[BHTT] [EDIT] Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương - Cô Hải Thốn Quang

Chương 45



Ôm em

*

Đêm xuân yên ắng.

Trong bóng tối, vì không nhìn thấy nên thính giác và xúc giác của con người sẽ được phóng đại vô hạn.

Khương Mẫn có thể nghe thấy tiếng thở của Lâm Tự Thanh, rất nhẹ, rất khẽ.

Cô có thể cảm nhận được Lâm Tự Thanh đang ôm chặt lấy mình, cánh tay mảnh mai ấy lại mạnh mẽ đến vậy.

Vừa rồi, cô gần như lao thẳng cả người về phía trước, Lâm Tự Thanh đối diện ôm chầm lấy cô, lại còn ôm chặt đến thế. Cô có thể cảm nhận được những đường cong lên xuống thuộc về cơ thể nữ giới...

Áp sát khít khao, mềm mại chạm vào nhau.

"...Chị tự đi được rồi."

"Vừa rồi chị ngã vào đâu, có đi được không?"

Lâm Tự Thanh nới lỏng vòng tay, nhưng một tay vẫn ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.

"Được..."

Khương Mẫn nắm chặt lấy áo ngủ, cố nén cơn đau, bước lên một bước, rồi lại loạng choạng thêm một chút.

Lâm Tự Thanh vội đỡ lấy cô: "Đừng cố gượng nữa, chút nữa mà lại ngã thì ngày mai còn làm việc được không?"

Thấy nàng dùng công việc để thuyết phục mình, Khương Mẫn không nói gì được nữa.

"Được rồi, em bế chị về nhé."

"...Nói nhảm gì đó, em làm sao bế nổi chị."

"Tất nhiên là em bế được." Lâm Tự Thanh trầm giọng, "À, em sắp bế rồi. Chị cẩn thận một chút"

"Cẩn thận gì cơ?"

Khương Mẫn còn chưa kịp phản ứng, cả người cô bỗng nhiên bị bế ngang lên, hai chân lơ lửng giữa không trung. Cô phản xạ ôm chặt lấy vai và cổ Lâm Tự Thanh, như chủ động tựa vào: "Em sao vậy, nói bế là bế luôn à?"

"Em đã nói với chị là phải cẩn thận mà..."

Bế cũng đã bế rồi. Khương Mẫn không nói gì thêm nữa.

Chỉ là cô vốn là người rất mạnh mẽ, lần đầu tiên bị người khác bế như thế... Cô cảm thấy rất không quen, gò má chợt ửng đỏ nhẹ.

Ánh trăng trong vắt, rót xuống như suối.

Nhờ ánh trăng ấy, Lâm Tự Thanh bước về phía trước.

"Em vẫn chưa nhặt điện thoại."

"Ừm... chút nữa sẽ lấy, giờ vẫn nhìn thấy mà."

Khương Mẫn nhẹ giọng nói: "Ừm, phòng chị có một cái thùng và mấy thứ khác đặt trên sàn. Em cẩn thận đấy, đừng đá phải nhé."

Lâm Tự Thanh cảm nhận được hơi thở như hương lan thổi bên tai của người phụ nữ trong lòng, tim càng đập nhanh hơn, giọng cũng có phần khàn khàn: "... Ừm, em biết rồi."

Lâm Tự Thanh đá mở cửa phòng, bước từng bước chậm rãi, tránh chiếc vali và đồ đạc trên sàn, rồi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt người xuống.

Mái tóc đen dài của nàng buông xõa, rủ xuống theo động tác cúi xuống, không hiểu sao lại bị cúc áo ngủ của Khương Mẫn móc vào, vô thức rít lên một tiếng.

"Không sao chứ?" Khương Mẫn thả tay đang ôm nàng ra, lần tìm trong bóng tối, "Có phải cúc áo móc vào tóc em rồi không?"

"Không sao." Lâm Tự Thanh nén đau, không vội đứng dậy, giữ nguyên tư thế đó. Trong bóng tối mờ ảo, nàng nhìn thấy sống mũi cao thanh của người phụ nữ ấy, rồi nhìn xuống... là đôi môi đầy đặn, quyến rũ.

Cả hai gần nhau quá.

Chỉ cần cúi đầu...

Trái tim nàng đập mạnh đến mức như muốn bỏ chạy khỏi lồng ngực.

