[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 84
Mấy ngày tiếp theo, Thu Thanh Thì dính lấy Diêu Tương Ức không rời, nhưng lại suốt ngày ôm điện thoại trò chuyện gián tiếp với Bạch Mộng Chiêu. Mỗi ngày ít nhất ba bài đăng trên vòng bạn bè, toàn là khoe ân ái với bá bá.Nội dung xoay quanh: “Bá bá dẫn ta đi chơi”, “Bá bá dẫn ta đi ăn”, “Bá bá tặng ta quà nhỏ”. Không hiểu Bạch Mộng Chiêu nghĩ gì, bài nào cũng thả tim, còn để lại bình luận.Diêu Tương Ức nhận ra tiểu kiều thê có gì đó bất thường, bèn chất vấn Tô Đề Lạp:
“Bạch Mộng Chiêu không có lịch trình gì sao? Suốt ngày dán mặt lên mạng.”Tô Đề Lạp ngượng ngùng giải thích:
“Gần đây nàng chỉ tham gia show ‘Mẹ vợ tới rồi’ thôi.”Ánh mắt Diêu Tương Ức đen như mực đảo qua, bình tĩnh đến mức như bão sắp kéo tới:
“Đạo diễn Chu Mạnh Đức của ‘Đoạt Tiêu’ bắt đầu tuyển diễn viên chưa?”Tô Đề Lạp lập tức hiểu ý:
“Ta sẽ liên hệ ngay với đạo diễn Chu, sắp xếp cho Mộng Chiêu đi thử vai. Chỉ là… bên thái thái hình như không muốn nàng tham gia…”“Các nàng đều là nghệ sĩ, ngươi nghĩ cách giải quyết.”
Diêu Tương Ức ném cho nàng một củ khoai nóng bỏng tay.Tô Đề Lạp xoa tay, muốn nói lại thôi:
“Thái thái quyết tâm làm đạo diễn, có tiếng nói rất lớn. Nếu nàng không cho Mộng Chiêu vào, ta cũng bó tay.”Thu Thanh Thì khoanh tay chống cằm, dáng vẻ tự tin và bình thản:
“Hai mươi triệu, ngươi thấy đủ chưa? Cũng đủ để lo tiền thuốc men cho mẹ ngươi, để họ có thể sống an nhàn tuổi già ở Hải Thị.”Bạch Mộng Chiêu chưa kịp hoàn hồn, lại như nổi giận, hơi thở dồn dập:
“Không ngờ ngài lại là loại người như vậy!”Thu Thanh Thì vẫn điềm nhiên:
“Thêm nữa, ta sẽ nói với đạo diễn Chu Mạnh Đức, để ngươi làm nữ chính trong ‘Đoạt Tiêu’.”Bạch Mộng Chiêu lập tức phản ứng:
“Không cần! Ta đúng là cần tiền, nhưng ta sẽ không bán rẻ bản thân vì tiền! Ngài đi quy tắc ngầm với người khác đi!”Thu Thanh Thì: “?”Ai muốn quy tắc ngầm với ngươi chứ. Nhà ta bá bá đẹp hơn ngươi gấp mười lần.Nàng tò mò không biết giờ trẻ con đều nóng nảy như vậy sao, giọng nói cũng chẳng khách khí:
“Ta chỉ hy vọng ngươi tránh xa bá bá của ta một chút.”Bạch Mộng Chiêu không hiểu gì.Thu Thanh Thì không còn vẻ dịu dàng, thay bằng sự lạnh lùng kiêu ngạo:
“Có lẽ ngươi chưa nhận ra, nàng rất để tâm đến ngươi.”Bạch Mộng Chiêu khẽ giật mình.Thu Thanh Thì tiếp tục:
“Mấy lần ngươi gặp nguy, đều là nàng ra tay giúp đỡ. Vì ngươi mà nàng xé mặt với đồng nghiệp, đối đầu với ta. Thậm chí còn đưa ngươi vào giới, chăm sóc cha mẹ ngươi, cho ngươi tài nguyên tốt nhất. Nói thật, Bạch tiểu thư, ta thật sự lo lắng.”“Ngài… hiểu lầm rồi…”“Có thể ta hiểu lầm nàng, nhưng ta tuyệt đối không hiểu lầm ngươi. Một người phụ nữ có tiền, có nhan sắc, luôn che chở và chăm sóc ngươi — trừ phi là gỗ đá, còn không thì ai mà không động lòng?”Thu Thanh Thì nói vài câu đã như lột từng lớp vỏ, không chút nể nang mà nhìn thấu nội tâm Bạch Mộng Chiêu.Bạch Mộng Chiêu đỏ bừng tai, giọng nghẹn ngào:
“Diêu tổng… nàng là người tốt, ta…”Thu Thanh Thì xách túi, đi ra khỏi bình phong, dừng lại một chút, không quay đầu lại:
“Ta chỉ cảnh cáo một lần — tránh xa nàng ra.”Cùng lúc đó, Diêu Tương Ức đang bàn hợp đồng với khách hàng thì nhận được thông báo từ “ngây thơ loli”:> [ Ngọt ngào giá trị -1 ]
> [ Ngọt ngào giá trị -2 ]
> [ Ngọt ngào giá trị -3 ]
> [ Ngọt ngào giá trị -4 ]Diêu Tương Ức: ???Sao lại bị trừ điểm?Nàng hoảng loạn, viện cớ đi toilet, tìm một góc không người, nhắn tin hỏi tiểu kiều thê.Kim chủ Diêu bá bá:
[ Bảo bối, chơi với các tỷ muội vui không? ]Vô địch mỹ thiếu nữ A Thu:
[ Cũng tạm, vừa tiêu hai mươi triệu. ]Diêu Tương Ức choáng váng, cố giữ bình tĩnh, trả lời:
[ Ngươi vui là được. ]Nhưng cú sốc chưa dừng lại. Mẹ vợ Đỗ Tụng Chi gọi điện rủ nàng đi dạo phố. Nàng viện cớ bận việc, không đi được.Đỗ Tụng Chi không ép, liền dẫn Thu Phú Quý đi thay.Chiều tối, Diêu Tương Ức đón Thu Thanh Thì từ rạp chiếu phim về nhà. Vừa mở cửa đã thấy hai vợ chồng già từ phòng ngủ đi ra.Thu Phú Quý với mái tóc xoăn đầy vẻ vui mừng, thần bí nói:
“Đoán xem hôm nay chúng ta lên phố mua gì?”Diêu Tương Ức linh cảm chẳng lành, vẫn phối hợp hỏi:
“Quần áo mới?”“Không.”“Đồ ăn ngon?”“Không.”Đỗ Tụng Chi vung tay, công bố đáp án:
“Mua nệm mới! Mẹ nhớ ngươi nói đau lưng, nên mua riêng cho ngươi. Giúp hai đứa dễ sinh con.”Diêu Tương Ức: “…”“À đúng rồi,” Đỗ Tụng Chi vẫy tay gọi Thu Thanh Thì vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, như khoe vật quý:
“Ngươi cũng có quà.”Một đống nội y lấp lánh đập vào mắt Thu Thanh Thì. Nàng hít một hơi lạnh, không tin nổi nhìn Đỗ Tụng Chi.“Ngoan nữ nhi, thích không?”Thu Thanh Thì hỏi lại:
“Vậy ngăn tủ bikini, sườn xám và đồng phục JK của ta đâu?”“Vứt hết rồi. Không thấy ngươi mặc, giữ làm gì?”Thu Thanh Thì: Ta mặc mấy cái đó là để cho ngươi nhìn thấy sao!“Vứt đi đâu?”Đỗ Tụng Chi quay ra hỏi Thu Phú Quý, rõ ràng không cùng tần số:
“JK là gì?”Thu Thanh Thì tức đến phát run, dựa vào Diêu Tương Ức để giữ thăng bằng, giơ tay múa may miêu tả kiểu dáng đồng phục JK. Dùng hết sức lực, cuối cùng cũng khiến Thu Phú Quý hiểu ra, mặt đầy thất vọng, nghiêm khắc nói:
“Lớn rồi mà còn mặc đồng phục học sinh.”Đúng là bị bắt nạt!Thu Thanh Thì mở WeChat, liên hệ anh trai Thu Thanh Sơn, yêu cầu lập tức đến Hải Thị đưa hai “yêu tinh” này về nhà.Đối phương trả lời bốn chữ:
“Người mơ nói mộng.”Thu Thanh Thì lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ huynh muội, bỏ bữa tối, nằm khóc trong chăn.Nước mắt rơi thảm thiết, tưởng niệm đám JK đã mất tích.Diêu Tương Ức cũng chẳng vui vẻ gì. Môi hở răng lạnh, tinh thần Thu Thanh Thì sa sút sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng sinh hoạt của hai người. Nàng hào phóng đưa mật khẩu mua hàng online:
“Bảo bối đi mua JK mới đi, muốn mua bao nhiêu thì mua.”Thu Thanh Thì được an ủi phần nào, lau nước mắt, máu nóng trào lên, mua sắm suốt đêm.Tác giả có lời muốn nói:
Diêu Tương Ức: Thì ra… tiền thật sự có thể mua được tình yêu ~Diêu Tương Ức hết kiên nhẫn, hít sâu một hơi, thông báo Tô Đề Lạp ngày mai khỏi cần đi làm.Tô Đề Lạp hối hận, giơ tay thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ.Kết quả hoàn toàn ngược lại. Trưa hôm đó, Diêu Tương Ức bị Thu Thanh Thì mắng một trận tơi bời. Nếu không nhờ Tân Xuân nghe thấy ồn ào chạy vào can ngăn, chồng văn kiện trên bàn chắc đã bay thẳng vào mặt nàng.Diêu Tương Ức tức đến mức huyết áp vượt 200, ra lệnh phòng tài vụ khấu trừ ba năm tiền thưởng cuối năm của Tô Đề Lạp, còn định viết lời nhận xét cuối năm: “Làm được thì ít, phá hoại thì nhiều.”“Con hồ ly họ Bạch cho ngươi uống canh mê hồn à?”
Thu Thanh Thì day day huyệt thái dương, đi qua đi lại bên cửa sổ sát đất.
“Ta vẫn nói câu đó: Không có khả năng.”Diêu Tương Ức đứng dậy, tiến lại gần:
“Chẳng phải nàng chỉ muốn tranh vai chính với ngươi thôi sao—”“Vai phụ cũng không được!”“Vai thứ N cũng được mà.”Thu Thanh Thì hừ lạnh:
“Muốn cho tiểu tình nhân của ngươi lên màn ảnh lớn? Mơ đi!”“Huống hồ ta nghĩ kỹ rồi,” nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, tuyên bố:
“Phim này ta chỉ làm đạo diễn, không đóng.”Diêu Tương Ức như bị sét đánh:
“… Ngươi đùa đấy à?”Hai ngươi không đóng vai phối hợp, ta biết tìm ngọt ngào giá trị ở đâu?“Ta đã bàn với ba mẹ rồi, họ rất ủng hộ ta điều chỉnh lại cuộc sống.”
Thu Thanh Thì vỗ bụng:
“Mọi chuyện chờ sinh con xong rồi tính.”Diêu Tương Ức: Ta muốn khóc mà không khóc nổi.Nếu không đủ ngọt ngào giá trị, chưa đầy một năm nữa nàng phải nói lời tạm biệt với thế giới.“Con thì chưa chắc phải sinh ngay, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật.”Thu Thanh Thì với gương mặt xinh đẹp, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, môi khẽ nhếch, nửa ngày không nói nên lời, rồi chuyển sang thất vọng, ánh mắt có phần giận dữ.“Diêu Tương Ức! Ngươi vì nâng đỡ hồ ly tinh mà đến con ruột cũng không cần? Đồ cầm thú!”Diêu Tương Ức: !!!Cuối tuần, Thu Thanh Thì giấu Diêu Tương Ức, mời Bạch Mộng Chiêu đi ăn. Ở nhà thử hơn mười bộ quần áo, trang điểm tinh xảo như đi dự tiệc.Diêu Tương Ức vừa ngủ dậy, lười biếng hỏi nàng đi đâu. Nàng không trả lời, chỉ nói:
“Ngươi đừng động, để lại xe Maybach và tài xế.”Diêu Tương Ức đoán nàng đi chơi với hội bạn thân “plastic”, định tự mình đưa nàng đi để khoe hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn.Đổi lại là một câu rõ ràng từ Thu Thanh Thì:
“Biến.”Vẫn còn chút hy vọng, Diêu Tương Ức không dám chọc giận:
“Tối ta đến đón ngươi về.”Nói xong, nàng thu dọn ra ngoài gặp khách hàng.Bữa ăn được đặt ở khu phố sầm uất, một nhà hàng kiểu gia đình, không gian thanh nhã, yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt. Ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy bức tường cổ miếu bên kia.Đối mặt với sự tiếp đãi của Thu Thanh Thì, Bạch Mộng Chiêu vừa mừng vừa lo, đến sớm từ lâu, còn Thu Thanh Thì cố tình đến muộn nửa tiếng.Nàng được nhân viên dẫn vào, đi qua bình phong đến ghế dài, tháo kính râm, mỉm cười lễ phép:
“Xin lỗi, ta tới muộn.”Nụ cười vẫn khiêm tốn như mọi khi.Bạch Mộng Chiêu vội vàng đứng dậy, tay run run, lắp bắp mời nàng ngồi.Thu Thanh Thì mỉm cười đánh giá nàng — cô gái này so với nàng thì quá mức ngây thơ, giống như một chú thỏ trắng chưa biết gì về thế giới.Nàng rót nước, rót hai ly trà, mỗi người một ly.Bạch Mộng Chiêu cảm ơn, nâng ly trà lên, cúi đầu uống từng ngụm.Thu Thanh Thì phát hiện vài sợi tóc dính vào má nàng, liền vươn tay như một chị gái thân thiết, giúp nàng chỉnh lại. Vừa chạm vào, Bạch Mộng Chiêu giật mình “A” một tiếng nhỏ.Xem ra đã dọa nàng một phen. Tốt lắm.Thu Thanh Thì rất hài lòng.Thu tay lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dáng vẻ ung dung.Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô đang tiếp khách đánh golf, Diêu Tương Ức kinh ngạc khi thấy chỉ số ngọt ngào tăng vọt.> [ Ngọt ngào giá trị +1 ]
> [ Ngọt ngào giá trị +2 ]
> [ Ngọt ngào giá trị +3 ]Diêu Tương Ức: !!!Bạch Mộng Chiêu ngồi phía đối diện, dè dặt hỏi:
“Ngài tìm ta… có chuyện gì sao?”Thu Thanh Thì đảo mắt chậm rãi, không rõ là cố ý hay vô tình, im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Ta có chuyện muốn nói thẳng.”Nàng đặt túi xách lên đầu gối, lấy ra một phong thư, đẩy đến trước mặt Bạch Mộng Chiêu.Bạch Mộng Chiêu hỏi:
“Đây là gì?”“Ngươi mở ra xem sẽ biết.”
Thu Thanh Thì mỉm cười, đuôi mắt cong lên đầy mê hoặc.Bạch Mộng Chiêu không có lý do từ chối, mở phong thư, rút ra bên trong—Là một tờ chi phiếu.Nàng lập tức ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run, môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.
“Bạch Mộng Chiêu không có lịch trình gì sao? Suốt ngày dán mặt lên mạng.”Tô Đề Lạp ngượng ngùng giải thích:
“Gần đây nàng chỉ tham gia show ‘Mẹ vợ tới rồi’ thôi.”Ánh mắt Diêu Tương Ức đen như mực đảo qua, bình tĩnh đến mức như bão sắp kéo tới:
“Đạo diễn Chu Mạnh Đức của ‘Đoạt Tiêu’ bắt đầu tuyển diễn viên chưa?”Tô Đề Lạp lập tức hiểu ý:
“Ta sẽ liên hệ ngay với đạo diễn Chu, sắp xếp cho Mộng Chiêu đi thử vai. Chỉ là… bên thái thái hình như không muốn nàng tham gia…”“Các nàng đều là nghệ sĩ, ngươi nghĩ cách giải quyết.”
