[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 62



Những ngày gần đây, lời Hoài Hạnh nói vào đêm hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Sở Vãn Đường.

Hoài Hạnh đã phủ nhận từng thích cô. Cô sẽ không truy hỏi nữa, nhưng cũng không thể buông tay dễ dàng như vậy. Cô buộc phải nghĩ đủ mọi cách để tiếp xúc và qua lại với Hoài Hạnh nhiều hơn, như vậy mới có thêm cơ hội.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy trong giai đoạn hiện tại, không nói chuyện tình cảm mà quay lại mối quan hệ như trước cũng là một phương án hiệu quả.

Biến số duy nhất chính là cô không chắc Hoài Hạnh có đồng ý hay không. Nhưng bất kể Hoài Hạnh có đồng ý hay không, cô vẫn sẽ nói ra. Lỡ đâu thì sao? Lỡ đâu... Hoài Hạnh thật sự đồng ý thì sao?

Lúc này, sau khi nói ra câu đó, cô chỉ chờ kết quả từ Hoài Hạnh.

Gió đêm lặng lẽ lùa vào từ cánh cửa xe sau chưa đóng, cuốn theo mùi gỗ đàn hương trên người Sở Vãn Đường, đưa tới chóp mũi Hoài Hạnh.

Đầu ngón tay thon dài của Hoài Hạnh nhẹ gõ lên bảng điều khiển trung tâm. Cô không quay đầu lại mà mượn ánh sáng mờ nhạt nhìn người phụ nữ đang đứng bên cửa sau xe qua gương chiếu hậu.

Trong một thoáng, cô còn nghi ngờ mình nghe nhầm. Nhưng nghĩ lại thì, chuyện này cũng chẳng nằm ngoài hiểu biết của cô về Sở Vãn Đường, người này vẫn luôn tự cho là đúng, không từ thủ đoạn, năm năm trôi qua cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.

Nghĩ tới điểm này, Hoài Hạnh chỉ cảm thấy hiện tại dù cô có từ chối hay không, đối với Sở Vãn Đường mà nói cũng đều là một loại... giải thoát? Vì chỉ cần hỏi ra, thì lập tức sẽ có câu trả lời.

Đêm ở Hải Thành mát mẻ, thời gian chầm chậm trôi trong tiếng cười nói rộn ràng của người đi đường, trôi đi theo từng lời nói của bọn họ.

Bên trong chiếc xe chẳng mấy ai để ý, không khí đang giằng co. Tô Trừng không đứng chờ, ôm con gái đi vào khách sạn trước. Còn lại hai người họ vẫn đang giằng co tại chỗ.

Một lúc sau, Sở Vãn Đường vịn lấy cửa xe, lại mở miệng: "Chị biết em hiểu rõ ý chị là gì."

Ngụ ý là, đừng giả vờ không hiểu.

Hoài Hạnh hạ kính xe xuống, dùng một tay hất tóc mình ra sau, im lặng vài giây rồi nói: "Hiện giờ tôi không thể trả lời chị."

"Tại sao?"

Hoài Hạnh vẫn nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt Sở Vãn Đường, sau đó khẽ cong môi, giọng nói nghe có vẻ vui vẻ: "Vì tôi sắp tới kỳ kinh nguyệt rồi. Mọi chuyện phải chờ qua kỳ mới bàn tiếp được."

Nghe vậy, hàng chân mày Sở Vãn Đường đang nhíu chặt vì chưa có câu trả lời liền giãn ra, sợi dây căng trong lòng cô cũng thả lỏng theo.

Cô vẫn luôn lo rằng Hoài Hạnh sẽ từ chối. Nhưng xem ra, nỗi lo này có phần thừa thãi rồi.

Nghĩ cũng đúng thôi, Hoài Hạnh có thể phủ nhận tình cảm với cô, nhưng không thể phủ nhận chuyện hai người từng rất hòa hợp, vui vẻ trên giường.

"Bên công ty cũng đã có đánh giá xong rồi." Giọng Sở Vãn Đường ẩn chứa chút ý cười. "Có lẽ thứ Hai tuần sau chị sẽ lại đến Hải Thành để bàn chi tiết hợp tác với công ty em, lúc đó có thể cho chị câu trả lời chứ?"

Vậy là còn tám ngày nữa.

Hoài Hạnh nghĩ đến con số này, khẽ gật đầu: "Được."

"Chúc ngủ ngon." Sở Vãn Đường không nói thêm nữa, cố nén mọi cảm xúc trong lòng, ép bản thân phải khép lại buổi gặp mặt đêm nay.