"Xong rồi." Cuối cùng Khương Mẫn cũng gỡ được tóc cho nàng, thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt nhận ra... đôi tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ ấy vẫn ôm chặt lấy eo cô.

Hơi thở của họ gần nhau đến thế, hơi ấm cháy bỏng phả lên má đối phương.

Cô có thể ngửi thấy một chút hương chanh nhè nhẹ, lẫn theo chút hơi ẩm, rất tươi mát, giống hệt mùi cô vừa ngửi thấy trong phòng tắm.

Đêm xuân vẫn yên tĩnh.

Gió đêm xuyên qua kẽ cửa sổ cũ kỹ, mát mẻ và dịu dàng.

Cả thế giới yên tĩnh đến mức như chỉ còn lại hai người họ. Chỉ có hơi thở và nhịp tim của nhau.

"Xong rồi," Cô nói lại một lần nữa, "Em có thể buông chị ra được rồi."

Cô thường nói rất nhanh, rất mạnh mẽ, nhưng lúc này lại hiếm hoi hạ giọng chậm lại, bất tri bất giác mang theo chút âm điệu mềm mại và dịu dàng đặc trưng của người miền Nam.

"...À, vâng."

Cuối cùng Lâm Tự Thanh cũng phản ứng lại, chậm rãi rút tay về, rồi hỏi: "Vừa nãy chị ngã vào đâu rồi?"

"Bị trẹo chân một chút."

"Sao rồi, để em xem thử nhé?"

"Không cần đâu." Khương Mẫn kéo chăn lên, ôm chặt lấy mình, sao cô có thể để nàng xem chân mình cơ chứ.

"Em nhớ trên xe có chuẩn bị một hộp thuốc sơ cứu, để em xem có miếng dán giảm đau không."

"... Cũng được."

Lâm Tự Thanh nương theo ánh trăng, bước ra ngoài.

Khương Mẫn nghe tiếng động bên ngoài, có lẽ là đã nhặt được điện thoại, rồi đang mò mẫm xuống cầu thang.

Cô cũng đã lấy được điện thoại của mình, nhìn thấy tin nhắn của Mễ Duy trong nhóm.

Nói là cô ấy dùng máy sấy để sấy tóc, có thể do công suất quá lớn, đường điện trong nhà lại cũ nên cháy mất.

Hoá ra không phải cúp điện.

Đường điện hỏng rồi, xem ra tối nay sẽ không có điện.

May mà... đồ đạc cũng đã dọn, cũng đã tắm rửa xong.

Cô nằm im không động đậy, cảm nhận cơn đau từng đợt dồn dập từ mắt cá chân.

Bây giờ mắt cá chân không còn chịu lực nữa, không đau như lúc trước, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, cửa ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Em tìm được miếng dán giảm đau rồi."

"À, tốt rồi. Cảm ơn nhé."

Lâm Tự Thanh đẩy cửa bước vào, lần này nàng bật đèn pin trên điện thoại, chiếu vào đống đồ lộn xộn trên sàn, rồi vòng đến bên giường.

"Chị tự dán được rồi." Khương Mẫn ra hiệu cho nàng đặt miếng dán lên bàn cạnh giường.

"Chị, làm được không?"

"Chị đâu có ngã vào tay mà không được?"

"Thế thì được rồi. Em bật đèn pin cho chị nhé?"

"Không cần đâu, chị tự dùng điện thoại chiếu là được rồi. Đã muộn thế này, phiền em rồi. Không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em nữa, về phòng sớm đi."

Khương Mẫn nói liền hai câu, ngấm ngầm gửi đi lời tiễn khách đầy nhẹ nhàng.

Lâm Tự Thanh không cố nài nữa: "Vậy em về trước. Nếu chị thấy không thoải mái, ban đêm cứ gọi em bất cứ lúc nào. Em sẽ tắt chế độ im lặng của điện thoại."

"Ừm." Khương Mẫn cười mắng một câu, "Tuổi còn trẻ mà miệng lắm lời thế, cứ lải nhải mãi. Chị đâu phải trẻ con, em lo cái gì chứ, mau đi ngủ đi."

"Đúng rồi, chuyện này em không được kể với ai nhé."

"Không nói với Mễ Duy và những người khác sao?"

"Không nói."

"Nhưng mà..."

