[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 54
Từng chữ mà Hoài Hạnh thốt ra lần lượt rơi nặng nề vào trái tim Sở Vãn Đường.Gặp lại sau bao năm, đoạn đối thoại đầu tiên giữa hai người nếu không phải mang tính thương mại thì lại là thế này, cảm giác đau nhói ở gan bàn chân dường như đến chậm một nhịp, rồi lan ra khắp cơ thể.Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình thử gọi cái tên đó là trong tình cảnh thế nào. Hôm đó ở phòng ngủ chính tại Kinh Thành, Hoài Hạnh còn chút lưỡng lự trước chuyện sắp xảy ra vì bị cô trêu chọc, nên để trấn an Hoài Hạnh, cô đã nói: "Không sao đâu, Hạnh Hạnh, tin chị đi." Lúc ấy Hoài Hạnh thật sự rất tin cô, toàn tâm toàn ý đặt nơi cô.Về sau, hai người gọi nhau bằng cách gọi lặp như thế suốt một thời gian, dần dần trở thành một kiểu ám hiệu, một tín hiệu đầy mập mờ.Càng về sau, xưng hô như thế đã trở thành thói quen, thậm chí chẳng nhận ra đã thân thuộc đến thế nào.Vậy mà lần tái ngộ này, Hoài Hạnh lại bảo cô đừng gọi mình như vậy nữa, ý rõ ràng là không muốn để Lục Hàm Nguyệt nghe thấy...Hoài Hạnh không muốn đem quá khứ của hai người bày ra trước mặt Lục Hàm Nguyệt.Trong đầu Sở Vãn Đường thoáng qua những tài liệu cô đã nghiên cứu tối qua, cô tìm hiểu được mô hình hoạt động hiện tại của Tơ Quý: công ty do Lục Tuyết Dung sáng lập mười năm trước, nhưng vài tháng trước bà ta đã lui về hậu trường. Giờ đây, Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt cùng nhau quản lý công ty tơ lụa chỉ hoạt động tại Hải Thành này.Vậy giữa Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt rốt cuộc là mối quan hệ gì? Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay là...Mang theo những nghi vấn ấy, cô đặc biệt tìm hiểu thông tin trên diễn đàn của thương hiệu Tơ Quý. Suốt đêm cô lướt xem tin tức về thương hiệu này, từ đó cũng thấy không ít ảnh chụp chung của Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt trong nhiều sự kiện.Hai người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười sánh đôi, rực rỡ như ánh mặt trời mang đến hi vọng mỗi sớm mai.Ánh nhìn cô vô thức dừng lại trên người Hoài Hạnh. Trong những bức ảnh cũ của họ, phần lớn Hoài Hạnh đều ngoan ngoãn, dịu dàng, mềm mại, không chút sắc cạnh. Nhưng đứng cạnh Lục Hàm Nguyệt, Hoài Hạnh lại tự tin, rạng rỡ, đầy khí chất.Cảm giác thật sự của việc xa nhau suốt năm năm, đến tận lúc này mới từ từ lấp đầy.Trên diễn đàn, có nhân viên nói rằng Tiểu Hoài tổng và Tiểu Lục tổng giống như "song sinh thụ" – hai cây kết hợp thành một thân chính, nhưng lại tách thành hai nhánh hình chữ Y. Chúng nương tựa vào nhau, quấn lấy nhau, cùng lớn lên trên một cành cây hoặc tại cùng một điểm rễ. (1)Sở Vãn Đường nhìn chằm chằm ba chữ đó, ánh sáng từ màn hình rọi lên khuôn mặt tái nhợt của cô.Những người này có biết mình đang nói năng vớ vẩn gì không?Quan hệ thân mật nhất trên thế giới này, rõ ràng là cô và Hoài Hạnh mới đúng — là song sinh thụ, nương tựa nhau, quấn quýt lấy nhau.Sao lại có thể là Hoài Hạnh và người khác?Thế nhưng hiện tại, trong mắt Hoài Hạnh, cô mới là "người khác".Cô lại là "người khác".Chỉ một cách xưng hô thôi mà cũng có thể đoán ra thái độ hiện giờ của Hoài Hạnh dành cho cô.