[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 144 : THẮNG




CHƯƠNG 144 : THẮNG

---Yến vương phủ. Trường xuân cung----

Bên trong phòng, Triệu Hi Ngôn sà vào trong ngực mẫu thân, giống như một đứa trẻ nức nở nói: "Hài nhi rời nhà đã nhiều ngày, không thể làm bạn cùng với mẫu thân, để mẫu thân lo lắng, ưu tư thành bệnh, hài nhi bất hiếu."

Yến vương phi xoa đầu Triệu Hi Ngôn nói "Nhị lang hiếu tâm, mẫu thân vẫn luôn biết."

Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói "Mẫu thân không trách việc hài nhi, không nghe khuyên bảo, cố tình một mình vào kinh sao?"

Yến vương phi ôn nhu, lau nước mắt của mình, nói "Người khác không nhìn ra, lẽ nào ta còn không biết sao, ngươi luôn hiểu chuyện, ngươi làm như thế, chỉ có thể vì phụ vương của ngươi."

Triệu Hi Ngôn vội vã chùi nước mắt, đứng lên nói "Phụ vương hiện tại còn đang ở Tế Nam phủ, hài nhi trở về nghe nói phụ vương bị vây ở đó, mấy tháng cũng không có tiến triển, hài nhi muốn đi ra tiền tuyến trợ giúp một chút sức lực cho người."

Nghe được ý tứ con muốn ra chiến trường, Yến vương phi xị mặt, không vui nói "Sao, Nhị lang vừa trở về, liền muốn vội vã rời đi, trong mắt chỉ có phụ thân, không có người mẹ này sao?"

Triệu Hi Ngôn nghe xong, vội vã ôm lấy gối mẹ, giải thích : "Hài nhi không có ý này a, chỉ là Yến quốc hiện giờ đang cưỡi trên lưng hổ, chúng ta một nhà còn sống hay không, cuộc chiến này quyết định a."

"Vi nương biết cuộc chiến này quan trọng, nhưng ngươi hai năm chưa về nhà, vừa về liền muốn rời đi sao?" Yến vương phi ngậm lấy nước mắt nhìn chằm chằm hài tử nói

"Ngươi Từ Mông cổ đi tới Bắc bình, cả một chặng đường mệt nhọc, ngươi muốn đi trợ giúp phụ vương ngươi, cũng không cần nóng vội như thế."

Thấy mẫu thân nói thế, Triệu Hi Ngôn hoà hoãn nói : "Ai nha, khí sắc nương trông không tốt, mấy ngày tới để hài nhi chăm sóc người a."

Triệu Hi Ngôn ở trong Vương phủ, ngoài việc chăm sóc mẫu thân, nàng còn chủ động đứng sau tham dự chính sự ở Yến quốc, cùng với việc ở tiền tuyến càng quan tâm hơn.

Dòng dõi Yến vương ít ỏi, đất Yến không có việc tôn thất bắt nạt dân thường, cũng không có ngoại thích càn quấy, quân thần một lòng, thống trị cảnh nội to nhỏ chính vụ, để Yến Vương ngoài tiền tuyến bớt lo âu.

Yến quốc, văn võ bá quan cũng tới trăm người, Yến vương quản hết sự vụ lớn nhỏ của đất phong, biết được tin con mình đã bình an tới phủ, liền phái người không ngừng nghỉ chạy về, mang theo ấn của mình, mệnh Thế tử giám quốc. trong điện một thân vương bào toạ ở giữa, và một ghế sơn son đỏ bên cạnh.

Trời còn chưa sáng, trước tẩm cung xếp dài cung nữ, Minh Chương đem tới cho Thế tử, áo bào mới cùng ủng, và một số phụ kiện. sau khi Thái giám nhận lấy đưa tới điện cho Thế tử.

Triệu Hi Ngôn mặc chỉnh tề, bước ra điện, vóc người nàng dong dỏng, kết hợp với trang phục mới, làm người nhìn đặc biệt có tinh thần.

Nàng đi ngang qua Trường xuân cung, phát hiện đèn vẫn sáng, Minh Chương trong tay cũng cầm đèn lồng, nhìn theo ánh mắt chủ tử nói : "Điện hạ dậy sớm để sử lý chính vụ, Vương phi cũng theo đó mà sớm hình thành thói quen dậy sớm."

