[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C75 - Thích gió, thích mưa, thích mèo và thích em
Mục Nhược Thủy ngậm thêm một lúc, sau đó buông hai ngón tay còn ẩm của nàng ra, nhẹ nhàng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"Phó Thanh Vi cảm giác như có một khối áp lực căng tràn trong lồng ngực, khó chịu đến mức không chịu nổi.Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào."Sư tôn, em có thể ôm người không?""Được chứ." Mục Nhược Thủy đeo lại khẩu trang, trước tiên đặt Tiểu Tam Hoa xuống, niệm một chú định thân lên nó.Đứng lên còn chưa kịp vững, cô đã bị Phó Thanh Vi lao đến, ôm chặt trong vòng tay.Ngoại trừ lần đầu tiên nàng níu giữ để cô không rời đi, chưa lần nào Phó Thanh Vi ôm chặt như thế này. Cánh tay nàng siết chặt lấy cô, như muốn hòa mình vào cơ thể đối phương.Mục Nhược Thủy thích kiểu ôm khiến người khác gần như nghẹt thở.Dù bản thân không thể nghẹt thở, cô vẫn cảm nhận được sự rung động dữ dội trong lồng ngực của Phó Thanh Vi, như thể nhịp tim nàng muốn đồng điệu với cô.Nếu đây là đạo quán Bồng Lai thì tốt quá.Ở đây có quá nhiều người, lát nữa nàng phát hiện ra chắc sẽ ngại lắm.Cảnh hai thầy trò ôm nhau giữa đám đông đã không còn là chuyện lạ. Mọi ánh mắt hướng về họ, nhưng ngay sau đó, tất cả lại hờ hững quay đi, không còn ai để ý nữa.Chỉ có Tiêu Linh Tú lặng lẽ cắn móng tay.Hình như vừa rồi cô nhìn thấy vị chân nhân nọ ngậm tay của đạo hữu Phó.Cái này không phải nên về phòng làm à?Sao chỉ mỗi mình ta thấy, chẳng ai để chia sẻ nhỉ?"Đạo hữu Cung, cô thấy gì không?""Nhóm này đánh nhau cũng được." Cung Dương Tôn đáp, theo ánh mắt cô nhìn qua, rồi ngưỡng mộ nói, "Tình cảm giữa thầy trò bọn họ thật tốt, tôi cũng muốn có một nữ sư phụ.""......" Nói chuyện với mấy người có cuộc sống hoang sơ trên núi đúng là tự tìm phiền não. Thôi không bằng nói chuyện với Sư thúc Chiêm trên WeChat còn hơn.Phó Thanh Vi ôm Mục Nhược Thủy rất lâu, mãi đến khi nàng nhận ra mọi người xung quanh đều đang chăm chú xem trận đấu, chẳng ai để ý đến hai người, nàng mới thở phào nhẹ nhõm."Lần sau không được như thế này nữa nha sư tôn.""Không được thế nào?" Mục Nhược Thủy không nhìn biểu cảm ngại ngùng của nàng, chỉ cúi đầu vuốt mèo, thần sắc uể oải.Phó Thanh Vi sững người."Em muốn nói, lần sau để về rồi......""Về làm gì?" Mục Nhược Thủy ngước mắt lên, ánh nhìn chằm chằm vào nàng."......""Sao không nói nữa?""Sư tôn, em...""Ta đổi tên thành Sư Tôn Em từ khi nào vậy?"Mục Nhược Thủy từng bước ép sát, khiến Phó Thanh Vi bối rối luống cuống, cuối cùng tự buông bỏ, thử dò xét: "Nhược... Nhược Thủy?"Mây đen lập tức phủ kín trán Mục Nhược Thủy, như thể ngay giây tiếp theo sẽ trừng phạt nàng tại chỗ.Phó Thanh Vi vội vàng đổi lời: "Nước có lợi cho vạn vật mà không cần tranh giành, cho nên không ai trên đời này có thể tranh giành với nước. Đây là Lão Tử nói trong Đạo Đức Kinh."Cô rốt cuộc muốn làm gì đây? Đang yên đang lành lại tức giận như thế?Hay là vì quá nhiều người nên tâm trạng bất ổn?Mục Nhược Thủy cũng không hiểu được lý do mình tức giận. Có lẽ cô vốn dĩ là người thất thường, khó đoán. Từ lúc sinh ra luôn sống tùy ý, cần gì phải hiểu lòng người.Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, nhưng Mục Nhược Thủy đã rời đi trước.Giám khảo: "???"Quy tắc không cấm thí sinh rời đi giữa chừng, nhất là khi trận của cô đã xong. Giám khảo cũng không dám ngăn, lỡ đâu cô rút kiếm ra thì bản thân chưa chắc đỡ nổi.Phó Thanh Vi xin phép giám khảo, nhận được sự đồng ý mới đuổi theo.Đạo hữu Long của phái Thanh Tịnh thấy hai người họ rời đi, bất giác bước theo vài bước. Một đạo hữu bên cạnh kịp thời kéo tay áo cô, kỳ lạ hỏi: "Cô đi đâu thế? Lát nữa đến lượt cô rồi."Long Huyền Cơ cầm lọ thuốc mỡ trị bỏng, bối rối không biết làm sao.*Tòa nhà của Linh Quản Cục được bao quanh bởi các trận pháp. Phó Thanh Vi không lo Mục Nhược Thủy sẽ gặp nguy hiểm trong trận pháp, mà sợ cô tiện tay phá tan Linh Quản Cục.May mắn, cô không đi xa, chỉ đứng chờ ở cửa.Hai người im lặng quay về khách sạn, ăn ý bước vào cùng một phòng. Tiểu Tam Hoa bị kiềm chế suốt cả ngày lập tức lao ra, chạy nhảy khắp phòng như đang chơi parkour, vừa chạy vừa kêu meo meo đầy hứng khởi.Niềm vui của người và mèo không giống nhau.Nhưng sự náo nhiệt của mèo lại có thể xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa người.Mục Nhược Thủy đứng yên một chỗ, bỗng lên tiếng: "Có phải ta rất kỳ lạ không?"Phó Thanh Vi buột miệng: "Không đâu."Mục Nhược Thủy bất ngờ đưa tay bóp lấy cổ nàng, đẩy mạnh nàng vào tường, lạnh lùng nói: "Vậy như thế này thì sao?"Phó Thanh Vi không để tâm đến bàn tay không hề có lực của cô, nhìn thẳng vào mắt Mục Nhược Thủy hỏi: "Sư tôn có phải đang không vui vì chuyện gì không?"Mục Nhược Thủy lạnh lùng nhìn nàng, trả lời không liên quan: "Ta muốn giết người, mỗi giây mỗi phút đều muốn."Phó Thanh Vi: "Nhưng người chưa từng giết người, phải đánh giá trên hành động chứ không suy nghĩ."Mục Nhược Thủy: "Để ta cắn một cái."Phó Thanh Vi thành thục cởi áo.Mục Nhược Thủy hạ thấp giọng xuống: "......Ta chỉ muốn cắn ở cổ thôi."Phó Thanh Vi khẽ kêu một tiếng "à", gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng ửng lên chút hồng nhạt.Nàng chỉnh lại áo, kéo cổ áo xuống, để lộ chiếc cổ thon dài, sạch sẽ và trắng nõn của mình.Đã lâu rồi chưa bị cắn, nàng thậm chí còn có chút mong chờ cơn đau mà Mục Nhược Thủy mang đến.Đôi môi lạnh lẽo áp lên cổ nàng, Phó Thanh Vi khẽ phát ra một tiếng rên thoải mái.Mục Nhược Thủy: "......"Cô dừng lại, chưa kịp làm gì, liền hỏi: "Em kêu cái gì vậy?"Phó Thanh Vi ngượng ngùng đáp: "Thành thói quen rồi." Chỉ cần Mục Nhược Thủy chạm vào nàng, não bộ nàng lập tức tưởng tượng phần tiếp theo, cảm giác sảng khoái lan tỏa đến tận da đầu."Ta làm sao lại thu nhận một đồ đệ như em?" Mục Nhược Thủy lẩm bẩm, sau đó môi cô lại dán lên cổ nàng.Phó Thanh Vi dựa lưng vào