[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C87 - Ngọt
Phó Thanh Vi không kịp đề phòng, một giọt nước đã thấm ra.Thắt lưng nàng trở nên mềm nhũn, cả người rơi vào vòng tay của sư tôn, chiếc khăn tắm trước ngực cũng sắp không giữ được nữa."Sư...... sư tôn."Sư tôn ôm lấy eo nàng, cúi mắt nhìn khuôn mặt nàng vừa bước ra từ phòng tắm, làn da ửng hồng, một lớp đỏ mỏng hơn cả nước nhẹ nhàng lan dần trên má nàng.Bàn tay bất động của sư tôn lại siết nhẹ một cái.Phó Thanh Vi khẽ kêu một tiếng, không còn tâm trí giữ khăn tắm nữa, cả cơ thể dường như tan chảy trong lòng cô, trái tim đập loạn, hơi thở rối bời.Thật kỳ lạ, vì sao sư tôn đột nhiên như thế này?Nhưng......Sư tôn muốn làm gì với nàng cũng được.Sư tôn nâng cằm nàng lên, không cho nàng né tránh, tỉ mỉ ngắm nhìn biểu cảm của nàng.Vừa tiếp tục, vừa quan sát.Phó Thanh Vi thực sự xấu hổ đến mức không chịu nổi, muốn siết chặt cơ bụng, nhưng lại sợ sư tôn cảm thấy không vừa ý, sau này sẽ không chạm vào nàng nữa. Nhưng nếu thả lỏng hoàn toàn để sư tôn tùy ý thì...... Trong gương, bàn tay sư tôn rõ ràng đang đặt ở chỗ sau lưng nàng, vừa siết vừa thả.Gương mặt Phó Thanh Vi đỏ ửng như ý muốn của sư tôn, còn đỏ hơn lúc ở ngoài. Nàng xoay đầu qua lại, thoát khỏi bàn tay đang giữ cằm nàng của cô, kiên quyết vùi mặt vào hõm cổ sư tôn, áp đôi má nóng bừng vào làn da lạnh lẽo, cảm giác nhiệt độ cơ thể nàng truyền qua làn da mỏng manh, thấm vào dòng máu đang chảy trong người sư tôn.Nàng bắt đầu khe khẽ rên rỉ.Sư tôn ngừng tay, qua lớp khăn tắm cũng cảm nhận được cơ thể trong lòng đang nóng lên, cả khuôn mặt nàng cũng thế.Người phụ nữ nghiêm nghị nói: "Ta chỉ đang kiểm tra thành quả rèn luyện của em thôi."Phó Thanh Vi đỏ mặt, thở hổn hển: "Cái gì cơ?"Sư tôn hắng giọng: "Thân là sư tôn, kiểm tra sức khỏe của đồ đệ chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"Phó Thanh Vi: "...... Bao gồm cả cơ vòng à?"*Cơ vòng là nhóm cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang, tự tra gg xem nó ở đâu nhéĐến lượt sư tôn hỏi: "Cái gì?"Phó Thanh Vi đỏ mặt đáp: "Không có gì."Nàng làm sao lại giống Khỉ cái chạy trốn từ Hoa Quả Sơn thế này?Sư tôn hài lòng nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng, đưa tay chỉnh lại khăn tắm, buộc chặt hơn một chút. Lúc buộc, cô cúi mắt liếc nhìn sâu thêm, rồi buông tay lùi lại, nói: "Ta ra ngoài trước, em tiếp tục tắm đi.""Em tắm xong rồi." Phó Thanh Vi nhỏ giọng đáp."Thế thì lau khô đi.""Lau khô cái gì?""Nước trên người em, đang nhỏ xuống kìa."Mục Nhược Thủy mở cửa bước ra ngoài, để lại Phó Thanh Vi đứng ngẩn người suy nghĩ về lời cô nói. Hiện tại nàng không dám nghĩ linh tinh nữa, nếu không lại phải vào phòng tắm lần nữa mất.Phó Thanh Vi rút hai tờ khăn giấy, lau người mình, sau đó cúi xuống nhìn sàn gạch. Thật sự có nhỏ xuống sao? Hay là cô nghe thấy tiếng nhỏ giọt? Trời ơi, nữ sinh đại học không còn mặt mũi nào gặp sư tôn nữa!Hay chỉ là nước sau khi tắm chưa lau khô?Có phải nàng nghĩ quá nhiều rồi không?Sư tôn thực sự hiểu hay không hiểu?Sư tôn có vẻ hiểu.Trong phòng, Mục Nhược Thủy đang dùng điện thoại tra cứu cơ vòng là gì. Theo nghĩa hẹp, đó là nhóm cơ phía dưới huyệt vĩ lư. Còn nghĩa rộng thì có rất nhiều cách giải thích khác nhau. Mục Nhược Thủy tìm kiếm theo nhu cầu, cuối cùng thấy một định nghĩa có vẻ gần với ý Phó Thanh Vi nhất: cơ đáy chậu.