[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C27 - Làm bằng nước sao? Khóc suốt thế?



Nhiều người tận mắt chứng kiến trận sét kéo dài hơn mười phút đó. Một số tu sĩ ẩn dật trong chốn phố thị nhận ra rằng đây không phải là một phép màu thiên nhiên mà là thiên lôi được triệu hồi bởi người có đạo hạnh cao thâm, còn gọi là Ngũ Lôi Chính Pháp.

Thiên lôi cực kỳ mạnh mẽ, chuyên trừ tà diệt ma, uy lực vô cùng to lớn.

Phép dẫn lôi này không phải ai cũng nắm được. Chỉ có đệ tử chính tông của Huyền Môn mới có thể học, và ngay trong Huyền Môn cũng chỉ có một số ít môn phái tinh thông thuật dẫn lôi, như Long Hổ Sơn, Mao Sơn, và Các Tạo Sơn — ba ngọn núi nổi tiếng với bùa chú của mình.

Có thể vận dụng lôi pháp đến mức độ này, chắc chắn phải là một bậc kỳ tài. Ở thành phố Hạc, người duy nhất có khả năng làm được điều này, ít nhất là trên danh nghĩa, chỉ có một người, chính là Tuế Dĩ Hàn, Chủ nhiệm của tổng bộ Linh Quản Cục, trấn giữ vùng Tây Nam.

Trận lôi kiếp vang dội trời đất, tất cả yêu tinh, quỷ quái như Bạch Thư đều hoảng sợ, lập tức chạy trốn về hang ổ, không con nào dám ló đầu ra ngoài.

Chỉ nghe tiếng sét thôi đã đủ khiến chúng hồn bay phách lạc. Bất kỳ tia thiên lôi nào đánh trúng chúng cũng đủ khiến chúng chết đến không thể chết thêm.

Đừng bao giờ thách thức uy nghiêm của Linh Quản Cục.

Đó là bài học mà bọn yêu ma quỷ quái ngày càng khắc sâu sau mỗi lần chứng kiến Linh Quản Cục thi hành pháp luật.

Bạch Thư trốn trong tấm rèm, ló đầu ra, nhìn thấy tia sét bên ngoài từ to bằng cánh tay tăng lên kích cỡ của một thùng nước. Ánh sáng tím cuốn quanh, mỗi lần đánh xuống đều chiếu sáng cả nửa bầu trời thành phố.

Ầm—

Trời đất như cùng lúc nổi giận.

Mục Nhược Thủy nhanh mắt đỡ lấy eo Phó Thanh Vi, kéo nàng về phía mình hai bước. Một cái cây đổ xuống đúng chỗ Phó Thanh Vi vừa đứng.

Mục Nhược Thủy thấp giọng nói: "Đi nhanh."

Cô không buông Phó Thanh Vi ra nữa mà vòng tay ôm lấy nàng, lao nhanh về hướng lúc trước đến.

Tiếng sấm qua đi, cơn mưa càng dữ dội hơn. Nhiều cây trồng ven đường bật gốc, lộ cả rễ, nằm nghiêng ngả trên đất. Những mái nhà thấp yếu ớt bị gió thổi bay mất một nửa. Cửa sổ không đóng kỹ bị đập vỡ, tiếng gió hú lên như tiếng khóc của ma quỷ, tạo thành những âm thanh ù ù vang vọng.

Trông chẳng khác gì cơn bão đổ bộ, trời đất một màu xám xịt.

Hai người Mục, Phó ẩn nấp nhanh, Phó Thanh Vi chỉ bị ướt phần vạt áo. Trở về nhà, nàng vội vàng kiểm tra tất cả các cửa sổ. Dù vậy, tiếng gió đập vào kính vẫn khiến nàng lo lắng đến mức tim đập nhanh hơn.

Không biết hai chú mèo hoang trong khu đã tìm được chỗ trú chưa.

Theo bản năng, nàng quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Đạo trưởng......"

Mục Nhược Thủy đáp: "Đừng sợ, sắp kết thúc rồi."

