[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 74



iêu Tương Ức tâm trạng phiền muộn, gỡ mic xuống, tiện tay vứt qua một bên, rồi chui vào phòng thay đồ, giận dữ mắng Thu Thanh Thì: 
“Ngươi đứng bên kia!”

“Ngươi hung ta?” 
Thu Thanh Thì vừa ấm ức, vừa khó chịu, vừa không thể tin nổi.

“Ai bảo ngươi có cha mẹ rồi thì quên tức phụ nhi ta.”

Diêu Tương Ức trút hết bực bội, đi ra ngoài, giơ điện thoại lên cao, nghiêm giọng dặn Tô Đề Lạp: 
“Ngàn vạn lần phải cảnh cáo gì tỉ tỉ, đừng có đăng đoạn ngắn đó lên.”

Nàng dùng từ “cảnh cáo” thật sự — trong lòng đúng là sợ thật.

Thu Thanh Thì buồn bực, thay đồ xong thì chui vào chăn, quay lưng lại với Diêu Tương Ức, nằm ngủ trưa. Nhìn là biết đang giận dỗi, không muốn nói chuyện.

Diêu Tương Ức vốn là người có tính khí, từ đầu đến cuối không nói một lời, đi vào phòng tắm. Nàng vốn không thích mùa hè, vừa ra mồ hôi là thấy người dính nhớp, đặc biệt là hôm nay, vừa đến sân bay gặp mẹ vợ, nàng lại không có tiền đồ mà toát mồ hôi lạnh.

Quá mất mặt!

Nàng tự khinh bỉ chính mình.

Tắm nước lạnh xong, da thịt mát mẻ, cả người dễ chịu, từng lỗ chân lông như được hít thở tự do, tâm trạng cũng đỡ hơn vài phần.

Ra khỏi phòng tắm, thấy Thu Thanh Thì vẫn nằm quay lưng, không nhúc nhích, Diêu Tương Ức không khỏi bội phục nghị lực của nàng.

Nằm lên giường, không do dự mà ôm lấy Thu Thanh Thì từ phía sau.

Nếu là trước kia, tiểu kiều thê chắc chắn sẽ phản ứng dữ dội, nhưng lần này chỉ xoay người, rúc vào lòng nàng.

Diêu Tương Ức như sụp xuống một tầng phòng bị, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, từng chút một: 
“Còn tưởng ngươi giận ta thật.”

Giọng nàng dịu dàng, trong trẻo, như suối mát giữa rừng.

Thu Thanh Thì rúc vào xương quai xanh nàng, giọng mềm mại: 
“Nhân gia thông cảm ngươi mà, bị ba mẹ ta hành cả ngày.”

Một câu đơn giản, thể hiện rõ sự thấu hiểu của Thu Thanh Thì. Diêu Tương Ức không khỏi thấy hổ thẹn, vừa rồi nổi giận với nàng thật sự không nên. Nàng ôm nàng chặt hơn, hôn nhẹ lên má.

Chưa kịp hôn thêm vài cái, Thu Thanh Thì bất ngờ ngẩng đầu, xác nhận tất cả camera đều đã bị che kín, rồi dùng chăn trùm lên cả hai, trong bóng tối nói nhỏ:

“Đừng lo bá bá, nếu ngươi thật sự muốn nhân gia, chúng ta có thể lén đi khách sạn mở phòng.”

Diêu Tương Ức ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười, chạm nhẹ vào trán nàng: 
“Ngươi nhớ chuyện này rõ thật.”

“Ta không chỉ nhớ rõ, mà còn thù dai. Ngươi vừa hung ta, ta sẽ nhớ cả đời.” 
Thu Thanh Thì cắn nhẹ vào tai nàng một cái.

Trong chăn nóng bức, Diêu Tương Ức thở hơi gấp, ló đầu ra hít lấy không khí mát: 
“Được rồi, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ dùng cả đời để dỗ ngươi nguôi giận.”

“Ta phát hiện miệng ngươi không còn lạnh lùng như trước nữa!” 
Thu Thanh Thì cũng buồn đến mức hoảng, dứt khoát vén chăn lên, nằm sát bên nàng, chạm môi nàng: 
“Lời trêu chọc thì nói liên tục, lời ngon tiếng ngọt cũng biết nói.”

“Trước kia ta toàn đi đóng phim, hoặc là đang trên đường đóng phim. Chúng ta gặp nhau ít, xa nhau nhiều, làm gì có cơ hội để nói chuyện với ngươi.”

Thu Thanh Thì trong lòng chua xót, cảm giác áy náy vừa dâng lên thì đã nhanh chóng hoàn hồn, nhe răng nói: 
“Ngụy biện! Lúc yêu nhau ta căn bản không đỏ mặt, mỗi ngày đều ở bên ngươi, sao chưa từng nghe ngươi nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ ta vui?”

Diêu Tương Ức lập tức chớp mắt hai cái, chột dạ nhìn lên trần nhà: 
“… Ta nhớ rõ là ta có nói rồi mà.”

“Không có! Không có! Không có!”

“A nha, mệt quá đau đầu, ta ngủ đây.”

“Không được ngủ! Trả lời ta một chuyện rồi mới được ngủ. Bằng không ta sẽ… về phe ba mẹ ta, xem ngươi sống tiếp thế nào.”

Diêu Tương Ức đầu hàng, vỗ vỗ gối, nằm xuống lại, hừ hừ hai tiếng đầy bất mãn: 
“Muốn mua gì? Ta đều mua cho ngươi!”

“… Ta từng nói rồi, muốn đầu tư phim, 80 triệu.”

