[BHTT] [EDIT] SAU KHI BỊ BẮT Ở RỂ TÔI LÊN NHƯ DIỀU GẶP GIÓ - CẢNH TIỂU LỤC
Chương 107
Edit: phuong_bchii_________________Khương Nghiêm đặt Hạ Y Ninh lên giường vừa đắp chăn ngay ngắn, nàng lại không an phận. Cau mày nhắc mãi: "Ngày mai Lý tổng của Tân Phong và Từ tổng của Thiên Lợi còn muốn tới, tôi phải nghĩ cách kéo dài họ thêm một tháng." Nàng nói xong, đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn, trở mình quay lưng về phía Khương Nghiêm, "Lại phải uống rượu, phiền chết đi được!"
Trước đây Hạ thị không xảy ra chuyện gì, lại có Hạ Lang Ngôn chắn ở nơi đó, những ông chủ này cũng được, khách hàng cũng được, không ai công khai thể hiện ra ý quá phận với thiên kim nhà họ Hạ. Hiện tại tường đổ mọi người đẩy, ai mà không muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi ích chứ.Khương Nghiêm nhìn nàng nhíu mày ngủ thiếp đi, chỉ có thể lẳng lặng nhìn. Chờ nàng hoàn toàn yên tĩnh lại mới nhẹ nhàng gạt tóc mái ra, hôn lên trán nàng một cái: "Sẽ qua thôi."Ngày hôm sau Hạ Y Ninh chịu đựng cơn đau đầu xuống lầu, Khương Nghiêm vừa bưng cháo ra. Hai người yên lặng ăn, Khương Nghiêm đột nhiên hỏi: "Tiếp theo chị có tính toán gì không?"Hạ Y Ninh chậm rãi xoay thìa, vẻ mặt đã sớm không còn thoải mái như trước nữa. Mấy ngày nay có lẽ nàng chỉ có ở trước mặt nhân viên và khách hàng mới miễn cưỡng cười vui, những lúc khác nhíu mày đã thành thói quen."Trước tiên nghĩ cách giải quyết chuyện của ba, tình hình công ty chỉ có thể đi từng bước một."Khương Nghiêm thấy cả người nàng đều tản ra đau thương và mệt mỏi, lại nghĩ đến oán giận ngày hôm qua trước khi ngủ, thử khuyên nàng: "Hay là, bỏ chuyện công ty đi."Hạ Y Ninh rũ mắt, tay cầm thìa dừng lại, cả người cứng đờ một hồi lâu."Tôi còn muốn kiên trì một chút."Sự quan tâm trong mắt Khương Nghiêm nàng thấy được, lý do Khương Nghiêm khuyên nàng từ bỏ nàng cũng có thể hiểu được. Nhưng còn chưa tới thời khắc cuối cùng, nàng muốn chống đỡ cái nhà này.Hạ Y Ninh cố gắng cong khóe miệng, ngược lại an ủi Khương Nghiêm: "Tôi không sao, em cứ yên tâm làm chuyện mình muốn là được rồi."Khương Nghiêm nhíu mày, nghe ý này, sao lại như là gạt sạch quan hệ của hai người?Mỗi ngày đến công ty, đối mặt không phải thúc giục thì là hủy bỏ hợp đồng hợp tác, nhìn không thấy một chút tin tức tốt. Hạ Y Ninh thừa dịp thở dốc nhìn văn phòng quen thuộc, lại cảm thấy xa lạ và sợ hãi đối với những điều không biết.