Phó Thanh Vi khẽ "ừ" một tiếng.

Mục Nhược Thủy nói: "Sợ thì lại gần ta một chút."

Phó Thanh Vi nghe vậy liền ngồi xuống cạnh cô.

Mười mấy phút sau, tiếng sấm vang dội trời đất dần lắng xuống, chỉ còn vài tia chớp mảnh như ngón út lóe lên giữa bầu trời, xua tan màn mây đen đặc. Lượng hơi nước dày đặc tích tụ trên không trung đổ xuống, mang theo một trận mưa lớn như trút nước.

Phía đông thành phố chìm trong cơn mưa xối xả, nhưng ở vùng ngoại ô phía tây, một cầu vồng bảy sắc lặng lẽ vươn lên giữa trời.

Tuế Dĩ Hàn khoác áo choàng trắng phấp phới, bước ra từ trung tâm cầu vồng. Sắc môi cô tái nhợt, bàn tay đưa lên che miệng khẽ ho vài tiếng. Nhân viên hậu cần của Linh Quản Cục tiến đến gần, nhẹ giọng gọi: "Chủ nhiệm Tuế," đồng thời đỡ lấy cô.

Tuế Dĩ Hàn im lặng nhập vào đoàn người, bước chân nặng nề, không nói lời nào, quay lại con đường đã đến.

Mặc dù con giao long đã bị tiêu diệt, nhưng không một ai thể hiện sự vui mừng.

Linh Quản Cục đã mất đi hai nhân viên ưu tú, hai mạng người, lại thêm Chiêm Anh trọng thương bất tỉnh, tính mạng còn chưa rõ sẽ ra sao.

Trận mưa lớn trút xuống nhân gian suốt gần một ngày một đêm, không chỉ gây tổn thất kinh tế khó mà tính hết, mà còn khiến nhiều người phàm vô tội mất mạng vì thiên tai.

Con giao long ẩn mình tu luyện dưới lòng sông này ít nhất cũng đã vài trăm năm, từ trước đến nay vẫn yên ổn, không lý gì bỗng dưng trở nên hung bạo, tự chuốc lấy cái chết.

Lẽ nào lời tiên đoán của Khâu Lão là sự thật?

Tuế Dĩ Hàn nói: "Đem thi thể giao long vớt lên, mang về nghiên cứu."

Nhóm hậu cần đáp: "Đã cử người đi rồi. Chỉ là thi thể giao long bị thiên lôi đánh cháy sém, tổn hại nghiêm trọng, việc nghiên cứu sẽ gặp không ít khó khăn..."

Tuế Dĩ Hàn đưa tay day trán.

Cô tinh thông lôi pháp, mỗi lần ra tay đều là chiêu ngũ lôi oanh đỉnh (năm loại sét giáng thẳng xuống đỉnh đầu), nhanh chóng kết liễu đối thủ, rất khó giữ nguyên vẹn được thân xác của kẻ địch. Nếu không phải con giao long này bá đạo cường hãn, thân thể kiên cố, e rằng nó đã tan thành tro bụi dưới thiên lôi.

"Cố gắng hết sức đi."

"Vâng."

"Chủ nhiệm muốn về cục hay là..."

Tuế Dĩ Hàn đáp: "Đến bệnh viện."

Chiếc điện thoại của Chiêm Anh nằm trong túi chống nước, may mắn không bị vỡ trong trận chiến, lúc này đang rung không ngừng.

Người đồng nghiệp đi cùng nàng trên xe cứu thương nhìn màn hình hiển thị một cái tên: Phó Thanh Vi.

"Ừm."

Phó Thanh Vi nghe thấy bên kia bắt máy, liền vội vàng hỏi: "Đạo trưởng Chiêm sao rồi?"

