[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 93 : KẾ ĐIỆU HỔ LY SƠN




CHƯƠNG 93 : KẾ ĐIỆU HỔ LY SƠN

"Hài nhi không dám." Tề vương không kịp che mặt đang sưng đỏ vội vàng dập đầu nói.

"Không nghĩ tới a, không nghĩ tới a. người ta cực khổ bồi dưỡng hai mươi bảy năm, trưởng tử mà ta luôn yêu thương sẽ có một ngày vì người ngoài mà đối phó với phụ thân của hắn, đây là ông trời đối với Triệu gia chúng ta trừng phạt sao, thủ túc tương tàn, phụ tử nghi kị, từ Thái Tông, Tiên đế, đến trẫm ... đều không tránh khỏi." Hoàng đế chống tay lên bàn nỗ lực điều chỉnh lại hơi thở nói.

"Trẫm làm nhiều việc như thế, đến tột cùng là vì cái gì?" Hoàng đế tức giận nhìn trưởng tử đang quỳ dưới đất.

Tề vương run rẩy thân thể, nghiêng đầu qua một bên, hai mắt đỏ như thỏ nói: "Nhi thần biết những việc này phụ hoàng đều làm vì nhi thần, nhi thần cũng biết phụ thân sợ nhi thần sẽ bị nữ tử khống chế, nhưng mà nhi thần làm việc gì cũng đều biết bản thân đang làm gì, cũng không phải là kẻ hồ đồ, vô tri.

Nữ tử vốn yếu đuối, sở dĩ nắm quyền thế đều bởi vì có trượng phu bên gối, hậu cung cũng chẳng phải như thế sao, được sủng ái thì có quyền thế, thất sủng thì mất hết, Lâm thị sở dĩ làm tất cả cũng chỉ vì trợ giúp nhi thần bảo toàn Lâm gia bọn họ mà thôi."

"Nhưng ngươi, vẫn không biết chừng mực." Hoàng đế nói, sau đó gắng gượng thân thể đi lên phía trước, ngồi xổm xuống nói: "Ngươi động chân tình, lẽ nào còn muốn bắt chước *Chu U Vương, hay là *Đường Trung Tông?"

* Chu U vương (800 TCN - 771 TCN), tên là Cơ Cung Tinh (姬宮湦), là vị vua thứ 12 của trong . Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ .

Chu U vương là con trai – vua thứ 11 nhà Chu. Có tài liệu ghi ông sinh năm thứ 33 đời Tuyên vương ()

Chu U vương bị sử sách đánh giá là một hôn quân. Ông trọng dụng Quắc công Thạch Phủ, cho cầm quyền chính trong triều. Thạch Phủ ham lợi, thường xu nịnh U Vương, đón ý vua, ai ai trong triều cũng ghét.

Trong hậu cung, Chu U vương từng lập con gái của làm chính cung . sinh , được U vương phong làm Thái tử. Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với U vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ tên là . Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, U vương ngày đêm sủng ái, có ý muốn phế truất Thân hậu. Sau Bao Tự sinh con trai là , U vương nghe lời Quắc công Thạch Phủ, phế truất mẫu tử Vương hậu và Thái tử để lập Bao Tự và Bá Phục lên thay.

* Đường Trung Tông (: 唐中宗, năm - năm ), là vị thứ tư và thứ sáu của trong , từng hai lần không liên tục giữ ngôi vị ; lần đầu từ năm đến năm và lần thứ hai từ ngày năm đến năm .

Sau cái chết của cha là Lý Trị, ông bước lên Hoàng vị, nhưng chỉ có gần 2 tháng thì đã bị mẹ là phế truất, đày đi và bị quản thúc.

Sau này, Võ hậu cướp ngôi, triều đình xảy ra tranh chấp về người kế vị. năm , nghe theo lời của đại thần , Võ hậu hạ chiếu lập Lý Hiển trở lại làm .

Năm , sau cuộc chính biến cung đình, Võ hậu bị ép thoái ngôi trở thành , ông được phục ngôi vị; khôi phục sau 15 năm gián đoạn.

Thời gian trị vì lần thứ hai của Trung Tông kéo dài 5 năm. Trong những năm đó, quyền lực thực sự trong triều bị cùng tình nhân là chi phối.