Nàng không tự chủ được ôm lấy mình, mượn cái này cho chính mình thêm nhiều sức mạnh. Trong khoảng thời gian này áp lực trong ngoài từng bước đè ép nàng, trước kia luôn ngẩng cao đầu và thẳng lưng, cũng không thể không ở trong đàm phán thương mại mà thấp hèn.Hạ Y Ninh cụp mắt, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. Từ sau khi kết hôn nàng vẫn luôn đeo, lúc trước lựa chọn kiểu dáng đơn giản nhất, vì không ảnh hưởng đến công việc hàng ngày. Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt đeo không ít ngày, không hề cảm thấy đã thành thói quen.Lúc Khương Nghiêm từ chức, nàng không hiểu, cũng oán giận, cuối cùng lựa chọn hiểu, càng thử ủng hộ. Bất luận chuyện Hạ thị hay là nhà họ Hạ quả thật phiền nhiễu đến làm người ta chán ghét, Khương Nghiêm nói muốn chuyên tâm vẽ tranh, vậy để cho cô đi là được.Chỉ tiếc hiện tại nàng đã không còn thực lực đầu tư cho Khương Nghiêm.Không cho phép Hạ Y Ninh thất thần quá lâu, bộ phận tài vụ lại gọi điện thoại cho nàng: "Hạ tổng, người của công ty Thiên Hà tới, nói là hôm nay không thanh toán thì sẽ không đi."Hạ Y Ninh ngay cả tiếng thở dài cũng không dám để cho đối phương nghe thấy, ổn định tinh thần bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi sẽ qua đó."**
Khương Nghiêm biết chuyện AG chấm dứt dự án hợp tác, thái độ đối với Giản Quân lạnh nhạt hơn rất nhiều. Hôm nay hai người gặp mặt, thương lượng chuyện bản quyền manga, anime của công chúa mèo.
"Tôi vẫn là nguyên tắc lúc trước, Công Chúa Mèo vẽ cuộc sống và câu chuyện của người Trung Quốc chúng tôi, sẽ không bán cho công ty nước ngoài."Giản Quân nhận ra sự lạnh nhạt của cô, khẽ cười cũng không so đo: "Nhưng bây giờ Hạ thị như vậy, công ty nào trong nước còn dám mua bản quyền của cô?"Khương Nghiêm nghe cô ấy nhắc tới hiện trạng của Hạ thị, xa lạ như chưa từng hợp tác, có chút tức giận: "Bản quyền của tôi và Hạ thị quan hệ có hạn, đây không phải lý do cô đề nghị tôi bán cho công ty nước ngoài."Bầu không khí nhanh chóng nguội lạnh, trong lòng hai người cũng không vui vẻ mấy.Giản Quân dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc: "Thương trường chính là như vậy, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Bình thường cô có thể núp sau lưng internet, nhưng khi cô muốn dùng bản quyền đổi tiền, trước khi mua cái gì cũng không giấu được."Khương Nghiêm nghĩ đến chuyện Nhan Tư bởi vì tranh chấp ly hôn thiếu chút nữa bỏ lỡ vai diễn, đã sớm hiểu được tư bản không nói chuyện tình cảm. Nhưng đội ngũ sáng tác nước ngoài chưa chắc đã thực sự hiểu và tôn trọng văn hóa Trung Quốc, Khương Nghiêm không muốn nội dung tác phẩm của mình bị Tây hóa, lại càng không muốn thể hiện bằng một phương thức bị hiểu lầm.Giản Quân thấy cô khăng khăng không đồng ý, cũng không mạnh mẽ ép buộc cô. Trước khi đi, cô ấy nhìn Khương Nghiêm vẫn đang ngồi: "Ở trên thương trường muốn có được quyền lên tiếng thật sự, phải có đầy đủ vốn liếng. Tôi vẫn là câu nói đó, hợp tác với cô sẽ không bởi vì Hạ thị mà thay đổi, nhưng tôi cũng sẽ không bởi vì hợp tác với cô mà làm nhiều hơn cho Hạ thị."Quả nhiên tính toán rất rõ ràng, Khương Nghiêm im lặng cười cười, càng kiên định sẽ không dễ dàng giao tác phẩm của mình cho người chỉ biết có tiền.Giản Quân không ép Hạ thị nhiều, cũng không ép Khương Nghiêm, ngược lại thường xuyên đi công tác khắp thế giới.Khương Nghiêm oán giận nói với Hứa Tri Dao, không ngờ đối phương cũng lạnh nhạt: "Đây là hiện thực, hiện thực thường rất tàn khốc.""Đến cậu cũng thấy chuyện này rất bình thường sao?"