*Cơ đáy chậu hay cơ sàn chậu là vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục. Huyệt vĩ lư nằm gần ngay hậu môn, rõ hơn thì xem gg 🌚Giới trẻ ngày nay biết nhiều thật.Mục Nhược Thủy không có ý gì khác, cô là người hành động phần lớn theo bản năng. Dù không hiểu rõ, điều đó không ngăn cản cô thực hiện ý định của mình. Cô chỉ muốn thấy Phó Thanh Vi xấu hổ ngay lập tức, thế nên mới bước vào phòng tắm.Lý do chọn phần sau của nàng là vì chỗ đó bình thường cô hay dùng mũi giày đá vào, thịt dày, cảm giác tay chắc chắn sẽ rất tốt.Cô cũng muốn chạm vào những chỗ khác, ví dụ như đỉnh tuyết trắng mềm mại mà cô đã nếm vài lần.Nhưng vì danh phận sư đồ, đụng chạm những chỗ khác có phần quá mức thân mật.Vượt quá giới hạn.Nếu tiếp tục nữa, có khi cô thật sự phải kiểm tra cả cơ trước đáy chậu.Mục Nhược Thủy tự biết mình là người có sự tự chủ không cao, đặc biệt là khi Phó Thanh Vi ngủ, gần như hoàn toàn mất kiểm soát. Những giới hạn có thể vượt qua khi nàng tỉnh táo, lúc nàng ngủ chỉ khiến cô càng thêm táo bạo.Lần sau phải làm sao đây? Cô chắc chắn vẫn sẽ tranh thủ lúc nàng ngủ để giải tỏa khát vọng của mình, có lẽ là không lâu nữa thôi.Mục Nhược Thủy cảm thấy may mắn vì lần này cô đã kiềm chế được.Nếu không, đón chờ Phó Thanh Vi không chỉ là bóp một cái mà còn là liếm một chút, cắn một nhát.Mục Nhược Thủy lấy chiếc ba lô leo núi của Phó Thanh Vi. Ban đầu, hai người đã dự đoán việc truy bắt ngư tinh có thể phải chạy đi chạy lại, nên trong ba lô có chuẩn bị vài bộ quần áo thường ngày. Mục Nhược Thủy lấy ra một chiếc quần, ném cho Phó Thanh Vi vừa từ phòng tắm bước ra.Chiếc quần suýt nữa đập vào mặt Phó Thanh Vi, nàng vội giơ tay bắt lấy: "......"Mục Nhược Thủy nghiêm mặt: "Mặc quần đi ngủ, để tránh bị cảm lạnh vào ban đêm."Phó Thanh Vi im lặng một lúc, mở chiếc quần dài ra, nói: "Ít nhất thì nó không nên là quần bảo hộ lao động."Mục Nhược Thủy vừa nói "Thế à?" vừa tiếp tục lục tìm, lôi hết quần áo lót của Phó Thanh Vi ra, mỗi nơi một món, bày đầy trên bàn, tiếp tục lục sâu hơn.Phó Thanh Vi chỉ muốn quỳ xuống cầu xin cô."Để em tự làm." Nàng giành lại chiếc ba lô từ tay Mục Nhược Thủy, nhét lại quần áo lót của mình vào trong.Phó Thanh Vi vốn mặc một chiếc áo thun dài mềm mại như váy ngủ, chiều dài che đến phần trên đầu gối. Nhưng khi ngồi xuống, vạt áo hơi ngắn, chỉ vừa đủ che đi phần gốc đùi trắng nõn, gợi nhớ đến cảnh lúc nãy Mục Nhược Thủy kiểm tra vết thương ở chân nàng.Phó Thanh Vi lấy một chiếc quần đùi trắng mặc vào trước mặt Mục Nhược Thủy, rồi hỏi: "Sư tôn, vì sao nhất định bắt em mặc quần?"Mục Nhược Thủy cúi đầu nhìn đầu gối nàng, không ngờ chỗ đó cũng trắng mịn pha hồng nhạt."Ta sợ em lạnh.""Sư tôn, sao người lại nhìn trộm em?""Ta nhìn trộm khi nào?""Ngay bây giờ."Mục Nhược Thủy dời ánh mắt, vốn đã dừng lại vài giây, nghiêm túc nói: "Ta quan tâm vết thương của em, không được sao?""Phải, là đồ đệ có ý đồ bất chính."Mục Nhược Thủy hơi nhíu mày, chưa kịp tra hỏi việc nàng dùng sai thành ngữ, thì Phó Thanh Vi đã kéo tay cô ngồi xuống mép giường. Nàng nhẹ nhàng nói, với tư thế như trước, yếu đuối bày tỏ: "Đầu gối em vẫn còn đau.""Vẫn đau à?" Mục Nhược Thủy quỳ xuống trước mặt nàng, nghiêm túc nhìn vào đầu gối nàng.Phó Thanh Vi chỗ nào cũng đẹp, ngay cả hai đầu gối cũng đẹp hơn người khác, như hai chiếc chén ngọc úp ngược, sờ vào mịn màng, ấm áp.Ngón tay Mục Nhược Thủy di chuyển trên đầu gối nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Là chỗ này đau sao?""