[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 101
Nếu nói xưng hô "Sở Sở" phần lớn chỉ được dùng khi giữa hai người đang mập mờ tình ý, thì cách gọi "chị" lại mang ý nghĩa không giới hạn, và nó xuyên suốt cả quá khứ của họ.Dù là trong hoàn cảnh hay địa điểm nào, Hoài Hạnh đều có thể gọi cô như thế. Hai từ ấy là minh chứng cho sáu năm giữa họ, chứng kiến họ từ lần đầu gặp gỡ, sống cùng nhau, rồi đến khi chia xa.Sở Vãn Đường cứ ngỡ mình nghe nhầm. Trong suốt năm năm qua, những khoảnh khắc như vậy không ít, nhưng mỗi lần cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì đều không thấy bóng dáng Hoài Hạnh đâu.Và đến khi thật sự được gặp lại Hoài Hạnh, cô cũng chẳng còn nghe thấy cách gọi đó nữa, "chị Vãn Đường" sao có thể giống với một tiếng "chị".Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ rất gần, đến mức môi cô còn cảm nhận được luồng hơi khe khẽ lay động theo lời Hoài Hạnh thốt ra.Không phải ảo giác. Toàn bộ sự chú ý của cô đều bị hút về tiếng gọi mang ý nghĩa tiến thêm một bước đó."Vừa rồi em gọi chị là gì?" Sở Vãn Đường vẫn không thể tin nổi.Cô hơi ngả đầu ra sau, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh long lanh của Hoài Hạnh, có chút không chắc chắn hỏi: "Có thể gọi lại một lần nữa không, Hạnh Hạnh?"Ánh mắt quá nóng bỏng, Hoài Hạnh quay mặt đi, khẽ đáp: "Không gọi nữa."Cô thử giãy ra khỏi vòng tay của Sở Vãn Đường, nhưng đối phương ôm chặt eo cô, rõ ràng không có ý định để cô đi.Cô lại quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt đầy chờ mong của Sở Vãn Đường. Đôi môi cô mím nhẹ, không nói một lời.Ánh mắt họ như hai con cá lượn lờ dưới mặt nước, không ai chịu ngoi lên phá vỡ lớp sóng trong suốt này.Ngay khi Hoài Hạnh cảm thấy mình sắp đếm được cả số sợi mi của Sở Vãn Đường, người phụ nữ trước mắt đã nghiêng người lại gần, làm mặt nước dậy sóng.Sở Vãn Đường tựa trán lên vai phải cô, tay vẫn ôm eo cô, giọng trầm khàn tha thiết: "...Gọi chị một tiếng nữa đi, chị muốn nghe."Hoài Hạnh im lặng vài giây, đưa tay nhẹ nhàng xoay mặt cô lại.Cả thế giới như thu nhỏ lại trước mắt họ. Ngón tay Hoài Hạnh dịu dàng lướt trên gò má chị, khóe môi khẽ cong, giọng điệu cũng cao hơn một chút, hỏi: "'Chị' muốn nghe đến thế sao? Đến nỗi còn quên mất chuyện vừa nãy mình nói gì."Âm cuối vừa rơi xuống, lúm đồng tiền trên má Sở Vãn Đường cũng hiện ra. Vô cùng toại nguyện vì nghe được cách xưng hô ấy thêm lần nữa, cô mấp máy môi, thốt lên hai chữ: "Xin lỗi."Nói xong, cô điều chỉnh tư thế, đẩy đống bản vẽ trên bàn sang một bên, chừa lại một khoảng trống rồi nhẹ nhàng bế Hoài Hạnh đặt ngồi lên đó.Hai chân Hoài Hạnh lơ lửng, tay đặt lên vai Sở Vãn Đường. Cô nhắm mắt, hơi cúi đầu, đón lấy nụ hôn không tính là đến muộn của Sở Vãn Đường.Một tay Sở Vãn Đường ôm lấy eo cô, tay kia chống lên mặt bàn, năm ngón tay dang ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên bàn gỗ mang theo vẻ hững hờ khó tả.Gió đêm vẫn còn oi nóng len qua khe cửa sổ, rèm cửa lay động, bản vẽ trên cùng cũng lay lất theo, tóc của hai người phụ nữ trong phòng khẽ đung đưa cùng làn gió ấy.