Thành phố Hạc vốn là địa bàn của Chiêm Anh. Lần này mưa gió sấm chớp ầm ầm như vậy, chắc chắn cô đã tham gia. Từ tối qua, Phó Thanh Vi không thể liên lạc được với Chiêm Anh, lo rằng cô gặp chuyện không may. Giờ đây, khi Mục Nhược Thủy nói mọi chuyện đã kết thúc, nàng mới dám gọi điện hỏi thăm tình hình.

Đồng nghiệp mang theo giọng mũi nhẹ hỏi: "Cô là ai?"

Phó Thanh Vi: "Tôi là người Khoa trưởng Chiêm đưa đi làm thủ tục gia nhập."

Đồng nghiệp mơ hồ nhớ ra người này, nói: "Thực tập sinh đúng không? Tình trạng của Khoa trưởng Chiêm hiện tại không tốt lắm, nếu sau này cục không đưa ra thông báo thì đó là tin tốt. Tôi không nói thêm nữa, đang trên đường đến bệnh viện."

Cô ấy cúp máy, nhưng nhận ra xe cấp cứu vẫn đứng im tại chỗ.

"Chuyện gì vậy? Sao không đi tiếp? Cô ấy hỏi tài xế.

Tài xế ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong ánh mắt lộ ra chút tuyệt vọng.

Đồng nghiệp nhìn theo hướng đó, thấy nước ngập phía trước đã cao quá lốp xe. Những chiếc sedan và SUV mắc kẹt trong nước, chỉ lộ ra phần thân trên, trông giống như những nửa cổ quan tài cắm trong nước.

Phía trước ngập nước, phía sau xe cộ nối đuôi nhau, xe cấp cứu bị kẹt giữa dòng.

Tài xế: "Không đi được nữa."

Tuế Dĩ Hàn nhận được định vị của xe cấp cứu. Giọng đồng đội của Chiêm Anh nghẹn ngào, lo lắng: "Chủ nhiệm, chúng tôi bị nước ngập cản đường, không thể đến bệnh viện."

"Đừng hoảng, vẫn còn cách."

Linh Quản Cục là tổ chức bán chính thức, trong dân gian vẫn có rất nhiều Huyền Môn không gia nhập tổ chức, nhân tài ẩn mình không ít. Tuế Dĩ Hàn đăng một tin nhắn lên nhóm lớn—

Tuế Dĩ Hàn: [Người bị thương là đồ đệ của tôi, cần được cứu chữa ngay tại chỗ. Sẽ hậu tạ nồng hậu. [Định vị]]

Tuế Dĩ Hàn: [Ảnh biển số xe cấp cứu]

Vừa đăng xong, hàng chục tin nhắn trả lời xuất hiện:

[Cách 3km, đang đến ngay, không phụ kỳ vọng]

[Đang cấp tốc đến]

[Đã lên đường]

[Tôi không biết chữa bệnh nhưng có thể đứng hàng đầu xin chụp ảnh cùng đại pháp sư]

[Chụp ảnh!]

[Chụp ảnh +1]

[Lôi pháp vừa rồi thật sự làm gia đình tôi kinh ngạc [cúi lạy]]

[Đã xuất phát [kèm ảnh chèo thuyền kayak]]

[Mọi người thật nhiệt tình, may mắn tôi ở gần nhất, tôi đã thấy xe cấp cứu rồi]

Đồng nghiệp nhận được tin của chủ nhiệm Tuế, lập tức mở cửa sau của xe cấp cứu. Gió mưa vẫn không ngừng nên chỉ mở một khe hẹp vừa đủ cho một người chui qua.

Chưa đến mười phút, một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi cúi người bước vào. Tóc búi cao, đầu đội khăn Hỗn Nguyên, bộ đạo bào vừa vặn với dáng người nhỏ nhắn hơn người lớn một chút.

Long Huyền Cơ nghiêm túc kiểm tra từng vết thương ngoài da của Chiêm Anh. Nhờ lợi thế là nữ, cô cẩn thận bôi thuốc và băng bó lại vết thương sau khi xử lý.

Lần lượt, các cao nhân thông thạo y thuật tiếp tục đến, tổ chức hội chẩn ngay tại chỗ.