Ưm......" Giọng Phó Thanh Vi khẽ run lên.Mục Nhược Thủy cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên đầu gối nàng.Phó Thanh Vi run rẩy hơn."Sư tôn hôn một cái sẽ không đau nữa." Phó Thanh Vi lấy hết dũng khí, nói ra lời này, cố kiềm chế để không cắn môi ngay sau đó.Động tác ngón tay của Mục Nhược Thủy khựng lại, cô không ngẩng đầu lên nhìn nàng.Tim Phó Thanh Vi đập thình thịch, tự hỏi liệu yêu cầu này có phải quá táo bạo, quá mặt dày không?Ngay sau đó, Mục Nhược Thủy giữ nguyên tư thế quỳ, cúi đầu, hôn nhẹ lên đầu gối nàng.Đôi môi mềm mại, lành lạnh của Mục Nhược Thủy chạm lên làn da nàng, tựa như một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.Tim Phó Thanh Vi đập còn nhanh hơn lúc sư tôn chạm vào nàng ở phòng tắm.Nàng khẽ khép chân, vô thức thu đầu gối lại.Quá căng thẳng, cũng quá xấu hổ.Mục Nhược Thủy hôn nhẹ lên đầu gối bên còn lại, tay chống lên mép giường, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng: "Đỡ hơn chưa?""Tốt hơn nhiều rồi."Phó Thanh Vi nhận được nhiều hơn mong đợi, còn điều gì mà không hài lòng nữa?Mục Nhược Thủy đứng dậy, bế nàng đặt lên đầu giường, để nàng chuỗi dài đôi chân mảnh mai vào chăn, rồi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tắm."Phó Thanh Vi khẽ đáp một tiếng, ngồi dậy nửa người."Em muốn chờ người ngủ cùng, sư tôn giúp em lấy cuốn sách qua đây nhé.""Lại sai bảo ta." Mục Nhược Thủy trách khẽ, nhưng trong lời nói không hề có chút bất mãn. Cô nhanh chóng lấy từ ba lô ra cuốn «Tổng hợp Trận pháp» đưa cho nàng."Nhớ chỉnh đèn sáng lên, tốt cho mắt." Nói xong, cô cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.Phó Thanh Vi quay đèn đọc sách bên cạnh giường, điều chỉnh đến mức sáng vừa phải.Mở sách ra, chưa kịp đọc chữ, nàng đã khẽ cười, sau đó đưa hai tay xoa mặt, rồi tiếp tục đọc.Mục Nhược Thủy tắm xong bước ra, thấy Phó Thanh Vi đang ngồi xếp bằng trên giường, mắt nhắm lại, đang niệm chú nhập định.Đồ đệ này của cô không phải tốt, mà là quá tốt.Chăm chỉ, thông minh, ngoan ngoãn, luôn đặt cô lên trên hết, chưa kể còn rất đáng yêu.Có nàng đồng hành cả đời, so với nằm ngủ trong quan tài mấy chục năm thật sự tốt hơn biết bao.Mục Nhược Thủy đứng bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng. Trong giây phút ấy, cô bất chợt không dám tưởng tượng mười, hai mươi năm nữa, khi gương mặt này bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn.Nàng sẽ già, sẽ chết, sẽ...... rời xa cô mãi mãi.Rõ ràng ngay từ lúc xuống núi, cô đã dự đoán trước những điều này. Vậy mà giờ đây, nghĩ đến lại cảm thấy không thể chấp nhận được.Cô không muốn nghĩ thêm, cố gạt bỏ những ý niệm không vui trong đầu, tập trung nhìn kỹ khuôn mặt nàng. Cô thậm chí lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.Trong album điện thoại của cô, chỉ có một người đó là Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi lúc nhập định luôn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vì nàng biết sư tôn sẽ ở bên bảo vệ mình.Hôm nay, khi nàng kết thúc buổi nhập