Đây là nụ hôn thứ tư kể từ khi họ gặp lại nhau.Tỉnh táo hơn đêm uống rượu đào, rõ ràng hơn đêm mưa giông, và nhẹ nhõm hơn mười phút trong xe ô tô hôm ấy... Vì họ không còn phải đếm ngược, cũng chẳng cần lo tiếng chuông sẽ vang lên bất kỳ lúc nào nữa.Mùi bạc hà the mát từ kem đánh răng vẫn còn lưu lại trong miệng hai người, hơi thở đã sớm rối thành từng sợi đan xen, tiếng thở khe khẽ như cơn gió mùa xuân lướt qua cánh hoa, mang theo chút ngọt ngào nhẹ nhàng như có như không.Tất cả nỗi nhớ đều dồn vào nụ hôn ấy, khiến nó càng lúc càng thêm đậm sâu, như hòa quyện thêm mùi hương nồng nàn.Không cách nào kết thúc quá nhanh, môi vừa tách ra đã lại lập tức áp vào nhau.Kỹ thuật hôn của Hoài Hạnh là do Sở Vãn Đường dạy cô từng chút một, họ quá hiểu thói quen của nhau, biết rõ lúc nào nên mút, nên kéo, nên quấn quýt hay truy đuổi. Hai chiếc lưỡi để lại tràn đầy hương vị và dấu vết trong miệng nhau.Khi kết thúc, Hoài Hạnh hơi thở hổn hển, vùng da quanh mắt hơi đỏ lên vì bị hôn quá mức, trong mắt còn mờ mờ hơi nước.Cô vòng tay qua cổ Sở Vãn Đường, mặt vùi vào vai chị. Làn da nơi cổ và má hai người không có gì ngăn cách, truyền lại hơi ấm cho nhau.Không biết từ khi nào, phần thân trên hai người đã sát chặt vào nhau, cùng cảm nhận những đường cong, sự mềm mại và cả nhịp tim cộng hưởng của đối phương.Cằm Sở Vãn Đường khẽ cọ lên tóc Hoài Hạnh, nhiệt độ nơi eo cô gái trẻ chân thật lan vào lòng bàn tay cô.Nụ cười trên mặt không giấu đi đâu được, cô nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn hôn nữa không?""Không." Hoài Hạnh ngẩng đầu, buông tay khỏi cổ cô, định nhảy xuống khỏi bàn: "Tôi muốn nghỉ ngơi."Sở Vãn Đường chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Được."Cô rất muốn giữ Hoài Hạnh lại qua đêm, nhưng cũng hiểu rõ lúc này không thể nói ra điều đó. Cô không biết mối quan hệ hiện tại giữa họ là gì, nhưng cô biết Hoài Hạnh vừa đi công tác về, vẫn còn rất mệt.