"Chị đã nói không nói là không nói, em đừng nhiều chuyện nữa. Mau về nghỉ đi."

Cô cứ thế đuổi Lâm Tự Thanh đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, cô nghỉ một chút rồi chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy.

Cô đặt điện thoại đứng tựa bên cạnh, tận dụng chút ánh sáng đó, liếc nhìn chỗ mắt cá bị trẹo, hình như cũng không nhìn rõ được gì.

Cô xé miếng dán giảm đau rồi dán lên, mùi bạc hà mát lạnh lan tỏa, làm dịu bớt cảm giác đau.

Khi nằm xuống lần nữa, Khương Mẫn liếc nhìn đồng hồ.

Đã đến lúc phải ngủ rồi.

Nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ.

Không rõ là do cảm giác khác thường ở mắt cá chân hay vì vài lần vất vả vừa rồi khiến cô tỉnh táo, dù sao thì cô cũng không thể ngủ được.

Cô đưa tay chạm lên má mình.

Có chút nóng.

"Lâm Tự Thanh," Ba chữ ấy vô thức trượt ra giữa môi răng, Khương Mẫn cũng giật mình, rồi mỉm cười, "Sao lại nhớ đến em ấy nhỉ?"

Thôi. Chẳng có gì để nghĩ nhiều, chỉ là một chút ngoài ý muốn mà thôi.

Suy nghĩ miên man không phải kiểu của cô. Cô vốn là người quyết đoán, nhanh gọn, không thích phí thời gian để bận tâm những chuyện ngoài luồng.

Cô điều chỉnh hơi thở, để đầu óc trống rỗng, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến.

*

"Chào buổi sáng, chị Tiểu Lâm, chị dậy sớm quá ha." Mễ Duy vừa ngáp vừa bước đến, "Chị định nấu bữa sáng hả?"

"Ừ, đúng vậy." Lâm Tự Thanh đang nhào bột, vẫn giữ thói quen ít nói.

"Chị mua bột mì ở đâu thế?"

"Cửa hàng tạp hóa đầu làng."

"Còn trứng thì sao?"

"Bà Trần mang đến, đưa tiền bà cũng không lấy."

"Chị định làm gì thế?"

"Bánh trứng rán."

"Em thật sự nể chị đó." Mễ Duy quay quanh nàng mấy vòng, "Em vốn chỉ định nấu mì ăn liền thôi."

Trước khi vào làng, Khương Mẫn đã nghĩ đến việc ăn uống, nên ở huyện họ đã chất đầy gần nửa xe hàng tiếp tế. Tuy nhiên phần lớn là đồ ăn nhanh, vị không được ngon cho lắm.

"Em đợi một chút."

"Không sao, không vội đâu, có cần em giúp gì không?"

"Không cần, em ra bên cạnh nghỉ đi."

Lâm Tự Thanh buông tay, ngẩng đầu cười với cô ấy.

"Hôm nay tâm trạng chị tốt thật đấy, chị Tiểu Lâm."

"... Hửm, có sao?"

Ánh mắt Lâm Tự Thanh khẽ động, rồi lại tiếp tục nhìn vào đống bột trong chậu inox.

"Đúng rồi, đường dây điện hỏng rồi, sáng nay chị gặp bà, chị có nói với bà không?"

"Không... tôi quên mất."

"Vậy em sẽ đi hỏi bà xem trong làng có thợ điện không. Tối qua thật sự xin lỗi nhé, em mà không dùng máy sấy tóc thì đã không như vậy rồi. À, đàn chị đã dậy chưa?"

"Không biết. Có lẽ vẫn chưa dậy."

Nghe Mễ Duy nhắc đến Khương Mẫn, Lâm Tự Thanh ngừng tay, cắn môi dưới rồi lại buông ra: "Em, em định đi gọi chị ấy à?"

"Không, để chị ấy ngủ thêm chút nữa đi. Chị Du Huỷ cũng chưa dậy. Em sẽ đi tìm thợ điện trước, điện thoại mọi người cũng sắp hết pin rồi."

"Cũng được. Vậy tôi sẽ chờ mọi người dậy, khi em về sẽ lại làm bánh rán."

"Được, được, được," Mễ Duy gật đầu rất nhiệt tình, "Chị Tiểu Lâm, chị chính là người nuôi sống em đấy, từ nay về sau em sẽ lăn lộn cùng chị."

