[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 59
Tối nay là buổi công diễn đầu tiên của vở kịch Sương Mù. Vì vở kịch này, đội ngũ phía sau đã bỏ ra rất nhiều công sức, chỉ riêng việc trau chuốt kịch bản cũng đã tốn rất nhiều thời gian. Các diễn viên đều hết sức tận tâm, trong suốt gần ba tháng qua không ngừng luyện tập nghiêm túc. Có thể nói, việc khán phòng không còn một chỗ trống lúc này chính là đãi ngộ xứng đáng dành cho Sương Mù.Hiện tại vở diễn vẫn chưa chính thức bắt đầu, khắp nơi đều có tiếng thì thầm. Trong không gian kín, một số âm thanh bị khuếch đại cũng là điều khó tránh.Có điều thanh âm kế bên tai Hoài Hạnh thì chẳng cần khuếch đại gì, vì cô đã ngồi đủ gần với Sở Vãn Đường.Cũng vì vậy mà cô nghe được rõ ràng những gì Sở Vãn Đường nói...Hoài Hạnh nhất thời khó tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung. Có nên nói là Sở Vãn Đường trước sau như một, chẳng thay đổi gì không?Vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn giỏi đánh tráo khái niệm.Chuyện như thế này trước kia từng xảy ra giữa họ. Ví dụ như rõ ràng là Sở Vãn Đường phát sinh quan hệ với cô, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại chất vấn cô có phải là đồng tính không, tự gạt mình ra khỏi mọi chuyện như một người vô tội, rồi lại quay sang nói cô đang chiến tranh lạnh, khiến cô bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình."Sở Vãn Đường." Hoài Hạnh nghiêng đầu sang, sắc mặt không gợn sóng. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Sở Vãn Đường sau khi gặp lại.Cô hỏi: "Tối nay sau khi vở diễn kết thúc, chị có rảnh không?"Sở Vãn Đường nhìn vào mắt cô, nghiêm túc đáp: "Rảnh. Em muốn hẹn chị nói chuyện sao?"Hoài Hạnh gật đầu: "Vâng." Rồi lại hơi mím môi, xác nhận, "Nhưng không phải với tư cách đối tác nói chuyện công việc, mà là chuyện giữa tôi và chị.""Được."Ngay khi Sở Vãn Đường nói xong từ này, giọng thông báo của MC truyền qua hệ thống loa vang khắp nhà hát Quang Tích với hơn nghìn người: "Kính thưa quý vị khán giả, buổi diễn sắp bắt đầu. Xin vui lòng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng hoặc tắt máy...""Trong quá trình biểu diễn, xin vui lòng không sử dụng đèn flash để chụp hình hay quay phim... Không tự ý đi lại, không rời khỏi chỗ ngồi giữa chừng..."Khán phòng có chút xôn xao. Một số khán giả lần đầu xem kịch bắt đầu lấy điện thoại ra kiểm tra theo hướng dẫn.Ánh mắt Hoài Hạnh quay trở lại sân khấu, chỉ để lại cho người bên cạnh một góc nghiêng khuôn mặt. Sở Vãn Đường liếc sang nhìn cô thêm hai lần, khẽ cong môi, rồi cũng dời mắt về sân khấu.Sau phần nhắc nhở, buổi biểu diễn Sương Mù bắt đầu.Đèn chỉ dẫn ở rìa sân khấu lần lượt tắt đi, cả nhà hát chìm vào bóng tối đặc sệt, nuốt chửng cả những tiếng thì thầm cuối cùng. Bất chợt, ánh đèn rọi phá tan màn đêm, soi sáng một sân khấu trống trải. Tấm rèm vải đỏ sẫm chậm rãi kéo sang hai bên.
Tiếng đầu tiên vang lên là tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn, từng tiếng một như gõ thẳng vào lòng người.Lục Chẩm Nguyệt bước ra sân khấu. Cô mặc sườn xám, trang điểm kỹ lưỡng, lời thoại bật ra hết sức rõ ràng, dõng dạc.Sương Mù là một vở kịch trinh thám, Lục Chẩm Nguyệt là nữ chính, cũng là "trung tâm" của toàn bộ vở diễn. Tất cả ánh nhìn trong khán phòng đều dồn cả vào cô.Trừ Sở Vãn Đường.Cô hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt để quan sát động tĩnh của Hoài Hạnh. Cô nhận ra khi Lục Chẩm Nguyệt thể hiện lời thoại xuất sắc, Hoài Hạnh sẽ vỗ tay như các khán giả khác; khi Lục Chẩm Nguyệt biểu đạt cảm xúc tinh tế, Hoài Hạnh sẽ lộ vẻ xúc động.Lúc này, Hoài Hạnh như thể hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ điều gì xung quanh, toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào sân khấu.Hoặc có thể nói... là dồn hết vào Lục Chẩm Nguyệt.Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, ánh mắt Sở Vãn Đường nhìn về phía Lục Chẩm Nguyệt đã lạnh đến mức gần như đóng băng.Nếu như trước đây khi có người nói Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt giống như "song sinh thụ", cô còn có thể tìm lý do để phản bác, thì giờ đây, cảnh tượng trước mắt đã chặt đứt mọi ngụy biện của cô.Cô không thể tập trung vào nội dung vở kịch, cũng không thể nhập tâm, chỉ có thể giống như một con rối gỗ, đến lúc khán giả vỗ tay thì mới gò ép lòng bàn tay mình vỗ theo tính hình thức.Vở kịch Sương Mù có tiết tấu nhanh, để giữ cho mạch truyện liền mạch và giúp khán giả chìm đắm vào cảm xúc, giữa chừng không có nghỉ giải lao. Khi hung thủ cuối cùng được vén màn, toàn khán phòng vang dội những tràng pháo tay như sấm rền, lấp đầy cả nhà hát.Các diễn viên cúi đầu chào khán giả trên sân khấu, bên dưới có người hét lên hưởng ứng, thậm chí còn lớn tiếng gọi tên Lục Chẩm Nguyệt.Hoài Hạnh ngồi trên ghế, cùng Lục Chẩm Nguyệt nhìn nhau mỉm cười.Sở Vãn Đường ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh ấy, chỉ cảm thấy chói mắt đến cực điểm. Trong lòng cô, Lục Hàm Nguyệt vẫn luôn chỉ là một cô em nhỏ hơn vài tuổi, quan hệ với Hoài Hạnh dường như cũng không sâu đậm gì. Nếu không, lần đó đi ngắm biển cũng sẽ không gọi theo hai trợ lý.Nhưng Lục Chẩm Nguyệt thì không giống như vậy.Tiếng chuông báo động trong lòng Sở Vãn Đường vang lên inh ỏi, khiến tai cô cũng đau nhức.Sau khi diễn viên chào sân kết thúc, giọng nhắc nhở quen thuộc của MC lại vang lên: "Kính thưa quý vị khán giả, cảm ơn quý vị đã đến xem buổi biểu diễn hôm nay. Để đảm bảo an toàn cho bản thân và những người xung quanh, xin vui lòng rời khỏi khán phòng theo thứ tự..."Hoài Hạnh thu lại nụ cười trên mặt, quay sang bên phải, hơi lạnh nhạt hỏi: "Đi luôn bây giờ, hay chờ người ít hơn rồi đi?""Chờ người ít hơn.""