Hứa Tri Dao vỗ vỗ vai cô: "Mình đã thấy quá nhiều trường hợp phất nhanh trong ngân hàng đầu tư, nhưng nhiều hơn là một đêm về 0, ngay cả mạng cũng không còn. Đầu tư là một cuộc cá cược lớn, người thua vĩnh viễn nhiều hơn người thắng, nhưng người ta thường chỉ nhớ người thắng."Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tri Dao chỉ đồng ý giúp Khương Nghiêm vận hành 15 triệu tiền vốn sinh ra, tuyệt đối không cho cô tiếp tục thêm vào."Thật ra kiện tụng kết thúc sớm một chút, phán tội danh nhẹ một chút, đối với Hạ thị chưa chắc là chuyện xấu."Lời này Hạ Y Ninh cũng nghe không ít, nhưng mà nàng đến bây giờ còn không thể nào hoàn toàn chấp nhận ba mình đã từng làm chuyện như vậy. Hình tượng người cha hoàn hảo ở trong lòng nàng vẫn thương nàng yêu nàng, lại cũng chính là người phạm sai lầm trong kinh doanh.Nàng đi theo Hạ Thần Vĩnh thăm ba và bác cả mấy lần, hai người đều già hơn rất nhiều so với lúc ở nhà. Hạ Y Ninh cũng không biết nên nói cái gì, ngoại trừ hỏi tình hình sức khỏe của ông, còn lại chỉ là nói tình hình gần đây của công ty.Bộ dáng tràn đầy tự trách của Hạ Lang Ngôn khiến Hạ Y Ninh buồn mãi không thôi, một câu chất vấn cũng nói không nên lời, lại càng không biết phải mở miệng như thế nào để cho ba chủ động nhận tội.Ngược lại Hạ Lang Ngôn hỏi không ít chuyện trong nhà: "Tiểu Khương gần đây thế nào?"
"Cô ấy rất tốt." Hạ Y Ninh dừng một chút, "Hôm nay cô ấy đi cùng con, đang ở bên ngoài.""Thời điểm này, hai đứa phải chăm sóc nhau nhiều hơn. Có chuyện gì cứ nói với con bé, đừng cảm thấy không quan trọng như trước nữa."Hạ Y Ninh nhớ tới gần đây nói chuyện với Khương Nghiêm càng ngày càng ít, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu trước mặt ba: "Con biết rồi.""Ba già rồi, ở trong đây vài năm cũng không sao. Con còn trẻ, đối mặt với những chuyện này nếu không có ai chăm sóc, ba thật sự không yên tâm. Năng lực của Tiểu Khương không được tốt lắm, nhưng người không xấu, con cũng không cần phải một mình chống đỡ."Hạ Y Ninh vừa nghe, đoán được nhất định có người nói với ông chuyện xã giao gần đây, trong lòng chua xót.Từ khi gặp Hạ Lang Ngôn, tâm trạng Hạ Y Ninh càng thêm sa sút. Khương Nghiêm chủ động hỏi nàng mấy lần, chỉ thấy nàng lắc đầu không nói.Sau khi về đến nhà, Hạ Y Ninh đến cả cơm cũng không ăn, liền trở về phòng. Khương Nghiêm mơ hồ cảm thấy nàng đang suy nghĩ chuyện gì lớn, suy đoán hơn phân nửa có liên quan đến tội danh của Hạ Lang Ngôn.Ai ngờ đến ngày hôm sau, Hạ Y Ninh đột nhiên gọi Khương Nghiêm vào phòng, trạng thái tinh thần nhìn qua tốt hơn trước một chút. Trang điểm cũng nhìn ra được là cẩn thận xử lý qua, sau đó còn với bộ dạng trịnh trọng, như là tuyên bố chuyện vô cùng quan trọng.Khương Nghiêm cho rằng nàng nhận được tin tức tốt, tâm trạng cũng chuyển biến tốt hơn. Nhưng khi cô thấy rõ Hạ Y Ninh từ ngăn kéo lấy ra bản thoả thuận kia, khóe miệng khẽ cười liền biến mất."Khương Nghiêm, tôi không muốn liên lụy em, cũng không muốn ảnh hưởng đến em." Hạ Y Ninh nói giọng điệu bình tĩnh, nhưng tốc độ nói chậm chạp, mỗi một chữ đều nói rất khó khăn mà trầm trọng, "Cho nên... Chúng ta kết thúc thoả thuận trước đi."Khương Nghiêm nhíu mày, kinh ngạc, có chút tức giận: "Có ý gì?"Hạ Y Ninh không nhìn cô, thất thần nhìn chằm chằm trang bìa của bản thỏa thuận, máy móc chết lặng nói: "Chúng ta ly hôn đi."Khương Nghiêm không nghĩ tới Hạ Y Ninh lại đề nghị ly hôn vào lúc này. Nghĩ đến cách đây không lâu hai người còn nắm tay, vốn tưởng rằng là tâm linh tương thông, cho dù không có chính thức nói gì, nhưng tuyệt đối không nên là trạng thái muốn ly hôn.
