[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 141: NGƯỜI LẠ Ở KINH THÀNH



CHƯƠNG 141: NGƯỜI LẠ Ở KINH THÀNH

Tiếng hít thở bên tai làm nhịp tim của thiếu niên tăng nhanh, hắn trả vờ trấn định nói: "Rõ ràng, không phải ý đó."

Nữ tử chắp tay lùi về sau một bước, sau đó lại tiến tới cạnh hắn nói: " Nếu như ta đoán không sai, Hoàng Hậu bị phế họ Trương, Cửu Chiêu, Cửu Chiêu tiên sinh hẳn là đối với Hoàng tộc triệu thị hận tới thấu xương, hiện tại lại bán mạng cho Yến vương, tất là có ơn cứu mạng, vì lẽ đó thiếp đang đứng trước người, kỳ thực thân phận là Đại Minh..."

Thiếu niêng nghe xong hoảng sợ vội vã tiến tới giơ tay đem miệng nữ tử bưng lại nói: "Cô nương cẩn thận lời nói."

Nữ tử đôi mắt sáng sủa nhìn thấu triệt mọi thứ, nàng liền không tiếp tục nói. Thiếu niên buông tay ra, sau đó lui về phía sau chắp tay nói: "Vừa nãy đã thất lễ."

Nữ tử che miệng cười nói: "Tiên sinh là sợ thiếp nói ra, có hay không cho thiếp chỗ tốt để bịt miệng thiếp a"

Thiếu niên ngẩn người, thẳng thắn hỏi: "Cô nương muốn cái gì?"

"Thiếp chỉ muốn một sự vật trên người tiên sinh." Nữ tử đáp

"Vật gì?"

"Chờ tới thời điểm, tiên sinh sẽ tự nhiên sẽ biết được." nữ tử thần bí đáp

Thiếu niên trầm tĩnh, sau đó nhắc nhở: "Lệnh tôn là quan thanh liêm, chính khí, đầy tài năng, ngày sau giang sơn đổi chủ, sẽ được trọng dụng, nhưng bởi vì tội mà phải rời kinh, kỳ thực là nhân hoạ đắc phúc, hiện tại kinh thành đang căng thẳng vì chiến sự, lần này trở về, là vào hang sói, ta còn có sứ mệnh chưa hoàn thành, Hàng Châu với kinh thành cách nhau không xa, dễ bị vạ lây tới, cô nương sớm trở về Hồ Quảng mới phải."

Người này là đang muốn đuổi nàng, nàng nói "Thiếp chuyến này tới Hàng Châu là muốn trở về kinh thành, cùng với việc tiên sinh trở về kinh phục chức không giống nhau, với kinh thành thiếp là một người lạ."

Thiếu niên bật cười, nữ tử chợt phản ứng lại, cũng thuận theo che miệng cười nói "Thiếp đúng là quên mất, tiên sinh cũng là người lạ của kinh thành a."

Thành Đức năm thứ mười bốn, đầu thu.

Yến vương dẫn quân lần thứ ba tấn công Tế Nam phủ, Giang Âm hầu Ngô Đạt nghiêm mật phòng thủ, mấy lần tấn công đều không có kết quả, Yến vương lui binh về Đức Châu.

Cùng lúc đó Trương Cửu Chiêu trở về kinh thành, phục chức Thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện, ngày vào kinh hắn liền mang theo lễ lớn tới phủ Quốc công phủ để bái phỏng Lại bộ thượng thư Lý Tri Dụ.

Lý Tri Dụ từng làm Bố chính sứ ty ở Hồ Quảng, sớm nghe nói tài năng của Trương thị, liền đặc cách tiếp kiến, Trương thị quy hàng hắn, sau đó được hắn đề bạt làm Hàn Lâm học sĩ, phụ trách khởi thảo chiếu thư.

Tế Nam phủ có chiến báo giữ được thành truyền vào kinh làm cho đám quan lại ở trong kinh thở phào nhẹ nhõm.

---Nghi Nhu Điện----

Từ lúc trời chuyển thu, tiếng huyên náo ồn ào bên cạnh cũng đã không còn, mọi thứ đều trở nên vắng lặng, cung điện đều đặn có tiếng cầm vang ra nhưng lại không có người cầm kiếm múa.