Ừm...Cũng không phải là giữ lại để xảy ra chuyện gì đó...Chỉ là, nỗi nhớ vẫn chưa được thỏa hết, cô chỉ muốn ở bên Hoài Hạnh thêm một chút thôi.Chỉ vậy mà thôi."Chị tiễn em." Vòng tay trống không, lòng bàn tay cũng chạm phải khoảng không, dư vị trong miệng cũng dần phai đi.Sở Vãn Đường cố nén cảm giác không nỡ, nở một nụ cười khổ sở.Hoài Hạnh nhìn dáng vẻ đó của chị, khẽ ho một tiếng, đáp: "Được."Hai người một trước một sau bước ra khỏi thư phòng, rẽ phải là hướng ra cửa chính.Hoài Hạnh thong thả bước về phía đó, Sở Vãn Đường không nhanh không chậm đi sau, mắt dõi theo đuôi tóc nhún nhảy của em, lúm đồng tiền bên môi lại không kiềm được mà hiện lên.Ai ngờ Hoài Hạnh chưa kịp thay giày đã quay đầu lại nhìn cô, nói: "Tôi để quên đồ trong phòng khách rồi.""Quên cái gì vậy?" Sở Vãn Đường hơi nhướng mày.Hoài Hạnh khẽ ho: "Để tôi vào tìm."Cô lại lần nữa bước ngang qua trước mặt Sở Vãn Đường, hương thơm nhàn nhạt lập tức lan vào mũi chị.Sở Vãn Đường đứng yên tại chỗ, tầm nhìn có hơi bị che khuất, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng phản chiếu trên cửa sổ sát đất.Cô lần nữa đi theo, thấy Hoài Hạnh đang lục lọi gì đó trên ghế sofa, miệng lẩm bẩm: "Ủa, cái đó đâu mất rồi ta?""Có khi nào lần trước để trong phòng ngủ chính không?" Sở Vãn Đường tiến lại gần, nghiêm túc hỏi.Hoài Hạnh gật đầu: "Rất có thể."Sở Vãn Đường: "Ừm."Hoài Hạnh nhìn chằm chằm cô: "Chị cười gì vậy?""Chị có cười gì đâu." Tuy miệng nói thế, nhưng giọng lại đầy vui vẻ."Tôi vừa thấy rồi đấy nhé."Sở Vãn Đường ghé sát lại gần, hỏi: "Muốn kiểm tra không?"Hoài Hạnh: "Được."Cô nhặt lấy chiếc đánh dấu sách đang kẹp trong quyển sách văn học trên ghế sofa, ra vẻ chăm chú đặt ngang môi Sở Vãn Đường như để so sánh độ cong nơi khóe môi của chị, rồi khẽ hừ một tiếng: "Khóe miệng chị đúng là cong lên rồi đấy, Sở Vãn Đường.""Trời sinh đã là môi hay cười, hết cách rồi." Sở Vãn Đường nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoài Hạnh, mặt mày thả lỏng, ánh mắt dịu dàng.Hoài Hạnh: "......"Cô đặt chiếc đánh dấu sách xuống, không tiếp tục dây dưa với Sở Vãn Đường nữa, cằm hơi ngẩng lên: "Tôi lên lầu tìm đồ."Sở Vãn Đường: "Được."Cô vẫn không nhanh không chậm đi sau Hoài Hạnh, dõi theo bước chân em leo lên từng bậc cầu thang.Lên đến tầng hai, thấy Hoài Hạnh mở cửa phòng ngủ chính, cô cũng tiện tay tắt đèn tầng dưới, rồi bước vào theo.Một cái cớ vụng về lại khiến cô vui đến mức không thể giấu nổi.Hoài Hạnh chẳng buồn diễn nữa, kéo chăn của chị ra rồi chui vào nằm, đeo luôn chiếc bịt mắt của chị, đôi môi lộ ra bên ngoài mấp máy: "Tìm không thấy, cứ vậy đi, chúc ngủ ngon.""Ngủ ngon."Nụ cười trên môi Sở Vãn Đường càng thêm rạng rỡ, phong thư hoa mùa xuân trên bàn làm việc như trong khoảnh khắc ấy lại nở rộ trở lại, y hệt như ban đầu.Cô khẽ "ừ" một tiếng đáp lời, rồi cũng kéo chăn lên chui vào nằm cùng.Thời tiết khá oi, trong phòng có điều hòa đang chạy, chăn đắp là loại mỏng cho mùa hè.Hai người nằm cách nhau một khoảng, không quá sát gần nhau.Sở Vãn Đường đan hai tay để lên bụng, nghiêng đầu, mượn ánh sáng ấm dịu từ chiếc đèn ngủ để nhìn Hoài Hạnh.