[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 104: QUÂN CHẾT XÃ TẮC MẤT



CHƯƠNG 104: QUÂN CHẾT XÃ TẮC MẤT

Ngày hôm sau.

Sau khi chiếu chỉ được ban ra, gây nên nhiều tranh cãi trên triều, Yến vương anh dũng như thế, Thế tử lại là người mang nhiều tai tiếng, dân chúng dồn dập nghi ngờ Thế tử liệu có thay Yến vương đăng đàn được không.

---Tề vương phủ----

Trong triều thì nghị luận dồn dập về vấn đề Yến vương Thế tử đăng đàn, phủ Tề vương sau khi trường sử biết được tin tức, lo lắng trở lại trong phủ đi tìm Tề vương khẩn trương nói: "Điện hạ, điện hạ."

Tề vương đang ở trong nội viện ngủ say như chết

"Thần tưởng rằng sau khi Đại vương xin nghỉ, việc đăng đàn sẽ để điện hạ thay thế, nhưng mà..."

Trường sử đem thông báo của triều đình nói cho Tề vương: "Việc Tế thiên mọi năm đều là bệ hạ đích thân tới, mọi năm đều là điện hạ cùng đi với Hoàng thượng làm á hiến, nhưng năm nay bệ hạ lại cho Thái tử á hiến, mà đăng đàn lại là.... Cũng chưa từng đề cập tới tên của điện hạ."

Tề vương liếc mắt nhìn thông báo dưới đất, không thèm để ý, tiếp tục nằm xuống nói: "Còn Có việc gì sao?"

"Chuyện này..." Thấy Tề vương xa sút như thế, Trường sử lo lắng nói

"Điện hạ, vương phi đã không còn, điện hạ không muốn lần nữa được bệ hạ sủng cùng tin tưởng sao, ngài không muốn đoạt vị trí trữ quân kia sao, không muốn báo phù cho Vương phi sao?"

Tề vương nghe xong biến sắc, từ trên giường ngồi dậy vẻ mặt không thích nói: "Bản vương không cần hắn bố thí, bản vương chính là muốn để hắn hối hận về hành động của mình, hơn hai mươi năm qua, hắn luôn khống chế ta, hắn muốn ta làm gì ta đều làm đó, nhưng hiện tại, là ta không muốn theo ý hắn nữa."

"Nhưng ngài cùng với bệ hạ đối nghịch cũng không nhận được chỗ tốt gì a?" Trường sử lo lắng nói

"Điện hạ nếu ngài cứ cố tình như thế, sẽ chỉ làm cho Sở vương đắc thế, vậy cừu hận của Vương phi...."

Tề vương nắm chặt nắm đấm hướng về đầu giường đấm tới nói: "Nếu bệ hạ đã không màng quan tâm, bản vương sẽ thay thế bệ hạ trừng trị người gian trá đó, ngươi đi xuống đi, bệ hạ đang muốn làm gì, bản vương đều rõ, bản vương tự có chừng mực."

Làm nô bộc, trường sử cũng không dám nói nhiều chỉ nghe lệnh chủ bất đắc dĩ nói: "Vâng."

Tề vương từ trên giường đứng dậy, đi tới gương đồng thê tử hay ngồi lúc còn sống, hồi ức tốt đẹp lại hiện ra trước mặt hắn, chờ đến lúc hắn tỉnh táo lại, trong gương là khuôn mặt tiều tuỵ của chính mình.

Hắn đem y phục nhẹ nhàng cởi ra, sau đó che bàn trang điểm, sau đó mặc vào y phục mới cổn long bào nói: "Bản vương chắc chắn vì nàng mà báo thù, sẽ không để cho nàng chờ quá lâu."

-----Phủ Thế tử-----

Triệu Hi Ngôn đẩy xích đu dưới cây cổ thụ trong đình viện, tiếng kẽo kẹt từ xích đu vang lên, nữ tử ngồi trên xích đu mặc một thân y phục trang nhã, tóc theo làn gió đung đưa sinh động.

