BHTT • EDIT • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku
Chương 32
Vài ngày sau, thương thế của tôi đã có chuyển biến tốt, có thể xuống giường đi lại được rồi, chỉ là mỗi khi hít thở, lồng ngực vẫn còn nhói đau, chắc hẳn phải cần một thời gian nữa mới có thể bình phục hoàn toàn. Giang y nữ vừa than thở vừa trách tôi không biết tự chăm lo bản thân, chỉ tổ gây thêm phiền phức cho Giang y nữ. Tôi đành bất lực, chỉ đành hứa rằng sau này chắc chắn sẽ tuân theo lời dặn của thầy thuốc. Giang y nữ thở dài thườn thượt: "Một người hai người đều thế này cả, đau đầu chết đi được." Tôi không hiểu ý trong lời ấy là gì, nhưng cũng không truy hỏi thêm. Chỉ là nhớ lại khung cảnh như mơ ảo suốt mấy đêm qua, tôi vẫn còn thấy mơ màng , cứ ngỡ đó là ảo giác, nhưng rồi lại nhận ra mọi thứ không phải là mộng tưởng qua ánh mắt lảng tránh của Đào Đào. Biết được công chúa đến thăm, lòng tôi đã thấy ấm áp vô cùng. Điều này khiến tôi hơi hối hận về cơn nóng giận trước đó, cảm thấy những lời mình nói ra thật quá đáng, nhưng rồi lại không khỏi tủi thân khi nghĩ rằng đến cả sinh tử của mình cũng chẳng thể do mình định đoạt. Hôm ấy trời trong, Giang y nữ dặn rằng có thể ra ngoài phơi nắng nhiều một chút, sẽ tốt cho cơ thể. Đào Đào bèn dời một chiếc ghế tựa [1] ra dưới gốc cây trong sân. Tán cây um tùm, những vệt nắng li ti xuyên qua kẽ lá, rải lên lòng bàn tay tôi từng đốm ấm áp.[1] Như hình 👇
#
Năm ấy quê tôi gặp nạn châu chấu, tôi và mẹ lên kinh tìm cha, mẹ cứ khăng khăng đòi đợi thêm mấy ngày, rồi lấy ra những tấm lụa được giấu trong áo trong của tôi, đem đổi thành hai bộ quần áo sạch sẽ, từ đầu đến chân, đều cố gắng tươm tất sạch sẽ, không để người ta xem thường. Suốt mấy ngày, tôi và mẹ đợi trước cửa Phạm phủ, trông xe ngựa qua lại, quan lại quyền quý chắp tay cười nói. Mẹ chỉ nắm chặt tay tôi, lặng lẽ nhìn cha dìu tay chủ mẫu, đưa bà ấy lên xe ngựa, rồi lại bế một đứa bé mặc áo gấm lên, cười sang sảng gọi nó: "Khiêm à, gọi cha đi, cha... ơi." Đứa bé tên "Khiêm" ấy cắn ngón tay, chiếc trống bỏi trong tay kêu lách cách, ngọng nghịu gọi "cha", một lát sau lại khóc òa lên, đưa tay về phía chủ mẫu trong xe, gọi: "Mẹ, mẹ, bế." Lúc ấy tôi và mẹ trốn sau đám đông, lòng bàn tay bị mẹ bóp đến đau nhói. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, nhưng không thấy được gương mặt ấy, trong thị giác chỉ có đôi vai mẹ run lên. Tôi bối rối nắm lấy tay mẹ, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?" Thế nhưng mẹ không nói một lời, chỉ kéo tôi vội vã chạy khỏi đó qua mấy con phố. Hai ngày sau, mẹ thay cho tôi một bộ xiêm y nam nhi, dắt tôi đến cửa sau của Phạm phủ. Lúc ấy gương mặt mẹ luống cuống và căng thẳng, tên đầy tớ báo tin đối xử với mẹ lạnh nhạt vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn vào phủ thưa. Mẹ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống, vịn lấy hai vai tôi, với vẻ van xin và khao khát, nói với tôi: "Chất Nô, từ nay về sau con là nam nhi, con nhất định phải nhớ kỹ." Tôi ngơ ngác chau mày: "Tại sao ạ? Con không muốn làm nam nhi, con chỉ làm chính mình không được sao?" Mẹ đầy vẻ ưu sầu, liên tục nói: "Chất Nô, coi như giúp mẹ một lần, được không, coi như giúp mẹ nhé." Trái tim tôi chợt bối rối, nhưng không biết làm sao để an ủi mẹ, sắc mặt mẹ ngày càng bất an, trông vào trong cửa, lo lắng và bi thương. Thật ra lúc ấy mẹ cũng không tin có thể níu kéo được lòng ông ấy nữa rồi. Còn tôi chẳng dám từ chối mẹ, sợ mẹ vì thế mà hoàn toàn tuyệt vọng, bèn ngẩng đầu, mỉm cười cam đoan với mẹ: "Vâng ạ! Chất Nô sau này sẽ là nam nhi. Mẹ ơi, mẹ đừng khóc." Mẹ vuốt tóc tôi, mặc cho nước mắt nơi khóe mắt tuôn rơi, bị tay áo thô ráp lau đến đỏ hoe.Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra một cách rõ ràng rằng, mẹ cũng chỉ là một cánh bèo trôi dạt, còn tôi không có sự lựa chọn.