Ừm."Khán giả từ bốn phương tám hướng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, hai người vẫn ngồi lại trên ghế.Hoài Hạnh lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt qua một số tin nhắn mà Lục Hàm Nguyệt đã gửi trong thời gian này. Nội dung có đến 50% đều liên quan đến Văn Thời Vi, cứ nói được khoảng hai câu sẽ lại lạc đề sang chị ấy."......" Hoài Hạnh xem xong thì lặng thinh, đây là "gái thẳng" trong truyền thuyết sao?Dù vậy, cô vẫn chăn chú trả lời từng tin nhắn một, không hề qua loa. Vừa trả lời xong, tin nhắn của Lục Chẩm Nguyệt cũng đến, hỏi cô trải nghiệm buổi diễn hôm nay thế nào.Hoài Hạnh: 【Nhiều cú twist lắm, rất đặc sắc.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Nhưng chị lại không nghe được tiếng vỗ tay mà Tiểu Hạnh còn bảo là sẽ vỗ cho chị to nhất, e là em phải mời chị ăn cơm rồi.】Hoài Hạnh: 【Không vấn đề gì.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Tối nay em định về thế nào? Có cần chị đưa về không?】Hoài Hạnh: 【Không cần đâu, chị Tuế Tuế, em còn chút việc cần xử lý.】【Ok.】Trò chuyện xong xuôi, người trong khán phòng cũng đã rời đi gần hết. Hoài Hạnh đứng dậy, chẳng buồn liếc sang bên phải, chỉ để lại hai chữ: "Đi thôi."Sở Vãn Đường giấu đi tâm trạng khó chịu vì Hoài Hạnh cứ mải mê cười nói với người khác, nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Ừm."Xét đến vết thương ở chân của Sở Vãn Đường, Hoài Hạnh đi không nhanh, nhưng cô vẫn luôn đi phía trước, không hề sóng bước với đối phương.Giữa họ dường như có một khoảng cách không thể vượt qua.Sở Vãn Đường không thích cảm giác ấy, cô muốn đuổi theo, nhưng mãi vẫn không theo kịp.Một trước một sau giống như người xa lạ, họ dần dần rời khỏi nhà hát. Gió đêm bên ngoài thổi qua mang theo chút nôn nóng, cảnh đêm ở Kinh thành mấy năm qua cũng không có nhiều thay đổi, lá cây chạm vào nhau tạo thành những âm thanh khe khẽ, như một nốt nhạc điểm tô cho thành phố.Phần lớn đám đông đang đổ về phía ga tàu điện ngầm, đèn xe trên đường lần lượt lướt qua, quanh đó vẫn có khán giả đang bàn tán về nội dung của Sương Mù với bạn bè.Hoài Hạnh xách túi, đi xuống bậc thang.Quảng trường ánh sáng rực rỡ, khắp nơi đều là các poster tuyên truyền cho những vở diễn khác nhau. Sương Mù với tư cách là vở chính được treo trên màn hình lớn nhất."Muốn tìm chỗ nào yên tĩnh không?" Sở Vãn Đường cuối cùng cũng bắt kịp được Hoài Hạnh, cố gắng không để ý đến cơn đau râm ran nơi chân, giọng điệu giữ vẻ tự nhiên như thường.Hoài Hạnh gật đầu: "Muốn."Cô chỉ về một hướng: "Bên cạnh là công viên Ánh Sáng, chúng ta qua đó đi." Rồi liếc nhìn Sở Vãn Đường, "Chị còn đi được không?""Không sao." Sở Vãn Đường mỉm cười dịu dàng.Hoài Hạnh bước tiếp, lần này còn cố tình đi chậm hơn một chút."Mấy năm nay em hay tới chỗ này à?" Sở Vãn Đường hỏi khi đi bên cạnh. Nơi này cách khu tài chính khá xa, chừng hơn hai mươi cây số, nghĩa là cũng cách nhà họ Sở rất xa.Không chỉ khoảng cách, mà nơi này còn có cả... Lục Chẩm Nguyệt.Hoài Hạnh để câu trả lời mình trôi theo gió đêm: "Ừ. Trước kia chỉ thích nghe hòa nhạc violin, mấy năm gần đây phát hiện kịch nói cũng rất hay."Sở Vãn Đường mím môi không nói, câu này... có ý gì đây? Cô khó mà không nghĩ ngợi. Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cô vẫn quyết định tiếp lời, không để không khí ngượng ngập kéo dài: "Hai năm nay cũng có nhiều buổi hoà nhạc lắm.""Tôi đi xem hai buổi với Hàm Nguyệt rồi."Bầu không khí vi diệu lan tỏa giữa hai người, như có một sợi dây hỗn loạn quẩn quanh, Sở Vãn Đường cố bắt lấy nhưng chỉ chạm vào khoảng không.Cô vẫn không quen với cảm giác xa lạ này. Mọi thứ của Hoài Hạnh... lẽ ra đều phải nằm trong tầm kiểm soát của cô.Hai người cứ thế đi một đoạn ngắn, bóng đèn đường kéo dài chiếc bóng của họ rồi lại tách ra.Công viên ngày càng gần. Khi băng qua vạch dành cho người đi bộ, sau khi nhận một cuộc điện thoại, Hoài Hạnh hít sâu một hơi, hỏi: "Vé tối nay, chị lấy từ đâu ra?""Chị mua." Sở Vãn Đường vẫn có tâm trạng đùa nhẹ một câu, "Chẳng lẽ chị còn phải đi cướp sao, Hoài Hạnh?""Chủ yếu là vì muốn xem kịch thôi à?""Ừ.""Vậy động cơ giết người của nữ chính là gì? Tên của nhân vật phụ có vai trò then chốt là gì? Còn ông cụ chống gậy kia, thiết lập bao nhiêu tuổi?"Sở Vãn Đường không trả lời được một câu nào, cô vốn không đặt sự chú ý vào những chi tiết ấy.Hoài Hạnh dựa vào bóng đêm, liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Sở Vãn Đường, rốt cuộc là ai gắn thiết bị định vị cho ai, chắc chị rõ hơn tôi." Giọng điệu như đang nghiền ngẫm, "Là ở cổng đến sân bay đúng không? Chị nhận ra Lục Chẩm Nguyệt?"Mọi thứ đều bị vạch trần, vậy mà Sở Vãn Đường lại chẳng hề ngượng ngùng, trái lại còn cảm thấy sung sướng vì Hoài Hạnh hiểu mình như thế. Cô gật đầu, giọng mang ý cười: "Cô ấy khá nổi trong giới kịch nói, chị từng mời khách hàng đi xem vở của cô ấy." Dừng một lát, cô nói tiếp, "Chị nghĩ, cô ấy nhất định sẽ dành cho em vị trí tốt nhất.""Vậy chị bỏ công sức như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi?"Vừa dứt lời, hai người đã bước vào trong công viên, xung quanh được cây cối che chắn, không còn ánh mắt soi mói nào khác.Buổi tối nơi đây có không ít người đi dạo, mấy ông lão đánh cờ ở khu có đèn chiếu sáng, bãi cỏ thì có bạn bè, gia đình, các cặp đôi nằm nghỉ, còn có mấy chú chó con đang tung tăng chạy nhảy.Sở Vãn Đường ngửi thấy hương hoa thoảng nhẹ trong không khí, thần sắc nghiêm túc trở lại, khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến, câu nói mà cô