[BHTT-EDIT] Nam Đảo Không Còn Thấy Gió Xưa - Lâm Tử Chu

Chương 6: Bạn sẽ vì điều gì mà yêu một người?



Kỳ nghỉ dài kết thúc, bảy ngày liền lên lớp, tiết đầu tiên bắt đầu lúc tám giờ sáng. Thầy giáo cười cười, hỏi các bạn học sinh nghỉ lễ có vui không, giây sau liền thay đổi sắc mặt, một tiếng ra lệnh, tất cả học sinh cất hết sách vở trên bàn vào ngăn kéo, bài thi được chuyền từ trên xuống dưới. Toàn bộ khối lớp 10 đột xuất làm bài thi tháng, hai ngày thi đủ chín môn. Đây là một truyền thống đáng sợ đã có từ lâu đời của trường Trung học Đảo. Tháng nào đột xuất kiểm tra, đến lượt khối nào, tất cả đều không hề có dấu hiệu báo trước. Các học sinh ưu tú, để giữ vững vị trí bất bại trên bảng thành tích, chỉ có thể luôn duy trì trạng thái sẵn sàng. Chỉ dựa vào trí thông minh vặt kiểu học vẹt phút chót thì không thể nào đứng đầu ở ngôi trường này.

Phương Tế ôm mấy chồng bài thi dày cộp vào nhà, tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng tắm. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ trên tường, sáu giờ tối, cô ấy không nhớ Ngu Nhất có thói quen dùng phòng tắm vào giờ này.

Căn nhà cũng như hầu hết các ký túc xá dành cho nhân viên, trang trí đơn giản, sàn gạch men trắng, cửa sổ lùa khung nhôm. Cô ấy đã ở đây từ khi vào làm, cũng được hai ba năm rồi. Căn hộ hai phòng ngủ, phòng còn lại vẫn luôn bỏ trống, cho đến tận học kỳ mới, có người không gõ cửa đã tra chìa khóa vào mở. Cô ất nhìn, à, là cô giáo tiếng Anh được học sinh yêu quý nhất, nghe nói bằng tuổi cô ấy, rất xinh đẹp. Chẳng mấy chốc, phòng khách vốn chỉ có bàn ăn và tủ đựng đồ đã có thêm sofa, rồi lại thêm cả thảm trải sàn, khiến cô ấy mấy lần mở cửa đều phải ngẩng người nửa giây, nghi ngờ mình đi nhầm nhà.

Cô ấy về phòng thay đồ, đánh lớp nền trang điểm. Ngu Nhất từ phòng tắm bước ra, cô nghe thấy tiếng dép lê nhựa của cô ấy. "Cô Phương, sao bài thi của cô lại nhiều hơn của tôi thế này?"

Ai bảo sinh học là môn phụ, không giống như tiếng Anh, mỗi giáo viên chỉ dạy hai lớp. "Tôi có bốn lớp, thầy Lưu trong tổ gần đây sức khỏe không tốt, tôi chấm giúp thầy một nửa."

"Cô chấm sáu lớp? Thứ tư đã phải có bảng xếp hạng rồi, cô làm xuể không?" Ngu Nhất ghé sát vào cửa phòng ngủ của cô, quấn một chiếc áo choàng tắm, đối diện với cô trong tấm gương bàn trang điểm. "Cô trang điểm à?" Cô ấy đã tháo kính ra, không nhìn rõ mặt Ngu Nhất, chỉ cảm thấy người trong gương tỏa ra hơi ẩm mờ ảo, khiến tấm gương như sắp phủ một lớp sương. Cũng có thể, đó chỉ là hơi nước thoát ra sau khi cửa phòng tắm được mở. Ngu Nhất nói: "Đẹp lắm. Cô ra ngoài à?"

"Ừm."

"Đi đâu thế? Có hẹn hò à? Với bạn trai sao?"

Người giỏi làm phiền người khác, đương nhiên cũng chẳng có cảm giác về ranh giới, những chủ đề riêng tư cứ thế buột miệng hỏi một cách nhẹ nhàng. Trong mắt Phương Tế, những người như vậy thường có ý thức về bản thân rất mạnh, nhưng không khiến người khác khó chịu. "Có hẹn, đến thành phố một chuyến."

"Vậy cô đợi tôi, tôi cũng về thành phố, tiện đường đưa cô đi. Cô đi đâu?" Không đợi cô trả lời, cô ấy đã quay người chạy về phòng mình. "Tôi nhanh lắm, chỉ 10 phút thôi."

Thực tế là 20 phút. Những người như vậy thường quá tự tin khi dự đoán thời gian.