Cạnh tường đỏ, cây hạnh cũng đã bắt đầu úa lá, rơi rụng phủ khắp bàn đu.

Cửa điện mở rộng, gió thu thổi lùa vào trong, mấy bức tranh khẽ đung đưa.

Một đôi bạch sắc tao ngoa bước vào ngưỡng cửa điện, nội thị đi tới phía trước hành lễ nói : "Công chúa."

Tấn Dương quay lưng lại, cũng chẳng biết từ lúc nào Nghi Nhu Điện này có thêm một con mèo, cùng một con vẹt nhiều màu.

"Tam Lang đâu?" Tấn Dương cho vẹt ăn rồi hỏi

Nội thị liếc một vòng điện, thấy đuôi mèo lộ ra trên bàn liền đem mèo ôm lấy rồi nói: "Nó ở đây, Công chúa."

Tấn Dương gọi chú mèo là Tam lang, nội thị ôm mèo tới gần chủ tử rồi nói "Tin tức triều đình truyền tới, Thứ cát sĩ Trương cửu Chiêu lúc trước về thăm nhà nay đã hồi kinh, hắn còn đi bái phỏng Lại bộ thượng thư Lý tri Dụ, Lý tri Dụ từng nhận chức ở Trường sa phủ.

Hai người đó có quen biết nhau, Trương Cửu Chiêu lại quy hàng Lý thị, hắn được đề bạt làm ngũ phẩm Hàn lâm học sĩ."

"Trương cửu Chiêu..." Tấn Dương ôm lấy mèo nhỏ, ngồi xuống giường, xoa lưng mèo rồi suy tư, nàng nói

"Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy người nào trở đi lúc yên bình, lại chọn thời điểm nguy hiểm để trở về.

"Công chúa cũng thấy người này rất khả nghi sao?" Nội thị hỏi

"Không phải là khả nghi." Tấn Dương trong mắt ngập tràn khẳng định nói

"Hài tử kia trước khi rời đi, cái gì cũng đều bàn giao rõ ràng, quả nhiên là không sợ ta bán đứng nàng."

"Công chúa, vì Thế tử mệt mỏi với nơi đây, nên cái gì cũng bàn giao, đủ chứng minh Thế tử tín nhiệm người, thời cuộc bây giờ .Yến vương sớm muộn cũng có được thiên hạ này, Thế tử tín nhiệm người như vậy, có thể nói là Phúc của người." nội thị đáp

"Nhưng nàng không nghe những lời ta nói để vào lòng." Tấn Dương lắc đầu nói

Nộ thị híp mắt cười hỏi ngược lại "Công chúa dạy dỗ hài tử hà khắc, lẽ nào cũng muốn hà khắc bản thân a?"

Tấn Dương ngẩng đầu, mèo con cũng từ trong lòng nàng nhảy ra ngoài, nàng mỉm cười nói: "Đến ngươi cũng muốn trêu ghẹo ta sao?"

Nội thị xoa tay nói: "Tiểu nhân không giám."

"Yến vương tuy mạnh, nhưng Giang Âm Hầu Ngô Đạt cũng không thể khinh thường, quân của Yến vương ở Tế Nam phủ chịu không ít khổ sở đi." Tấn Dương nói.

Nội thị gật đầu đáp "Hôm nay biết được tin tức quân của Yến quốc tấn công lần ba , lần này lại trắng tay trở về, còn tổn hại mấy viên tướng."

"Giằng co càng lâu thì càng tổn hại càng lớn, triều đình giàu có và có Giang Nam làm hậu thuẫn, đối với Yến quân mà nói, trì trệ chiến tranh không phải là chuyện tốt." Tấn Dương phân tích nói

"Lý Tri Dụ giam lỏng Thái tử, Hoàng Hậu nương nương cũng mắt nhắm, mắt mở bỏ qua. Mặt khác Lý Tri Dụ phái giám quân tới Tế Nam Phủ, binh quyền trong tay giám quân nắm giữ, nhưng phòng thủ cùng điều binh đều do tướng quân Ngô Đạt." Nội thị lại nói tiếp.