định kéo dài hai tiếng, mở mắt ra thì Mục Nhược Thủy đã ngủ trước. Đồng hồ chỉ ba giờ sáng, theo thời gian, cô bắt đầu có thói quen giống một người bình thường.Phó Thanh Vi nhớ lại, lúc mới đầu Mục Nhược Thủy ban ngày ngủ, ban đêm hoạt động. Nhưng dần dần, dưới ảnh hưởng của nàng, cô ngủ nghỉ ngày càng đều đặn, bây giờ còn quy củ hơn cả nàng.Con mèo nàng nuôi cũng giống cô, nằm dài ở cuối giường, bốn chân duỗi thẳng, đã sớm mơ gặp Chu Công mèo.Phó Thanh Vi từ phòng tắm trở ra, tắt đèn, nhẹ nhàng nằm sát vào người Mục Nhược Thủy.Hai người cùng ngủ chung một giường, Phó Thanh Vi thường nằm bên phải của cô, cách xa vị trí trái tim.Nàng vừa nằm xuống, Mục Nhược Thủy đã tỉnh dậy. Không mở mắt, cô chỉ chờ vài phút, tay chân của Phó Thanh Vi đã bắt đầu không an phận, quàng lên người cô.Đôi chân chỉ mặc quần đùi của nàng cọ vào chiếc quần lụa mềm mại của Mục Nhược Thủy, bàn chân áp vào bắp chân mịn màng của cô, cọ qua cọ lại rồi vẫn chưa hài lòng, cả cẳng chân đặt lên cẳng chân của cô, từ từ đè lên đùi.Tay thì ngoan hơn một chút, không dám đưa vào trong áo ngủ của cô, chỉ dừng lại ở eo và bụng.Đôi khi Mục Nhược Thủy nghĩ: việc cô thường xuyên không thể kiềm chế được bản thân, có phải là do tư thế ngủ không đứng đắn của Phó Thanh Vi gây ra?Nàng mà dám nhận mình ngủ rất ngoan, chắc chắn là đang nói dối.Nếu mà không ngoan thật thì e là sống chết khó lường.Mục Nhược Thủy nhắm mắt thở dài, nhấc chân đá chân nàng ra. Phó Thanh Vi trong mơ khẽ kêu một tiếng, ngoan ngoãn được một lúc, rồi lại quấn lấy cô như cũ.Cứ như thế, cả đêm là một trận chiến dai dẳng giữa việc nàng bị đá văng ra và lại bám lấy cô, cuối cùng trận chiến kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Mục Nhược Thủy.*Mọi người ai nấy đều mệt mỏi, nên thời gian tập hợp hôm sau được dời đến buổi trưa. Ăn trưa xong, cả nhóm sẽ cùng đến Linh Quản Cục để báo cáo và bàn giao nhiệm vụ.Phó Thanh Vi ngủ một mạch đến 10 giờ 30 sáng. Mục Nhược Thủy cũng chưa dậy, một cánh tay đặt dưới cổ nàng. Phó Thanh Vi rúc lại gần, nhìn chăm chăm khuôn mặt cô, đếm từng sợi lông mi, hơi thở phả nhẹ lên bên cằm cô.Mục Nhược Thủy hơi mở mắt: "Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi." Đừng có ở đó thổi linh tinh.Phó Thanh Vi: "Sư tôn dậy lúc nào?"Mục Nhược Thủy: "Sớm hơn em một chút."Cô rút cánh tay từ dưới cổ nàng ra, xoay xoay vai một chút rồi đứng dậy, đi chuẩn bị mở hộp đồ ăn cho Tiểu Tam Hoa Phó Thanh Vi thấy vậy bèn làm nũng từ trên giường: "Sư tôn, người chưa cho em ăn mà."Mục Nhược Thủy quay đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Em muốn ta cho ăn thế nào?”Nữ sinh đại học trong sáng lại không nói được lời nào, đỏ mặt chui vào nhà tắm, lặng lẽ đánh răng.Đúng là dám nghĩ mà không dám làm, mạnh miệng cũng không xong, da mặt thì mỏng.Lùi lại một vạn bước, chẳng lẽ nàng không thể chủ động đảo khách thành chủ sao, đích thân đút cho sư tôn ăn sao?Đã lâu rồi không dám mạnh bạo.Phó Thanh Vi chỉ dám thoải mái tưởng tượng trong không gian một mình, nhưng thực tế, chỉ cần sư tôn bước vào phòng tắm, nàng cũng đã hoảng loạn rồi.Quả nhiên, Mục Nhược Thủy lại tự ý bước vào.Phó Thanh Vi cuống cuồng làm đổ ly nước, nước bắn lên bồn rửa, một phần còn văng lên người nàng."Người...... Người vào đây làm gì?" Phó Thanh Vi lắp bắp."Không có gì, ta chỉ đến xem em thôi." Mục Nhược Thủy đáp.Khi rời khỏi cửa phòng tắm đang mở, cô dừng lại trong phòng, khẽ nhếch môi cười.