[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 38
Trác Hân luôn rất coi trọng nghi thức cảm vào ngày sinh nhật, thông thường cô sẽ mời tất cả bạn bè đến ăn một bữa vào đúng ngày. Gia cảnh cô tốt, không thiếu tiền, phòng riêng trong nhà hàng cũng được nhờ người trang trí tươm tất, nhìn qua đã thấy đầy không khí lễ hội.Phòng riêng chứa được gần hai mươi người, Hoài Hạnh ngồi cạnh Đồ Triều Vũ và mấy người khác. Mọi người đã một thời gian không gặp, lại đều là tranh thủ đến sau giờ làm, trông vẫn còn đầy vẻ mệt mỏi vì công việc, thế là không tránh khỏi bắt đầu than thở việc đi làm lẫn câu chuyện về vị sếp nào đó kỳ quặc.Chỉ có Hoài Hạnh khá hài lòng với công việc của mình nên cô không tham gia nhiều, chủ yếu là nghe và cười phụ họa. Nhưng đôi khi vẫn khó tránh khỏi thỉnh thoảng mất tập trung, nghĩ đến bản vẽ nhận được vào trưa nay và cả người đã gửi nó cho cô, khoé môi lại không kìm được cong lên sâu hơn."Hoài Hạnh." Đồ Triều Vũ dùng khuỷu tay huých cô một cái, "Tối nay chị Vãn Đường có đến đón cậu không? Bọn mình lại nhớ chị ấy rồi."Hoài Hạnh lắc đầu: "Tối nay chị ấy cũng gặp bạn nên mình tự về."Hàn Nghênh bên cạnh thở dài: "Ai, vẫn rất muốn hỏi tại sao chị Vãn Đường không thể là chị của mình chứ?"Hoài Hạnh cười ngọt ngào như caramel đang tan chảy, cô cố nhịn lại, khẽ ho một tiếng, nhưng âm cuối không khỏi hơi dâng cao lên: "Vậy xin lỗi nhé, chắc do mình may mắn rồi." Nếu không thì làm sao cô lại có thể gặp được Sở Vãn Đường chứ?Còn chuyện cô buồn vì Sở Vãn Đường trong thời gian một tháng vừa rồi, tất cả đều bị xoá sạch kể từ khi cô nhận được bản vẽ kia rồi. Cô không thể không tha thứ cho một người đã đối xử với mình bằng cả tấm lòng như thế, huống hồ mấy ngày gần đây Sở Vãn Đường cũng thể hiện rất tốt.Mà... bạn bè lại đang nói là nhớ Sở Vãn Đường à...? Trùng hợp ghê, cô cũng nhớ.Hoài Hạnh khẽ nhướng mày, âm thầm mở khoá điện thoại. Hai bên đều có người, cô lùi ra sau một chút, chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp, rồi nhắn cho Sở Vãn Đường: [Mấy bạn em nói rất nhớ chị.]Kéo qua kéo lại với Sở Vãn Đường vài câu, Hoài Hạnh cười tít mắt rồi tắt màn hình.Đồ Triều Vũ bên cạnh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: "Đang nói chuyện với ai đấy? Cười tươi dữ vậy.""Còn ai vào đây nữa?" Cô rất thích cái cảm giác không cần nói ra mà vẫn được bạn bè đoán trúng.Quả nhiên Đồ Triều Vũ biết ngay, nâng ly nước lên: "Tình chị em sâu đậm quá đi!" Cô ấy nói, "Vậy cũng chúc cho tình chị em của tụi mình cũng bền lâu nhé!"Chờ nhóm bên họ cụng ly uống xong, cửa phòng riêng mới mở ra, Trác Hân cùng chồng cô – Hoàn Viễn bước vào. Trác Hân mỉm cười nói: "Xin lỗi mọi người nhé, mình đến muộn rồi.""