đã chuẩn bị suốt năm năm giờ lại nghẹn nơi cổ họng.Cô nhìn gương mặt nổi bật của Hoài Hạnh dưới ánh đèn vàng dịu, thành khẩn mở lời: "Chị muốn xin lỗi em.""Vì sao lại xin lỗi?" Hoài Hạnh cười như không cười, ánh mắt đầy ẩn ý, "Không phải tôi mới là người nên xin lỗi Sở Vãn Đường chị sao? Tôi bỏ đi không lời từ biệt, đúng không?"Sở Vãn Đường tìm một băng ghế gần đó ngồi xuống, cẩn thận phản bác: "Chị chưa từng nghĩ như vậy."Hoặc phải nói, lúc đầu cô thật sự đã từng nghĩ thế. Nhưng kể từ khi biết tất cả mọi chuyện ở trước mộ Hoài Chiêu, cô không còn nghĩ vậy nữa.Trái lại, người bị dây leo tội lỗi siết chặt đến mức không thở nổi... chính là cô.Hoài Hạnh ngồi xuống cạnh cô, không cố giữ khoảng cách như ở rạp hát, hai người lúc này ngồi gần hơn, vai họ chỉ cách nhau chừng một nắm tay.Trong tầm mắt của Sở Vãn Đường, phần lớn khung hình đều là Hoài Hạnh. Cô khẽ cụp hàng mi dài, trầm ngâm hai giây rồi mới tiếp tục: "Chị biết lý do vì sao em lại im lặng bỏ đi không một lời từ giã, chị cũng biết mình từng làm những việc rất quá đáng. Cho nên... chị muốn xin lỗi em." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của Hoài Hạnh, giọng nói trĩu nặng áy náy, "Xin lỗi em."Từ khi gặp lại tới giờ, cô vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói điều này Cô luôn muốn chờ đợi, chờ quan sát thêm một chút, chờ cho thái độ của Hoài Hạnh với mình tốt hơn một chút. Nhưng những lời Vạn Y nói về Lục Chẩm Nguyệt đã khiến cô cảnh giác....Cô không cho rằng Hoài Hạnh sẽ thích Lục Chẩm Nguyệt, nhưng không chịu nổi Lục Chẩm Nguyệt rõ ràng đang rình rập chằm chằm.Hiện tại cô và Hoài Hạnh không còn sống cùng một mái nhà, khoảng cách giữa họ rất xa. Trong khi đó, Lục Chẩm Nguyệt lại là người có lợi thế về mặt cự ly, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Văn Thời Vi.Cô không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Dù cách làm có phần cực đoan, nhưng ít nhất giờ phút này, rốt cuộc cô cũng có được một cơ hội yên tĩnh để ở riêng với Hoài Hạnh.Có những lời, chỉ cần nói rõ là tốt rồi."Lý do tôi bỏ đi không một lời từ giã?" Hoài Hạnh thoáng ngẩn người khi nghe vậy, "Lý do của tôi là gì?""Là do chị làm tổn thương em. Trong nội tâm chị khi đó, chị lại so em với một con thú cưng nhỏ...""Không phải vậy.""Gì cơ?""Chị vẫn hiểu lầm tôi rồi, Sở Vãn Đường." Hoài Hạnh mỉm cười, đôi mày giãn ra, lời cô nói như làn gió đêm se lạnh lúc này, "Là do tôi bướng bỉnh tuỳ hứng, chỉ đơn giản thế thôi. Một mối quan hệ đã có bắt đầu thì cũng sẽ có kết thúc. Tôi chỉ muốn kết thúc nó một cách êm đềm hơn một chút. Tôi không nghĩ chị lại nghĩ như vậy, khiến chị hiểu lầm rồi, tôi xin lỗi."Sở Vãn Đường nhíu mày, ngạc nhiên với những gì cô vừa nghe, cô không hề nghĩ Hoài Hạnh sẽ nói như thế."Vậy tại sao lại muốn kết thúc?" Cô lập tức hỏi tiếp.Hoài Hạnh hững hờ buông ra hai chữ: "Chán rồi."Cô chống tay hai bên, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: "Đối với tất cả những thứ liên quan đến chị... đều thấy chán.""Không thể nào." Ba chữ ấy bật ra có phần sốt ruột."Nếu không thì chị muốn giải thích hành vi của tôi thế nào?" Hoài Hạnh thờ ơ nói, "Như chị từng nói, chúng ta đều là người trưởng thành, sẽ có nhu cầu sinh lý...""Tôi hiểu rồi, là do chị nghĩ tôi thích chị, đúng không?" Nói đến đây, cô quay đầu nhìn thẳng Sở Vãn Đường, trong ánh mắt còn mang theo chút nghi hoặc.Sở Vãn Đường nghe từng chữ từng câu từ miệng Hoài Hạnh nói ra, đến mức không nhớ nổi mình phải thở như thế nào.Cô nhìn lại Hoài Hạnh, đầu óc hỗn loạn, ký ức và hiện tại va vào nhau như một chậu nước đục ngầu."Không phải tự chị nghĩ như vậy." Cảm giác của cô không sai, ánh mắt Hoài Hạnh từng nhìn cô, trong đó thực sự có tình cảm."Vậy trong suốt thời gian đó tôi có từng nói tôi thích chị sao? Hình như không có đâu? Tôi chỉ nói tôi thích váy chị thiết kế thôi." Hoài Hạnh kéo dài giọng, "Giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là quan hệ thể xác, chán rồi thì thôi, là chuyện bình thường.""Không..."Sở Vãn Đường đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay Hoài Hạnh. Cô bị mấy lời đó kích động đến mức hốc mắt đỏ hoe, giọng vội vàng: "Không phải như vậy đâu, Hạnh Hạnh." Cô không muốn bỏ qua vẻ mặt của Hoài Hạnh, chăm chú nhìn, "Ngày hôm đó chị định sau khi đi công tác về sẽ chính thức yêu đương với em. Tô Trừng và Vạn Y đều biết, hai người họ còn bảo hôm sau hãy để em dùng thân phận bạn gái chị để cùng ăn một bữa cơm với nhau...""Vậy xem ra... tôi rời đi đúng lúc rồi nhỉ."Bàn tay kia vẫn phủ lên tay cô, mang theo hơi ấm xa lạ. Hoài Hạnh cũng không có ý định rút tay lại, giọng điệu bình tĩnh: "Bởi vì tôi vốn dĩ không muốn phát triển mối quan hệ yêu đương với chị." Cô bỗng bật cười, "À không đúng, nếu theo cái cách chị từng ví tôi như thú cưng, thì dùng từ 'phát triển' không đúng, phải là 'ban thưởng' mới chính xác.""Mối quan hệ yêu đương mà chị tưởng tôi sẽ vui vẻ đón nhận ấy, thực chất là một kiểu 'ban ơn' từ chị dành cho tôi. Trong tưởng tượng của chị, tôi hẳn phải cảm động rơi nước mắt, vui đến mức mất ngủ đúng không?"Đầu ngón tay Sở Vãn Đường nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Hoài Hạnh, hốc mắt càng lúc càng cay xè.Cô khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt, suy nghĩ rồi rất thành thật nói: "Đúng, chị từng nghĩ vậy. Nhưng bây giờ chị không....""Đủ rồi, Sở Vãn Đường. Chị phải là người rõ hơn ai hết, trước đây chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ bạn giường, là quan hệ vì nhu cầu sinh lý thôi, bên ngoài khoác cái vỏ gọi là 'người nhà'. Chúng ta ở bên nhau, nếu chẳng phải hôn thì là làm, chưa từng dính dáng gì đến cái gọi là tình cảm. Rốt cuộc là chị ngây thơ hay tôi ngây thơ?""Nhưng chị từng nói 'thích em' rồi mà."Hoài Hạnh nhướng mày, giọng dửng dưng: "Khi nào?""