Hoài Hạnh không đáp lại lời chúc của cô, chỉ nói: "Phiền đóng cửa xe lại giúp tôi."

Sở Vãn Đường bật cười, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Vài giây sau, chiếc xe màu trắng rời đi.

Sở Vãn Đường nhìn theo bóng xe cho đến khi hoàn toàn khuất hẳn, lúc này mới từ từ thu lại ánh mắt. Cô đưa tay ra đón gió đêm, chỉ cảm thấy gió đêm thật dịu dàng.

Khóe môi cô khẽ cong lên, trong đầu không kìm được lại nhớ tới biểu hiện của mình trên giường trong quá khứ. Ừm thì, cô hoàn toàn có thể hiểu vì sao Hoài Hạnh không từ chối, bởi xét trên phương diện "bạn giường" thì cô thực sự rất xuất sắc.

Còn trong chiếc xe màu trắng, Hoài Hạnh đang lái xe về căn hộ theo chỉ dẫn của GPS. Dựa vào sự hiểu biết của cô về Sở Vãn Đường, lúc này chắc chắn Sở Vãn Đường đang cảm thấy việc cô không từ chối lời mời tối nay là điều hoàn toàn hợp lý.

"Ha." Hoài Hạnh không nhịn được bật cười lạnh một tiếng.

Tám ngày — đủ để Sở Vãn Đường nâng kỳ vọng lên thật cao.

Gần chín giờ, Hoài Hạnh về đến căn hộ. Theo lời Lục Hàm Nguyệt, hai người là chiến hữu nên nhất định phải chia sẻ mật mã cửa nhà. Dù Hoài Hạnh không hiểu mối liên hệ giữa hai chuyện này, nhưng cũng không từ chối.

Thế nên khi mở cửa thấy có người đang nằm trên sofa, cô cũng không hề ngạc nhiên. Lục Hàm Nguyệt ôm một chai rượu vang rỗng trong lòng, cả người ngà ngà say.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô khó nhọc mở mắt, lớn tiếng la lên: "Ai đó? Tiểu Hạnh? Là cậu hả, Tiểu Hạnh?"

Hoài Hạnh vừa rửa tay xong còn chưa lau khô, nước lạnh vẫn còn đọng trên da. Cô đưa tay chạm lên mặt Lục Hàm Nguyệt, bật cười: "Không phải, tôi là Văn Thời Vi."

Bị nước lạnh làm giật mình, Lục Hàm Nguyệt tỉnh táo hơn chút. Nghe Hoài Hạnh nói vậy, cô lập tức trợn tròn mắt: "Cậu không phải Văn Thời Vi."

"Sao lại không?" Hoài Hạnh cướp lấy chai rượu rỗng trong tay cô đặt lên bàn trà, rồi ngồi xuống bên cạnh, hơi nhướng mày.

Tửu lượng của Lục Hàm Nguyệt vốn dĩ không tốt, vậy mà chai rượu vang này lại bị cô uống sạch. Không say mới là lạ.

Lục Hàm Nguyệt lim dim mắt lại, cố gắng giơ tay đếm: "Thứ nhất, trên người Văn Thời Vi là mùi trái cây... mà cậu thì không có."

"Thứ hai, Văn Thời Vi không biết mật mã nhà cậu, chị ấy không thể vào thẳng như vậy được."

"Thứ ba, bây giờ Văn Thời Vi đang bận ăn với khách hàng..."

"......" Hoài Hạnh im lặng.

Cô gửi tin nhắn cho Văn Thời Vi xong, lại nghiêng người, ngồi xổm bên sofa, giúp Lục Hàm Nguyệt vuốt lại mớ tóc rối rồi hỏi: "Hàm Nguyệt, bây giờ cậu còn nhớ mình là ai không?"

"Tôi nhớ..."

"Vậy cậu còn nhớ mình là gái thẳng không?"

"Tôi nhớ..."

"Vậy giấc mơ cậu mơ là sao?"

"Hu hu hu..." Đầu óc Lục đại tiểu thư giờ này căn bản đơ luôn rồi, mấy năm nay cô mơ rất nhiều giấc mơ, nhưng lúc này lại biết rõ Hoài Hạnh đang nói tới giấc mơ nào, vì hai ngày nay cô cứ mãi nhớ tới nó.

Cô nghẹn ngào nói: "Tôi cũng không biết nữa, sao lại mơ thấy Văn Thời Vi chứ... Nhưng mà tôi rất muốn hôn chị ấy..."

Hoài Hạnh bóp nhẹ trán mình, cảm thấy không thể tiếp tục hỏi nữa, không khéo lát nữa có khi lời nào cũng tuôn ra hết.

