[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 19 : BÂY GIỜ NGƯƠI MUỐN THƯỞNG CÁI GÌ?
CHƯƠNG 19 : BÂY GIỜ NGƯƠI MUỐN THƯỞNG CÁI GÌ?Sau khi trường sử cùng với cấm vệ quân hộ tống Vương Thế tử rời đi, Tấn Dương công chúa một mình cô đơn trở lại trong lều trướng, Hoàng đế đang ngồi đó hỏi cặn kẽ sự việc.Thái tử vẫn còn nhỏ tuổi cho nên không đi ra ngoài tham gia vào săn bắn, Vệ Vương cùng với Hán vương đã trở lại ngồi trong lều trước, chỉ có Tề vương là chưa có mặt.Vương Chấn cùng với tướng sĩ đem con hổ kia nhấc vào bên trong, trên người con hổ loang lổ vết máu, sau đó hành lễ giải thích cùng Hoàng đế : "Bệ hạ Thương tổn của Tề Vương cùng với Thế tử với các vị sứ giả là do nghiệp chướng này gây nên."Yết hầu con hổ đã bị cắt, cũng đã chết, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, làm mọi người đều giơ lên tay áo để che mũi, mà Hoàng đế ngồi trên long ỷ chằm chằm nhìn vết thương con hổ nói: "Người nào đã hạ được nó?""Bẩm bệ hạ, là..... là nữ nhi nhà thần." Vương Chấn cắn răng căng thẳng trả lời."Ồ" vẻ mặt Hoàng đế kinh ngạc nói: "Vương đô đốc có hai nhi tử đều là tướng lĩnh giỏi, không nghĩ tới nữ nhi mày liễu cũng không thua kém cánh mày râu, người đang ở nơi nào?""Dạ bẩm bệ hạ, nữ nhi làm càn không đáng để khen, nàng đang ở bên ngoài." Vương chấn đáp."Cho truyền nàng vào." Hoàng đế vẻ mặt thích thú nói.Vương Hoài Dân cùng Vương Hoài Cẩn cùng chờ mới muội muội ở bên ngoài."Ca, rốt cuộc Yến vương Thế tử là người như thế nào?" Vương thị hỏi huynh trưởng.Hai huynh trưởng liếc mắt nhìn nhau, sau đó chằm chằm nhìn muội muội nói: "Tam nương, ngươi không phải là đã coi trọng Thế tử chứ, hắn ở Bắc Bình phủ có tiếng là hoàn khố a.""Ta cũng chỉ hỏi một chút thôi, ngày trước cũng đã từng nghe nói như thế." Vương thị đáp "Nhưng mà ta luôn cảm thấy vị Thế tử ấy cũng không giống như lời đồn a.""Muội muội nhà ta khi nào thì sẽ nhìn người đoán tính cách vậy, làm sao muội biết hắn không phải như thế?" Vương Hoài Dân hỏi."Thanh lâu ta cũng đã từng tới, nhưng trong mắt của Thế tử khi nhìn những nữ tử đó , không có những tùy tiện, chỉ nhàn nhạt như có sự nghi ngờ, như vậy tam nương mới nói Thế tử không phải là người như vậy." Vương thị trầm tư nói.".............." Hai huynh trưởng đứng đó nghe những lời muội muội mình nói mà kinh sợ."Bệ hạ có chỉ tuyên gặp tiểu thư nhà trung quân đô đốc Vương chấn." Thái giám đi ra bãi săn cao giọng nói."Được rồi, bệ hạ tuyên triệu rồi, Tam nương nhớ kĩ lời phụ thân đã dặn." Vương Hoài Dân nhắc nhở."Đã biết."Ba huynh muội cùng nhau diện thánh, Vương thị trong lòng không tình nguyện, nhưng vẫn phải vào trong.