Đến muộn thì phải tự phạt ba ly đấy?" Có người lập tức lên tiếng, những người khác cũng hùa theo cười ầm lên.Hoàn Viễn kéo ghế ra, đỡ Trác Hân ngồi xuống. Nghe thấy lời đề nghị kia, anh ho nhẹ một tiếng: "Tôi có thể uống thay, cô ấy thì không.""Sao vậy?"Trác Hân lấy từ trong túi ra ảnh siêu âm, giơ lên lắc lắc: "Đây lý do đây, sao nào? Giờ mình được miễn uống rồi chứ?"Mọi người: "?"Mọi người: "A a a! Cậu có thai rồi á!"Nhờ vào tin vui này, không khí buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có người chạy tới bên Trác Hân hỏi han này nọ. Hoài Hạnh cũng rất kinh ngạc, sau đó liền đi theo mọi người cùng cười tươi chúc mừng.Hoài Hạnh cầm theo quà, bước lại gần rồi ngồi xổm xuống cạnh Trác Hân. Cô nhìn cái bụng vẫn còn khá bằng phẳng của bạn, có chút thắc mắc: "Bây giờ được mấy tháng rồi?""Ba tháng." Trác Hân giơ ba ngón tay lên, "Lúc phát hiện ra đã định nói với các cậu rồi, nhưng người lớn trong nhà bảo phải đợi qua ba tháng ổn định mới được công khai, ráng nhịn tới tận bây giờ mới thông báo đấy. Hạnh Hạnh, sau này cậu chính là một trong những mẹ đỡ đầu của con mình đấy!"Hoài Hạnh gật đầu: "Mai sau con bé muốn học violin thì cứ tìm mình." Cô đứng lên, nhẹ nhàng xoa đầu bạn, dịu dàng nói: "Chúc mừng sinh nhật. Vất vả rồi, Hân Hân."Làm mẹ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.Trác Hân biết mẹ Hoài Hạnh mất từ lâu, nghe vậy liền kéo tay cô lại, má dụi nhẹ vào lòng bàn tay cô: "Dù vất vả nhưng rất xứng đáng." Rồi cô ngẩng đầu lên, chân thành nói: "Cậu cũng phải nhanh lên nhé, sớm tìm được hạnh phúc của mình, và một người thật sự xứng đáng.""Hiện tại mình đã đang rất hạnh phúc rồi." Và cũng đã tìm được người ấy từ lâu.Dù tình cảm dành cho Sở Vãn Đường không thể công khai, dù mối quan hệ giữa cô và Sở Vãn Đường trong bóng tối là một tầng ý nghĩa khác mà không ai biết đến, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.Trò chuyện với Trác Hân một lúc, Hoài Hạnh quay lại chỗ ngồi của mình.Đồ Triều Vũ bên cạnh rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn: "Trời ơi... Mình cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà bạn bè mình sắp làm mẹ cả rồi...""Hy vọng là con gái." Lư Linh chắp tay bắt đầu cầu nguyện, "Mình thích con gái lắm, tốt nhất là xinh xắn đáng yêu giống Hân Hân, mắt của Hoàn Viễn hơi nhỏ, đừng di truyền từ anh ấy thì tốt."Bên này vừa nói được mấy câu thì đột nhiên thấy Trác Hân đưa tay che miệng, sắc mặt tái nhợt, Hoàn Viễn lập tức khẩn trương lên, nhanh chóng tìm lấy thùng rác đưa đến. Ngay sau đó, Trác Hân ôm lấy thùng rác, nôn thốc nôn tháo.Có người nhíu mày, lo lắng lại gần hỏi: "Sao vậy thế?""Bụng mình đau..." Trác Hân vốn đã có hệ tiêu hóa yếu, giờ lại đang mang thai nên lại càng nhạy cảm dễ tổn thương hơn. Hoàn Viễn vội vàng xin lỗi mọi người, chúc mọi người ăn uống vui vẻ rồi bế ngang Trác Hân ra khỏi phòng, đưa cô đến viện gần nhất.Để lại cả nhóm bạn bè còn lại chỉ biết lo lắng nhìn nhau. Hoài Hạnh ngồi yên tại chỗ, lần này thì thật sự không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, bầu không khí trong phòng cũng trở nên căng thẳng và nặng nề hơn.Mãi đến nửa tiếng sau, Hoàn Viễn mới gọi video cho cả nhóm, nói rằng Trác Hân không sao, lúc ấy mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, lần lượt nâng ly chúc mừng sinh nhật Trác Hân qua màn hình điện thoại. Chỉ là, thiếu mất nhân vật chính, không khí về sau cũng khó mà tiếp tục náo nhiệt như trước.Mọi người đều đã làm cả ngày, về sớm nghỉ ngơi cũng là một lựa chọn không tệ.Ban đầu Hoài Hạnh cũng nghĩ vậy, nhưng nhà hàng này lại nằm ở khu thương mại nổi tiếng của Kinh thành. Sau khi ra ngoài cùng mấy người bạn, cô nhìn về phía trước, thấy logo của các cửa hàng hàng hiệu quen thuộc, tiền lương vừa nhận gần đây lại bắt đầu ngứa ngáy.Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Hoài Hạnh chào tạm biệt các bạn chuẩn bị đi tàu điện ngầm, rồi quay người bước về phía mấy cửa hiệu sang trọng ấy.Dù chiếc váy kia hiện tại vẫn chỉ nằm trên bản thiết kế, nhưng đến ngày 17 tháng 7, cô sẽ nhận được nó và mặc lên người. Vì thế, cô không muốn bản thân chỉ nhận mà không có một chút đáp lại nào về mặt vật chất.Nghĩ đến Sở Vãn Đường, ngay cả cái bóng của chị trong tâm trí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, từng bước chân của Hoài Hạnh như đang giẫm lên tầng mây bồng bềnh. Tâm trạng vui vẻ của cô tựa như những tán lá đung đưa ven đường, tạo nên những vòng sóng lăn tăn trong không khí.Chọn quà là một chuyện rất khó, hai lần trước cô đã tặng Sở Vãn Đường giày cao gót và loa, lần này lại bắt đầu đắn đo. Nhân viên tại quầy hàng hiệu mà cô bước vào có con mắt khá tinh tế, không vì cô còn trẻ mà lơ là, ngược lại rất thân thiện hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô muốn xem dòng sản phẩm nào? Tôi có thể giới thiệu chi tiết cho cô.""Xem túi xách." Dù Sở Vãn Đường đã có rất nhiều túi, nhưng Hoài Hạnh vẫn chưa từng tặng nên không tính là trùng lặp. Về phần những món cũng chưa từng tặng như trang sức, quần áo... sau này cô cũng sẽ tặng từ từ.Cô muốn để lại dấu vết của mình trong cuộc sống của Sở Vãn Đường — mỗi một loại quà tặng, đều phải có sự xuất hiện của cô."Xin hỏi là tặng cho...?"Ngón tay Hoài Hạnh lại khẽ cào nhẹ mặt sau điện thoại, một lúc sau mới khó khăn bật ra được bốn chữ từ cổ họng: "Bạn gái của tôi."Em nói câu này với người lạ... thì chắc không sao đâu nhỉ, Sở Vãn Đường? Cô âm thầm tự hỏi trong lòng."Tôi muốn chuẩn bị cho cô ấy một món quà bất ngờ." Sợ lời nói của mình chưa đủ sức nặng, cô vội vàng bổ sung thêm.Chị nhân viên cười rạng rỡ, giọng nói cũng ngọt ngào hơn hẳn: "Tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc, mãi mãi bền lâu."Rồi bắt đầu giới thiệu: "Vậy chiếc túi này, cô xem thử nhé..."Không mất quá nhiều thời gian, Hoài Hạnh đã thanh toán xong rồi xách túi giấy rời khỏi cửa hàng. Trong đầu cô đã bắt đầu tưởng tượng phản ứng của Sở Vãn Đường khi nhận được món quà — có lẽ sẽ lại hỏi cô có phải dùng tiền lương để mua không, và sau khi được cô xác nhận, phần lớn sẽ mỉm cười dịu dàng nói: "Cảm ơn Hạnh Hạnh."Sở Vãn Đường sẽ không bao giờ làm cô cụt hứng vì bất kỳ món quà nào.Giày cao gót sẽ đi, loa sẽ bật, thậm chí cả bó hoa xuân không đáng bao nhiêu tiền cũng được chị ấy thay vào lọ, thay liên tục hoa hải đường tươi mới dù đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh...Dưới ánh đèn đường và cái bóng nhảy nhót bên chân, Hoài Hạnh mang theo tâm trạng rộn ràng trở về nhà.Chuyện buổi tiệc kết thúc sớm, cô không nói với Sở Vãn Đường, sợ khiến chị ấy phải nghĩ ngợi trong lúc đang tụ họp với bạn bè. Hơn nữa... cô cũng muốn tự tay chuẩn bị một món quà bất ngờ.Chỉ là... nên tặng chiếc túi này thế nào đây? Có cần đặt ở một góc nào đó, đợi đến khi Sở Vãn Đường tự phát hiện rồi hỏi cô, như vậy có lẽ sẽ hiệu quả hơn chăng?