Mùi thơm ngát từ mái tóc quanh quẩn nơi chóp mũi của Triệu Hi Ngôn, nàng nói: "Sau khi bệ hạ đăng cơ, việc tế tự phụ vương của ta cũng chưa từng được đăng đàn.

Bây giờ phụ vương vẫn còn sống khoẻ mạnh, hắn lại để ta thay thế phụ vương đăng đàn, còn đem chiếu thư thông cáo thiên hạ, việc hắn làm, làm cho ta không dám bước chân ra ngoài."

"Ngươi không giám ra ngoài bởi vì sợ nghị luận sao, sợ bọn họ chỉ trích ngươi không bằng Yến vương." Tấn Dương đâm thủng tâm tư của Triệu Hi Ngôn nói.

"So với phụ vương văn thao, võ luyện ta thực sự không thể so sánh, điểm này ta cũng không phủ nhận." Triệu Hi Ngôn thành thực trả lời.

Nàng lại nói: "Tế thiên là việc quan trọng, mà đăng đàn ta không muốn làm.:

"Triều thần cùng với tôn thất không ai cùng thiên tử đăng đàn mà coi là việc không vinh quang cả, nhưng mà Yến vương lại xem thường, còn có ngươi nữa." Tấn Dương quay đầu lại, nhìn mặt người kia nói

"Yến vương muốn chính là chủ trì, không muốn làm kẻ dưới, còn Thế tử cũng như vậy sao?"

Triệu Hi Ngôn ngừng lại động tác, vòng ra trước xích đu ngồi xuống trước mặt Tấn Dương híp mắt cười nói: "Thực sự là mũ miện quá nặng, tế đàn lại cao như thế."

Triệu Hi Ngôn cười tới bình thản sau đó lại khôi phục như thường nói: "Triều đình làm việc không có thực tế này, chẳng bằng cầm tiền đi giúp nạn thiên tai, trời cũng không quản bách tính có ăn đói mặc rách hay không."

"ở ngoài Thành Bệ hạ có nhiều cơ sở ngầm của cẩm y vệ, thông tin rất nhanh, ngươi nhiều lần tới phủ, đã làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ." Tấn Dương nói.

"Nếu đã thế vì sao Tỷ tỷ lại còn muốn Ngôn tới phủ?" Triệu Hi Ngôn hỏi.

"Ta liền cắt đứt liên hệ với ngươi, ngươi sẽ chịu sao??" Tấn Dương hỏi ngược lại

"Quá mức che đậy ngược lại lại làm cho người khả nghi hơn, lời này không phải là Thế tử tự mình nói ra sao?"

Triệu Hi Ngôn sửng sốt, sau đó sờ gáy cười, Tấn Dương lại nói: "Trong mắt bệ hạ, nữ tử can thiệp chính sự là hắn cực kì chán ghét.

Thế nhưng hắn cũng rõ ràng, nữ tử vốn yếu đuối, trong lòng hắn khinh thường, xác thực dựa vào một mình ta khó có thể lay động được cây đại thụ của triều đình này, nhưng hiện tại đã không còn giống xưa."

Triệu Hi Ngôn đứng dậy chắp tay đi qua một bên, xoay người nhìn Tấn Dương nói: "Công chúa đã từng muốn mượn tay ta đảm bảo cho Thái tử điện hạ đăng cơ, lại mượn cớ Tân đế tuổi nhỏ nắm giữ triều chính, đem quyền lực thu về tay mình.

Nhưng sau đó công chúa thay đổi nói ta cùng ngày bé đã khác nhiều, công chúa nói khi ta còn bé người quan tâm ta bởi vì nhìn thấy ta cùng phụ thân có thực lực trong triều.

Mà ta lại là dòng dõi duy nhất của Yến vương, liền cảm thấy có thể lợi dung ta mà điều khiển Bắc bình, để phủ công chúa ngày sau có thể tuỳ ý sử dụng."