Cô kiềm chế cơn tức trong lòng: "Tại sao phải ly hôn, chị cảm thấy em là loại người đại nạn đến nơi đều tự bay?""Nếu em như vậy, có thể ngược lại tôi sẽ không cảm thấy khó xử." Hạ Y Ninh chậm rãi ngước mắt, trong ánh mắt hết sức khắc chế buồn bã và không nỡ, "Nhưng hiện tại tôi đã không có năng lực bảo vệ em, thậm chí còn có thể liên lụy đến em. Tôi vốn không có hứng thú với những trò chơi nhàm chán này, cần gì phải trầm luân cùng tôi."Khương Nghiêm quay đầu hít sâu một hơi, người bình thường không nổi giận một khi nổi giận, cũng không phải nói đùa.Lần này, cô cũng không che giấu sự tức giận trong lời nói của mình nữa, trực tiếp hỏi: "Ngay từ đầu chúng ta là thoả thuận không sai, vậy sau đó thì sao?"Hạ Y Ninh hai tay nắm chặt, nhẫn cưới thậm chí còn khắc dấu vết trên tay kia, cổ họng nghẹn ngào: "Cho dù sau này không phải, nhưng thời cơ không đúng."Nàng cũng rất tuyệt vọng, khi cuối cùng nàng cũng chấp nhận Khương Nghiêm, thuận lợi gần 30 năm cuôc đời đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nguy cơ và bão tố hoàn toàn không cho nàng cơ hội chuẩn bị và hơi thở dư thừa, khiến nàng chỉ có thể dựa vào ý niệm mà chống đỡ.
Khương Nghiêm bị tức giận đến liên tục lắc đầu, trì hoãn một hồi lâu, lại hỏi: "Chị không nghĩ tới, không cần chị tới bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ chị?"Hạ Y Ninh chỉ cười chua chát, không nói gì.Khương Nghiêm nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt nàng từng chút từng chút tắt đi, cô có thể hiểu được Hạ Y Ninh bởi vì chênh lệch mực nước biển mà có ý niệm lảng tránh và từ bỏ. Nhưng cô vẫn tức giận, tức giận vào lúc này nàng muốn đẩy ra, còn kiên quyết như thế, ngay cả thương lượng cũng không có.Hai người mặt đối mặt im lặng, Khương Nghiêm đột nhiên cầm lấy bản thỏa thuận: "Được, đề nghị của chị em sẽ cân nhắc."Lúc Khương Nghiêm rời khỏi phòng, tiếng đóng cửa rất lớn, hoàn toàn khác với sự dịu dàng bình thường của cô. Hạ Y Ninh ngửa đầu, không để cho mình rơi nước mắt, nàng đã không thể lại để cho mình yếu ớt muốn dựa vào ai.Lúc nhà họ Khương phá sản, Khương Nghiêm cũng có thể mặc kệ lý trí, nhà họ Hạ bây giờ còn liên quan đến vụ kiện, liên lụy càng nhiều hơn, Khương Nghiêm lại một câu rời đi cũng không nhắc tới. Hạ Y Ninh ngược lại cảm thấy khó chịu, không muốn vì tình cảm của Khương Nghiêm mà trói buộc tương lai của cô.Mấy ngày nay nàng nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, nàng nói không nên lời cụ thể là bắt đầu thay đổi tâm ý với Khương Nghiêm từ lúc nào. Nhưng những ngày sau khi kết hôn, Khương Nghiêm để lại cho nàng, đều là hồi ức tươi đẹp.