Đi dép lê lạch cạch, Hoài Hạnh bước vào phòng khách, trước tiên đặt túi quà bên cạnh cây đèn đứng. Không được, rõ ràng quá rồi, phải kín đáo một chút mới đúng.Cô lại bước tới phòng ăn, đặt túi quà lên bàn. Không được, bàn ăn bày trí không đủ lãng mạn.Sau một hồi đắn đo, cô tắt đèn phòng khách, quay về phòng mình, đặt chiếc túi lên tủ đầu giường.Ngắm nghía vài giây, Hoài Hạnh bất chợt búng tay một cái: tối nay có thể dụ Sở Vãn Đường qua, rồi để chị ấy tự phát hiện ra chiếc túi này.Dù không phải là người yêu, nhưng vẫn có thể có chút tình thú.Ý nghĩ đó vừa nhen lên, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ bên ngoài.Giờ này còn sớm mà, Sở Vãn Đường cũng về sớm à? Đang nghi hoặc định mở cửa ra đón, cô lại nghe thấy tiếng của Tô Trừng và Vạn Y.Cô lặng lẽ tắt đèn trong phòng, tim lập tức nhảy lên tận cổ... Bởi vì cô nghe thấy Tô Trừng nhắc đến bản vẽ thiết kế, còn nói rằng Sở Vãn Đường đã tăng ca để hoàn thiện ở studio của chị ấy, khiến cô càng nhận ra rõ ràng bao nhiêu tâm sức mà Sở Vãn Đường đã đặt vào đó.Cứ cho là cô ích kỷ một chút đi — nhưng cô muốn nghe thêm."Quà sinh nhật tặng Hạnh Hạnh." — câu này của Tô Trừng khiến khóe mắt Hoài Hạnh cong lên như trăng lưỡi liềm."Vậy mà cũng ngày giám đốc Sở nhà chúng ta mang tài thiết kế đi dùng cho chuyện tình cảm, thật sự quá bất ngờ." Câu cảm thán của Vạn Y khiến nụ cười của Hoài Hạnh càng sâu thêm.Vậy là... cả Tô Trừng và Vạn Y, hai người bạn thân bao năm của Sở Vãn Đường đều biết về mối quan hệ giữa họ? Vậy chẳng phải Sở Vãn Đường đã từng nói với bạn bè về tình cảm khó thổ lộ này rồi sao?Cô biết mà — cảm giác của cô chưa từng sai, Sở Vãn Đường thật sự thích cô. Chỉ là... có lẽ vì một lý do nào đó mà chưa thể nói ra miệng. Bằng không, sao bạn bè lại dùng từ "tình yêu" — chính xác đến thế để nói về món quà đó chứ?Nhưng cô còn chưa kịp chìm đắm trong niềm vui nho nhỏ ấy, thì phía sau cánh cửa, giọng nói lạnh lùng của Sở Vãn Đường đã vang lên: "Không phải tình yêu."Tim Hoài Hạnh lập tức hụt mất nửa nhịp. Tất cả những phỏng đoán đầy may mắn vừa rồi của cô, phút chốc vỡ tan như bọt nước. Cô cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy cả hơi thở cũng trở nên khó khăn. Nhưng cô cũng hiểu rõ — Sở Vãn Đường nói không sai. Giữa họ, vốn dĩ không hề có cái gì gọi là yêu đương.Họ không phải người yêu đúng nghĩa, cũng chẳng phải chị em đơn thuần.Câu "bạn gái của tôi" cô nói với chị nhân viên bán hàng, căn bản không thể nói ra trước mặt Sở Vãn Đường. Nếu nói, chẳng khác nào chính cô đang vượt qua ranh giới giữa hai người.Cũng chính lúc ấy, cô lại nghe thấy giọng của Sở Vãn Đường...."Là muốn để em ấy bên cạnh nuôi