[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 93



Sau một ngày bôn ba, hai vợ chồng già đã kiệt sức, nằm xụi lơ trên giường, chẳng còn hình tượng gì, mơ màng sắp ngủ.

Diêu Tương Ức định hỏi họ buổi tối muốn ăn gì, gõ cửa vài lần không thấy phản hồi, chỉ nghe bên trong vang lên tiếng ngáy. Nàng đành nhẹ nhàng rút tay khỏi then cửa, quay về phòng báo với Thu Thanh Thì: 
“Ba mẹ ngủ rồi.”

“Vậy ngươi lên lầu hỏi thử tiểu Bạch bọn họ có muốn ăn gì không?” 
Thu Thanh Thì vừa lấy quần áo từ vali ra, vừa nói.

Diêu Tương Ức cướp lấy việc trong tay nàng, mím môi cười: 
“Ngươi đi đi.”

“Được.” 
Thu Thanh Thì vui vẻ đi trước.

Diêu Tương Ức hơi cúi người, vẻ mặt như cung nghênh bệ hạ, ánh mắt dõi theo nàng đến tận góc cầu thang.

Sau đó nàng dựng tai lên nghe lén. Đầu tiên là tiếng bước chân lên lầu, rồi tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nam trung ôn hòa vang lên.

Diêu Tương Ức hơi thất vọng… cho đến khi nghe tiếng Thu Thanh Thì gõ cửa tiếp theo.

Ba giây sau, trong đầu nàng vang lên tiếng “leng keng” quen thuộc:

> [Ngây thơ loli nhắc nhở: Hai nữ chính nguyên tác tương tác thân mật, chỉ số ngọt ngào +1]

Diêu Tương Ức đập tay xuống bàn: Thành công!

Tham gia chương trình thực tế chính là để tạo cơ hội cho hai người này ở chung, giờ cuối cùng cũng đến thời khắc thu hoạch.

Nàng vui mừng khôn xiết, thầm cảm ơn trời xanh không phụ người có lòng.

Một lúc sau, Thu Thanh Thì đã đứng trước mặt, phía sau là Bạch Mộng Chiêu.

Diêu Tương Ức: 
“Các ngươi…”

Bạch Mộng Chiêu: 
“Sao có thể để Thu ảnh hậu một mình xuống bếp, ta đến giúp nàng.”

Diêu Tương Ức cầu còn không được, cố nén cười, thúc giục họ mau đi “thế giới hai người”.

“Bá bá, ngươi nhóm lửa đi.” 
Thu Thanh Thì ra lệnh.

“Ta không biết.”

“Diêu tổng, ta dạy ngươi.” 
Bạch Mộng Chiêu hăng hái giơ tay.

Diêu Tương Ức: 
Ta cảm ơn ngươi!

Trong sân có một căn bếp nhỏ, xây bằng bùn, dưới chân tường chất đầy củi.

Diêu Tương Ức hơi lúng túng, mắt ướt rưng rưng, cầu cứu Thu Thanh Thì.

Thu Thanh Thì từng đóng phim chính kịch thanh niên trí thức, từng học gánh nước, trồng trọt. Diêu Tương Ức từng đến thăm đoàn phim, nhớ rõ mồn một.

“Ngồi xuống.” 
Thu Thanh Thì chỉ vào ghế cạnh bếp.

Diêu Tương Ức ngập ngừng, quay về phòng lấy khăn giấy, lau sạch ghế rồi mới ngồi.

Trên đầu truyền đến tiếng thở dài. Nàng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đầy ghét bỏ của Thu Thanh Thì.

“Với tốc độ này, nửa đêm mới ăn được cơm.” 
Thu Thanh Thì nói.

Diêu Tương Ức: 
“… Ta sẽ cố gắng.”

Nàng ôm một bó củi, dùng bật lửa châm vào khăn giấy, lửa bùng lên, khói than khiến nàng ho sặc sụa.

“Diêu tổng, mau bỏ vào bếp!” 
Bạch Mộng Chiêu nói, rồi nhanh tay giúp nàng một chút.

Hành động thân mật này lọt vào mắt Thu Thanh Thì, nàng cố giữ biểu cảm bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười, mời Bạch Mộng Chiêu cùng đi múc nước rửa rau.

> [Ngây thơ loli nhắc nhở: Chỉ số ngọt ngào -1]

Diêu Tương Ức thấy đau đầu.

Nàng nhận mệnh, cầm quạt hương bồ quạt lửa… Có lẽ dùng sức quá mạnh, ngọn lửa vừa châm đã tắt.

Nàng không hiểu, tưởng thiếu củi, lại châm thêm bó nữa, quạt mạnh hơn… Khói càng lúc càng dày.

Giếng nước ở sân ngoài, Thu Thanh Thì và Bạch Mộng Chiêu mỗi người xách một xô nước về, vừa vào sân đã bị khói sương làm cho sững người.

Họ vội bỏ xô nước, che miệng mũi, lùi ra ngoài.

Thu Thanh Thì lo lắng gọi lớn: 
“Bá bá, ngươi còn sống không?”

Bạch Mộng Chiêu: “…”

Sau một hồi do dự, Bạch Mộng Chiêu hỏi: 
“Chúng ta có nên vào cứu người không?”