Đầu gối của Phó Thanh Vi sau một đêm nghỉ ngơi đã gần như khỏi hẳn. Dù nàng không chủ động yêu cầu, Mục Nhược Thủy vẫn bế nàng đi qua đi lại trong phòng mấy lượt, không biết là để thỏa mãn nàng hay chính mình, hoặc có lẽ cả hai.Khách sạn có nhà hàng riêng, điểm đánh giá trên các ứng dụng khá tốt, chỉ là giá hơi cao.Nhưng may mắn là được tính vào chi phí công tác và hoàn tiền.Một nhóm người trẻ nhanh chóng quyết định dùng bữa tại chỗ sau khi thống nhất trong nhóm chat."Chào buổi trưa, Huyền Cơ."Long Huyền Cơ lại là người đến đầu tiên. Khi Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy tay trong tay xuống, đã thấy cô ấy ngồi sẵn tại bàn trong nhà hàng."Chào buổi trưa." Long Huyền Cơ đứng dậy kéo ghế cho cả hai."Cảm ơn." Phó Thanh Vi không nhịn được hỏi, "Con học từ đâu vậy?""Trên TV." Long Huyền Cơ đáp, "Đạo hữu Tiêu và Phù Loan bảo lát nữa mới xuống, họ vừa mới dậy.""Không sao, chờ chút cũng được, không vội.""Vết thương của đạo hữu đã khỏi hẳn chưa?""Có sư tôn ở đây, không có gì phải lo cả.""Vậy thì tốt."Hai người trao nhau ánh mắt, sau đó trở về trạng thái vừa xã giao vừa ngại ngùng nhưng lại thoải mái.Mục Nhược Thủy tháo khẩu trang, uống một ngụm nước trong ly thủy tinh, sau đó đeo khẩu trang lên lại.Hiện tại nhà hàng không đông người, vốn cô không ngại gặp người khác, hơn nữa, Long Huyền Cơ thực sự không phải là "người".Long Huyền Cơ vừa hay trông thấy khuôn mặt thật của cô, chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cô ấy mãi không thể bình tĩnh lại.Cuối cùng, Long Huyền Cơ cũng hiểu vì sao mẹ mình có thể chờ đợi sư nương lâu đến thế.Long Huyền Cơ: [Wow]Long Huyền Cơ: [👍👍👍]Phó Thanh Vi: [......]Long Huyền Cơ: [Vui thay cho mẹ 🤩]Phó Thanh Vi: [Đừng nói ra ngoài]Long Huyền Cơ: [Hiểu rồi, sư nương là của riêng mẹ, con sẽ không nói với ai đâu]Phó Thanh Vi nhìn gương mặt của Mục Nhược Thủy sau khi cô đeo lại khẩu trang, lúc này mới nhận ra mình đặc biệt như thế nào trong mắt sư tôn.Mỗi khi nàng nghĩ rằng mình đã đủ may mắn khi được cô ưu ái, thì thực tế lại cho thấy, mức độ đặc biệt của nàng vượt xa những gì nàng tưởng.Sự ưu ái này đã thấm vào cuộc sống hàng ngày, khiến nàng dần xem đó là lẽ đương nhiên, đôi khi chính nàng cũng không nhận ra.Mỗi một được ưu ái đều là khởi đầu của sự rung động.Nàng lại một lần nữa ngắm đôi môi ẩn hiện sau lớp khẩu trang đen, trong lòng trỗi dậy những cảm xúc không yên.Phần thưởng của nàng vẫn còn chưa được đòi lại.Mục Nhược Thủy rất nhạy cảm với ánh mắt của nàng, liếc nhìn nàng, khẽ nhướng mày, như muốn hỏi: Gì thế?Phó Thanh Vi dùng khẩu hình môi đáp lại từng chữ một: Không có gì.Đôi môi nàng cũng rất đẹp, khuôn mặt mang chút vẻ nhợt nhạt tự nhiên, nhưng đôi môi lại có sắc đỏ nhẹ nhàng, làm cho gương mặt nàng thêm phần thu hút.Khi nàng nói chuyện, Mục Nhược Thủy chỉ chú ý đến đôi môi mỏng mở ra khép lại của nàng, không thể rời mắt.Cảm giác chạm vào đôi môi đó......Mục Nhược Thủy cuối cùng không tránh khỏi việc nhớ lại khung cảnh dưới nước.Còn có hai lần trên mặt nước, đôi môi thân mật áp vào nhau, khi cô truyền hơi thở, đầu lưỡi vô tình chạm nhau.Cả ngày hôm nay cô tự