[BHTT] [EDIT] Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương - Cô Hải Thốn Quang
Chương 47
Lòng bàn tay
*
"Dầu thuốc ở đâu?""Trong ngăn kéo."Lâm Tự Thanh để cô đặt mũi chân lên đầu gối mình. Nàng dùng tay vặn mở nắp chai dầu thuốc, lòng bàn tay hơi khép lại, đổ một ít chất lỏng màu nâu vàng vào đó.Khương Mẫn cảm thấy rất khó chịu.Cô vốn dĩ không thích làm phiền người khác, đừng nói đến những chuyện riêng tư thế này.Mới hai phút trôi qua, cô đã bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với nàng.Tuy nhiên, Lâm Tự Thanh không cho cô cơ hội để hối hận.Lâm Tự Thanh cúi đầu, lòng bàn tay trái đỡ lấy mặt trong bắp chân cô, tay phải thoa dầu thuốc lên mắt cá chân bị thương, khẽ nói: "Em sẽ dùng chút sức, có thể sẽ hơi đau.""Không sao đâu." Khương Mẫn thản nhiên, "Chút đau có là gì. Em nhanh lên đi, không còn sớm nữa."Lâm Tự Thanh không nói thêm gì.Nàng chậm rãi miết đều dầu thuốc, tay phải dần tăng lực, lòng bàn tay ấm áp phủ lên chỗ sưng, từng nhịp, từng nhịp, xoa bóp ấn xuống.Khương Mẫn khẽ nhíu mày.Thì ra cái gọi là "hơi đau" lại đau đến mức này, thậm chí còn đau hơn lúc cô vừa bước lên cầu thang khi nãy.Cơ thể cô không kìm được ngả ra sau, các ngón tay theo phản xạ siết chặt ga giường, cố chịu cơn đau, không thốt ra tiếng nào.Lâm Tự Thanh rũ mắt, tập trung và nghiêm túc, một lúc sau ngẩng lên, nhìn thấy mái tóc dài của nàng hơi rối buông xõa trên vai, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt dường như cũng thoáng lên một làn sương mờ.Lâm Tự Thanh khựng tay: "Đau lắm phải không?"Khương Mẫn lạnh giọng thúc giục: "...Nhanh lên đi!"Nhưng giọng gắt gỏng mà cô tưởng là nghiêm khắc lúc này, lại nghe ra càng giống sự trách móc đầy duyên dáng.Lâm Tự Thanh mãi mới rời mắt đi: "...Ừm."Cơn đau dữ dội lúc ban đầu qua đi, Khương Mẫn thở phào, cơ thể căng cứng cũng thả lỏng ra.Ánh mắt cô tự nhiên hướng về Lâm Tự Thanh, nhìn thấy hàng mi dày của nàng khẽ rũ, rợp xuống một vùng bóng mờ nhẹ nhàng.Một đêm xuân yên lặng đến vậy.Các nàng ở riêng trong ngôi nhà nhỏ tại vùng quê, chỉ có nhau. Như thể cách xa mọi ồn ào của trần thế cả mười trượng.Khương Mẫn nhìn nàng, cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay nàng.Lòng bàn tay nàng rất nóng, vì đã xoa bóp lâu.Dưới lòng bàn tay là làn da trắng nõn như sứ.Động tác của Lâm Tự Thanh chậm lại, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay mình, hướng lên là cẳng chân mềm mại, rồi lên trên nữa...Nàng bất ngờ thu hồi tầm mắt."Xong chưa?"Khương Mẫn nghiêng đầu, vành tai ẩn sau làn tóc thoáng ửng đỏ."Gần xong rồi." Lâm Tự Thanh nắm lấy bắp chân cô, nhẹ nhàng đặt xuống mép giường, "Máu bầm hầu như xoa tan rồi, dầu thuốc cũng đã thấm vào."Khương Mẫn gật đầu: "Vất vả cho em rồi. Cảm ơn em.""Không có gì. Tối nay nghỉ ngơi một chút chắc sẽ đỡ hơn. Sáng mai em sẽ xem lại, tùy tình hình mà quyết định có đi bệnh viện huyện hay không.""