[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 47



Sắp mưa rồi, không khí ở Kinh Thành đặc quánh như cánh cửa sắt của những khu nhà cũ, mỗi lần hít thở đều như mang theo vị rỉ sét, ngột ngạt đến mức khiến lồng ngực đau nhức.

Mây đen lúc này như từng lớp bông bị một bàn tay vô hình ép xuống, tầng tầng lớp lớp áp sát mặt đất, kéo khoảng cách giữa bầu trời và những toà nhà càng lúc càng gần, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

Nhưng hiện tại trước mắt Hoài Hạnh không cảm nhận được gì, cô đứng trước cánh cửa quen thuộc, bên cạnh là một chiếc vali hành lý.

Nhiều năm trước, khi ngày đầu tiên cô đến Kinh Thành, cô cũng đứng trước cửa như thế này. Khác ở chỗ khi đó bên cạnh cô còn có Sở Vãn Đường.

Cô vẫn nhớ Sở Vãn Đường đã nói mật mã mở cửa cho cô, nhớ rõ sau khi mở cửa, câu đầu tiên đối phương nói là: "Đây chính là nhà của chúng ta, Tiểu Hạnh."

Còn giờ đây, nơi này sẽ không còn là nhà của họ nữa.

Hoặc nói đúng hơn, không còn là nhà của cô nữa. Thật ra cô đã chẳng còn nhà từ lâu rồi.

Trong đầu Hoài Hạnh hỗn loạn vô cùng. Cô mím chặt môi, sau khi thở ra một hơi thật sâu, nhập mật mã, đặt tay lên tay nắm cửa lạnh buốt.

Nhìn lại lần cuối.

Lần cuối cùng.

Ngay khu vực cửa ra vào, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Trong tủ giày xếp gọn gàng giày thể thao, giày cao gót; trên khay bên tủ đặt chìa khóa xe của Sở Vãn Đường.

Đi vào vài bước là phòng khách, những ngày đầu còn xa lạ, bọn họ thường trò chuyện trong phòng khách. Khi ấy Sở Vãn Đường còn cố ý thay đổi từ phòng làm việc ra phòng khách đọc sách, chỉ vì để cô có thể từ từ thả lỏng; sau này, hai người thường cùng nhau đeo kính xem TV ở phòng khách, khoảng cách giữa họ cũng dần rút ngắn. Đến tháng ba năm nay, họ đã vượt qua giới hạn ngay trên chiếc ghế sofà này, nơi đó dần trở thành một trong những chốn tình tứ của họ.

Cô điều chỉnh hơi thở, rồi mở cửa phòng ngủ phụ.

Lần này cô rời đi, không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ gói ghém một ít vật dụng cần thiết cho giai đoạn đầu ở Hải Thành, nên phòng ngủ phụ nhìn vẫn chẳng khác gì thường ngày, chăn gấp gọn gàng, sách trên bàn học cũng còn nguyên. Cũng giống như vậy, những ký ức về Sở Vãn Đường vẫn ở đây. Cô nhớ hồi đại học mình hay cặm cụi làm bài tập bên bàn học, không ít lần Sở Vãn Đường mang nhiều loại trái cây cô thích vào phòng, nhìn mấy đề toán cao cấp khiến cô đau đầu, còn nửa cười nửa trêu: may mà ngành thiết kế thời trang của họ không phải học toán cao cấp. Nhưng nói xong lại thấy mình như đang cười trên nỗi khổ người khác, vội vàng ho nhẹ một tiếng, xoa đầu cô nói: "Chị có bạn học dạy toán ở Sư Phạm, có cần không?"

Mọi ký ức liên quan đến Sở Vãn Đường ùn ùn kéo về, lấp đầy trái tim cô, đầy đến mức đau đớn.

Cô siết chặt cây lược ngọc trong tay, cố gắng xua tan phần nào cảm giác ấy.

Đứng ngẩn người rất lâu, cô mới lần lượt đi qua phòng ăn, phòng làm việc, nhà bếp và phòng tắm.

Mỗi góc nhỏ đều lưu lại những dấu vết quá khứ cùng Sở Vãn Đường, giọng nữ dịu dàng dường như vẫn còn vang bên tai gọi cô "Tiểu Hạnh".

Cuối cùng, cô đứng trước cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên, ngập ngừng.