Đêm cuối cùng ở Nam Thành.""À, tôi nhớ rồi, là chị nói chị thích làm với tôi mà thôi." Cô bật cười nhạt, "Huống hồ, ai mà đi tin lời nói trên giường chứ?" Nói xong, Hoài Hạnh định rút tay lại.Nhưng Sở Vãn Đường không chịu buông, vẫn giữ chặt lấy tay Hoài Hạnh. Cũng đúng lúc này, lông mi cô không chịu nổi sức nặng của nước mắt, hai giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.Bàn tay cô đang nắm có hơi ấm chân thật, nhưng Sở Vãn Đường chỉ cảm thấy lạnh buốt, thứ cô níu lấy vẫn chỉ là không khí.Vết thương ở chân như đột nhiên đau trở lại, cơn đau nhói bén nhọn lan dọc từ mạch máu chạy thẳng vào tim, mà từng chữ từng lời vừa rồi của Hoài Hạnh, giống như những lưỡi dao rạch nát trái tim cô."Sao vậy? Còn chuyện gì nữa không?" Hoài Hạnh lạnh nhạt hỏi.Cổ họng Sở Vãn Đường như mắc phải một mảnh sắt rỉ, mỗi lần nuốt xuống đều kéo giật cả dây thần kinh bên dưới lưỡi. Ánh sáng và bóng tối mờ dần trong mắt cô, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, cô lại hỏi: "Vậy những lời em nói lúc dưới giường thì sao? Em nói chỉ muốn đi ngắm biển với một mình chị, còn đồng ý với chị là mùa xuân đi Kinh Thành ngắm hoa, mùa hè về Nam Thành ngắm biển, mùa thu đến Vân Thành ngắm ngân hạnh bạch quả..." Cô chớp mắt, thêm một giọt nước mắt lại rơi, "Những chuyện đó... cũng không thể tin à?""Những chuyện đó tôi cũng có thể làm với người khác. Tại sao nhất định phải là chị?Lời hứa... mãi mãi chỉ có hiệu lực tại thời điểm nó được thốt ra thôi." Vừa nói, cô vừa vươn tay kia ra, hứng lấy giọt nước mắt đang run rẩy nơi cằm Sở Vãn Đường.Sở Vãn Đường siết chặt tay cô: "Không thể với người khác, Hoài Hạnh.""Chị không có tư cách yêu cầu tôi.""Chẳng lẽ em thấy lời xin lỗi của chị chưa đủ thành khẩn sao? Vậy để chị lại nghiêm túc trịnh trọng biểu đạt sự áy náy của chị lần nữa, được không..""Chị nhất định phải xin lỗi tôi để làm gì?" Hoài Hạnh lại ngắt lời cô, "Chỉ để nghe tôi nói một câu 'tôi tha thứ cho chị' à? Nếu điều đó khiến chị cảm thấy dễ chịu hơn, tôi có thể chiều theo." Cô hắng giọng một cái, sau đó cũng nghiêm túc nói, "Sở Vãn Đường, tôi tha thứ cho chị."Ngay giây tiếp theo, cô mỉm cười hỏi: "Sao rồi? Hài lòng chưa? Có thể buông tay tôi ra chưa, Sở tiểu thư?"Âm thanh của Hoài Hạnh với Sở Vãn Đường lúc này, dường như vang đến từ một nơi thật xa... Rõ ràng là khoảng cách giữa hai người gần đến vậy."......" Cô cụp mi, từng chút từng chút buông tay Hoài Hạnh ra, bàn tay mà cô khó khăn lắm mới có cơ hội được nắm lấy.Nhiệt độ rút đi, Hoài Hạnh nắm chặt tay phải đang dính nước mắt.Vài giây sau, cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay được đóng gói cẩn thận, đưa qua: "Đây là một trong những sản phẩm chủ lực của công ty chúng tôi, chất vải mềm mại, mịn màng, cảm giác tiếp xúc rất tốt, không gây kích ứng da, khả năng thấm hút cũng rất ổn..." Cô nhẹ nhàng đặt nó vào tay Sở Vãn Đường, giọng khẽ khàng, "Tôi phải đi rồi."Sở Vãn Đường cầm lấy món đồ đóng gói tinh xảo, ngẩng đầu, giọng nghèn nghẹn, vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa: "Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi sao, Hoài Hạnh?"Cô vùng vẫy trong cảm xúc: "Nếu là hiểu lầm, vậy tại sao em lại tặng chị hoa hải đường, loài hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng?""Vì tôi không biết nó có ý nghĩa đó. Tôi chọn nó chỉ vì mẹ tôi thích."Hoài Hạnh nói với vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra bây giờ lại đến lượt tôi phải xin lỗi chị rồi. Xin lỗi, đã khiến chị hiểu lầm, làm chị có ảo giác như vậy. Nhưng tôi có thể rất chắc chắn mà nói với chị rằng, tôi chưa từng thích chị." Cô đứng dậy, người hơi nghiêng về phía ánh đèn, khiến nét mặt càng khó nhìn rõ, "Rất hoan nghênh Lam Linh hợp tác với Tơ Quý trong tương lai. Tôi còn việc, đi trước."Sở Vãn Đường ngửa đầu, vẫn không nhịn được lại mở miệng: "Không có một chút nào là quan tâm sao?""Không có.""Nếu không có, tại sao hôm đó ở sân bay, em không bỏ mặc chị mà còn đi mua nạng cho chị...""Nếu đổi lại là một người lạ nhờ tôi giúp, tôi cũng sẽ làm vậy thôi." Hoài Hạnh hơi cúi người, khẽ mỉm cười, "Không phải vì tôi quan tâm chị, mà vì tôi... là một người tốt."Câu nói vừa dứt, cách đó mười mét liền vang lên giọng một cô gái: "Tiểu Hạnh?"Lục Chẩm Nguyệt vừa tẩy trang xong ở hậu trường, cùng đồng nghiệp ra công viên đi dạo, tiện thể bàn chuyện về buổi biểu diễn tối nay.Không ngờ lại trông thấy Hoài Hạnh ở đây cùng với người phụ nữ kia. Người hiện tại đối với cô mà nói, đã không tính là xa lạ nữa...Tối nay, người phụ nữ đó còn ngồi ngay cạnh Hoài Hạnh.Hoài Hạnh nghe thấy tiếng gọi của Lục Chẩm Nguyệt, liền quay đầu nhìn sang, cười nói: "Chị Tuế Tuế."Hai hôm nay, Sở Vãn Đường đã tìm hiểu rất nhiều về Lục Chẩm Nguyệt, xem không ít bài phỏng vấn của cô ấy, nên biết biệt danh của cô là "Tuế Tuế".Gần như theo phản xạ, cô nghiêng đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy một hình dáng mơ hồ.Lục Chẩm Nguyệt nói vài câu với đồng nghiệp rồi bước về phía Hoài Hạnh. Giọng cô mang theo ý cười: "Chị cứ tưởng em về rồi, còn nhắn tin cho em mà chẳng thấy em báo đã về đến nơi.""Không nhắn trả lời thì chứng tỏ là chưa về.""Chuyện xử lý ổn thỏa rồi chứ?" Lục Chẩm Nguyệt liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi đó.Hoài Hạnh gật đầu: "Gần xong rồi.""Vị này là...?" Lục Chẩm Nguyệt vẫn hỏi.Chưa đợi Hoài Hạnh lên tiếng, Sở Vãn Đường đã đứng dậy, vươn tay ra: "Chào cô Lục, buổi diễn tối nay thật sự rất ấn tượng." Cô liếc nhìn Hoài Hạnh, "Tôi và Hoài tiểu thư nhờ vở diễn của cô mà có dịp quen biết nhau, vừa nãy đang ngồi ôn lại nội dung vở kịch. Cốt lõi bên trong thật sự rất cảm động, mong cô đừng thấy phiền."Lục Chẩm Nguyệt bắt tay lại, lịch sự đáp: "Thích là tốt rồi."Cô đứng cạnh Hoài Hạnh, hơi nâng giọng ở cuối câu: "Giờ giải quyết xong rồi, muốn đi ăn đêm với chị không? Chị hơi đói rồi."Hoài Hạnh khẽ gật đầu: "Được ạ, là tiệm mà chị nhắn cho em hôm trước à?""