[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C62 - Có ngon không?
"Em dựa vào việc ta sẽ không rời xa em, nên mới được đằng chân lân đằng đầu."Giọng thở dài khe khẽ của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng, mang theo chút bất đắc dĩ."Phải." Giọng nói của Phó Thanh Vi cũng hơi run rẩy, như thể không dám đối diện, nàng rúc mặt vào hõm vai của người phụ nữ.Nàng nhận ra một câu nói tùy ý của Mục Nhược Thủy lại phơi bày rõ ràng tiềm thức của mình.Nếu là ngày hôm qua, nàng sẽ lo lắng rằng Quán chủ sẽ vì đủ loại lý do mà rời xa mình, đâu dám cố ý thân mật với người khác để làm cô ghen, chọc cô tức giận. Thay vào đó là đối tốt với cô, nhẫn nhịn, chiều chuộng hết mực còn không kịp.Thế mà chỉ qua một đêm, mọi thứ đã thay đổi. Đảo thủ thành công, nàng lại dám lớn gan đến mức cùng Chiêm Anh "thân thân ái ái", thậm chí còn dám vượt cấp, lớn tiếng yêu cầu cô phải "đứng lại".Không phải là do nàng quá tự tin, quá được nuông chiều sao?Từ nhỏ, vì thể chất thông linh, Phó Thanh Vi thường xuyên bị quỷ hồn nhập vào, làm ra những chuyện kỳ quái đáng sợ. Gia đình và người trong làng xem nàng là quái vật, vừa muốn giết chết nàng lại vừa sợ hãi nàng. Họ giam nàng trong một căn nhà nhỏ sửa từ chuồng heo, gần như không có bất kỳ sự thân thiết hay mối quan hệ nào. Sau đó, nàng được một bà lão nhận nuôi và dẫn đi. Nhưng không may, bà qua đời vì bệnh khi nàng còn học trung học. Một lần nữa, nàng lại trở thành người cô độc.Sau khi bà qua đời, nàng nghe theo lời bà, cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ học tập, làm việc, một cuộc sống bình thường khó có được, trân trọng từng buổi sáng và buổi tối.Có duy nhất một điều, nàng không dám mong mỏi ai đó sẽ ở bên nàng lâu dài.Cam Đường là người bạn duy nhất của nàng, nhưng nếu một ngày nào đó Cam Đường rời xa nàng, nàng sẽ rất đau lòng, nhưng sẽ không quá ngạc nhiên, bởi nàng đã chuẩn bị tâm lý rằng mọi người đều sẽ rời đi, kể cả chính mình.Có những lúc sống thật mệt mỏi, yêu đời cũng mệt mỏi, có những khoảnh khắc nàng chẳng còn sức để yêu. Có lẽ một ngày nào đó, tất nhiên, cũng có thể rất lâu sau này, nàng mới nghĩ đến việc buông bỏ. Cuộc sống giống như một bài tập nằm ngửa rồi ngồi dậy, có thể ngồi dậy được thì tốt, còn không thì cứ nằm yên.Mọi thứ thay đổi từ ngày Linh Quản Cục tìm đến nàng.Không, chính xác là từ ngày 20 tháng 9, khi nàng bước xuống xe buýt, đi vào đạo quán trong màn sương mù, mọi chuyện mới bắt đầu xoay chuyển.Một vị đạo sĩ bí ẩn ngủ trong quan tài đã cắn vào cổ nàng.Một lần, hai lần, ba lần.Rồi ở lại bên nàng, chuyển đến sống trong nhà nàng.Cô nóng tính, nhưng cũng rất chiều chuộng nàng. Nước mắt của nàng trở thành vũ khí lợi hại, lần nào cũng hiệu quả.Cô ghét tất cả mọi người, nhưng lại thân thiết với nàng. Nói một cách hơi tự tin, nếu không có nàng, cô sẽ khó mà sống nổi trong xã hội loài người.Cô cho rằng con người nhỏ bé, lòng tốt vô ích, nhưng lại sẵn sàng giúp đỡ một kẻ nhỏ bé yếu đuối như nàng, giúp nàng tìm được linh hồn của Trình Ngọc Như, giúp cô ấy an nghỉ.Khi cô xuất hiện từ trên trời, không phải là cưỡi mây ngũ sắc, mà chỉ là một vị đạo trưởng cổ quái, nóng nảy, nhưng đối xử rất tốt với nàng.Cô có rất nhiều, rất nhiều bí mật.Phó Thanh Vi say mê nhan sắc của cô, tận hưởng thứ ám muội tự nhiên nảy sinh khi hai người khi sống chung dưới một mái nhà. Dưới sự bồng bột của hormone, nàng hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa, nhưng thực ra lại không tin tưởng mối quan hệ mà nàng không biết nên gọi là gì có thể kéo dài.Rồi họ cãi nhau.Chỉ vì Phó Thanh Vi quyết định đến bái sư tại phái Cách Tạo mà không báo trước, chỉ vì nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần rời xa cô.Quán chủ suýt nữa giết chết nàng. Nhưng phía sau chiếc mặt nạ lạnh lùng ấy, cô đã khóc.Ngày hôm đó, trong lòng Phó Thanh Vi rất đau.Quán chủ từng nói với nàng: "Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."Hóa ra lời cô nói là nghiêm túc. Người không nghiêm túc chỉ có mỗi mình nàng.Điều khiến Phó Thanh Vi còn đau lòng hơn là: Nàng vẫn không tin họ sẽ bên nhau mãi mãi.Nàng cũng muốn ở bên Quán chủ, bất kể thời gian còn lại của họ là bao lâu. Nàng muốn giữ cô lại, lâu thêm một chút nữa.Họ khởi hành đến núi Các Tạo.Quán chủ giận dỗi suốt dọc đường, cuối cùng trước khi xuống tàu cao tốc, không kìm được mà hôn nàng. Dù rằng đó chỉ là để lấy hơi thở của nàng.Những lần vượt qua giới hạn tiếp theo, mỗi lần nhắm mắt lại trong đêm, Phó Thanh Vi đều tự hỏi: Như thế này có khiến chúng ta gần nhau hơn chút nào không? Ngài ấy có ở lại không?Nàng cũng biết, sau khi bái sư, sự chú ý của mình sẽ chuyển sang những điều khác, như việc học nghệ, như các mối quan hệ hòa thuận trong sư môn. Quán chủ sẽ không còn tìm được vai trò nào nữa trong cuộc đời nàng.Vì vậy, nàng muốn Quán chủ trở thành một vai trò mới, tiếp tục chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.Ví dụ như, ngài ấy có thể là "bạn gái nàng".Suy nghĩ này quá liều lĩnh, ngay cả trong lòng nàng cũng không dám nói ra ba chữ hoàn chỉnh đó.Rồi, sau đó, nàng trở thành đồ đệ của Quán chủ, Quán chủ trở thành sư phụ của nàng.Bạn gái...... không, là sư phụ.Sự thay đổi này quá nhanh, đến mức Phó Thanh Vi hiện tại vẫn còn chao đảo, đầu óc không rõ ràng.Nhưng bắt đầu từ khi nào? Là ngày hôm qua sao?Là từ câu "Đời này kiếp này, thề chẳng thay lòng", hay từ lời "Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta", nàng đã tin vào việc họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.Nàng tin rằng sẽ có một người mãi mãi không rời xa nàng, cho đến cuối cuộc đời của nàng.