tường, hai bàn tay áp chặt vào tường, nhắm mắt lại và ngẩng cổ lên. Cơn đau như nàng dự đoán mãi không đến, thay vào đó là những nụ hôn chậm rãi, nhẹ nhàng.Ai đời sư tôn lại đối xử với đồ đệ như thế này?Nhưng vì Phó Thanh Vi cũng thích, nên nàng không lên tiếng ngăn cản.Lồng ngực nàng phập phồng, ánh mắt nhìn trần nhà phía trên.Giữ mối quan hệ thầy trò mập mờ như thế này cũng không tệ.Phó Thanh Vi nhắm mắt, hai tay chủ động nâng lên, đặt lên eo của Mục Nhược Thủy, ngón tay lần lần chạm vào sống lưng cô.Gần đây, những lần cả hai thân mật trong trạng thái tỉnh táo không nhiều. Một người giả vờ không biết, một người lợi dụng sự mơ hồ mà buông thả. Mục Nhược Thủy để lại một dấu răng trên xương quai xanh của Phó Thanh Vi. Nàng áp sát lưng vào tường lạnh, ngón tay cong lại, cắn môi để không bật ra tiếng.Mục Nhược Thủy liếm vết răng mới để lại, ngẩng đầu lên khỏi người nàng, gối đầu lên hõm vai của Phó Thanh Vi."Ta không phải là một sư tôn tốt.""Với em, người là tốt nhất.""Ta chỉ có cảm xúc, không có tình cảm.""Vừa hay em có rất nhiều tình cảm, có thể chia cho người một nửa.""Em chẳng hiểu gì cả, có lẽ ta nên quay lại quan tài.""Dù em bây giờ không hiểu gì, em cũng không muốn người trở về nơi tối tăm không thấy mặt trời ấy."Phó Thanh Vi dỗ Mục Nhược Thủy ngủ xong, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, trầm tư suy nghĩ.Trong khoảng thời gian ở trên núi, chỉ có hai người họ, đó là lúc Mục Nhược Thủy có trạng thái ổn định nhất. Mỗi ngày cô nấu ăn, chơi với mèo, nhìn nàng luyện kiếm, sẵn sàng làm công cụ để nàng thực hành trận pháp, mỗi ngày chỉ cần một nụ hôn là mãn nguyện.Xuống núi càng lâu, cô càng trở nên cô độc và lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng mới đối với nàng dịu dàng. Những lần thay đổi cảm xúc thất thường cũng nhiều hơn, giống như hôm nay, thứ cảm xúc kiểu lo được mất này trước giờ chưa từng xảy ra.Nếu có thể mãi mãi ở trên núi thì tốt biết mấy.Nhưng đời đâu trọn vẹn.Chẳng lẽ chỉ 'những điều mà mình cố chấp mới là đúng đắn sao?Nàng cũng không phải một đồ đệ tốt.Mèo thường cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân. Sau khi Mục Nhược Thủy ngủ, Tiểu Tam Hoa vẫn nằm cuộn tròn bên cạnh cô, lặng lẽ đồng hành cùng cô.Đến cả mèo cũng hiểu tầm quan trọng của việc đồng hành, còn nàng liệu có thực sự chú ý đến nhu cầu của cô không?Phó Thanh Vi biết rõ đáp án, nhưng hiện tại nàng không thể điền vào chỗ trống đó.Nàng không thể bỏ lại tất cả những việc chưa hoàn thành để trở về sống ẩn dật trên núi.Nghĩ vậy, nàng lại trăn trở: Hôm nay vì điều gì đã khiến cô giận?Có vẻ bắt đầu từ việc nàng gọi tên cô, hoặc vì nàng không nói được câu trả lời cô mong muốn... Ví dụ như để cô ngậm ngón tay?Có lẽ chẳng có lý do gì cả, chỉ là cảm xúc bất chợt bùng lên mà giận nàng.Cô đã chịu đựng đủ sự nhàm chán của con người, chơi trò trẻ con với họ, và hôm nay cảm xúc ấy bộc phát.Suy nghĩ khiến đầu nàng đau