Ý thức được điều đó, lý trí của Sở Vãn Đường quay về, tạm thời dẹp bỏ ý định chơi trò chữ nghĩa với Hoài Hạnh. Môi cô hơi tái, cong lên, đầy áy náy: "Xin lỗi, Hoài tổng." Cô cụp mắt, nhẹ giọng nói, "Gọi quen rồi."Hoài Hạnh bắt được từ "quen rồi", khẽ nhướng mày, không nói gì.Phòng cấp cứu lặng đi trong chốc lát, y tá cẩn thận lấy ra mảnh sắc nhọn kia — quả thật có phần to quá mức.Máu đỏ tươi lại trào ra, cô dùng gạc đè lên, thở dài: "Sao lại đâm sâu thế này, may mà đưa đến kịp." Rồi nhìn gương mặt Sở Vãn Đường: "Cô chịu đau giỏi thật đấy." Đau thế mà không rên một tiếng.Nghe vậy, Sở Vãn Đường khẽ cong môi: "Đây không tính là gì.""Thường xuyên bị thương à?"Ánh mắt y tá lướt qua lướt lại giữa hai người. Vừa nãy tập trung lấy mảnh sò nên cô chẳng nghe được họ nói gì, chỉ biết hai người trẻ tuổi này đều không đơn giản. Giờ mới nhớ ra để khởi động chế độ tám chuyện.Sở Vãn Đường vẫn chưa buông cổ tay Hoài Hạnh. Ngón tay cô dường như còn cảm nhận được mạch đập chân thật của Hoài Hạnh, khiến cô thấy yên lòng.Đối diện với câu hỏi của y tá, cô không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ hỏi lại: "Bác sĩ, thế này có ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường không?""Chắc chắn rồi, mấy ngày tới chân này không đặt xuống đất được đâu, không thì đau chết mất. Tắm rửa cũng phải chú ý, lấy màng bọc thực phẩm quấn lại, đừng để dính nước." Máu đã cầm, y tá lại sát trùng vết thương cho cô.Hoài Hạnh đứng bên, ánh mắt lướt qua Sở Vãn Đường, chiếu xuống một giây rồi lại dịch đi.Cô đứng thẳng người, cầm điện thoại lên gọi cho Lục Hàm Nguyệt.Đúng lúc ấy, Lục Hàm Nguyệt cầm tờ phiếu bước vào. Nhạc chuông đặc biệt vang lên vài giây rồi tắt, cô nhíu mày nhìn Hoài Hạnh, nhướng mày như muốn hỏi: Gọi tôi làm gì?Hoài Hạnh khẽ lắc đầu, Lục Hàm Nguyệt không hỏi thêm nữa. Cô bước tới, nhìn vẻ bình tĩnh trên gương mặt Sở Vãn Đường, không giấu được sự khâm phục mà cảm thán: "Sở tổng, tôi không dám tưởng tượng là đau thế nào, vậy mà chị không rơi một giọt nước mắt, đổi lại là chúng tôi chắc đã khóc lóc om sòm rồi."Tất nhiên, câu này đã được cô tự sửa lời một chút. Thực tế thì chỉ có mình cô là người hay khóc vì đau, chứ cô chưa từng thấy Hoài Hạnh rơi nước mắt bao giờ. Nhưng cô vẫn kéo Hoài Hạnh xuống nước theo, không thể để mỗi mình cô mất hình tượng được.Thế nhưng chỉ với một câu nói bâng quơ, trận doanh lại được chia rõ ràng như vậy.Một bên là "cô" — một bên là "chúng tôi".Sở Vãn Đường nghe vào tai, nhớ lại ánh mắt đầy ăn ý của hai người họ vừa rồi, lại thêm ba chữ "song sinh thụ" nhìn thấy tối qua như đâm thẳng vào dây thần kinh trong đầu, khiến cô khó mà giữ nổi vẻ mặt bình thường. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng mỉm cười, giả vờ thoải mái hỏi: "Trước đây cô và Hoài tổng cũng từng gặp chuyện như vậy sao?""À, chỉ là bị ngã trong lúc tập thể thao thôi." Lục Hàm Nguyệt không nói thêm về chuyện này nữa, mà chuyển sang hỏi y tá về chi tiết dưỡng thương.Từng lớp băng gạc quấn quanh bàn chân Sở Vãn Đường. Ống quần tây được xắn lên cao đến đầu gối, để lộ ra phần bắp chân trắng ngần, bóng mượt như ngọc trai, làm nổi bật bàn chân giờ đây trông như một cái kén tằm sưng vù."