Diêu Tương Ức ném cho nàng một củ khoai nóng bỏng tay.Tô Đề Lạp xoa tay, muốn nói lại thôi:
“Thái thái quyết tâm làm đạo diễn, có tiếng nói rất lớn. Nếu nàng không cho Mộng Chiêu vào, ta cũng bó tay.”Thu Thanh Thì khoanh tay chống cằm, dáng vẻ tự tin và bình thản:
“Hai mươi triệu, ngươi thấy đủ chưa? Cũng đủ để lo tiền thuốc men cho mẹ ngươi, để họ có thể sống an nhàn tuổi già ở Hải Thị.”Bạch Mộng Chiêu chưa kịp hoàn hồn, lại như nổi giận, hơi thở dồn dập:
“Không ngờ ngài lại là loại người như vậy!”Thu Thanh Thì vẫn điềm nhiên:
“Thêm nữa, ta sẽ nói với đạo diễn Chu Mạnh Đức, để ngươi làm nữ chính trong ‘Đoạt Tiêu’.”Bạch Mộng Chiêu lập tức phản ứng:
“Không cần! Ta đúng là cần tiền, nhưng ta sẽ không bán rẻ bản thân vì tiền! Ngài đi quy tắc ngầm với người khác đi!”Thu Thanh Thì: “?”Ai muốn quy tắc ngầm với ngươi chứ. Nhà ta bá bá đẹp hơn ngươi gấp mười lần.Nàng tò mò không biết giờ trẻ con đều nóng nảy như vậy sao, giọng nói cũng chẳng khách khí:
“Ta chỉ hy vọng ngươi tránh xa bá bá của ta một chút.”Bạch Mộng Chiêu không hiểu gì.Thu Thanh Thì không còn vẻ dịu dàng, thay bằng sự lạnh lùng kiêu ngạo:
“Có lẽ ngươi chưa nhận ra, nàng rất để tâm đến ngươi.”Bạch Mộng Chiêu khẽ giật mình.Thu Thanh Thì tiếp tục:
“Mấy lần ngươi gặp nguy, đều là nàng ra tay giúp đỡ. Vì ngươi mà nàng xé mặt với đồng nghiệp, đối đầu với ta. Thậm chí còn đưa ngươi vào giới, chăm sóc cha mẹ ngươi, cho ngươi tài nguyên tốt nhất. Nói thật, Bạch tiểu thư, ta thật sự lo lắng.”“Ngài… hiểu lầm rồi…”“Có thể ta hiểu lầm nàng, nhưng ta tuyệt đối không hiểu lầm ngươi. Một người phụ nữ có tiền, có nhan sắc, luôn che chở và chăm sóc ngươi — trừ phi là gỗ đá, còn không thì ai mà không động lòng?”Thu Thanh Thì nói vài câu đã như lột từng lớp vỏ, không chút nể nang mà nhìn thấu nội tâm Bạch Mộng Chiêu.Bạch Mộng Chiêu đỏ bừng tai, giọng nghẹn ngào:
“Diêu tổng… nàng là người tốt, ta…”Thu Thanh Thì xách túi, đi ra khỏi bình phong, dừng lại một chút, không quay đầu lại:
“Ta chỉ cảnh cáo một lần — tránh xa nàng ra.”Cùng lúc đó, Diêu Tương Ức đang bàn hợp đồng với khách hàng thì nhận được thông báo từ “ngây thơ loli”:> [ Ngọt ngào giá trị -1 ]
> [ Ngọt ngào giá trị -2 ]
> [ Ngọt ngào giá trị -3 ]
> [ Ngọt ngào giá trị -4 ]Diêu Tương Ức: ???Sao lại bị trừ điểm?Nàng hoảng loạn, viện cớ đi toilet, tìm một góc không người, nhắn tin hỏi tiểu kiều thê.Kim chủ Diêu bá bá:
[ Bảo bối, chơi với các tỷ muội vui không? ]Vô địch mỹ thiếu nữ A Thu:
[ Cũng tạm, vừa tiêu hai mươi triệu. ]Diêu Tương Ức choáng váng, cố giữ bình tĩnh, trả lời:
[ Ngươi vui là được. ]Nhưng cú sốc chưa dừng lại. Mẹ vợ Đỗ Tụng Chi gọi điện rủ nàng đi dạo phố. Nàng viện cớ bận việc, không đi được.Đỗ Tụng Chi không ép, liền dẫn Thu Phú Quý đi thay.Chiều tối, Diêu Tương Ức đón Thu Thanh Thì từ rạp chiếu phim về nhà. Vừa mở cửa đã thấy hai vợ chồng già từ phòng ngủ đi ra.Thu Phú Quý với mái tóc xoăn đầy vẻ vui mừng, thần bí nói:
“Đoán xem hôm nay chúng ta lên phố mua gì?”Diêu Tương Ức linh cảm chẳng lành, vẫn phối hợp hỏi:
“Quần áo mới?”“Không.”“Đồ ăn ngon?”“Không.”Đỗ Tụng Chi vung tay, công bố đáp án:
“Mua nệm mới! Mẹ nhớ ngươi nói đau lưng, nên mua riêng cho ngươi. Giúp hai đứa dễ sinh con.”Diêu Tương Ức: “…”“À đúng rồi,” Đỗ Tụng Chi vẫy tay gọi Thu Thanh Thì vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, như khoe vật quý:
“Ngươi cũng có quà.”Một đống nội y lấp lánh đập vào mắt Thu Thanh Thì. Nàng hít một hơi lạnh, không tin nổi nhìn Đỗ Tụng Chi.“Ngoan nữ nhi, thích không?”Thu Thanh Thì hỏi lại:
“Vậy ngăn tủ bikini, sườn xám và đồng phục JK của ta đâu?”“Vứt hết rồi. Không thấy ngươi mặc, giữ làm gì?”Thu Thanh Thì: Ta mặc mấy cái đó là để cho ngươi nhìn thấy sao!“Vứt đi đâu?”Đỗ Tụng Chi quay ra hỏi Thu Phú Quý, rõ ràng không cùng tần số:
“JK là gì?”Thu Thanh Thì tức đến phát run, dựa vào Diêu Tương Ức để giữ thăng bằng, giơ tay múa may miêu tả kiểu dáng đồng phục JK. Dùng hết sức lực, cuối cùng cũng khiến Thu Phú Quý hiểu ra, mặt đầy thất vọng, nghiêm khắc nói:
“Lớn rồi mà còn mặc đồng phục học sinh.”Đúng là bị bắt nạt!Thu Thanh Thì mở WeChat, liên hệ anh trai Thu Thanh Sơn, yêu cầu lập tức đến Hải Thị đưa hai “yêu tinh” này về nhà.Đối phương trả lời bốn chữ:
“Người mơ nói mộng.”Thu Thanh Thì lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ huynh muội, bỏ bữa tối, nằm khóc trong chăn.Nước mắt rơi thảm thiết, tưởng niệm đám JK đã mất tích.Diêu Tương Ức cũng chẳng vui vẻ gì. Môi hở răng lạnh, tinh thần Thu Thanh Thì sa sút sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng sinh hoạt của hai người. Nàng hào phóng đưa mật khẩu mua hàng online:
“Bảo bối đi mua JK mới đi, muốn mua bao nhiêu thì mua.”Thu Thanh Thì được an ủi phần nào, lau nước mắt, máu nóng trào lên, mua sắm suốt đêm.Tác giả có lời muốn nói:
Diêu Tương Ức: Thì ra… tiền thật sự có thể mua được tình yêu ~Diêu Tương Ức hết kiên nhẫn, hít sâu một hơi, thông báo Tô Đề Lạp ngày mai khỏi cần đi làm.Tô Đề Lạp hối hận, giơ tay thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ.Kết quả hoàn toàn ngược lại. Trưa hôm đó, Diêu Tương Ức bị Thu Thanh Thì mắng một trận tơi bời. Nếu không nhờ Tân Xuân nghe thấy ồn ào chạy vào can ngăn, chồng văn kiện trên bàn chắc đã bay thẳng vào mặt nàng.Diêu Tương Ức tức đến mức huyết áp vượt 200, ra lệnh phòng tài vụ khấu trừ ba năm tiền thưởng cuối năm của Tô Đề Lạp, còn định viết lời nhận xét cuối năm: “Làm được thì ít, phá hoại thì nhiều.”“Con hồ ly họ Bạch cho ngươi uống canh mê hồn à?”
Thu Thanh Thì day day huyệt thái dương, đi qua đi lại bên cửa sổ sát đất.
“Ta vẫn nói câu đó: Không có khả năng.”Diêu Tương Ức đứng dậy, tiến lại gần:
“Chẳng phải nàng chỉ muốn tranh vai chính với ngươi thôi sao—”“Vai phụ cũng không được!”“Vai thứ N cũng được mà.”Thu Thanh Thì hừ lạnh:
“Muốn cho tiểu tình nhân của ngươi lên màn ảnh lớn? Mơ đi!”“Huống hồ ta nghĩ kỹ rồi,” nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, tuyên bố:
“Phim này ta chỉ làm đạo diễn, không đóng.”Diêu Tương Ức như bị sét đánh:
“… Ngươi đùa đấy à?”Hai ngươi không đóng vai phối hợp, ta biết tìm ngọt ngào giá trị ở đâu?“Ta đã bàn với ba mẹ rồi, họ rất ủng hộ ta điều chỉnh lại cuộc sống.”