nhức, cũng cảm thấy buồn ngủ.Nàng đặt Tiểu Tam Hoa sang một bên, chiếm lấy chỗ của nó, chui vào chăn, úp mặt vào gối, đối diện khó khăn bằng cách...... ngủ một giấc.Khi tỉnh dậy, nàng thấy Mục Nhược Thủy đang ngồi xổm dưới đất nhìn mèo ăn, cảm xúc dường như đã trở lại bình thường.Nhìn đồng hồ thấy mới 3 giờ chiều. Tiêu Linh Tú trong nhóm chat nhỏ đã kịp thời báo cáo kết quả từng trận đấu. Phó Thanh Vi đọc lướt qua, sau đó ngồi dậy, với tay bật đèn đầu giường.Mọi đèn trong phòng đều bật sáng, nhưng không gian vẫn u tối.Không hiểu vì lý do gì, đèn ở khách sạn ngày càng mờ. Rõ ràng có cả chục bóng đèn, mà ánh sáng không bằng một bóng đèn trần ở nhà, như thể họ sợ khách nhìn rõ thứ gì đó trong phòng vậy.Không trách được Mục Nhược Thủy không thích ở dưới núi, làm sao bằng trên núi, nơi có trời cao đất rộng.Phó Thanh Vi kéo hết rèm cửa, ánh sáng tự nhiên tràn vào phòng, khiến căn phòng miễn cưỡng trông giống nơi ở của con người hơn là một cái quan tài.Mục Nhược Thủy ngẩng mặt lên, ánh nắng chiều không chói chang chiếu lên khuôn mặt cô, làn da mịn màng như ngọc.Tiểu Tam Hoa nằm lăn ra ngay tại chỗ, bắt đầu liếm lông.Phó Thanh Vi ngồi trên mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt cô, lần lượt dò xét nguyên nhân khiến cô giận hôm nay: "Sư tôn, người còn muốn ngón tay của em không?"Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại, giọng điệu thong thả: "Em đủ phẩm chất và năng lực sao?"Dịch ra: Em xứng sao?Phó Thanh Vi tất nhiên không xứng, sư tôn thương nàng bị bỏng nên mới làm thế. Có lẽ bản tính cô là vậy, hành động luôn trực tiếp, nàng không thể tự đề cao mình.Phó Thanh Vi: "Vậy người không tham gia những trận đấu khác nữa được không? Dù sao người là cố vấn, không cần làm nhiều như vậy chỉ để đi cùng em."Mục Nhược Thủy nhàn nhạt đáp: "Mặc kệ em ở bên ngoài làm mất mặt đạo quán Bồng Lai sao?"Nếu không phải hai ngày trước cô đã cứu vãn tình thế, danh tiếng của Bồng Lai đã bị định hình xấu, dù hôm nay Phó Thanh Vi có cứu cũng không kịp.Lý do này cũng không phải.Phó Thanh Vi suy nghĩ: "Vậy thi xong chúng ta về núi ngay nhé, chắc sẽ có vài ngày nghỉ."Mục Nhược Thủy cuối cùng mở mắt, nói: "Xem như em hiếu thảo."Cô vuốt mèo một cái, đứng dậy khỏi sàn, sau đó lại quay qua xoa đầu Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi cười thỏa mãn, khẽ làm nũng: "Người có thể đừng dùng từ hiếu thảo được không?" Từ này mỗi lần nghe đều nhắc nàng rằng hai người cách nhau một thế hệ, thật sự khiến nàng không thoải mái.Mục Nhược Thủy đi về phía căn phòng, thấy quá tối lại quay lại bên cửa sổ, hỏi: "Em muốn đổi sang từ gì?""Thông minh, ngoan ngoãn, chu đáo, tỉ mỉ nè, hoặc cứ nói thích cũng được.""Tùy tâm trạng của ta.""Tối nay ăn gì?""Tùy em muốn ăn gì.""Chúng ta đi dạo ở chỗ nào không có người đi.""Không ăn cơm nữa à?""Cứ xem sao đã!" Phó Thanh Vi lập tức kéo cô dậy, nói đi là đi. Dù chưa biết sẽ đi đâu, nhưng đã tạo ra khí thế như