[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 28



Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống, một số du khách ở Nguyệt Lan Ổ đã thức dậy để hít thở bầu không khí trong lành.

Phong cảnh buổi sáng ở đây tươi đẹp đến mức khu đô thị không thể nào sánh kịp. Những ngọn núi ở gần đó thấp thoáng trong màn sương mờ, ánh sáng ban mai phản chiếu từng gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ, không khí mang theo chút mát mẻ sảng khoái và hương hoa nhè nhẹ.

Chính vì vậy, nhiều du khách từng đến Nguyệt Lan Ổ đều nhận xét nơi đây có thể khiến người ta quên hết phiền não và mỏi mệt.

Về việc quên phiền não thì Hoài Hạnh rất đồng tình, nhưng quên mỏi mệt thì...

Tối qua rõ ràng Sở Vãn Đường nói sẽ dừng lại sau ba tiếng rưỡi, thế nhưng cuối cùng lại kéo dài hơn thời gian đó, khiến cô vừa thức dậy đã cảm thấy chân mềm nhũn, lưng mỏi nhừ, còn mệt hơn cả lúc đi bộ quanh hồ hôm qua.

Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này vẫn đang ôm lấy cô, hơi thở đều đặn.

Hoài Hạnh không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vươn tay lấy chiếc điện thoại để bên gối trước khi ngủ.

Hoạt động của công ty bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, bây giờ là tám rưỡi, cô mới ngủ được một lúc.

Tối qua bận rộn suốt, không có thời gian xem điện thoại.

Giờ mở ra xem, Đồ Triều Vũ và mấy người kia lại đang than vãn không muốn dậy đi làm, Văn Thời Vi nhắn rằng quên hỏi khi nào cô về lại thành phố, nếu tiện thì cuối tuần có thể ăn một bữa, còn Nhậm Giảo thì báo cáo tình hình điểm danh, nói rằng cô đi ăn đồ nướng nên đã lừa qua được.

Hoài Hạnh lần lượt trả lời từng người.

Nhưng vừa nhìn đoạn trò chuyện với Văn Thời Vi, cô lại nhớ đến Sở Vãn Đường tối qua, người đã thẳng thắn thừa nhận mình "ghen".

Lúc này, cánh tay mềm mại đang ôm lấy cô lại siết chặt thêm, một giọng nữ khàn khàn mang theo một tia lười biếng vang lên: "Mấy giờ rồi?"

Hoài Hạnh lập tức tắt màn hình, đáp: "Tám rưỡi."

"Sớm vậy à."

Cằm của Sở Vãn Đường đặt lên vai Hoài Hạnh từ phía sau, chị nhắm mắt lại, hơi thở trầm xuống: "Ngủ tiếp đi."

"...Em muốn dậy đi tham gia hoạt động của công ty." Hoài Hạnh nghiêng đầu nói, giọng rất nhẹ.

"Em mới ngủ được bao lâu đâu." Sở Vãn Đường đưa tay vào trong chăn, xoa lưng cô, "Tối qua là ai còn nói mình đau lưng mỏi chân không thể tiếp tục nữa? Giờ em còn có thể đi hoạt động, vậy có phải nên hiểu là... bây giờ lại tiếp tục được rồi không?"

Nghe vậy, Hoài Hạnh hít một hơi.

Cô vội vàng gạt tay Sở Vãn Đường ra, lật người qua một bên, thoát khỏi cái ôm thơm ngọt của người kia.

Sở Vãn Đường hơi mở mắt, lặng lẽ nhìn Hoài Hạnh.

Cô gái đang mặc chiếc áo hai dây màu đen của mình, phần ngực, vai, xương quai xanh và đùi lộ ra, lại một lần nữa in dấu những ký hiệu thuộc về cô. Cả môi dưới từng bị cô cắn cũng có một mảng tím nhỏ.

Giờ phút này, đôi môi xinh đẹp đến mức hôn mãi không chán ấy đang mấp máy, thốt ra bốn chữ như cầu xin: "Em không chịu nổi..."