Thu Thanh Thì vỗ bụng:
“Mọi chuyện chờ sinh con xong rồi tính.”Diêu Tương Ức: Ta muốn khóc mà không khóc nổi.Nếu không đủ ngọt ngào giá trị, chưa đầy một năm nữa nàng phải nói lời tạm biệt với thế giới.“Con thì chưa chắc phải sinh ngay, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật.”Thu Thanh Thì với gương mặt xinh đẹp, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, môi khẽ nhếch, nửa ngày không nói nên lời, rồi chuyển sang thất vọng, ánh mắt có phần giận dữ.“Diêu Tương Ức! Ngươi vì nâng đỡ hồ ly tinh mà đến con ruột cũng không cần? Đồ cầm thú!”Diêu Tương Ức: !!!Cuối tuần, Thu Thanh Thì giấu Diêu Tương Ức, mời Bạch Mộng Chiêu đi ăn. Ở nhà thử hơn mười bộ quần áo, trang điểm tinh xảo như đi dự tiệc.Diêu Tương Ức vừa ngủ dậy, lười biếng hỏi nàng đi đâu. Nàng không trả lời, chỉ nói:
“Ngươi đừng động, để lại xe Maybach và tài xế.”Diêu Tương Ức đoán nàng đi chơi với hội bạn thân “plastic”, định tự mình đưa nàng đi để khoe hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn.Đổi lại là một câu rõ ràng từ Thu Thanh Thì:
“Biến.”Vẫn còn chút hy vọng, Diêu Tương Ức không dám chọc giận:
“Tối ta đến đón ngươi về.”Nói xong, nàng thu dọn ra ngoài gặp khách hàng.Bữa ăn được đặt ở khu phố sầm uất, một nhà hàng kiểu gia đình, không gian thanh nhã, yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt. Ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy bức tường cổ miếu bên kia.Đối mặt với sự tiếp đãi của Thu Thanh Thì, Bạch Mộng Chiêu vừa mừng vừa lo, đến sớm từ lâu, còn Thu Thanh Thì cố tình đến muộn nửa tiếng.Nàng được nhân viên dẫn vào, đi qua bình phong đến ghế dài, tháo kính râm, mỉm cười lễ phép:
“Xin lỗi, ta tới muộn.”Nụ cười vẫn khiêm tốn như mọi khi.Bạch Mộng Chiêu vội vàng đứng dậy, tay run run, lắp bắp mời nàng ngồi.Thu Thanh Thì mỉm cười đánh giá nàng — cô gái này so với nàng thì quá mức ngây thơ, giống như một chú thỏ trắng chưa biết gì về thế giới.Nàng rót nước, rót hai ly trà, mỗi người một ly.Bạch Mộng Chiêu cảm ơn, nâng ly trà lên, cúi đầu uống từng ngụm.Thu Thanh Thì phát hiện vài sợi tóc dính vào má nàng, liền vươn tay như một chị gái thân thiết, giúp nàng chỉnh lại. Vừa chạm vào, Bạch Mộng Chiêu giật mình “A” một tiếng nhỏ.Xem ra đã dọa nàng một phen. Tốt lắm.Thu Thanh Thì rất hài lòng.Thu tay lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dáng vẻ ung dung.Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô đang tiếp khách đánh golf, Diêu Tương Ức kinh ngạc khi thấy chỉ số ngọt ngào tăng vọt.> [ Ngọt ngào giá trị +1 ]
> [ Ngọt ngào giá trị +2 ]
> [ Ngọt ngào giá trị +3 ]Diêu Tương Ức: !!!Bạch Mộng Chiêu ngồi phía đối diện, dè dặt hỏi:
“Ngài tìm ta… có chuyện gì sao?”Thu Thanh Thì đảo mắt chậm rãi, không rõ là cố ý hay vô tình, im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Ta có chuyện muốn nói thẳng.”Nàng đặt túi xách lên đầu gối, lấy ra một phong thư, đẩy đến trước mặt Bạch Mộng Chiêu.Bạch Mộng Chiêu hỏi:
“Đây là gì?”“Ngươi mở ra xem sẽ biết.”
Thu Thanh Thì mỉm cười, đuôi mắt cong lên đầy mê hoặc.Bạch Mộng Chiêu không có lý do từ chối, mở phong thư, rút ra bên trong—Là một tờ chi phiếu.Nàng lập tức ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run, môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.