Đó chính là điều ước quý giá nhất mà nàng chưa từng dám mong cầu.Vậy mà nàng đã đạt được nó rồi.Nhưng nàng hiện tại đang làm gì?Dựa vào sự sủng ái mà trở nên kiêu ngạo, được lợi mà còn tỏ ra bất mãn, muốn dùng danh phận sư đồ để cô phải thề nguyện không đổi lòng, lại không muốn có khoảng cách giữa sư đồ, cứ để mặc cho hormone của bản thân hoành hành, tùy hứng, nổi giận, trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ hành động theo ý của mình.Con người có thể tham lam, không biết đủ, nhưng ít nhất cũng không thể không biết phải trái, ích kỷ chỉ nghĩ cho mình.Phó Thanh Vi không biết Quán chủ vì sao đột nhiên đổi ý nhận nàng làm đồ đệ, nhưng cô đã quen hành sự theo ý mình, trước đây đã từng kiên quyết từ chối, lần này nhất định đã phải hạ quyết tâm rất lớn.Biết đâu Quán chủ cũng giống nàng, đã từng trằn trọc nhiều ngày đêm.Nàng có làm sai điều gì không?Trước đây đều là bản thân chủ động quyến rũ Quán chủ, dựa vào sự hấp dẫn không thể giải thích được từ hơi thở của mình đối với ngài ấy, hết lần này đến lần khác, Quán chủ chỉ hành động theo bản năng mà thôi.Dù sao nàng cũng đã thỏa mãn, cứ xem như đôi bên cùng có lợi.Những chuyện trước kia coi như xóa bỏ.Nàng muốn mãi mãi ở bên cô, bất kể danh phận thế nào, nếu có thể là sư đồ, nàng nguyện cả đời làm đồ đệ của cô........"Em sai rồi, sư phụ."Phó Thanh Vi khẽ ngẩng mặt lên, áp vào gò má lạnh lẽo của người phụ nữ đã tháo mặt nạ xuống."Chỉ cần xin lỗi một lần là đủ, em lúc nãy đã nói qua rồi." Người phụ nữ vẫn giữ thái độ ôn hòa, thậm chí còn đưa tay đặt lên mu bàn tay nàng đang ôm trước ngực mình."Ừm."Phó Thanh Vi để cho hơi ấm trong lòng bàn tay cô lưu lại trên mu bàn tay mình thêm một lúc, sau đó mới không để lộ dấu vết mà thẳng người dậy."Chiều nay em muốn ra ngoài dạo một chút. Khó khăn lắm mới được đi xa, Chiêm Anh còn nghĩ muốn mua quà cho sư phụ cô ấy.""Cùng họ Chiêm?" Mục Nhược Thủy lập tức sa sầm mặt.Đừng nghĩ là đồ đệ của cô thì có thể muốn làm gì thì làm, cẩn thận cô sẽ thanh lý môn hộ."Cùng người." Phó Thanh Vi nói trước một câu, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Có được không?""......"Sắc mặt Mục Nhược Thủy thay đổi vài lần, cuối cùng gom lại thành một độ cong nhỏ kìm nén khóe môi hơi nhếch lên, giữ vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tùy em.""Cảm ơn sư phụ."Phó Thanh Vi vui mừng nói nhanh, ánh mắt thoáng lướt qua gò má Mục Nhược Thủy còn nhanh hơn —— đồ đệ hôn nhẹ sư phụ một cái, rất hợp lý phải không.Lần này coi như bỏ qua, nàng còn chưa chuẩn bị, lần sau nhất định!Mục Nhược Thủy lấy từ trong tay áo ra chiếc khẩu trang đen mang theo bên người, Phó Thanh Vi nhận lấy, dịu dàng nói: "Em giúp người đeo, sư phụ."Mục Nhược Thủy thả lỏng tay, phối hợp cúi đầu xuống một chút, đầu ngón tay của Phó Thanh Vi lướt qua đôi tai trắng nõn xinh đẹp của cô, từ bên trái vòng sang bên phải, chỉnh lại khẩu trang.Mục Nhược Thủy nhìn gương mặt nàng ở khoảng cách gần, ánh mắt dường như đang suy nghĩ điều gì.Phó Thanh Vi ngẩng mắt lên, đối diện với ánh mắt cô: "Sao vậy, sư phụ?""Không có gì."Mục Nhược Thủy đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt nàng, nhìn ánh mắt ngoan ngoãn ấy, dịu dàng cọ qua một chút.Ngoan lắm.Phó Thanh Vi chớp mắt một cái, che giấu nhịp tim vừa lỡ một nhịp của mình.Cuối cùng, Phó Thanh Vi, người không còn là nghịch đồ, đã làm Quán chủ hài lòng. Mục Nhược Thủy đeo khẩu trang, đi giữa dòng người, bàn tay cô được đồ đệ ngoan ngoãn của mình nắm chặt.Tay của con người luôn ấm áp, ẩm ướt, lòng bàn tay áp vào nhau, nắm chặt sẽ đổ mồ hôi. Cô vốn ghét sự dính nhớp, nhưng vì Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy có thể phá lệ.Phó Thanh Vi, một cô gái trẻ còn chưa tốt nghiệp, ngoài hormone dồi dào, còn có sự tò mò mạnh mẽ. Gần đến Tết Dương lịch, ở thị trấn suối nước nóng này, vốn là một điểm tham quan nhân tạo, đã được trang trí với những phong cách chào đón năm mới để thu hút du khách.Các tòa nhà ở đây thiên về kiến trúc nhà Đường, sự phồn thịnh của thời đại kết hợp với những chiếc đèn lồng đỏ rực treo khắp phố tạo nên một khung cảnh hài hòa.Chỉ có điều trời vẫn còn sáng, nên những chiếc đèn lồng vẫn chưa được thắp sáng.Phó Thanh Vi phấn khích: "Tối nay chúng ta ra ngoài thêm lần nữa được không?"Mục Nhược Thủy khẽ cử động ngón tay bị nắm chặt đến cứng đờ, không rút tay ra, chỉ động đậy một chút."Nếu em thích.""Cảm ơn sư phụ, người thật tốt với em."Phó Thanh Vi dang tay ôm lấy cô giữa đường, các chủ quầy hàng xung quanh liếc nhìn, nhưng Mục Nhược Thủy thản nhiên như không có ai, vòng tay ôm lấy eo nàng."