nhủ: Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Khi đó là tình thế bắt buộc, nên quên đi đoạn ký ức này.Cô thà nhớ đến những giọt nước mắt yếu đuối đáng xấu hổ của mình, còn hơn nhớ rằng mình đã từng hôn nàng.Nhưng những gì đã xảy ra thì không thể thay đổi, thời gian cũng không thể quay ngược, cô cũng chẳng thể chọn quên đi một phần ký ức.Mục Nhược Thủy nói: "Ta muốn về phòng."Không phải để hỏi ý, mà là thông báo.Phó Thanh Vi vội đứng dậy, giữ lấy tay cô: "Sao đột ngột vậy? Hay để em đi cùng người nhé?"Mục Nhược Thủy từ chối: "Không cần. Ta không muốn ở cùng người khác thôi."Mục Nhược Thủy có thể không ăn, nhưng Phó Thanh Vi thì không được phép bỏ bữa.Giọng của cô dịu xuống: "Em ở lại đi, ăn xong rồi lên." Đến lúc đó cô chắc cũng đã bình tĩnh lại.Phó Thanh Vi chỉ còn cách đồng ý.Mục Nhược Thủy ngồi chưa đến mười phút đã rời đi, Phó Thanh Vi cầm lấy ly nước của cô, lặng lẽ uống một ngụm với thắc mắc vẫn còn trong lòng.Long Huyền Cơ: [Đạo hữu Mục vừa rồi hơi thất thố đấy]Hai người ngồi đối diện nhau, nhưng lại dùng điện thoại để nhắn tin.Phó Thanh Vi: [Hả? Sao con nhận ra được?]Long Huyền Cơ: [Vừa rồi ngài ấy cứ nhìn chằm chằm vào miệng của mẹ. Con nghĩ ngài ấy muốn hôn mẹ đó, nhưng không làm được, nên mới thất thố]Phó Thanh Vi: [Con thường xem chương trình TV gì vậy, Huyền Cơ? Trưởng môn phái Thanh Tịnh không quản con sao?]Long Huyền Cơ: [Sư thúc không quản con, nhưng con xuống núi rồi mới xem TV mà] Cái này cần xem TV mới biết sao? Mẹ và sư nương rõ ràng là muốn hôn nhau.Phó Thanh Vi: [Con chắc chắn ngài ấy nhìn môi mẹ sao?]Long Huyền Cơ: [Chắc chắn 💯]Phó Thanh Vi: [Tối nay mà thành công, mẹ ghi công lớn cho con]Long Huyền Cơ: [^_^]Những người còn lại chậm chạp đến sau, gọi món xong thì cả đám đang đói rã rời lao vào ăn như bão tố quét qua, suýt nữa thì gặm luôn chân bàn.Phó Thanh Vi thầm nghĩ may mà sư tôn không có ở đây, nếu không cô chắc chắn tranh không lại mấy người này. Con người đã vậy rồi, sao ngay cả yêu quái cũng ăn khỏe thế, thân hình thì nhỏ mà dạ dày thì to.Sau khi thỏa mãn dạ dày, nàng cố gắng kìm chế cơn thôi thúc muốn hành động riêng, đi cùng mọi người lên thang máy về phòng.Khi ở hành lang thang máy đã thống nhất thời gian chuẩn bị, vừa ra khỏi thang máy là nàng đã biến mất tăm.Công Dương Tôn cảm thán: "Đạo hữu Phó và sư tôn của cậu ấy tình cảm thật tốt."Những người khác liếc cô.Công Dương Tôn cười giải thích: "Ý mình là, tình sâu nghĩa nặng."Tiêu Linh Tú hài lòng vỗ vai cô: "Đạo hữu Công Dương cuối cùng cũng trưởng thành rồi."Long Huyền Cơ âm thầm đồng tình với lời Công Dương Tôn."Em về rồi đây!" Tiếng của Phó Thanh Vi còn vang lên trước khi cánh cửa phòng mở ra.Mục Nhược Thủy đang chơi đùa với Tiểu Tam Hoa, bình thản quay đầu lại: "Về rồi à."Phó Thanh Vi đáp lại, rồi cầm lấy một chai nước khoáng chưa mở trên bàn, vặn nắp chai, cố ý bước đến trước mặt Mục Nhược Thủy, uống từng ngụm nước ngay trước mặt cô.Nàng nuốt khoảng bốn, năm lần, nhìn thấy yết hầu của Mục Nhược Thủy khẽ nhấp nhô.Đặt chai nước xuống, đôi môi Phó Thanh Vi được làm ướt hoàn toàn, sắc đỏ tự nhiên càng thêm rực rỡ bóng bẩy.Dù khoảng cách không gần, nàng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt Mục Nhược Thủy dừng lại ở đâu đó trên gương mặt nàng, không rõ là ở môi hay một vị trí nào khác.Lúc nàng uống nước, cô cứ nhìn chằm chằm, mãi lâu sau mới hạ mắt xuống, làm bộ chăm chú quan tâm đến chú mèo tam thể, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."