Nhưng cô ấy không thể không thán phục, kỹ năng trang điểm của Ngu Nhất thật cao siêu, gần như là vẻ đẹp tự nhiên không tì vết. Lớp trang điểm đậm như vậy trên mặt cô ấy cũng không hề lộ vẻ lòe loẹt, dung tục. Cô ấy mặc một chiếc váy hoa theo phong cách cổ điển, nhưng động tác cầm chìa khóa xe lên lại chẳng hề thục nữ chút nào, trong tay kêu một tiếng lanh canh, chùm chìa khóa còn xoay mấy vòng trên ngón tay.
Phương Tế ngồi vào ghế phụ của Ngu Nhất. Cô ấy cố ý mang một chiếc túi lớn hơn một chút để đựng một chồng bài thi tháng. Xe khởi động, "Tôi đến đường Đông Sơn, nếu cô không tiện đường thì qua cầu, tìm một chỗ nào đó dừng là được."

"Tiện đường mà. Đường Đông Sơn đoạn nào?" Ngu Nhất vươn tay điều chỉnh góc gương chiếu hậu, hai người bắt gặp ánh mắt nhau trong gương, Ngu Nhất liền cười với cô ấy.

Quả nhiên, những người như vậy không bao giờ ngại giao tiếp bằng mắt, khác với cô. Cô ấy cho rằng đôi mắt con người ẩn chứa quá nhiều cảm xúc riêng tư, nếu không phải mối quan hệ thân thiết thì không thể nhìn thẳng vào mắt nhau quá lâu, nếu không sẽ bị xem là vượt quá giới hạn.

Cô ấy lấy bài thi ra chấm. "Quán cà phê Bán Đảo." Cô cụp mắt xuống, câu đầu tiên, tế bào là đơn vị cấu trúc và chức năng của cơ thể sống... Có lẽ do học chuyên ngành sinh vật, cô ấy cũng nhìn nhận con người như một sinh vật để quan sát tỉ mỉ.

Ngu Nhất liếc nhìn cây bút đỏ trong tay cô thoăn thoắt. "Đi ăn đồ Tây à? Cà phê Bán Đảo, tôi nhớ nó đã mở ở đường Đông Sơn nhiều năm rồi, lần đầu tiên tôi ăn đồ Tây hồi nhỏ là ở đó đấy."

"Vậy sao? Đây là lần đầu tôi đến."

"Cô là người ở đâu?"

"Chính là hòn đảo này."

"Chính hòn đảo này? Sao không thấy cô về nhà ở? Nhà cô cách trường xa không? Vậy chẳng phải từ nhỏ đến lớn, ngày nào cô cũng được ngắm biển sao?"

"Cũng không xa, đi bộ mười mấy phút." Khi ở cùng những người như vậy, cô áy sẽ chọn vài câu hỏi trong chuỗi câu hỏi lộn xộn để trả lời.

Khi xe chạy lên cây cầu vượt biển, chủ đề của Ngu Nhất cũng rẽ sang một hướng khác. "Tuần này các câu lạc bộ của lũ nhóc phải phỏng vấn tuyển thành viên mới rồi nhỉ? Cô Phương, Đoàn trường năm nay phân cho cô câu lạc bộ nào?" Đèn trang trí trên cây cầu vượt biển lấp lánh, nhưng biển quá tối, tựa như cây cầu này được bắc lơ lửng giữa màn đêm.

"Câu lạc bộ Thư pháp." Cô từng luyện viết chữ cứng vài năm.

"Bí thư Hồng hình như chê tôi rảnh quá, phụ trách câu lạc bộ tiếng Anh còn chưa đủ, lại nhét cho tôi một câu lạc bộ mới, một tòa soạn tạp chí mới thành lập năm ngoái, tên là 'Ngọn Gió Mới Nam Đảo'. Bọn trẻ con này làm gì cũng ra dáng lắm. Biết thế, hồi đó tôi cũng nên đến học ở trường Đảo."

"Sao cô không đến?"

"Còn không phải tại bố mẹ tôi sao, không rời xa tôi được, không cho tôi học nội trú." Lời này nghe có vẻ như một câu đùa mang ý khoe khoang. Trời bắt đầu lất phất mưa, cần gạt nước trên kính chắn gió qua lại, dưới tấm kính có một cặp búp bê Kitty mặc lễ phục. "Cô Phương, tối nay cô có về không? Hay cô có chỗ ở trong thành phố?"

Phương Tế khẽ nhíu mày, cô ấy hiểu lầm rằng Ngu Nhất đang dò hỏi nơi cô ấy đến vào ban đêm hoặc trong lời nói có ý suy đoán khác. Chần chừ một giây chưa đáp, Ngu Nhất đã nhanh chóng nói tiếp: "Ý tôi là, sau bữa tối tôi phải về trường. Nếu cô về thì tôi qua đón. Trời mưa khó bắt xe lắm."

"Mấy giờ cô về?" Cô ấy chấp nhận ý tốt này.

