chịu quá đủ rồi.

"Được thôi." Hoài Hạnh dùng đầu ngón tay khẽ chạm môi cô một chút, rồi nói: "Chị đã nói chị có kỹ năng tốt, vậy để xem chị với chính chị có thật sự giỏi như mình nói không. Nếu vượt qua được, có lẽ tôi sẽ cân nhắc."

Năm phút sau, ánh đèn trong phòng dịu xuống, hòa làm một với bóng đêm đặc quánh ngoài khung cửa sổ, chỉ còn ánh đèn ngủ dịu dàng chiếu sáng đầu giường.

Khoảng cách giữa sofa và giường tuy không gần, nhưng đủ để Hoài Hạnh nhìn rõ tất cả. Cô ngồi ở giữa sofa, lặng lẽ dõi theo Sở Vãn Đường, người đang từ tốn đeo bịt mắt, lau sạch ngón tay rồi quỳ xuống, tháo dải lụa bên hông.

Chiếc nơ được tháo ra, dây áo cũng theo đó trượt xuống.

Bộ váy ngủ được cô thiết kể tỉ mỉ chưa từng xuất hiện trên thị trường cũng rơi xuống một bên, nhẹ nhàng như cánh hoa.

Mái tóc dài buông lơi, vài lọn nghịch ngợm rơi xuống xương quai xanh. Cô khẽ nhíu mày vì ngứa, đưa tay vén tóc ra sau.

Cơ thể cô so với năm năm trước còn rực rỡ hơn, giờ đây hoàn toàn phơi bày trong tầm mắt Hoài Hạnh.

Dù bịt mắt, Sở Vãn Đường vẫn cảm nhận được ánh đèn đầu giường. Sau lưng cô lót một chiếc gối ngăn cách với phần đầu giường lạnh lẽo.

Nước mắt thấm ướt tấm bịt mắt, cô không nhận ra, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về người đang ngồi phía trước.

Chuẩn bị tâm lý trong vài giây, cô đưa tay lên đặt ở phía trên. Ngón tay trắng như sứ, đầu ngón tay mang theo sắc hồng nhạt băt đầu nhẹ nhàng xoa nắn vân vê....

Chỉ cần nghĩ đến việc Hoài Hạnh đang nhìn mình, dù cắn môi, hơi thở cô vẫn rối loạn, không kiểm soát được.

Không lâu sau, tay cô lặng lẽ lần xuống dưới. Cô dễ dàng cảm nhận được nỗi khao khát mình dành cho Hoài Hạnh sâu đậm đến mức nào.

Đầu gối cô hơi mở rộng hơn. Cánh tay mềm mại như ngọn sóng đang dập dềnh, thân thể cũng không còn giữ được tư thế thẳng thớm như lúc ban đầu.

Mái tóc dài đổ xuống theo trọng lực, không che nổi những đường cong nhấp nhô nơi eo bụng.

Từng chút sức lực đang dần tan biến.

"Hạnh Hạnh..." Sở Vãn Đường không kìm được mà khẽ gọi lên, giọng khàn khàn, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ, "Chị nhớ em..."

Trước khung cảnh trước mắt, Hoài Hạnh toàn thân căng cứng, đến cả hơi thở cũng như bị chặn lại.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong tay cô rung lên. Cô gắng tách ra một phần tâm trí để từ chối cuộc gọi, rồi cúi xuống trả lời tin nhắn của Lục Hàm Nguyệt:【Còn phải đợi một chút nữa.】

Trên đường đến đây, cô đã chủ động nhắn cho Lục Hàm Nguyệt, nhờ người tối nay đến đón mình.

Lục Hàm Nguyệt nhắn lại:【Chưa xong à?】

Hoài Hạnh đáp:【Sắp rồi.】

Trả lời xong, cô khóa màn hình, úp điện thoại vào lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu nhìn lại.

Người phụ nữ trên giường đã chẳng còn chống đỡ nổi việc bị ánh mắt của Hoài Hạnh dõi theo. Chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy thôi, phản ứng của cô càng lúc càng mãnh liệt.

Hơi thở của cô dồn dập và gấp gáp. Động tác cũng nhanh dần, dường như mất đi sự kiểm soát.

Dù bịt mắt, cô vẫn như cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia. Cổ họng khẽ chuyển động, liên tục nuốt xuống, như cố giữ lại chút bình tĩnh.

Chẳng bao lâu, cô đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác do chính mình tạo ra. Thế nhưng khi còn chưa kịp tháo bỏ bịt mắt, đã có một chiếc áo vest được nhẹ nhàng phủ lên người cô.

"Đến đây thôi, Sở Vãn Đường." Giọng Hoài Hạnh cất lên nhẹ nhàng như gió thoảng.

Faye: Tác giả viết chương này xong bên kia mấy bạn độc giả tranh luận cãi nhau ỏm tỏi, chửi tác giả, bênh tác giả, chửi nhân vật, bênh nhân vật... đủ kiểu :)))))

Để mình dịch sơ qua 2 bình luận trái chiều cho các bạn hóng drama:

* Bình luận bênh vực nè =)))):

№1 – Người dùng: wawm

Mình thấy chương này viết rất hay, nhưng có vài người trong khu bình luận lại cho rằng không nên "làm nhục" chị Sở như vậy?? Đừng quên, chúng ta có góc nhìn của "Thượng Đế", còn hai người họ thì không. Những việc Sở Vãn Đường đã làm với Hoài Hạnh năm năm trước chẳng phải cũng là một dạng "lăng nhục" sao??