"Cậu từng hôn ai chưa?" Lúc này Lục Hàm Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lệ hỏi.

"...Rồi."

Lục Hàm Nguyệt tiêu hóa câu trả lời này xong liền ngồi bật dậy, vỗ mạnh chiếc gối ôm bên cạnh: "Chết tiệt! Tôi thì chưa từng!"

"Tôi thua rồi!"

"Chẳng ai thèm thi với cậu chuyện này đâu?" Hoài Hạnh đỡ trán, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Lục Hàm Nguyệt như chẳng nghe thấy, lại hỏi tiếp: "Vậy cậu từng làm tình chưa?"

.......Sao cô lại trở thành người bị Lục Hàm Nguyệt tra khảo mấy câu hỏi vượt rào rồi?

Trong đầu Hoài Hạnh thoáng qua suy nghĩ đó, cô cũng không muốn trả lời, đang định tìm đại một lý do qua loa cho xong thì Lục Hàm Nguyệt đã ôm lấy cánh tay cô, mùi rượu nồng nặc, vừa nói vừa dụi người: "Chúng ta là chiến hữu mà! Chiến hữu! Cậu phải nói thật cho tôi biết!"

"Thì cậu thua tiếp rồi."

Lục Hàm Nguyệt: "Vậy là từng rồi." Cô vừa lau mặt vừa rên rỉ: "Sao tôi cái gì cũng chưa từng chứ, hu hu hu..."

"Để tôi pha cho cậu ly nước mật ong."

Hoài Hạnh đi pha một ly nước mật ong giải rượu, lúc quay lại thì thấy Lục Hàm Nguyệt vẫn còn ôm gối ngồi trên sofa lảm nhảm chuyện kia.

Chỉ là nước mật ong còn chưa kịp uống, chuông cửa bỗng vang lên.

Hoài Hạnh ra mở cửa liền thấy Văn Thời Vi vừa tiếp khách xong chạy đến, còn hơi thở dốc, trên người vẫn vương chút khí lạnh của ban đêm.

"Chị Thời Vi, sao chị lại tới đây?" Hoài Hạnh hỏi như thể không biết gì. Trong tin nhắn cô gửi cho Văn Thời Vi chỉ nói Lục Hàm Nguyệt uống say, không đề cập đến chuyện khác.

Gương mặt có phần sắc bén của Văn Thời Vi mang theo chút bất đắc dĩ, vừa nhìn vào bên trong vừa đáp: "Chẳng lẽ em không rõ sao, Hạnh Hạnh?"

Hoài Hạnh mỉm cười: "Em chỉ sợ chị không rõ thôi."

Sợ chị vẫn còn tưởng người chị thích là em.

Nghe Hoài Hạnh nói thế, sắc mặt Văn Thời Vi nghiêm lại: "Chị rõ mà."

Năm năm trước khi tiễn Hoài Hạnh rời khỏi Kinh thành, cô đã nhận ra tình cảm của Hoài Hạnh dành cho Sở Vãn Đường sâu nặng tới nhường nào. Khi đó cô nghĩ, có lẽ cả đời này Hoài Hạnh cũng sẽ không yêu một ai khác sâu sắc như thế nữa, vì cho dù bị tổn thương đến vậy, Hoài Hạnh vẫn không nỡ nói xấu Sở Vãn Đường dù chỉ một câu trước mặt cô.

Vì thế, Văn Thời Vi đã cố gắng buông bỏ tình cảm dành cho Hoài Hạnh.

Ba năm sau đó, họ sống ở hai thành phố khác nhau, mỗi năm chỉ gặp được hai ba lần, bình thường chỉ liên lạc qua WeChat. Không biết từ bao giờ, cái tên "Lục Hàm Nguyệt" thi thoảng lại xuất hiện trong đoạn trò chuyện của họ.

Hai năm trước vì công việc cô được điều tới Hải Thành, chính thức gặp Lục Hàm Nguyệt.

Hai năm nay, Lục Hàm Nguyệt cứ cách vài hôm lại chọc giận cô một lần. Cô không rõ nguyên nhân, nhưng lần nào cũng chỉ giả vờ giận, chưa từng thật sự trách móc. Không biết từ lúc nào, sự chú ý của cô đã rời khỏi Hoài Hạnh rồi chuyển dần sang Lục Hàm Nguyệt. Với Hoài Hạnh, giờ đây cô chỉ xem là bạn.

Còn với Lục Hàm Nguyệt — thì không chỉ đơn giản là bạn nữa rồi.