Đúng rồi.""Vậy chúc Sở tiểu thư trở về an toàn." Hoài Hạnh nghiêng đầu nói với Sở Vãn Đường, như thể hai người thật sự chỉ mới quen nhau tối nay mà thôi.Gió đêm thổi lạnh hơn một chút, tùy tiện mà tràn ngập trong không khí. Người lạ xung quanh cười nói ríu rít, có đứa trẻ đang nắm chặt bóng bay, vừa chạy vừa hét lên, át cả tiếng xào xạc của lá cây.Sở Vãn Đường bình tĩnh lại, thuận tay lấy điện thoại trong túi ra, mở mã QR WeChat của mình: "Hoài tiểu thư, cô quên kết bạn WeChat với tôi rồi." Ánh mắt cô lướt qua lướt lại giữa Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt, trong lòng ghen đến phát điên nhưng vẻ ngoài vẫn giữ nguyên nét dịu dàng, "Đợi tôi về đến nhà, tôi sẽ nhắn tin cho cô, được không?"Lời tác giả:
Người nào đó bề ngoài: 😎😎😎 (Có người khác, phải diễn cho ra dáng)
Người nào đó thực chất: 😭😭😭 (Sao em lại đi ăn đêm với người ta hả a a a a a!!!)Faye: Hoài Hạnh đanh đá cá cày, lật ngược tình thế đỉnh của chóp... 😂😂😂
Tiếng đầu tiên vang lên là tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn, từng tiếng một như gõ thẳng vào lòng người.Lục Chẩm Nguyệt bước ra sân khấu. Cô mặc sườn xám, trang điểm kỹ lưỡng, lời thoại bật ra hết sức rõ ràng, dõng dạc.Sương Mù là một vở kịch trinh thám, Lục Chẩm Nguyệt là nữ chính, cũng là "trung tâm" của toàn bộ vở diễn. Tất cả ánh nhìn trong khán phòng đều dồn cả vào cô.Trừ Sở Vãn Đường.Cô hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt để quan sát động tĩnh của Hoài Hạnh. Cô nhận ra khi Lục Chẩm Nguyệt thể hiện lời thoại xuất sắc, Hoài Hạnh sẽ vỗ tay như các khán giả khác; khi Lục Chẩm Nguyệt biểu đạt cảm xúc tinh tế, Hoài Hạnh sẽ lộ vẻ xúc động.Lúc này, Hoài Hạnh như thể hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ điều gì xung quanh, toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào sân khấu.Hoặc có thể nói... là dồn hết vào Lục Chẩm Nguyệt.Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, ánh mắt Sở Vãn Đường nhìn về phía Lục Chẩm Nguyệt đã lạnh đến mức gần như đóng băng.Nếu như trước đây khi có người nói Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt giống như "song sinh thụ", cô còn có thể tìm lý do để phản bác, thì giờ đây, cảnh tượng trước mắt đã chặt đứt mọi ngụy biện của cô.Cô không thể tập trung vào nội dung vở kịch, cũng không thể nhập tâm, chỉ có thể giống như một con rối gỗ, đến lúc khán giả vỗ tay thì mới gò ép lòng bàn tay mình vỗ theo tính hình thức.Vở kịch Sương Mù có tiết tấu nhanh, để giữ cho mạch truyện liền mạch và giúp khán giả chìm đắm vào cảm xúc, giữa chừng không có nghỉ giải lao. Khi hung thủ cuối cùng được vén màn, toàn khán phòng vang dội những tràng pháo tay như sấm rền, lấp đầy cả nhà hát.Các diễn viên cúi đầu chào khán giả trên sân khấu, bên dưới có người hét lên hưởng ứng, thậm chí còn lớn tiếng gọi tên Lục Chẩm Nguyệt.Hoài Hạnh ngồi trên ghế, cùng Lục Chẩm Nguyệt nhìn nhau mỉm cười.Sở Vãn Đường ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh ấy, chỉ cảm thấy chói mắt đến cực điểm. Trong lòng cô, Lục Hàm Nguyệt vẫn luôn chỉ là một cô em nhỏ hơn vài tuổi, quan hệ với Hoài Hạnh dường như cũng không sâu đậm gì. Nếu không, lần đó đi ngắm biển cũng sẽ không gọi theo hai trợ lý.Nhưng Lục Chẩm Nguyệt thì không giống như vậy.Tiếng chuông báo động trong lòng Sở Vãn Đường vang lên inh ỏi, khiến tai cô cũng đau nhức.Sau khi diễn viên chào sân kết thúc, giọng nhắc nhở quen thuộc của MC lại vang lên: "Kính thưa quý vị khán giả, cảm ơn quý vị đã đến xem buổi biểu diễn hôm nay. Để đảm bảo an toàn cho bản thân và những người xung quanh, xin vui lòng rời khỏi khán phòng theo thứ tự..."Hoài Hạnh thu lại nụ cười trên mặt, quay sang bên phải, hơi lạnh nhạt hỏi: "Đi luôn bây giờ, hay chờ người ít hơn rồi đi?""Chờ người ít hơn.""Ừm."Khán giả từ bốn phương tám hướng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, hai người vẫn ngồi lại trên ghế.Hoài Hạnh lấy điện thoại từ trong túi ra, lướt qua một số tin nhắn mà Lục Hàm Nguyệt đã gửi trong thời gian này. Nội dung có đến 50% đều liên quan đến Văn Thời Vi, cứ nói được khoảng hai câu sẽ lại lạc đề sang chị ấy."......" Hoài Hạnh xem xong thì lặng thinh, đây là "gái thẳng" trong truyền thuyết sao?Dù vậy, cô vẫn chăn chú trả lời từng tin nhắn một, không hề qua loa. Vừa trả lời xong, tin nhắn của Lục Chẩm Nguyệt cũng đến, hỏi cô trải nghiệm buổi diễn hôm nay thế nào.Hoài Hạnh: 【Nhiều cú twist lắm, rất đặc sắc.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Nhưng chị lại không nghe được tiếng vỗ tay mà Tiểu Hạnh còn bảo là sẽ vỗ cho chị to nhất, e là em phải mời chị ăn cơm rồi.】Hoài Hạnh: 【Không vấn đề gì.】Lục Chẩm Nguyệt: 【Tối nay em định về thế nào? Có cần chị đưa về không?】Hoài Hạnh: 【Không cần đâu, chị Tuế Tuế, em còn chút việc cần xử lý.】