"Vì lo lắng việc tướng quân Ngô Đạt sau khi dẹp phản quân, đối phó lại Lý gia, ủng hộ Thái Tử đăng cơ, cho nên gần đây Lý Tri Dụ đã ghé thắm phủ Hán vương tương đối nhiều lần."

"Hán vương?" Tấn Dương nghi ngờ nói "Cữu cữu đúng là già rồi lẩm cẩm sao, cháu ngoại không thể chịu đựng được người thân lộng quyền, một thân vương không có chút máu mủ nào ngày sau đăng vị, há lại có thể để một quyền thần lộng quyền, tiền triều còn thiếu ví dụ sao?"

Nội thị lắc đầu, Tấn Dương đứng dậy đi ra ngoài điện, gió mát hiu hiu thổi , nàng nói "Người, cũng chỉ có một đoạn thời gian thôi."

Nội thị nghe ra do dự trong lời nói của chủ tử , hắn nói: "Ở dưới vạn trượng ánh sáng, Hoàng thất không có người thân, việc lựa chọn người kế vị, đấu đá nội bộ là chuyện bình thường, Hoàng tộc, người nào cũng coi mình xếp ở vị trí đầu"

Tấn Dương đưa tay ra đón lấy gió thu mát mẻ nàng nói: "Ngươi nói đúg, người nào cũng sẽ vì bản thân mà cân nhắc."

Nội thị đi lên trước khom người đối với chủ tử mình, Tấn Dương thu tay về, phân phó nói "Giang Âm Hầu Ngô Đạt trunng thành với Triệu thị, là Hoàng đế cùng với Thế tử, chứ không phải là Lý gia."

"Vâng." Nội thị xoa tay nói

----------Hàn Lâm Viện----

Trương Cửu Chiêu nhận chức học sĩ ở Hàn Lâm Viện, đặc cách được tham dự triều, liên tiếp nửa tháng, bất luận tiền tuyến có đang rối rắm ra sao, trong cung vẫn thượng triều, Hoàng Hậu vẫn buông rèm nhiếp chính, mà không có Thái tử giám quốc.

Lý Tri Dụ giam cầm Thái tử, tin tức này đã được phong toả rất kín, bên ngoài chỉ biết Thái tử bị cảm phong hàn, ở tại Đông cung tĩnh dưỡng, đã qua một thời gian lâu, đủ để cho Trương Cửu Chiêu nổi lên lòng nghi ngờ.

Sáng sớm Trương học sĩ đang thảo chiếu thư khen ngợi Tế Nam Phủ, thì bỗng nhiên nghiên mực lại đổ, giấy trên bàn may mắn đã được xếp gọn gàng, chỉ còn chiếu thư hắn đang soạn, một nội thị tay nhanh mắt lẹ đem nghiên mực chặn lại, hắn nâng tờ chiếu thư lên, mới không gây ra hoạ

"Đa tạ" Trương học sĩ ngẩng đầu nói

Lại thấy trước mặt là một nội thị, phụ trách quét dọn hàn lâm viện.

Lúc này trong viện không có người chỉ có Trương Cửu Chiêu đang làm viẹc, cũng không làm người khác kinh sợ.

Nội sứ vẻ mặt ôn hoà hướng Trương Cửu Chiêu chắp tay nói: "Tiểu nhân đến giúp đại nhân thu dọn đi."

Trương Cửu Chiêu lần nữa cảm tạ. trong quá trình thu dọn, hắn mở miệng nói. " Thái tử đã bị Hoàng Hậu giam lỏng ở Đông cung, Giang Âm Hầu bình định được Yến vương chính là ngày Ngô thị bị diệt tộc," Nội sứ nhẹ giọng nói

Trương Cửu Chiêu cương cứng tại chỗ, sửng sốt. nội thị nhìn dáng dấp của hắn, một dạng thư sinh, bàn tay trắng nõn, cánh tay phải bởi vì quanh năm viết chữ mà gân guốc rõ ràng, , nội thị híp mắt cười nói

"Trương đại nhân thật thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ, làn da này, các nương nương trong cung cũng không ai sánh được."

