[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C22 - Trêu chọc nữ sinh họ Phó
Cô nói chuyện không kiêng cử ai, cũng không cần biết khiêm nhường là gì.Khi nhân viên bán hàng tiến lại gần, Phó Thanh Vi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không biết giải thích thế nào, chỉ mong có thể chui đầu vào lòng Quán chủ đang nói linh tinh, tiện thể đo luôn kích thước của cô.Nhân viên không nói gì, chỉ đi qua và sắp xếp lại mấy bộ đồ trên giá, lúc này im lặng còn hơn ngàn lời nói.Một người thì xấu hổ không chốn dung thân, một người cứ thêm mắm dặm muối.Mục Nhược Thủy vẫn tiếp tục: "Em muốn xem không?"Phó Thanh Vi ngẩn ra, hỏi: "Em muốn xem gì cơ?" Chính nàng còn không biết mình muốn xem gì.Mục Nhược Thủy: "Xem bên trong ta đang mặc gì."Phó Thanh Vi: "Tha cho em đi mà, Quán chủ."Đến nước này, Phó Thanh Vi mà không biết cô đang cố ý thì sẽ đi đầu xuống đất. Nàng không rõ mình đã làm gì chọc giận Mục Nhược Thủy, nhưng cô có nghĩ tới không? Đùa giỡn kiểu này không chỉ kéo nàng xuống nước, mà cả cô ấy cũng không còn trong sạch.Mục Nhược Thủy không quan tâm trong sạch hay không, trong mắt cô người ngoài đều là không khí, cô chỉ muốn trêu chọc cô nữ sinh họ Phó này.Hóa ra nàng ở ngoài thật thú vị, ra ngoài không hẳn không có lợi.Nhân viên bán hàng đã lượn quanh họ một lúc lâu, Mục Nhược Thủy không có hứng diễn trò trước mặt người khác, cuối cùng giơ cao đánh khẽ, tha cho Phó Thanh Vi."Đổi sang cửa hàng khác di.""Ơ?""Hửm?" Mục Nhược Thủy khẽ hừ một âm mũi."Dạ."Phó Thanh Vi ngoan ngoãn trả lại đống quần áo đã chọn, chính thức từ biệt ánh mắt dò xét của nhân viên bán hàng. Biết tiếp xúc với người lạ là điều khó tránh, lần này Mục Nhược Thủy tự mình chọn một cửa hàng vắng vẻ, và vẫn để nàng giúp mình chọn đồ.Mục Nhược Thủy đi phía sau, tay chắp sau lưng, nói: "Mấy loại nội y em vừa xem, ta đã từng thấy thứ tương tự. Hồi mới được du nhập vào Trung Hoa, còn lên quảng cáo trên báo.""Vậy nên bên trong người đang mặc là...""Áo yếm." Thực chất chính là đồ lót thời xưa.Giọng điệu của Mục Nhược Thủy bình thản như không, cố gắng kìm nén ý muốn quay đầu đi, để bản thân có thể bình tĩnh đối diện với Phó Thanh Vi.Dù đã du nhập, nhưng rất đắt, cô làm gì có tiền mà mua.Phó Thanh Vi cố nén cảm xúc, cuối cùng chỉ để tất cả lắng đọng thành một chữ: "Ồ".Nếu cười thành tiếng trước mặt cô, người chịu phạt lát nữa chắc chắn vẫn sẽ là mình.Phó Thanh Vi quay mặt đi, nhìn thẳng phía trước, khóe môi nhếch lên, giọng bình tĩnh:"Vậy bây giờ chúng ta thử luôn đi."Phó Thanh Vi thậm chí còn chưa từng được giải thích lý thuyết về việc này, liền gọi nhân viên bán hàng có kinh nghiệm đến, nhờ cô ấy tư vấn.Nhân viên bán hàng liếc qua hai người, nói: "Thử cái này trước."Cô ấy lấy một bộ màu hồng và một bộ màu trắng.Trước khi vào phòng thử đồ, Phó Thanh Vi lo Quán chủ không biết cách mặc, cẩn thận giải thích cách gài móc kim loại phía sau, nếu không khớp thì có thể gài phía trước rồi xoay ra sau, cuối cùng điều chỉnh dây đeo vai là được.Cực kỳ chi tiết.Mục Nhược Thủy kéo rèm phòng thử đồ bước vào.Phó Thanh Vi đứng ngoài trông chừng, hai tay đan vào nhau, căng thẳng đến mức giống như người nhà đang đợi ngoài phòng sinh, chỉ sợ có gì không thuận lợi.Mục Nhược Thủy ở bên trong quả nhiên không thuận lợi lắm.Cô mang theo thói quen gõ nắp quan tài xuống núi, gõ lên tấm gỗ phòng thử đồ.Phó Thanh Vi lập tức áp sát vào rèm: "Có chuyện gì vậy, Quán chủ?"Tiếng nói bên trong vang lên: "Em vào đây."Cái gì đến cũng sẽ đến.Phó Thanh Vi liếc nhìn nhân viên bán hàng ở xa đang nghịch điện thoại, cắn răng, giống như kẻ trộm, nhẹ nhàng vén rèm bước vào.