Lâm Tự Thanh mỉm cười, đã quen với tính cách như vậy của cô ấy từ lâu.

Khi Mễ Duy ra ngoài, những người khác cũng lần lượt thức dậy.

Du Huỷ cũng thắc mắc như Mễ Duy, hỏi về nguồn gốc của bột mì và trứng, cuối cùng chỉ biết thở dài khen ngợi: "Khương Mẫn đúng là nhặt được báu vật rồi."

"Tôi tự nộp hồ sơ mà." Lâm Tự Thanh cúi đầu, tóc rủ xuống, "Sao lại thành chuyện chị ấy nhặt được..."

Trước đây Du Huỷ đã nghe Khương Mẫn nói về chuyện tài trợ, nhưng vì giữ thể diện cho nàng nên giả vờ không biết. Hiện tại nhìn dáng vẻ này của nàng, cô ấy thầm nghĩ: "Được rồi, nhóc con, em cứ giả vờ đi."

"Thợ điện đến rồi." Mễ Duy dẫn mọi người lại, "Chờ chút, lên tầng trên tắt cầu dao tổng đã, ở trong phòng của đàn chị đấy."

Du Huỷ đẩy nhẹ Lâm Tự Thanh: "Em đi xem chị ấy dậy chưa đi."

Lâm Tự Thanh: "...À, được."

Nàng cũng quên tháo chiếc tạp dề, vội vàng bước ra ngoài, lên tầng hai và gõ cửa.

Vừa gõ một cái, cửa phòng chưa đóng kín đã kêu lên tiếng "kẽo kẹt" rồi hé mở.

Khương Mẫn đang chải tóc trước gương, nghe tiếng động liền quay lại nhìn nàng, "Sao vậy?"

"Thợ điện đến sửa đường dây, cầu dao tổng ở trong phòng chị." Lâm Tự Thanh đứng ở cửa, không bước vào, "Chị... chị vẫn ổn chứ?"

"Không sao... dán miếng dán suốt cả đêm cũng đỡ hơn nhiều rồi."

Thật ra cô đã dậy từ lâu.

Điều đầu tiên cô làm sau khi dậy là kiểm tra mắt cá chân, rồi lại thấy tình trạng còn tệ hơn cô tưởng, với một mảng bầm tím lớn.

Cô xoa bóp rất lâu, rồi mới chịu đau để mang giày tất.

Hôm nay còn có lịch quay phim, cô không thể vì vài vết thương nhỏ mà làm chậm tiến độ công việc cả đội.

Lâm Tự Thanh nhìn cô đầy nghi ngờ: "Thật sự không sao chứ?"

"Đã nói không sao là không sao, em thật sự đừng kể với họ, kẻo họ lại lo lắng." Khương Mẫn buộc tóc lại, hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần rồi mới chầm chậm đứng dậy, bước ra ngoài.

"Được rồi, vậy lúc xuống cầu thang chị nhớ cẩn thận chút."

"Ừm, mọi người đều dậy rồi à?"

"Dậy rồi, chờ chị xuống chúng ta cùng ăn sáng."

"Em nấu sao?"

Lâm Tự Thanh nói với giọng thờ ơ: "Làm đại chút thôi."

Khương Mẫn nhớ lại mấy lần Từ Dao đùa ngày hôm qua: "Em mà giỏi thế nữa, người ta lại đến tìm chị xin em về đấy."

"Vậy chị, có cho không?"

Khương Mẫn đùa: "Thế chị làm sao nỡ cho chứ."

Nghe được câu trả lời đó của cô, Lâm Tự Thanh có vẻ rất hài lòng, gật gật đầu.

Khương Mẫn khẽ ghi lại nét biểu cảm nhỏ ấy trong lòng.

Người này... lớn vậy rồi mà sao vẫn như đứa trẻ, dễ hài lòng đến thế nhỉ.

Đợi Khương Mẫn xuống tầng dưới, Lâm Tự Thanh mới chính thức bắt đầu làm bánh rán.

Chẳng bao lâu sau, mùi thơm của bánh trứng rán lan tỏa, tràn ngập khắp căn nhà.