Khi nước lũ rút đi, trời đã về khuya, xe cấp cứu chở Chiêm Anh, người có dấu hiệu sự sống tạm thời ổn định đến bệnh viện đối tác của Linh Quản Cục.

Đó là câu chuyện của sau này.

......

Phó Thanh Vi cúp máy sau cuộc trò chuyện với đồng đội của Chiêm Anh.

"Tình trạng của Khoa trưởng Chiêm hiện tại không tốt. Nếu cục không đưa ra thông báo, thì đó là tin tốt."

Thông báo gì?

Phó Thanh Vi cảm thấy lòng mình chùng xuống.

Thông báo tử vong.

Nàng vẫn chưa được chính thức gia nhập, mối liên hệ duy nhất với Linh Quản Cục là Chiêm Anh. Nếu không vì từ nhỏ đã gặp quá nhiều phiền phức do thể chất đặc biệt, chắc chắn Phó Thanh Vi sẽ tò mò và khao khát tìm hiểu về một tổ chức bí ẩn như Linh Quản Cục, chứ không phải giữ thái độ tôn trọng nhưng xa cách.

Nàng một thân một mình, không vướng bận, cũng không sợ cái chết. Gia nhập Linh Quản Cục để trừ yêu diệt ma, nhìn thấu sự thật của thế giới này, nghe qua đã thấy rất ngầu.

Bản chất của Phó Thanh Vi không phải là người tuân thủ quá nhiều quy tắc. Nói theo ngôn ngữ hiện đại, nàng không thích cuộc chiến con nhà người ta, nhưng cũng không muốn nằm im. Thỉnh thoảng nàng muốn làm vài chuyện ngầu ngầu một chút, chẳng hạn không tìm công việc liên quan đến lập trình, tránh cảnh bạc đầu vì tăng ca với những dòng code khô khan. Nàng thà làm diễn viên động tác, ẩn thân sau hậu trường, lặng lẽ cống hiến và gặt hái thành công.

Nàng sống một mình, không ham vật chất, chỉ cần làm công việc mình yêu thích, nuôi bản thân, sống khỏe mạnh và vui vẻ là đủ.

Sau này, nàng gặp được Mục Nhược Thủy, người đã giúp nàng thoát khỏi nỗi ám ảnh của thể chất đặc biệt. Từ đó, thái độ của nàng đối với Linh Quản Cục cũng thay đổi. Những gì xảy ra với Chiêm Anh càng khiến nàng tin rằng, dù yêu ma quỷ quái hoành hành, Linh Quản Cục chính là tấm lá chắn cuối cùng bảo vệ nhân gian, cho dù phải lấy thân xác mình làm khiên chắn.

Nàng cũng muốn trở thành một người như Khoa trưởng Chiêm.

Đáng tiếc, giờ đây nàng không thể làm được gì.

Nàng chỉ có thể ngồi ở nhà, mở tin tức thời sự và xem những từ khóa đã leo lên đầu bảng tìm kiếm nóng.

#Mưa lớn tại thành phố Hạc#

Trong đó, nhiều cư dân mạng đã đăng tải video.

Những chiếc xe và cầu ngập nước, dòng nước đục ngầu cuồn cuộn tràn vào ga tàu điện ngầm, ngập đến ngang hông. Người dân trong cơn mưa lớn, nắm tay dìu dắt nhau, lội qua dòng nước xiết để không bị cuốn đi bởi những cơn sóng dữ do gió to cuộn lên.

Cả thành phố chìm trong biển nước.

Người dân bị mắc kẹt ở trạm xe buýt, lối vào tàu điện ngầm, trong xe hơi, chờ đợi cứu hộ giữa làn nước dâng cao, mong chờ nước lũ rút đi.

Khu dân cư nơi Phó Thanh Vi ở may mắn không bị ảnh hưởng nặng nề. Lúc đầu, nàng vẫn có thể ra ngoài mua thuốc, nước chỉ ngập đến đường xe chạy. Nhưng sau khi nàng trở về nhà, con giao long dưới sự công kích của thiên lôi đã liều mạng phản kháng, mây đen cuồn cuộn, mưa như trút nước, tựa như trời thủng một lỗ. Chưa đầy nửa tiếng, nước đã ngập đến đầu gối.