Để phòng trường hợp xấu, nàng còn nhắm chặt mắt, sợ thấy điều không nên thấy. Dù Quán chủ có ép nàng nhìn, thì đó cũng là chuyện để sau.Mục Nhược Thủy: "Mở mắt."Đều là phụ nữ cả, nhìn cũng không sao. Phó Thanh Vi tự trấn an, mở mắt ra.Mục Nhược Thủy y phục chỉnh tề, chỉ có thắt lưng cởi ra, không biết là đang cởi dở hay mới mặc lên.Mục Nhược Thủy khẽ ngẩng cằm, nói: "Cởi đồ ra, cho ta xem cách mặc thế nào."Phó Thanh Vi: "......"Nàng biết ngay mà!Chỉ có cô muốn chiếm tiện nghi từ nàng, không có chuyện ngược lại.Một lần lạ, hai lần quen, Phó Thanh Vi tự nhủ mình chỉ là khúc gỗ vô tri, quay lưng về phía Quán chủ, cởi áo khoác của mình, làm mẫu cách mặc.Áo khoác được treo trên móc bên cạnh, Phó Thanh Vi mở nút áo để lộ chiếc bra màu đen, làm nổi bật làn da trắng mịn, tạo thành sự tương phản đen trắng rõ rệt.Ánh mắt Mục Nhược Thủy lướt qua nốt ruồi đỏ trên ngực nàng, ngón tay út khẽ móc mép bra, tò mò hỏi: "Cái này là gì?"Phó Thanh Vi buộc lòng phải tĩnh tâm như nước: "Ren.""Hơi thừa thãi.""Về nhà em sẽ cắt nó ngay!""Không cần. Ta chỉ tiện miệng nói vậy.""Quán chủ nhìn rõ chưa?""Rõ rồi.""Vậy em mặc lại đồ nhé."Áo sơ mi bên trong của Phó Thanh Vi chỉ còn hai nút áo, để lộ phần eo. Nàng đưa tay kéo áo lên, tay trái của nàng vô tình chạm vào mu bàn tay mịn màng đang đặt lên vai mình. Bàn tay nàng phủ lên mu bàn tay của Quán chủ, hơi ấm từ da thịt như truyền qua lòng bàn tay, làm tim nàng nóng rực."Quán chủ!" Phó Thanh Vi xoay lưng lại với cô, không có gương, nhịp tim nàng trong không gian chật hẹp bỗng trở nên rối loạn."Không việc gì.""......" Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Nhưng em thì có chuyện đấy!Mục Nhược Thủy từ phía sau tiến sát lại, đầu mũi chạm vào chiếc cổ dài trắng như tuyết của nàng, đôi môi mỏng như chạm như không.Phó Thanh Vi không chịu nổi, khẽ nhắm mắt."Quán chủ..." Đừng mà."Đeo chuỗi Phật châu lên, quả nhiên hương thơm nhạt đi một chút." Mục Nhược Thủy xác nhận, đôi môi rời khỏi cổ nàng.Dẫu vậy, sức hấp dẫn của nàng với cô chẳng hề suy giảm.Răng Mục Nhược Thủy hơi ngứa, cô bất giác liếm môi, để không cắn nàng tại đây, cô kéo giãn khoảng cách và nói: "Ra ngoài đi."Phó Thanh Vi như được đại xá, nhanh chóng mặc đồ vào, áo khoác còn chưa kịp cài hết nút đã vội chạy ra ngoài.