Trương Cửu Chiêu đứng dậy, đem giấy tờ dưới mặt đất thu dọn chỉnh tề, nội sứ cũng dọn cùng sau đó nói "Tuy là thảo chiếu sử dụng giấy tầm thường không giống với chiếu chỉ đắt tiền, đại nhân lần sau cũng chớ sơ ý , tiểu nhân xin cáo lui."

Nội sứ rời đi, Trương Cửu Chiêu trở lại ghế ngồi, hàn lâm viện trở về yên tĩnh, lời nói của nội thị làm hắn rơi vào suy đoán "Thái tử bị giam lỏng là sự thật, nếu cứ như vậy, Tế Nam phủ sẽ tự sụp đổ."

-----Đức Châu---

Mấy lần phát binh tấn công Tế Nam phủ đều thất bại, điều này làm cho một người đánh đâu thắng đó như Yến vương cảm thấy khó chịu, tinh thần của quân cũng bắt đầu hạ.

Đêm đó, Yến vương khoác áo choàng, trong tay cầm đèn đứng trước một tấm bản đồ da dê, tỉ mỉ xem lại mình đã sai ở đâu.

"Hai quân đều có hoả khí đấu nhau, ở trên cao của Tế Nam phủ nhìn xuống, quân của triều đình khá đông, "Lão sư, đã nhiều năm như vậy, học sinh dùng binh, vẫn là không bằng ngài."

Ánh sáng của trăng chiếu khắp quân doanh, kèm theo gió thu thổi, lính gác chăm chú nhìn màn đêm đen.

Gió thu thổi tới cuốn màn trướng lên, thổi lung lay mấy chiếc đèn trong trướng của Yến vương, một bóng người tới gần trướng, chắp tay "Đại vương."

Yến vương quay người nhìn bóng người trên trướng quen thuộc nói "Vào đi."

Bóng đen tiến vào trong lều, đêm đã đen y phục hắn cũng đen, hắn nói "Vương, Kinh thành có mật thư."

Yến vương vội đứng lên, nhận lấy mật thư, mở ra trên giấy lít nhít chữ, không phải tiếng hán, khiến người thường có nhìn cũng không thể hiểu.

Yến vương đọc xong vui mừng nói lớn "Đúng là trời cũng giúp ta."

Hắn đem mật thư đốt trên lửa, khoảnh khắc tro tàn hắn nói "Ngay cả trời cao cũng che chở ta, ta còn lý do gì mà không hoàn thành đại nghiệp đây."

"Bên kia Thát đát cũng gửi thư nói, Thế tử đã an toàn tới Thát đát."

Nghe được tin tức liên quan tới hài tử, Yến vương lại suy nghĩ, liền hỏi "Trước đây nàng ở kinh thành, không ít lời đồn thổi được truyền ra có liên quan tới Tấn Dương công chúa, quả nhân hỏi ngươi, việc này là thật hay giả?"

Thị vệ do dự, sau đó nói: "Thế tử trước giờ vẫn gặp dịp thì chơi, trò chơi bách quan, lừa gạt tôn thất, thuộc hạ cũng không thể phân biệt được có phải thật hay là giả."

"Quả nhân ở kinh thành sớm có chuẩn bị, để nàng bình an trở về, nhưng Trần Bình lại để nàng lưu lại, để nàng bị giam hãm ở đó, nên ở đó nhất định có thứ gì khiến nàng không rời đi nổi." Yến vương lại nói

"Nàng là con của ta, ta hiểu rõ tính tình của nàng."

Thị vệ lại hỏi: "Vậy còn Thát đát bên kia?"

"Tạm thời không để nàng tới tiền tuyến, mẫu thân nàng đang bệnh, nhớ nhung thành bệnh, nàng là đứa con duy nhất, mấy năm chưa trở về, hiện tại để nàng trở về tận hiếu đi." Yến vương nói

"Vâng."

Editor: "Người lạ ở kinh thành" ý chỉ đã bị trục xuất, đã không còn là người ở đó, tới cũng chỉ là khách

Chương trước Chương tiếp
Loading...