Mấy năm qua, cô rất ít khi vào phòng ngủ chính, hầu như chỉ vào những ngày mưa bão. Nhưng mấy tháng gần đây, trừ khoảng thời gian giận dỗi, gần như ngày nào cô cũng ngủ lại đây, cùng Sở Vãn Đường ôm nhau, quấn quýt.

Bọn họ từng cùng nhau giải tỏa tại nơi này, từng cùng nhau lạc lối, rồi lại được đối phương đỡ lấy.

Nhưng bây giờ, đến cả dũng khí để mở cửa phòng ngủ chính cô cũng không có.

Có lẽ, cô cũng chẳng cần thứ dũng khí ấy nữa. Mọi thứ trong phòng ngủ chính, cũng như con người Sở Vãn Đường, từ nay về sau đều sẽ không còn liên quan đến cô.

Hoài Hạnh đứng yên trước cửa phòng ngủ chính, hồi lâu sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, dường như gió bên ngoài đã mạnh hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi.

Chỉ là, gió ngoài kia không lùa vào được, hơi thở của cô cũng không thoát ra được, như thể cô bị nhốt ở đây, vĩnh viễn mắc kẹt tại chốn này.

Ngày này đến thật nhanh, nhanh đến mức khiến cô ngỡ ngàng, thậm chí không chắc bản thân đã thực sự chuẩn bị sẵn sàng hay chưa...

Sẵn sàng để rời khỏi Sở Vãn Đường hoàn toàn.

Dù cô thực sự đã chuẩn bị cho ngày này suốt gần một tháng trời, dù cô đã nghĩ có lẽ mình đã chuẩn bị tinh thần xong. Nhưng thực tế thì những chuẩn bị đã có cũng không giảm bớt được nỗi đau đớn và lưu luyến cô đang cảm nhận lúc này.

Tầm mắt dần dần mờ đi, hàng mi dài không chịu nổi sức nặng của những giọt lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống. Đến lúc này, trong đầu cô vẫn bất chợt nảy lên một suy nghĩ, nếu Sở Vãn Đường đứng trước mặt mình, liệu có còn nói rằng nước mắt của cô thật ngọt hay không.

Nghĩ vậy, cô bật cười tự giễu, rồi dứt khoát bước đi, không ngoảnh đầu lại.

"Cạch" một tiếng, chia cắt giữa cô và căn phòng ấy.

Chỉ còn lại tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn trà, lặng lẽ chờ đón bão giông sắp tới.

Bên ngoài khu dân cư, chiếc xe ô tô màu đỏ của Văn Thời Vi dừng ở ven đường.

Cô ấy dựa vào thân xe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cổng lớn. Chẳng bao lâu, thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Văn Thời Vi lập tức bước nhanh về phía đó.

Hoài Hạnh vừa mới khóc, vùng quanh mắt và chóp mũi đều đỏ ửng, lông mi dính lại thành từng chùm, ánh mắt long lanh nước. Gió ngoài trời nhẹ hơn cô tưởng, khẽ thổi bay những sợi tóc trước trán. Cô nở một nụ cười với Văn Thời Vi: "Chị Thời Vi."

"Đi thôi, tới sân bay thôi." Văn Thời Vi đưa tay muốn đón lấy chiếc vali.

Hoài Hạnh siết chặt tay nắm vali, không buông: "Để em tự làm được rồi."

Văn Thời Vi mỉm cười: "Ừ."

Hai phút sau, chiếc xe hòa vào làn đường chính.

Qua gương chiếu hậu, Hoài Hạnh thấy khu dân cư quen thuộc ngày càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, cô mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, chủ động phá tan sự im lặng trong xe: "Hôm nay chắc sẽ mưa to."

"Nghe nói khoảng chiều tối thôi, đừng lo, lúc đó em đã bay được một lúc rồi."

Nghe vậy, Hoài Hạnh nhắm mắt lại. Trong những năm qua, cô vẫn luôn thầm biết ơn vì Sở Vãn Đường đã hiểu lầm rằng cô sợ sấm sét. Nhờ vậy, cô mới có lý do để được ở gần Sở Vãn Đường hơn.

Tình cảm của cô đã nảy nở từ những chi tiết nhỏ nhặt như thế, và cũng ẩn mình trong từng nếp gấp của cuộc sống.

Nhưng hiện tại, cô đã hiểu rất rõ — Sở Vãn Đường căn bản không bận tâm việc cô có thực sự sợ sấm sét hay không. Những hành động đó, chẳng qua chỉ để cô càng thêm tin tưởng chị, cũng càng dễ dàng hơn để chị vứt bỏ cô trong tương lai.

