[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 120
Sáng hôm sau, dì Trần đến nấu ăn, vừa thấy Hoài Hạnh bước ra từ phòng ngủ chính thì ngạc nhiên đến sững người mấy giây, rồi mới nở nụ cười chào rối rít: "Hoài tiểu thư!"Hoài Hạnh mỉm cười chào lại: "Dì Trần, lâu rồi không gặp, mấy năm nay dì vẫn ổn chứ ạ?""Ổn, tôi rất ổn." Dì Trần siết chặt chiếc tạp dề, vẻ xúc động hiện rõ trên mặt. Nhớ ra nhiệm vụ của mình, dì chỉ về phía bếp nói: "Tôi vào xào ít rau, nhanh thôi, đợi nhé."Dì vừa bước vào bếp, Sở Vãn Đường cũng vừa từ phòng ngủ chính đi ra.Nghe đoạn đối thoại lúc nãy giữa hai người, khóe môi Sở Vãn Đường khẽ nhếch, cảm giác như mọi thứ vẫn chưa từng thay đổi.Hoài Hạnh liếc thấy nụ cười ấy của cô, ngẩng cằm lên, nghiêm trang ra lệnh: "Đi rửa mặt đánh răng đi, Sở Vãn Đường."Rồi cô nói: "Chị nhớ bóp kem đánh răng cho em nữa đó."Giọng điệu làm nũng ấy khiến Sở Vãn Đường bật cười gật đầu: "Vinh hạnh vô cùng."Đến khi hai người cùng ngồi ăn, Hoài Hạnh không thể nào làm ngơ trước ánh mắt của dì Trần, ánh mắt tràn đầy xúc động, giống như fan cũ của nhóm nhạc nữ sau khi nhóm tan rã nay lại được thấy họ tái hợp. Chưa kể khoảng thời gian xa cách càng dài, cảm xúc lại càng mãnh liệt.Đúng lúc đó, Sở Vãn Đường lên tiếng: "Dì Trần, dì về nghỉ đi ạ.""Vâng." Dì Trần không giấu nổi nụ cười, xách túi rác lên, "Có gì cần thì cô cứ dặn tôi."Sở Vãn Đường: "Vâng."Đợi dì Trần rời khỏi, Hoài Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm. Dù đã từng lăn lộn thương trường bao năm, nhưng trong tình huống thân thuộc như thế này, cô vẫn khó tránh khỏi cảm giác không tự nhiên. Cô không chắc dì Trần có biết quan hệ hiện tại giữa cô và Sở Vãn Đường không, liệu có phải dì ấy vẫn còn tưởng họ chỉ là chị em đơn thuần?Như nhìn thấu được nghi vấn của cô, Sở Vãn Đường vừa nhón một quả cà chua bi lên, chưa kịp bỏ vào miệng đã nói: "Dì Trần vẫn chưa biết quan hệ của chúng ta.""Ồ." Hoài Hạnh nhìn cô bỏ quả cà chua vào miệng, khẽ lẩm bẩm: "Quan hệ của chúng ta là gì?"Sở Vãn Đường bị quả cà chua bi chua làm nheo mắt lại, chậm rãi đáp bốn chữ: "...Quan hệ mập mờ."Hoài Hạnh lập tức chỉnh: "Câu trả lời sai.""Vậy là quan hệ gì?""Là quan hệ chuẩn bị yêu, chuẩn bị thành đôi, chuẩn bị là đối tượng hẹn hò, chuẩn bị làm bạn gái."Vừa dứt lời, Hoài Hạnh đã thấy ánh mắt Sở Vãn Đường đầy ý cười, lúc này mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Không hiểu sao, tai cô bỗng đỏ bừng, đỏ như quả cà chua bi mà Sở Vãn Đường vừa ăn.Nhưng cô không tránh ánh nhìn ấy, mà trực diện đối mặt với Sở Vãn Đường.Bầu không khí mờ ám như có dòng nước ngầm đang cuộn chảy, ngay cả