Đi thôi, nửa tiếng nữa xuất phát." Phó Thanh Vi đặt chai nước khoáng lên tủ đầu giường.Tiếng chai va xuống bàn như gõ lên tim Mục Nhược Thủy, rõ ràng không đau, nhưng cô vẫn khẽ run lên."Ta không muốn đi." Mục Nhược Thủy bất ngờ trả lời."Tại sao?""Không muốn gặp con người.""Người có phải......" Phó Thanh Vi đi qua đi lại trong phòng hai bước, rồi hỏi: "Sư tôn, có phải người lại phát tác không?"Nghĩ đến từ khi chính thức bái sư, mức độ thân mật giữa hai người giảm hẳn, điều thân mật nhất cũng chỉ là... chạm môi nàng, nhưng chưa hề có tiếp xúc thực sự, chẳng hạn như cắn nhẹ hay mơn trớn gì đó.Có vẻ như cô có nhu cầu gần gũi cơ thể với nàng.Mục Nhược Thủy thực sự từng phát tác, nhưng lần gần nhất đã giải quyết xong, lần này là do tâm lý trốn tránh.Cô không phải không muốn gặp người, mà là không muốn ở một mình với Phó Thanh Vi, ít nhất là cho đến khi đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo."Thôi, ta sẽ đi." Mục Nhược Thủy thay đổi ý định.Giữa ánh nhìn của mọi người, nhất là trước mặt nhân loại, cô nghĩ mình có thể kiểm soát được. Nếu trên đường về từ Linh Quản Cục cô vô tình quên đi đoạn ký ức về khoảnh khắc dưới nước, thì càng tốt."Hôm nay sư tôn lạ quá.""Em mà không bị thương thì ta đâu có lạ." Mục Nhược Thủy quay sang trách móc, "Lần sau phải học bơi cho tử tế.""Dạ." Phó Thanh Vi thấy cô chủ động nhắc đến chuyện đó, không kìm được bèn dò hỏi: "Hôm qua ở dưới nước, sư tôn có phải đã...... truyền khí cho em không?"Nàng nói chậm rãi từng chữ, nhưng câu hỏi ấy đã khiêu khích tối đa dây thần kinh đang căng thẳng của Mục Nhược Thủy."Không, đó chỉ là ảo giác của em." Mục Nhược Thủy thẳng thừng phủ nhận."Thì ra là ảo giác." Phó Thanh Vi mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: người đang giấu chuyện gì đấy.Mục Nhược Thủy vừa nói xong liền hối hận, Phó Thanh Vi chắc chắn đã tỉnh dậy giữa chừng, nhưng những lời cô nói ra chưa bao giờ rút lại. Giờ đây chỉ có thể trông chờ vào sự cứng rắn của mình, liệu có thể đánh bại ký ức của Phó Thanh Vi hay không.Chỉ cần cô đủ cứng rắn, sớm muộn gì cũng sẽ tẩy não thành công Phó Thanh Vi, thậm chí có thể thay đổi cả ký ức của chính mình.— Hôm qua ở trong nước không có chuyện gì xảy ra.Không có chuyện gì…..."Ưm." Miệng chai lạnh buốt áp vào khe môi cô, Mục Nhược Thủy tự nhiên nhận lấy chai nước khoáng, uống một ngụm nước ngọt ngào."Ngọt không?" Phó Thanh Vi hỏi cô.Mục Nhược Thủy vừa nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của nàng, không thể nói ra câu trả lời nào khác."Ngọt." Môi cô khẽ mở, cũng mang theo ý vị của nước."Ngọt thì tốt."Phó Thanh Vi vặn nắp chai lại, đặt lên tủ đầu giường. Đến lúc này, Mục Nhược Thủy mới nhận ra chai nước mình vừa uống là chai mà nàng đã uống qua.Thật là vô lý!Chỉ có nàng uống nước mình uống dở, làm gì có chuyện vị sư tôn như cô lại uống nước còn thừa của đệ tử?!Thật to gan lớn mật! Bất kính bất hiếu!Phó Thanh Vi đi rửa tay, cửa phòng tắm đóng lại.Mục Nhược Thủy nhìn chằm chằm chai nước khoáng màu xanh ấy hơn chục giây, cầm lên, nhân lúc Phó Thanh Vi không ở đây mà khẽ nhấp thêm một ngụm.Không