Vi hoàng hậu muốn đưa con gái mình là làm , nhưng Trung Tông không chấp nhận việc này. Đến ngày năm , Trung Tông đột nhiên qua đời.

Nhiều sử gia cho rằng cái chết đột ngột này là do An Lạc công chúa hạ độc.

Ông là anh trai của Lý Đán, bác ruột Lý Long Cơ.

------------------

"Nhi thần không muốn trở thành bất kì người nào, nhi thần chỉ muốn làm chính mình, thất tình lục dục mọi người đều có vì sao phụ hoàng nhất định phải muốn nhi thần cắt đứt, nếu như làm đế vương nhất định phải thế, chẳng phải rất thống khổ hay sao, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không bằng." Tề vương đáp.

"Thiên tử đứng đầu, nhưng cũng là người cô độc, đứng trên vạn người, có quá nhiều ràng buộc, phụ hoàng thương yêu nhi thần, nhi thần đều hiểu, nhưng chỉ vì một chiếc ghế mà bỏ qua những căn bản để làm người, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không được bằng, vậy thì ngồi trên đó để làm gì?"

"Ngươi quyết tâm che chở nàng tới cùng sao?" Hoàng đế lại hỏi.

Tề vương bò lên trước ôm chặt ống quần Hoàng đế nói: "Nhi thần chưa từng cầu xin phụ hoàng việc gì quá đáng, duy chỉ có lần này."

"Tại sao?" Hoàng đế đã khuyên nhi tử hết lời, cũng không lay chuyển được hắn.

Tề vương ngẩn ra, buông tay quỳ sát gối run rẩy đáp: "Nhi thần không muốn.... không muốn trở thành một người giống như phụ hoàng."

Trưởng tử nói thế, làm Hoàng đế sững sờ, lại một kiếm bị hắn đâm trong lòng, đối diện với nhi tử mình thương yêu bồi dưỡng hết lòng, cuối cùng cũng mềm lòng nói: "Từng có lúc, ta cũng giống như ngươi, có yêu thích, ái mộ, nhưng thời thế bức bách ta, ta không thể không dứt bỏ, ngươi so với ta mệnh tốt hơn."

Hoàng đế thở dài trở về chỗ nói: "Trở về đi, chờ quan lễ của Yến vương Thế tử qua đi, trẫm sẽ đưa bọn nhỏ trở về phủ."

"Tạ bệ hạ." Tề vương vội vã dập đầu nói.

Sau khi Tề vương rời khỏi, Hoàng đế thay đổi sắc mặt đứng lên nói: "Người tới."

"Bệ hạ." Cao sĩ lâm vào điện khom người.

"Hôm nay không có đại thần nào tới sao, có tấu chương cần phê duyệt, trở về càn thanh cung." Hoàng đế nói.

"Vâng."

Đi tới cửa cung càn thanh, Hoàng đế nhìn tượng sư tử trấn cửa bỗng nhiên mở miệng nói: "Bữa tối hôm nay truyền Hán vương vào cung."

"Vâng."

-----Càn thanh cung-----

Buổi tối.

Cung nhân cùng nội sứ đem từng món thức ăn tinh xảo đặt trên bàn, đều đã được thử độc.

Mỗi một món ăn đều làm theo khẩu vị của Hán vương, Hán vương cẩn thận bước vào điện, ngửi được mùi thức ăn cùng tượt.

Hoàng đế mặc thường phục ngồi trên bàn, Hán vương rón rén đi tới quỳ gối nói: "Hán vương Triệu Thành Chiêu khấu kiến bệ hạ, cung thỉnh bệ hạ thánh an."

"Đứng lên đi." Dứt lời hoàng đế từ chỗ ngồi đứng dậy, tự mình nâng hăsn dậy.

Hán vương thấy Hoàng đế có hành động này thì kinh sợ, lại liếc nhìn một bàn thức ăn, có món phương nam, phương bắc, còn có cá biển, cũng có món của tây vực, đầy sơn hào hải vị. "Phụ Hoàng lệnh thượng thiện giám làm nhiều thức ăn như thế?"