đám mây đen ngoài trời lúc này cũng như nhuốm sắc màu rực rỡ.Người đầu tiên chịu thua là Sở Vãn Đường: "Được."Cô khẽ nói: "Chị sẽ ghi nhớ bốn chữ 'chuẩn bị' mà Hoài tiểu thư đây vừa nói, sau này ai hỏi chị sẽ trả lời như vậy."Hoài Hạnh hắng giọng: "Phải nhớ kỹ đấy." Rồi hỏi, "Cà chua bi này chua không?""Chua." Sở Vãn Đường lại nhón một quả khác, đưa tới trước mặt cô, "Muốn thử không?"Hoài Hạnh: "Em sợ ăn chua."Sở Vãn Đường: "Cũng phải thôi." Sáu năm trước, trước khi rời khỏi Kinh thành, người này còn để lại cho cô một hộp cà chua bi chua lè. Đúng lúc cô định rụt tay lại, cổ tay đã bị Hoài Hạnh nắm lấy bằng một tay."Nhưng cà chua do chị đút em ăn thì ngọt hơn nhiều." Vừa dứt lời, Hoài Hạnh nhìn chằm chằm Sở Vãn Đường, há miệng cắn lấy quả cà chua bi, còn chẳng biết cố tình hay vô ý để môi lướt qua đầu ngón tay của Sở Vãn Đường.Cô buông tay ra, cắn vỡ quả cà chua trong miệng, nước bắn ra tràn đầy khoang miệng, vậy mà cô chẳng hề có vẻ bị chua, hoàn toàn đồng tình với câu nói vừa rồi của mình, đôi mắt cong cong, nói: "Đúng là ngọt ghê luôn."Sở Vãn Đường một lần nữa nghi ngờ bản thân sắp bị thả thính chết rồi.Càng oái oăm là, cô còn phải phối hợp với hành động của Hoài Hạnh, cùng nhau tiếp diễn giai đoạn mập mờ này. Cảm giác ngứa ngáy nơi đầu ngón tay lan dần đến ngực, cô giả vờ bình thản hỏi: "Vậy à?""Ừm."Sở Vãn Đường lại cầm một quả khác bỏ vào miệng, cố tình làm động tác nuốt xuống.Đợi nuốt xong, cô nói: "Quả này của chị cũng thấy ngọt.""Vì sao nhỉ?" Hoài Hạnh làm bộ như không hiểu.Sở Vãn Đường: "Không biết nữa." Cô cụp mắt, hiếm hoi có chút ngượng ngùng: "Có lẽ là do không khí ngọt quá, nên cà chua cũng không dám chua."Hoài Hạnh cố gắng lắm mới không bật cười, đáp một tiếng "ồ" đầy uốn lượn: "Em thấy không chỉ là 'có lẽ' đâu."Bữa sáng hôm nay ăn cực kỳ gian nan, ăn xong, Hoài Hạnh cầm chìa khóa xe của Sở Vãn Đường. Hôm nay cô muốn đưa Sở Vãn Đường đi làm.Trong thang máy có những người hàng xóm khác, hai người ban đầu không nắm tay, nhưng khi đứng cạnh nhau, hai cánh tay buông thõng tự nhiên chạm vào nhau.Và thế là một cách tự nhiên, mu bàn tay khẽ chạm nhau, trong khoang thang máy hơi ồn ào ấy như vang lên dòng điện mà chỉ hai người họ nghe thấy được.Sở Vãn Đường nhìn thẳng phía trước, không quay đầu.Nhưng sau một lần chạm tay nữa, cô hơi nghiêng tay sang bên, các ngón tay khéo léo luồn vào khe hở giữa tay của Hoài Hạnh, đúng lúc ấy, thang máy đến tầng hầm giữ xe, cửa mở ra, cô dắt tay Hoài Hạnh bước ra ngoài.