Áo giáp trên người sớm đã được thay ra, một tiểu nương tử yếu đuối đứng trước mặt mọi người, trong lòng ai cũng không nghĩ tới, nữ tử vô hại này lại có thể giết được hổ.Vương thị quỳ xuống hành lễ nói "Thần nữ Vương Nhược Dao bái kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ thánh cung kim an." "Ngẩng đầu lên." Hoàng đế nói.Vương Nhược Du không thể làm gì khác là ngẩng đầu, khuôn mặt nàng giống Vương Chấn khi còn trẻ, mắt ngọc mày ngài, lông mày anh khí, hoàng đế hài lòng , sau đó chỉ vào con hổ nói: "Đây là ngươi săn sao?"Vương Nhược Du không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp "Là thần nữ." Sau đó lại bổ sung: "Nhưng lúc Thần nữ cùng với nó giao chiến, sức lực của nó cũng đã bị Thế tử làm cho hao kiệt, bởi vậy cũng không tính là thần nữ giết nó."Vương Chấn đứng một bên lo lắng nữ nhi nhà mình háo thắng ăn nói lung tung, nghe nàng nói vậy cục đá trong lòng cũng được thả xuống, nhưng chưa kịp để Hoàng đế khen lại thấy Vương Nhược Du nói: "Chỉ là lúc thần nữ tới trên người Thế tử đã bị thương nặng, mà con hổ lúc đó vẫn còn chút sức lực, thần liền đem hổ dọa lui, sau đó giao chiến với nó."Hoàng đế nghe xong nở nụ cười nói: "Ngươi tính tình thật thà, mà thân là nữ tử lại không sợ mãnh hổ, e rằng nam tử đều không thể bằng ngươi." Sau đó hướng về phía Vương Chấn nói: "Khanh , nuội dạy một nữ nhi tốt.""Tạ bệ hạ khen thưởng.' Vương Chấn đổ mồ hôi quỳ xuống tạ ân nói.Hoàng đế lại nhìn Vương Nhược Du , trong mắt ngập tràn tán thưởng cũng với vài tia đáng tiếc nói: "Nếu ngươi là nam tử thì tốt, sẽ giống như phụ thân ngươi rong ruổi sa trường làm tam quân chủ soái, vì đại minh ta giết địch lập công, trấn thủ biên cương.""Bệ hạ." Vương Nhược Du lần nữa ngẩng đầu lên trong mắt tựa hồ không cam tâm những lời hoàng đế vừa nói "Thần nữ tuy không phải là nam tử nhưng phụ thân đã dạy võ cho thần nữ, thần nữ mỗi ngày đều không lười biếng, luận bàn tỉ thí, nhị ca ca đều không thể đánh bại được ta, chỉ cần có năng lực, vì sao phải quan tâm là nam tử hay nữ tử, trên chiến trường chỉ có thành và bại, *binh bất yếm trá, chỉ cần có thể thắng lợi là được."*binh bất yếm trá : nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng) là phần tất yếu của nhà binh khi ra trậnLời của muội muội làm Vương Hoài Cẩn ngại ngùng, hắn ở trước mặt văn võ bá quan cùng các vị sứ giả lại bị thân muội muội không lưu lại chút mặt mũi nào."Ha haha ." Hoàng đế cười to nói: "Ngươi nói đúng, người có tài mới trọng dụng, thắng thì làm vua, đại minh có nữ tử như ngươi thật tốt.""Bệ hạ, tiể nữ thủa nhỏ bị thần chiều hư, không hiểu chuyện tốt xấu, xin bệ hạ...." Vương Chấn muốn giải thích.Hoàng đế giơ tay lên đánh gãy lời hắn nói "Trên thảo nguyên, nữ tử cũng không thua kém nam nhi, nữ tử đại minh cũng chưa chắc không thể, nữ nhi giống phụ thân, khanh nên cảm thấy cao hứng mới đúng."Nếu lần này những người tham gia săn bắn đều không có ai đứng thứ nhất, mà ngươi lại cứu Thế tử một mạng, lập được công lớn, nói xem ngươi muốn thưởng cái gì?" Hoàng đế cười hỏi.Hoàng đế vừa nói bên dưới ồn ào nghị luận, tôn thất con cháu bị thương, cùng với các sứ giả trong lòng thầm hận con hổ, nếu như không có nó ắt hẳn bản thân đã đứng thứ nhất.Vương Chấn cùng với trưởng tử Vương Hoài Dân điên cuồng mà ám chỉ nữ nhi, nhưng Vương Nhược