Trước đây Hạ thị không xảy ra chuyện gì, lại có Hạ Lang Ngôn chắn ở nơi đó, những ông chủ này cũng được, khách hàng cũng được, không ai công khai thể hiện ra ý quá phận với thiên kim nhà họ Hạ. Hiện tại tường đổ mọi người đẩy, ai mà không muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi ích chứ.Khương Nghiêm nhìn nàng nhíu mày ngủ thiếp đi, chỉ có thể lẳng lặng nhìn. Chờ nàng hoàn toàn yên tĩnh lại mới nhẹ nhàng gạt tóc mái ra, hôn lên trán nàng một cái: "Sẽ qua thôi."Ngày hôm sau Hạ Y Ninh chịu đựng cơn đau đầu xuống lầu, Khương Nghiêm vừa bưng cháo ra. Hai người yên lặng ăn, Khương Nghiêm đột nhiên hỏi: "Tiếp theo chị có tính toán gì không?"Hạ Y Ninh chậm rãi xoay thìa, vẻ mặt đã sớm không còn thoải mái như trước nữa. Mấy ngày nay có lẽ nàng chỉ có ở trước mặt nhân viên và khách hàng mới miễn cưỡng cười vui, những lúc khác nhíu mày đã thành thói quen."Trước tiên nghĩ cách giải quyết chuyện của ba, tình hình công ty chỉ có thể đi từng bước một."Khương Nghiêm thấy cả người nàng đều tản ra đau thương và mệt mỏi, lại nghĩ đến oán giận ngày hôm qua trước khi ngủ, thử khuyên nàng: "Hay là, bỏ chuyện công ty đi."Hạ Y Ninh rũ mắt, tay cầm thìa dừng lại, cả người cứng đờ một hồi lâu."Tôi còn muốn kiên trì một chút."Sự quan tâm trong mắt Khương Nghiêm nàng thấy được, lý do Khương Nghiêm khuyên nàng từ bỏ nàng cũng có thể hiểu được. Nhưng còn chưa tới thời khắc cuối cùng, nàng muốn chống đỡ cái nhà này.Hạ Y Ninh cố gắng cong khóe miệng, ngược lại an ủi Khương Nghiêm: "Tôi không sao, em cứ yên tâm làm chuyện mình muốn là được rồi."Khương Nghiêm nhíu mày, nghe ý này, sao lại như là gạt sạch quan hệ của hai người?Mỗi ngày đến công ty, đối mặt không phải thúc giục thì là hủy bỏ hợp đồng hợp tác, nhìn không thấy một chút tin tức tốt. Hạ Y Ninh thừa dịp thở dốc nhìn văn phòng quen thuộc, lại cảm thấy xa lạ và sợ hãi đối với những điều không biết.
Nàng không tự chủ được ôm lấy mình, mượn cái này cho chính mình thêm nhiều sức mạnh. Trong khoảng thời gian này áp lực trong ngoài từng bước đè ép nàng, trước kia luôn ngẩng cao đầu và thẳng lưng, cũng không thể không ở trong đàm phán thương mại mà thấp hèn.Hạ Y Ninh cụp mắt, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. Từ sau khi kết hôn nàng vẫn luôn đeo, lúc trước lựa chọn kiểu dáng đơn giản nhất, vì không ảnh hưởng đến công việc hàng ngày. Không nghĩ tới, chỉ chớp mắt đeo không ít ngày, không hề cảm thấy đã thành thói quen.Lúc Khương Nghiêm từ chức, nàng không hiểu, cũng oán giận, cuối cùng lựa chọn hiểu, càng thử ủng hộ. Bất luận chuyện Hạ thị hay là nhà họ Hạ quả thật phiền nhiễu đến làm người ta chán ghét, Khương Nghiêm nói muốn chuyên tâm vẽ tranh, vậy để cho cô đi là được.Chỉ tiếc hiện tại nàng đã không còn thực lực đầu tư cho Khương Nghiêm.Không cho phép Hạ Y Ninh thất thần quá lâu, bộ phận tài vụ lại gọi điện thoại cho nàng: "Hạ tổng, người của công ty Thiên Hà tới, nói là hôm nay không thanh toán thì sẽ không đi."Hạ Y Ninh ngay cả tiếng thở dài cũng không dám để cho đối phương nghe thấy, ổn định tinh thần bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi sẽ qua đó."**
Khương Nghiêm biết chuyện AG chấm dứt dự án hợp tác, thái độ đối với Giản Quân lạnh nhạt hơn rất nhiều. Hôm nay hai người gặp mặt, thương lượng chuyện bản quyền manga, anime của công chúa mèo.