Đừng làm quá lên như vậy." Khương Mẫn bất lực nói, "Chị không muốn nói với mọi người là vì không muốn làm chậm tiến độ quay. Lần này thời gian của chúng ta rất gấp."Vừa nghe cô nói vậy, sắc mặt Lâm Tự Thanh vốn đã dịu đi lại trở nên nghiêm trọng hơn: "Chị bị thương, đây là làm quá sao?"Khương Mẫn: "Chị..."Lâm Tự Thanh đứng bên cạnh, vừa nãy còn ra mồ hôi, trên đầu mũi cũng lấm tấm những giọt mồ hôi: "Chị nghỉ đi. Em về phòng đây."Nàng vặn chặt nắp chai dầu thuốc, đặt lên bàn, rồi quay người ra ngoài.Khương Mẫn nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ nói thầm: "Tuổi còn trẻ mà tính tình cũng chẳng nhỏ."Quả thật rất to gan, còn dám tỏ thái độ với mình nữa.Nhưng mà... nàng cũng khá biết cách chăm sóc người khác.Chỉ vì chút chần chừ vừa rồi, đã trôi qua bốn, năm mươi phút.Khương Mẫn điều chỉnh lại tư thế, chậm rãi nằm xuống.Bên ngoài cửa sổ, thoang thoảng có tiếng sấm. Vừa mới qua tiết Kinh Trập, sấm xuân đã nổi lên.Bỗng dưng, cô nhớ về một đêm hè nhiều năm trước.Trời tháng bảy, tám, ẩm ướt và oi bức. Đêm ấy mưa nặng hạt, sấm sét vang rền. Cô tỉnh dậy giữa cơn đau dữ dội ở bụng, mò tìm điện thoại trên đầu giường, trước tiên gọi 120 cấp cứu, khoác vội áo khoác, loạng choạng bước ra cửa, dựa vào cửa ngồi xuống.Cơn đau đến quá đột ngột và dữ dội, cô không biết nguyên nhân, lại lo lắng phải mổ cấp cứu cần người thân ký giấy, đành phải gọi điện cho Giang Tuyết Tư.Giang Tuyết Tư nghe máy rất nhanh, vừa nghe giọng cô liền tỉnh táo ngay: "Gì cơ? Cậu bị bệnh à? Tôi không ở Minh Xuyên, tôi sẽ nhờ người đến ngay, cậu đợi nhé, ngay thôi!""Không cần đâu," Khương Mẫn dựa vào cửa, vật lộn đứng dậy, cô phải mở cửa, nếu không chút nữa bác sĩ sẽ không vào được."Không cần cái gì chứ, để tôi nghĩ đã... Tiểu Lâm, Tiểu Lâm đang ở trường, để tôi gọi cho em ấy.""Không được. Bên ngoài mưa to như vậy, em ấy đến không an toàn... Tôi cúp máy đây."Cúp điện thoại, cơn đau khiến mắt cô tối sầm, trán đẫm mồ hôi lạnh.Cuối cùng, khi xe cứu thương đến, cô đã đau đến mức mê man, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện.Bác sĩ ngay lập tức chẩn đoán tình trạng, may mà không nghiêm trọng, chỉ là viêm ruột thừa cấp. Trước tiên, bác sĩ cho cô uống thuốc giảm đau, rồi y tá đến thông báo sẽ tiến hành phẫu thuật ngay trong đêm.Quả nhiên, vì tình trạng khẩn cấp, phải gây mê toàn thân, nên cần người nhà ký giấy đồng ý và đi kèm chăm sóc.Khi cơn đau dữ dội qua đi, Khương Mẫn cảm thấy khá hơn, ít nhất ý thức đã tỉnh táo hơn nhiều, cô đề nghị tự ký giấy.Nhưng y tá không đồng ý.Khương Mẫn vốn không muốn làm phiền người khác.Minh Xuyên rộng lớn như vậy, mà vào lúc này, cô thực sự không có nhiều người sẵn sàng nhờ vả.Cô không có người thân ở đây. Người bạn thân nhất đã về quê. Còn về Ninh Nhu... tính tình cô ấy nhu nhược, Khương Mẫn không muốn làm phiền.Nhưng nếu không có ai đi cùng, ca phẫu thuật sẽ không thể tiến hành.Cô không thể thuyết phục y tá, đang loay hoay nghĩ cách giải quyết thì cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.Cô gái cao gầy đứng ở cửa, tóc và người ướt sũng vì mưa, chiếc áo phông xanh nhạt bị mưa làm ướt nhão, nhỏ từng giọt xuống. Nàng thở hổn hển, từng hơi thở dồn dập, tay nắm chặt một chiếc ô màu tối.Không biết nàng đã chạy bao nhiêu tầng lầu, mà cuối cùng lại tìm thẳng đến phòng bệnh một cách nhanh chóng như vậy.