#
"Cư sĩ chẳng phải đã lựa chọn rồi sao?" Linh Ngộ chậm rãi nói, tay cầm lấy hai chén trà, rót đến nửa chén, đưa cho tôi. Tôi thoáng sững sờ, vươn tay nhận lấy, nước trà trong chén trông chẳng ra làm sao, hớp một ngụm, vị chát đắng khôn cùng, khó mà nuốt trôi. Tôi nhìn Linh Ngộ, thấy người nọ chẳng mảy may phản ứng, uống trà như uống nước lã, không khỏi lấy làm lạ. Linh Ngộ uống cạn, đặt chén trà xuống, thấy tôi cầm chén chỉ uống vài ngụm, khẽ cười mà rằng: "Bần đạo là kẻ phàm tục, các người uống trà, ngay cả nước pha trà, lửa đun trà cũng có quy tắc, cho rằng trà pha như vậy mới là danh phẩm thiên hạ. Nhưng bần đạo uống trà, hứng lên thì tùy ý vốc một nắm ném vào, hoặc đắng hoặc chát, hoặc đậm hoặc nhạt, biến ảo khôn lường, đó chính là trà đạo của bần đạo. Lẽ nào vì không hợp tâm ý, thì không tính là lựa chọn sao?" Tôi im lặng, chỉ nhắm mắt chau mày uống cạn chén trà, trong miệng toàn là vị đắng chát. Linh Ngộ nhẹ cúi đầu, nói: "Cư sĩ bây giờ là tự mình lựa chọn uống cạn chén trà này, bần đạo đâu có nói, cư sĩ nhất định phải uống cạn." Tôi dùng đầu ngón tay vuốt ve vành chén, như bị lời nói ấy cảm động, bất giác nhen nhóm vui vẻ. Linh Ngộ lại nói: "Cư sĩ trước kia sống như chén nước trà sau bao công đoạn cầu kỳ, tuy vị có khác biệt, nhưng đều chung một kết quả. Nhưng như bần đạo đây, kết quả sau khi tùy hứng hành động mới là lẽ thường của đời người. Chén trà mà cư sĩ vừa uống, chẳng phải chính là kết quả của cuộc đời vô thường này sao." "Đạo trưởng không phải đến để cùng ta luận sinh tử," tôi im lặng một hồi, sau cười buồn bã, "Đạo trưởng rõ ràng không biết gì về ta, nhưng lại như biết hết mọi chuyện." Linh Ngộ nói: "Vì thứ mà cư sĩ cố chấp níu giữ không phải là sinh tử." Tôi thoáng cứng đờ, truy hỏi Linh Ngộ đó là gì, lời nói của Linh Ngộ như y như lưỡi kiếm sắc lẻm, đâm thẳng vào tim tôi.Linh Ngộ nói: "Thứ mà cư sĩ cố chấp níu giữ, là một trái tim cầu mà chẳng được."Tôi chết lặng, hồi lâu, nhắm mắt khẽ thở dài: "Đạo trưởng đến để khuyên ta buông bỏ sao?" Linh Ngộ lắc đầu, nhặt phất trần lên quét nhẹ: "Bần đạo chưa từng nói những lời như vậy, hết thảy đều là quyết định của chính cư sĩ." Cổ họng như bị nghẹn lại, sau một khoảng á khẩu mới khó khăn cất lời: "Nếu như ta không buông bỏ được thì sao?" "Nếu đã vậy, cứ coi như đây là một cuộc đời mới, cư sĩ không còn là cư sĩ của quá khứ, cũng không cần phải gánh vác cái nhân của quá khứ. Dù là cư sĩ hay là Tạ cư sĩ, đều nên học cách gạt bỏ quá khứ, nếu trước kia có điều gì không vui, thì từ hôm nay hãy bắt đầu sống lại. Cư sĩ nói mình không có lựa chọn, chẳng lẽ lúc này không phải là cơ hội tốt nhất sao?" Linh Ngộ thản nhiên buông tiếng, dường như đã sớm biết câu trả lời của tôi.Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, bỗng thấy bên má nóng hổi, Linh Ngộ khẽ thở dài: "Có lẽ đối với các người, bắt đầu gặp gỡ lại chưa hẳn đã không phải là một chuyện tốt."