"Ngươi không phải vẫn luôn yêu thích món ăn ngự trù trong cung làm sao, sau khi ngươi ra ngoài cũng không được ăn nhiều chỉ có thể ăn trên cung yến." Hoàng đế lôi kéo Hán vương ngồi xuống, vẻ mặt từ ái mà nói.

"Nhi thần rất thích ăn, nhưng một mình nhi thần cũng không ăn hết được nhiều như thế, Thái tổ có dạy Triệu gia ngày xưa khó khăn, gặp thời loạn lạc, thiên hạ đại loạn, đất đai cằn cỗi, bách tính lầm than, khó khăn muôn phần, vì vậy nhắc nhở con cháu Triệu gia phải biết giản đơn, tạo phúc bách tính, không được ham muốn hưởng lạc." Hán vương đáp.

"Ban đầu kiến quốc cho tới giờ đều thế, cho nên nhi thần mỗi lần dùng tiệc trong cung cũng không dám bỏ phí thức ăn."

Hoàng đế nghe Hán vương nói, trong lòng khá trấn an cười nói: "Cao tổ dạy, ngươi đúng là nhớ kỹ."

'Đều là do tiên sinh dạy." Hán vương đáp.

Hoàng đế khắp một khối thịt cừu nướng thả trong chén của Hán vương, hành động này xưa nay chỉ có đại ca mới được hưởng, hắn có chút thụ sủng nhược kinh (Vui vẻ mà kinh hãi), vội vã đứng lên "Bệ hạ."

Hoàng đế thấy nhi tử câu nệ cùng dè dặt cẩn thận, không khỏi thương cảm, đồng thời cũng sinh lòng tự trách, chính mình đã từng quá mức thiên vị, đối với trưởng tử cưng chiều hết mức.

Ngoại trừ hắn là nhi tử đầu tiên sau khi mình đăng cơ, còn có việc các đại thần đối với việc lập hắn làm trữ quân phản đối, chỉ vì hắn không phải đích xuất, các đại thần càng làm thế, cố chấp trong lòng Hoàng đế càng cao, bởi vì hắn cảm thấy đối với trưởng tử của mình mắc nợ.

"Đã nhiều năm trôi qua, trẫm đối với mấy huynh đệ các ngươi cũng không quan tâm nhiều, làm phụ thân thật thất trách, ngươi có oán ta?" Hoàng đế đỏ mắt hỏi Hán vương.

Hán vương sững sờ, từ chỗ ngồi đứng lên, quỳ xuống nói: "Bệ hạ người là thiên tử, là đứng đầu thiên hạ, trăm công ngàn việc, cho nên không thể nào cân đối được nhiều chuyện, vì lẽ đó mới nói thiên tử luôn cô độc. những điều này nhi thần đều hiểu, bào phục mặc trên người nhi thần, cơm ngon áo đẹp cũng đều được phụ hoàng ban cho, ơn sinh ơn dưỡng phụ hoàng vốn không cần nhi thần báo đáp. Nhi thần còn có gì phải oán đây."

Nghe những lời Hán vương nói, lại thấy nhi tử hiểu chuyện, Hoàng đế kích động, lần nữa đứng dậy nâng nhi tử dạy nói: "Không ai muốn làm người cô độc, quân vương cũng thế, bao gồm cả ta."

Hoàng đế đem Hán vương kéo về chỗ ngồi nói: "Ta già rồi, Triệu gia, giang sơn này muốn giao tới các ngươi."

"Bệ hạ người vẫn còn khoẻ. Thiên tử có thể sống lâu trăm tuổi." Hán vương nói.

Hoàng đế lắc đầu: "Không ai có thể tránh được sinh lão bệnh tử, giang sơn này sớm muộn gì các ngươi cũng phải gánh vác."

Hán vương trừng lớn hai mắt, lại nghĩ tới bản thân, chưa kịp nghĩ gì Hoàng đế lại nói: "Ngươi không nên hoảng, hôm nay chỉ có phụ tử không có quân thần."

"Bệ hạ giang sơn đã cso Trữ quân, nhi thần ngày sau nhất định sẽ phụ tá tân quân, để giang sơn triệu thị vĩnh viễn vững chắc." Hán vương hứa hẹn nói.