Nghĩ đến đây, ngón tay Hoài Hạnh khẽ vuốt ve chiếc lược ngọc trong tay, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng vơi bớt phần nào.

Lúc này điện thoại trong túi xách đột nhiên rung lên, lông mi Hoài Hạnh khẽ run, cô lấy điện thoại ra.

Không ngoài dự đoán, là tin nhắn của Sở Vãn Đường, nói rằng đã qua cửa kiểm tra an ninh, lát nữa sẽ lên máy bay.

Khung cảnh ngoài cửa xe lướt nhanh qua, Hoài Hạnh cúi thấp đầu, ngơ ngác nhìn vào tin nhắn.

Chờ đến khi xe chạy thêm hai con phố nữa, thấy cô mãi chưa trả lời, Sở Vãn Đường lại gửi thêm một tin:【Đang bận gì thế?】

【Buồn ngủ quá.】Hoài Hạnh vẫn còn chút sức lực để trả lời.

Chị:【Ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy thì chị đã tới Kinh Thành rồi.】

Chị:【Dự báo thời tiết nói hôm nay ở Kinh Thành có mưa giông, may mà lần này chị cũng kịp về, Hạnh Hạnh.】

Đến lúc này rồi còn tiếp tục diễn sao?

Vị đắng lan dọc khóe môi Hoài Hạnh. Cô vội vã gõ hai chữ "Chờ chị", rồi úp điện thoại xuống, giơ tay lên che mặt lại.

Văn Thời Vi liếc nhìn qua, thấy cô gái trên ghế phụ cứ hít sâu từng đợt, lòng cô cũng trĩu nặng.

Cô lại lần nữa ý thức rất rõ Sở Vãn Đường chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng Hoài Hạnh — cho dù sau này Hoài Hạnh không còn gặp Sở Vãn Đường nữa thì đã sao? Cho dù cô có cố gắng đến đâu, ở trong lòng Hoài Hạnh, vị trí của cô cũng sẽ vẫn như cũ.

Hoài Hạnh vĩnh viễn sẽ không yêu cô như đã từng yêu Sở Vãn Đường.

***

Sở Vãn Đường ngồi trong phòng chờ sân bay, buồn chán lướt xem lại những đoạn chat cũ giữa cô và Hoài Hạnh.

Xem một hồi, khóe miệng cô lại nhẹ nhàng cong lên.

Trợ lý Tiểu Trương ngồi bên cạnh, tranh thủ nghe nhạc, liếc thấy giám đốc nhà mình mang vẻ mặt như thế, chỉ biết âm thầm thở dài — chuyến công tác này đúng là chứng kiến đủ loại cảnh tượng.

Sau này nếu có gặp Hoài Hạnh ở công ty, chắc cô khó mà giữ được biểu cảm tự nhiên. Ai mà ngờ được giám đốc nổi tiếng lạnh lùng của họ lại đang yêu đương trong văn phòng cơ chứ?

Đúng lúc đó, Sở Vãn Đường cũng nhận được tin nhắn mới trong nhóm chat, là Tô Trừng gửi đến, cũng đang bàn về chuyện yêu đương nơi công sở.

Tô Trừng:【Ý là giờ tôi mới nhận ra, sau khi cậu quen Hạnh Hạnh, chẳng phải chính là yêu đương chốn công sở à?】

Sở Vãn Đường suy nghĩ một chút, khóe miệng cong cong, trả lời:【Chắc vậy.】

Vạn Y nhanh chóng gửi mấy ảnh chụp màn hình tiểu thuyết bách hợp, toàn là những từ khóa như "sếp", "giám đốc", "tán tỉnh", "dục vọng".

Cô ấy nói:【Tiểu thuyết bách hợp y như đời thực luôn đó, nếu rảnh rỗi thì đọc thử đi, cũng hay lắm.】

Sở Vãn Đường:【...】

Sở Vãn Đường:【Cậu cũng mau gỡ app đọc truyện nhanh đi.】

Trong lúc trêu đùa như vậy, tâm trạng Sở Vãn Đường lại càng tốt hơn, cô cũng không kiềm được mà bắt đầu tưởng tượng — về đến Kinh Thành rồi, cô sẽ chính thức nói lời yêu đương với Hoài Hạnh, lúc đó không biết Hoài Hạnh sẽ vui đến mức nào.