Tấn Dương ngẩng đầu cùng đối diện với Triệu Hi Ngôn, nàng cũng không phủ nhận nói: "Đúng vậy, ta lúc đó tiếp cận ngươi xác thực là có tâm tư khác. Khi đó quốc triều chưa lập Thái tử, bệ hạ lại yêu thích Tề vương, Trường xuân cung đắc thế.

Bọn thái giám nơi cung đình này đều xem sắc mặt mà làm việc, Mẫu thân ta là người không muốn tranh đoạt cái gì, liền tuỳ ý để phi tần khác đi cướp sủng ái của phụ hoàng.

Ngày nhỏ ta từng hỏi nàng, nhưng nàng đáp nữ tử trong cung này được nắm quyền hay không đều do bệ hạ ban tặng. không có người nào giám lạm quyền hạn.

Hoàng Hậu thì sao, cũng không được sủng hạnh của Hoàng đế, liền có tiếng không có miếng, vì lẽ đó ta đương nhiên phải tính toán tốt lối tháot cho mình, không thể cứ thể ở trong toà thành này mà mệt mỏi. cả đời làm một công chúa.

Lớn một chút liền bị gả đi, thậm chí trượng phu sau này thành phò mã cũng không được tham dự triều chính, trong lúc ta khổ não nên lấy thân phận công chúa này làm gì để thay đổi hết thảy.

Thì trời cao đưa ngươi vào cung, nội thị nói với ta ngươi là thế tử của Phiên vương, nhưng cũng không thể đối xử với ngươi như Thế tử phiên vương bình thường, bởi ngươi là nhi tử của Yến vương, người có thể chống lại triều đình, Yến vương được tiên đế sủng ái nhất, là Tắc vương của Đại minh triều."

Triệu Hi Ngôn xoay người, nhìn núi giả trong ao, lại nhìn đàn cá chép bơi lội nói: "Phụ thân ta từng nói với ta, người mang mục đích thời gian qua đi ánh mắt đều khác biệt, bọn họ sở dĩ tiếp cận ta bởi vì muốn lấy lòng ta, cũng không phải là vì con người của ta.

Bọn họ là bởi vì thân thế đứng đằng sau ta đang nắm giữ, vì lẽ đó cần phân biệt lòng người, cảnh giác hết thảy, không cần dễ dàng tin tưởng bất luận người nào, người có thể lợi dụng ngươi nhưng cũng có thể phản ngươi, *binh bất yếm trá."

* binh bất yếm trá : khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng) là phần tất yếu

Tấn Dương trầm mặc, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Ta biết Bắc bình phủ nhiều năm qua nghỉ ngơi dưỡng sức, từ lâu triều đình mục nát này có thể chống lại được, ta cũng không đòi hỏi cái gì, thế nhưng..."

"Công chúa là muốn vì Thái tử mà cầu xin sao?" Triệu Hi Ngôn ngắt lời Tấn Dương hỏi

Tấn Dương lần nữa rơi vào trầm mặc, nhắm mắt thở dài nói: "Thôi, Hoàng quyền tranh đấu, thân là huyết thống hoàng tộc ai có thể chỉ lo mỗi thân của mình đây, mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, ta không cầu người, cũng không vì người khác mà cầu."

"Công chúa luôn luôn không cầu người." Triệu Hi Ngôn nhìn chằm chằm Tấn Dương nói

"Nếu như có một ngày ta thân ở hiểm cảnh, công chúa người sẽ thay đổi sao?"

"Nếu như Thế tử thật sự sắp chết, cầu còn tác dụng sao?" Tấn Dương hỏi

Triệu Hi Ngôn nhắm mắt nở nụ cười, sau đó lần nữa ngồi xuống trước mặt Tấn Dương nói: "Khi đó ta nhất định sẽ tự sát mà chết, nếu cầu xin chỉ khiến người ta thêm tức giận mà thôi."