......." Sở Vãn Đường chưa bao giờ lúng túng thế này trước mặt Hoài Hạnh, nhất thời chỉ biết trầm mặc.Chẳng mấy chốc, y tá dặn dò thêm vài điều cần chú ý rồi đưa thuốc để họ mang về. Sở Vãn Đường chống một chân đứng dậy khỏi ghế, suýt nữa thì ngã.Lục Hàm Nguyệt vội bước tới đỡ lấy bên còn lại: "Hay là bọn tôi dìu chị ra ngoài nhé, Sở tổng, vết thương nặng thế này mà.""Cảm ơn."Cổ tay Hoài Hạnh cuối cùng cũng được tự do, nhưng chưa kịp rời xa thì bả vai đã bị vòng tay kia khoác lên, khoảng cách giữa họ từ lúc Sở Vãn Đường bị thương đến giờ vẫn chưa từng xa cách.Không thể nói là thích nghi hay không, Hoài Hạnh chỉ thản nhiên nhìn về phía trước, mặt không biểu cảm.Ba người chậm rãi rời khỏi bệnh viện, trời đã sáng rõ hơn, người đến khám cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng lướt qua họ.Đặt Sở Vãn Đường ngồi ở ghế sau, Hoài Hạnh lên ghế lái, thắt dây an toàn, bật màn hình định vị, hỏi: "Sở tổng ở đâu? Bọn tôi đưa chị về."Sở Vãn Đường đọc địa chỉ một khu dân cư. Lục Hàm Nguyệt có chút bất ngờ: "Sở tổng không ở khách sạn à?""Tôi mua một căn hộ bên này rồi.""Rất tốt, đúng là biết hưởng thụ cuộc sống." Lục Hàm Nguyệt cười nói, "Sau này tôi cũng muốn thế, ở khách sạn sao bằng ở nhà mình được. Mà khu Nam Thành cũng ổn mà, tuy không bằng Kinh Thành hay Hải Thành, nhưng để thư giãn đầu óc thì không thành vấn đề.""Ừ." Sở Vãn Đường như vô tình hỏi, "Tiểu Lục tổng là người bản địa Hải Thành à?""Không, tôi cũng là người Kinh Thành, nhưng ở đó chán rồi, giờ ở Hải Thành luôn.""Còn Hoài tổng thì sao?"Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng rọi vào trong xe, Hoài Hạnh cầm vô lăng lái xe về phía trước, giọng không gợn sóng: "Người Vân Thành."Vừa định lướt qua chủ đề này thì Lục Hàm Nguyệt đột nhiên vỗ trán, như chợt nhớ ra điều gì: "Suýt nữa quên chuyện quan trọng. Tôi đã hỏi bệnh viện xem có bán nạng không, họ bảo không có, nhưng gần đây có tiệm thiết bị y tế, cách đây khoảng hai cây số." Cô quay đầu nhìn Sở Vãn Đường: "Sở tổng, giai đoạn này dùng nạng là tốt nhất, loại dùng cho nách ấy.""Cảm ơn Tiểu Lục tổng đã nhắc."Lục Hàm Nguyệt bật định vị đến cửa hàng thiết bị y tế. Hoài Hạnh định xuống xe cùng cô, nhưng cô đã tự tháo dây an toàn: "Tôi đi một mình là được, một người sẽ nhanh hơn.""Cạch" một tiếng, cửa xe đóng lại, để lại hai người một trước một sau.Đúng lúc này, chuông điện thoại Hoài Hạnh vang lên. Cô nhìn màn hình rồi bắt máy. Là Đinh Dung gọi đến để xác nhận một chi tiết công việc, cuộc gọi kết thúc trong chưa đầy một phút.Chốc lát sau, Hoài Hạnh hơi ngước mắt, nhìn qua gương chiếu hậu về phía Sở Vãn Đường ở hàng ghế sau.Sở Vãn Đường hơi ngửa đầu, đôi mi dài khẽ cụp xuống, ánh nắng rọi qua cửa kính chảy trên khuôn mặt, làm lộ rõ vẻ mệt mỏi.Hoài Hạnh dùng một tay gõ nhẹ lên vô lăng, rồi thu ánh mắt lại, nhìn cổ tay mình — chỗ vừa bị Sở Vãn Đường nắm chặt suốt trong phòng cấp cứu. Dấu vết đã hoàn toàn biến mất.Ngay giây sau, chuông điện thoại lại vang lên trong không gian yên tĩnh, lần này Hoài Hạnh thậm chí không cần nhìn cũng biết ai gọi: "Sao vậy?""Cái nạng này có mấy màu lận, cậu hỏi Sở tổng xem thích màu nào?""