--- Editor: Giải thích sơ nếu có ai chưa hiểu:1. "Lẽ nào vì không hợp tâm ý, thì không tính là lựa chọn sao?": Trong quá khứ, Phạm Bình đã đưa ra rất nhiều lựa chọn, như lựa chọn nhẫn nhịn vì mẹ, lựa chọn vạch trần tội ác ở Tương Châu dù biết sẽ phải trả giá. Vấn đề là tất cả những lựa chọn đó đều dẫn đến kết quả bi thảm. Chính vì kết quả không như ý, Phạm Bình đã lầm tưởng rằng mình chưa từng được lựa chọn. Cho nên câu này của Linh Ngộ là đang cố gắng giúp Phạm Bình thay đổi góc nhìn, muốn Phạm Bình thôi xem mình là nạn nhân thụ động của số phận mà hãy nhận ra mình luôn là người có quyền lựa chọn, chỉ là không phải lúc nào cũng có quyền quyết định kết quả của lựa chọn đó mà thôi, nên không thể vì kết quả không như ý mà phủ nhận hành động lựa chọn của mình ban đầu.2. "Cư sĩ trước kia sống như chén nước trà sau bao công đoạn cầu kỳ, tuy vị có khác biệt, nhưng đều chung một kết quả": Ý nói kiếp trước của Phạm Bình bị ràng buộc bởi các quy tắc ("công đoạn cầu kỳ") như thân phận phò mã, lễ giáo,... tuy có trải qua nhiều trải nghiệm, sự kiện khác nhau ("tuy vị có khác biệt") thì chung quy kết cục vẫn là mất đi bản thân, không phải chính mình ("nhưng đều chung một kết quả"), tách trà này pha theo các công đoạn khác nhau, dù đậm hay nhạt, đắng hay chát, cuối cùng vẫn chỉ là hương vị mà người khác muốn.3. "Thứ mà cư sĩ cố chấp níu giữ, là một trái tim cầu mà chẳng được": Câu này không phải chỉ đơn thuần là tình yêu với Công chúa, mà nó bao gồm tất cả những khao khát của Phạm Bình mà xưa nay chưa bao giờ đạt được: được sống là chính mình, được tự do theo đuổi lý tưởng, có một cuộc sống bình yên bên mẹ, tình yêu của Công chúa,...4. Tóm lại, những ý chính mà đạo trưởng muốn truyền đạt là: Phạm Bình luôn có sự lựa chọn; hãy chấp nhận cuộc sống vô thường dù kết quả đôi khi không như ý; vấn đề cốt lõi của Phạm Bình không phải là sinh tử mà là chấp niệm cầu mà không được; bỏ xuống quá khứ, làm lại con người mới.p/s: Truyện bắt đầu có giá trị nghệ thuật rồi nè, các hành động sau này của Phạm Bình không còn là yêu đương não tàn nữa kkk 🤣🤣🤣
#
Năm ấy quê tôi gặp nạn châu chấu, tôi và mẹ lên kinh tìm cha, mẹ cứ khăng khăng đòi đợi thêm mấy ngày, rồi lấy ra những tấm lụa được giấu trong áo trong của tôi, đem đổi thành hai bộ quần áo sạch sẽ, từ đầu đến chân, đều cố gắng tươm tất sạch sẽ, không để người ta xem thường. Suốt mấy ngày, tôi và mẹ đợi trước cửa Phạm phủ, trông xe ngựa qua lại, quan lại quyền quý chắp tay cười nói. Mẹ chỉ nắm chặt tay tôi, lặng lẽ nhìn cha dìu tay chủ mẫu, đưa bà ấy lên xe ngựa, rồi lại bế một đứa bé mặc áo gấm lên, cười sang sảng gọi nó: "Khiêm à, gọi cha đi, cha... ơi." Đứa bé tên "Khiêm" ấy cắn ngón tay, chiếc trống bỏi trong tay kêu lách cách, ngọng nghịu gọi "cha", một lát sau lại khóc òa lên, đưa tay về phía chủ mẫu trong xe, gọi: "Mẹ, mẹ, bế." Lúc ấy tôi và mẹ trốn sau đám đông, lòng bàn tay bị mẹ bóp đến đau nhói. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, nhưng không thấy được gương mặt ấy, trong thị giác chỉ có đôi vai mẹ run lên. Tôi bối rối nắm lấy tay mẹ, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?" Thế nhưng mẹ không nói một lời, chỉ kéo tôi vội vã chạy khỏi đó qua mấy con phố. Hai ngày sau, mẹ thay cho tôi một bộ xiêm y nam nhi, dắt tôi đến cửa sau của Phạm phủ. Lúc ấy gương mặt mẹ luống cuống và căng thẳng, tên đầy tớ báo tin đối xử với mẹ lạnh nhạt vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn vào phủ thưa. Mẹ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống, vịn lấy hai vai tôi, với vẻ van xin và khao khát, nói với tôi: "Chất Nô, từ nay về sau con là nam nhi, con nhất định phải nhớ kỹ." Tôi ngơ ngác chau mày: "Tại sao ạ? Con không muốn làm nam nhi, con chỉ làm chính mình không được sao?" Mẹ đầy vẻ ưu sầu, liên tục nói: "Chất Nô, coi như giúp mẹ một lần, được không, coi như giúp mẹ nhé." Trái tim tôi chợt bối rối, nhưng không biết làm sao để an ủi mẹ, sắc mặt mẹ ngày càng bất an, trông vào trong cửa, lo lắng và bi thương. Thật ra lúc ấy mẹ cũng không tin có thể níu kéo được lòng ông ấy nữa rồi. Còn tôi chẳng dám từ chối mẹ, sợ mẹ vì thế mà hoàn toàn tuyệt vọng, bèn ngẩng đầu, mỉm cười cam đoan với mẹ: "Vâng ạ! Chất Nô sau này sẽ là nam nhi. Mẹ ơi, mẹ đừng khóc." Mẹ vuốt tóc tôi, mặc cho nước mắt nơi khóe mắt tuôn rơi, bị tay áo thô ráp lau đến đỏ hoe.Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra một cách rõ ràng rằng, mẹ cũng chỉ là một cánh bèo trôi dạt, còn tôi không có sự lựa chọn.
#
"Cư sĩ chẳng phải đã lựa chọn rồi sao?" Linh Ngộ chậm rãi nói, tay cầm lấy hai chén trà, rót đến nửa chén, đưa cho tôi. Tôi thoáng sững sờ, vươn tay nhận lấy, nước trà trong chén trông chẳng ra làm sao, hớp một ngụm, vị chát đắng khôn cùng, khó mà nuốt trôi. Tôi nhìn Linh Ngộ, thấy người nọ chẳng mảy may phản ứng, uống trà như uống nước lã, không khỏi lấy làm lạ. Linh Ngộ uống cạn, đặt chén trà xuống, thấy tôi cầm chén chỉ uống vài ngụm, khẽ cười mà rằng: "Bần đạo là kẻ phàm tục, các người uống trà, ngay cả nước pha trà, lửa đun trà cũng có quy tắc, cho rằng trà pha như vậy mới là danh phẩm thiên hạ. Nhưng bần đạo uống trà, hứng lên thì tùy ý vốc một nắm ném vào, hoặc đắng hoặc chát, hoặc đậm hoặc nhạt, biến ảo khôn lường, đó chính là trà đạo của bần đạo. Lẽ nào vì không hợp tâm ý, thì không tính là lựa chọn sao?" Tôi im lặng, chỉ nhắm mắt chau mày uống cạn chén trà, trong miệng toàn là vị đắng chát. Linh Ngộ nhẹ cúi đầu, nói: "Cư sĩ bây giờ là tự mình lựa chọn uống cạn chén trà này, bần đạo đâu có nói, cư sĩ nhất định phải uống cạn." Tôi dùng đầu ngón tay vuốt ve vành chén, như bị lời nói ấy cảm động, bất giác nhen nhóm vui vẻ. Linh Ngộ lại nói: "Cư sĩ trước kia sống như chén nước trà sau bao công đoạn cầu kỳ, tuy vị có khác biệt, nhưng đều chung một kết quả. Nhưng như bần đạo đây, kết quả sau khi tùy hứng hành động mới là lẽ thường của đời người. Chén trà mà cư sĩ vừa uống, chẳng phải chính là kết quả của cuộc đời vô thường này sao." "Đạo trưởng không phải đến để cùng ta luận sinh tử," tôi im lặng một hồi, sau cười buồn bã, "Đạo trưởng rõ ràng không biết gì về ta, nhưng lại như biết hết mọi chuyện." Linh Ngộ nói: "Vì thứ mà cư sĩ cố chấp níu giữ không phải là sinh tử." Tôi thoáng cứng đờ, truy hỏi Linh Ngộ đó là gì, lời nói của Linh Ngộ như y như lưỡi kiếm sắc lẻm, đâm