Ép cô ấy phải gánh thù hận đời trước, rõ ràng biết Hoài Hạnh rất rất yêu mình, nhưng vẫn chọn cách "thân xác" để tiếp tục mối quan hệ. Nhìn thấy cô ấy càng yêu càng sâu đậm, thì lại giả vờ như không biết, tiếp tục duy trì mối quan hệ bằng cái gọi là "gia đình" và "tình dục", rồi quay lưng nói với bạn bè rằng cô ấy chỉ là một "thú cưng", một "món đồ chơi"...

Thậm chí còn bảo bạn bè cùng giấu cô ấy cả đời... Có từng nghĩ đến cảm giác đau đớn của Hoài Hạnh khi chính tai nghe thấy những từ ngữ đó không?? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế! Không phải bạn nói "bỏ" là có thể bỏ, muốn cô ấy quay lại là quay lại.

Hoài Hạnh giờ cũng không còn là Hoài Hạnh của năm năm trước nữa. Giờ đối mặt với Sở Vãn Đường trơ trẽn và luôn tự cho mình đúng, cô ấy cũng chẳng biết lời nào là thật, lời nào là giả, vì năm năm trước Sở Vãn Đường đã nói dối quá nhiều... Nội tâm cô ấy cũng rất dằn vặt mà...

Cá nhân mình thấy chương này là một bước ngoặt quan trọng, cần khiến Sở Vãn Đường thật sự hiểu rõ trong lòng mình nên làm gì, cần giải quyết quan hệ giữa hai người như thế nào mới là đúng đắn. Đừng dùng những "mưu mẹo vặt" nữa, quá tự tin thì không thể nào kéo Hạnh Hạnh quay lại được đâu...

Vậy nên mọi người hãy kiên nhẫn chờ diễn biến sau của "kẹp giấy" đi, không ai hiểu hai người họ hơn tác giả cả.

[Lầu 1] Người dùng: wawm

Nếu Hoài Hạnh thực sự muốn "lăng nhục" Sở Vãn Đường thì lúc chị kia tự thỏa mãn, cô ấy hoàn toàn có thể châm chọc hoặc thẳng thừng bỏ đi. Nhưng cô ấy đã không làm thế, thậm chí còn đắp áo khoác lên người chị ta. Hoài Hạnh vẫn giữ được sự tử tế ngay cả khi đối mặt với người từng tổn thương mình — như vậy là quá khó rồi...

[Lầu 2] Người dùng: Tháng Bảy

Đúng vậy, nếu nói về "lăng nhục" thì những chuyện Sở Vãn Đường làm năm năm trước còn quá đáng hơn nhiều, khóc ròng khóc ròng.

[Lầu 3] Người dùng: Lựu Nguyệt Cửu

Thả một like, bạn đang nói hộ lòng tôi.

[Lầu 4] Người dùng: Tiểu Ly

Like. Không phải cứ có tình dục hay làm nhục cơ thể mới gọi là xúc phạm nhân cách. Chuyện Sở Vãn Đường làm trước đây có cái nào không tổn thương người ta? Những suy nghĩ trong đầu và cách cô ta muốn cứu vãn khiến mình cảm thấy vẫn còn quá non...

* Bình luận chửi nè =))))

№2 – Người dùng: Latte dừa không đá

Truyện bách hợp dạo này càng lúc càng vô lý, truy thê thì hoặc là tự hạ thấp bản thân + xúc phạm người kia, hoặc là nhét thêm một đứa trẻ vào giữa để chạy tới chạy lui. Truyện này thì hai cái đó đều có. Nhân vật thì như kiểu thiểu năng, đến kỹ năng cơ bản để xử lý quan hệ thân mật cũng không có.

[Lầu 1] Tác giả phản hồi

Nếu trong mắt bạn, "không biết xử lý quan hệ thân mật" là "thiểu năng", thì có khi chính bạn mới là người đang lăng nhục người khác đấy? Không biết còn tưởng hai nhân vật chính phạm tội tày trời, bị bạn mắng ghê quá.

[Lầu 2] Người dùng: Khưu San

Xin hỏi hiện giờ Hạnh Hạnh với Sở Vãn Đường có mối quan hệ thân mật gì? Đứa trẻ chỉ mới vừa xuất hiện và có vai trò đẩy tình tiết thôi. Còn việc "tự cung tự cấp", mình thấy chị Sở thích làm thì làm, không ai ép cả.

[Lầu 5] Người dùng: Viên Viên

+1, lúc đầu còn háo hức theo dõi, mà giờ kiểu hạ thấp bản thân thế này khiến người ta khó chịu. Truy thê ngược tâm không phải để khiến người ta phát ói. Cả tác giả cũng bị điên rồi.

[Lầu 6] Người dùng: Viên Viên

Tác giả đã viết kiểu khiến người ta thấy buồn nôn như vậy thì cũng nên chấp nhận bị chửi thôi.

[Lầu 8] Người dùng: Hú hú gà gà beee

Mình đến rải ít gạo nếp, trừ tà cái đã, chắp tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...