Có thể tưởng tượng, những khu vực vốn đã chịu ảnh hưởng nặng nề, sau trận mưa lớn này, thảm cảnh còn đáng sợ đến nhường nào.

Một số khu vực mất điện, mất nước; một số trạm phát tín hiệu bị phá hủy, mạng internet bị gián đoạn. Ở vùng ngoại ô, một số ngôi làng bị sạt lở đất. Và, có người...... đã mất đi những người quan trọng nhất trong cuộc đời họ.

10 giờ tối.

Tình hình thiên tai bước đầu được kiểm soát, nhưng trên bảng từ khóa nóng lại leo lên một chủ đề mới:

#Số người thiệt mạng trong trận mưa lớn tại thành phố Hạc#

Trong các thông báo cập nhật theo thời gian thực, con số liên tục tăng lên.

Đằng sau những con số lạnh lẽo đó là những sinh mạng từng sống sờ sờ: Đó là con gái hay mẹ của ai? Đó là con trai hay chồng của ai?

Những người thân yêu của họ sẽ không bao giờ được thấy họ trở về nhà dùng bữa tối nữa.

Mũi Phó Thanh Vi cay xè, hốc mắt đã ngập nước.

Ngoài những đồng bào không may thiệt mạng, còn có những cán bộ đường phố, và... một cảnh sát hy sinh khi cứu người.

Chính quyền cũng công bố ảnh chân dung của những người đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Rất nhiều cư dân mạng bày tỏ lòng thành kính và tiếc thương:

[R.I.P.]

[Kính chào những anh hùng, chúc các bạn yên nghỉ.]

[Nhân dân sẽ mãi nhớ đến các bạn.]

[Kính chào.]

Phó Thanh Vi cố nén cảm xúc cay mũi, cũng để lại biểu tượng [ngọn nến] trong phần bình luận.

Ngay lúc đó, nàng nhận được email đẩy từ Linh Quản Cục gửi đến toàn bộ thành viên.

Nàng mở máy tính, đó là một bức thư cáo phó.

Tim Phó Thanh Vi giật mạnh, nàng sợ hãi sẽ nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Sau khi xác nhận không có Chiêm Anh, nàng mới bình tĩnh hơn, đọc từng dòng nội dung trong cáo phó.

Cuối cùng, nàng nhìn thấy hai bức ảnh đen trắng của những gương mặt trẻ tuổi.

Một nam, một nữ, chỉ lớn hơn nàng không bao nhiêu.

Họ từng nhiệt huyết, tràn đầy hoài bão, nhưng đã an nghỉ vĩnh viễn từ ngày hôm nay.

Phó Thanh Vi biết rằng tên của họ sẽ không bao giờ xuất hiện trong bất kỳ thông báo chính thức nào.

Mọi người mãi mãi không biết, trong trận mưa lớn có vẻ như thiên tai này, còn có hai thanh niên ở độ tuổi đôi mươi đã hy sinh.

Nếu không phải vì nàng vừa mới gia nhập Linh Quản Cục, nàng cũng sẽ không biết rằng đằng sau bề ngoài tưởng như hòa bình đó là những cái giá phải trả bằng những sinh mạnh, âm thầm và nặng nề hơn tưởng tượng rất nhiều.

"Mắt em làm bằng nước à? Sao mà chảy nước nhiều thế?"

"Xin lỗi." Phó Thanh Vi mới nhận ra nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào, vội vàng đưa tay lên lau.

Mục Nhược Thủy nói có vẻ lạnh nhạt vậy, nhưng tay lại rất thành thật, đưa cho nàng một tờ khăn giấy mềm mại.

Phó Thanh Vi nhận lấy, nghẹn ngào nói lời cảm ơn.