Vừa dứt lời, Diêu Tương Ức đã lảo đảo lao ra khỏi bếp, một tay vịn cửa, ho sặc sụa, nước mắt rơi lã chã.

Hít vài hơi sâu, nàng thấy đỡ hơn, nhưng thấy máy quay lia tới, vội quay mặt vào tường, giữ lại chút tự tôn của một bá tổng.

“Diêu tổng, mặt ngươi như hoa nở.” 
Bạch Mộng Chiêu bật cười.

Thu Thanh Thì tò mò nhìn, bị Diêu Tương Ức trừng mắt, liền nói: 
“Đồ nhỏ nhen.”

Trên lầu, Đỗ Tụng Chi thò đầu ra cửa sổ hét: 
“Cứu mạng! Cháy!”

Diêu Tương Ức vội giải thích: 
“Không sao mẹ, đang nấu cơm thôi.”

Đỗ Tụng Chi: 
“Diêu Tương Ức, ngươi muốn chết à!”

Vất vả làm việc tay chân, lại bị mẹ vợ mắng, Diêu Tương Ức bị đả kích nặng nề.

Nàng đưa quạt cho Thu Thanh Thì, rồi buồn bã ngồi xổm bên giếng băm tỏi.

Thu Thanh Thì sợ nàng nghĩ quẩn nhảy giếng, cứ năm phút lại đến kiểm tra nàng còn sống không.

Đến bữa tối, Diêu Tương Ức vẫn chưa hết oán khí, ngồi một góc, mặt lạnh.

Thu Thanh Thì không đành lòng, ân cần gắp đồ ăn cho nàng.

Diêu Tương Ức: 
“Ta muốn về nhà.”

Thu Thanh Thì xoa đầu nàng, vừa dỗ vừa gạt: 
“Nhịn một chút.”

Câu này khiến Đỗ Tụng Chi khó chịu: 
“Nhịn ai? Nhịn ta à?”

Thu Thanh Thì “Tê” một tiếng, ra hiệu mẹ im lặng.

Sáng hôm sau, tổ chương trình “táng tận thiên lương”, trời chưa sáng đã phát nhiệm vụ.

Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì ngủ say như chết, người đưa nhiệm vụ gõ cửa mãi không ai mở, đành nhét giấy vào khe cửa rồi rút lui.

May mắn là Bạch Mộng Chiêu có thói quen dậy sớm. Sau khi đọc xong nhiệm vụ mới được phát, nàng sang phòng bên cạnh tìm Đường Thần để bàn bạc. Trước khi đi, nàng phát hiện tầng hai yên ắng bất thường, liền gọi điện đánh thức Thu Thanh Thì.

Tiếng chuông khiến Thu Thanh Thì tỉnh giấc. Nàng cảm ơn Bạch Mộng Chiêu vì đã báo tin, mắt còn ngái ngủ lật người xuống giường, tìm thấy tờ nhiệm vụ.

Trên đó viết: có một vị khách quý sắp đến, sẽ nấu món ăn đặc biệt. Mỗi con rể phải cùng mẹ vợ chuẩn bị một món ăn chuyên biệt. Người thắng sẽ được ưu tiên chọn phòng ở.

Đồng tử Thu Thanh Thì giãn to, lập tức lay Diêu Tương Ức: 
“Bá bá! Đây là cuộc đại thanh lọc phòng ở! Nếu thua, chúng ta phải dọn khỏi biệt thự cao cấp!”

“Nhưng ta không biết nấu ăn…” 
Diêu Tương Ức dụi mắt khô khốc.

Thu Thanh Thì đập trán, sống không còn gì luyến tiếc: 
“Mẹ ta cũng không biết nấu ăn.”

Diêu Tương Ức: “!!!”

Xong rồi. Đêm nay chắc phải xuống chân núi nuôi heo.

Hai người vội vàng mặc quần áo, rửa mặt, chạy sang phòng bên cạnh đánh thức hai vợ chồng già, báo cáo tình hình nghiêm trọng. Không ngờ ba ba Thu Phú Quý lại vui vẻ xoa tay: 
“Ta bao năm rồi chưa cho heo ăn, không sao, ta dạy các ngươi!”

Thu Thanh Thì suýt nghẹn tim.

Diêu Tương Ức vội giải thích: 
“Ba, việc cấp bách là con với mẹ và Thanh Thì phải học nấu một món ăn.”

Thu Phú Quý nghe vậy, mặt xị xuống đầy thất vọng.

Thế là cả bốn người chia nhau đi tìm nguyên liệu.

Trên đường, Diêu Tương Ức nhắn tin hỏi Thu Thanh Thì:

Kim chủ Diêu bá bá: 
[Ngươi định làm món gì?]

Vô địch mỹ thiếu nữ a Thu: 
[Phật nhảy tường.]

Kim chủ Diêu bá bá: 
[Món đó cần nguyên liệu gì?]

Vô địch mỹ thiếu nữ a Thu: 
[Bào ngư, hải sâm, môi cá, mực… ]

Kim chủ Diêu bá bá: 
[Ngươi chắc không phải đang troll ta đấy chứ. jpg] 😵

Tác Giả said:
Một món ăn đòi hỏi nguyên liệu như mở tiệc hoàng gia, trong khi họ đang ở thôn núi… đúng là “Phật nhảy tường”, còn người thì muốn nhảy giếng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...