Nói xong, sợ Sở Vãn Đường nghĩ mình quá phản kháng, cô lại vội bổ sung: "Mình còn ở đây đến Chủ Nhật mà chị."

Ý là: thời gian vẫn còn mà.

Sở Vãn Đường khẽ vén tóc, không nhịn được bật cười: "Sao? Em định ở đây làm đến tận Chủ Nhật rồi mới về à?" Chị khẽ ho một tiếng, ánh mắt đầy trêu chọc, "Chị còn chưa nghĩ tới chuyện đó đâu..."

Đáp lại chị là bóng lưng vội vã chạy vào phòng tắm của Hoài Hạnh.

Tà váy tung bay, như thể đang chạy trốn.

Sở Vãn Đường híp mắt lại, cuối cùng chống tay ngồi dậy, nhìn những dấu vết trên cơ thể mình.

Chị xỏ dép lê đi đến phòng tắm.

Trước gương, quanh miệng Hoài Hạnh là một vòng kem đánh răng trắng, nổi bật hẳn trên đôi má đang ửng hồng.

Thấy chị bước vào, Hoài Hạnh hơi ngạc nhiên, lầm bầm hỏi: "Không ngủ tiếp à?"

Sở Vãn Đường bóp kem từ một tuýp khác, nhìn hình ảnh hai người trong gương, nửa cười nửa không: "Chị muốn ngủ gì, em không biết sao?"

Hoài Hạnh lảng tránh ánh mắt.

Vài phút sau, mặt bàn chậu rửa được lau dọn sạch sẽ.

Hoài Hạnh ngồi trên bàn, cúi đầu nhắm mắt, lòng bàn tay nhẹ đặt trên vai gầy của Sở Vãn Đường, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương.

Sở Vãn Đường chống tay lên bàn, ngửa đầu, hàng mi dài khẽ rủ xuống.

Mùi vị kem đánh răng khác nhau va chạm trong miệng họ, cổ họng mỗi người không ngừng nuốt xuống. Không thể kiềm chế được mà càng hôn càng sâu....

Còn mười phút nữa là đến chín giờ rưỡi, Hoài Hạnh xuống xe từ một chiếc ô tô màu bạc bên đường.

Người ngồi ghế lái uể oải nói mình còn phải quay lại khách sạn ngủ bù, nên sẽ không đi cùng. Huống hồ cô là giám đốc, nếu không có mặt biết đâu mọi người lại càng chơi thoải mái hơn.

Hoài Hạnh không có ý định thuyết phục, chỉ nói tạm biệt rồi xoay người đi vào trong. Nếu còn không vào thì sẽ muộn mất.

Sở Vãn Đường đặt tay trên vô lăng, nhìn theo hướng Hoài Hạnh chạy xa dần, đầu ngón tay nhịp nhịp vào không khí. Một lúc sau, không còn thấy bóng dáng ai nữa, chiếc xe rời khỏi chỗ đỗ.

***

Lam Linh là một công ty thời trang nữ, hoạt động lần này cũng liên quan đến quần áo. Ngoại trừ bộ phận thiết kế, các bộ phận còn lại sẽ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang. Công ty sẽ cung cấp cùng loại vải, giấy màu, kéo, keo dán v.v..., các nhóm sẽ phải hoàn thành một bộ trang phục theo chủ đề trong thời gian quy định. Cuối cùng, mỗi nhóm chọn ra một người mặc đồ đi catwalk.

Vì là thi đấu, nên sẽ có kết quả. Nhân viên phòng thiết kế sẽ làm giám khảo, dựa vào thực tế mà chọn ra giải thiết kế xuất sắc nhất, giải sáng tạo nhất... Ngoài ra còn có phần thưởng đi kèm. Đây là một hoạt động mang tính vui vẻ nên tất cả các nhóm đều sẽ có quà.

Địa điểm thi là quảng trường khách sạn, nơi đây có bậc thang để ngồi, ở giữa là khoảng trống để đặt bàn và đạo cụ.