Ừ." Mục Nhược Thủy có hơi không quen, nhưng vẫn đáp lại sự nồng nhiệt của nàng.Phó Thanh Vi âm thầm đếm đến mười giây trong lòng, tham luyến đến giây cuối cùng mới rời khỏi vòng tay cô, tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.Mục Nhược Thủy không hứng thú với những thứ bên ngoài, hầu hết thời gian đều chỉ nhìn gương mặt của Phó Thanh Vi."Sao không đi nữa?""Còn sớm quá, nhiều quầy hàng chưa mở." Phó Thanh Vi nào dám nói vì cô cứ nhìn mình mãi, nếu nhìn nữa thì nàng sẽ đỏ mặt mất."Vậy bây giờ chúng ta......""Về trước đi, em làm xong một bộ đề rồi ra ngoài tiếp." Phó Thanh Vi ngước nhìn trời, chắc khoảng hai, ba tiếng là được."Được."Hai người tay trong tay quay về, lúc đi qua sảnh tầng một lại thu hút rất nhiều ánh mắt. Mục Nhược Thủy đã tháo mặt nạ, dù mặc đạo bào và đeo khẩu trang, vẻ đẹp của cô vẫn không bị che lấp, trở thành tâm điểm của đám đông.Phó Thanh Vi đi bên cạnh cũng cao ráo, sống mũi cao, môi mỏng, dung mạo thanh tú. Gương mặt tái nhợt thiếu máu của nàng lại khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.Ở những nơi nhỏ thế này, người đồng tính hiếm khi xuất hiện, lập tức có người ngồi trên sofa đứng dậy, tiến về phía hai người."Xin chào, có thể kết bạn không…...""Không thể." Người trả lời là Phó Thanh Vi, đồng thời đứng chắn trước mặt Mục Nhược Thủy.Người đàn ông tự cho mình có chút nhan sắc cười nói: "Tôi đang hỏi cô gái phía sau cô kìa.""Ngài ấy là… tỷ tỷ tôi! Tôi đã nói không thể nghĩa là không thể! Đi thôi." Phó Thanh Vi kéo Mục Nhược Thủy, người từ đầu đến cuối không nói một lời, nhanh chóng bước vào thang máy, ngăn cách ánh mắt thèm thuồng bên ngoài."Phiền chết được, lúc nào cũng gặp phải loại người này." Nàng than thở, nhưng rất nhanh lại lo lắng rằng mình sẽ phá hỏng hình tượng đoan trang dịu dàng trước mặt đạo trưởng.Nàng liếc nhìn người bên cạnh, Mục Nhược Thủy cúi đầu trong thang máy.Phó Thanh Vi: "?"Mục Nhược Thủy đang cố gắng giữ khóe môi không mỉm cười, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không đổi nói: "Đúng, phiền chết được."Ai cũng biết, biểu cảm bình thường nhất của Quán chủ là không có biểu cảm. Dùng gương mặt không cảm xúc để nói lời trách móc như vậy, thật sự...… đáng yêu quá.Phó Thanh Vi đành phải nhẫn nhịn sự bất kính trong lòng, phụ họa: "Đúng vậy."Mục Nhược Thủy quay mặt sang hướng khác, tấm vách kim loại của thang máy phản chiếu đôi lông mày cong cong của cô.*Phó Thanh Vi trải đề thi mang theo lên bàn học, theo kế hoạch đây là bộ đề áp chót. Nàng dự định tập trung 1-2 tuần ôn lại dạng bài để nhanh chóng làm quen, sau đó phân tích lại và cải thiện những điểm trọng tâm. Thực lòng mà nói, nàng không quá lo lắng về hai môn thi công chức này, điều khiến nàng bận tâm hơn là phần câu hỏi Huyền học và thực chiến. Phần sau nàng hoàn toàn mù tịt, chỉ còn chưa đầy ba tháng để bắt kịp, chỉ có thể trông cậy vào sư phụ mình.Phó Thanh Vi gạt bỏ tạp niệm, nhìn vào câu hỏi đầu tiên trên tay.Mục Nhược Thủy đang viết gì đó lên sau gáy nàng, nhồn nhột.Phó Thanh Vi: "?"Phó Thanh Vi quay đầu lại: "Người đang làm gì thế?"Mục Nhược Thủy đáp: "Ta đang vẽ cho em một lá bùa Văn Xương, giúp tăng tỷ lệ làm đúng."Phó Thanh Vi: "Không được đâu, Chiêm Anh nói như thế tính là gian lận."Nếu bùa Văn Xương được tính, vậy bói toán chẳng phải cũng được sao? Đề thi trắc nghiệm cấm tuyệt đối việc bói toán, nếu không đạo sĩ nào cũng sẽ đạt điểm cao. Trong kỳ thi sẽ có giám thị đặc biệt giám sát, chuyên phòng tránh những thủ đoạn Huyền học này. Nếu gian lận bị phát hiện, sẽ bị cấm thi vĩnh viễn.Mục Nhược Thủy ừ một tiếng."Vậy chỉ có thể dựa vào chính em, vi sư không giúp được gì.""Cũng không hẳn là không giúp được, người niệm kinh cho em đi. Loại em chưa từng nghe, tốt nhất là có thể dùng trong thực chiến.”"Sẽ không khiến em phân tâm việc làm bài tập à?”"Cũng tạm, niệm đi."Phó Thanh Vi quả thật đã bắt đầu sai bảo sư phụ mình.Nói xong, nàng mới nhỏ giọng bổ sung thêm một câu thăm dò: "Có được không?" Tuyệt chiêu thử nghiệm lần nào cũng hiệu quả."Đương nhiên là được."Phó Thanh Vi vừa làm bài, Mục Nhược Thủy vừa khoanh tay đi lại trong phòng, bắt đầu niệm 《Thái Thượng Nguyên Thủy Thiên Tôn Thuyết Bắc Đế Phục Ma Thần Chú Diệu Kinh》."Đạo nói: Vào năm Giáp Ngọ của kỷ nguyên Long Hán, Nguyên Thủy Thiên Tôn ở tại thượng nguyên chi điện…
Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên. Trảm yêu trừ tà, sát quỷ vạn thiên… Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên. Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn. Cấp cấp như luật lệnh. Chú này là pháp thần bí của Bắc Đế, trừ tai giải họa, cứu giúp nhân sinh, nam nữ lớn nhỏ đều có thể phụng hành......"Bộ kinh dài đến 34.000 chữ, Mục Nhược Thủy niệm không ngừng nghỉ suốt hơn ba tiếng, thậm chí không uống lấy một ngụm nước.Phó Thanh Vi đã làm xong bài tập, đúng sai không cần bàn, tăng tỷ lệ đúng quá nhiều khiến nàng ngại ngùng. Nàng mở chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp rồi đưa cho Mục Nhược Thủy. Nhưng cô chỉ khẽ xua tay, tiếp tục cầm điện thoại đọc kinh.Hả? Cầm điện thoại?"…... Tất cả chúng sinh cùng chứng ngộ đạo vô vi. Giảng pháp kết thúc, cúi đầu phụng hành."Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo như ngọc, lạnh lùng trầm tĩnh, kết thúc, cô bấm một nút trên điện thoại, nhận lấy chai nước khoáng từ tay Phó Thanh Vi, uống liền một hơi hết gần nửa chai.Cổ cô ngửa lên, thon dài như ngọc, yết hầu không rõ ràng khẽ trượt lên xuống. Phó Thanh Vi nhìn cô uống hết nước, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng ướt át còn vương nước.Nàng cụp mắt xuống, đưa khăn giấy tới."Sư phụ, lau đi.""Ừ."Mục Nhược Thủy vừa dùng khăn giấy chạm nhẹ lên môi mình, vừa đưa điện thoại cho nàng."Đây là…..." Phó Thanh Vi nhìn tập tin ghi âm hiển thị 205 phút."Ta vừa mới ghi lại." Mục Nhược Thủy nói, "Để lần sau khỏi phải niệm nữa.""...…"Thì ra cô không chịu uống nước là để ghi âm hết một lần cho xong.Nàng chỉ cách dùng chức năng ghi âm có một lần, Quán chủ đã nhanh chóng học và áp dụng ngay, nếu là cô đi thi ở Linh Quản Cục, chắc chắn sẽ đạt được kết quả gấp đôi.Quán chủ thật sự rất thông minh.Phó Thanh Vi cảm thán không chỉ một lần trong lòng, nhưng cảm thán luôn đi kèm với lo lắng, rằng cô như gió khó giữ, như nước chảy về đông, chẳng thể nắm bắt được.Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.Phó Thanh Vi nở nụ cười ấm áp, nói: "Em sẽ chăm chú nghe, cảm ơn sư phụ."Mục Nhược Thủy giơ tay xoa xoa mái tóc dài của nàng.Ánh mắt cô vô tình liếc qua cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài đã lên đèn, bèn nói: "Trời tối rồi. Thật đúng lúc, em không phải muốn ra ngoài sao?""Em đi thay bộ quần áo.""Không phải sáng nay vừa thay à?" Mục Nhược Thủy nhìn bóng lưng nàng đi vào phòng vệ sinh."Ống quần hơi bẩn.""Ồ."Quán chủ nào hiểu được cảm giác khi tiến hành nghi thức của một buổi hẹn hò, dù sao cô cũng chỉ có một bộ đồ. Nói đi cũng phải nói lại, bộ này hơi bắt mắt một chút, hay là…...Phó Thanh Vi sau khi thay đồ, lần nữa cùng Mục Nhược Thủy tay trong tay xuất hiện giữa khu phố đông đúc. Những chiếc đèn lồng đỏ khắp phố đã được thắp sáng, cờ nhỏ cắm đầy trên các ô cửa dọc đường. Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ đầu tiên, những người suốt ngày bị giam trong công ty và trường học cuối cùng cũng được thả lỏng, tìm kiếm chút niềm vui ngắn ngủi.Dù nói là đông đến không nhút nhít được thì có hơi phóng đại, nhưng phóng mắt nhìn ra xa thì toàn là người.Phó Thanh Vi thật ra cũng không thích chỗ đông người, nhưng nàng rất thích cảm giác tay trong tay với Quán chủ đi xuyên qua đám đông. Dẫu cho xung quanh có bao nhiêu người xa lạ qua lại, ánh mắt của hai người chỉ hướng về nhau.Một đứa trẻ chạy băng qua, Mục Nhược Thủy liền vòng tay qua eo Phó Thanh Vi, kéo nàng né sang một bên.Đứa trẻ đã chạy qua, nhưng tay cô vẫn giữ trên eo nàng, chưa rời đi.Tối nay có rất nhiều khoảnh khắc như thế, đan thành một tấm lưới mềm mại bao bọc lấy trái tim trẻ trung đang đập loạn nhịp.Ánh mắt của Phó Thanh Vi gặp ánh mắt của Mục Nhược Thủy vừa xoay lại. Nàng từ từ lấy lại bình tĩnh sau nhịp tim rối loạn, nói: "Em đói rồi.""Muốn ăn gì?"Mục Nhược Thủy nhìn qua những quán rượu, nhà hàng, và các quầy ăn vặt nghi ngút khói bên đường. Ăn gì cũng được."Món ăn hay đồ ăn vặt?""Đồ ăn vặt. Có thể vừa ăn vừa đi dạo.""Được." Bàn tay của Mục Nhược Thủy trượt khỏi eo nàng, chủ động tìm đến tay nàng.Bất kể ở đâu, những món ăn vặt đặc trưng ở các phố thương mại đều na ná nhau. Phó Thanh Vi đã đi dạo không biết bao nhiêu lần, nhưng lại cứ như lần đầu tiên, khoác tay Mục Nhược Thủy, từ quầy này đến quầy khác, món gì cũng muốn thử."Em muốn ăn bánh củ cải chiên."Mục Nhược Thủy quét mã thanh toán giúp nàng.Những chiếc bánh củ cải chiên mới ra lò, vàng ruộm, được bỏ vào túi giấy. Phó Thanh Vi thổi nguội một chút, cắn một miếng, hương vị giòn thơm tan ra nơi đầu lưỡi.Nàng đưa bánh đến bên môi Mục Nhược Thủy, cố ý đổi sang đầu chưa cắn, nhưng Mục Nhược Thủy lắc đầu: "Quá dầu mỡ."Phó Thanh Vi đi đến quầy tiếp theo mua bánh hoa quế. Miếng bánh trắng nõn, phía trên phủ lớp mứt hoa quế màu mật ong nhạt, ánh lên vẻ sóng sánh. Nàng thổi nguội bánh, nếm thử một miếng rồi nói: "Không quá ngọt, ngươi muốn thử không?"Mục Nhược Thủy cúi xuống, cắn đúng vết đã bị nàng cắn, đôi môi đỏ khẽ hé mở, đưa miếng bánh vào miệng."Cũng được."Phó Thanh Vi cầm miếng bánh còn lại, không biết phải làm sao.Hàng mi dài của nàng khẽ run lên, cuối cùng bỏ phần bánh hoa quế còn lại vào miệng, ăn thật lâu, thật lâu.Cuối cùng, cả hai ngồi vào một quán mì.Quán mì này là thương hiệu lâu đời, nghe nói đã mở được mấy chục năm. Trên mạng bảo đây là điểm phải ghé khi đến đây. Hai người lấy số, chờ một lúc mới được vào.Cả hai chỉ gọi một tô mì. Khi mì được mang lên, Phó Thanh Vi trước tiên mời Quán chủ nếm thử hai miếng. Nhận được đánh giá:"Em có muốn ta đi mua nước cho không?"Phó Thanh Vi: "?"Mục Nhược Thủy ngừng lại một chút: "Có lẽ hơi cay so với khẩu vị của em."Phó Thanh Vi không phải người Tây Nam chính gốc, khả năng ăn cay ở mức trung bình. Lần này lại đến một tỉnh nổi tiếng ăn cay, lúc gọi món nàng không dặn giảm cay, muốn thử hương vị nguyên bản."Hay là......." Phó Thanh Vi nghiêm túc đẩy tô mì đến trước mặt cô: "Người ăn đi.""...