Ánh mắt cô chẳng chút kiêng dè, cứ thế lướt qua sống mũi của Hoài Hạnh, rồi đến đôi môi đầy đặn, ướt mềm, cằm thì dường như đã gầy hơn một chút so với trước chuyến công tác, tiếp đến là chiếc cổ khẽ phập phồng theo nhịp thở..."Cây lược ngọc đâu rồi?" Hoài Hạnh đột nhiên lên tiếng, quay đầu sang nhìn cô hỏi.Sở Vãn Đường hoàn hồn lại: "Trong ngăn kéo."Cô kéo ngăn tủ ra, lấy cây lược ngọc mình từng mua, đặt vào tay Hoài Hạnh: "Không ngủ được à?""Không phải." Hoài Hạnh nắm lấy cây lược mát lạnh. Cảm giác cầm trên tay khác với cái cô đang sở hữu, "Chỉ là lần trước không thấy, nay chợt nhớ ra nên hỏi thôi."Sở Vãn Đường nghiêng người chống tay ngồi dậy: "Còn muốn hỏi gì nữa không?""Không còn.""Hạnh Hạnh..." Sở Vãn Đường khẽ gọi tên cô.Đến bây giờ cô mới biết, thì ra chua xót và ngọt ngào cũng có thể cùng một lúc tồn tại trong tim, chính như giây phút này đây.Chỉ mới một tháng trước, họ thậm chí hai từ bạn bè "cũng có thể không phải" là vậy. Thế mà tối nay Hoài Hạnh lại đang nằm ngay bên cạnh cô.Cô không biết Hoài Hạnh trong khoảng thời gian này đang suy nghĩ gì, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được lòng cô đang tràn ngập những cảm xúc tích cực.Là tác dụng của nước mắt sao? Hay là... Hoài Hạnh đã cảm nhận được tấm chân tình của cô?Hoài Hạnh hỏi lại: "Chị không ngủ được à?""Có chút.""Vậy phải làm gì mới ngủ được?""Ôm em.""Có chắc là chỉ ôm không?"Sở Vãn Đường nghe thế bật cười khẽ: "Chắc chắn rồi."Hoài Hạnh đặt cây lược ngọc dưới gối, không nói gì, thái độ như đang ngầm đồng ý.Sở Vãn Đường nghiêng người lại gần, cánh tay phải luồn xuống dưới cổ em, tay trái ôm qua eo em, hai người lại dính sát vào nhau, cả eo, bụng và đôi chân đều vậy.Đó là tư thế ngủ vô cùng quen thuộc, dù giữa chừng có thể thay đổi, không thể giữ nguyên mãi được, nhưng trước khi chia tay, đã từng có rất nhiều đêm cô ôm Hoài Hạnh như thế mà chìm vào giấc ngủ.Hoài Hạnh chính là A Bối Bối của cô.Dường như, cô đã tìm lại được A Bối Bối của mình rồi.Mùi hương khác biệt trên người hai người lại quấn quýt, hòa quyện lấy nhau, khó mà tách biệt.Hoài Hạnh đeo bịt mắt, các giác quan còn lại càng nhạy bén hơn.Cô cảm nhận được ánh nhìn của Sở Vãn Đường rơi trên má mình, ngửi thấy hơi thở phả lên má, nghe thấy tiếng thở khe khẽ vào ra, còn có cả âm thanh rất nhỏ khi Sở Vãn Đường vừa nuốt nước bọt.Bầu không khí yên tĩnh kéo dài mấy phút, hàng mi của Hoài Hạnh khẽ động dưới lớp bịt mắt, đầu ngón tay từng đau buốt như dao khứa giờ đã lành hẳn.Nhưng lúc này, vết thương nhỏ lại như ngứa ngáy, cảm giác ấy lan dần từ đầu ngón tay ra khắp cơ thể cô."