"Tôi vẫn là nguyên tắc lúc trước, Công Chúa Mèo vẽ cuộc sống và câu chuyện của người Trung Quốc chúng tôi, sẽ không bán cho công ty nước ngoài."Giản Quân nhận ra sự lạnh nhạt của cô, khẽ cười cũng không so đo: "Nhưng bây giờ Hạ thị như vậy, công ty nào trong nước còn dám mua bản quyền của cô?"Khương Nghiêm nghe cô ấy nhắc tới hiện trạng của Hạ thị, xa lạ như chưa từng hợp tác, có chút tức giận: "Bản quyền của tôi và Hạ thị quan hệ có hạn, đây không phải lý do cô đề nghị tôi bán cho công ty nước ngoài."Bầu không khí nhanh chóng nguội lạnh, trong lòng hai người cũng không vui vẻ mấy.Giản Quân dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc: "Thương trường chính là như vậy, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Bình thường cô có thể núp sau lưng internet, nhưng khi cô muốn dùng bản quyền đổi tiền, trước khi mua cái gì cũng không giấu được."Khương Nghiêm nghĩ đến chuyện Nhan Tư bởi vì tranh chấp ly hôn thiếu chút nữa bỏ lỡ vai diễn, đã sớm hiểu được tư bản không nói chuyện tình cảm. Nhưng đội ngũ sáng tác nước ngoài chưa chắc đã thực sự hiểu và tôn trọng văn hóa Trung Quốc, Khương Nghiêm không muốn nội dung tác phẩm của mình bị Tây hóa, lại càng không muốn thể hiện bằng một phương thức bị hiểu lầm.Giản Quân thấy cô khăng khăng không đồng ý, cũng không mạnh mẽ ép buộc cô. Trước khi đi, cô ấy nhìn Khương Nghiêm vẫn đang ngồi: "Ở trên thương trường muốn có được quyền lên tiếng thật sự, phải có đầy đủ vốn liếng. Tôi vẫn là câu nói đó, hợp tác với cô sẽ không bởi vì Hạ thị mà thay đổi, nhưng tôi cũng sẽ không bởi vì hợp tác với cô mà làm nhiều hơn cho Hạ thị."Quả nhiên tính toán rất rõ ràng, Khương Nghiêm im lặng cười cười, càng kiên định sẽ không dễ dàng giao tác phẩm của mình cho người chỉ biết có tiền.Giản Quân không ép Hạ thị nhiều, cũng không ép Khương Nghiêm, ngược lại thường xuyên đi công tác khắp thế giới.Khương Nghiêm oán giận nói với Hứa Tri Dao, không ngờ đối phương cũng lạnh nhạt: "Đây là hiện thực, hiện thực thường rất tàn khốc.""Đến cậu cũng thấy chuyện này rất bình thường sao?"