Chỉ là cô chưa từng yêu ai, ngoài việc từng đơn phương thầm thích, thì những chuyện khác cô đều không hiểu rõ.

Cô không hiểu Lục Hàm Nguyệt, người luôn miệng nói mình là "gái thẳng" rốt cuộc đang nghĩ gì. Cô không hiểu vì sao Lục Hàm Nguyệt cứ thích làm nũng với cô. Cô cũng chẳng biết bản thân hiện tại nên làm gì để mối quan hệ giữa họ có thể tiến thêm một bước...

Nhưng dù thế nào đi nữa, thì ở trong lòng cô, Lục Hàm Nguyệt đã là người đặc biệt nhất rồi.

Nghe Văn Thời Vi nói xong, nét mặt Hoài Hạnh càng dịu dàng hơn. Cô thật lòng thấy mừng cho Văn Thời Vi. Bởi nếu cứ đem lòng yêu cô thì chỉ có thể mãi đứng trong góc tối, không thấy được chút ánh sáng hy vọng nào. Cô không còn yêu Sở Vãn Đường nữa, mà dường như cũng chẳng còn khả năng yêu ai khác.

"Chị dẫn cậu ấy về nhà đi." Hoài Hạnh nói, "Em phải đi tắm rồi ngủ, cậu ấy ở đây ồn ào quá."

Văn Thời Vi nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoài Hạnh, rồi khẽ gọi một tiếng: "Hạnh Hạnh."

"Vâng?"

"Vài hôm trước Tiểu Hàm có hỏi chị, hỏi em hồi còn ở Lam Linh có từng có khúc mắc gì với Sở Vãn Đường không. Em... gặp chị ấy rồi à?" Văn Thời Vi gọi Lục Hàm Nguyệt là "Tiểu Hàm."

"Gặp rồi." Hoài Hạnh khẽ cười, "Chị đừng lo cho em, chị Thời Vi. Em có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện."

Văn Thời Vi cũng mỉm cười theo: "Chị tin em." Rồi ngập ngừng một lát, bổ sung: "Chị không nói gì với em ấy cả."

Chuyện đã qua ấy, sớm đã bị chôn sâu dưới lòng đất.

Chưa tới hai phút sau, Văn Thời Vi liền cảnh cáo Lục Hàm Nguyệt đừng cựa quậy rồi bế ngang cô rời khỏi nhà Hoài Hạnh. Hoài Hạnh nghĩ họ không tiện nhập mật mã, bèn đành làm "người máy" đi theo, nhập mật khẩu cửa phòng Lục Hàm Nguyệt giúp.

Cửa đóng lại, cô đi ngang thang máy rồi vòng về nhà mình. Việc tắm rửa đi ngủ tạm gác lại, cô mở tủ lạnh lấy vài quả vải, bóc vỏ ăn.

Nghĩ đến việc Sở Vãn Đường chắc đang nghĩ cô đã đồng ý mối quan hệ này rồi, vải trong miệng cô bỗng như ngọt hơn hẳn.

***

Hôm sau là ngày cuối kỳ nghỉ, tối nay Sở Vãn Đường sẽ bay về Kinh thành, còn Tô Trừng thì dẫn con gái ở lại Hải Thành chơi thêm hai hôm.

Có lẽ vì đã có "lời đáp" của Hoài Hạnh từ hôm qua, nên khi gặp lại Sở Vãn Đường không còn giả vờ hay chơi trò tâm lý nữa, chỉ thông qua Tô Kiều mà nói được vài câu với Hoài Hạnh, coi như có chút tiếp xúc.

Hoài Hạnh làm tròn bổn phận chủ nhà, cô rất chu đáo. Những nơi cô dẫn họ tới đều là những địa điểm đã được chọn kỹ. Mấy năm nay cô quen biết không ít chủ cửa hàng, quản lý. Những dịp lễ thế này chỉ cần báo trước một tiếng là có thể miễn xếp hàng.

Lúc hoàng hôn, mây chiều trên trời như đang bốc cháy. Đường đến sân bay khá xa, lại đúng dịp nghỉ lễ kết thúc nên người đi sân bay chỉ có nhiều hơn. Hoài Hạnh không định tiễn, chỉ định đưa họ về khách sạn.

Trên đường, Sở Vãn Đường ngồi ghế phụ, giơ điện thoại lên chụp hoàng hôn bên ngoài cửa kính trước mặt, ghi lại khoảnh khắc ấy rồi cất máy, nghiêng đầu sang nhìn Hoài Hạnh, như muốn dùng ánh mắt ghi khắc hình ảnh cô vào tim.

