[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 104



Chuông báo thức vang lên, Hoài Hạnh nửa nhắm nửa mở mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ là tám giờ sáng, rèm cửa được kéo rất kín, phòng ngủ chính chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt vào. Cô hít sâu một hơi, chống tay ngồi dậy khỏi giường để đi rửa mặt.

Từ khu Thành Sơn Công Quán đến công ty không xa, nếu ngày thường không dậy sớm tập thể dục, cô thường sẽ dậy lúc tám giờ hai mươi, vẫn kịp đến làm.

Còn hôm nay cô dậy sớm hai mươi phút là vì tối qua đã hẹn với Sở Vãn Đường sẽ cùng nhau ăn sáng.

Trước đây khi còn cùng làm ở Lam Linh, hai người cũng thường ăn sáng chung rồi mới đi làm, bây giờ sau năm năm lại cùng đi làm trở lại, thói quen này không thể bỏ.

Trong lúc đánh răng, cô đứng ở lan can tầng hai, cúi đầu nhìn về phía nhà bếp.

Nhưng cửa che khuất nên không thấy rõ, chỉ nhìn được một đoạn bắp chân nhỏ đang đứng trước bếp gas. Trước khi bọt kem đánh răng chảy xuống, cô vội vàng quay lại vào phòng tắm.

Lúc ra ngoài lần nữa thì bữa sáng do Sở Vãn Đường làm đã được dọn sẵn trên bàn. Là hai tô mì rau thanh đạm, bên cạnh là đĩa trứng ốp-la và vài lát cam đã được cắt sẵn.

Thấy cô xuất hiện, Sở Vãn Đường đứng dưới lầu, mỉm cười vẫy tay với cô.

Hoài Hạnh bước xuống cầu thang, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Cam này ở đâu ra vậy?" Cô nhớ trong tủ lạnh không có.

"Mua trên ứng dụng đó, bây giờ ngành nào cũng cạnh tranh dữ lắm, phần mềm giao đồ tươi sống này từ sáu rưỡi sáng đã giao được rồi." Sở Vãn Đường tiến lên đón, "Cam này ngọt, không chua đâu."

"Chị ăn thử rồi à?" Hoài Hạnh bước lại gần cô.

Sở Vãn Đường nhìn thẳng vào mắt cô: "Ừm."

Hoài Hạnh cười rạng rỡ, vòng tay qua cổ chị, thì thầm: "Vậy cho tôi thử với." Rồi liếm nhẹ môi chị, nhưng lại nhíu mày, "Hình như không cảm nhận được vị, là tôi ăn sai cách à?"

Sở Vãn Đường nghi ngờ mình sắp bị người trước mặt câu chết mất.

Cô biết bây giờ không thể quá vội vàng, nên tối qua cũng không đuổi theo, thực sự ở phòng cho khách ngủ. Hai người nhắn tin với nhau từ trên lầu xuống dưới lầu, hẹn sáng nay dậy sớm ăn sáng.

Nhưng cả hai đều hiểu rõ, ngoài bữa sáng, còn có điều gì đó khác.

Cô vòng tay ôm lấy eo Hoài Hạnh, tiến lại gần hơn, khép mắt, hé môi: "Thử lại lần nữa đi, Hạnh Hạnh."

Hoài Hạnh nhận lời mời, chiếc lưỡi mang vị bạc hà nồng đậm lướt vào miệng cô, chậm rãi thưởng thức. Người cũng không đứng yên, từng bước lui về sau, người kia thì tiến về phía trước.

Cho đến khi Sở Vãn Đường ngồi dựa lưng vào ghế sofa, còn Hoài Hạnh thì ngồi trên đùi cô.

Lòng bàn tay cô áp lên eo Hoài Hạnh, còn đầu ngón tay Hoài Hạnh vẽ vòng tròn trên cổ cô.

Sáng sớm mới quá tám giờ, không khí trong lành, ánh nắng vẫn chưa gắt, chỉ mang theo chút hơi ấm lười biếng quét qua thành phố này.

Họ kết thúc nụ hôn ước định dưới ánh nắng ấm áp ấy.

Hoài Hạnh nằm sấp trên người Sở Vãn Đường, môi bóng loáng, hơi thở hơi gấp. Cô đưa tay lên xem đồng hồ, giọng mềm mại: "Chút nữa phải ăn sáng nhanh hơn chút rồi."