Ngu Nhất đang cầm vô lăng khẽ xoay cổ tay để nhìn đồng hồ. "Bây giờ chưa đến bảy giờ, chắc là trước mười giờ."

"Hơi muộn một chút. Nhưng tôi có thể tìm một nơi nào đó để đợi đi nhờ xe của cô. Đường Đông Sơn có một trung tâm mua sắm miễn thuế phải không?"

"Đúng vậy, trung tâm mua sắm cũ lắm rồi, không biết còn mấy cửa hàng mở cửa. Mười giờ mà muộn à? Hẹn hò ba tiếng đồng hồ, cô ấy không thấy ngắn sao?"

Phương Tế đáp: "Không phải hẹn hò, chỉ là lần đầu gặp mặt thôi."

"Xem mắt à?"

Cô ấy gật đầu. Sau khi anh trai giới thiệu qua điện thoại, hai người chỉ nhắn vài tin chào hỏi sáng trưa nhạt nhẽo, anh kia nói bận việc từ chối mấy lần, nếu từ chối nữa thì có vẻ không lịch sự. Đối phương nói muốn đến trường gặp cô ấy, cô ấy đã từ chối, lần đầu gặp mặt, không nên để anh ta bước vào lãnh địa riêng của mình.

Ngu Nhất ngạc nhiên: "Chuyện này, nghe không giống phong cách của cô. Người nhà giục à?"

"Cũng không hẳn. Là tôi tự quyết định muốn gặp." Nét gạch chéo hay dấu tích dưới ngòi bút của Phương Tế lướt nhanh trên giấy. Cô ất không phải là người dễ dàng đưa ra quyết định vì lời nói của người khác.

"Với mục đích kết hôn?"

"Đương nhiên."

"Tôi tưởng cô không vội kết hôn."

"Tôi không vội. Chỉ là," cô ấy dừng bút, "nếu việc đó đã có sẵn trong danh sách việc cần làm, vậy tại sao không bắt tay vào làm?"

"Cô đang nói đến việc kết hôn?"

"Đúng vậy."

"Có sẵn trong danh sách việc cần làm, ý là, cô cảm thấy kết hôn là một việc bắt buộc phải làm?"

"Có lẽ vậy?"

Đến đây, Ngu Nhất không đưa ra bất kỳ bình luận nào, Phương Tế cũng cảm thấy có thể dừng lại ở đây. Chỉ là đi nhờ xe thôi, cô ấy chưa muốn triển khai một cuộc thảo luận sâu về quan điểm sống của nhau.

Hành trình hai mươi lăm phút kết thúc, xe dừng lại dưới tấm biển hiệu đã cũ của cà phê Bán Đảo. Phương Tế đẩy cửa xe, Ngu Nhất đột nhiên nói: "Cô Phương."

"Hửm?" Cô ấy quay đầu lại.

"Trong con hẻm bên tay phải có một hiệu sách cũ, thú vị hơn trung tâm mua sắm miễn thuế một chút."

Cô ấy đáp lại bằng một nụ cười, "Cảm ơn cô, cô Ngu. Tạm biệt."

Kỳ thi tháng đột xuất khiến Vịnh Nhu căng đầu suốt hai ngày. Cô tức giận vì đã lơ là học tập trong kỳ nghỉ, mỗi môn thi xong đều cảm thấy không được như ý, nộp bài xong thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ không biết mình đã viết tên hay chưa. Lúc ăn cơm kể cho Tiểu Kỳ nghe, Tiểu Kỳ đáp, theo như tớ hiểu về cậu, khả năng đó cơ bản là, xấp xỉ... Không, là hoàn toàn bằng không.

Thi xong chín môn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ ra phải nói cho Tiểu Kỳ biết chuyện đã tìm lại được chiếc mp4, nhưng chuyện này khó nói rõ, muốn nói thì phải bắt đầu từ 50 đồng kẹp trong cuốn sách của Trương Ái Linh và lòng tự trọng đáng xấu hổ của cô. Suy đi nghĩ lại, cô chỉ nói là mình bất cẩn cất nhầm vào tủ đồ ở một bên lớp học cùng với sách vở. Bắt đầu tháng mới, lớp đổi chỗ ngồi, cả lớp tám hàng tám cột, mỗi hai cột là một tổ lớn, bốn tổ di chuyển theo chiều kim đồng hồ, cô từ tổ sát hành lang chuyển vào trong cùng sát tủ đồ, lúc đó mới phát hiện ra.

Mỗi lần nói dối cô đều như vậy, lồng ghép sự việc vào đủ mọi chi tiết hợp tình hợp lý để bản thân không quá chột dạ. Tiểu Kỳ nghe xong hỏi "Thật không?", xem ra có vẻ không tin. Cô liền nói, "Mình nên tìm thấy nó sớm hơn, như vậy, Quang Diệu đã không bị ăn đòn rồi."