Chắc là sẽ sửng sốt trước, rồi đến khi phản ứng được sẽ bật khóc, đôi mắt đẹp ngập nước mắt, sau đó nghẹn ngào ôm lấy cô, xác nhận hai chữ "bạn gái". Đến tối, lúc lên giường, em ấy sẽ kề sát vào tai cô nhấn mạnh quan hệ hiện tại của họ, hỏi cô có phải mình đang nằm mơ không.

Có phóng đại quá không nhỉ? Không, với một Hoài Hạnh yêu cô, si mê cô, khát khao cô như vậy, phản ứng đó hoàn toàn là lẽ thường.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng chờ vang lên tiếng phát thanh mời hành khách lên máy bay: "Quý hành khách thân mến, xin chào! Xin mời những hành khách của chuyến bay XX của Hàng không Kinh Thành..."

Sở Vãn Đường thu lại tâm trạng, xách túi đứng dậy, cùng trợ lý lên máy bay.

Trời xanh mây trắng, tâm tình cô cũng rạng rỡ như vậy. Ngồi vào chỗ, cô lại mở khung chat với Hoài Hạnh, trước tiên ghim lên đầu, sau đó nhắn:【Tối gặp, Hạnh Hạnh.】

Nhưng Hoài Hạnh đang nghỉ trưa, không trả lời.

Sở Vãn Đường bật chế độ máy bay, đeo bịt mắt, lúm đồng tiền bên môi thoáng hiện.

Cùng lúc đó, ở sân bay Kinh Thành, Hoài Hạnh vừa ký gửi xong hành lý, đang tươi cười chào tạm biệt Văn Thời Vi: "Chị Thời Vi, hẹn gặp lại."

"Dì Lục có sắp xếp người đến đón em bên đó chưa?" Văn Thời Vi quan tâm hỏi.

Hoài Hạnh gật đầu: "Đã sắp xếp rồi."

Thực ra Lục Tuyết Dung còn định sắp người tới đón cô ngay từ Kinh Thành để đưa thẳng về Hải Thành, nhưng Hoài Hạnh đã từ chối, vì cô không phải một mình ở đây, ít nhất còn có Văn Thời Vi đưa cô ra sân bay.

Văn Thời Vi hít sâu một hơi, dang tay ra.
Hoài Hạnh cũng ôm lại: "Cảm ơn chị Thời Vi."

"......"

Văn Thời Vi ngửi thấy hương tóc cô, im lặng mấy giây rồi nói: "Em biết đấy, chị chưa bao giờ thích nghe em nói cảm ơn. Nếu thật sự muốn cảm ơn chị, thì hãy sống thật tốt ở Hải Thành, Hạnh Hạnh."

"Em sẽ mà."

"Nhất định phải vui vẻ nhé, nhớ giữ liên lạc."

"Giữ liên lạc."

Cái ôm kết thúc, Hoài Hạnh vẫy tay, đi về phía khu vực kiểm tra an ninh. Một lúc sau, cô ngồi xuống chiếc ghế trong khu vực chờ lên máy bay.

Sân bay Kinh Thành rất rộng, tiếng phát thanh liên tục vang lên bằng tiếng Trung và tiếng Anh. Cô ôm chặt túi trong lòng, ánh mắt ảm đạm nhìn vào tin nhắn của Sở Vãn Đường gửi tới trên WeChat.

Buổi tối này, sẽ không còn gặp nữa.

Tương lai cũng sẽ không còn gặp nữa.

Nhưng... các bạn cô thì sao?

Cô thoát khỏi khung chat với Sở Vãn Đường, mở nhóm chat với bạn bè. Hôm nay là thứ Bảy, tần suất xuất hiện của mọi người trong nhóm không nhiều, bởi ai cũng thích "tán gẫu" lúc làm việc. Cô kéo lên xem, thấy sáng nay Đồ Triều Vũ có nhắn hỏi mọi người có muốn hẹn nhau tập nhạc thêm lần nữa không.

Hoài Hạnh lúc đó chưa trả lời, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Bây giờ, cô trích dẫn lại tin nhắn đó, nhắn:【Mình không tham gia được nữa.】

Đồ Triều Vũ lập tức đáp lại:【Vậy khi nào cậu rảnh?】

Hoài Hạnh:【Mình không còn ở Kinh Thành nữa.】

Hoài Hạnh:【Đồ Đồ, nếu cậu còn coi mình là bạn, xin đừng nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến mình trước mặt Sở Vãn Đường. Mình và chị ấy, đã không còn liên quan gì tới nhau nữa rồi.】

Tin nhắn vừa gửi đi, Đồ Triều Vũ lập tức gọi điện tới, giọng sốt sắng: "Hoài Hạnh, cậu nói cái gì vậy?"