thể đang bỏ trốn cùng nhau."Khẩu trang!" Mục Nhược Thủy nhắc nhở, người đã bị kéo gần đến cửa.Phó Thanh Vi vội vã chạy trở lại, cầm chiếc khẩu trang trên bàn đeo vào cho Mục Nhược Thủy, sau đó mở cửa, nắm tay cô chạy nhanh qua hành lang.Mục Nhược Thủy lướt qua một bóng dáng nhỏ nhắn trong đạo bào. Người kia cầm một chiếc bình sứ trắng, nhìn thấy hai người họ tay trong tay chạy qua thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, rồi dần chuyển thành thất vọng.Trong thang máy, Mục Nhược Thủy với ánh mắt khó hiểu nhắc nhở Phó Thanh Vi: "Người của phái Thanh Tịnh hình như đang tìm em."Phó Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: "Tìm em làm gì?"Mục Nhược Thủy nhìn con số đang giảm dần trên bảng hiển thị, nói: "Em không thử quay lại hỏi xem?"Phó Thanh Vi: "Hỏi cô ấy làm gì? Nếu có việc gấp, cô ấy sẽ tự khắc sẽ tìm cách liên lạc với em. Em đâu quen cô ấy, chắc chắn không phải chuyện quan trọng."Mục Nhược Thủy: "Cô ấy ngày nào cũng lén quan sát em."Phó Thanh Vi mỉm cười, nhìn cô và hỏi ngược lại: "Làm sao người biết?"Mục Nhược Thủy tất nhiên sẽ không thừa nhận lý do, mà ngược lại, cô giả bộ tức giận, liếc nàng một cái không quá nhẹ cũng không quá nặng.Phó Thanh Vi đành nuốt câu hỏi xuống, đổi sang cách tiếp cận ngọt ngào: "Mỗi ngày em chỉ nghĩ đến người, không để ý ai khác nữa."Lúc này Mục Nhược Thủy mới hài lòng, kết thúc câu chuyện.Người tu đạo tai thính mắt tinh, Phó Thanh Vi đương nhiên không thể hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mơ hồ của Long Huyền Cơ. Nhưng đối phương đã cố tình giữ khoảng cách, không chủ động tiếp cận, nàng cũng không có lý do để hỏi rõ. Nếu Long Huyền Cơ thực sự có việc tìm nàng, cũng phải đợi lúc nàng rảnh rỗi.Phó Thanh Vi vốn không giỏi xã giao, lòng dạ cũng không rộng rãi. Nếu thật sự dính phải vận đào hoa xấu, sư tôn chắc chắn sẽ lột da nàng tại chỗ.Angry sex trong trường hợp này tuyệt đối chỉ có angry, không có sex.*Đúng như nghĩa đen "Angry sex" là quan hệ tình dục lúc tức giận, thường xảy ra khi các cặp đôi đang ở trong trạng thái căng thẳng hoặc nóng giận.Hơn nữa, nàng cũng chẳng cần vận đào hoa. Có một người như Mục Nhược Thủy là đủ.*Hai người bắt taxi đến bờ sông.Buổi chiều ngày làm việc, người không nhiều lắm. Sau khi đi dạo dọc bờ sông một đoạn, hai người lại càng khó thấy bóng dáng người khác, mỗi người cách nhau khá xa.Mục Nhược Thủy tháo khẩu trang ra, gió sông thổi nhẹ lên gò má cô.Cô quay mặt ra sông, nhìn ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều. Mặt trời vẫn chưa đến lúc nghỉ ngơi, đang treo ở phía tây, tỏa ra ánh sáng nhạt màu đỏ.Phó Thanh Vi chống tay lên chú sư tử đá nhỏ trên lan can bờ sông.Mục Nhược Thủy đột nhiên quay sang, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Thích."Tim Phó Thanh Vi đột nhiên như ngừng đập một nhịp: "Dạ?"Mục Nhược Thủy: "Không phải em nói ta đổi từ khác thay cho hiếu thảo sao?"Phó Thanh Vi "Ồ ồ" hai tiếng, rồi bật cười.Bước chân đầu tiên trong hành trình dài, nàng thầm nghĩ. Một bước nhỏ của Mục Nhược Thủy, nhưng lại là một bước tiến lớn giữa hai người họ.Mục Nhược Thủy đứng hóng gió sông một lúc, sau đó lại nói thêm một lần nữa: "Thích."Hai người đứng song song bên nhau, tâm tư của Phó Thanh Vi hoàn toàn đuổi theo cô, nàng hỏi: "Sư tôn có thích em không?""