[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 88
Gần đây, việc khiến Diêu Tương Ức kiệt sức nhất chính là cùng Thu Thanh Thì “bạch bạch bạch”. Nhà cũ không có thang máy, mấy cái vali to nặng phải khiêng lên tầng bảy, suýt nữa lấy mạng nàng.Tứ chi như bị rút cạn sức lực, mềm nhũn, nàng ngồi phịch xuống sofa, thở hổn hển.Tiếng bước chân nhanh và nhẹ vang lên từ xa — Thu Thanh Thì chạy ra từ phòng ngủ, đôi mắt sáng rực như hai đốm lửa nhỏ.“Bá bá, mau đến xem phòng ta!”Diêu Tương Ức bị nàng kéo tay, theo lực lôi kéo đứng dậy.Vừa bước vào, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rực rỡ, ánh sáng như kim cương rải khắp phòng ngủ, khiến từng hơi thở đều ấm áp.Diêu Tương Ức thoáng ngẩn người, xoa mắt chưa kịp định thần thì đã bị Thu Thanh Thì đẩy đến bên bàn học nhỏ cạnh cửa sổ.Trên mặt bàn là một loạt sticker nhân vật hoạt hình: vịt vàng, rồng phun lửa, Pikachu… Mỗi cái chỉ to bằng ngón tay cái, được xếp ngay ngắn thành hàng.Diêu Tương Ức như phát hiện ra châu lục mới, lập tức tỉnh táo:
“Ngươi thích Bảo Bối Mộng? Sao trước giờ ta không biết?”“Khi còn nhỏ ta thích.”
Thu Thanh Thì ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo nhưng chẳng thấy gì, hơi thất vọng, bĩu môi rồi ngẩng đầu nhìn nàng, giọng đầy oán trách:
“Ngươi suốt ngày bận công việc, làm gì có thời gian quan tâm ta hồi nhỏ.”Diêu Tương Ức chỉ vào mũi nàng:
“Tiểu vô tâm! Rốt cuộc là ai suốt ngày bận công việc?”Thu Thanh Thì làm nũng, “Ái du ~” một tiếng, vùi mặt vào eo nàng.Hơi thở nóng hổi xuyên qua lớp vải mỏng, phả lên da Diêu Tương Ức, như lửa lan ra đồng cỏ.Diêu Tương Ức lại nổi lên ý nghĩ không trong sáng, vừa quay đầu thì thấy góc phòng có camera…Thật sự muốn “mênh”!Nàng túm lấy mặt Thu Thanh Thì, nâng lên, cười như không cười:
“Ta sai rồi.”“Vậy là gần đủ rồi.”
Thu Thanh Thì đắc thắng, nhướng mày, buông tay ra, hào phóng nói:
“Tha cho ngươi một con ngựa.”Tham quan xong bàn học, Thu Thanh Thì lại dẫn Diêu Tương Ức xem tủ quần áo và giường. Tất cả đều là đồ cũ, chạm nhẹ phát ra tiếng kẽo kẹt, như nhắc nhở thời gian trôi qua.Phòng ngủ rất nhỏ, khoảng mười mét vuông, nhưng hướng sáng tốt. Đồ đạc đều nhỏ nhắn, khiến Diêu Tương Ức tò mò không biết hồi nhỏ Thu Thanh Thì học mẫu giáo thế nào.Dù hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng ký ức ấy là chuyện về sau.Diêu Tương Ức càng thêm tò mò, ra khỏi phòng ngủ, đi một vòng quanh nhà cũ, đến cả hoa văn trên kính cũng muốn hỏi cách làm.Hỏi quá nhiều, Thu Thanh Thì không chịu nổi, vùi đầu vào cổ nàng ngửi ngửi:
“Ngươi đầy mùi mồ hôi, đi tắm đi.”Diêu Tương Ức vốn sạch sẽ, lập tức giơ tay ngửi mình, mặt đầy ghét bỏ.Tắm xong ra ngoài, phòng khách vắng lặng, chỉ có tiếng chim xám ngoài cửa sổ đang líu lo.Khung cảnh này khiến nàng thấy bình yên, như pháo hoa nhẹ nhàng lượn lờ quanh đầu.Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy Thu Thanh Thì đã nằm trên giường, quấn chăn mỏng, lông mi khẽ run, hơi thở đều đặn.Ngủ rồi.Diêu Tương Ức nhẹ nhàng kéo rèm, nằm xuống cạnh nàng, cùng nhau ngủ trưa.Nhưng bụng đói, nàng ngủ không sâu, chưa đến nửa tiếng đã tỉnh, bắt đầu đặt cơm hộp qua điện thoại. Một nửa là món Thu Thanh Thì thích, một nửa là món Đỗ Tụng Chi thích.Lúc shipper gõ cửa, Thu Thanh Thì khó khăn mở mắt, nghe thấy giọng đàn ông lạ ngoài phòng, nghi hoặc nhấc chăn, chưa kịp mang giày đã ló đầu ra.Thấy Diêu Tương Ức nhận mấy túi cơm hộp từ shipper, đặt lên bàn, rồi móc ra tờ 100 nghìn boa cho anh ta.Thu Thanh Thì cười tươi:
“Bá bá, ngươi lại giấu tiền thuê nhà!”Diêu Tương Ức quay đầu lại, giục nàng đi rửa tay.Vừa quay mắt, thấy shipper há hốc mồm, kích động:
“Thu… Thu Thanh Thì!”Thu Thanh Thì “Nha” một tiếng, vội rụt đầu vào, nửa buổi sau mới bước ra, tóc tai gọn gàng, bóng mượt.Diêu Tương Ức ngửi thấy mùi thơm từ xa, thầm phục nàng đúng là danh viện Hải Thị, chớp mắt đã xịt dầu dưỡng tóc.“Muốn ký tên không?”
Thu Thanh Thì bước ra đầy khí chất, giơ tay nhấc chân đều mang nét kiều diễm.“Muốn!”
Shipper lục túi tìm giấy bút nhưng không có, quay sang Diêu Tương Ức cầu cứu.Nhà cũ không có văn phòng phẩm, Diêu Tương Ức nghĩ một lúc, đề nghị chụp ảnh chung.Shipper mừng rỡ:
“Được chứ?”Thu Thanh Thì liếc Diêu Tương Ức một cái, lại quay vào phòng, khoảng 15 phút sau mới xuất hiện — mặt mày tinh xảo, mặc đồ lỏa cảm đang hot.Toát ra khí chất “Đệ nhất danh viện không bao giờ chịu thua”.Diêu Tương Ức: “…”Chụp ảnh xong, Diêu Tương Ức tiễn shipper, rồi tự tay hầu Thu Thanh Thì ăn cơm.Đang ăn thì Đỗ Tụng Chi và Thu Phú Quý ngửi thấy mùi, mò đến xin ăn. Diêu Tương Ức đành hầu thêm mẹ vợ.Ăn xong, đúng 4 giờ, Đỗ Tụng Chi phân công công việc: chia làm hai tổ, một tổ dọn dẹp, một tổ đi siêu thị mua rau củ.“Ta đi siêu thị với bá bá.”
Thu Thanh Thì vừa ăn miếng cánh gà cuối cùng vừa nói.Đỗ Tụng Chi đồng ý ngay. Dọn dẹp thì chẳng có gì nhiều, vì đã có người làm định kỳ, và tổ chương trình cũng đã sắp xếp trước.Không tranh thủ thì phí.Đỗ Tụng Chi vui vẻ đồng ý. Nhưng đạo diễn Ngưu có ý kiến.Tổ quay phim ở phòng bên cạnh, luôn theo dõi nội dung quay. Đạo diễn Ngưu đến yêu cầu:
“Đỗ Tụng Chi và Diêu Tương Ức đi siêu thị cùng nhau.”Diêu Tương Ức hơi nhíu môi, định mặc cả.“Vì hiệu quả chương trình, mong ngài thông cảm.”