"Mình phải chuyển tới một thành phố khác để sống." Một thành phố không có Sở Vãn Đường.

"Sao bây giờ mới nói cho mình biết?" Đồ Triều Vũ giọng đã nghẹn ngào, trách móc, "Cậu không nghĩ mình coi cậu là bạn à? Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ coi mình là bạn?"

Hoài Hạnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, không đáp lại.

"Sinh nhật mình hôm đó, cậu định nhân cơ hội để nói lời tạm biệt đúng không?" Đồ Triều Vũ nhớ ra, lại càng sốt ruột, "Mình đâu phải chuyện gì cũng kể với chị Vãn Đường đâu, Hoài Hạnh, nếu hôm đó cậu cho mình biết, mình chắc chắn sẽ không để chị ấy biết! Cậu là bạn của bọn mình, còn chị ấy chỉ là chị của bạn mình thôi, chỉ vậy thôi. Nhưng tại sao cậu không thể sớm nói với mình? Cậu đang ở đâu? Mình đến tìm cậu!"

Nghe những lời này, nước mắt Hoài Hạnh không kiềm được rơi xuống, cô đau lòng nói: "Không kịp nữa rồi, Đồ Đồ."

"Được gặp các cậu là điều rất vui, nhưng chắc sẽ không còn cơ hội cùng nhau tập nhạc nữa. Xin lỗi... mình thật sự không thể giải thích rõ ràng. Nếu sau này Sở Vãn Đường tìm đến các cậu, xin hãy nói rằng mình chưa từng liên lạc, được không?"

Đồ Triều Vũ nghe tiếng cô khóc, chậm rãi đưa ra suy đoán: "Cậu và chị ấy... không phải chị em ruột đúng không?"

Hoài Hạnh không trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

Những điều khác, Đồ Triều Vũ cũng không cần hỏi thêm nữa. Cô nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi... Chúng mình thực sự đã nghĩ rằng chị ấy lo cho cậu, mà không để ý đó là một dạng giám sát."

Cô lại không kìm được xác nhận lần nữa:
"Vậy sau này còn liên lạc được không?"

Hoài Hạnh nghẹn ngào, cố gắng mở miệng: "Chắc phải đợi đến khi mình ổn định rồi mới có thể, mình sẽ hủy số WeChat này, cả số điện thoại cũng sẽ đổi."

Đồ Triều Vũ cố gắng nhẹ nhàng nói: "Vậy mình sẽ chờ yêu cầu kết bạn từ cậu trong tương lai."

Hoài Hạnh bật cười trong nước mắt, giọng rất nhẹ nhõm: "Được gặp các cậu thật sự rất vui, Đồ Đồ, hẹn gặp lại nếu có duyên."

"Nhất định sẽ gặp lại."

Không nói thêm gì nữa, Hoài Hạnh dứt khoát cúp máy.

Cô khóc như hoa lê đẫm hạt mưa, đôi mi lại ướt đẫm, nhưng nhờ có những lời của Đồ Triều Vũ, cảm giác nặng nề trong lòng cũng vơi đi đôi phần.

Bất tri bất giác, trong sân bay lại vang lên tiếng phát thanh nhắc nhở lên máy bay: "Xin chào quý hành khách, chuyến bay của Hàng không Hải Thành số xx..."

Hoài Hạnh sực tỉnh, xách túi, theo dòng người tiến tới kiểm tra vé.

Cô vẫn thích chỗ ngồi gần cửa sổ. Sau khi thắt dây an toàn, mặc cho khoang hành khách hơi ồn ào, cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời âm u, nhân viên mặt đất đang chỉ huy điều phối, giữa trời và đất tràn ngập một sự đè nén không tên.

Không lâu sau, cô thu ánh mắt về, nhân lúc tiếp viên hàng không còn chưa nhắc nhở chuyển sang chế độ máy bay, cô nhanh chóng hủy tài khoản WeChat cũ, đăng nhập bằng số điện thoại mới của Hải Thành để lập một tài khoản WeChat khác. Tài khoản mới này, hiện tại chỉ có ba người liên hệ: Văn Như Ngọc, Lục Tuyết Dung và Văn Thời Vi.