Diêu Tương Ức sớm đã quên chuyện đó, nghĩ Thu Thanh Thì chỉ nói cho vui. Nàng nhắm mắt suy nghĩ một lát, lúc Thu Thanh Thì tưởng nàng đã ngủ, thì Diêu Tương Ức mở miệng: 
“Ngươi muốn đầu tư thì cứ đầu tư, ta không thể quản ngươi mọi chuyện. Ngươi tự quyết đi.”

Nàng luôn sợ Thu Thanh Thì gặp rủi ro, trước giờ tài nguyên, lịch trình, lời mời đều phải qua tay nàng kiểm duyệt. Nhưng không thể mãi như vậy. Thu Thanh Thì không phải chim hoàng yến nàng nuôi trong lồng, nếu nàng muốn bay cao, Diêu Tương Ức không có lý do ngăn cản.

“Thật sao?” 
Thu Thanh Thì đôi mắt sáng rực, vui mừng như một con nai nhỏ.

Diêu Tương Ức nhìn ánh mắt nàng, có cảm giác “con đã lớn, ta nên buông tay.”

“Thật sự.”

Thu Thanh Thì lập tức giơ tay ra: 
“Vậy đưa ta.”

“Đưa cái gì?”

“Tiền chứ còn gì!” 
Thu Thanh Thì nói như lẽ đương nhiên.

Diêu Tương Ức giật mình, cơn buồn ngủ bay sạch, bật dậy: 
“Ngươi dùng tiền của mình mà đầu tư!”

“Ta không! Tiền đó là ta vất vả kiếm được, đổ mồ hôi máu mới tránh được thất bại. Lỡ lỗ thì sao?”

Diêu Tương Ức sững người: 
“Tiền của ta không phải vất vả kiếm à? Dựa vào đâu mà dùng tiền của ta để lỗ?”

Thu Thanh Thì vỗ một cái lên đùi nàng, dõng dạc nói: 
“Tiền của ngươi chính là của ta!”

Diêu Tương Ức lập tức thấy tim đau, nằm vật ra giường không dậy nổi.

Mà hai người không chú ý rằng, gió mát sau giờ trưa thổi nhẹ qua cửa sổ, lùa vào phòng, làm bay nhẹ chiếc áo thun trắng treo sát màn hình camera…

Sau khi ngủ trưa, Thu Thanh Thì nhận được tin nhắn từ gì tỉ tỉ, hỏi nàng có thật sự muốn cắt bỏ phần hình ảnh của Diêu Tương Ức hay không.

Lời nói vòng vo, ý rằng nếu không có điểm gây cười thì chương trình sẽ không hấp dẫn. Nếu là nghệ sĩ khác, họ sẽ cắt ngay không cần suy nghĩ. Nhưng Diêu Tương Ức là người không thể đắc tội, nghĩ tới nghĩ lui, gì tỉ tỉ quyết định hỏi trước Thu Thanh Thì.

Thu Thanh Thì: 
“Một giây cũng không được cắt! Giữ nguyên! Cho ánh sáng của bá tổng chiếu rọi gương mặt thật.”

Gì tỉ tỉ tưởng nàng nói đùa.

Thu Thanh Thì: 
“Nghe ta, trong nhà ta quyết định.”

Gì tỉ tỉ: 
[Thật vậy chăng? Ta không tin.jpg]

Thu Thanh Thì: 
“Yên tâm, ta sẽ giữ bá tổng ngốc nghếch thật chặt.”

Gì tỉ tỉ: 
“Được rồi, tin Thu ca, sống mãi!”

Thu Thanh Thì đắc ý cười, quay đầu thấy Diêu Tương Ức vẫn đang ngủ, bỏ điện thoại xuống, xoay người hai cái, lại rúc vào lòng nàng.

Chưa nằm được bao lâu, Diêu Tương Ức đột nhiên kéo nàng dậy, lực mạnh đến mức suýt nữa kéo nàng bay khỏi giường.

Thu Thanh Thì nhăn mặt, dụi mắt, lẩm bẩm: 
“Gì vậy?”

“Tự ngươi xem đi!”

Thu Thanh Thì chưa hiểu chuyện gì, nhìn thấy sắc mặt Diêu Tương Ức xanh mét, lập tức cảm thấy không ổn. Diêu Tương Ức đưa màn hình điện thoại ra trước mặt nàng.

Trên đó là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa nàng và gì tỉ tỉ.

“Nàng dám đăng lên Weibo! Còn mua hot search!” 
Thu Thanh Thì kinh hô một tiếng, nửa giận nửa oán: 
“Thao tác quá lố rồi!”

Nàng lập tức giơ ba ngón tay lên trời thề: 
“Bá bá, chuyện này không liên quan tới ta!”

Diêu Tương Ức lạnh lùng: 
“Bá tổng ngốc?”

Thu Thanh Thì toàn thân dựng tóc gáy, nhưng vẫn không chịu buông tay, giơ hai tay lên đầu, vẽ một trái tim to: 
“Bá bá, yêu ngươi một vạn năm!”

“Ta tuyên bố, 80 triệu đầu tư của ngươi bị hủy.” 
Diêu Tương Ức tàn nhẫn vô tình.

Thu Thanh Thì giơ tay kiểu Nhĩ Khang, khóc lóc lên án: 
“80 triệu mà cũng không cho ta!”

Diêu Tương Ức đi ra ngoài rót nước, tìm ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, nâng ly pha lê lên uống một ngụm, học theo dáng vẻ Mộ Dung Vân Hải, nhún vai: 
“Thì sao?”

Thu Thanh Thì: 
“Ngươi đúng là quá đáng thật sự!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...