Sở Vãn Đường hít lấy hương thơm dịu nhẹ từ người em, lúm đồng tiền nơi khóe môi không thể giấu nổi, giọng nói cũng ngập tràn ý cười: "Nãy giờ không phải bữa sáng à?"

"Là món tráng miệng trước bữa ăn."

Hoài Hạnh vừa nói vừa ngồi dậy khỏi lòng chị, đưa tay kéo chị đứng dậy: "Nhanh lên nào, không là trễ mất."

Sở Vãn Đường đi theo, giọng lười nhác: "Vậy còn có món tráng miệng sau bữa ăn không?"

Hoài Hạnh nhận xét: "Tham thực cực thân."

"Chị xưa giờ vẫn vậy."

Tuy nói vậy, nhưng trước khi ra khỏi nhà, Hoài Hạnh vẫn hôn nhẹ lên môi Sở Vãn Đường một cái, xem như món tráng miệng sau bữa ăn.

Sau đó, hai người cùng mỉm cười rời khỏi căn hộ, xuống tầng hầm B1.

Chú Thái lái xe phía trước, hai người họ ngồi ở ghế sau. Âm thanh từ khắp mọi nẻo đường ùa vào trong xe, Hoài Hạnh tựa vào người Sở Vãn Đường, cổ tay trái nâng lên lướt xem tin tức buổi sáng trên điện thoại, còn tay phải thì đan chặt mười ngón với Sở Vãn Đường.

Ánh mắt Sở Vãn Đường dịu dàng nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của họ. Cả cuối tuần vừa qua thực sự trôi qua như một giấc mộng, không hề chân thực, nhưng lúc này đây cô thật sự đang nắm tay Hoài Hạnh, không phải mơ, cũng không phải ảo giác.

Nghĩ vậy, cô khẽ nâng bàn tay họ đang nắm lên, in một nụ hôn mềm mại lên mu bàn tay của Hoài Hạnh.

Đầu ngón tay đang lướt xem tin tức của Hoài Hạnh khựng lại, cô nghi hoặc nhìn chị, nhưng không nói gì.

"Phải luôn nắm tay nhau nhé." Sở Vãn Đường khẽ nói bên tai cô.

Hoài Hạnh nghe vậy, ở tại nơi Sở Vãn Đường không nhìn thấy, lông mi của cô khẽ run lên. Đợi đến khi Sở Vãn Đường quay sang, cô mới mỉm cười nhẹ: "Ừ."

Tám giờ năm mươi tám phút, xe dừng tại quảng trường trước tòa nhà của công ty. Cùng lúc đó, Lục Hàm Nguyệt cũng vừa đến nơi, suýt nữa là trễ.

Thấy hai người họ bước xuống từ cùng một chiếc xe, Lục Hàm Nguyệt chào: "Chào buổi sáng, Tiểu Hạnh, Giám đốc Sở." Cô nhướng mày, nhất quyết hỏi thêm một câu: "Hai người hôm nay đi làm chung hả? Thật là... hoàn toàn trong sức tưởng tượng đó nha."

Câu này là muốn Hoài Hạnh trả lời. Cô bước tới vỗ vai Lục Hàm Nguyệt: "Làm quen đi."

Sở Vãn Đường từ lâu đã không còn thành kiến gì với "song sinh thụ" Lục Hàm Nguyệt nữa, cô dần hiểu ra thế giới này cũng có sự thân thiết trong tình bạn. Cô mỉm cười đáp: "Là tôi muốn đi nhờ xe Hoài tổng."

Trong năm năm vừa rồi, bên cạnh cô có Tô Trừng và Vạn Y, còn nếu bên Hoài Hạnh không có Lục Hàm Nguyệt, chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn. Ít nhất thì cũng có người phát hiện ra nỗi đau của Hoài Hạnh trong đêm sinh nhật tuổi 22.

Nghĩ đến chuyện đó, ánh mắt của Sở Vãn Đường vô thức rơi lên người Hoài Hạnh, cảm giác áy náy lại bủa vây lấy cô.

Hoài Hạnh thấy cô đi chậm lại, liền quay đầu lại trong lúc đang trò chuyện với Lục Hàm Nguyệt, cười nói với cô: "Giám đốc Sở mau lên, không là lát nữa trễ giờ đó."

Sở Vãn Đường hoàn hồn: "Được."

Không sao cả, sinh nhật 28 tuổi năm sau của Hoài Hạnh, hai người họ có thể cùng nhau trải qua.

....