Khi Hoài Hạnh đến nơi, các nhóm đang tụ tập lại. Tổng cộng có mười nhóm, mỗi nhóm khoảng hai mươi lăm người, phần lớn là các phòng ban có quan hệ thân thiết ghép thành nhóm. Ví dụ như phòng marketing của Hoài Hạnh có ba nhóm, mỗi nhóm góp tám, chín người, thế là đủ.

Người đông, nên không khí khá nhộn nhịp. Nhậm Giảo đã sớm giữ chỗ cho Hoài Hạnh. Vừa thấy cô đến liền nhảy lên vẫy tay: "Hoài Hạnh!"

Hoài Hạnh mím môi cười, bước tới đứng vào hàng.

Nhậm Giảo liếc thấy bờ môi có vệt bầm của cô, không khỏi hỏi: "Môi cậu sao vậy?"

"Bị điện thoại đập trúng." Hoài Hạnh làm vẻ bất đắc dĩ. Trước khi ra khỏi khách sạn cô còn định đeo khẩu trang, nhưng nghĩ lại thấy đeo vào lại càng gây chú ý, đành tùy tiện tìm lý do, "Đau chết luôn."

"Cậu từng bị máy tính bảng đập trúng chưa?" Nhậm Giảo ngẩng cằm lên, "Mình bị rồi đó!"

Vừa nói vừa cười, bên phía phòng thiết kế đã có người lên tiếng, ho khan rồi thông báo quy tắc: "Thi đấu là nhất! Hữu nghị là nhì! Mọi người lăn vào cho tôi!!!"

Chẳng bao lâu sau, cuộc thi bắt đầu. Giới hạn thời gian một tiếng, mà lại không ai là nhà thiết kế, nên từ lúc bắt đầu đã rối như tơ vò.

Trên bậc thang, những người ở bộ phận quản lý lười đi đâu khác, lặng lẽ ngồi xem và tán gẫu.

Cốc Như Phong và Phí Thư Đào ngồi cạnh nhau, không biết lấy dây từ đâu ra, đang chơi trò đan dây, xem ai khéo tay hơn.

Nhưng chơi một lúc, có người đỏ mặt. Phí Thư Đào đập nhẹ lên mu bàn tay Cốc Như Phong, buông dây xuống: "Không chơi nữa."

Cốc Như Phong: "Haha." Cô nghiêng người lại gần, không che giấu sự chế giễu: "Tối qua đấu không lại tôi, bây giờ đến đan dây cũng thua."

Phí Thư Đào há miệng định phản bác, thì thấy Cốc Như Phong ngồi nghiêm lại, hướng về bên cạnh gọi một tiếng: "Giám đốc Sở."

Vừa quay đầu, đã thấy Sở Vãn Đường ăn mặc tùy ý, quả nhiên đang đi về phía họ.

Phí Thư Đào cũng chào: "Giám đốc Sở, chào buổi sáng."

"Chào." Sở Vãn Đường lấy một miếng đệm ngồi, rồi ngồi xuống bậc thang.

Thời tiết rất đẹp, cô liếc một vòng, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt mục tiêu – Hoài Hạnh mặc sơ mi trắng, đang cúi đầu vẽ phác thảo, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.

Bầu không khí chỗ này đột nhiên trở nên im lặng hẳn.

Sở Vãn Đường nhìn một lúc rồi mới quay sang hai nhóm trưởng, nói: "À đúng rồi, nhóm trưởng Cốc, nhóm trưởng Phí, chiều nay em ấy sẽ không về công ty cùng mọi người. Tôi sẽ dẫn em ấy đi dạo thêm một vòng nữa ở đây, nên nếu em ấy xin phép thì cứ duyệt luôn, không cần hỏi lý do."

Cô hơi cười cười: "Trước giờ năm nào tôi cũng tự mình đưa em ấy đến Nguyệt Lan Ổ, năm nay cũng không ngoại lệ."

Cô cũng không nói rõ "em ấy" là ai, sợ bị người khác nghe thấy. Dù bên cạnh cô cũng chẳng có ai cả.

Cốc Như Phong gật đầu: "Không vấn đề gì, Giám đốc Sở."