Ánh mắt Mục Nhược Thủy lướt qua màn hình máy tính của nàng, hỏi: "Linh Quản Cục lần này chết hai người à?"

Cô thề rằng giọng điệu của mình đã đủ dịu dàng, không hề nói những từ như bọn vô dụng hay bọn nghiệp dư, không hề mang theo tính công kích, nhưng câu nói đó như mở khóa van nước mắt của Phó Thanh Vi.

Nước mắt vừa ngừng lại lập tức tuôn trào.

Dù chưa từng gặp mặt, nhưng hai người đó cũng là đồng nghiệp của nàng. Chỉ chút nữa thôi, trong danh sách ấy có thể sẽ có một người mà nàng quen biết.

"Khoa trưởng Chiêm hiện giờ vẫn đang trong bệnh viện, không có tin tức gì…..."

Một tờ khăn giấy không đủ để ngăn nước mắt. Mục Nhược Thủy dứt khoát đưa cả gói giấy đến cho nàng.

"Có đáng không? Em còn không quen biết họ mà."

"Hu hu hu......"

"Được rồi, được rồi, đáng, đáng lắm." Nhìn thấy Phó Thanh Vi vì câu nói của mình mà khóc càng lúc càng dữ dội, Mục Nhược Thủy bất đắc dĩ hạ giọng, vội vàng dỗ dành, "Ta không nên nói vậy."

Dù nhượng bộ, nhưng cô vẫn không hiểu được, cho dù toàn bộ Linh Quản Cục có chết sạch, hay thậm chí nhân loại diệt vong, cô cũng chẳng cảm thấy gì.

So với Mục Nhược Thủy, người như có bộ lọc cảm xúc tự nhiên, Phó Thanh Vi đúng là một dòng suối tràn đầy cảm xúc. Chỉ cần ép nhẹ một chút, cũng đủ nước để nuôi sống cả hai khung xương khô cằn của cô.

Làm sao lại có nhiều nước mắt như vậy? Chẳng lẽ nàng thực sự được làm từ nước?

Tò mò, Mục Nhược Thủy đưa tay, lấy một giọt nước mắt từ cằm nàng, nếm thử bằng đầu lưỡi.

Mặn, nhưng lại bất ngờ có chút vị ngọt.

Giống như máu của nàng, nước mắt cũng mang một loại sức hút khiến cô không thể kháng cự.

Phó Thanh Vi vẫn đang khóc đến nước mắt đầm đìa. Một bàn tay đột nhiên nâng cằm nàng lên, xoay khuôn mặt nàng đối diện với người phụ nữ trước mặt. Trong ánh mắt kinh ngạc và bối rối của nàng—

Người phụ nữ cúi xuống hôn lên mắt nàng.

***

Lời tác giả:

Trước tiên Ahhhhhhhhh

P.S.: Đọc đến đây, chắc hẳn có bạn sẽ nghĩ đến một câu hỏi ╰⁠(⁠*⁠´⁠︶⁠'⁠*⁠)⁠╯

Vâng, tôi sẽ trả lời luôn:

Bất kể là máu, nước mắt, hay nước kia mà sau này cô sẽ uống, tất cả đều có cùng tác dụng.

Hiệu quả xếp hạng: máu > nước kia > nước mắt. Nước bọt cũng có tác dụng, nhưng chưa được xếp hạng.

Vì không thể hút máu quá thường xuyên, sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, nên sau này chủ yếu là uống nước kia và hôn.

Đây là thiết lập của riêng tôi, hoàn toàn vì thỏa mãn sở thích cá nhân, coi như tự cắt thịt mình. Nếu điều này làm bạn thấy gu quá nặng, thì tôi xin lỗi rất nhiều! [Cúi đầu như hổ quỳ]

Editor: Tag hỗ công, nhưng mình thấy có vẻ bộ này bé Vi thụ 90% nha. Hông hiểu sao năm nay đọc Tấn Giang dính bộ nào bộ đó điều răm hết 😂

Chương trước Chương tiếp
Loading...