Hoài Hạnh đi công tác một tháng, nhưng không hề bỏ sót bất kỳ tiến độ nào của công ty.

Sau khi kết thúc cuộc họp về show diễn, cô lại tham dự một cuộc họp khác liên quan đến chi tiết việc hợp tác trước đó với Văn phòng di sản văn hóa phi vật thể Hoa Tú để thành lập xưởng thủ công. Sắp tới, Hải Thành sẽ tổ chức một hội nghị quy mô lớn liên quan đến di sản văn hóa phi vật thể, và Đinh Dung đã sắp xếp cô phụ trách công việc này.

Đến khi quay lại văn phòng, thời gian đã là mười một giờ rưỡi trưa. Trong tháng qua, chậu sen đá mà cô từng lấy từ phòng làm việc của Sở Vãn Đường đã được Lục Hàm Nguyệt tưới nước giúp, sinh trưởng rất tốt.

Cô đứng bên cửa sổ, vươn vai một cái, rồi sờ vào chậu cây. Cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Hàm Nguyệt bước vào.

Cô cầm theo chiếc cốc, ngồi xuống ghế sofa, có chút phiền muộn nói: "Chị tôi hôm nay dọn đến nhà cô sống rồi."

Thấy bạn quay đầu nhìn mình, cô không nhịn được hỏi: "Có liên quan đến cậu không đấy, Tiểu Hạnh?"

Hoài Hạnh: "Có."

"Vậy hai người tối qua nói gì thế? Cũng đâu có giống như là cãi nhau?"

"Đó là quyết định của chị Tuế Tuế."

Lục Hàm Nguyệt vắt chân, thở dài: "Thật ra tôi cũng đoán ra một chút." Cô nói với vẻ chắc chắn: "Cậu đã từ chối chị tôi rồi, đúng không?"

Hoài Hạnh ngồi xuống bên cạnh cô, không phủ nhận: "Ừ."

"Nghe như chuyện lạ..." Lục Hàm Nguyệt ngước nhìn trần nhà: "Nếu bà cụ trong nhà biết hai chị em chúng tôi đều đồng tính, cảnh tượng đó sẽ náo nhiệt lắm đấy, trước giờ cứ giục chị tôi lấy chồng mãi."

Cô lại ngừng một lúc, giọng mang theo chút buồn bã: "Nhưng tôi từng nghĩ có lẽ chị tôi sẽ có chút hy vọng."

Hoài Hạnh cụp mắt xuống: "Tôi không có cách nào khác."

"Ây dà, không sao mà, tình cảm là thế mà, cậu không ép buộc bản thân tôi thấy vậy là rất tốt rồi." Lục Hàm Nguyệt muốn làm dịu bầu không khí, không để nó u ám như vậy, "Chị tôi ấy mà, để người hoàn hảo như vậy nếm chút khổ đau vì tình yêu, tôi quá là ủng hộ. Cậu biết không, chị ấy thật sự rất kiêu ngạo, toàn là người khác theo đuổi, chưa từng có ai khiến chị ấy không có cơ hội. Hồi còn đi học thì nói phải chăm học, vào nhà hát rồi lại nói phải chăm chỉ làm việc..."

"Thua một ván ở chỗ cậu, cũng coi như là một trải nghiệm mới mẻ với chị ấy, cậu đừng để trong lòng, không sao đâu."

Hoài Hạnh hít một hơi, gọi cô ấy một tiếng: "Hàm Nguyệt."

"Sao?"

Hoài Hạnh chỉ cười hỏi: "Chị Tuế Tuế có biết cậu nói về chị ấy thế này không?"

Lục Hàm Nguyệt: "Haha, đừng nói với chị ấy nha."

Cô khoác vai Hoài Hạnh: "Thật ra ý tôi là, dù cậu có quyết định thế nào, tôi cũng sẽ luôn ủng hộ cậu, bạn Tiểu Hạnh à, còn có tôi ở đây mà." Tay phải cô nắm lại thành nắm đấm, nghiêm túc nói: "Nếu Sở Vãn Đường lại dám làm gì có lỗi với cậu, tôi sẽ..."

"Chị ấy rất tốt, sẽ không làm gì tôi đâu." Lời của Hoài Hạnh tuy là vậy, nhưng hơi thở lại có phần khó khăn. Cô nhìn sang chậu sen đá bên cửa sổ: "Đợi show diễn kết thúc, chị ấy sẽ trở về Kinh thành, mọi thứ cũng sẽ kết thúc."