Đúng nghĩa tháo chạy.Lại đụng ngay nhân viên bán hàng đang ôm một chồng đồ quay lại sắp xếp. Nhân viên nhìn nàng ăn mặc lộn xộn, hớt hải bước ra từ phòng thử đồ, mà bên trong vẫn còn một đôi chân lộ ra, nghĩ đến việc nàng trông như sinh viên, ngập ngừng không nói gì, cúi xuống xếp lại quần áo trên giá.Phó Thanh Vi: "......"Hôm nay danh dự của nàng là hoàn toàn mất hết rồi.Bộ nội y mới vừa khít, Phó Thanh Vi nhìn giá tiền phía sau nhãn, đau lòng cắn răng mua một bộ.Mục Nhược Thủy vẫn hỏi nàng: "Em không mua à?"Phó Thanh Vi quét mã thanh toán xong, đi ra ngoài mới đáp: "Đắt quá, em không đủ tiền." Chỉ là một mảnh vải nhỏ thôi! Những bốn trăm tệ! Bốn trăm tệ đó! Bằng một phần ba tiền thuê nhà của nàng! Sao không trực tiếp móc tiền trong túi nàng ra luôn đi? Đỡ phải đưa lại cho nàng một mảnh vải!Mục Nhược Thủy nói: "Ta cũng rất nghèo."Trong ký ức của cô, cô chưa từng giàu có, hiện tại nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi bộ quần áo trên người.Phó Thanh Vi nói: "Không sao, người không cần tiêu tiền, tiêu hết thì chúng ta kiếm lại."Mục Nhược Thủy nói: "Ta không định đi kiếm tiền."Phó Thanh Vi: "......" Nàng thở dài, "Em kiếm, một mình em kiếm, kiếm xong đều để người tiêu, được chưa?"Phó Thanh Vi vốn cũng rất nghèo, vì mua quần áo cho Mục Nhược Thủy mà không cần chớp mắt đã tiêu sạch một nửa số tiền tiết kiệm. Quần áo cô mặc, nhìn là biết toàn đồ tốt, Phó Thanh Vi không muốn để cô giống mình, mặc quần áo rẻ tiền từ các sàn thương mại điện tử, vì thế toàn chọn đồ có thương hiệu.Đến giờ tan tầm, người trong trung tâm thương mại ngày càng đông, mùi hỗn tạp, lại có cả đàn ông, sắc mặt của Mục Nhược Thủy trở nên cực kỳ khó coi, dường như tất cả mọi người ở đây đều nợ cô tám triệu.Phó Thanh Vi vội đưa cô rời khỏi đó.Vốn định nhân tiện ghé siêu thị mua ít đồ, nhưng giờ đã muộn, hơn nữa siêu thị giờ cao điểm là đông người nhất, nàng sợ Mục Nhược Thủy không vui, nên đưa cô về nhà trước rồi mới tự mình đi.Đồ dùng sinh hoạt cũng chỉ là những thứ như kem đánh răng, bàn chải, khăn tắm, khăn mặt, dép lê...Phó Thanh Vi đối chiếu danh sách, từng thứ một đã sắm đủ, số tiền tiết kiệm lại giảm thêm chút nữa. Vào giờ cao điểm, xếp hàng ở quầy thanh toán cũng lâu, nàng đẩy xe hàng đứng xếp hàng, trong đầu lại thoáng hiện cảnh Mục Nhược Thủy thử đồ ban nãy.Mục Nhược Thủy một ngàn tám trăm phần không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn vào thử vài bộ dưới sự năn nỉ của nàng.Bộ đồ hiện tại của cô quá nổi bật, ánh mắt hỗn tạp của mọi người cứ nhìn vào, đặc biệt là vài ánh mắt có ý đồ xấu, Phó Thanh Vi sợ cô thấy chướng mắt mà ra tay, giết sạch cả đám.Nhưng thay quần áo hiện đại vào thì...Vẫn không tốt hơn chút nào cả.Phó Thanh Vi nhìn người vừa bước ra từ phòng thử đồ, chiếc khẩu trang đen dường như gắn liền với khuôn mặt cô. Bộ áo khoác dài cùng đôi bốt cao, đứng trước biển quảng cáo khổng lồ của thương hiệu, khiến người mẫu trong quảng cáo mặc bộ đồ giống hệt trở nên lu mờ.Có người sinh ra đã là trung tâm của mọi ánh nhìn.Một chiếc áo khoác dài bình thường, mặc lên người cô lại toát ra khí chất, giá trị tăng thêm hai con số 0. Đôi bốt cao là do chính cô chọn, vì trông giống phong cách đôi giày cô thường đi, nhưng bốt cổ truyền và bốt hiện đại rõ ràng không giống nhau.Người phụ nữ cao ráo, dáng người mảnh khảnh, mặc áo len mỏng màu xanh rêu, để lộ đường nét chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp, khoác hờ chiếc áo khoác dài màu tối, đôi chân thon thả, thẳng tắp được bọc trong đôi bốt dài màu đen.