Đại nghịch bất đạo!""???"Phó Thanh Vi nhìn biểu cảm của cô, lập tức hiểu ra sự hiểu lầm, vừa buồn cười vừa bất lực giải thích: "Không phải ý bảo người phải hiếu thảo với em. Từ 'thích' trong từ điển nghĩa là có cảm tình với người hoặc vật, chỉ cần nhìn là vui vẻ.""Không liên quan đến nhịp tim sao?" Một người không có trái tim cũng có thể thích sao?"Không nhất thiết phải tim đập nhanh, có loại thích rất bình yên, nhưng không có nghĩa là nó không mạnh mẽ.""Vậy tại sao tim em lúc nào cũng đập rất nhanh?" Mục Nhược Thủy thật sự tò mò."......"Sao lại lôi chủ đề này quay về phía nàng nữa rồi?Phó Thanh Vi học theo cách Mục Nhược Thủy từng làm, không trả lời câu hỏi, mà tiếp tục bám riết: "Nếu định nghĩa thích là như vậy, thì sư tôn có thích em không?""Thích gió.""?""Thích mưa, thích hoa, thích cây, thích núi rừng, thích sân vườn." Mục Nhược Thủy liệt kê một danh sách dài. Trong ánh mắt bối rối của Phó Thanh Vi, cuối cùng cô nói:"Thích mèo, thích em.""Có xếp hạng không?""Từ dưới lên trên."Lúc này Phó Thanh Vi mới hiểu, cô thích nàng nhất.Dù mèo và thiên nhiên vẫn xếp trước nàng, nhưng có thể nghe chính miệng Quán chủ, người thường lạnh lùng không để ai vào mắt, thốt ra một câu "thích", đối với nàng đã là một bước tiến vượt bậc.Mục Nhược Thủy đeo khẩu trang trở lại.Nếu Phó Thanh Vi bây giờ đưa tay chạm vào mặt cô, nàng sẽ nhận ra làn da vốn luôn lạnh lẽo của cô nay đã ấm áp hơn.Một tảng đá không có trái tim cũng có thể được hơi ấm của con người làm dịu đi, một khúc gỗ khô cằn bị cắt rời trăm năm cũng có thể mọc lên những chồi xanh non mơn mởn."Tối muốn ăn gì?" Mục Nhược Thủy khẽ gỡ lọn tóc đen bên tai."Ăn gì cũng được, đều giống nhau cả." Phó Thanh Vi khoác tay cô, nghiêng mặt áp lên vai cô, khẽ nói: "Nhưng em thèm món sư tôn nấu.""Về nhà ta nấu cho em, lập danh sách món ăn đi, chúng ta đi mua nguyên liệu.""Dạ."Ánh hoàng hôn nhuộm lên bờ sông một lớp không khí lạnh lẽo, Mục Nhược Thủy nhận ra Phó Thanh Vi càng lúc càng sát vào mình, gần như dán chặt vào lòng cô. Cô thầm nghĩ, với thể chất hiện tại của nàng, không có lý nào lại sợ lạnh như vậy."Em lạnh lắm sao?"Phó Thanh Vi ngượng ngùng trong giây lát, rồi thẳng thắn đáp: "Không lạnh, chỉ là em thích ôm sư tôn mềm mềm thơm thơm." Nàng thèm muốn thân thể người ta, nàng tự nhận mình thấp hèn, nhưng nàng không ngại thừa nhận."Chú ý cách dùng từ của em.""Thơm và mềm, có chỗ nào không đúng?""......" Mục Nhược Thủy hôm nay có tâm trạng tốt, không muốn tranh cãi từ ngữ với nàng, nét mặt thư thái, đôi mắt cong nhẹ."Bởi vì em luôn đúng mà.""Còn nói vậy nữa, ta sẽ ném em xuống sông.""Em sai rồi.""