… Lại làm vậy."Tại sao cô phải dùng thêm từ "lại"?"Em đùa thôi mà." Phó Thanh Vi thấy cô im lặng, sắc mặt cũng không tốt lắm, sợ cô giận, vội kéo tô mì trở lại, không quên chữa cháy: "Em còn chưa ăn, biết đâu em thấy không cay thì sao, haha."Mục Nhược Thủy chỉ khẽ "ừ" một tiếng.Khi không mang cảm xúc, giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như thường: "Thử đi."Phó Thanh Vi dùng đũa gắp hai sợi mì lên, miếng đầu tiên không sao, miếng thứ hai vẫn ổn, nhưng đến miếng thứ ba, nàng đã bắt đầu thở hổn hển, dùng tay quạt không ngừng, đôi môi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng.Vừa dở vừa thích thể hiện."......."Mục Nhược Thủy đứng dậy rời đi.Đi được nửa đường, cô quay lại, ánh mắt chạm phải gương mặt đang ngẩng lên nhìn mình của Phó Thanh Vi, nói: "Ta đi mua nước, chờ ta ở đây."Phó Thanh Vi cay đến mức không nói nổi, chỉ có thể gật đầu.Quán chủ vậy mà lại nói với nàng mình sẽ đi đâu.Cửa hàng tiện lợi chỉ cách 50 mét, Mục Nhược Thủy quét mã thanh toán, xách một chai nước khoáng quay lại. Đứng ở đầu con phố, cô nhìn con ngõ dài rực rỡ ánh đèn, người lớn trẻ nhỏ chen chúc qua lại, lướt ngang qua một bóng dáng cao gầy im lặng bên lề đường.Theo bản năng, Mục Nhược Thủy tránh qua, nhưng khoảnh khắc lướt qua vai nhau, cô lại không nhìn rõ gương mặt hay trang phục của đối phương.Mục Nhược Thủy quay đầu, nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ kia, mãi cho đến khi họ chậm rãi đi vào trong màn sương.Điện thoại trong túi vang lên.Mục Nhược Thủy bắt máy, ánh mắt vẫn hướng về phía xa, nơi sương mù tan đi, chỉ còn ánh đèn nhân gian."Alo.""Ngươi đứng đó làm gì?"Mục Nhược Thủy quay lại, cách đó không xa, Phó Thanh Vi đang ngồi trong lều vẫy tay với nàng, một tay giơ điện thoại lên áp vào tai.Nàng khẽ đáp: "Ta đến ngay."Cúp máy.Phó Thanh Vi nhận chai nước khoáng đã được mở sẵn, uống hai ngụm để giảm cay, rồi hỏi: "Người thấy gì vậy?"Mục Nhược Thủy đã không còn nhớ nữa."Gì cơ?""Gì là gì? Người cứ đứng đờ người ra ở bên kia.""Vậy sao?" Mục Nhược Thủy nhìn xuống lòng bàn tay, nơi vẫn còn vết hằn do móng tay cắm vào. Đó là một dấu hiệu mà cô tự đặt ra từ khi phát hiện ký ức của mình từng bị động tay động chân vào. Mỗi khi cô nhớ ra điều gì, cô sẽ bấu vào lòng bàn tay.Ký ức sẽ lập tức biến mất, nhưng vết hằn không thể phai ngay."Quên một vài chuyện." Cô nói. Thật ra hôm nay có hai chuyện, một là chữ "lại", hai là vừa rồi."Quan trọng lắm sao?" Phó Thanh Vi hỏi."Ta không biết."Phó Thanh Vi đặt đũa xuống, chống cằm nhìn cô.Quán chủ chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối hay mơ hồ. Chuyện có thể khiến cô chủ động bấm vào tay mình hẳn phải là đại sự, nhưng vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như thường.Từ người cô, Phó Thanh Vi cảm nhận được sát khí."Sư phụ, người có phải đang nghĩ đến kẻ thù của mình không?""Ta thậm chí không biết hắn là ai."Thần sắc cô càng lúc càng lạnh, ẩn hiện sát ý.Phó Thanh Vi biết mình không nên hỏi thêm, liền đổi sang một góc độ khác: "Sau này, chúng ta ở bên nhau, người có chuyện gì cứ nói với em, em sẽ giúp người ghi nhớ. Em có trí nhớ rất tốt, chưa bao giờ quên gì cả.""Được."Chuyện này Phó Thanh Vi không giúp được gì, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn ghi nhận tấm lòng của nàng."Còn ăn mì không?""Thôi, vị ngon nhưng cay quá.""Gọi thêm một tô bớt cay?""Ê?" Phó Thanh Vi vốn định rời đi trong tiếc nuối, đôi mắt bỗng sáng lên: "Cũng được à?"Quả thực có thể như vậy.Hôm nay Mục Quán chủ chi trả toàn bộ, là tiền của Chủ nhiệm Tuế.Khi Phó Thanh Vi ăn tô mì không quá cay, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói về chuyện của Bạch Thư.Khi nàng kể đến đoạn Chiêm Anh giấu giếm, lừa cô rằng là yêu quái địa phương làm, Mục Nhược Thủy cười lạnh một tiếng: "Cô ta nghĩ ta không biết sao?"Phó Thanh Vi ngạc nhiên: "Người biết à?"Mục Nhược Thủy: "Đương nhiên ta biết, ta còn biết miếng ngọc trên cổ em là một pháp khí phòng thân, chỉ khi ra ngoài mới đeo, chắc chắn là cô ta hối lộ em."Cách dùng từ "hối lộ" này thật là...…Phó Thanh Vi chỉ chú ý đến điểm mấu chốt. Mấy ngày nay, hai người họ ngủ chung một giường, Quán chủ lột sạch nàng mấy lần để liếm, quả thực chẳng giấu nổi ngọc.Phó Thanh Vi khẽ ho một tiếng, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, nói: "Ngươi đã biết, sao không vạch trần cô ấy?"Mục Nhược Thủy: "Vạch trần thì có ích gì? Cô ta cố chấp bảo vệ yêu quái, ngoài mặt phục tùng, sau lưng chống đối. Ngoài việc giết cô ta cho hả giận, cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng cô ta vẫn còn chút giá trị."Cân nhắc lợi hại, Mục Nhược Thủy chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.Tìm một con yêu quái trốn kỹ chẳng khác nào mò kim đáy bể, dù Mục Nhược Thủy có thần thông quảng đại cũng tốn công tốn sức, chi bằng giữ thế thủ chờ địch.Mục Nhược Thủy nói: "Huống hồ, nếu không giả vờ tin cô ta, làm sao cô ta chủ động tìm đến em để hối lộ, cầu xin em nói đỡ thay yêu quái đó? Em cứ nói rõ ràng với cô ta, ta cần tung tích yêu quái, nếu không ta sẽ tự tay lấy mạng cô ta ngay lập tức."Phó Thanh Vi vội vàng nói: "Em đã hứa tha cho cô ấy một mạng rồi. Nếu em nuốt lời, chẳng phải là sư môn cũng nuốt lời sao? Như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng của Bồng Lai!”Mục Nhược Thủy im lặng hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên."Em...