thẳng vào tim tôi.Linh Ngộ nói: "Thứ mà cư sĩ cố chấp níu giữ, là một trái tim cầu mà chẳng được."Tôi chết lặng, hồi lâu, nhắm mắt khẽ thở dài: "Đạo trưởng đến để khuyên ta buông bỏ sao?" Linh Ngộ lắc đầu, nhặt phất trần lên quét nhẹ: "Bần đạo chưa từng nói những lời như vậy, hết thảy đều là quyết định của chính cư sĩ." Cổ họng như bị nghẹn lại, sau một khoảng á khẩu mới khó khăn cất lời: "Nếu như ta không buông bỏ được thì sao?" "Nếu đã vậy, cứ coi như đây là một cuộc đời mới, cư sĩ không còn là cư sĩ của quá khứ, cũng không cần phải gánh vác cái nhân của quá khứ. Dù là cư sĩ hay là Tạ cư sĩ, đều nên học cách gạt bỏ quá khứ, nếu trước kia có điều gì không vui, thì từ hôm nay hãy bắt đầu sống lại. Cư sĩ nói mình không có lựa chọn, chẳng lẽ lúc này không phải là cơ hội tốt nhất sao?" Linh Ngộ thản nhiên buông tiếng, dường như đã sớm biết câu trả lời của tôi.Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, bỗng thấy bên má nóng hổi, Linh Ngộ khẽ thở dài: "Có lẽ đối với các người, bắt đầu gặp gỡ lại chưa hẳn đã không phải là một chuyện tốt."
--- Editor: Giải thích sơ nếu có ai chưa hiểu:1. "Lẽ nào vì không hợp tâm ý, thì không tính là lựa chọn sao?": Trong quá khứ, Phạm Bình đã đưa ra rất nhiều lựa chọn, như lựa chọn nhẫn nhịn vì mẹ, lựa chọn vạch trần tội ác ở Tương Châu dù biết sẽ phải trả giá. Vấn đề là tất cả những lựa chọn đó đều dẫn đến kết quả bi thảm. Chính vì kết quả không như ý, Phạm Bình đã lầm tưởng rằng mình chưa từng được lựa chọn. Cho nên câu này của Linh Ngộ là đang cố gắng giúp Phạm Bình thay đổi góc nhìn, muốn Phạm Bình thôi xem mình là nạn nhân thụ động của số phận mà hãy nhận ra mình luôn là người có quyền lựa chọn, chỉ là không phải lúc nào cũng có quyền quyết định kết quả của lựa chọn đó mà thôi, nên không thể vì kết quả không như ý mà phủ nhận hành động lựa chọn của mình ban đầu.2. "Cư sĩ trước kia sống như chén nước trà sau bao công đoạn cầu kỳ, tuy vị có khác biệt, nhưng đều chung một kết quả": Ý nói kiếp trước của Phạm Bình bị ràng buộc bởi các quy tắc ("công đoạn cầu kỳ") như thân phận phò mã, lễ giáo,... tuy có trải qua nhiều trải nghiệm, sự kiện khác nhau ("tuy vị có khác biệt") thì chung quy kết cục vẫn là mất đi bản thân, không phải chính mình ("nhưng đều chung một kết quả"), tách trà này pha theo các công đoạn khác nhau, dù đậm hay nhạt, đắng hay chát, cuối cùng vẫn chỉ là hương vị mà người khác muốn.3. "Thứ mà cư sĩ cố chấp níu giữ, là một trái tim cầu mà chẳng được": Câu này không phải chỉ đơn thuần là tình yêu với Công chúa, mà nó bao gồm tất cả những khao khát của Phạm Bình mà xưa nay chưa bao giờ đạt được: được sống là chính mình, được tự do theo đuổi lý tưởng, có một cuộc sống bình yên bên mẹ, tình yêu của Công chúa,...4. Tóm lại, những ý chính mà đạo trưởng muốn truyền đạt là: Phạm Bình luôn có sự lựa chọn; hãy chấp nhận cuộc sống vô thường dù kết quả đôi khi không như ý; vấn đề cốt lõi của Phạm Bình không phải là sinh tử mà là chấp niệm cầu mà không được; bỏ xuống quá khứ, làm lại con người mới.p/s: Truyện bắt đầu có giá trị nghệ thuật rồi nè, các hành động sau này của Phạm Bình không còn là yêu đương não tàn nữa kkk 🤣🤣🤣