Đạo diễn Ngưu cười làm lành.Không thể từ chối người đang cười, Diêu Tương Ức đành nhịn, để tránh mẹ vợ không vui, liếc mắt cầu cứu Thu Thanh Thì.Nàng hiểu ý ngay:
“Ta cũng đi, lâu rồi không về, muốn dạo một chút.”Đỗ Tụng Chi cau mày:
“Ta là cọp mẹ sao? Sợ ta ăn nàng à?”Diêu Tương Ức vội vàng từ chối ý tốt của Thu Thanh Thì:
“Ta lâu rồi chưa đi cùng mẹ, cũng tốt.”Thu Phú Quý nhìn thấu tất cả:
“Được rồi, Thanh Thanh ở lại bồi ba ba.”
“Ngươi thích Bảo Bối Mộng? Sao trước giờ ta không biết?”“Khi còn nhỏ ta thích.”
Thu Thanh Thì ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo nhưng chẳng thấy gì, hơi thất vọng, bĩu môi rồi ngẩng đầu nhìn nàng, giọng đầy oán trách:
“Ngươi suốt ngày bận công việc, làm gì có thời gian quan tâm ta hồi nhỏ.”Diêu Tương Ức chỉ vào mũi nàng:
“Tiểu vô tâm! Rốt cuộc là ai suốt ngày bận công việc?”Thu Thanh Thì làm nũng, “Ái du ~” một tiếng, vùi mặt vào eo nàng.Hơi thở nóng hổi xuyên qua lớp vải mỏng, phả lên da Diêu Tương Ức, như lửa lan ra đồng cỏ.Diêu Tương Ức lại nổi lên ý nghĩ không trong sáng, vừa quay đầu thì thấy góc phòng có camera…Thật sự muốn “mênh”!Nàng túm lấy mặt Thu Thanh Thì, nâng lên, cười như không cười:
“Ta sai rồi.”“Vậy là gần đủ rồi.”
Thu Thanh Thì đắc thắng, nhướng mày, buông tay ra, hào phóng nói:
“Tha cho ngươi một con ngựa.”Tham quan xong bàn học, Thu Thanh Thì lại dẫn Diêu Tương Ức xem tủ quần áo và giường. Tất cả đều là đồ cũ, chạm nhẹ phát ra tiếng kẽo kẹt, như nhắc nhở thời gian trôi qua.Phòng ngủ rất nhỏ, khoảng mười mét vuông, nhưng hướng sáng tốt. Đồ đạc đều nhỏ nhắn, khiến Diêu Tương Ức tò mò không biết hồi nhỏ Thu Thanh Thì học mẫu giáo thế nào.Dù hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng ký ức ấy là chuyện về sau.Diêu Tương Ức càng thêm tò mò, ra khỏi phòng ngủ, đi một vòng quanh nhà cũ, đến cả hoa văn trên kính cũng muốn hỏi cách làm.Hỏi quá nhiều, Thu Thanh Thì không chịu nổi, vùi đầu vào cổ nàng ngửi ngửi:
“Ngươi đầy mùi mồ hôi, đi tắm đi.”Diêu Tương Ức vốn sạch sẽ, lập tức giơ tay ngửi mình, mặt đầy ghét bỏ.Tắm xong ra ngoài, phòng khách vắng lặng, chỉ có tiếng chim xám ngoài cửa sổ đang líu lo.Khung cảnh này khiến nàng thấy bình yên, như pháo hoa nhẹ nhàng lượn lờ quanh đầu.Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy Thu Thanh Thì đã nằm trên giường, quấn chăn mỏng, lông mi khẽ run, hơi thở đều đặn.Ngủ rồi.Diêu Tương Ức nhẹ nhàng kéo rèm, nằm xuống cạnh nàng, cùng nhau ngủ trưa.Nhưng bụng đói, nàng ngủ không sâu, chưa đến nửa tiếng đã tỉnh, bắt đầu đặt cơm hộp qua điện thoại. Một nửa là món Thu Thanh Thì thích, một nửa là món Đỗ Tụng Chi thích.Lúc shipper gõ cửa, Thu Thanh Thì khó khăn mở mắt, nghe thấy giọng đàn ông lạ ngoài phòng, nghi hoặc nhấc chăn, chưa kịp mang giày đã ló đầu ra.Thấy Diêu Tương Ức nhận mấy túi cơm hộp từ shipper, đặt lên bàn, rồi móc ra tờ 100 nghìn boa cho anh ta.Thu Thanh Thì cười tươi:
“Bá bá, ngươi lại giấu tiền thuê nhà!”Diêu Tương Ức quay đầu lại, giục nàng đi rửa tay.Vừa quay mắt, thấy shipper há hốc mồm, kích động:
“Thu… Thu Thanh Thì!”Thu Thanh Thì “Nha” một tiếng, vội rụt đầu vào, nửa buổi sau mới bước ra, tóc tai gọn gàng, bóng mượt.Diêu Tương Ức ngửi thấy mùi thơm từ xa, thầm phục nàng đúng là danh viện Hải Thị, chớp mắt đã xịt dầu dưỡng tóc.“Muốn ký tên không?”