Nàng nhìn sắc trời cũng dần sáng nói "Tan triều, ta tới thỉnh an người."

----Viên điện----

Bách quan nhấc theo đèn lồng chờ tại cửa Vương cung, Tiếng chuông của Thừa vân điện vang lên, cửa cung mở ra, lúc này trời như cũ chưa sáng hẳn. bách quan nắm lấy hốt bản đi vào trong điện.

Một tia ánh sáng chiếu ra trong bóng tối, ngói lưu ly đỏ rạng ngời rực rỡ, Triệu Hi Ngôn bước ra Sùng Tín Môn đến ngoài đình.

Đi trong lễ nhạc, nàng mặc một thân xích bào bước vào trong đại điện, Vương cung tuy không to hùng vĩ như Hoàng cung, nhưng cả đường đèn đuốc sáng chói, vàng son lộng lẫy, khí thế Vương thất.

Văn võ bá quan nắm hốt bản gập người, nàng đi tới trên điện, đứng trước chiếc ghế sơn đỏ kìa.

Chúng thần liền hướng về vị giám quốc, quỳ sát đất hành lễ "Thế tử thiên thu."

Triệu Hi Ngôn phất tay, sau đó ngồi xuống nói: "Ta phụng mệnh Đại vương giám quốc, mong chư vị tận tâm phụ tá, phía trước chiến sự căng thẳng, chúng ta quân thần cùng một thể, trên dưới cùng một lòng, quyết không thể để phụ Vương lo lắng."

"Vâng."

Lần đầu Thế tử thay Yến vương lên điện xử lý chính vụ, tính tình thay đổi hoàn toàn, không còn là một Thế tử ăn chơi nữa, nàng ngồi nghiêm chỉnh, uy nghiêm, so với Yến vương năm đó, không giảm chỉ tăng.

" Sắp tới trung thu, chính là thời gian mùa vụ thu hoạch, Trai tráng của Yến quốc đã tòng quân chinh chiến, trong thành, thủ vệ không tới năm vạn người, thêm nữa nếu không nhanh thu hoạch sắp tới vụ đông, lạnh lẽo kéo tới, thiên nhiên thì tai hoạ không ngừng, lương thực là thứ tiếp tế quan trọng của Yến quốc ta.

Yến quốc không giống triều đình có Giang Nam cùng Thục Trung giàu có, đông đúc cấp lương thảo."

Nói xong, Triệu Hi Ngôn đứng lên

"Chư vị ái khanh hiệp lực, cần phải coi trọng vụ thu hoạch mùa lần này. Và chuẩn bị lương thảo trong kho, cho bất kỳ tình huống nào."

Lời Thế tử nói làm quần thần nghị luận, có người nói vụ thu hoạch lần này yên tâm hơn, lại có người cảm thán Thế tử biết tính toán, Tả tướng cùng với Tả phó hai người nhìn nhau.

Một người tiến lên phía trước, cúi người nói "Thế tử nói, trai tráng đã tòng quân ở ngoài, quốc gia hiện giờ không đủ nhân lực, binh sĩ năm vạn đóng quân bảo vệ thành, là Đại vương để lại để đảm bảo an toàn cho thành, tuyệt đối không dễ dàng điều động.

Triều đình có nhiều nông binh, Yến quốc chỉ có mười vạn tinh nhuệ, cùng mười vạn nông binh, xuất chinh vừa lúc canh nông kết thúc. (vừa cấy cầy xong.)

Hiện giờ tới vụ thu hoạch, ruộng nương tươi tốt lại không có người thu hoạch, mất đi thì thật đáng tiếc."

Triệu Hi Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Các châu phủ trong địa lao có giam giữ tù nhân ?"

Tả tướng gật đầu nói: "Các nơi trong nhà lao, giam các tù nhân tội trạng khác nhau, Đại vương rất quý trọng mạng người cho nên nhà tù thẩm tội giam riêng, ít khi xử tử."

"Tù nhân có thể dùng, đem tội trạng của họ phân thành đội, theo công giảm hình phạt, tử hình sửa thành đi đày, trọng tội giảm hình phạt, nhẹ thì miễn."

Chúng thần nhìn lẫn nhau: "Thả họ ra, sẽ không có chuyện xảy ra chứ?"