......." Hoài Hạnh im lặng nửa giây, "Để tôi bật loa ngoài.""Ừ.""Sở tổng, chị muốn mua nạng màu gì?""Có màu xanh lá không, Tiểu Lục tổng?" Dạo này cô cũng bắt đầu thích mùa xuân, thích màu xanh."Có đấy.""Làm phiền rồi."Cuộc gọi kết thúc lần nữa, không gian lại chìm vào tĩnh lặng.Sở Vãn Đường mím môi, ánh mắt dừng trên gò má nghiêng nghiêng của người phía trước. Hoặc đúng hơn, từ khi gặp lại Hoài Hạnh trên bãi biển sáng nay, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người ấy — chưa từng rời đi.Vì thế nên...Tiếng chuông điện thoại đó là sao?Lúc còn ở bệnh viện, cô đã để ý thấy Hoài Hạnh gọi cho Lục Hàm Nguyệt, và cũng vô tình nghe được nhạc chuông điện thoại của Lục Hàm Nguyệt; giờ đổi bối cảnh, chuông điện thoại của Hoài Hạnh cũng y hệt. Rõ ràng trước đó Hoài Hạnh còn bắt một cuộc gọi công việc — mà đâu phải tiếng chuông này.Câu trả lời đã gần như nổi lên mặt nước.Cơn đau ở gan bàn chân lại lần nữa dâng lên, khiến cô có cảm giác như toàn bộ oxy trong xe đều bị rút sạch, ngay cả hơi thở cũng không thể lưu thông dễ dàng.Cô suy nghĩ một chút, chủ động đầu hàng trước, đôi môi khẽ mấp máy, còn hơi tái nhợt: "Kiều Kiều là con của Tô Trừng.""Ừ." Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, đầu không hề ngẩng lên, giọng rất bình thản: "Liên quan gì đến tôi à?""... Sợ em hiểu lầm.""Không hiểu lầm." Hoài Hạnh bất chợt bật cười, giọng rất thoải mái: "Tối qua tôi hỏi tuổi chỉ là khách sáo buột miệng thôi, chị cứ yên tâm, tôi không có ý định xác nhận gì cả. Vì tôi không hề có chút hứng thú nào với cuộc sống của chị, có phải con chị hay không, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Thực sự không có tâm tư và sức lực, chị cũng đừng hiểu lầm tôi."Tin tốt là, từ lúc tái ngộ đến giờ, cuối cùng Hoài Hạnh cũng một hơi nói ra kha khá lời.Tin xấu là, từng chữ từng lời cô nói như hóa thành từng mũi kim nhọn, cắm thẳng vào da thịt Sở Vãn Đường.Trước đây, Hoài Hạnh cũng thường nói với cô: "Đừng hiểu lầm em." Hồi ức và cảnh trước mắt chồng lên nhau, nhưng từng lớp một lại phân cách rõ ràng.Ánh sáng trong khoảnh khắc này dường như cũng trở nên chói mắt, không gian trong xe như bị nước biển lấp đầy.Sở Vãn Đường nhẹ nhàng hạ cửa sổ xe xuống một chút, cố gắng để mình hít được chút không khí, nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng gì. Cô ép bản thân phải bình tĩnh lại, cũng khẽ nhếch môi cười: "Vậy cảm ơn Hoài tổng đã đưa tôi đến bệnh viện khi bận rộn như thế này, còn đưa tôi về nhà nữa.""Mẹ tôi từng dạy, việc thiện dù nhỏ cũng nên làm." Hoài Hạnh đáp lại một cách rất lịch thiệp, "Người mà chị nên cảm ơn không phải tôi, mà là Hàm Nguyệt — người luôn bận trước bận sau. Tôi chẳng làm gì cả, Sở tổng."Sở Vãn Đường lại lần nữa nghe thấy cô gọi "Hàm Nguyệt" một cách thân thiết, còn với mình thì vẫn một tiếng "Sở tổng" xa cách.Trong lòng chua xót ghen tuông đến quay cuồng, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu: "Ừ, tôi sẽ cảm ơn Tiểu Lục tổng."Lời vừa dứt, Tiểu Lục tổng đã cầm hai chiếc nạng màu xanh lá điều chỉnh được bước tới, mở cửa sau xe, đưa nạng vào, tươi cười nói với Sở Vãn Đường: "Cái này có thể điều chỉnh độ cao, lúc xuống xe Sở tổng thử xem sao.""Làm phiền Tiểu Lục tổng rồi.""Không phiền đâu." Lục Hàm Nguyệt xua tay, rồi ngồi vào ghế phụ: "Chị tôi trước đây cũng từng bị gãy xương."Vài giây sau, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh về phía đích đến.Gió sớm nhẹ nhàng lướt qua, Sở Vãn Đường lấy điện thoại ra, quay sang hỏi Lục Hàm Nguyệt đang ngồi ghế phụ: "Tiểu Lục tổng, mấy thứ hôm nay hết bao nhiêu tiền? Tôi kết bạn WeChat chuyển khoản cho cô được không?""Không cần đâu, có bao nhiêu tiền đâu mà."Sở Vãn Đường khẽ mỉm cười: "Vừa nãy Hoài tổng còn nói 'việc thiện dù nhỏ cũng nên làm', vậy với tôi thì là 'tiền ít cũng phải chuyển'. Tiểu Lục tổng, tôi ghi nhận ý tốt của cô, nhưng khoản này nhất định tôi sẽ chuyển."Cô mím môi một cái, tiếp tục: "Từng có một người đã dạy tôi đạo lý này — dù là một khoản tiền nhỏ cũng phải tính vào. Nên tôi đã quen giữ thói quen ấy.""Được thôi."Hai người nhanh chóng kết bạn WeChat, Sở Vãn Đường cũng chuyển khoản xong xuôi.Thời gian trôi đi trong im lặng, nhà cô cũng không xa khu vực này lắm, chưa đến mười phút xe đã đỗ ven đường.Lục Hàm Nguyệt xuống xe, điều chỉnh chiều cao của đôi nạng: "Sở tổng, chị thử xem độ cao này có được không?"Sở Vãn Đường chống một chân đứng vững, sau đó dùng nạng đỡ người dậy, lúm đồng tiền hiện rõ khi cô cười với Lục Hàm Nguyệt: "Cảm ơn Tiểu Lục tổng, chiều cao này vừa khéo.""Đúng không, chúng ta cao gần như nhau mà, tôi thấy vừa thì chắc chắn chị cũng vậy." Lục Hàm Nguyệt cũng cười đáp lại, "Vậy Sở tổng về nghỉ ngơi cho tốt nhé, bọn tôi còn chút việc phải làm, đi trước đây."Lại là "bọn tôi" — hai chữ đơn giản, nhưng khi nghĩ đến việc người đi cùng Hoài Hạnh là Lục Hàm Nguyệt, tay Sở Vãn Đường cầm nạng bất giác siết thật chặt.Nhưng bề ngoài cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Được."Rồi hơi khom người, quay sang ghế lái mỉm cười với Hoài Hạnh: "Cũng cảm ơn Hoài tổng."Hoài Hạnh đáp lại một cách phối hợp: "Sở tổng cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe."Đợi chiếc xe khuất dần khỏi tầm mắt, nụ cười nơi khóe môi Sở Vãn Đường mới tan biến. Cô xoay người, nhìn xuống bàn chân phải sưng tấy của mình, cả gương mặt phủ đầy mây đen...Kết quả của một lần "vô tình" bị thương là được nghe câu "việc thiện dù nhỏ cũng nên làm"?Và hơn hết, mức độ thân thiết giữa Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt đã vượt quá sức tưởng tượng của cô. Cô cố nén cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực, phải mất một lúc mới lê bước tập tễnh bước vào khu nhà.***Trên xe, Lục Hàm Nguyệt lướt xem trang cá nhân của Sở Vãn Đường, hỏi một cách thờ ơ: "Cậu với Sở tổng từng quen nhau à?"Lời tác giả:
Không chỉ là quen đâu nhé...
(chị đây vẫn là người phụ nữ tâm cơ đấy...)(1) Câu này lấy từ trên mạng.
Không chỉ là quen đâu nhé...
(chị đây vẫn là người phụ nữ tâm cơ đấy...)(1) Câu này lấy từ trên mạng.