— Chiếc điện thoại của Khương Mẫn để bên cạnh, đã hết pin và tắt nguồn.Lâm Tự Thanh muốn bước vào theo phản xạ, nhưng nhìn áo quần vẫn đang nhỏ nước của mình, nàng sợ sẽ làm ướt bẩn phòng bệnh, nên lại nhịn xuống.May mà y tá tốt bụng, thấy nàng trông tội nghiệp như vậy, vội tìm cho nàng một chiếc khăn bông lớn, còn trêu: "Sao ướt như gà nấu súp vậy, em là người nhà bệnh nhân à?"Cô gái trầm lặng, nhút nhát nhận lấy chiếc khăn, quấn chặt quanh người, không biết trả lời nửa câu sau ra sao, đành bước vào phòng: "Chị Khương Mẫn, chị thế nào rồi?""Không sao, chị đã uống thuốc giảm đau, bị viêm ruột thừa cấp, chút nữa sẽ phẫu thuật."Sắc mặt Khương Mẫn tái nhợt, nhưng vẫn không quên mắng nàng: "Mưa to như vậy, sao em lại từ trường đến đây... nguy hiểm quá, bên ngoài còn đang có sấm sét kìa!"Lâm Tự Thanh quấn chặt khăn bông: "Không sao đâu. Em đã chú ý không đi dưới gốc cây to rồi.""À...." Nàng bước tới một bước, mắt đầy lo lắng, "Khi nào có thể sắp xếp phẫu thuật?"Y tá đưa tờ giấy phẫu thuật cho nàng: "Đây, cái này cần người nhà ký.""Trên tay em có nước, sẽ bị ướt." Lâm Tự Thanh không dám nhận, tìm lý do này để thoái thác.Nàng không phải người nhà của cô, cũng không phải bạn thân.Nàng... có tư cách gì để ký chứ?"Được rồi, tôi để ở đây trước. Các cô bàn xem ký hay không. Tôi sang phòng bên cạnh, chút nữa quay lại."Khương Mẫn nhìn nàng trong bộ dạng lấm lem ấy, thở dài: "Gần bệnh viện có một trung tâm thương mại, giờ đã muộn rồi, cũng không biết còn mở cửa không. Em mặc đồ ướt như vậy, chút nữa sẽ bị cảm mất. Biết đi đâu để mua quần áo đây..."Không chờ Lâm Tự Thanh trả lời, cô lại hỏi: "Còn tiền chứ? Tiền để mua quần áo.""Có tiền, không sao đâu, không cần lo cho em." Lâm Tự Thanh bỗng thấy mắt mình cay cay.Người này... sao đã khó chịu đến thế rồi mà vẫn không quên quan tâm người khác vậy? Sao không thể nghĩ nhiều hơn cho bản thân một chút chứ?"Không cần lo cho chị gì hết, nhanh đi mua quần áo đi... Thôi, không được, giờ muộn thế này cũng chẳng mua được đâu, ra ngoài còn nguy hiểm nữa. Nếu không phiền, em mặc đồ của chị đi, ở bên cạnh đấy."— Lúc làm kiểm tra, y tá đã giúp cô thay đồ bệnh viện.Lâm Tự Thanh đứng yên không động đậy: "Em...""Em cái gì mà em, mau mặc đi.""...Vâng."Nói một tràng dài như vậy, Khương Mẫn cũng mệt. Cô dựa vào đầu giường, cầm sạc do y tá mượn để cắm điện thoại, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cùng tin nhắn từ Giang Tuyết Tư.Lâm Tự Thanh thay xong quần áo của cô rồi quay lại.Nàng vốn cao, áo của Khương Mẫn mặc lên trông hơi ngắn, có phần chật chội một cách lạ thường.Y tá vừa đi kiểm tra xong phòng bên cạnh, hỏi: "Ký giấy chưa?"Khương Mẫn không do dự, đưa tờ giấy phẫu thuật cho Lâm Tự Thanh: "Ký đi.""Em... có thể ký được không?""Yên tâm đi." Khương Mẫn buông một câu an ủi, "Thật sự có chết trên bàn mổ cũng sẽ không trách em đâu."Mắt Lâm Tự Thanh chợt đỏ lên: "Chị không được nói bậy."Mặt Khương Mẫn vẫn tái nhợt, những sợi tóc con bị mồ hôi làm ướt, dính lên trán, nhưng cô vẫn mỉm cười, bất lực nói: "Xin lỗi, chị nói sai rồi."Lâm Tự Thanh mím môi, cầm bút, ký tên mình."