"Thánh nhân cũng mắc lỗi, huống chi người thường, lỗi có thể thay đổi." Triệu Hi Ngôn chắp tay đi lên phía trước nói

"Ta tin tưởng những phạm nhân này, đã trải qua khổ cực trong nhà lao, tất nhiên sẽ có suy nghĩ làm lại cuộc đời, vậy sao ta lại không cho bọn họ cơ hội đây?"

Tả tướng cùng Tả phó nhìn nhau, cảm thấy phương án của Thế tử có thể thực hiện, liền gật đầu, đồng thời chắp tay nói "Thế tử anh minh."

Quần thần cùng nói "Thế tử anh minh.'

Sau khi tan triều, Triệu Hi Ngôn trở lại nội đình đi qua tường cao, ánh nắng chiếu xuống mái đỏ lưu ly, lấp lánh sặc sỡ.

Nàng bước vào Trường xuân cung hô "Nương.."

Yến vương phi từ trong điện đi ra, hiền lành lôi kéo nàng nói "Vẫn chưa ăn sáng chứ?"

Triệu Hi Ngôn gật đầu, vừa đi vừa nói "Con bước vào cung liền ngửi thấy mùi thơm."

Yến vương phi lôi kéo nàng ngồi xuống, Triệu Hi Ngôn liếc mặt đồ điểm tâm bắt mắt đang để trên bàn, cao hứng nói "Nhi tử đã lâu chưa được ăn bánh ngọt nương làm."

Yến vương phi ngồi một bên, nhìn vẻ mặt vui vẻ của hài tử, nàng hỏi "Ngươi trở về vội vàng, nương cũng chưa hỏi ngươi được nhiều việc."

Triệu Hi Ngôn đang ăn liền ngừng lại hỏi "Nương muốn hỏi cái gì?" Thấy ánh mắt mẫu thân, không cần hỏi nàng cũng đã rõ nàng nói: "Là lời đồn đại từ kinh thành truyền tới sao?"

Yến vương phi không đáp, một lúc sau nàng nói: "Phụ thân ngươi sau khi nghe xong, rất không cao hứng, ngươi phải nói rõ ràng...."

"Phải nói rõ ràng cái gì?" mặt nàng đổi sắc nói: "Bởi vì nàng là đường tỷ của ta sao?"

"Các ngươi là người thân, nàng đã biết thân phận của ngươi rồi sao?" Yến vương phi hỏi

"Người thân thì làm sao. Ta với nàng cũng không thể có dòng dõi." Triệu Hi Ngôn đáp

"Huống hồ lần này vào kinh, nếu như không có nàng, nhi tử cũng chết mấy lần rồi."

"Nói như thế, lời đồn từ kinh thành, đều là sự thật?" Yến vương phi hỏi

Triệu Hi Ngôn không chút do dự đáp" Đúng vậy"

Nàng đứng dậy nhìn mẫu thân mình, trong mắt ngập tràn kiên định nói "Sau này nàng ấy chính là Thái tử phi, mặc kệ lấy thân phận gì, nhi đều muốn lấy nàng."

Yến vương phi sửng sốt, việc này nàng làm sao cũng chưa nghĩ tới, nàng lôi kéo ống tay áo của hài tử muốn mở miệng.

Triệu Hi Ngôn giành nói : "Ta không giống phụ vương, bộ mặt của ta, so với việc không lấy được nàng, không đáng giá một đồng"

Kiên định của hài tử làm Yến vương phi nới lỏng bàn tya, gả vào Hoàng gia nhiều năm, nàng cũng thấm ít tông pháp lễ giáo, nhưng nàng biết mình không thuyết phục được hài tử, chỉ có thể nhìn hài tử làm mọi việc, "Nương hi vọng, ngươi làm bất luận việc vì, không thể bởi vì người khác mà tổn thương mình.'

Triệu Hi Ngôn ngốc lăng, sau đó ngồi xuống trước mặt mẫu thân, bảo đảm nói : "Thân thể là do cha mẹ ban cho, nhi chưa bao giờ quên."

Mùa thu, năm thứ mười bốn, Yến vương Thế tử lệnh cho các huyện, đại xá châu phủ, tù phạm trong lao, mười người một đội, tù nhân nào bỏ trốn, bị bắt được tội thêm một bậc, ai tố giác được tù nhân có ý định bỏ trốn, được miễn tội. mục đích của nàng là tù nhân giám thị nhau.

Tù phạm các nơi đều được cai quản bởi quản giáo nơi đó, phái tới ruộng đồng để lao động.