Không còn Sở Vãn Đường, và cũng sẽ không còn Sở Vãn Đường.

Hoài Hạnh mím chặt môi, chuyển máy về chế độ bay rồi nhét điện thoại vào túi, bản thân thì nắm chặt cây lược ngọc, cố điều chỉnh nhịp thở, nhưng đầu ngón tay bấm mạnh tới mức trắng bệch.

Vài phút sau, tiếng động cơ gầm vang. Thân máy bay run rẩy lao nhanh trên đường băng, lưng ghế đột ngột ép sát vào sống lưng hành khách, màng nhĩ cũng theo sự thay đổi của áp suất không khí mà có cảm giác căng chặt.

Chẳng bao lâu sau, chiếc máy bay đi tới Hải Thành này rời khỏi mặt đất, bay lên không trung, đường chân trời dưới cánh máy bay bắt đầu nghiêng đi.

Cùng lúc đó, tại một đầu khác của đường băng.

Một chiếc máy bay từ Vân Thành bay tới vừa hạ cánh, bánh xe ma sát với đường băng phát ra tiếng rít nhọn chói tai, hành khách trong khoang hoặc háo hức, hoặc mệt mỏi.

Sở Vãn Đường nghe tiếp viên thông báo rằng máy bay đã an toàn hạ cánh xuống Kinh Thành, mới thong thả tháo bịt mắt ra. Cô thích ứng với ánh sáng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ đang lướt qua, thời tiết ở Kinh Thành hôm nay đúng là chẳng ra sao, bầu trời xám xịt không chút ánh sáng, nhưng so với lần chuyến bay bị hoãn trước thì vẫn tốt hơn nhiều — ít nhất lần này bão chưa ập xuống, cô đã kịp hạ cánh.

Một lúc sau, tiếng động cơ cũng dần dần lắng lại, máy bay chậm rãi tiến về bãi đỗ. Sở Vãn Đường cũng thong thả lấy điện thoại ra, tắt chế độ bay, việc đầu tiên là mở WeChat lên. (1)

Hoài Hạnh vẫn chưa trả lời tin nhắn, chắc còn đang ngủ?

Theo cô hiểu về Hoài Hạnh, em ấy vốn không hay ngủ trưa lâu, nhưng nghĩ lại thì hôm nay trời âm u, lại là thứ Bảy, ngủ thêm một chút cũng hợp lý.

Vừa hay, đợi về đến nhà là có thể thấy Hoài Hạnh vừa tỉnh dậy.

Cô có thể nhân lúc này để nói với Hoài Hạnh về chuyện hai người sắp bắt đầu yêu đương, nghĩ đến việc đó, Sở Vãn Đường lại bất giác nhếch môi cười, cũng không nấn ná trong khoang máy bay lâu thêm, chào trợ lý rồi sải bước đi ra ngoài, đuôi tóc xoăn nhẹ nhàng lay động.

Vừa ngồi vào taxi, đường chân trời bỗng rạch ra một tia sáng bạc chói lóa, ánh chớp ngoằn ngoèo rạch ngang bầu trời, tiếng sấm như xé toạc không gian, át hẳn tiếng động cơ ầm ầm của mọi chiếc máy bay trong sân bay.

Tiếng sấm vọng vang giữa thành phố, mỗi một tiếng như thế đều mang theo sức mạnh khủng khiếp.

Tim Sở Vãn Đường bất chợt đập nhanh hơn, cô ngồi ở ghế sau, nhắm mắt thật chặt, hơi thở trở nên mất nhịp.

Không có gì phải sợ cả, cô tự nhủ với bản thân lần nữa.

Trước đây cô cũng không sợ sấm chớp, cho đến ngày 4 tháng 8 năm 2013 — ngày mà Sở Lệnh Nghi qua đời.

Sở Lệnh Nghi mắc chứng trầm cảm nặng, những năm cuối đời sức khỏe càng lúc càng tệ, bác sĩ đã sớm chẩn đoán rằng bà chỉ còn sống được nhờ chút hơi tàn.

Kinh Thành vào tháng Bảy, tháng Tám luôn nhiều giông bão, hôm đó gió lốc nổi lên, mây đen vần vũ.

Tan làm, cô đến bệnh viện tư nơi Sở Lệnh Nghi điều trị, còn chưa bước vào phòng bệnh thì đã nghe thấy bà đang yếu ớt gọi điện cho ai đó. Cô im lặng đứng ngoài, không lên tiếng.