...Sở Vãn Đường." Hoài Hạnh khẽ gọi một tiếng.Sở Vãn Đường: "Ừm?""Cũng không cần phải chắc chắn đến thế đâu."Chữ cuối vừa rơi xuống, Sở Vãn Đường lại một lần nữa hôn lên môi cô.Là một nụ hôn mềm mại, dịu dàng và kéo dài vô hạn, không có thêm hành động nào khác, năm năm nhung nhớ như đang dần tan chảy trong nụ hôn ấy.Tiếng môi chạm khẽ vang lên bên tai.Thời gian lại lần nữa trở nên vô nghĩa trong khoảnh khắc này, cuối cùng Sở Vãn Đường liếm nhẹ cánh môi đang ướt vết nước của Hoài Hạnh, dịu dàng nói: "Ngủ ngon.""Tôi phải đi vệ sinh một chút." Giọng Hoài Hạnh khàn khàn, "Lúc ăn tối uống nhiều nước quá."Sở Vãn Đường khẽ cong môi: "Trùng hợp ghê, chị cũng vậy.""......" Trùng cái gì mà trùng chứ?"Đi đi." Sở Vãn Đường chống người dậy, cơ thể mềm nhũn, "Chị xuống tầng dưới."Hoài Hạnh: "Ừ."Cô còn chưa kịp tháo bịt mắt thì đã nghe thấy tiếng kéo ngăn tủ quần áo, cơ thể lập tức cứng đờ, nín thở.Chưa đến vài giây, trong tay cô đã bị nhét vào một chiếc túi vải mềm mại.Giọng nói mang theo ý cười của Sở Vãn Đường vang lên trong phòng, cô khẽ cào lòng bàn tay Hoài Hạnh: "Mua xong giặt sạch rồi, nhưng chưa từng mặc qua đâu."".......Tôi không có." Ba chữ khô khốc.Sở Vãn Đường cúi người xuống, lại hôn nhẹ lên môi cô, từ tốn nói ra hai chữ: "Chị có."Tiếng bước chân xa dần, sự im lặng của Hoài Hạnh lấp đầy cả căn phòng.Cô tháo bịt mắt ra, nhìn chiếc túi đang cầm trong tay, im lặng vài giây, gần như hối hận vì đã ở lại đây đêm nay.Quá tệ, quá xá tệ rồi...Chỉ một cái ôm, một nụ hôn, tại sao lại có phản ứng sinh lý mạnh đến vậy chứ?Mười mấy phút sau, hai người lại nằm xuống giường, đều đã ngoan ngoãn, trung thực chìm vào giấc ngủ.***Lúc Hoài Hạnh mở mắt ra thì đã là mười một giờ rưỡi sáng.Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, cô mơ màng một lúc rồi lần tay tìm điện thoại, nhìn thấy mấy tin nhắn Sở Vãn Đường gửi cho cô.9h: 【Hạnh Hạnh, chị đã lấy sẵn kem đánh răng cho em, trong phòng tắm đó.】10h: 【Chị đang họp video trong thư phòng.】 10h30: 【Họp nhưng đang tranh thủ lười, đợi em ngủ dậy.】 11h: 【Sao cuộc họp này mãi chưa xong vậy trời?】Hoài Hạnh nhìn những tin nhắn ấy, không nhịn được mà bật cười.Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ trân trọng quãng thời gian này bên cạnh Sở Vãn Đường.Lời tác giả:Nhìn mọi người ăn đường mà tim đập chân run, tôi: [Giơ tay] Tối nay có nên đăng thêm không ta! Lại chơi trò tăng chương với mọi người đây! Nếu trước 11 giờ tối nay có 500 bạn nói muốn đọc chương thêm, thì 0 giờ gặp lại ~~~Nào, giơ tay lên vẫy vẫy nào 99~Faye: Độc giả bên Trung đang comment kêu gào tác giả giải thích "quãng thời gian này" là sao, nghe mà tim đập chân run như sắp ăn bom đến nơi bà con ạ =))))Chương 12h đêm này mình sẽ post sáng mai nhé. Hôm nay mình đi ngủ sớm. Chúc mọi người ngủ ngon ^^