"Quang Diệu bị ăn đòn? Chuyện khi nào?" Giọng Tiểu Kỳ trở nên gấp gáp.
"Ừm, thì là..." Giọng cô lại nhỏ đi. Mưu kế nhỏ đã thành công, đáng lẽ cô phải vui mới phải.

150 đồng đã trả lại cho Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ kéo cô đến siêu thị nhỏ, vung tay nói, "Trên kệ hàng này cậu thích gì? Mình mua hết cho cậu." Hai người mua khoai tây chiên vị cà chua và sô cô la Kinder, còn có cả bánh pudding trứng bao bì tiếng Nhật chưa từng thấy. Tan tiết tự học buổi tối, Vịnh Nhu xách đồ về ký túc xá, thấy Tiểu Kỳ đi trước một đoạn xa, cô bỏ lại các bạn cùng phòng đang đi cùng, đuổi theo hỏi, "Hôm nay sao không đi cùng các bạn?"

"Mình về gọi điện cho Quang Diệu, về muộn là phải xếp hàng đó."

"Ồ..." Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Lúc trước trời có mưa, mặt đất vẫn còn ướt, cô cúi đầu nhìn vũng nước đọng. Tiểu Kỳ rút một túi khoai tây chiên từ trong túi đồ ăn vặt cô đang xách, xé toạc ra, tự ăn một miếng, rồi nhét một miếng vào miệng cô. Vị cà chua chua quá, vẫn là vị nguyên bản ngon hơn, cô thầm nghĩ.

Họ về sớm, các cánh cửa trong sân trong của Mai Uyển vẫn còn treo khóa, từng cánh cửa im lìm, duy chỉ có một bóng người im lặng không kém đang dựa vào một cánh cửa. Ánh sáng không tốt lắm, nhưng Phương Vịnh Nhu nhận ra ngay nửa khuôn mặt nghiêng ẩn trong bóng tối kia. Cô muốn giả vờ không thấy, chỉ hận Tiểu Kỳ đã lên tiếng trước: "Ai vậy? Bạn lớp cậu à?" Tiểu Kỳ cất cao giọng, "Bạn học ơi! Không mang chìa khóa à?"

Chu Dư quay mặt lại, gật đầu một cái thật nhẹ. Cứ như thể dùng thêm chút sức nữa sẽ khiến cậu ấy mệt chết vậy.

Tiểu Kỳ nhét túi khoai tây chiên vào lòng Vịnh Nhu, cười toe toét, "Để Vịnh Nhu nhà ta mời cậu vào ký túc xá ngồi chơi, có khoai tây chiên ăn đó." Cô ấy tháo ba lô trên lưng xuống, xách trong tay chạy qua sân trong để mở cửa phòng 103, cứ thế bỏ Vịnh Nhu lại một mình đối mặt với người khó hiểu kia.

Phương Vịnh Nhu không thèm để ý đến Chu Dư nữa, định lấy chìa khóa từ trong ba lô sau lưng ra mở cửa, nhưng một tay xách túi ni lông, một tay ôm túi khoai tây chiên, lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Dư đang nhìn mình, nhất thời luống cuống sột soạt. Giây tiếp theo, túi khoai tây chiên đã mở được cầm lấy, túi ni lông đựng đồ ăn vặt cũng được cầm lấy. Cô rảnh hai tay, quay đầu lại nhìn, Chu Dư mỗi tay cầm một thứ, đứng bên cạnh cô.

Ổ khóa trên cửa phòng 106 được tháo ra treo vào bên trong cửa, vào phòng, cô quăng ba lô xuống cạnh giường, quay người nhận lại túi ni lông từ tay Chu Dư, động tác nhanh đến mức gần như giật lấy. Chu Dư ngẩng người, cô cũng sững sờ, hai người ngượng ngùng nhìn nhau vài giây, cô nhìn túi khoai tây chiên trong lòng Chu Dư: "Cậu ăn không?"

Không ăn thì trả lại đây.

Chu Dự giơ tay còn lại lên, đưa về phía túi khoai tây chiên.

Dừng lại nửa giây, rồi lại hạ xuống.
"Làm gì vậy?"

Chu Dự nói: "Thôi, tay bẩn."

Phương Vịnh Nhu nắm chặt tay.

"Rốt cuộc cậu có chuyện gì?"

Chu Dự quay đầu nhìn về phía phòng 103, "Không phải bảo tôi vào ngồi sao?"
Tiểu Kỳ đã cất ba lô xong, từ phòng 103 đi ra, vẫy tay với họ rồi đi gọi điện thoại công cộng.