Cô nghe thấy Sở Lệnh Nghi gọi "A Chiêu" hết lần này đến lần khác. Khi đó, cô đã quen với việc Sở Lệnh Di thỉnh thoảng gọi tên Hoài Chiêu với không khí, nhưng không ngờ lần này bà thực sự đang gọi điện thoại.

Dần dần, cô trông thấy Sở Lệnh Nghi nước mắt tuôn như mưa, khóc đến mức nghẹt thở, mái tóc rối bời, nhưng vẫn cố hé ra một nụ cười điên dại, chẳng còn chút dáng vẻ thanh nhã ngày thường.

Cũng đúng lúc đó, một tiếng sét kinh hoàng xé rách bầu trời.

Sở Lệnh Nghi ngay khoảnh khắc ấy khép chặt mắt, bàn tay cứng đờ siết lấy điện thoại, bên môi vẫn còn lưu lại một lúm đồng tiền chưa kịp tắt.

Sở Vãn Đường kinh hoảng lao tới, lập tức ấn chuông gọi bác sĩ.

Cô gọi: "Mẹ..."

Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng sét thứ hai, thứ ba vang rền.

Bác sĩ nhanh chóng tới nơi và bắt đầu cấp cứu. Nhưng hầu như không tốn bao nhiêu thời gian, bác sĩ đã ghi thời điểm tử vong của Sở Lệnh Nghi vào hồ sơ bệnh án, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Ngoài trời, sấm sét vẫn nổ vang, mưa lớn nhanh chóng trút xuống.

Sở Vãn Đường quỳ bên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, thần sắc ngây dại, nước mắt lặng lẽ từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô run rẩy với tay nắm lấy tay Sở Lệnh Nghi, nhưng bà đã không còn có thể đáp lại. Điều khiến cô kinh ngạc là, cuộc gọi giữa Sở Lệnh Nghi và Hoài Chiêu vẫn chưa kết thúc. Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy một giọng nữ vang lên từ chiếc điện thoại.

Cô tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường, ngẫm nghĩ một lúc rồi áp máy vào tai.

Đầu bên kia, Hoài Chiêu vẫn hoảng loạn gào gọi: "Sở Lệnh Nghi! Sở Lệnh Nghi, cậu nói chuyện đi!"

"Dì Hoài..." Sở Vãn Đường toàn thân run rẩy, trong cơn suy sụp nghẹn ngào: "Tại sao dì phải gọi cuộc điện thoại này làm gì... Rõ ràng mẹ còn có thể sống thêm vài năm..."

Hoài Chiêu im lặng, không thốt được một lời.

Cuộc gọi đó cũng khép lại trong im lặng. Sở Vãn Đường quỳ xoay người, cơ thể lạnh toát, cô lại thử nắm lấy tay Sở Lệnh Nghi. Thứ cô chạm vào chỉ là làn da đã nhanh chóng lạnh ngắt — lạnh hơn cả cô.

Cô áp mặt mình vào lòng bàn tay mẹ, nhắm mắt lại, nhưng không thể ngăn nước mắt tuôn trào. Trong tiếng sấm rền vang dội, nước mắt cô đã thấm ướt lòng bàn tay mẹ.

Ngày hôm nay, vẫn là Kinh Thành, vẫn là những tiếng sấm nối tiếp.

Nhưng cô đã không còn sợ như trước.

Mưa ngoài cửa xe làm mờ tầm nhìn, cần gạt nước cần mẫn làm việc, tài xế taxi cũng giảm tốc độ, nhịp thở của cô dần dần ổn định lại.

Chậm hơn dự kiến hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ven đường.

Màn mưa dày đặc khiến người ta gần như không thể mở mắt nổi, giữa trời đất chỉ còn hỗn độn màu xám và trắng. Sở Vãn Đường mở sẵn chiếc ô mang theo, xuống xe lấy vali, bước vào khu chung cư quen thuộc trong gió mưa.

Mưa thật sự rất lớn, còn nghiêng theo gió, cô chỉ miễn cưỡng che được phần thân trên, quần và vali đều bị ướt một mảng lớn.

Đến khi vào tới sảnh tòa nhà, cô cúi đầu nhìn mình, mới thấy mình chật vật đến mức nào.

Thời tiết này hiếm ai ra vào, cô kéo vali vào thang máy.