Đuôi tóc lượn trong không trung, bàn tay đang nắm chặt như đốm lửa vừa bùng lên.Hoài Hạnh nghe tiếng giày cao gót của Sở Vãn Đường, lại ngắm nhìn gương mặt góc cạnh rõ nét của chị. Khi gần đến xe, cô không nhịn được gọi: "Sở kẹo mềm.""Sao?""Chị có thấy như đang mơ không?""Có." Sở Vãn Đường xoay mặt lại, nương theo ánh sáng lờ mờ trong bãi đỗ xe, dịu dàng nói: "Đừng để chị tỉnh lại."Hai người đứng yên bên cạnh xe, Hoài Hạnh nghe xong câu đó, đưa tay đặt lên eo Sở Vãn Đường. Hai người đi giày không giống nhau, nên có chút chênh lệch chiều cao.Cô nhón chân lên, hôn nhẹ lên má Sở Vãn Đường: "Không phải mơ đâu."...Còn ba phút nữa là chín giờ, Sở Vãn Đường vừa kịp đến Lam Linh để chấm công.Sáu năm trôi qua, công ty đã mở rộng thêm một tầng, cô vào văn phòng của mình ngồi xuống.Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, có cấp dưới đến báo cáo công việc. Cô chăm chú lắng nghe, đợi người rời đi rồi cầm điện thoại bên cạnh, gửi tin nhắn cho Hoài Hạnh:【Về nhà nhớ ngủ bù đấy.】Tối qua hai người ở nhà Sở Lệnh Nghi xếp xong bộ đồ chơi rồi mới về nhà. Sau khi tắm xong thì cũng muộn, vậy mà Hoài Hạnh vẫn cố đòi đưa cô đi làm.Hoài Hạnh lập tức trả lời: 【Dạ, Sở tổng.】Sở Vãn Đường thấy cách xưng hô đó thì hơi nhướng mày. Cô cảm thấy Hoài Hạnh thích gọi cô bằng đủ kiểu, cứ vài cái là thay đổi một lần.Lại nhắn rồi dặn dò thêm mấy câu, cuộc họp cũng bắt đầu.Cuộc họp lần này là buổi tổng kết giai đoạn phát triển thị trường quốc tế của Lam Linh, với tư cách là người dẫn dắt đội ngũ, Sở Vãn Đường không thể vắng mặt. Cô ngồi ở đầu bàn, dáng vẻ thảnh thơi nhưng nét mặt nghiêm túc, khí chất sắc sảo, ngay cả sự im lặng cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.Mãi đến 11 giờ 30 cuộc họp mới kết thúc. Mọi người chỉ thấy vị Sở tổng vừa nãy còn lạnh lùng kia, lúc cầm điện thoại thì sắc mặt lập tức dịu lại, lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng.Cô đến phòng trà lấy cà phê, Giám đốc Marketing Cốc Như Phong cũng vừa bước vào.Mùi cà phê đắng ngắt lan tỏa, Sở Vãn Đường cầm ly cà phê trong tay, nghĩ một lúc rồi gọi: "Giám đốc Cốc."Cốc Như Phong hỏi: "Có chuyện gì sao, Sở tổng?""Khi cô và chị Phí tổ chức hôn lễ, cảm giác lúc đó thế nào?"Đầu năm nay, Cốc Như Phong và Phí Thư Đào đã tổ chức đám cưới. Nhưng lúc đó Sở Vãn Đường đang đi công tác ở nước ngoài, không khớp được thời gian nên đành gửi phong bì chúc mừng để bày tỏ thành ý. Dù thế nào đi nữa, hai người ấy vẫn luôn chăm sóc Hoài Hạnh lúc em còn làm việc Lam Linh, dù không cần cô dặn dò gì thêm.Cốc Như Phong vừa nghe câu hỏi kia, lập tức nhạy bén hẳn lên. Cô hỏi ngay: "Cô đang yêu Tiểu Hoài à?"Cái vlog hậu trường show diễn năm ngoái của Hoài Hạnh đạt lượt tương tác quá tốt, Sở Vãn Đường từng yêu