Hoàng đế lắc đầu nói: "Ta kế vị nhớ tới Tiên đế ngày đó tước đi phiên vương trong lòng không hiểu, đến hôm nay mới rõ ràng vì sao phải tước phiên vương, quần thần mới không dám có hai lòng, mặc dù phiên vương lớn mạnh, nhưng chung quy vẫn là Triệu thị.

Huyết thống kế thừa, miễn là người ngồi trên long ỷ là người của Triệu gia, đại minh này sẽ không rơi vào tay người ngoài."

"Ý tứ của phụ hoàng là?" Hán vương không rõ hỏi.

"Quan lễ của Yến vương Thế tử sắp tới. mà ngươi cũng sắp.."

"Quan lễ... phụ hoàng muốn nhi thần... quốc gia này sao?" Hán vương nghẹn lời, do dự nhìn Hoàng đế hỏi.

Từ lúc Hán vương vào cung dùng bữa, cho đến khi rời đi, động tĩnh đều được người của phủ công chúa nắm bắt.

Sau khi đêm xuống một trận cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, mưa xối xả khắp nơi, thời tiết chuyển biến kéo dài nửa tháng, bầu trời trong kinh thành âm u, mùa vụ bị mưa làm cho ngập nặng, lúa thóc bởi vì mưa lớn ẩm ướt nên nảy mầm, một vụ mùa bị thiệt hại nặng.

-Khâm thiên giám---

Giám chính đang đứng ở trong phòng nhìn người trong Khâm thiên giám đang ở trên đài cao dùng một dụng cụ kim loại đo lường, thời tiết gió lớn kèm mưa, hắn nhìn thời tiết , nhăn mi nói: "Thiên tượng có biến, ắt có hoạ kèm theo."

'Đại nhân, lập tức phải cho thu hoạch vụ mùa, nếu không năm nay sẽ chẳng còn gì." Ngũ quan Linh đài lang, trị thủ của Khâm thiên giám, tối nay trực , trong tay hắn cầm một cuốn sách ghi chép cùng một cây bút, đang cùng với giám chính nhìn bầu trời mưa gió lớn nói.

Khâm thiên giám trở lại bàn đọc sách, chuẩn bị viết tấu chương tấu Hoàng đế, thì Ngũ quan linh đài lang đi vào, đứng bên cạnh hắn do dự nói: "Mấy ngày trước reao quẻ chọn ngày tốt cho Yến vương Thế tử, lại phát hiện Bắc đẩu ảm đạm, thái âm tinh so với năm vừa rồi muốn..."

"Trong kinh thành đã đủ rối loạn" Khâm thiên giám đánh gãy lời nói của Ngũ linh đài

"Trời đất vạn vật xoay chuyển, sinh sôi liên tục, tự có quy luật, ta với ngươi chỉ là một phàm nhân. Làm sao dám dò xét thiên cơ. Để lộ thiên cơ, cho rằng mình tài giỏi có thể thay đổi thiên cơ, trời đất đã định ra bốn mùa, trật tự vốn đã có sẵn."

"Vâng." Ngũ Linh đài ngậm miệng không giám nói thêm.

-Vũ anh điện---

Ngày hôm sau, sau khi hoàng đế bãi triều, liền triệu kiến văn võ đại thần thương thảo việc. Lỹ Văn Viễn từ trong tay áo còn dính chút nước mưa đem tấu chương trình lên nói:

"Bệ hạ, ngày mai là lễ cập quan của Yến vương Thế tử..."

Hoàng đế lật tấu chương nói: "Hôm trước Thế tử vào cung gặp trẫm, hắn nói không muốn làm lễ cập quan trong cung, sợ rằng có học sĩ phản đối, vì hắn không phải Hoàng tử, cũng không giám nhận ân lớn như thế, hắn muốn trẫm đổi thành phủ Thế tử, làm theo ý hắn đi."

Lý Văn Viễn nghe xong, chắp tay nói: "Bệ hạ thánh minh."

"Lệnh cho Văn võ đại thần tới dự, không đem theo mệnh phụ." Hoàng đế lại nói.