…"Cô thật không hiểu sao mình lại nhận một đồ đệ khéo mồm khéo miệng đến vậy.Ngoài mặt xinh đẹp như một đóa hoa, mở miệng đều là mật ngọt chết ruồi.Mục Nhược Thủy giơ tay, nhẹ nhàng búng vào trán nàng, nói: "Ta có chuyện muốn hỏi yêu quái, đảm bảo không lấy mạng cô ta. Em đã hứa rồi, ta sẽ không để em mang tiếng nuốt lời, mất danh dự.""Cảm ơn sư phụ, em sẽ nhắn tin cho Chiêm Anh ngay.""Chỉ có một miếng ngọc thôi sao?""Còn một chuỗi vòng tay đồng tiền Ngũ Đế, một cây trâm cài tóc.""Bảo cô ta dâng thêm hai món nữa, không, ba món.""Làm vậy có ổn không?" Phó Thanh Vi từ từ ngẩng lên từ màn hình điện thoại, nhớ lại việc mình chỉ bị làm hỏng ba tấm bùa chú."Ba lá bùa của em bị làm hỏng, ta không giết cô ta ba lần đã là nhân từ. Đêm đó em còn khóc, con yêu quái đó đáng ra phải bị nghiền cả xương."Thì ra một tấm bùa chú tương đương một mạng người, đặt trong lập trình mà nói, thuật toán này thực sự không khả thi, nhưng với Quán chủ thì lại là chuyện hiển nhiên.Phó Thanh Vi truyền đạt lời của Mục Nhược Thủy.Chiêm Anh: [ ]Phó Thanh Vi: [Ngài ấy biết cô đã lừa chuyện Bạch Thư]Chiêm Anh: [Tôi nhất định sẽ xử lý thật hoàn hảo! Xin Quán chủ yên tâm đợi tin vui!]Xong!Phó Thanh Vi ăn nốt tô mì, trên đường về còn mua một xâu kẹo hồ lô. Dùng tiền của sư phụ, thật hợp tình hợp lý.Nàng phát hiện Mục Nhược Thủy thích vị chua ngọt, nên phá lệ ăn hai quả sơn tra."Ngon không?""Ừm."Phó Thanh Vi đứng dưới ánh đèn lồng đỏ, nhìn cô cúi đầu cắn quả sơn tra từ tay mình, dáng vẻ ngậm quả đỏ bỗng chốc trùng khớp với hình ảnh trong tâm trí nàng.Những ngón tay thon dài của nàng luồn vào tóc người phụ nữ, hai tay nâng khuôn mặt cô lên. Mùa xuân ẩm ướt lan tràn trên gò má lạnh lẽo, khóe mắt đỏ hồng, đôi môi đỏ mọng phủ đầy ánh nước óng ánh.Dưới ánh trăng mờ ảo, cảm giác chua xót trong ngực càng thêm dâng trào.Nàng nâng mình đến gần hơn, xâm nhập vào môi răng cô, hỏi: "Ngon không?"Đôi môi ấm áp của người phụ nữ siết chặt lấy nàng, không để lại khoảng trống, chỉ nhẹ nhàng đáp lại qua hơi thở."Ừ."***
Lời tác giả:Tiểu Phó: Rốt cuộc là làm sư phụ hay làm thê tử đây? Ai là cái miệng nhỏ của nàng, vẫn chưa aaa~ [ánh mắt lấp lánh]
Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên. Trảm yêu trừ tà, sát quỷ vạn thiên… Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên. Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn. Cấp cấp như luật lệnh. Chú này là pháp thần bí của Bắc Đế, trừ tai giải họa, cứu giúp nhân sinh, nam nữ lớn nhỏ đều có thể phụng hành......"Bộ kinh dài đến 34.000 chữ, Mục Nhược Thủy niệm không ngừng nghỉ suốt hơn ba tiếng, thậm chí không uống lấy một ngụm nước.Phó Thanh Vi đã làm xong bài tập, đúng sai không cần bàn, tăng tỷ lệ đúng quá nhiều khiến nàng ngại ngùng. Nàng mở chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp rồi đưa cho Mục Nhược Thủy. Nhưng cô chỉ khẽ xua tay, tiếp tục cầm điện thoại đọc kinh.Hả? Cầm điện thoại?"…... Tất cả chúng sinh cùng chứng ngộ đạo vô vi. Giảng pháp kết thúc, cúi đầu phụng hành."Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo như ngọc, lạnh lùng trầm tĩnh, kết thúc, cô bấm một nút trên điện thoại, nhận lấy chai nước khoáng từ tay Phó Thanh Vi, uống liền một hơi hết gần nửa chai.Cổ cô ngửa lên, thon dài như ngọc, yết hầu không rõ ràng khẽ trượt lên xuống. Phó Thanh Vi nhìn cô uống hết nước, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng ướt át còn vương nước.Nàng cụp mắt xuống, đưa khăn giấy tới."Sư phụ, lau đi.""Ừ."Mục Nhược Thủy vừa dùng khăn giấy chạm nhẹ lên môi mình, vừa đưa điện thoại cho nàng."Đây là…..." Phó Thanh Vi nhìn tập tin ghi âm hiển thị 205 phút."Ta vừa mới ghi lại." Mục Nhược Thủy nói, "Để lần sau khỏi phải niệm nữa.""...…"Thì ra cô không chịu uống nước là để ghi âm hết một lần cho xong.Nàng chỉ cách dùng chức năng ghi âm có một lần, Quán chủ đã nhanh chóng học và áp dụng ngay, nếu là cô đi thi ở Linh Quản Cục, chắc chắn sẽ đạt được kết quả gấp đôi.Quán chủ thật sự rất thông minh.Phó Thanh Vi cảm thán không chỉ một lần trong lòng, nhưng cảm thán luôn đi kèm với lo lắng, rằng cô như gió khó giữ, như nước chảy về đông, chẳng thể nắm bắt được.Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.Phó Thanh Vi nở nụ cười ấm áp, nói: "Em sẽ chăm chú nghe, cảm ơn sư phụ."Mục Nhược Thủy giơ tay xoa xoa mái tóc dài của nàng.Ánh mắt cô vô tình liếc qua cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài đã lên đèn, bèn nói: "Trời tối rồi. Thật đúng lúc, em không phải muốn ra ngoài sao?""Em đi thay bộ quần áo.""Không phải sáng nay vừa thay à?" Mục Nhược Thủy nhìn bóng lưng nàng đi vào phòng vệ sinh."Ống quần hơi bẩn.""Ồ."Quán chủ nào hiểu được cảm giác khi tiến hành nghi thức của một buổi hẹn hò, dù sao cô cũng chỉ có một bộ đồ. Nói đi cũng phải nói lại, bộ này hơi bắt mắt một chút, hay là…...Phó Thanh Vi sau khi thay đồ, lần nữa cùng Mục Nhược Thủy tay trong tay xuất hiện giữa khu phố đông đúc. Những chiếc đèn lồng đỏ khắp phố đã được thắp sáng, cờ nhỏ cắm đầy trên các ô cửa dọc đường. Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ đầu tiên, những người suốt ngày bị giam trong công ty và trường học cuối cùng cũng được thả lỏng, tìm kiếm chút niềm vui ngắn ngủi.Dù nói là đông đến không nhút nhít được thì có hơi phóng đại, nhưng phóng mắt nhìn ra xa thì toàn là người.Phó Thanh Vi thật ra cũng không thích chỗ đông người, nhưng nàng rất thích cảm giác tay trong tay với Quán chủ đi xuyên qua đám đông. Dẫu cho xung quanh có bao nhiêu người xa lạ qua lại, ánh mắt của hai người chỉ hướng về nhau.Một đứa trẻ chạy băng qua, Mục Nhược Thủy liền vòng tay qua eo Phó Thanh Vi, kéo nàng né sang một bên.Đứa trẻ đã chạy qua, nhưng tay cô vẫn giữ trên eo nàng, chưa rời đi.Tối nay có rất nhiều khoảnh khắc như thế, đan thành một tấm lưới mềm mại bao bọc lấy trái tim trẻ trung đang đập loạn nhịp.Ánh mắt của Phó Thanh Vi gặp ánh mắt của Mục Nhược Thủy vừa xoay lại. Nàng từ từ lấy lại bình tĩnh sau nhịp tim rối loạn, nói: "Em đói rồi.""Muốn ăn gì?"Mục Nhược Thủy nhìn qua những quán rượu, nhà hàng, và các quầy ăn vặt nghi ngút khói bên đường. Ăn gì cũng được."Món ăn hay đồ ăn vặt?""Đồ ăn vặt. Có thể vừa ăn vừa đi dạo.""Được." Bàn tay của Mục Nhược Thủy trượt khỏi eo nàng, chủ động tìm đến tay nàng.Bất kể ở đâu, những món ăn vặt đặc trưng ở các phố thương mại đều na ná nhau. Phó Thanh Vi đã đi dạo không biết bao nhiêu lần, nhưng lại cứ như lần đầu tiên, khoác tay Mục Nhược Thủy, từ quầy này đến quầy khác, món gì cũng muốn thử."Em muốn ăn bánh củ cải chiên."Mục Nhược Thủy quét mã thanh toán giúp nàng.Những chiếc bánh củ cải chiên mới ra lò, vàng ruộm, được bỏ vào túi giấy. Phó Thanh Vi thổi nguội một chút, cắn một miếng, hương vị giòn thơm tan ra nơi đầu lưỡi.Nàng đưa bánh đến bên môi Mục Nhược Thủy, cố ý đổi sang đầu chưa cắn, nhưng Mục Nhược Thủy lắc đầu: "Quá dầu mỡ."Phó Thanh Vi đi đến quầy tiếp theo mua bánh hoa quế. Miếng bánh trắng nõn, phía trên phủ lớp mứt hoa quế màu mật ong nhạt, ánh lên vẻ sóng sánh. Nàng thổi nguội bánh, nếm thử một miếng rồi nói: "Không quá ngọt, ngươi muốn thử không?"Mục Nhược Thủy cúi xuống, cắn đúng vết đã bị nàng cắn, đôi môi đỏ khẽ hé mở, đưa miếng bánh vào miệng."Cũng được."Phó Thanh Vi cầm miếng bánh còn lại, không biết phải làm sao.Hàng mi dài của nàng khẽ run lên, cuối cùng bỏ phần bánh hoa quế còn lại vào miệng, ăn thật lâu, thật lâu.Cuối cùng, cả hai ngồi vào một quán mì.Quán mì này là thương hiệu lâu đời, nghe nói đã mở được mấy chục năm. Trên mạng bảo đây là điểm phải ghé khi đến đây. Hai người lấy số, chờ một lúc mới được vào.Cả hai chỉ gọi một tô mì. Khi mì được mang lên, Phó Thanh Vi trước tiên mời Quán chủ nếm thử hai miếng. Nhận được đánh giá:"Em có muốn ta đi mua nước cho không?"Phó Thanh Vi: "?"Mục Nhược Thủy ngừng lại một chút: "Có lẽ hơi cay so với khẩu vị của em."Phó Thanh Vi không phải người Tây Nam chính gốc, khả năng ăn cay ở mức trung bình. Lần này lại đến một tỉnh nổi tiếng ăn cay, lúc gọi món nàng không dặn giảm cay, muốn thử hương vị nguyên bản."Hay là......." Phó Thanh Vi nghiêm túc đẩy tô mì đến trước mặt cô: "Người ăn đi.""...… Lại làm vậy."Tại sao cô phải dùng thêm từ "lại"?"Em đùa thôi mà." Phó Thanh Vi thấy cô im lặng, sắc mặt cũng không tốt lắm, sợ cô giận, vội kéo tô mì trở lại, không quên chữa cháy: "Em còn chưa ăn, biết đâu em thấy không cay thì sao, haha."Mục Nhược Thủy chỉ khẽ "ừ" một tiếng.Khi không mang cảm xúc, giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như thường: "Thử đi."Phó Thanh Vi dùng đũa gắp hai sợi mì lên, miếng đầu tiên không sao, miếng thứ hai vẫn ổn, nhưng đến miếng thứ ba, nàng đã bắt đầu thở hổn hển, dùng tay quạt không ngừng, đôi môi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng.Vừa dở vừa thích thể hiện."......."Mục Nhược Thủy đứng dậy rời đi.Đi được nửa đường, cô quay lại, ánh mắt chạm phải gương mặt đang ngẩng lên nhìn mình của Phó Thanh Vi, nói: "Ta đi mua nước, chờ ta ở đây."Phó Thanh Vi cay đến mức không nói nổi, chỉ có thể gật đầu.Quán chủ vậy mà lại nói với nàng mình sẽ đi đâu.Cửa hàng tiện lợi chỉ cách 50 mét, Mục Nhược Thủy quét mã thanh toán, xách một chai nước khoáng quay lại. Đứng ở đầu con phố, cô nhìn con ngõ dài rực rỡ ánh đèn, người lớn trẻ nhỏ chen chúc qua lại, lướt ngang qua một bóng dáng cao gầy im lặng bên lề đường.Theo bản năng, Mục Nhược Thủy tránh qua, nhưng khoảnh khắc lướt qua vai nhau, cô lại không nhìn rõ gương mặt hay trang phục của đối phương.Mục Nhược Thủy quay đầu, nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ kia, mãi cho đến khi họ chậm rãi đi vào trong màn sương.Điện thoại trong túi vang lên.Mục Nhược Thủy bắt máy, ánh mắt vẫn hướng về phía xa, nơi sương mù tan đi, chỉ còn ánh đèn nhân gian."Alo.""Ngươi đứng đó làm gì?"Mục Nhược Thủy quay lại, cách đó không xa, Phó Thanh Vi đang ngồi trong lều vẫy tay với nàng, một tay giơ điện thoại lên áp vào tai.Nàng khẽ đáp: "Ta đến ngay."Cúp máy.Phó Thanh Vi nhận chai nước khoáng đã được mở sẵn, uống hai ngụm để giảm cay, rồi hỏi: "Người thấy gì vậy?"Mục Nhược Thủy đã không còn nhớ nữa."Gì cơ?""Gì là gì? Người cứ đứng đờ người ra ở bên kia.""Vậy sao?" Mục Nhược Thủy nhìn xuống lòng bàn tay, nơi vẫn còn vết hằn do móng tay cắm vào. Đó là một dấu hiệu mà cô tự đặt ra từ khi phát hiện ký ức của mình từng bị động tay động chân vào. Mỗi khi cô nhớ ra điều gì, cô sẽ bấu vào lòng bàn tay.Ký ức sẽ lập tức biến mất, nhưng vết hằn không thể phai ngay."Quên một vài chuyện." Cô