"Vậy thì cậu ngồi đi." Phương Vịnh Nhu hất đầu, ra hiệu cho Chu Dự ngồi xuống giường dưới gần cửa. Đó là giường của cô, trải một tấm ga giường hoa nhí màu vàng nhạt hơi quê mùa.

Chu Dự nói: "Không ngồi đâu, chưa thay quần."

Ký túc xá chỉ có ba chiếc giường tầng bằng sắt, và sáu tủ đồ có khóa, ngay cả một chiếc ghế cũng không có. Mọi người sống chung, điều kiện có hạn, nên cũng không quá câu nệ. Giường của Vịnh Nhu, ngày nào cũng có người này ngồi xong rồi người khác lại đến ngồi.

"Vậy cậu đứng ngoài đó và đứng ở đây thì có gì khác nhau?"

Chu Dự suy nghĩ hai giây, "Không có gì khác nhau."

Phương Vịnh Nhu khoanh tay, "Hay là cậu có lời gì muốn nói với tôi?"

"Lời gì?"

Lời gì? Đương nhiên là lời xin lỗi. Ngày tựu trường, cô đã giận dữ giật lấy chiếc mp4 rồi bỏ đi, không nghe cậu ấy giải thích một lời, bây giờ xem ra, cậu ấy cũng không có ý định giải thích.

"... Cậu có thấy làm vậy vui lắm không?" Hoàn toàn giống như những hành vi nhàm chán của mấy cậu con trai học kém ngỗ ngược hồi cấp hai. "Có thể trong mắt cậu đó chỉ là một thứ nhỏ nhặt, giống như một cây bút, có thể đem ra làm trò đùa, nhưng đối với tôi thì không phải vậy."

Không có câu trả lời. Tiếng người trong sân trong ngày càng ồn ào, các cô gái túm năm tụm ba trở về.

"Chu Dư?" Lý Nguyệt và Tâm Điền đi qua cửa phòng 106.

Tâm Điền nói: "Cậu đi nhầm cửa rồi!"
Chu Dự quay đầu lại, "Mình không mang chìa khóa."

"Lại quên à?" Lý Nguyệt nói chuyện như một bậc trưởng bối hay lo lắng. "Tớ xỏ một sợi dây vào chìa khóa cho cậu, cậu đeo lên cổ đi." Cô ấy nhớ ra chuyện khác, dừng lại ngoài cửa, giọng điệu trở nên cứng rắn, "Vịnh Nhu, hôm nay cô Ngu trả lại mp4 cho tớ rồi. Của cậu thì sao? Tìm thấy chưa?"

"Tìm thấy rồi." Phương Vịnh Nhu liếc nhìn khuôn mặt như không có chuyện gì xảy ra của Chu Dư.

"Tìm thấy ở đâu?"

"... Trong tủ đồ ở lớp học, là mình cất nhầm. Chuyện lần trước, xin lỗi cậu."

Lý Nguyệt thở dài, "Thôi, không sao. Cậu cũng bất cẩn quá, mình còn tưởng bị ai đó lấy trộm..."

Chu Dự đột nhiên xen vào: "Cái sô cô la kia ngon lắm."

Nàng đang nói đến thanh Kinder Bueno trong túi ni lông. Vịnh Nhu đành lấy một gói ra, bóc vỏ, một gói có hai thanh, đưa cho Lý Nguyệt một thanh trước. Tâm Điền xua tay nói không cần, có vẻ hơi ngại ngùng. Thanh còn lại, trước mắt bao người, Vịnh Nhu đành phải đưa cho Chu Dư. Chu Dư nhận lấy — người này da trắng môi mỏng, nhưng mặt lại dày, vừa nhắc đến chữ "trộm" đã bắt đầu chuyển chủ đề, còn không biết ngượng mà ăn sô cô la của cô.

Cuối cùng cũng tiễn được ba người phòng 108 đi. Vịnh Nhu nghe thấy họ vừa đi vừa bàn chuyện câu lạc bộ. Lý Nguyệt nói: "Ê, 'Ngọn Gió Mới' không cần phỏng vấn à? Tuần này phải phỏng vấn rồi chứ? Các anh chị câu lạc bộ tiếng Anh vẫn chưa đến thông báo cho tớ..." Ổ khóa phòng 108 được mở, tiếng nói lọt vào phòng cách vách.

Nghe những lời này, sợi dây thần kinh trong đầu Vịnh Nhu lại căng lên một chút. Giống như cố nhớ lại xem mình có viết tên lớp trên bài thi không, cô điên cuồng hồi tưởng lại ngày hôm đó ở văn phòng câu lạc bộ trước kỳ nghỉ lễ, rốt cuộc Tiểu Kỳ có nộp đơn của Lý Nguyệt cho câu lạc bộ tiếng Anh hay không.
Nộp rồi. Chắc chắn là nộp rồi? Cô đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Kỳ bỏ vào hòm thư đăng ký mà.