Cảnh tượng này mấy năm nay cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, hiện tại đã trở thành sự thật nhưng cô vẫn thấy có chút hư ảo.

Chỉ là khi ánh nhìn hạ xuống, rơi vào ống tay áo được xắn lên của Hoài Hạnh, cô thấy nơi cổ tay trắng muốt kia là một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ, lại càng nhận ra rằng giữa họ đã chẳng còn như xưa.

Người trước mặt cô bây giờ, đã không còn là chú chim hoàng yến chỉ có thể sống nhờ sự bảo bọc của cô nữa.

Hoặc cũng có thể, Hoài Hạnh chưa từng là như vậy, là cô vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi.

Hoài Hạnh như không cảm nhận gì, chỉ chăm chú lái xe.

Khi mặt trời lại lặn thêm chút nữa, chiếc xe cũng đến nơi. Tô Trừng ở ghế sau ngủ gật, con gái cô đã sớm nằm gối lên chân mẹ mà ngủ say.

Đến trước con đường dẫn vào khách sạn, cô hơi tỉnh lại, quay sang nói với Sở Vãn Đường: "Vãn Đường, tới Kinh thành nhớ báo tin cho tụi tôi nhé."

"Ừ." Sở Vãn Đường mỉm cười đáp lời. Cô tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi lại quay đầu lại nói với Hoài Hạnh: "Cảm ơn Hoài tổng hôm nay đã tiếp đãi chu đáo." Đôi mắt cong cong, "Chúng ta, hẹn gặp lại."

Lúc này Hoài Hạnh mới chịu đưa ánh mắt sang, lạnh nhạt gật đầu một cái. Cửa xe khép lại, Hoài Hạnh chở mẹ con Tô Trừng rời đi, không có chút do dự nào.

Sở Vãn Đường lại nhìn theo bóng xe xa dần, tâm trạng rất tốt mà xoay người rời đi. Lần gặp này ngắn ngủi nhưng cũng không sao, vì một tuần sau quay lại Hải Thành, cô sẽ có tiến triển với Hoài Hạnh... trên phương diện thể xác.

***

Kỳ nghỉ Quốc tế Lao động kết thúc, Hoài Hạnh bận rộn trở lại, nhưng kế hoạch đi cùng blogger quay phim ở xưởng tơ được giao cho Lục Hàm Nguyệt đi thay, bởi đúng như lời cô nói, kỳ sinh lý của cô đến đúng vào đêm cuối kỳ nghỉ. Có lẽ do ăn vải lạnh, lần này cô đau bụng kinh khá nhiều, chỉ có thể ngồi trong văn phòng xử lý vài việc hành chính.

Dự án hợp tác với Lam Linh cũng đúng lịch trình mà đến. Với vai trò là nhà cung cấp nguyên liệu, Tơ Quý phải đón tiếp bên Lam Linh đến khảo sát, từ tham quan xưởng sản xuất ở ngoại ô, xem dây chuyền, đến ghé thăm cửa hàng thực tế ở Hải Thành để xem sản phẩm hoàn chỉnh, sau đó mới bàn bạc chi tiết hợp tác.

Xem hết tài liệu, Hoài Hạnh nhìn cái tên đại diện phía Lam Linh ở cuối trang, khẽ nhướng mày.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến ngày 12 tháng 5, Sở Vãn Đường dẫn theo ba thành viên trong đoàn công tác đến Hải Thành. Lần hợp tác với Tơ Quý lần này được Mai tổng đặc biệt coi trọng, nên nhiệm vụ cũng không hề nhẹ.

Tơ Quý cử người đến đón cả nhóm bốn người về khách sạn. Trên đường, Sở Vãn Đường ngồi ở ghế sau, cúi đầu nhìn khung chat với "lucky" trên điện thoại, hơi đờ đẫn.

Đã một tuần trôi qua, giữa họ không có thêm bất kỳ tin nhắn nào.

Cô cũng đã nhiều lần vào xem trang cá nhân của Hoài Hạnh, kết quả không khác gì Tô Trừng nhìn thấy, Hoài Hạnh đã chặn quyền xem của cô, chẳng thấy gì cả.

Dù vậy cô cũng không gấp, vì tối nay cô sẽ cùng Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt ăn tối.

Đợi đến khi về khách sạn với Hoài Hạnh đêm nay... Cô sẽ chính thức "dùng bữa tối" của mình.

Lời tác giả:

Em gái à em gái, tụi chị thật sự rất ngưỡng mộ em đó!

Chương trước Chương tiếp
Loading...