Ôm đủ rồi thì đi ăn cơm, muộn nữa người sẽ đông hơn. Tối nay em còn phải đọc sách, ngủ sớm.""Biết rồi mà~"Sư tôn vẫn là sư tôn không hiểu phong tình như xưa.*Khi về đến khách sạn, Tiểu Tam Hoa với chiếc đuôi lông xù chổng cao chạy ra đón hai người. Nó hoàn toàn không thèm để tâm chuyện hai người bỏ nó ở lại để đi hẹn hò.Phó Thanh Vi cúi xuống xoa đầu nó, nó liền nằm ngửa, để lộ chiếc bụng mềm mại.Cuộc sống trên núi thật ra rất đơn điệu. Dù hai người sống cùng nhau rất tốt, nhưng mọi thứ gần như không thay đổi, ngày này qua ngày khác đều lặp lại. Có thêm một sinh linh nhỏ bé như nó, mỗi ngày đều mang lại điều mới mẻ, khiến cuộc sống trở nên thú vị hơn nhiều. Đặc biệt là Mục Nhược Thủy, người trước đây còn giữ khoảng cách với nó, giờ đây thậm chí xếp nó ở vị trí ngay sau nàng. Điều đó chứng tỏ cô cũng đang dần trở nên mềm mỏng hơn, đối với muôn loài và vạn vật.Ở một khía cạnh nào đó, Tiểu Tam Hoa chính là công thần lớn nhất trong nhà.Có những lúc hai người giận dỗi nhau, chú mèo nhỏ lại trở thành chất xúc tác làm dịu bầu không khí, nếu không, căng thẳng giữa hai người sẽ khiến người khác nghẹt thở.Nghĩ đến công lao của nó, Phó Thanh Vi không khỏi muốn thưởng cho nó."Vừa rồi ra ngoài lại quên mua thức ăn đóng hộp cho nó rồi," nàng buồn bực nói.Mục Nhược Thủy: "Ta đã mua rồi.""?" Phó Thanh Vi hỏi, "Mua lúc nào?""Khi em ăn mì, bên cạnh có cửa hàng đồ dùng cho thú cưng, ta tiện ghé qua.""......" Phó Thanh Vi nhớ lại lúc đó cô có ra ngoài một lát, nàng cứ tưởng cô chê quán mì có mùi, nên ra ngoài hít thở không khí.Phó Thanh Vi: "Có phần của em không?"Mục Nhược Thủy: "Thức ăn đóng hộp cho mèo à? Người không ăn được đâu."Phó Thanh Vi: "...... Vậy đồ ăn vặt cho người có không?"Mục Nhược Thủy, vẻ mặt nghiêm túc: "Cửa hàng thú cưng không bán đồ ăn cho người."Phó Thanh Vi ngừng tay xoa mèo, bất mãn nói: "Người hoàn toàn không nghĩ đến việc mua đồ ăn vặt cho em, trong đầu chỉ có mỗi mèo."Tiểu Tam Hoa lăn một vòng rồi đứng dậy, lắc lắc bộ lông mềm mượt của mình, tránh xa trung tâm chiến sự.Đôi khi, nó cũng trở thành nguyên nhân dẫn đến những trận giận dỗi.Mục Nhược Thủy không hiểu nàng tức giận với con mèo vì điều gì. Bình thường cũng đâu thấy nàng mua đồ ăn vặt, giờ lại đòi ăn, thật vô lý.Còn Phó Thanh Vi, kẻ vô lý ấy chỉ muốn nhân cơ hội làm nũng. Nhưng Mục Nhược Thủy không mắc mưu, nàng đành biết điều, dừng lại đúng lúc, ngoan ngoãn nhận lấy hộp thức ăn cho mèo, mở ra và đặt trước mặt Tiểu Tam Hoa.Qua một lúc lâu, Mục Nhược Thủy vẫn chiều theo nàng."Lần sau muốn ăn gì thì nói trước."Phó Thanh Vi ngoan ngoãn đáp: "Dạ."Đến tối, sau khi tắm xong, Phó Thanh Vi nằm sấp trên giường, quay sang hỏi cô: "Em muốn ăn ngón tay của sư tôn, có được không?"***Lời tác giả:Cái này là gì? Dùng cái miệng nào để ăn? [Để tôi xem xem]Tôi nghe không hiểu, có ai dịch giùm tôi không? [Tội nghiệp] [Tội nghiệp]