Lệnh được truyền xuống, Thế tử cũng dẫn người của Yến vương phủ ra khỏi thành, làm lụng ăn ngủ cùng bách tính, phú thương thấy thế cũng phái nô bộc trong nhà sung làm lao động, tự nguyện tặng tiền lương để nuôi quân, một tháng ngắn ngủi, phủ khố lương thực dồi dào.

Triệu Hi Ngôn lệnh cho Minh chương đem trọng trách áp tải lương thực giao cho Nhâm vương phủ chúc thần, đem lương thực cùng y vật, ngày đêm đưa tới tiền tuyến.

Yến quân nhận được tiếp tế dồi dào, lại biết được tin triều đình thay đổi soái, Ngô Đạt bị chụp tội danh được áp giải về kinh, Yến vương lần nữa chỉnh binh, tấn công Tế Nam phủ.

Ba tháng bị kìm hãm ở đây, lần này Yến vương quyết định đoạt lấy Tế Nam phủ, trước khi công thành hắn hạ lệnh đào bờ đê, nhường việc tấn công thành làm hàng đầu, bên trong Thành mấy trăm ngàn quân coi giữ, bị một đòn tấn công của Yến quân làm cho tan nát.

Mười ngày ròng rã công thành, Yến quân mở được cổng thành chiếm được Tế Nam, tướng soái cùng giám quân bởi vì bại trận, sợ tội mà tự sát, Yến vương triệt để chiếm lấy Tế Nam.

Tin tức truyền đi, sĩ khí tăng vọt, trong khi đó triều đình nghe được tin xong trở nên hỗn loạn, chia làm hai phe, một phe muốn đi ngăn địch, một phe lại muốn trốn chạy.

Tranh luận không có kết quả, Hoàng Hậu triệu Lại bộ thượng thư Lý tri Dụ mắng một trận, giáng tội Lý thị, đem Thái tử ở Đông cung thả ra.

Tin tức chiến thắng cũng được truyền về Bắc bình, bên trong điện quần thần đều chúc mừng, nhận định thiên hạ sắp đổi chủ là chuyện sớm muộn. mà con trai độc nhất của Yến vương chính là người thừa kế ngai vàng sau khi Yến vương qua đời.

Yến vương chiếm được Tế Nam, hắn thưởng rượu thịt tam quân, phái tâm phúc không ngừng nghỉ chạy về Bắc bình phủ.

Võ tướng chạy về tới Bắc bình phủ, được Thế tử Triệu Hi Ngôn ra đón, lại được dự thiết yến tảy trần, sau khi rượu ngon, thực mỹ đã dùng, hắn hướng về Thế tử bẩm

"Phụng mệnh Đại vương, thần tới để truyền lời Đại vương cho Thế tử."

Triệu Hi Ngôn đứng dậy, quần thần cũng đứng dậy theo "Phụ vương có lời gì?"

"Yến quân chiếm được Tế Nam, thắng lợi hoàn toàn, Thế tử là con ta, giám quốc có công, Yến quân được tiếp tế, một đường xuôi nam này, nếu không có hoả khí chống đỡ, cũng không thành công, con ta cũng có công lao." Sau đó hắn trình lên một thanh bảo kiếm.

"Thanh kiếm này là khi Yến vương điện hạ còn trẻ, ở trên chiến trường thu được, đã cùng điện hạ ba mươi năm nay." Võ tướng nói xong dâng cho Triệu Hi Ngôn

"Hôm nay Đại vương đem kiếm tặng cho Thế tử, là mang nhiều kỳ vọng đối với Thế tử."

Triều đại sẽ thay đổi, xã tắc không ngừng phát triển, kiếm đã theo chủ nhân nhiều năm tượng trưng cho thân phận cùng quyền lực của chủ nhân, hiện giờ trao cho người khác, đủ để nói mọi điều.

Văn võ bá quan nhìn thấy, trong lòng đều thừa nhận việc Yến vương ngầm đồng ý vị Thế tử trẻ tuổi này làm người thừa kế.

Editor: Mau chiếm Hoàng cung để đôi chim ri về với nhau, và Công chúa làm ơn thả Cố chỉ huy trưởng , Cố Thiên Lan tỷ ra , bà chìm từ phần đầu tới giờ chưa xuất hiện lại rồi 😊))))))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...