Được rồi, chuẩn bị phẫu thuật ngay đi, nếu không khi thuốc giảm đau hết tác dụng, cô sẽ không chịu nổi đâu."Những việc sau đó, Khương Mẫn không còn nhớ rõ.Chỉ nhớ mình được đưa vào phòng phẫu thuật, vừa vào đã bị gây mê toàn thân, ý thức rơi vào trạng thái mơ hồ.Khi cô tỉnh lại, đã hơn năm giờ sáng.Mùa hè, hừng đông đến sớm, lúc này trời đã tờ mờ sáng.Đèn trong phòng bệnh không biết lúc nào đã bị ai tắt, ánh sáng nhạt rơi xuống từ bên cửa sổ.Sau khi dần hồi phục từ cơn mê của thuốc mê, Khương Mẫn lấy lại ý thức, ngón tay cử động, cô nhận ra có một người đang nằm sấp bên giường.Cô gái trầm lặng, không nói gì, ánh mắt trống rỗng như đang mơ màng, nước mắt rơi từng giọt lớn xuống.Không hiểu sao lại buồn đến vậy.Cô hơi cựa mình, giọng khàn khàn: "Lâm Tự Thanh."Lâm Tự Thanh thấy cô tỉnh lại, vội đứng dậy, cúi người nhìn cô: "Sao rồi, có ổn không? Có cần gọi bác sĩ không?""Không cần đâu." Khương Mẫn gắng sức đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên má nàng, "Khóc thảm thế này, người khác nhìn vào còn tưởng chị bị bệnh gì nặng lắm đấy."Lâm Tự Thanh nắm lại tay cô: "...Xin lỗi, em không nên khóc."Nhưng lúc đó, Khương Mẫn vừa ra khỏi phòng mổ, còn mê man do thuốc mê. Nàng ngồi bên giường, thi thoảng đến gần lắng nghe nhịp thở của cô... bỗng nhiên rất sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa.Nếu trên thế gian này không còn người này nữa, nếu nàng không bao giờ gặp lại cô... thì nàng phải làm sao đây..."Em không ngủ cả đêm sao?""Ngủ được một chút rồi.""Vậy thì tốt. Bác sĩ nói thế nào, khi nào chị có thể xuất viện?""Còn vài ngày nữa.""Được rồi. À, tối hôm qua em đến đây bằng cách nào, mưa to như vậy, đêm cũng không có xe đúng không?""Có xe buýt chạy ca đêm, đi một đoạn, rồi chạy, không, rồi lại đi tiếp một đoạn nữa.""Ở đây chỉ có D306 đến thôi nhỉ, nhưng đi bộ từ đó cũng phải ba, bốn cây số đúng không?"Khương Mẫn đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán nàng: "Em đấy, không cần mạng nữa à? Khuya thế này, lại vừa sấm vừa mưa, còn dám một mình đi đường đêm."Lâm Tự Thanh nghe cô càm ràm, tâm trạng vẫn có vẻ khá tốt: "Hôm nay chị muốn ăn gì, em nấu cho. Ký túc xá của em có nồi, dì căn-tin nghỉ hè không quản đâu.""Không cần. Em về trường đi.""Không sao đâu, giờ em đang thực tập, cũng không phải lên lớp. Em ở đây với chị, đợi chị xuất viện rồi em sẽ về.""Thật sự không cần đâu. Chị tự lo được, thuê một hộ lý là được rồi.""Em muốn ở lại đây.""