cầu cả trung tâm marketing cùng xem để học hỏi.Kết quả là cả đám nhân viên đều đu cp đến phát cuồng, quên luôn lý do ban đầu phải xem video. Chỉ là sau đó không thấy có thêm vlog liên quan nào, mà Sở Vãn Đường thì lại bận bịu với chuyện đưa Lam Linh ra nước ngoài, nên chuyện này dần bị lãng quên.Cốc Như Phong không ngờ Sở Vãn Đường lại đến hỏi cô về chuyện kết hôn."Chưa." Sở Vãn Đường nói rồi chợt thấy không đúng, bổ sung: "Vẫn chưa.""Hiện tại là: chuẩn bị yêu, chuẩn bị thành đôi, chuẩn bị là người yêu, chuẩn bị làm bạn gái." Từng chữ không sai, từng từ không thiếu.Hai người đang đứng trò chuyện bên cửa sổ, xung quanh cũng không có ai. Cốc Như Phong nghe xong thì bật cười: "Được rồi."Cô hồi tưởng lại: "Kết hôn à... Trong thời gian chuẩn bị thì đúng là có mệt thật. Nhưng lúc đứng bên người ấy, sẽ thấy có một cảm giác như đang mơ vậy. Liệu cả đời này thật sự là người ấy sao? Và đúng vậy, chính là cô ấy, chỉ có thể là cô ấy..."Sở Vãn Đường lặng lẽ lắng nghe, đợi Cốc Như Phong nói xong thì mỉm cười: "Nghe thật đẹp. Cảm ơn cô đã kể cho tôi.""Không có gì." Cốc Như Phong chạm cốc cà phê với cô: "Tôi cũng rất mong chờ cảm nhận của cô."...Gần 12 giờ trưa, Hoài Hạnh đến khu nghỉ của Lam Linh. Cô còn nói trước với Nhậm Giảo về việc mình sẽ đến.Vừa đến giờ hẹn, Nhậm Giảo đã chạy như bay vào phòng nghỉ, nhìn thấy cô thì mừng rỡ hét to: "Hoài Hạnh!"Rồi bắt đầu trách móc: "Sao cậu đến mà không báo trước! Giờ mới chịu nói!""Mình đến đón người đi ăn trưa, tiện thể ghé thăm cậu.""Gì mà gọi là 'tiện thể', phải là tiện đường mới ghé thăm mình đúng không!" Nhậm Giảo nhớ lại chuyện kia liền nắm chặt tay, tức giận nói: "Cậu giấu mình kỹ ghê đấy, cậu với Sở tổng lại là..."Những lời sau cô không nói hết, nhưng cả hai đều hiểu.Hoài Hạnh: "Bổ sung thêm, chị ấy là người chị hơn mình sáu tuổi."Nhậm Giảo: "...?" Nhậm Giảo: "Mình thật sự muốn đấm cậu đó.""Mình chưa bao giờ nói chị ấy là chị ruột của mình." Hoài Hạnh cười ranh mãnh: "Là cậu tự hiểu nhầm thôi, Giảo Giảo à."Vừa nói xong, cửa thang máy mở. Sở Vãn Đường vừa đến tầng lầu này thì trông thấy Hoài Hạnh và Nhậm Giảo đang ở khu nghỉ.Hoài Hạnh quay sang Nhậm Giảo cười tươi rói: "Bọn mình đi ăn đây, Giảo Giảo."Nhậm Giảo vừa thấy Sở Vãn Đường liền hơi run, cô vẫn có chút sợ vị Sở tổng này. Vội vã phất tay: "Được được, đi đi."Trong khoang thang máy, ánh mắt của nhân viên cứ mơ hồ lướt qua hai người họ. Cũng có người hỏi bạn đồng nghiệp nên ăn gì trưa nay để làm dịu không khí.Chỉ là mấy group chat kín trong công ty thì gần như phát nổ.Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường dường như không nhận ra gì cả.Xuống đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Sở Vãn Đường chủ động kéo tay Hoài Hạnh nắm lấy.Cô quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng, lúc này mới nhớ ra phải "trách mắng" người kia: "Bề ngoài thì hứa hẹn ngon lành là về nhà ngủ bù, kết quả là ngồi chờ cả buổi sáng trong quán cà phê." Cô hỏi, "Bề ngoài nghe lời, bên trong làm trái, đúng không, Hạnh Hạnh?"Hoài Hạnh không né tránh ánh nhìn của chị: "Sao chị vừa nói câu này lại vừa cười vậy? Sở tổng."Cô kéo dài giọng, "Ồ, chắc do Sở tổng của chúng ta trời sinh đã có đôi môi biết cười."Sở Vãn Đường: "Không phải." Cô bất lực lắm rồi: "Là cứ nghĩ đến em thì sẽ cười, nhìn thấy em là sẽ cười."Cô bước đến bên xe, kéo cửa ghế sau ra, "Có thể ôm nhau một lát rồi hẵng đi ăn không?"Hồi còn ở Lam Linh, ôm nhau trong bãi đỗ xe tầng hầm là chuyện hai người từng làm rất nhiều lần.Hoài Hạnh thành thạo chui vào xe, cửa xe vừa đóng lại, cô không đợi Sở Vãn Đường vòng tay ôm mình, mà chủ động vòng tay qua cổ Sở Vãn Đường, cơ thể dán sát lại gần, ôm chặt.Không gian kín đáo, ánh sáng lờ mờ, không ai quấy rầy họ.Tiếng nuốt nước bọt của Sở Vãn Đường cũng không giấu được. Cô vòng tay ôm lấy eo của Hoài Hạnh, nhưng vẫn chưa động đậy.Hoài Hạnh mím chặt môi, hơi nghiêng đầu tựa lên vai Sở Vãn Đường. Giọng cô rất khẽ vang lên bên tai Sở Vãn Đường: "Em nhớ chị lắm, chị à."Sở Vãn Đường vòng tay ôm cô chặt hơn, khẽ đáp: "Chị biết." Lại nói thêm: "Chị cũng nhớ em lắm."Tiếng hô hấp dường như cũng bị phóng đại, những sợi tóc rũ xuống chạm vào xương quai xanh của nhau, như lông vũ khẽ quét qua mặt hồ phẳng lặng.Trong mấy phút tiếp theo, cả hai không ai lên tiếng.Trong bãi đỗ xe có xe ra vào, nhưng ánh sáng không chiếu tới chỗ họ.Bất chợt, một tiếng sấm vang lên rất rõ ràng. Âm thanh bất ngờ khiến Sở Vãn Đường cứng người lại, cô càng ôm Hoài Hạnh chặt hơn.Hoài Hạnh theo phản xạ đưa tay bịt tai chị lại. Tối qua khi cùng chị lắp xong bộ xếp hình, Hoài Hạnh đã biết được nguyên nhân vì sao chị sợ tiếng sấm.Lúc này, Hoài Hạnh thả một tay ra, ghé sát vào tai chị thì thầm: "Em có xem tài liệu khoa học phổ thông rồi, có mấy cách để giảm nỗi sợ với tiếng sấm. Một trong số đó là chuyển hướng sự chú ý, dùng hoạt động dòng chảy* để chiếm dụng tài nguyên não bộ."Cô nhẹ giọng hỏi: "Sở Sở, có muốn hôn không?"Giây tiếp theo, môi cô đã bị đôi môi kia chính xác khóa lại.Lời tác giả:Thời kỳ mập mờ là được hôn đúng không... bật lửa đốt thuốcChú thích:*Hoạt động dòng chảy là những hoạt động khiến con người chìm đắm, tập trung cao độ đến mức quên cả thời gian, như đọc sách, chơi nhạc, vẽ tranh, v.v.