ngọt như vừa nãy.Phó Thanh Vi có phải đã lén học thuật pháp gì đó làm nước ngọt lên, chỉ có khi nhìn nàng mới có tác dụng?Phó Thanh Vi đi ra, Mục Nhược Thủy lập tức đặt chai nước về chỗ cũ, gợn sóng trên mặt nước một lúc lâu mới yên tĩnh lại.Phó Thanh Vi thu lại ánh mắt mà không để lộ cảm xúc gì, nói: "Chúng ta xuất phát thôi."Một nhóm sáu người đi tới Linh Quản Cục để bàn giao nhiệm vụ, vì còn một đội nữa chưa trở về nên kết quả đánh giá theo nhóm tạm thời chưa được công bố. Nhưng miệng của giám khảo thì lỏng lẻo như dây lưng quần bông, không kiêng dè chút nào, trực tiếp bảo bọn họ ngày mai tới cục báo danh.Mọi người: "......."Họ hoàn toàn không biết trước khi chia nhóm Linh Quản Cục đã cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ cần không phạm sai lầm nghiêm trọng thì cả nhóm đều được tuyển. Huống hồ nhiệm vụ lần này hoàn thành rất xuất sắc.Tối hôm đó họ vẫn nghỉ tại khách sạn do Linh Quản Cục sắp xếp. Phó Thanh Vi đã lái xe từ đồn cảnh sát về. Nàng vốn định lái xe về Bồng Lai Quán, nhưng Mục Nhược Thủy lo lắng vết thương ở chân nàng không thể lái xe trong thời gian dài, nên tạm thời ở lại khách sạn.Mục Nhược Thủy vừa bước vào căn phòng khách sạn với chiếc giường lớn xa hoa, cố gắng kéo giãn khoảng cách: "Thật ra ta tự về cũng được, ta đi nhanh, ngày mai ta lại tới tìm em."Phó Thanh Vi lấy ra chiếc chìa khóa xe vừa cất: "Vậy em cũng về."Nàng mơ hồ nhận ra sư tôn đang muốn tránh mình, sao có thể để cô đạt được mong muốn?Hơn nữa, tối nay nàng muốn thực hiện phần thưởng của mình.Mục Nhược Thủy đặt con mèo xuống: "Thôi vậy, đành ngủ tạm một đêm."Cô xoay lưng lại với Phó Thanh Vi, thở dài một hơi.Sao vẫn chưa quên? Bộ não cứng nhắc này chưa từng hoạt động tốt đến vậy, mau quên đi chứ!Phó Thanh Vi hoàn toàn không cho cô cơ hội quên, ngược lại còn tìm mọi cách để khắc sâu thêm ký ức.Cả buổi chiều hôm nay, nàng không biết đã uống nước bao nhiêu lần trước mặt cô, không uống nhiều, chỉ cầm chai nước khoáng uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống xong một ngụm lại nhìn cô, đôi môi ướt át đầy mê hoặc khẽ mở khép. Mục Nhược Thủy mấy lần chẳng nghe rõ nàng đang nói gì."Sư tôn, sư tôn?""Người lại đang ngẩn ngơ gì thế?"Mục Nhược Thủy khô môi, đáp: "Khát nước."Phó Thanh Vi đưa cho cô một chai nước, Mục Nhược Thủy kiểm tra nắp chai, xác nhận chưa mở thì mới vặn ra, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống hết nửa chai, cuối cùng cũng làm dịu được cổ họng khô khốc.Phó Thanh Vi cúi người xuống trước mặt cô, hai tay chống lên đầu gối, không chớp mắt nhìn cô, chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần Phó Thanh Vi cúi đầu xuống là có thể hôn cô.Mục Nhược Thủy đưa tay đẩy vai cô, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách.Phó Thanh Vi cười, sau đó quay lại dọn hành lý, nhưng trái tim Mục Nhược Thủy vẫn cứ lơ lửng giữa không trung, không cách nào yên ổn.Cho đến tối, khi Phó Thanh Vi ép cô vào tường, hôn lấy đôi môi cô, cuối cùng cô mới cảm nhận được một cảm giác như bụi bặm đã lắng xuống.Dù tốt hay xấu, mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên mà xảy ra.***Lời tác giả:Tiến độ hôn: 100%, đang tải........Ngày mai có hôn được nhiều hơn hay không còn tùy vào độ nhiệt tình của mọi người [rải hoa][rải hoa][rải hoa].