Nhìn con số tầng dần tăng lên, cô lại nhớ tới lời Hoài Hạnh từng nói: từ tầng một lên tầng của họ mất khoảng hai mươi giây.

Hồi đó Hoài Hạnh mang tâm trạng thế nào khi kể cô nghe? Có phải cũng như cô bây giờ, cảm thấy hai mươi giây ấy thật quá dài?

Thì ra tâm trạng nóng lòng muốn gặp một người là như thế đấy, đến cả hai mươi giây cũng thấy khó mà chờ đợi.

Hoài Hạnh thật sự rất thích cô...

Sở Vãn Đường lần nữa nhận ra điều đó, trong mắt cũng dần mang theo ý cười.

Không bao lâu sau, cô nhập mật mã ở cửa, sợ đánh thức người đang ngủ nên rón ra rón rén kéo vali vào nhà.

Cô đổi đôi giày đã ướt, nhưng ống quần dính bết vào bắp chân, khó chịu vô cùng. Vì vậy, cô tạm gác lại ý định sang phòng ngủ phụ thăm người kia, nhẹ nhàng quay về phòng ngủ chính, thay bộ đồ mặc ở nhà.

Trên bàn học, bó hoa xuân mà Hoài Hạnh tặng đã héo tàn, những cánh hoa biến thành màu nâu xỉn buồn bã.

Cô chớp chớp mắt, bước tới, đưa tay khẽ vuốt lên những cánh hoa khô. Đợi Hoài Hạnh tỉnh dậy, cô sẽ nhắc em ấy thay một bó hoa mới. Đó cũng sẽ là bó hoa đầu tiên cô nhận được kể từ khi hai người bắt đầu yêu nhau.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, một tia sét lại xé trời giáng xuống.

Sở Vãn Đường khẽ vuốt những sợi tóc còn ẩm, lúc này, cô mới cứng đờ nhận ra một chuyện...

Nếu Hoài Hạnh cũng sợ sấm sét, lẽ ra em ấy phải tỉnh lại từ lâu, không thể nào trong thời tiết thế này vẫn còn ngủ, không trả lời tin nhắn cô được.

Nghĩ tới đây, cô lập tức quay người, đi ra đứng trước cửa phòng ngủ phụ.

Gõ cửa, không ai trả lời.

Cô mím môi, đưa tay vặn nắm cửa, khe cửa từ từ mở ra, cho đến khi toàn bộ không gian hiện ra trước mắt.

Mọi thứ trong phòng vẫn nguyên vẹn.

Người mà cô muốn gặp — không còn ở đó.

Sở Vãn Đường không bước vào. Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chăn được gấp ngay ngắn, không hề có dấu vết từng được ngủ qua, cổ họng căng thắt, lông mày nhíu chặt.

Trái tim cô lập tức nhấc bổng lên, cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, cố tỏ ra ung dung, mở khóa điện thoại, bấm số gọi đi.

Tiếng "tút" kéo dài, không ai bắt máy.

Cô cũng không nhớ ra bật đèn, chỉ nghe tiếng tim mình đập ầm ầm trong tai, át cả tiếng sấm ngoài trời.

Sở Vãn Đường nhớ lại vô vàn khoảnh khắc trong thời gian vừa qua, sắc môi dần tái nhợt, hàng mi run rẩy, cả cơ thể cũng lạnh lẽo không kiểm soát nổi.

Sau khi cuộc gọi bị ngắt, cô lập tức gọi lại, đồng thời kiểm tra phòng tắm, bếp, phòng làm việc.

Dấu vết Hoài Hạnh từng sống ở đây — đâu đâu cũng có.

Nhưng... chỉ là dấu vết.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế gọi điện thoại, bên tai vang lên mãi giọng nữ máy móc khô cứng: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Gần như lật tung cả căn nhà, trước khi một tiếng sấm nữa nổ vang, cô đứng ngây trong phòng khách lờ mờ ánh sáng.

Rồi cô thấy trên bàn trà phòng khách —
Một chiếc thẻ ngân hàng, được ánh chớp xanh xám ngoài cửa sổ chiếu rọi.

Lời tác giả:

Cuối cùng cũng tới phần thẻ ngân hàng theo trong chương giới thiệu.

Chú thích (1): Việc hủy tài khoản WeChat cần 15 ngày mới hiện trạng thái "Tài khoản đã ngừng sử dụng", trong thời gian đó tài khoản vẫn hiện bình thường, người khác gửi tin nhắn vẫn không báo lỗi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...