Mễ Duy cắn một miếng bánh, mềm dẻo, mặn mà thơm ngon: "Ngon đến mức em muốn rơi nước mắt luôn rồi. Ôi trời ơi, chị Tiểu Lâm, có chị ở đây thật hạnh phúc quá đi mất."

Mọi người cũng ăn đầy ngon lành, hết sạch đống bánh trứng rán trong chốc lát.

Ăn xong, họ cùng nhau dọn dẹp chiến trường trong bếp.

Trong sân vườn, ánh nắng đã xuất hiện.

Khương Mẫn ngồi trong sân, nói với Lâm Tự Thanh: "Nếu tiếp tục thế này, em mà cứ thế thì chắc sẽ thu phục hết người của chị mất thôi."

Lâm Tự Thanh rót nước cho cô: "Vậy chị thu phục em đi."

Khương Mẫn hiếm khi thấy nàng nói đùa như vậy, cũng hưởng ứng theo: "Vậy em muốn chị 'thu phục' em kiểu gì đây?"

Lâm Tự Thanh nhìn cô: "Em có thể đưa ra yêu cầu được không?"

"Được." Khương Mẫn đáp rất thoải mái.

Lâm Tự Thanh nhìn gương mặt trắng trẻo, dịu dàng của cô, đầy sáng sủa và xinh đẹp, rồi lại vô thức mím môi, ép bản thân thu ánh mắt lại: "Em, em phải suy nghĩ đã."

"Được chứ. Không thành vấn đề."

Khương Mẫn không quá để tâm chuyện này. Cô vẫn chưa hiểu rõ Lâm Tự Thanh, nhưng biết nàng là người dễ hài lòng nhất.

"Tiểu Khương ơi, đã ăn sáng chưa?"

"Bà ơi, chào bà, cháu đã ăn rồi. Sáng nay Tiểu Lâm nói bà lại gửi trứng đến, khách sáo quá ạ!"

"Không có gì không có gì." Bà Trần dắt tay cô cháu gái nhỏ, "Đây, đây là cục vàng nhà tôi, Trần Thần, hôm nay là thứ bảy, nó ở nhà. Còn mấy cô bé khác, hơi ngại nên đang ở phía sau."

Cô bé tỏ ra rất e thẹn, đôi mắt đen láy liếc nhìn quanh, rồi lùi lại hai bước.

Khương Mẫn cố nén cơn đau ở mắt cá chân, khom người xuống, nhìn thẳng vào cô bé, nở nụ cười ấm áp và thân thiện: "Được rồi, Thần Thần, sáng nay chúng ta cùng làm bài tập nhé."

Cô bé rụt rè gật đầu: "Cảm ơn chị."

Khương Mẫn đứng dậy, đưa ngón tay cho cô bé, cô bé ngay lập tức nắm lấy, có vẻ rất thích cô.

Du Huỷ và Mễ Duy làm xong việc ra ngoài, thấy bên ngoài vẫn còn vài cô bé nhỏ nhắn yên lặng, bèn kéo các em lại gần.

Khương Mẫn phân công nhiệm vụ cho mọi người.

Tối qua, Từ Dao đã nói rằng sáng nay cô ấy dậy muộn, tốt nhất là đợi sau 10 giờ rưỡi mới tìm cô ấy. Giờ mới 9 giờ, thời gian vẫn còn nhiều.

Khương Mẫn để mấy đồng nghiệp nam ra ngoài đi thực địa chụp cảnh, còn lại bốn người họ, vừa đúng số với bốn cô bé.

Trần Trần học lớp một, còn có hai đứa trẻ lớp hai và một đứa lớp ba.

Từ nhỏ Mễ Duy đã là đầu lĩnh của bọn trẻ, ôm trọn hai cô bé lớp hai, còn đứa lớn tuổi nhất thì giao cho Du Hủy.

Khương Mẫn nắm tay Trần Thần, dạy cô bé trong sân.

Lâm Tự Thanh rảnh rỗi: "Còn em thì sao?"

"Em nghỉ một lúc đi, hoặc ra ngoài dạo một vòng." Khương Mẫn nhìn vào sách giáo khoa của cô bé, không ngẩng đầu lên, "Sáng nay dậy sớm nấu ăn, hôm qua cũng vậy, em là người vất vả nhất. Nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Lâm Tự Thanh ngồi cạnh cô, không chịu nhúc nhích.

Khương Mẫn cũng không quản nàng nữa.