Du nghe thấy ban thưởng mắt liền sáng như sao."Các ca ca đều nói bởi vì Thần nữ đã giết con hổ kia, sau này sẽ không ai thèm lấy, bệ hạ hay là người ban Thế tử được thần nữ cứu cho thần nữ đi." Vương Nhược Du dứt khoát nói."Hồ đồ!" Vương Chấn khẽ quát lớn, sau đó quỳ bò trước mặt Hoàng đế nói: "Bệ hạ, tiểu nữ vô tri, không hiểu chuyện nam nữ...'Hoàng đế khẽ giơ tay, trên mặt như cũ vẫn là ý cười , nói với Vương thị: "Thế tử là tông thân của Triều quốc, là đích tử của phiên vương, hôn nhân đại sự đều là do phụ mẫu, người như vậy thân phận đặc thù, cho nen không thể ban thưởng cho ngươi dễ dàng được.""Nhưng người là bệ hạ a, là người đứng đầu thiên hạ, hôn lễ của Thế tử lẽ nào người không làm chủ được sao?" Vương Nhược Du không hiểu nói.Lời nàng nói ra , làm mọi người kinh sợ, các viên quan đều đổ mồ hôi lạnh, Yến vương không giống các phiên vương khác, trong tay hắn cầm binh quyền, uy vọng cực cao, liền Hoàng đế cũng không dám dễ dàng chêu chọc, mọi người đều biết được chính trị phức tạp, chỉ có Vương thị là ngây thơ."Trẫm hỏi ngươi. Ngươi là yêu thích yến vương Thế tử?""Yêu thích." Vương Nhược Du lời nói chặt như đinh đóng cột đáp."Vì sao?""Bởi vì Thế tử đẹp mắt, thần nữ từ khi ra đời cho đến nay gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy qua nam tử nào xinh đẹp như Thế tử." Vương Nhược Du vẻ mặt si mê nói "Thế nhân đều thích cái đẹp, thần nữ cũng vậy."Những lời này đâu phải là lời nữ tử nên nói, mọi người đều rầm rì bàn luận, cũng có người nói hoang đường, không biết xấu hổ.Hoàng đế nghe xong cũng ha ha cười nói: "Ngươi đúng là người thẳng thắn, nhưng Yến vương là công thần của Đại Minh, cho nên trẫm không thể dễ dàng làm chủ, nếu như ngươi muốn gả cho Thế tử làm Thế tử phi, vậy trẫm sẽ phái người đi dò hỏi chỗ Yến vương.""Cũng được a." Vương Nhược Du đáp.Một phen vấn đáp kết thúc, Vương Chấn cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn thầm oán mình ngày thường nuông chiều nữ nhi đến hư rồi, những gì dạy nàng, nàng ném lên chín tầng mây rồi a."Bệ hạ, Thát Đát quận chúa cùng chư vị đạo nhân đều đã không còn gì đáng ngại, Quận chúa nghỉ ngơi mấy ngày thương tổn sẽ khỏi hẳn." Ngự y đáp. Hắn do dự nói "Chỉ là.... Tề vương điện hạ.Hắn cũng khó xử không biết nên nói làm sao, cẩm y vệ đến bên cạnh người Hoàng đế nhỏ giọng nói "Điện hạ muốn giết hổ nhưng địch không lại, sau đó bị thích khách tấn công, cho nên trúng tên."Hoàng đế cau mày nói: "Tề vương vì giao tranh với hổ mà bị thương, hắn là không biết tự lượng sức mình. Để hắn trị thương cho tốt đi.""Vâng." Ngự đi đáp, sau đó lui xuống.