Trong lòng lại không khỏi cảm thán tình cảm chị em nhà họ thật tốt, Giám đốc Sở nghiêm khắc quyết đoán trong công ty, vậy mà trước mặt em gái lại có dáng vẻ như thế này.

Nắng không chiếu đến bậc thềm chỗ này, nhưng vẫn có chút ấm áp len vào.

Chẳng mấy chốc, điện thoại của Vạn Y gọi tới.

Sở Vãn Đường liếc nhìn cuộc gọi đến, rồi tìm chỗ yên tĩnh hơn để ngồi, xung quanh không một bóng người. Cô đeo tai nghe vào, uể oải nghe máy: "Gì thế?"

"Cậu chậm quá đó, Sở Vãn Đường." Vạn Y oán trách. "Tôi chẳng có nhiều thời gian nghỉ đâu, buổi diễn ở Los Angeles bận chết đi được, cậu rốt cuộc có chuyện gì thì nói mau đi."

Sở Vãn Đường nhìn chăm chăm vào đám người trong quảng trường, thản nhiên mở lời: "Có làm người ta trở nên hư hỏng không?"

"Không chơi mấy trò "đặc biệt" thì không sao đâu."  Vạn Y cười khúc khích: "Sao? Lo lắng mình sẽ chết mê chết mệt à?"

Sở Vãn Đường chống một tay lên bên cạnh, trong đầu lại hiện lên cảnh Hoài Hạnh tối qua liên tục cầu xin, nói rằng mình sắp hư mất rồi. Ánh mắt cô giãn ra, nhưng không trả lời.

Vạn Y lẩm nhẩm: "Hay là cậu..?" rồi "á" một tiếng, "Tôi đã bảo mà, lửa cũ dễ bén, cậu đúng là nghiện 'Hạnh' rồi."

"Tôi không có nghiện tình dục."

*Chỗ này nguyên văn là tính nghiện = nghiện tình dục. Trong tiếng Trung, chữ "" (xìng) – nghĩa là tính = tình dục, và chữ "" (xìng) – nghĩa là Hạnh trong hạnh phúc, may mắn, đều đồng âm /xìng/ . Nên Vạn Y nói Hạnh nghiện, thì Sở Vãn Đường sẽ có thể hiểu thành tính nghiện.

"......" Vạn Y cười không ngớt, "Tôi nói là nghiện Hạnh – 'Hạnh' trong Hoài Hạnh ấy, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Sở Vãn Đường lười phản ứng, dứt khoát cúp máy.

Thế là WeChat lại nhận được loạt tin nhắn không ngừng nghỉ của Vạn Y: 【Woa! Giám đốc Sở của chúng ta 28 tuổi mới phát hiện ra mình có xing nghiện đó nha!】

【Rốt cuộc là xing nào đây nhỉ? Khó đoán quá đi!】

Giám đốc Sở sắc mặt đen như than, thái dương giật giật từng hồi, lúc này chỉ muốn cho người vào sổ đen.

Cô nghiện Hoài Hạnh? Làm gì có chuyện đó....

***

Tại quảng trường, công đoạn làm trang phục đang diễn ra sôi nổi, sắp đến giờ trình diễn.

Hoài Hạnh có kinh nghiệm catwalk nên nhóm làm trang phục chẳng nghĩ nhiều, cứ để cô mặc. Cô cũng chẳng khách sáo, mặc vào luôn.

Nhậm Giảo nhìn bộ dạng của cô, suýt nữa thì bật cười: "May mà mặt cậu đỡ được đó, cái gọi là thời thượng đôi khi chỉ nhờ gương mặt. Không thì đây là một thảm họa rồi."

Đơn giản là chẳng có phom dáng hay phối màu gì cả, các mép vải còn chẳng ngay ngắn, nhìn còn tệ hơn cả đồ rẻ tiền ngoài chợ sỉ.

Hoài Hạnh cười cong mắt: "Đánh giá cao ghê ha, Giảo Giảo."