Đôi lông mày thanh tú, gương mặt xinh đẹp mang theo sự thiếu kiên nhẫn, nhờ chiếc khẩu trang đen lại trở nên lạnh lùng, bớt đi vẻ khó chịu.Phó Thanh Vi, dù không phải là người đồng tính, nhưng trong đầu cũng chỉ vang vọng một câu mà các cô gái đồng tính hay nói: Tỷ tỷ đến chà đạp em đi!!!Phó Thanh Vi không nhận ra mình đang nuốt nước bọt.Lại thử cho cô thêm mấy bộ quần áo.Rồi cảm nhận được niềm vui của trò chơi thay đồ.Sao dáng người lại đẹp như vậy, đúng là một Mục Noãn Noãn* di động.*Noãn Noãn (hay NuanNuan) là tên của một trò chơi trên điện thoại về chọn trang phục và trang điểm cho nhân vật. Một phiên bản có tên là "Ngôi sao thời trang", nguồn thông tin trên wikipedia.Phó Thanh Vi hoàn toàn không hứng thú với trò chơi thay đồ ảo, nhưng mỗi bộ quần áo đẹp mặc trên người Mục Nhược Thủy, nàng đều muốn mua. Nếu không phải túi tiền eo hẹp, nàng cũng muốn học theo tổng tài quẹt thẻ và trầm giọng nói: "Những thứ này, gói hết lại cho tôi."Thực tế nàng là một nữ sinh đại học nghèo khó, vì vậy nàng đành cắn răng, chọn hai bộ nằm trong khả năng kinh tế của mình, tiêu mất hai tháng tiền thuê nhà, ba nghìn tệ!Hừm, quên mua đồ ngủ cho cô rồi.Phó Thanh Vi thanh toán xong ở siêu thị, cân nhắc ngân khố nhỏ của mình, lại quay lại trung tâm thương mại một chuyến.Mua xong đồ ngủ, nàng xách trong tay một túi riêng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay vừa chạm vào lụa mềm mịn của bộ đồ ngủ đã nóng lên.Có phải hở hang quá không?Hay là bây giờ quay lại trả hàng?Nhưng mặc trên người đạo trưởng chắc chắn sẽ đẹp lắm.Cô sẽ mặc chứ? Nếu cô không chịu mặc thì chẳng phải mình đã lãng phí rồi sao?Thôi trả lại vậy.Phó Thanh Vi đứng lại, quay đầu đi được hai bước lại dừng chân, rồi đi về hướng nhà.Thôi, cô rồi cũng sẽ mặc thôi......."Đinh đoong-đinh đoong-"Tiếng chuông cửa lạ lẫm vang lên trong phòng khách, Mục Nhược Thủy giật mình, ngẩng đầu tìm hồi lâu mới xác định tiếng phát ra từ cửa ra vào.Phó Thanh Vi tay xách nách mang, còn đến điểm giao hàng lấy bưu phẩm vừa tới, thực sự không có tay để mở cửa, ấn chuông xong liền đứng ngoài gọi: "Là em, em về rồi đây."Cạch-Cửa lớn mở ra từ bên trong, ánh đèn tràn xuống, người phụ nữ đứng ở cửa.Phó Thanh Vi nói: "Mau giúp em cầm đồ đi."Một cách khó hiểu, Mục Nhược Thủy nhận lấy bưu phẩm nàng đang ôm, Phó Thanh Vi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt những thứ còn lại xuống đất, thay giày rồi từ từ sắp xếp lại mọi thứ.Nàng không chỉ mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt, mà còn mua cả thực phẩm, định nấu bữa tối."Đạo trưởng ăn tối không?""Không ăn."Mục Nhược Thủy ôm quyển từ điển đối chiếu giản thể - phồn thể mới đến, lật xem trong phòng khách. Dù chữ giản thể cô phải suy nghĩ một lúc và kết hợp ngữ cảnh cũng đoán được bảy tám phần, nhưng cuối cùng không bằng việc hiểu ngay từ đầu.Nhận được câu trả lời nằm trong dự đoán, Phó Thanh Vi tắt ứng dụng dạy nấu ăn, quyết định đơn giản hóa mọi thứ.Nấu một món thịt xào ớt xanh và trứng xào cà chua.Bày lên bàn, nàng theo thói quen lại mời Mục Nhược Thủy ăn cùng.Mục Nhược Thủy không ngẩng đầu: "Không cần, đồ em nấu khó ăn lắm."Phó Thanh Vi: "......"Nàng không phục, nói: "Người chưa ăn sao biết khó ăn?"Dù rằng Cam Đường cũng từng nói vậy, nhưng liệu có khả năng vấn đề không phải ở món ăn, mà là ở bản thân cô ấy?Phó Thanh Vi lúc rảnh rất thích nghiên cứu công thức nấu ăn, dù sao cũng chỉ có mình nàng ăn, nàng thấy cũng ngon, đâu có tệ như người ta nói.Mục Nhược Thủy thực biết rõ.