【Ok.】Trò chuyện xong xuôi, người trong khán phòng cũng đã rời đi gần hết. Hoài Hạnh đứng dậy, chẳng buồn liếc sang bên phải, chỉ để lại hai chữ: "Đi thôi."Sở Vãn Đường giấu đi tâm trạng khó chịu vì Hoài Hạnh cứ mải mê cười nói với người khác, nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Ừm."Xét đến vết thương ở chân của Sở Vãn Đường, Hoài Hạnh đi không nhanh, nhưng cô vẫn luôn đi phía trước, không hề sóng bước với đối phương.Giữa họ dường như có một khoảng cách không thể vượt qua.Sở Vãn Đường không thích cảm giác ấy, cô muốn đuổi theo, nhưng mãi vẫn không theo kịp.Một trước một sau giống như người xa lạ, họ dần dần rời khỏi nhà hát. Gió đêm bên ngoài thổi qua mang theo chút nôn nóng, cảnh đêm ở Kinh thành mấy năm qua cũng không có nhiều thay đổi, lá cây chạm vào nhau tạo thành những âm thanh khe khẽ, như một nốt nhạc điểm tô cho thành phố.Phần lớn đám đông đang đổ về phía ga tàu điện ngầm, đèn xe trên đường lần lượt lướt qua, quanh đó vẫn có khán giả đang bàn tán về nội dung của Sương Mù với bạn bè.Hoài Hạnh xách túi, đi xuống bậc thang.Quảng trường ánh sáng rực rỡ, khắp nơi đều là các poster tuyên truyền cho những vở diễn khác nhau. Sương Mù với tư cách là vở chính được treo trên màn hình lớn nhất."Muốn tìm chỗ nào yên tĩnh không?" Sở Vãn Đường cuối cùng cũng bắt kịp được Hoài Hạnh, cố gắng không để ý đến cơn đau râm ran nơi chân, giọng điệu giữ vẻ tự nhiên như thường.Hoài Hạnh gật đầu: "Muốn."Cô chỉ về một hướng: "Bên cạnh là công viên Ánh Sáng, chúng ta qua đó đi." Rồi liếc nhìn Sở Vãn Đường, "Chị còn đi được không?""Không sao." Sở Vãn Đường mỉm cười dịu dàng.Hoài Hạnh bước tiếp, lần này còn cố tình đi chậm hơn một chút."Mấy năm nay em hay tới chỗ này à?" Sở Vãn Đường hỏi khi đi bên cạnh. Nơi này cách khu tài chính khá xa, chừng hơn hai mươi cây số, nghĩa là cũng cách nhà họ Sở rất xa.Không chỉ khoảng cách, mà nơi này còn có cả... Lục Chẩm Nguyệt.Hoài Hạnh để câu trả lời mình trôi theo gió đêm: "Ừ. Trước kia chỉ thích nghe hòa nhạc violin, mấy năm gần đây phát hiện kịch nói cũng rất hay."Sở Vãn Đường mím môi không nói, câu này... có ý gì đây? Cô khó mà không nghĩ ngợi. Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cô vẫn quyết định tiếp lời, không để không khí ngượng ngập kéo dài: "Hai năm nay cũng có nhiều buổi hoà nhạc lắm.""Tôi đi xem hai buổi với Hàm Nguyệt rồi."Bầu không khí vi diệu lan tỏa giữa hai người, như có một sợi dây hỗn loạn quẩn quanh, Sở Vãn Đường cố bắt lấy nhưng chỉ chạm vào khoảng không.Cô vẫn không quen với cảm giác xa lạ này. Mọi thứ của Hoài Hạnh... lẽ ra đều phải nằm trong tầm kiểm soát của cô.Hai người cứ thế đi một đoạn ngắn, bóng đèn đường kéo dài chiếc bóng của họ rồi lại tách ra.Công viên ngày càng gần. Khi băng qua vạch dành cho người đi bộ, sau khi nhận một cuộc điện thoại, Hoài Hạnh hít sâu một hơi, hỏi: "Vé tối nay, chị lấy từ đâu ra?""Chị mua." Sở Vãn Đường vẫn có tâm trạng đùa nhẹ một câu, "Chẳng lẽ chị còn phải đi cướp sao, Hoài Hạnh?""Chủ yếu là vì muốn xem kịch thôi à?""Ừ.""Vậy động cơ giết người của nữ chính là gì? Tên của nhân vật phụ có vai trò then chốt là gì? Còn ông cụ chống gậy kia, thiết lập bao nhiêu tuổi?"Sở Vãn Đường không trả lời được một câu nào, cô vốn không đặt sự chú ý vào những chi tiết ấy.Hoài Hạnh dựa vào bóng đêm, liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Sở Vãn Đường, rốt cuộc là ai gắn thiết bị định vị cho ai, chắc chị rõ hơn tôi." Giọng điệu như đang nghiền ngẫm, "Là ở cổng đến sân bay đúng không? Chị nhận ra Lục Chẩm Nguyệt?"Mọi thứ đều bị vạch trần, vậy mà Sở Vãn Đường lại chẳng hề ngượng ngùng, trái lại còn cảm thấy sung sướng vì Hoài Hạnh hiểu mình như thế. Cô gật đầu, giọng mang ý cười: "Cô ấy khá nổi trong giới kịch nói, chị từng mời khách hàng đi xem vở của cô ấy." Dừng một lát, cô nói tiếp, "Chị nghĩ, cô ấy nhất định sẽ dành cho em vị trí tốt nhất.""Vậy chị bỏ công sức như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi?"Vừa dứt lời, hai người đã bước vào trong công viên, xung quanh được cây cối che chắn, không còn ánh mắt soi mói nào khác.Buổi tối nơi đây có không ít người đi dạo, mấy ông lão đánh cờ ở khu có đèn chiếu sáng, bãi cỏ thì có bạn bè, gia đình, các cặp đôi nằm nghỉ, còn có mấy chú chó con đang tung tăng chạy nhảy.Sở Vãn Đường ngửi thấy hương hoa thoảng nhẹ trong không khí, thần sắc nghiêm túc trở lại, khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến, câu nói mà cô đã chuẩn bị suốt năm năm giờ lại nghẹn nơi cổ họng.Cô nhìn gương mặt nổi bật của Hoài Hạnh dưới ánh đèn vàng dịu, thành khẩn mở lời: "Chị muốn xin lỗi em.""Vì sao lại xin lỗi?" Hoài Hạnh cười như không cười, ánh mắt đầy ẩn ý, "Không phải tôi mới là người nên xin lỗi Sở Vãn Đường chị sao? Tôi bỏ đi không lời từ biệt, đúng không?"Sở Vãn Đường tìm một băng ghế gần đó ngồi xuống, cẩn thận phản bác: "Chị chưa từng nghĩ như vậy."Hoặc phải nói, lúc đầu cô thật sự đã từng nghĩ thế. Nhưng kể từ khi biết tất cả mọi chuyện ở trước mộ Hoài Chiêu, cô không còn nghĩ vậy nữa.Trái lại, người bị dây leo tội lỗi siết chặt đến mức không thở nổi... chính là cô.Hoài Hạnh ngồi xuống cạnh cô, không cố giữ khoảng cách như ở rạp hát, hai người lúc này ngồi gần hơn, vai họ chỉ cách nhau chừng một nắm tay.Trong tầm mắt của Sở Vãn Đường, phần lớn khung hình đều là Hoài Hạnh. Cô khẽ cụp hàng mi dài, trầm ngâm hai giây rồi mới tiếp tục: "Chị biết lý do vì sao em lại im lặng bỏ đi không một lời từ giã, chị cũng biết mình từng làm những việc rất quá đáng. Cho nên... chị muốn xin lỗi em." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của Hoài Hạnh, giọng nói trĩu nặng áy náy, "Xin lỗi em."Từ khi gặp lại tới giờ, cô vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói điều này Cô luôn muốn chờ đợi, chờ quan sát thêm một chút, chờ cho thái độ của Hoài Hạnh với mình tốt hơn một chút. Nhưng những lời Vạn Y nói về Lục Chẩm Nguyệt đã khiến cô cảnh giác....Cô không cho rằng Hoài Hạnh sẽ thích Lục Chẩm Nguyệt, nhưng không chịu nổi Lục Chẩm Nguyệt rõ ràng đang rình rập chằm chằm.Hiện tại cô và Hoài Hạnh không còn sống cùng một mái nhà, khoảng cách giữa họ rất xa. Trong khi đó, Lục Chẩm Nguyệt lại là người có lợi thế về mặt cự ly, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Văn Thời Vi.Cô không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Dù cách làm có phần cực đoan, nhưng ít nhất giờ phút này, rốt cuộc cô cũng có được một cơ hội yên tĩnh để ở riêng với Hoài Hạnh.Có những lời, chỉ cần nói rõ là tốt rồi."Lý do tôi bỏ đi không một lời từ giã?" Hoài Hạnh thoáng ngẩn người khi nghe vậy, "Lý do của tôi là gì?""Là do chị làm tổn thương em. Trong nội tâm chị khi đó, chị lại so em với một con thú cưng nhỏ...""Không phải vậy.""Gì cơ?""Chị vẫn hiểu lầm tôi rồi, Sở Vãn Đường." Hoài Hạnh mỉm cười, đôi mày giãn ra, lời cô nói như làn gió đêm se lạnh lúc này, "Là do tôi bướng bỉnh tuỳ hứng, chỉ đơn giản thế thôi. Một mối quan hệ đã có bắt đầu thì cũng sẽ có kết thúc. Tôi chỉ muốn kết thúc nó một cách êm đềm hơn một chút. Tôi không nghĩ chị lại nghĩ như vậy, khiến chị hiểu lầm rồi, tôi xin lỗi."Sở Vãn Đường nhíu mày, ngạc nhiên với những gì cô vừa nghe, cô không hề nghĩ Hoài Hạnh sẽ nói như thế."Vậy tại sao lại muốn kết thúc?" Cô lập tức hỏi tiếp.Hoài Hạnh hững hờ buông ra hai chữ: "Chán rồi."Cô chống tay hai bên, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: "Đối với tất cả những thứ liên quan đến chị... đều thấy chán.""Không thể nào." Ba chữ ấy bật ra có phần sốt ruột."Nếu không thì chị muốn giải thích hành vi của tôi thế nào?" Hoài Hạnh thờ ơ nói, "Như chị từng nói, chúng ta đều là người trưởng thành, sẽ có nhu cầu sinh lý...""Tôi hiểu rồi, là do chị nghĩ tôi thích chị, đúng không?" Nói đến đây, cô quay đầu nhìn thẳng Sở Vãn Đường, trong ánh mắt còn mang theo chút nghi hoặc.Sở Vãn Đường nghe từng chữ từng câu từ miệng Hoài Hạnh nói ra, đến mức không nhớ nổi mình phải thở như thế nào.Cô nhìn lại Hoài Hạnh, đầu óc hỗn loạn, ký ức và hiện tại va vào nhau như một chậu nước đục ngầu."Không phải tự chị nghĩ như vậy." Cảm giác của cô không sai, ánh mắt Hoài Hạnh từng nhìn cô, trong đó thực sự có tình cảm."Vậy trong suốt thời gian đó tôi có từng nói tôi thích chị sao? Hình như không có đâu? Tôi chỉ nói tôi thích váy chị thiết kế thôi." Hoài Hạnh kéo dài giọng, "Giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là quan hệ thể xác, chán rồi thì thôi, là chuyện bình thường.""Không..."Sở Vãn Đường đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay Hoài Hạnh. Cô bị mấy lời đó kích động đến mức hốc mắt đỏ hoe, giọng vội vàng: "Không phải như vậy đâu, Hạnh Hạnh." Cô không muốn bỏ qua vẻ mặt của Hoài Hạnh, chăm chú nhìn, "Ngày hôm đó chị định sau khi đi công tác về sẽ chính thức yêu đương với em. Tô Trừng và Vạn Y đều biết, hai người họ còn bảo hôm sau hãy để em dùng thân phận bạn gái chị để cùng ăn một bữa cơm với nhau...""Vậy xem ra... tôi rời đi đúng lúc rồi nhỉ."Bàn tay kia vẫn phủ lên tay cô, mang theo hơi ấm xa lạ. Hoài Hạnh cũng không có ý định rút tay lại, giọng điệu bình tĩnh: "Bởi vì tôi vốn dĩ không muốn phát triển mối quan hệ yêu đương với chị." Cô bỗng bật cười, "À không đúng, nếu theo cái cách chị từng ví tôi như thú cưng, thì dùng từ 'phát triển' không đúng, phải là 'ban thưởng' mới chính xác.""Mối quan hệ yêu đương mà chị tưởng tôi sẽ vui vẻ đón nhận ấy, thực chất là một kiểu 'ban ơn' từ chị dành cho tôi. Trong tưởng tượng của chị, tôi hẳn phải cảm động rơi nước mắt, vui đến mức mất ngủ đúng không?"Đầu ngón tay Sở Vãn Đường nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Hoài Hạnh, hốc mắt càng lúc càng cay xè.Cô khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt, suy nghĩ rồi rất thành thật nói: "Đúng, chị từng nghĩ vậy. Nhưng bây giờ chị không....""Đủ rồi, Sở Vãn Đường. Chị phải là người rõ hơn ai hết, trước đây chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ bạn giường, là quan hệ vì nhu cầu sinh lý thôi, bên ngoài khoác cái vỏ gọi là 'người nhà'. Chúng ta ở bên nhau, nếu chẳng phải hôn thì là làm, chưa từng dính dáng gì đến cái gọi là tình cảm. Rốt cuộc là chị ngây thơ hay tôi ngây thơ?""Nhưng chị từng nói 'thích em' rồi mà."Hoài Hạnh nhướng mày, giọng dửng dưng: "Khi nào?""Đêm cuối cùng ở Nam Thành.""À, tôi nhớ rồi, là chị nói chị thích làm với tôi mà thôi." Cô bật cười nhạt, "Huống hồ, ai mà đi tin lời nói trên giường chứ?" Nói xong, Hoài Hạnh định rút tay lại.Nhưng Sở Vãn Đường không chịu buông, vẫn giữ chặt lấy tay Hoài Hạnh. Cũng đúng lúc này, lông mi cô không chịu nổi sức nặng của nước mắt, hai giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.Bàn tay cô đang nắm có hơi ấm chân thật, nhưng Sở Vãn Đường chỉ cảm thấy lạnh buốt, thứ cô níu lấy vẫn chỉ là không khí.Vết thương ở chân như đột nhiên đau trở lại, cơn đau nhói bén nhọn lan dọc từ mạch máu chạy thẳng vào tim, mà từng chữ từng lời vừa rồi của Hoài Hạnh, giống như những lưỡi dao rạch nát trái tim cô."Sao vậy? Còn chuyện gì nữa không?" Hoài Hạnh lạnh nhạt hỏi.Cổ họng Sở Vãn Đường như mắc phải một mảnh sắt rỉ, mỗi lần nuốt xuống đều kéo giật cả dây thần kinh bên dưới lưỡi. Ánh sáng và bóng tối mờ dần trong mắt cô, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, cô lại hỏi: "Vậy những lời em nói lúc dưới giường thì sao? Em nói chỉ muốn đi ngắm biển với một mình chị, còn đồng ý với chị là mùa xuân đi Kinh Thành ngắm hoa, mùa hè về Nam Thành ngắm biển, mùa thu đến Vân Thành ngắm ngân hạnh bạch quả..." Cô chớp mắt, thêm một giọt