Thu Thanh Thì bước ra đầy khí chất, giơ tay nhấc chân đều mang nét kiều diễm.“Muốn!”
Shipper lục túi tìm giấy bút nhưng không có, quay sang Diêu Tương Ức cầu cứu.Nhà cũ không có văn phòng phẩm, Diêu Tương Ức nghĩ một lúc, đề nghị chụp ảnh chung.Shipper mừng rỡ:
“Được chứ?”Thu Thanh Thì liếc Diêu Tương Ức một cái, lại quay vào phòng, khoảng 15 phút sau mới xuất hiện — mặt mày tinh xảo, mặc đồ lỏa cảm đang hot.Toát ra khí chất “Đệ nhất danh viện không bao giờ chịu thua”.Diêu Tương Ức: “…”Chụp ảnh xong, Diêu Tương Ức tiễn shipper, rồi tự tay hầu Thu Thanh Thì ăn cơm.Đang ăn thì Đỗ Tụng Chi và Thu Phú Quý ngửi thấy mùi, mò đến xin ăn. Diêu Tương Ức đành hầu thêm mẹ vợ.Ăn xong, đúng 4 giờ, Đỗ Tụng Chi phân công công việc: chia làm hai tổ, một tổ dọn dẹp, một tổ đi siêu thị mua rau củ.“Ta đi siêu thị với bá bá.”
Thu Thanh Thì vừa ăn miếng cánh gà cuối cùng vừa nói.Đỗ Tụng Chi đồng ý ngay. Dọn dẹp thì chẳng có gì nhiều, vì đã có người làm định kỳ, và tổ chương trình cũng đã sắp xếp trước.Không tranh thủ thì phí.Đỗ Tụng Chi vui vẻ đồng ý. Nhưng đạo diễn Ngưu có ý kiến.Tổ quay phim ở phòng bên cạnh, luôn theo dõi nội dung quay. Đạo diễn Ngưu đến yêu cầu:
“Đỗ Tụng Chi và Diêu Tương Ức đi siêu thị cùng nhau.”Diêu Tương Ức hơi nhíu môi, định mặc cả.“Vì hiệu quả chương trình, mong ngài thông cảm.”
Đạo diễn Ngưu cười làm lành.Không thể từ chối người đang cười, Diêu Tương Ức đành nhịn, để tránh mẹ vợ không vui, liếc mắt cầu cứu Thu Thanh Thì.Nàng hiểu ý ngay:
“Ta cũng đi, lâu rồi không về, muốn dạo một chút.”Đỗ Tụng Chi cau mày:
“Ta là cọp mẹ sao? Sợ ta ăn nàng à?”Diêu Tương Ức vội vàng từ chối ý tốt của Thu Thanh Thì:
“Ta lâu rồi chưa đi cùng mẹ, cũng tốt.”Thu Phú Quý nhìn thấu tất cả:
“Được rồi, Thanh Thanh ở lại bồi ba ba.”