Hứa Tri Dao vỗ vỗ vai cô: "Mình đã thấy quá nhiều trường hợp phất nhanh trong ngân hàng đầu tư, nhưng nhiều hơn là một đêm về 0, ngay cả mạng cũng không còn. Đầu tư là một cuộc cá cược lớn, người thua vĩnh viễn nhiều hơn người thắng, nhưng người ta thường chỉ nhớ người thắng."Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tri Dao chỉ đồng ý giúp Khương Nghiêm vận hành 15 triệu tiền vốn sinh ra, tuyệt đối không cho cô tiếp tục thêm vào."Thật ra kiện tụng kết thúc sớm một chút, phán tội danh nhẹ một chút, đối với Hạ thị chưa chắc là chuyện xấu."Lời này Hạ Y Ninh cũng nghe không ít, nhưng mà nàng đến bây giờ còn không thể nào hoàn toàn chấp nhận ba mình đã từng làm chuyện như vậy. Hình tượng người cha hoàn hảo ở trong lòng nàng vẫn thương nàng yêu nàng, lại cũng chính là người phạm sai lầm trong kinh doanh.Nàng đi theo Hạ Thần Vĩnh thăm ba và bác cả mấy lần, hai người đều già hơn rất nhiều so với lúc ở nhà. Hạ Y Ninh cũng không biết nên nói cái gì, ngoại trừ hỏi tình hình sức khỏe của ông, còn lại chỉ là nói tình hình gần đây của công ty.Bộ dáng tràn đầy tự trách của Hạ Lang Ngôn khiến Hạ Y Ninh buồn mãi không thôi, một câu chất vấn cũng nói không nên lời, lại càng không biết phải mở miệng như thế nào để cho ba chủ động nhận tội.Ngược lại Hạ Lang Ngôn hỏi không ít chuyện trong nhà: "Tiểu Khương gần đây thế nào?"
"Cô ấy rất tốt." Hạ Y Ninh dừng một chút, "Hôm nay cô ấy đi cùng con, đang ở bên ngoài.""Thời điểm này, hai đứa phải chăm sóc nhau nhiều hơn. Có chuyện gì cứ nói với con bé, đừng cảm thấy không quan trọng như trước nữa."Hạ Y Ninh nhớ tới gần đây nói chuyện với Khương Nghiêm càng ngày càng ít, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu trước mặt ba: "Con biết rồi.""Ba già rồi, ở trong đây vài năm cũng không sao. Con còn trẻ, đối mặt với những chuyện này nếu không có ai chăm sóc, ba thật sự không yên tâm. Năng lực của Tiểu Khương không được tốt lắm, nhưng người không xấu, con cũng không cần phải một mình chống đỡ."Hạ Y Ninh vừa nghe, đoán được nhất định có người nói với ông chuyện xã giao gần đây, trong lòng chua xót.Từ khi gặp Hạ Lang Ngôn, tâm trạng Hạ Y Ninh càng thêm sa sút. Khương Nghiêm chủ động hỏi nàng mấy lần, chỉ thấy nàng lắc đầu không nói.Sau khi về đến nhà, Hạ Y Ninh đến cả cơm cũng không ăn, liền trở về phòng. Khương Nghiêm mơ hồ cảm thấy nàng đang suy nghĩ chuyện gì lớn, suy đoán hơn phân nửa có liên quan đến tội danh của Hạ Lang Ngôn.Ai ngờ đến ngày hôm sau, Hạ Y Ninh đột nhiên gọi Khương Nghiêm vào phòng, trạng thái tinh thần nhìn qua tốt hơn trước một chút. Trang điểm cũng nhìn ra được là cẩn thận xử lý qua, sau đó còn với bộ dạng trịnh trọng, như là tuyên bố chuyện vô cùng quan trọng.Khương Nghiêm cho rằng nàng nhận được tin tức tốt, tâm trạng cũng chuyển biến tốt hơn. Nhưng khi cô thấy rõ Hạ Y Ninh từ ngăn kéo lấy ra bản thoả thuận kia, khóe miệng khẽ cười liền biến mất."Khương Nghiêm, tôi không muốn liên lụy em, cũng không muốn ảnh hưởng đến em." Hạ Y Ninh nói giọng điệu bình tĩnh, nhưng tốc độ nói chậm chạp, mỗi một chữ đều nói rất khó khăn mà trầm trọng, "Cho nên... Chúng ta kết thúc thoả thuận trước đi."Khương Nghiêm nhíu mày, kinh ngạc, có chút tức giận: "Có ý gì?"Hạ Y Ninh không nhìn cô, thất thần nhìn chằm chằm trang bìa của bản thỏa thuận, máy móc chết lặng nói: "Chúng ta ly hôn đi."Khương Nghiêm không nghĩ tới Hạ Y Ninh lại đề nghị ly hôn vào lúc này. Nghĩ đến cách đây không lâu hai người còn nắm tay, vốn tưởng rằng là tâm linh tương thông, cho dù không có chính thức nói gì, nhưng tuyệt đối không nên là trạng thái muốn ly hôn.