Đáp án mơ hồ trong đầu là phản xạ vô thức, nói ra rồi Mục Nhược Thủy cũng ngẩn người.Cô đến bàn, nhìn món trứng xào cà chua có vẻ ngoài khá ổn, nhận đôi đũa sạch Phó Thanh Vi đưa, gắp một miếng trứng, nhai kỹ nuốt chậm.Phó Thanh Vi: "Sao ạ?"Mục Nhược Thủy mặt không biểu cảm: "Khó ăn, có thể giết chết mấy người bán muối luôn đó." Quả thật không nói oan cho nàng.Phó Thanh Vi tức giận: "...... Vậy người ngồi đây, em nhìn người mà ăn cơm."Gan to bằng trời.Mục Nhược Thủy không so đo với nàng, thực sự mang quyển từ điển qua, ngồi đối diện làm món nhắm.Phó Thanh Vi nhìn góc nghiêng gương mặt cô đang lật sách, từng miếng từng miếng ăn hết cơm, còn món ăn gần như quên không động vào mấy miếng, tuyệt đối không phải vì quá mặn.Dọn dẹp chén đũa xong, Phó Thanh Vi ngồi xuống đối diện Mục Nhược Thủy, cách một cái bàn, hai tay chống cằm.Mục Nhược Thủy lật một trang sách."Có chuyện gì?""Có một vấn đề.""Hỏi đi.""Đạo trưởng là Chính Nhất hay Toàn Chân?"Toàn Chân phái tu hành trong cung quán, cấm ăn mặn, cấm sắc dục, cấm rượu, thanh quy nghiêm ngặt. Chính Nhất đạo trừ một số thứ không thể ăn, thì không kiêng kỵ món nào, có thể kết hôn, cũng có thể tu hành tại gia."Chính Nhất."Phó Thanh Vi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu."Em cười cái gì?""Không có gì." Phó Thanh Vi xoa xoa mặt mình, bóng gió hỏi: "Đạo quán của chúng ta còn sư tỷ sư muội nào khác không?"Chúng ta?Mục Nhược Thủy khẽ nhướng mắt, nụ cười như có như không, như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng."Không, chỉ có mình ta.""Có thấy hơi quạnh quẽ không?""Không, ta thích yên tĩnh."Phó Thanh Vi ấp a ấp úng, nghĩ đến chuyện ban ngày Cam Đường nói về việc xuất gia, đang định hỏi thử Quán chủ Mục có nhận đệ tử hay không.Ánh mắt do dự của nàng vừa chạm đến, Mục Nhược Thủy lập tức thấu rõ, cô hờ hững hạ mắt, lật sang một trang sách mới.Phó Thanh Vi cuối cùng lấy hết can đảm."Đạo trưởng, người thấy em thế nào?""Xinh đẹp.""Không phải về mặt này." Phó Thanh Vi đỏ mặt, vội xua tay."Vậy là mặt nào?" Mục Nhược Thủy liếc nàng một cái, ánh mắt lười biếng mà hững hờ.Giọng Phó Thanh Vi nhỏ dần."Toàn diện đi, tính cách, nhân phẩm, thiên phú các kiểu.""Hiền hòa, đoan chính, lương thiện, căn cơ thượng đẳng."Phó Thanh Vi không ngờ có thể nhận được đánh giá cao như vậy từ Quán chủ Mục vốn miệng lưỡi không biết nể nang, không giấu nổi niềm vui, suýt chút nữa không kiềm chế được biểu cảm của mình."Vậy đạo trưởng có cân nhắc..."Đón nhận ánh mắt rạng rỡ của Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy cũng nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ nhàng.Phó Thanh Vi đầy kỳ vọng nhìn cô, chuẩn bị nói ra ý định.Người phụ nữ giơ tay phủi nhẹ tay áo, thản nhiên từ chối."Nếu em muốn hỏi chuyện nhận đệ tử, đừng nghĩ đến nữa."***Lời tác giả:Tiểu Phó: Không vui rồi.jpgPhó Thanh Vi: Nhớ kỹ lời người nói hôm nay! Sau này làm 0 thì người cứ đợi đấy!Editor: Nói chung trong truyện này, ai nói cái gì thì sau này người đó tự vả 😂