Lý Văn Viễn không hiểu dụng ý cũng không dám hỏi nhiều, chỉ tuân theo nói: "Vâng."

"Quan lễ ngày mai của Thế tử, phụ mẫu hắn không ở đây, trẫm cũng bận bịu công vụ, để huynh trưởng hắn Tề vương, trưởng cũng như phụ thân, thay hắn chủ trì đi." Hoàng đế lần nữa phân phó.

"Vâng."

"Để thông chính sứ ty khắc một bản chiếu thư, bố cáo thiên hạ."

"Vâng."

Thành Đức tháng tám năm thứ mười ba, Yến vương Thế tử ở phủ đệ tại kinh thành tổ chức lễ cập quan, do lễ bộ cùng Tông nhân phủ chủ trì, hai mươi bốn thị vệ mang tới lễ phục cùng với chiếu chỉ của Hoàng đế.

Lệnh cho tôn thất, văn võ bá quan không đem theo mệnh phụ tới dự, chiếu chỉ vừa ban ra làm trong kinh thành nổi lên một trận phản bác.

Vì mệnh phụ đều thân phận thấp kém, không được ở trong phủ thế tử dự lễ cập quan.

"Ngày xưa tới giờ quan lễ của Hoàng tử với Thế tử đều theo tổ chế, kể cả thân vương làm lễ cập quan cũng phải vào cung khấu tạ mẫu thân, năm nay quan lễ của Thế tử vì sao lại không cho phụ nhân ( Vợ quan lại, các phi tần, công chúa nói chung nữ tử ) lộ diện?" Lễ bộ nhận được chiếu chỉ , chỉ có thể nghi hoặc mà đi sắp xếp không dám nhiều lời.

"Cả triều đều biết, hoàng quyền của Thiên tử là lấy trông tay Hoàng thái Hậu, thiên tử không chỉ không muốn cùng ngoại thích tranh giành, còn không thích nữ nhân tham chính." Có quan lại giải thích nói

"Vốn cũng là điều hiển nhiên, nữ tử nên an phận thủ thường, trong phủ giúp chồng dạy con, quán xuyến việc nhà.

Là người chính trong quan lễ Triệu Hi Ngôn là người nhận chiếu chỉ đầu tiên.

-Phủ trưởng công chúa---

Nghe mưa rơi ngoài cửa sổ, thời tiết ảm đạm, gió lớn thổi không ngừng, mưa cũng có hạt hất vào trong.

Tấn Dương nhìn thời tiết nói: "Mưa lớn từ đêm qua không ngừng lại, mưa mùa thu kéo dài, đối với bách tính đều không phải chuyện tốt."

Triệu Hi Ngôn nhìn ra phía cửa sổ, nghĩ tới chiếu chỉ sáng nay Lễ bộ đem tới, nói: "Ta chỉ là khách khí muốn từ chối, không nghĩ bệ hạ thực sự lại đáp ứng cho ta làm lễ cập quan trong phủ." Triệu Hi Ngôn không hiểu nói: "Bệ hạ bây giờ còn sợ văn võ bá quan sao?"

Nàng cũng không phải vì sửa địa điểm tổ chức quan lễ, mà nàng khó chịu vì Hoàng đế lại lệnh không cho mệnh phụ tới. nàng nói "Bệ hạ không cho mệnh phụ tham dự, vậy công chúa ngày mai không thể tới sao?"

Tấn Dương rót đầy một chén trà đưa tới trước mặt Triệu Hi Ngôn, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ta chưa xuất giá, theo lý mà nói, ta cũng không phải mệnh phụ, là Hoàng nữ (Con gái của thiên tử)"

Triệu Hi Ngôn nhíu mày mất hứng nói: "Vậy lễ cập quan của ta, a tỷ cũng không tới sao?"

Tấn Dương sửng sốt, nhìn bản tính trẻ con của người kia, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng xoa mấy sợ tóc dưới khăn lưới trên trán nàng động viên nói: "Bệ hạ không thích nữ nhân tham chính, nhưng cũng không vì thế mà vi phạm tổ chế. Chắc hẳn có dụng ý gì khác, ta cũng chưa nhận được thông tin gì từ ám vệ." sau đó lại nói thêm.