ở trong lều Tô Ninh Na vừa từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, nàng trong lòng rõ là do mình háo thắng mới liên lụy Thế tử, mà người kia lại sẵn lòng vì cứu mình mà bị thương nặng. Trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ.Thuộc hạ túc trực bên người nàng thấy nàng tỉnh lại hổ lên "Quận chúa."Cánh tay nàng bị băng vải trắng, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc đó nơi bãi săn, nhấc người đi ra tới lều của Hoàng đế, cúi đầu hành lễ ánh mắt ngập tràn lo lắng và áy náy hỏi. "Thế tử đâu?" "Yến vương Thế tử đã hồi phủ trị thương, Quận chúa cũng không cần lo lắng." Hoàng đế ngồi trên long ỷ nóiNàng được thuộc hạ dìu ngồi xuống, Hoàng đế đứng lên, đi tới phía trước nói: "Việc của hôm nay, vốn là lỗi của Đại minh không chu toàn, chưa từng nghĩ hổ lại xuất hiện đột ngột lại hung hãn như thế, mong các vị sứ giả bao dung."Hoàng đế từ trước tới giờ đều co được giãn được, ngày trước hắn làm thân vương, rồi được phong làm Thái tử cũng như thế, cho nên tiên đế mới lập hắn làm trữ mà không phải là yến vương.Sứ giả đặt tay lên ngực khom lưng nói: "Hổ là vua của các loài thú, có thể hạ được nó không phải là người thường có thể làm được, cho nên chúng ta ở tái ngoại bắn ưng là người giỏi còn săn được hổ mới là người mạnh, hôm nay thật là xấu hổ chỉ săn được ít thỏ cùng với một số động vật mềm, mà hổ xuất hiện , không ai trong chúng ta săn được, lại được một nữ tử Đại Minh săn . trong lòng thật xấu hổ.""Chúng thần xấu hổ." Quân thần đều phụ họa nói."Lần săn bắn này là sai sót của Đại minh ta, trẫm sẽ sai hộ bộ chọn một ít trà thượng hạng, cùng với một ít tơ lụa, làm quà nhận lỗi." Hoàng đế lại nói."Bệ hạ thánh ân." Sứ giả cũng cho hoàng đế một cái thang, vốn Vương Nhược Du định đề cập tới chuyện thích khách, lại bị phụ thân ngăn lại, mà không ai định nhắc tới việc này, cho nên sự việc kết thúc tại đây.Trên đường hồi cung, hoàng đế ngồi bên trong xa giá, bên cạnh là trưởng thái giám Cao sĩ lâm hầu hạ."Sĩ lâm.""Có lão nô." Cao sĩ lâm khom người đáp."Ngươi phái người đem sự việc hôm nay cùng với lời của nữ nhi nhà Vương chấn nói. Đem truyền tới Bắc Bình phủ nói cho Yến vương." Hoàng đế nói.Sau khi nghe Hoàng đế nói, hắn suy nghĩ chút lắm miệng hỏi: "Hoàng thượng ngài là muốn đem nữ nhi nhà Vương đô đốc gả cho Thế tử sao, Yến vương trong tay cầm quân hùng mạnh, mà vương đô đốc cũng thế, nếu như kết thông gia...""Nữ nhi nhà Vương chấn thật giống phụ thân hắn, lẽ nào hài tử hắn nuôi dạy không hiểu chuyện, lẽ nào đến hắn cũng hồ đồ theo sao?" Hoàng đế nói, Vương chấn tuy là tâm phúc của hắn, nhưng hắn biết trong lòng đang sốt ruột vì những lời nữ nhi nói.Hoàng đế thực sự không muốn bởi vì nguyên do hai nhà kia kết thông gia mà nghi ngờ phụ tá đắc lực của mình."Vâng." Cao sĩ lâm lại nói: "Hồ chỉ huy sứ nói Tề vương điện hạ trúng tên ở đùi phải , mũi tên cắm sâu, chứng tỏ người bắn tên ắt hẳn là người đã được trải qua huấn luyện, nếu không ở trong núi địa hình khó như vậy, lại có thể bắn trúng chỗ yếu của Tề vương."Hoàng đế rơi vào trầm tư sau đó nói: "Để hắn dưỡng thương tốt đi, không cần vào cung thỉnh an." "Vâng.""Chờ đã. Di chuyển chậm lại, để Tề vương tới gặp ta.""Vâng.Editor : thêm một Vương Nhược Dao. Triệu Hi Ngôn ngươi là thương ai a.Chương sau có màn đối mặt của hai nữ nhân. Đoán xem là ai?