Tổng cộng bốn tờ đơn, hai tờ nộp cho câu lạc bộ bóng chuyền, hai tờ nộp cho câu lạc bộ tiếng Anh.

Chắc chắn không sai.

"Hôm nay là sinh nhật của cô tôi, nhà tôi tụ tập ăn uống," trên đường về, Ngu Nhất đột nhiên nói. "Cô và dượng tôi cũng quen nhau qua xem mắt, cưới nhau hơn hai mươi năm rồi mà vẫn như đang yêu say đắm, lần nào gặp cũng bị họ làm cho ngấy chết."

"Vậy thì tốt quá." Phương Tế lại lấy chồng bài thi đang chấm dở ra.

Cuộc gặp mặt đầu tiên với đối tượng xem mắt đã kết thúc, chỉ vỏn vẹn một tiếng rưỡi, cũng nhạt nhẽo như những tin nhắn họ gửi cho nhau, không có cảm xúc gì đặc biệt.

"Cô tôi nói họ là tình yêu sét đánh. Trời ạ, xem mắt mà cũng có tình yêu sét đánh. Cô ấy kể hôm đó dượng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ, trông rất tuấn tú — bao nhiêu năm nay, tôi thật sự không thấy ông ấy có liên quan gì đến từ tuấn tú cả - hai người đang ngồi ở quán trà, ông ấy đột nhiên bảo muốn đổi chỗ với cô tôi. Vừa đổi xong, cô tôi mới phát hiện ra, hóa ra phía ông ấy ngồi không bị gió lùa." Ngu Nhất cười đến rung cả vai, cảnh tượng này khiến Phương Tế nhớ đến một từ, "yểu điệu thướt tha", từ này thật hợp với Ngu Nhất. "Rồi cô ấy yêu ông ấy luôn. Dễ dụ quá đi mất." Kể xong câu chuyện, cô ấy khẽ thu lại nụ cười, "Cô Phương, tối nay của cô thế nào? Có tình yêu sét đánh không?"

"Cái đó thì không. Vận may của tôi không tốt bằng cô của cô."

"Vậy sao? Anh ta ổn chứ? Không phải kiểu cô thích à?"

Phương Tế dùng đầu bút đỏ gõ nhẹ lên má, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một lát. "Kiểu người mình thích? Con người có một kiểu người cố định để thích sao? Để yêu một người, chẳng lẽ không cần đến một 'sự kiện' sao?"

"'Sự kiện'? Ví dụ như gì?" Ngu Nhất vừa lái xe vừa suy ngẫm, "Ý cô là, giống như cô của tôi, cảm nhận được sự quan tâm."

"Có thể. Được quan tâm, được công nhận, được thấu hiểu, được chấp nhận. Cũng có thể là nảy sinh lòng ham muốn bảo vệ vô cớ, hoặc là, ngưỡng mộ, khâm phục, muốn dựa dẫm."

"Còn cô thì sao? Cô sẽ vì chuyện gì mà yêu một người?"

Chiếc xe giống như một chiếc hộp di động, chứa hai người họ bên trong, lao đi trong đêm mưa. Phương Tế trầm ngâm một lúc lâu, rồi đáp: "Có lẽ là bị nhìn thấu chăng? Nhưng mà, tôi không thích bị nhìn thấu."

Ngu Nhất cười, tổng kết một cách chính xác cho cô: "Ý của cô là, cô ghét bị nhìn thấu, nhưng sẽ yêu người nhìn thấu được cô."

Cô ấy mỉm cười đáp: "Cô cũng có thể hiểu như vậy."

"Thật ra, cũng không nhất thiết cần có sự kiện."

"Chẳng lẽ lại yêu một người mà không có lý do sao?"

"Ừm, ví dụ như lúc mười sáu, mười bảy tuổi, tầm tuổi của lũ nhóc kia. Hồi đó cô có thích ai không?"

"Không có." Hồi đó cô chỉ thích vùi mình trong phòng tự học. "Có gì đặc biệt sao?" Phương Tế nghĩ đến cô cháu gái A Nhu của mình. Nếu đã vậy, lần sau gặp, nhất định phải hỏi xem con bé có yêu sớm không.

"Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là không thể lý giải nổi, giống như một trường hấp dẫn tự nhiên."

Phương Tế không nhịn được cười, "Cô định nói là định mệnh sao?" Nghe giống như lời thoại trong phim thần tượng quá.

"Cô đừng cười chứ! Cô không tin à? Như người lớn chúng ta, đã bị xã hội phân loại một lần rồi, có trình độ học vấn tương đương mới có khả năng bước vào cùng một vòng tròn. Những người mai mối khi kết nối cũng chỉ chọn hai người môn đăng hộ đối để xem mắt, cho dù có yêu đối tượng xem mắt từ cái nhìn đầu tiên, trong đó cũng có thành phần sắp đặt của con người."