"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời."

Triệu Hi Ngôn bình tĩnh lại, suy nghĩ lời Tấn Dương , lại nói: "Ngày mai Tề vương chủ trì cập quan của ta, đêm rằm trung thu bệ hạ làm ra hành động kia, rõ ràng là để cho Tề vương phủ xem, không cho phép mệnh phụ tham dự, là đang ám chỉ Tề vương phi sao?"

"Tề vương sau khi thành thân, liền cùng thê tử mặn nồng, như hình với bóng Tề vương phi thờ phụng phật pháp, hay đi kê minh tự cầu lễ, ngoài ra hầu như không ra khỏi Tề vương phủ." Tấn Dương đáp.

"Bệ hạ muốn làm gì?"

Thành Đức ngày mười tám tháng tám năm thứ mười ba, lễ cập quan của Yến vương Thế tử được tổ chức, nghi trượng cùng với lễ nhạc đứng hai bên viện, bên ngoài phủ cũng có liên tục quan lại lớn nhỏ đi vào.

--------Tề vương phủ---

Bởi vì được quan lễ chẩn bị hết thảy, Tề vương dậy sớm, đem hành động của mình nhẹ nhàng, không muốn đánh thức người nằm cạnh.

Một đêm mưa gió, sáng sớm cũng ngừng lại, Tề vương cúi người nhẹ nhàng xoa trán thê tử nhẹ giọng nói: "Canh giờ còn sớm, hôm nay nàng cũng không phải tham dự, ngủ thêm một lát đi."

Tề vương phi lắc đầu, vẫn cùng Tề vương dậy nói: "Thiếp thay điện hạ mặc y phục." nói xong đem lễ phục tự mình mặc cho Tề vương.

Sau khi thay xiêm y, nội thị đem xa giá đỗ ở bên ngoài phủ,Tề vương phi đưa Tề vương ra ngoài, Tề vương mặc một thân cổn long bào màu đỏ, sắc mặt tươi tắn.

"Điện hạ thực sự hợp với màu đỏ, không biết còn tưởng rằng điện ra đi đón tân nương." Tề vương phi cười nói

"Đón tân nương? Lẽ nào vương phi cho bản vương nạp thiếp sao?" Tề vương đùa lại nói.

Tề vương phi nghe xong cũng không tức giận chỉ che miệng nói: "Điện hạ nếu như muốn, thần thiếp sẽ tự nhiên thu xếp."

"Đừng." Tề vương ngắt lời nói: "Rõ ràng là bình dấm chua, còn muốn cậy mạnh." Sau đó nắm lấy tay thê tử, một tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mũi thê tử nói: "Chờ bản vương trở về."

Trước lúc lên xe, Tề vương phi đem áo choàng khoác lên người Tề vương , ôn nhu mà buộc dây dặn dò: "Thời tiết lạnh, nên phủ thêm."

"Được."

Tề vương phi đứng ở cửa, nhìn xa giá rời đi, sau đó trở lại trong phủ, đi tới đình viện liền nghe tiếng gọi.

"Tề vương phi xin dừng bước."

Âm thanh âm nhu, khó phân biệt là nam hay nữ, Tề vương phi quay đầu lại, nhất thời sợ hãi, giả vờ trấn định nói: "Nội thị tới không khéo, điện hạ vừa mới đi."

"Nô tài không phải tới tìm điện hạ."

Nội thị chắp tay nói: "Phụng chỉ của bệ hạ, mời Tề vương phi đi cùng với nô tài một chuyến."

Nội thị thấy Tề vương phi vẫn bất động, lại sợ hãi Tề vương phi làm ra hành động gì, vội thẳng người lạnh mặt cảnh cáo nói: "Ngoài cửa có cẩm y vệ trông coi, vương phi chẳng nhẽ không nhớ tới tồn vong của Lâm thị sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Hán vương: "Thân ái ba ba hôm nay không uống thuốc sao"

Hoàng đế: "......"

Tề vương phi: "Ba ba thật đáng sợ, điện hạ có đánh hắn cho thiếp hay không?"

Tề vương: "OK"

Chương trước Chương tiếp
Loading...