nước mắt lại rơi, "Những chuyện đó... cũng không thể tin à?""Những chuyện đó tôi cũng có thể làm với người khác. Tại sao nhất định phải là chị?Lời hứa... mãi mãi chỉ có hiệu lực tại thời điểm nó được thốt ra thôi." Vừa nói, cô vừa vươn tay kia ra, hứng lấy giọt nước mắt đang run rẩy nơi cằm Sở Vãn Đường.Sở Vãn Đường siết chặt tay cô: "Không thể với người khác, Hoài Hạnh.""Chị không có tư cách yêu cầu tôi.""Chẳng lẽ em thấy lời xin lỗi của chị chưa đủ thành khẩn sao? Vậy để chị lại nghiêm túc trịnh trọng biểu đạt sự áy náy của chị lần nữa, được không..""Chị nhất định phải xin lỗi tôi để làm gì?" Hoài Hạnh lại ngắt lời cô, "Chỉ để nghe tôi nói một câu 'tôi tha thứ cho chị' à? Nếu điều đó khiến chị cảm thấy dễ chịu hơn, tôi có thể chiều theo." Cô hắng giọng một cái, sau đó cũng nghiêm túc nói, "Sở Vãn Đường, tôi tha thứ cho chị."Ngay giây tiếp theo, cô mỉm cười hỏi: "Sao rồi? Hài lòng chưa? Có thể buông tay tôi ra chưa, Sở tiểu thư?"Âm thanh của Hoài Hạnh với Sở Vãn Đường lúc này, dường như vang đến từ một nơi thật xa... Rõ ràng là khoảng cách giữa hai người gần đến vậy."......" Cô cụp mi, từng chút từng chút buông tay Hoài Hạnh ra, bàn tay mà cô khó khăn lắm mới có cơ hội được nắm lấy.Nhiệt độ rút đi, Hoài Hạnh nắm chặt tay phải đang dính nước mắt.Vài giây sau, cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay được đóng gói cẩn thận, đưa qua: "Đây là một trong những sản phẩm chủ lực của công ty chúng tôi, chất vải mềm mại, mịn màng, cảm giác tiếp xúc rất tốt, không gây kích ứng da, khả năng thấm hút cũng rất ổn..." Cô nhẹ nhàng đặt nó vào tay Sở Vãn Đường, giọng khẽ khàng, "Tôi phải đi rồi."Sở Vãn Đường cầm lấy món đồ đóng gói tinh xảo, ngẩng đầu, giọng nghèn nghẹn, vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa: "Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi sao, Hoài Hạnh?"Cô vùng vẫy trong cảm xúc: "Nếu là hiểu lầm, vậy tại sao em lại tặng chị hoa hải đường, loài hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng?""Vì tôi không biết nó có ý nghĩa đó. Tôi chọn nó chỉ vì mẹ tôi thích."Hoài Hạnh nói với vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra bây giờ lại đến lượt tôi phải xin lỗi chị rồi. Xin lỗi, đã khiến chị hiểu lầm, làm chị có ảo giác như vậy. Nhưng tôi có thể rất chắc chắn mà nói với chị rằng, tôi chưa từng thích chị." Cô đứng dậy, người hơi nghiêng về phía ánh đèn, khiến nét mặt càng khó nhìn rõ, "Rất hoan nghênh Lam Linh hợp tác với Tơ Quý trong tương lai. Tôi còn việc, đi trước."Sở Vãn Đường ngửa đầu, vẫn không nhịn được lại mở miệng: "Không có một chút nào là quan tâm sao?""Không có.""Nếu không có, tại sao hôm đó ở sân bay, em không bỏ mặc chị mà còn đi mua nạng cho chị...""Nếu đổi lại là một người lạ nhờ tôi giúp, tôi cũng sẽ làm vậy thôi." Hoài Hạnh hơi cúi người, khẽ mỉm cười, "Không phải vì tôi quan tâm chị, mà vì tôi... là một người tốt."Câu nói vừa dứt, cách đó mười mét liền vang lên giọng một cô gái: "Tiểu Hạnh?"Lục Chẩm Nguyệt vừa tẩy trang xong ở hậu trường, cùng đồng nghiệp ra công viên đi dạo, tiện thể bàn chuyện về buổi biểu diễn tối nay.Không ngờ lại trông thấy Hoài Hạnh ở đây cùng với người phụ nữ kia. Người hiện tại đối với cô mà nói, đã không tính là xa lạ nữa...Tối nay, người phụ nữ đó còn ngồi ngay cạnh Hoài Hạnh.Hoài Hạnh nghe thấy tiếng gọi của Lục Chẩm Nguyệt, liền quay đầu nhìn sang, cười nói: "Chị Tuế Tuế."Hai hôm nay, Sở Vãn Đường đã tìm hiểu rất nhiều về Lục Chẩm Nguyệt, xem không ít bài phỏng vấn của cô ấy, nên biết biệt danh của cô là "Tuế Tuế".Gần như theo phản xạ, cô nghiêng đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy một hình dáng mơ hồ.Lục Chẩm Nguyệt nói vài câu với đồng nghiệp rồi bước về phía Hoài Hạnh. Giọng cô mang theo ý cười: "Chị cứ tưởng em về rồi, còn nhắn tin cho em mà chẳng thấy em báo đã về đến nơi.""Không nhắn trả lời thì chứng tỏ là chưa về.""Chuyện xử lý ổn thỏa rồi chứ?" Lục Chẩm Nguyệt liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi đó.Hoài Hạnh gật đầu: "Gần xong rồi.""Vị này là...?" Lục Chẩm Nguyệt vẫn hỏi.Chưa đợi Hoài Hạnh lên tiếng, Sở Vãn Đường đã đứng dậy, vươn tay ra: "Chào cô Lục, buổi diễn tối nay thật sự rất ấn tượng." Cô liếc nhìn Hoài Hạnh, "Tôi và Hoài tiểu thư nhờ vở diễn của cô mà có dịp quen biết nhau, vừa nãy đang ngồi ôn lại nội dung vở kịch. Cốt lõi bên trong thật sự rất cảm động, mong cô đừng thấy phiền."Lục Chẩm Nguyệt bắt tay lại, lịch sự đáp: "Thích là tốt rồi."Cô đứng cạnh Hoài Hạnh, hơi nâng giọng ở cuối câu: "Giờ giải quyết xong rồi, muốn đi ăn đêm với chị không? Chị hơi đói rồi."Hoài Hạnh khẽ gật đầu: "Được ạ, là tiệm mà chị nhắn cho em hôm trước à?""Đúng rồi.""Vậy chúc Sở tiểu thư trở về an toàn." Hoài Hạnh nghiêng đầu nói với Sở Vãn Đường, như thể hai người thật sự chỉ mới quen nhau tối nay mà thôi.Gió đêm thổi lạnh hơn một chút, tùy tiện mà tràn ngập trong không khí. Người lạ xung quanh cười nói ríu rít, có đứa trẻ đang nắm chặt bóng bay, vừa chạy vừa hét lên, át cả tiếng xào xạc của lá cây.Sở Vãn Đường bình tĩnh lại, thuận tay lấy điện thoại trong túi ra, mở mã QR WeChat của mình: "Hoài tiểu thư, cô quên kết bạn WeChat với tôi rồi." Ánh mắt cô lướt qua lướt lại giữa Hoài Hạnh và Lục Chẩm Nguyệt, trong lòng ghen đến phát điên nhưng vẻ ngoài vẫn giữ nguyên nét dịu dàng, "Đợi tôi về đến nhà, tôi sẽ nhắn tin cho cô, được không?"Lời tác giả:
Người nào đó bề ngoài: 😎😎😎 (Có người khác, phải diễn cho ra dáng)
Người nào đó thực chất: 😭😭😭 (Sao em lại đi ăn đêm với người ta hả a a a a a!!!)Faye: Hoài Hạnh đanh đá cá cày, lật ngược tình thế đỉnh của chóp... 😂😂😂