Muốn ngồi thì cứ ngồi thôi.

Lâm Tự Thanh không nói thêm gì, cứ thế nhìn Khương Mẫn dạy trẻ con, dạy cả pinyin lẫn toán. Khi trả lời đúng thì khen, còn khẽ xoa nhẹ tóc.

Đó là sự dịu dàng và kiên nhẫn mà nàng chưa từng thấy.

"Trần Trần giỏi quá, vậy chúng ta xem câu tiếp theo nhé."

"Bài toán ở đây, 8 + 15 bằng bao nhiêu? Có cần nhớ 1 không?"

Cô bé ban đầu còn rất ngại ngùng, nhưng chẳng bao lâu đã thân thiết với Khương Mẫn, khẽ gọi một tiếng "chị", mỗi khi trả lời đúng, gương mặt nhỏ ấy tràn đầy nụ cười kiêu hãnh.

Lâm Tự Thanh rót một tách trà, nhấp từng ngụm nhỏ.

"Được rồi, chỗ này cũng đúng nữa. Còn gì không?"

"Không còn ạ!"

"Ừm," Khương Mẫn xoa đầu cô bé, "Vậy chúng ta nghỉ một lúc đã, chút nữa sẽ đọc thuộc lòng bài thơ cổ, có được không?"

"Vâng ạ vâng ạ, em về nhà lấy sách tiếng Trung." Cô bé gật đầu thật mạnh, lao tới ôm chầm lấy cô, "Cảm ơn chị! Chị tốt quá!"

Ngay khoảnh khắc cô bé ôm lấy, các ngón tay của Lâm Tự Thanh đang đặt trên tách trà bỗng siết chặt lại.

Khương Mẫn ôm lại cô bé trong lòng, rồi mỉm cười nói thêm hai câu.

Đợi đến khi cô bé tung tăng chạy đi, Khương Mẫn mới để ý đến vẻ mặt của Lâm Tự Thanh.

Có vẻ như không được vui lắm.

"Sao vậy?"

"... Không có gì."

Khương Mẫn không mấy tin: "Thật chứ?"

Lâm Tự Thanh quay đầu sang chỗ khác, có chút hờn dỗi: "Chỉ là em chợt nhớ... lúc nhỏ, chị chưa từng, chưa từng ôm em."

Câu nói ấy thốt ra, ngắt quãng vài lần, thật sự khó để mở miệng.

Nhưng nàng vẫn nói ra. Có lẽ là vì tối qua... tối qua hai người đã ở gần nhau đến thế.

Khương Mẫn bị nàng chọc cười: "Chuyện đó là bao nhiêu năm trước rồi? Hơn nữa, lúc chị quen em thì em đã học cấp hai rồi, cao như cây đậu đũa, chỉ thấp hơn chị một chút, tay chân lại dài loằng ngoằng. Chị ôm em chẳng phải rất kỳ sao?"

Người này, chẳng lẽ lại là một hũ giấm sao?

Chuyện cũ bao nhiêu năm trước rồi, sao còn lôi ra nói?

Lâm Tự Thanh ngoảnh lại, nhìn cô đăm đăm, không nói thêm lời nào.

Đôi mắt đen láy trong veo, thấp thoáng ánh lên vẻ ấm ức.

Khương Mẫn vốn là kiểu người thích ăn mềm không ăn cứng, thấy nàng như vậy cũng chẳng biết phải dỗ thế nào, lập tức nói theo bản năng: "Chẳng phải tối qua đã ôm rồi sao?"

Hàng mi của Lâm Tự Thanh khẽ run lên, tựa cánh bướm, trong ánh mắt dần hiện lên thứ cảm xúc mà nàng không sao hiểu được.

Ánh mắt sâu thẳm, kiên định và nóng bỏng.

Buột miệng nói ra câu ấy, Khương Mẫn chợt nhận ra và bắt đầu thấy không được tự nhiên.

Cô chợt nhớ đến cái ôm trong bóng tối. Sức nóng khi cơ thể kề sát, hơi thở hòa vào nhau. Vòng tay gầy gò nhưng rắn rỏi siết chặt lấy eo cô.

Hơi nóng lan dần từ vành tai lên.

---
Nhờ mấy bà chịu khó bấm lại mấy chương đầu bấm vote giùm tui nha ❤️❤️❤️

- Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...