Lục Hàm Nguyệt im lặng, nhất thời không biết nói gì. Một lúc sau, cô mới cất lời: "Phải vui lên đấy, Hoài Tiểu Hạnh."

Hoài Hạnh khẽ cười: "Tôi sẽ vui mà." Cô đứng dậy: "Vẫn còn việc phải xử lý, tôi đi làm việc tiếp đây."

***

Tổ chức một buổi trình diễn thật sự rất tốn sức, chỉ riêng việc xác nhận các công đoạn kỹ thuật cũng đã mất kha khá thời gian, lại còn phải đẩy mạnh công tác truyền thông và làm nóng dư luận.

Sáng thứ Sáu, bên bộ phận marketing nghĩ ra một ý tưởng, họ cảm thấy không nên phí hoài gương mặt của Hoài tổng và Lục tổng, nên hỏi hai người có thể quay một vlog chuẩn bị cho buổi trình diễn không, không cần quay quá chi tiết.

Lục Hàm Nguyệt nói: "Tôi thì không cần đâu, để Hoài tổng một mình quay là được rồi. Hồi trước lúc blogger triệu view kia đến quay nhà máy nuôi tằm ngoài ngoại ô, tôi cũng đã lên hình rồi."

Cô nháy mắt với Hoài Hạnh: "Để Hoài tổng lên hình đi."

Hoài Hạnh hiểu ý Lục Hàm Nguyệt.

Bề ngoài thì Lục Tuyết Dung phân công hai người họ cùng quản lý công ty, nhưng thật ra ai cũng biết quyền lực trong tay Hoài Hạnh nhiều hơn. Ngay từ đầu Lục Hàm Nguyệt cũng đã nói, Hoài Hạnh có thể tự đưa ra quyết định mà không cần bàn bạc với cô, nhưng những quyết định quan trọng của cô thì nhất định phải có sự đồng ý của Hoài Hạnh mới được tiến hành.

Đây cũng là kết quả được huấn luyện trong mấy năm qua, Lục Hàm Nguyệt đã rất cố gắng, còn Hoài Hạnh thì càng nỗ lực không ngừng.

Vì vậy, Lục Hàm Nguyệt muốn để lần xuất hiện này do nòng cốt của công ty, Hoài Hạnh đảm nhận.

Huống hồ, Hoài Hạnh cũng đã cống hiến rất nhiều cho show diễn lần này.

Đối với điều này, Hoài Hạnh nhận lời: "Được."

Bên bộ phận marketing lập tức gửi đến một chiếc máy quay bỏ túi và các thiết bị khác, có thể cầm tay hoặc kẹp ở cổ áo đều được.

Tuy nhiên, kinh nghiệm quay vlog của Hoài Hạnh không nhiều, nhiều nhất cô chỉ chụp vài tấm ảnh, mà đa phần là ảnh phong cảnh. Giờ đột ngột phải quay video dạng ghi lại công việc, cô nhìn vào bảng checklist mà bộ phận marketing đưa cho, không khỏi thở dài một hơi.

Trong bảng biểu có ghi bước đầu tiên là đến văn phòng nhóm thiết kế quay lại cảnh làm việc của các nhà thiết kế, nhân tiện phỏng vấn vài người. Ngay cả câu hỏi cũng đã được soạn sẵn.

Hoài Hạnh nhắn tin cho Sở Vãn Đường: 【Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của mọi người quay video.】

Sở kẹo mềm: 【Không phải đã có nhiếp ảnh gia quay rồi sao?】

Hoài Hạnh: 【Phải quay vlog từ góc nhìn của tôi.】

【Sau đó còn phải quay cảnh huấn luyện của người mẫu nữa.】

Sở kẹo mềm: 【Được, chị đã nói trước với họ rồi, chị đợi em.】

Hoài Hạnh cầm máy quay bỏ túi rời khỏi văn phòng, đi ngang qua khu vực làm việc chung bên ngoài. Một số nhân viên có phần ngại ngùng liền tránh né ống kính, lại nhìn thấy sếp của mình gõ cửa văn phòng nhóm thiết kế.

Hoài Hạnh đi theo quy trình, chào hỏi mấy nhà thiết kế bên ngoài, lần lượt hỏi các câu liên quan đến show diễn lần này, ví dụ như nguồn cảm hứng, ý tưởng thiết kế v....v.