dưỡng, khiến em ấy ỷ lại vào tôi, tin tưởng tôi, rồi khi cả thế giới của em ấy chỉ còn tôi là quan trọng nhất... Tôi sẽ bỏ rơi em ấy.""Em gái? Giống thú cưng thì đúng hơn. Gọi thì đến, đuổi thì đi.""Mấy năm nay tôi đã tiêu cho em ấy mấy chục vạn, còn cho em ấy vô số giá trị tinh thần. Tính ra tôi cũng đủ tử tế rồi, mà em ấy cũng chẳng thiệt thòi gì.""Tôi với em ấy chỉ là bạn giường, hai bên tình nguyện." "Tôi nói rồi mà, em ấy thích tôi, vậy tôi có thể đáp lại bằng thân thể — thế là đủ rồi, không phải sao?"............Chẳng bao lâu sau, phòng khách yên ắng trở lại. Nhịp thở của Hoài Hạnh cũng dần yếu ớt dưới từng lời lẽ của Sở Vãn Đường.Cô không dám tiếp tục áp tai vào cửa nữa, rất muốn lùi lại vài bước — nhưng lại không còn chút sức lực nào để nhấc chân. Ngay cả các ngón tay cũng đang run rẩy không ngừng.Cô cố gắng nâng tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào mặt mình. Tay rất lạnh, mặt cũng rất lạnh. Nhưng hôm nay chẳng phải là một ngày nắng đẹp sao? Rõ ràng lúc từ nhà hàng đi ra, cô còn cảm nhận được hơi ấm lưu lại trong không khí.Cô thử chớp mắt, nhưng viền mắt lại khô rát, như thể đã bị gió thổi suốt một quãng dài. Nhưng cửa sổ phòng cô đang đóng kín, làm gì có gió?Làm gì có gió chứ...Đầu óc cô rối như tơ vò, nhưng lại chậm rãi gợi lên một tia ký ức nào đó. Là cơn gió vào tháng Hai sáu năm trước, ngày đứng trước mộ mẹ sao? Là cơn gió mang theo cả mưa lớn, thổi từ quá khứ đến tận hôm nay, ướt đẫm toàn thân cô.Lạnh quá, mẹ ơi....Ngày đó... có phải con không nên đồng ý với chị ấy không...Mọi chuyện trong sáu năm qua lướt qua trong đầu như một thước phim tua ngược.Cô nhớ rõ Sở Vãn Đường đã che ô, khom người trước mộ mẹ mà hỏi cô có muốn làm người nhà của chị không.Cô nhớ Sở Vãn Đường từng lặn lội từ Kinh thành về chỉ để đi họp phụ huynh cho cô.Cô nhớ trước kỳ thi đại học, khi áp lực đè nặng, chính Sở Vãn Đường đã dịu dàng lắng nghe và xoa dịu cảm xúc của cô.Cô nhớ sau khi đến Kinh thành, lúc đầu giữa họ vẫn còn chút xa lạ, nhưng chính Sở Vãn Đường đã từng chút một dẫn cô làm quen với ngôi nhà này, làm quen với thành phố này, rồi khi giới thiệu với Tô Trừng cũng nói cô là "em gái của tôi".Cô nhớ Sở Vãn Đường từng nói một câu: "Sắc, hương, vị — chị đều bỏ quyền."Cô nhớ Sở Vãn Đường ôm lấy cô khi biết cô sợ sấm sét.Cô nhớ mỗi chuyến công tác về, Sở Vãn Đường luôn mang cho cô một món quà nhỏ.Cô nhớ sau khi biết cô đau bụng kinh, Sở Vãn Đường vừa xoa bụng cho cô vừa nghiêm khắc bắt cô tuyệt đối không được đụng đến đồ lạnh.Cô nhớ nụ hôn của họ. Nhớ họ từng cùng nhau lên giường.Nhớ đêm ở Nguyệt Lan Ổ, Sở Vãn Đường tỏ ra ghen tị với Văn Thời Vi.Nhớ đêm qua, Sở Vãn Đường hứa với cô rằng sẽ không có lần chiến tranh lạnh nào nữa.Nhớ cả trưa nay, Sở Vãn Đường từng nói hy vọng cô từ khoảnh khắc ấy có thể mong chờ đến ngày 17 tháng 7.Rất nhiều ký ức, cô đều nhớ rõ.Từng có lúc, cô thấy những ký ức ấy thật quý giá, ước gì có thể khắc sâu mãi mãi không phai. Nhưng đôi khi, cô lại cảm thấy suy nghĩ ấy thật dư thừa — vì cô luôn tin rằng giữa cô và Sở