Dứt lời Triệu Hi Ngôn đem khối ngọc đang đeo trên cổ tháo xuống nói: "Đây là nương cho ta, là đồ vật ta mang bên người lúc nhỏ đến giờ, phụ mẫu từng dặn dò không được rời khỏi người, càng không thể dễ dàng tặng cho ai.

Tỷ tỷ cầm, sau này nếu như thiên hạ đại biến, vật này sẽ bảo đảm người chu toàn."

Nhìn vòng ngọc trong tay Triệu Hi Ngôn, hình thù đặc biệt không giống đồ vật trong cung, Tấn Dương cự tuyệt nói

"Đây là Yến vương phi cho ngươi để hộ thân, làm sao có thể dễ dàng đưa cho ta, nếu như Yến vương phi biết được, nhất định nàng sẽ không vui."

Triệu Hi Ngôn lắc đầu, ấn ngọc vào tay Tấn Dương nói: "Mẫu thân vui vẻ nhất chính là ta có thể bình an trở lại bên cạnh nàng, công chúa hãy nhớ đem theo bên người, thế cuộc sau này, ta đoán khôgn được.

Thế sự biến hoá khôn lường, mọi việc đều phải làm thật cẩn thận."

"Nghe triều thần trên triều nói, mật thám phương Bắc truyền tin tức, chư hồ đề cử một vị Tân Đại khả hãn, sợ rằng đang thương nghị xuôi nam." Tấn Dương nói

"Phương bắc do phụ thân ngươi trấn thủ, chư hồ nhiều năm yên ắng, bây giờ đột nhiên lại thế, có lẽ những năm gần đây thiên tượng xảy ra cũng có chút liên quan, khâm thiên giám trước đây đã gửi tấu chương, ba năm trước thiên tượng đã bắt đầu kì lạ, tiết trời mùa đông ngày càng lạnh.

Bây giờ trời mới mùa thu đã cảm thấy lạnh của những ngày đông, nếu như là mùa đông trên thảo nguyên làm sao vượt qua được đây."

Triệu Hi Ngôn nhìn y phục dày trên người mình, lúc nói chuyện trên miệng tựa có sương trắng phun ra nàng nói: "Xác thực, thảo nguyên phương bắc mùa đông rất lạnh. Năm trước đột nhiên thời tiết hạ xuống làm chết không ít dê bò, thảo nguyên náo loạn một trận nạn đói, chư hồ rục rịch một số nơi ở biên cảnh mà đánh cướp của bách tính, thật đáng ghét."

"Những năm qua, Yến vương thủ tại Bắc bình cũng chịu không ít khổ cực cùng tức giận?" Tấn Dương hỏi.

Triệu Hi Ngôn gật đầu nói: "Quân báo truyền về, chư hồ mỗi lần tới chỉ mang một ít nhân mã, đánh cướp nhưng cũng không sát sinh, nhưng thế thôi cũng làm phụ vương đủ đau đầu."

Tấn Dương đứng dậy nói "Quốc triều an ổn hơn mười năm nay, bệ hạ nhất định sẽ không muốn chư hồ xuôi nam."

"Nếu như chiến sự giữa Bắc bình cùng triều đình nổi lên, bất kể là phụ vương ta có thắng hay thua đối với Hoàng đế mà nói đều không có bất kỳ chỗ tốt nào." Triệu Hi Ngôn đứng lên theo nói

"Nếu thắng, làm chủ, lật đổ giang sơn của bệ hạ, nhưng địch xuôi nam, phụ thân không thắng nổi, mất đi trường thành này, hết thảy triều đình lấy cái gì thủ đây.

Cho tới hiện tại phụ thân ta như chiến thần tồn tại với Đại minh, nếu như thua trận, lúc đó binh lính hoảng sợ, làm sao chống lại địch được, trung nguyên lại lần nữa bị địch thâu tóm, nước mất nhà tan, quân chết xã tắc cũng chết, tông miếu cũng không còn."


Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hi Ngôn: "Tỷ tỷ thật sự không vì ta mà van cầu?"

Tấn Dương: "Cút!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...