Bầu không khí nhẹ nhàng kết thúc phần phỏng vấn bên ngoài, cô gõ cửa văn phòng của giám đốc, sau khi được cho phép thì đẩy cửa bước vào.

Sở Vãn Đường đã quá quen với các loại ống kính máy quay, nhưng nhìn bộ dạng của Hoài Hạnh vẫn khiến khóe môi cô không kìm được mà cong lên.

Cô nghiêm túc lại, chống cằm, làm như rất bất ngờ gọi: "Hoài tổng."

Cô hỏi: "Có gì cần chỉ thị sao?"

"Không có." Hoài Hạnh quay vài cảnh trong văn phòng, rồi bước đến bên cạnh Sở Vãn Đường, đứng ở một khoảng cách rất gần.

Cô đưa tay lên, hướng ống kính về phía cả hai người, nghiêm túc hỏi: "Muốn hỏi giám đốc Sở, điều mà chị mong chờ nhất trong buổi trình diễn lần này là gì?"

Sở Vãn Đường đáp lại rất chính thống: "Cá nhân tôi mong chờ nhất là..." Những lời cô nói rất phong phú, đầy sinh động, đủ để nâng cao kỳ vọng của mọi người đối với show diễn.

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Sở Vãn Đường đều trả lời rất lưu loát.

Câu hỏi cuối cùng là do Hoài Hạnh cố ý xen vào, cô hỏi: "Tại sao giám đốc Sở lại đến Tơ Quý ứng tuyển làm giám đốc thiết kế tạm thời lần này?"

Sở Vãn Đường quay đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: "Lý do đầu tiên là vì buổi trình diễn này đối với tôi là một thử thách, lý do thứ hai là vì Lam Linh và Tơ Quý có hợp tác..."

"Nhưng quan trọng hơn cả là vì một người, một người rất quan trọng với tôi. Tôi nghĩ cô ấy cần tôi, vì vậy tôi đã đến."

Ánh mắt hai người quấn chặt lấy nhau, không thể rời ra.

Hoài Hạnh mím môi, hỏi: "Vậy chị có biết lý do chính mà cô ấy tung lưỡi câu không?"

"Không biết..."

"Cô ấy biết chị sẽ đến, biết người sợ sấm sét là chị, mà tháng 7, 8 ở Kinh Thành thì sấm chớp quá nhiều." Hoài Hạnh bất đắc dĩ để lộ ra tình cảm chẳng thể giấu nổi, cô nhìn vào mắt Sở Vãn Đường: "Nhưng ở Hải Thành tháng 7, 8 lại chẳng mấy khi có giông bão, chỉ hai ba trận thôi."

Sở Vãn Đường sững sờ mấy giây, vừa kinh ngạc vừa nghẹn ngào. Sau khi phản ứng lại, cô đặt trán lên eo của Hoài Hạnh, khẽ hỏi: "Có thể đừng quay nữa được không, Hạnh Hạnh?"

Hoài Hạnh nhìn tấm rèm sáo kín mít bên cửa ra vào, mỉm cười nói: "Không sao đâu, tôi sẽ xóa đoạn này đi, chỉ có hai chúng ta biết thôi."

Nói rồi, cô đưa tay trái ra sau ghế của Sở Vãn Đường, cúi đầu xuống, dưới ống kính đang quay lại, khẽ hôn lên má Sở Vãn Đường.

Cô khẽ nói:"Hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần nóng lắm." Cô mời, "Giám đốc Sở có muốn cùng tôi đến Vân Tê Nguyên tránh nóng không?"

Lời tác giả:

Các bạn ơi, chưa hết ngọt đâu, yên tâm ăn đường nha!

Chỉ là~~~ ahihi

Tối mai tám giờ nhớ đến đúng hẹn nhé~~~ (Tôi nghĩ mình viết kịp đấy)

Nhớ để lại bình luận nha các bạn: Thấy mọi người vừa hóng vừa run cũng trở thành thú vui của tôi rồi (không đùa đâu đó).

Faye: Hoài Hạnh giờ tâm cơ phết nhỉ, hết chị tâm cơ tới em tâm cơ, hóa ra đã giăng sẵn để chị đến Kinh Thành, nghe thì cảm động nhưng có vẻ bẫy theo chuỗi, nghe mùi này thì chắc hết show là đá chị ra chuồng gà....

Mai mấy bạn nhớ đón coi H, tác giả dặn rùi đó. (Mai 8h cái beng là mình phải lên cướp text, sợ Tấn Giang khóa :))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...