Cô kiềm chế cơn tức trong lòng: "Tại sao phải ly hôn, chị cảm thấy em là loại người đại nạn đến nơi đều tự bay?""Nếu em như vậy, có thể ngược lại tôi sẽ không cảm thấy khó xử." Hạ Y Ninh chậm rãi ngước mắt, trong ánh mắt hết sức khắc chế buồn bã và không nỡ, "Nhưng hiện tại tôi đã không có năng lực bảo vệ em, thậm chí còn có thể liên lụy đến em. Tôi vốn không có hứng thú với những trò chơi nhàm chán này, cần gì phải trầm luân cùng tôi."Khương Nghiêm quay đầu hít sâu một hơi, người bình thường không nổi giận một khi nổi giận, cũng không phải nói đùa.Lần này, cô cũng không che giấu sự tức giận trong lời nói của mình nữa, trực tiếp hỏi: "Ngay từ đầu chúng ta là thoả thuận không sai, vậy sau đó thì sao?"Hạ Y Ninh hai tay nắm chặt, nhẫn cưới thậm chí còn khắc dấu vết trên tay kia, cổ họng nghẹn ngào: "Cho dù sau này không phải, nhưng thời cơ không đúng."Nàng cũng rất tuyệt vọng, khi cuối cùng nàng cũng chấp nhận Khương Nghiêm, thuận lợi gần 30 năm cuôc đời đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nguy cơ và bão tố hoàn toàn không cho nàng cơ hội chuẩn bị và hơi thở dư thừa, khiến nàng chỉ có thể dựa vào ý niệm mà chống đỡ.
Khương Nghiêm bị tức giận đến liên tục lắc đầu, trì hoãn một hồi lâu, lại hỏi: "Chị không nghĩ tới, không cần chị tới bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ chị?"Hạ Y Ninh chỉ cười chua chát, không nói gì.Khương Nghiêm nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt nàng từng chút từng chút tắt đi, cô có thể hiểu được Hạ Y Ninh bởi vì chênh lệch mực nước biển mà có ý niệm lảng tránh và từ bỏ. Nhưng cô vẫn tức giận, tức giận vào lúc này nàng muốn đẩy ra, còn kiên quyết như thế, ngay cả thương lượng cũng không có.Hai người mặt đối mặt im lặng, Khương Nghiêm đột nhiên cầm lấy bản thỏa thuận: "Được, đề nghị của chị em sẽ cân nhắc."Lúc Khương Nghiêm rời khỏi phòng, tiếng đóng cửa rất lớn, hoàn toàn khác với sự dịu dàng bình thường của cô. Hạ Y Ninh ngửa đầu, không để cho mình rơi nước mắt, nàng đã không thể lại để cho mình yếu ớt muốn dựa vào ai.Lúc nhà họ Khương phá sản, Khương Nghiêm cũng có thể mặc kệ lý trí, nhà họ Hạ bây giờ còn liên quan đến vụ kiện, liên lụy càng nhiều hơn, Khương Nghiêm lại một câu rời đi cũng không nhắc tới. Hạ Y Ninh ngược lại cảm thấy khó chịu, không muốn vì tình cảm của Khương Nghiêm mà trói buộc tương lai của cô.Mấy ngày nay nàng nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, nàng nói không nên lời cụ thể là bắt đầu thay đổi tâm ý với Khương Nghiêm từ lúc nào. Nhưng những ngày sau khi kết hôn, Khương Nghiêm để lại cho nàng, đều là hồi ức tươi đẹp.