Chuông vang lên, bộ phận thiết kế phụ trách cuộc thi ra hiệu mọi người nhường chỗ.

Sắp đến lượt nhóm mình trình diễn trang phục nên hiện trường náo nhiệt, ai nấy đều cười vui vẻ.

Các người mẫu xếp hàng ngay ngắn, trên người ai cũng mặc đồ xấu đến mức khó tin, mà những người lên sàn diễn đều là nhân viên từng diễn vào dịp 8/3.

Hoài Hạnh đứng sau Hạ Hà, lơ đãng liếc lên bậc thềm, thấy Sở Vãn Đường đang ngồi cách đó không xa. Qua đám đông, ánh mắt hai người giao nhau.

Cô lập tức đứng sững tại chỗ, chỉ dám chớp chớp mắt, lại sợ mình biểu hiện quá rõ ràng.

Cô vừa định tránh ánh mắt đi thì thấy Sở Vãn Đường giơ điện thoại lên.  Ngay giây sau, điện thoại trong túi áo cô rung lên.

Không kịp nghĩ gì nhiều, cô lấy máy ra nghe, khẽ gọi một tiếng: "Chị."

"Bộ đồ xấu thế mà em mặc vào lại trông cũng rất đẹp." Sở Vãn Đường cười khẽ.

Tai Hoài Hạnh nóng bừng, chắc là vì nắng chiếu vào. Khóe môi cô cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Lúc nãy đồng nghiệp cũng nói vậy."

"Thi đấu xong, chị đợi em ở bãi đỗ xe." Giọng Sở Vãn Đường lười biếng mà thản nhiên, "Ở đây đồ ăn dở lắm."

"Vâng."

Phía trước có người mang loa ra, bật nhạc có tiết tấu. Khung cảnh rất giống hôm diễn catwalk hôm trước.

Cuộc gọi điện thoại cũng sắp đến hồi kết.

Hoài Hạnh liếm nhẹ vào phần môi dính chút son màu, mái tóc cô được nắng chiếu đến ấm áp.  Cô đưa tay xoa đầu mình, hơi luyến tiếc hỏi: "Chị còn gì muốn nói với em không?"

"Trước khi đến đây, chị đã muốn cùng em làm ở chỗ này đến tận Chủ Nhật mới về." Là đang tiếp lời chủ đề sáng nay trong khách sạn, nhưng câu nói đầy ám muội ấy lại được thốt ra bằng giọng vô cùng nghiêm túc.

Trong khoảnh khắc, Hoài Hạnh như ngừng thở.

Mọi âm thanh xung quanh đều bị cô gạt bỏ khỏi thế giới của mình, như thể chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Khắp nơi đều là người, nhưng không ai biết rằng hai người họ đang tán tỉnh nhau qua điện thoại.

Lúc này, Hà Hà quay người lại, định nói chuyện với cô. Hoài Hạnh nghẹn lời, chẳng biết trả lời Sở Vãn Đường thế nào, đành cúp máy trước.

Hà Hà nói gì đó với cô, nhưng tâm trí cô đã trôi đi tận đâu.

Một lúc sau, cúi mắt xuống, cô nhìn thấy tin nhắn của Sở Vãn Đường nằm trong máy:【Cúp luôn máy với chị như thế à, Hạnh Hạnh.】

Chị:【Thời gian còn lại đừng hòng bước ra khỏi cửa.】

Lời tác giả:
Chị đúng là nghiện Hạnh thật đấy...
Mọi người đừng hiểu nhầm nha, là nghiện Hạnh đó nha!

Faye: Đến đây là mình bắt kịp tác giả đến chương mới nhất rồi. Mỗi ngày bình thường 7h tối VN tác giả sẽ lên chương mới. Thường ngày hôm sau mình sẽ edit. Cuối tuần mình thường hay nghỉ, nên nếu có chương mới sẽ qua tuần mới có. Còn nếu nội dung chương đó hấp dẫn, mình cũng sẽ edit luôn bất kể cuối tuần. Chúc các bạn đọc vui!

Chương trước Chương tiếp
Loading...