..."Khương Mẫn không thể cãi thắng nàng.Những ngày sau đó, Lâm Tự Thanh suốt ngày ở bệnh viện với cô, ban ngày thì về trường nấu cơm, không ngại chạy tới chạy lui, buổi tối cũng không chịu về, nhất quyết ở lại trông cô qua đêm.Khương Mẫn đuổi nàng về, nàng cũng không đi. Người vốn da mặt mỏng như thế, lần này lại kiên quyết đến lạ, chăm sóc cô chẳng khác nào chăm trẻ con. Mỗi ngày đều hỏi cô muốn ăn gì, gọt vỏ và cắt sẵn hoa quả mang cho cô, giúp cô lau mặt, bầu bạn trò chuyện.Từ nhỏ đến lớn Khương Mẫn chưa từng được ai chăm sóc chu đáo như vậy, nên vô cùng không quen. Mỗi lần từ chối đều bị Lâm Tự Thanh phớt lờ.Lâm Tự Thanh ở bệnh viện ngày đêm bên cạnh cô suốt mấy ngày liền.Cho đến khi cô xuất viện.Tiếng sấm ngoài cửa sổ dần lớn hơn.Mưa rơi tí tách, lách tách.Khương Mẫn thu hồi suy nghĩ từ những ký ức xưa.Rất nhiều năm trôi qua, cô gái từng úp mặt khóc bên giường bệnh của cô khi ấy nay đã trưởng thành, cũng đã độc lập.Cô chợt nhớ lại dáng vẻ Lâm Tự Thanh khi nãy, cố chấp nắm chặt lấy mắt cá chân cô, khiến cô hoàn toàn không thể giật ra. Và cả ánh mắt ấy, đôi mắt đen láy đầy kiên định, ẩn chứa một sự áp đảo và cố chấp khó hiểu....Thật sự là thua nàng rồi.Khương Mẫn lắng nghe tiếng mưa, dần chìm vào giấc ngủ.*Một đêm xuân, mưa rả rích.Sáng sớm, trong không khí phảng phất mùi đất ẩm."Hả? Đàn chị bị trật chân à, sao hôm qua không nghe chị ấy nói gì?!""Chị ấy không nói, chẳng phải rất bình thường sao."Lâm Tự Thanh nhàn nhạt đáp một câu.Khương Mẫn vốn luôn là người như vậy, lúc khó chịu sẽ tuyệt đối tự chịu đựng, không bao giờ muốn nói cho người khác biết, chứ đừng nói đến việc nhờ ai giúp đỡ."Phải phê bình chị ấy mới được." Mễ Duy chống nạnh, "Làm vậy là không đúng!"Lâm Tự Thanh không đáp lời.Bữa sáng đã nấu xong, nàng tháo tạp dề, rửa tay: "Tôi lên lầu xem chị ấy thế nào."Đứng ngoài cửa phòng Khương Mẫn, Lâm Tự Thanh hít sâu, chuẩn bị gõ cửa.Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.Khương Mẫn thấy nàng: "Có chuyện gì sao?""Chân chị đỡ hơn chưa?""Đỡ nhiều rồi.""Để em xem xem."
"Không cần." Khương Mẫn vội nói, "Thật sự không cần."Lâm Tự Thanh không chịu nhượng bộ: "Hôm qua chị cũng nói không sao, kết quả tối về mắt cá lại sưng lên như thế.""Lần này thật sự không lừa em." Khương Mẫn quay mặt sang chỗ khác, "Em... em xoa bóp rất giỏi, tối qua đỡ hơn nhiều rồi.""Thật sao..."Lâm Tự Thanh khẽ mím môi khi nhớ lại cảm giác dưới lòng bàn tay mình tối qua."Hôm nay chỉ đến nhà Từ Dao thôi, cũng không phải đi xa. Không sao đâu, chị sẽ không cố sức. Em yên tâm."
"Vậy nói rồi nhé, chị không được đi xa như thế."
"Ừm, xuống nhà thôi."Đi đến đầu cầu thang, Lâm Tự Thanh đưa tay về phía cô: "Xuống cầu thang là tốn sức nhất. Em đỡ chị."Khương Mẫn nhìn bàn tay trắng trẻo của nàng.Cô lờ mờ nhớ lại hơi ấm trong lòng bàn tay ấy tối qua.Cô vén tóc ra sau tai, không muốn vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi với nàng nữa, khẽ ừ một tiếng rồi đặt tay mình lên.Lâm Tự Thanh khẽ nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay rũ xuống lòng bàn tay cô.Khương Mẫn theo phản xạ siết chặt những ngón tay ấy.Tự nhiên mà siết lại bàn tay nàng.Mười ngón đan chặt. ---— Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.