Vãn Đường là mối quan hệ thân thiết nhất trên thế gian, cả đời này sẽ không thể chia xa.Nhưng thì ra trong lòng Sở Vãn Đường, tất cả những điều họ cùng nhau trải qua... đều rẻ mạt như thế.Cô chẳng qua chỉ là một "thú cưng" nhỏ, một người có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi. Cô giống như một con bướm bị cuốn vào vòi rồng, như một chiếc thuyền giấy trôi vào dòng nước xiết.Cuối cùng, đôi cánh cũng chẳng thể giữ vững. Chiếc thuyền giấy cũng sẽ lật úp.Gương mặt Hoài Hạnh chẳng thể biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào nữa. Khoang mũi cô như bị ai đó nhét đầy cát, không thể thở nổi. Cô cố gắng mở miệng, cố gắng đưa từng chút không khí mỏng manh vào phổi.Cuối cùng, dường như cô đã hồi phục lại được một chút sức lực.Căn phòng ngủ phụ này cô đã ở suốt bốn năm rưỡi, quen thuộc với từng ngóc ngách nơi đây. Móng tay tròn trịa cắm vào lòng bàn tay, cô bước đi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.Sau mười mấy giây dài dằng dặc, cô đến trước tủ quần áo, chui vào bên trong, ngồi xuống, co đầu gối lại.Đừng khóc, Hoài Hạnh.Mấy năm yêu chị ấy, nước mắt cô rơi vì chị đã quá đủ rồi.Nhưng cơ thể vẫn không kiềm được mà run rẩy, cái lạnh vẫn chưa tan đi. Rõ ràng đang là mùa xuân tươi sáng, vậy mà cô lại như đang rơi vào mùa đông rét buốt của Kinh thành.Gió tuyết ngập trời đã kéo đến. Chỉ có cô là trôi dạt không phương hướng, áo quần tả tơi.Trong tủ quần áo tối đen đến mức không nhìn thấy gì, cô chỉ có thể mở trừng mắt, cằm tựa lên đầu gối, ôm lấy hai chân, thu mình lại trong một tư thế phòng vệ đến cực độ.Bóng tối như dòng nước nhấn chìm cô, nơi này yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở yếu ớt của chính mình.Một lúc sau, cô hơi nghiêng đầu, áp mặt vào đầu gối, hàng mi dài khép lại.***Chưa tới hai mươi phút sau, Sở Vãn Đường đã thay xong một bộ đồ mới rồi bước ra khỏi phòng tắm.Vừa tắm xong, làn da trên gương mặt cô càng thêm mịn màng, trắng trẻo ửng hồng. Hơn nữa sau khi đã nói rõ mọi chuyện với bạn bè, tâm trạng cô cũng tốt hơn nhiều, má lúm đồng tiền bên khóe môi khẽ hiện lên."Đi thôi, ra ngoài nào. May mà dầu chưa hắt lên tóc." Vừa nói cô vừa cảm thấy hơi nóng, tiện tay cầm chiếc kẹp tóc trên bàn khách, vấn tóc lên và kẹp lại.Vạn Y và Tô Trừng đã kịp hoàn hồn sau cơn sốc, nhìn cô muốn nói mà lại thôi, chẳng biết nên mở miệng thế nào. Họ là bạn thân của Sở Vãn Đường nhiều năm, rất rõ cô bạn này cố chấp đến mức nào.Sở Vãn Đường nhìn biểu cảm của họ, không nhịn được bật cười: "Không cần lo cho tôi đâu, tinh thần tôi rất ổn."Cô nói: "Nếu có người có thể giả vờ tốt bụng cả đời, vậy thì đó chính là thật lòng tốt bụng. Chuyện của tôi cũng giống như vậy."Vừa nói cô vừa bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ phụ, ánh mắt Sở Vãn Đường rơi lên tay nắm cửa, bước chân khựng lại."Gì thế?" Tô Trừng đi ngang qua cô, hỏi.Sở Vãn Đường lắc đầu, vài sợi tóc chưa kẹp gọn khẽ đung đưa."Không có gì." Cô nói.Cô nghĩ, Hoài Hạnh vĩnh viễn sẽ không biết.Lời tác giả:
Bé cưng của chị...
Bé cưng của chị...