nói. Thật ra hôm nay có hai chuyện, một là chữ "lại", hai là vừa rồi."Quan trọng lắm sao?" Phó Thanh Vi hỏi."Ta không biết."Phó Thanh Vi đặt đũa xuống, chống cằm nhìn cô.Quán chủ chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối hay mơ hồ. Chuyện có thể khiến cô chủ động bấm vào tay mình hẳn phải là đại sự, nhưng vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như thường.Từ người cô, Phó Thanh Vi cảm nhận được sát khí."Sư phụ, người có phải đang nghĩ đến kẻ thù của mình không?""Ta thậm chí không biết hắn là ai."Thần sắc cô càng lúc càng lạnh, ẩn hiện sát ý.Phó Thanh Vi biết mình không nên hỏi thêm, liền đổi sang một góc độ khác: "Sau này, chúng ta ở bên nhau, người có chuyện gì cứ nói với em, em sẽ giúp người ghi nhớ. Em có trí nhớ rất tốt, chưa bao giờ quên gì cả.""Được."Chuyện này Phó Thanh Vi không giúp được gì, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn ghi nhận tấm lòng của nàng."Còn ăn mì không?""Thôi, vị ngon nhưng cay quá.""Gọi thêm một tô bớt cay?""Ê?" Phó Thanh Vi vốn định rời đi trong tiếc nuối, đôi mắt bỗng sáng lên: "Cũng được à?"Quả thực có thể như vậy.Hôm nay Mục Quán chủ chi trả toàn bộ, là tiền của Chủ nhiệm Tuế.Khi Phó Thanh Vi ăn tô mì không quá cay, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói về chuyện của Bạch Thư.Khi nàng kể đến đoạn Chiêm Anh giấu giếm, lừa cô rằng là yêu quái địa phương làm, Mục Nhược Thủy cười lạnh một tiếng: "Cô ta nghĩ ta không biết sao?"Phó Thanh Vi ngạc nhiên: "Người biết à?"Mục Nhược Thủy: "Đương nhiên ta biết, ta còn biết miếng ngọc trên cổ em là một pháp khí phòng thân, chỉ khi ra ngoài mới đeo, chắc chắn là cô ta hối lộ em."Cách dùng từ "hối lộ" này thật là...…Phó Thanh Vi chỉ chú ý đến điểm mấu chốt. Mấy ngày nay, hai người họ ngủ chung một giường, Quán chủ lột sạch nàng mấy lần để liếm, quả thực chẳng giấu nổi ngọc.Phó Thanh Vi khẽ ho một tiếng, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, nói: "Ngươi đã biết, sao không vạch trần cô ấy?"Mục Nhược Thủy: "Vạch trần thì có ích gì? Cô ta cố chấp bảo vệ yêu quái, ngoài mặt phục tùng, sau lưng chống đối. Ngoài việc giết cô ta cho hả giận, cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng cô ta vẫn còn chút giá trị."Cân nhắc lợi hại, Mục Nhược Thủy chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.Tìm một con yêu quái trốn kỹ chẳng khác nào mò kim đáy bể, dù Mục Nhược Thủy có thần thông quảng đại cũng tốn công tốn sức, chi bằng giữ thế thủ chờ địch.Mục Nhược Thủy nói: "Huống hồ, nếu không giả vờ tin cô ta, làm sao cô ta chủ động tìm đến em để hối lộ, cầu xin em nói đỡ thay yêu quái đó? Em cứ nói rõ ràng với cô ta, ta cần tung tích yêu quái, nếu không ta sẽ tự tay lấy mạng cô ta ngay lập tức."Phó Thanh Vi vội vàng nói: "Em đã hứa tha cho cô ấy một mạng rồi. Nếu em nuốt lời, chẳng phải là sư môn cũng nuốt lời sao? Như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng của Bồng Lai!”Mục Nhược Thủy im lặng hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên."Em...…"Cô thật không hiểu sao mình lại nhận một đồ đệ khéo mồm khéo miệng đến vậy.Ngoài mặt xinh đẹp như một đóa hoa, mở miệng đều là mật ngọt chết ruồi.Mục Nhược Thủy giơ tay, nhẹ nhàng búng vào trán nàng, nói: "Ta có chuyện muốn hỏi yêu quái, đảm bảo không lấy mạng cô ta. Em đã hứa rồi, ta sẽ không để em mang tiếng nuốt lời, mất danh dự.""Cảm ơn sư phụ, em sẽ nhắn tin cho Chiêm Anh ngay.""Chỉ có một miếng ngọc thôi sao?""Còn một chuỗi vòng tay đồng tiền Ngũ Đế, một cây trâm cài tóc.""Bảo cô ta dâng thêm hai món nữa, không, ba món.""Làm vậy có ổn không?" Phó Thanh Vi từ từ ngẩng lên từ màn hình điện thoại, nhớ lại việc mình chỉ bị làm hỏng ba tấm bùa chú."Ba lá bùa của em bị làm hỏng, ta không giết cô ta ba lần đã là nhân từ. Đêm đó em còn khóc, con yêu quái đó đáng ra phải bị nghiền cả xương."Thì ra một tấm bùa chú tương đương một mạng người, đặt trong lập trình mà nói, thuật toán này thực sự không khả thi, nhưng với Quán chủ thì lại là chuyện hiển nhiên.Phó Thanh Vi truyền đạt lời của Mục Nhược Thủy.Chiêm Anh: [ ]Phó Thanh Vi: [Ngài ấy biết cô đã lừa chuyện Bạch Thư]Chiêm Anh: [Tôi nhất định sẽ xử lý thật hoàn hảo! Xin Quán chủ yên tâm đợi tin vui!]Xong!Phó Thanh Vi ăn nốt tô mì, trên đường về còn mua một xâu kẹo hồ lô. Dùng tiền của sư phụ, thật hợp tình hợp lý.Nàng phát hiện Mục Nhược Thủy thích vị chua ngọt, nên phá lệ ăn hai quả sơn tra."Ngon không?""Ừm."Phó Thanh Vi đứng dưới ánh đèn lồng đỏ, nhìn cô cúi đầu cắn quả sơn tra từ tay mình, dáng vẻ ngậm quả đỏ bỗng chốc trùng khớp với hình ảnh trong tâm trí nàng.Những ngón tay thon dài của nàng luồn vào tóc người phụ nữ, hai tay nâng khuôn mặt cô lên. Mùa xuân ẩm ướt lan tràn trên gò má lạnh lẽo, khóe mắt đỏ hồng, đôi môi đỏ mọng phủ đầy ánh nước óng ánh.Dưới ánh trăng mờ ảo, cảm giác chua xót trong ngực càng thêm dâng trào.Nàng nâng mình đến gần hơn, xâm nhập vào môi răng cô, hỏi: "Ngon không?"Đôi môi ấm áp của người phụ nữ siết chặt lấy nàng, không để lại khoảng trống, chỉ nhẹ nhàng đáp lại qua hơi thở."Ừ."***
Lời tác giả:Tiểu Phó: Rốt cuộc là làm sư phụ hay làm thê tử đây? Ai là cái miệng nhỏ của nàng, vẫn chưa aaa~ [ánh mắt lấp lánh]