"Đúng vậy."

"Con người càng lớn, thành phần định mệnh càng mỏng manh. Nhưng mười sáu, mười bảy tuổi thì khác, tình yêu của tuổi mười sáu, mười bảy không liên quan gì đến xuất thân, học vấn, thu nhập công việc, tính cách, tài năng cả. Cũng không nói được là có lý do gì, có thể... ví dụ như," tốc độ nói của Ngu Nhất chậm lại, như đang tìm một ví dụ thích hợp, "một ngày nọ, tình cờ nhìn thấy ánh nắng rọi lên người đó. Cô xem, có phải rất phi lý không? Định mệnh và sự phi lý, có lẽ là những từ đồng nghĩa."

"Sao cô biết những thứ như xuất thân giai cấp, tài năng thiên bẩm không ảnh hưởng đến trường hấp dẫn của một người? Cho dù chỉ đơn thuần là thấy sắc nảy lòng tham, gu thẩm mỹ của một người cũng được quyết định bởi trải nghiệm của họ. Trông có vẻ phi lý, nhưng thực ra có thể có dấu vết để lần theo. Trong thực tế, hoàng tử sẽ chỉ yêu tiểu thư nhà giàu, chứ không yêu Lọ Lem."

Xe dừng lại dưới khu nhà của giáo viên, đèn xe tắt ngấm.

"Thôi được rồi, xem ra giáo viên sinh học và giáo viên tiếng Anh không thể thống nhất ý kiến."

Trước khi đẩy cửa xuống xe, Phương Tế nói: "Có một chuyện vẫn thống nhất." Cô quay đầu lại, "Hiệu sách cũ đó, tôi cũng rất thích."

Điện thoại được kết nối. "A lô?" Giọng của Quang Diệu. "Tìm ai vậy?"

Tề Tiểu Kỳ vốn đang dựa nghiêng ngả vào tường liền đứng thẳng dậy, cô đổi tay cầm điện thoại, trước khi nói, cô mím môi. "A lô! Phương Quang Diệu. Sao cậu mở miệng ra là tìm ai thế? Có biết lịch sự không hả?"

"Biết lịch sự thì phải nói sao?"

"Phải nói là, xin chào, cho hỏi tìm ai ạ."

"Ồ." Quang Diệu kéo dài giọng ở đầu dây bên kia lặp lại: "Xin chào, cho hỏi tìm ai ạ?"

Tiểu Kỳ cười, cậu ta cũng cười, cười được hai tiếng, rồi "xì" một cái, "Bên tôi có hiển thị số gọi đến mà, đồ ngốc."

"Đây là điện thoại công cộng, có hiển thị số thì sao chứ?"

"Tầng của các cậu có ba cái điện thoại, cái thứ nhất đuôi 7568, cái thứ hai 2593."

"Cái thứ ba thì sao?"

"... Không biết. Cậu có dùng cái thứ ba gọi đến bao giờ chưa?"

"Cái thứ ba bị hỏng rồi! Đồ ngốc."

"Cậu mới ngốc!"

Hai người cười một lúc, rồi đột nhiên đều cảm thấy ngượng ngùng, im lặng một lát, Tiểu Kỳ nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói, cậu bị ba đánh à?"

"Nghe ai nói? Phương Vịnh Nhu cái đồ lắm mồm..."

"Này!"

"Cậu đừng nghe nó nói linh tinh."

"Vậy là không bị đánh à?"

Quang Diệu tức giận đến mức hóa bẽn lẽn: "Nói chuyện này làm gì?"

"Vậy không nói chuyện này nữa." Giọng Tiểu Kỳ trở nên mềm như nước, dịu dàng chảy xuống nơi trũng thấp. "Đợi tớ về, mang bánh pudding trứng cho cậu ăn. Cậu ăn bao giờ chưa? Hàng nhập khẩu của Nhật đó."

Phương Vịnh Nhu đứng ở góc tường khuất, lặng lẽ nghe Tiểu Kỳ nói chuyện.

"Tôi vừa gọi mấy lần mà cậu không nghe máy, cậu đang làm gì thế? Thật à? Ba mẹ cậu không có nhà à? Bài tập tối nay cậu làm chưa? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà hay nợ bài tập..."

Cô dựa vào tường, chắp tay sau lưng, nhìn mũi giày của mình.

Cho đến khi hai chiếc mũi giày khác xuất hiện bên cạnh.

Cô giật mình ngẩng đầu lên ngay lập tức.

Chu Dư nhìn cô với vẻ nghi hoặc, rồi lại liếc mắt về phía góc tường, nơi giọng nói chuyện điện thoại của Tiểu Kỳ vọng lại.

Ánh mắt của Chu Dự rõ ràng đang nói: Cậu đang nghe lén người ta nói chuyện điện thoại à?

Phương Vịnh Nhu túm lấy tay áo của Chu Dự, kéo cô đi xa vài bước, hạ giọng gắt: "Cậu đứng đây làm gì?"

"Tôi đi ngang qua."

"Giờ này không đi ngủ, đi ngang qua vớ vẩn gì?" Cửa phòng 108 rõ ràng cách đây cả vạn dặm, phòng tắm công cộng ở hướng khác, người này rõ ràng là cố tình đi đến để vạch trần cô.

"Tôi chưa đi đánh răng."

"Vậy thì đi đánh đi!"

"Ăn xong mới đánh răng được."

Chu Dư cầm thanh sô cô la Kinder Bueno, cúi đầu xé vỏ giấy, xé ra một khe, rồi lại bẻ đôi thanh sô cô la qua lớp vỏ nhựa, đưa về phía Vịnh Nhu một chút, hỏi: "Ăn không?"

Phương Vịnh Nhu từ chối thẳng thừng: "Tôi không cần." Cô vốn định bỏ đi luôn, nhưng nghĩ lại, rồi nói: "Cuốn sách đó tớ để ở lớp rồi, ngày mai đến lớp, tôi sẽ trả lại cậu 50 đồng kia. Chuyện cái mp4, tôi sẽ không nói cho ai biết, sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?"

"Ừm."

Sông Sở Hán giới cứ thế được vạch ra. Vịnh Nhu quay người về ký túc xá, chui vào giường của mình, lôi ra kẻ đầu sỏ gây tội là chiếc mp4 để nghe.

Nhấn giữ nút nguồn, pin lại đầy ắp.
Cô thầm nghĩ, Chu đại tiểu thư thật rảnh rỗi, bày trò đùa nhàm chán, lại còn tiện tay sạc pin giúp cô.

Tóm lại, cô không thể hiểu nổi cậu ấy, cũng như không thể hiểu nổi mấy đứa em họ từ thành phố về. Hoa nhà được nuôi trồng trong căn hộ cao tầng được trang hoàng tỉ mỉ, gió không thổi tới, nắng không chiếu vào. Cỏ dại cũng không nên yêu cầu hoa nhà đồng cảm với mình, chỉ cần vạch rõ địa giới của mỗi người, đôi bên yên ổn là được rồi. Cô đứng dậy khỏi giường, vén một góc rèm cửa nhìn ra ngoài, thấy Chu Dư vẫn đứng yên tại chỗ, mái tóc đuôi ngựa buộc cả ngày đã hơi lỏng ra, buông xuống một cách không phòng bị, trông có chút cô đơn.

Chu Dư đã ăn hết thanh sô cô la đó.
Trong phòng đọc văn học cổ đại ở tầng hai sâu nhất của thư viện trường có một ổ cắm điện trống, vốn dùng để cắm một máy tính tra cứu, nhưng vì ổ cắm tiếp xúc không tốt nên mới để trống.

Ngày tựu trường, nàng đã đi lòng vòng khắp thư viện hai lượt mới tìm thấy nó. Thế là nàng ngồi xuống ngay bên cạnh, lôi sạc của mình ra, cắm vào chiếc mp4 sắp hết pin kia. Tiếp xúc không tốt, nàng đành phải cứ vài phút lại nhấc lên xem, ấn chặt đầu cắm vào để đảm bảo nó đang sạc. Nàng ngồi cả buổi chiều, đọc được nửa cuốn "Hải Thượng Hoa Liệt Truyện", mà hoàn toàn không biết mình đã đọc những gì.

Nàng không quan tâm đến cách nhìn của người khác.

Việc trêu đùa cũng là vô thức, vô thức đi xác nhận xem mình có bị ghét hay không.

Nàng tự cho rằng mình không quan tâm đến cách nhìn của người khác.

Nếu đã bị ghét, vậy cũng chẳng sao. Nàng vuốt phẳng vỏ nhựa trong tay, rồi ném đi.

Nếu đã ghét nàng, tại sao còn cho nàng sô cô la, tại sao không kể "hành vi xấu xa" của nàng cho người khác nghe?

Mưa đã tạnh từ lâu, trên nền xi măng không bằng phẳng của sân trong Mai Uyển vẫn còn đọng lại những vũng nước nông, giống như tấm chân tình khó bày tỏ được ôm trong tay ở độ tuổi khó dung hòa với chính mình, cũng giống như sự dịu dàng luôn dư thừa của một vài người.

Mây trên trời đêm tan đi, mặt trăng rơi vào vũng nước, tựa như trường hấp dẫn bắt đầu lôi kéo, chơi một trò chơi mang tên định mệnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...