[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 60
Cả đời này, Diêu Tương Ức chỉ chịu thua trước mặt Thu Thanh Thì.Từ khi biết trong nguyên tác mình từng nói “Thật xin lỗi” với Thu Thanh Thì, nàng luôn cảm thấy áy náy vì những lần lạnh lùng và bạo lực trước đó. Gần đây, mức độ cưng chiều Thu Thanh Thì lại tăng thêm hai bậc.Chuyện làm trò dễ thương bên đường, nàng thật sự phải cắn răng nhắm mắt mới dám làm.Không ngờ lại xui xẻo bị Kỷ Bình Hàm chứng kiến toàn bộ quá trình.Mọi người đều là tổng tài bá đạo, bị bắt gặp như vậy thật quá mất mặt.Từ nay về sau, mỗi lần gặp lại, trong đầu Kỷ Bình Hàm chắc chắn sẽ hiện lên hình ảnh nàng chu môi làm nũng. Cái gọi là “bá đạo” của nàng, tự nhiên sẽ thấp hơn Kỷ Bình Hàm một bậc.Thật tức chết đi được.Đúng là nhân gian khổ ải.Chỉ cần biểu cảm của Diêu Tương Ức hơi thay đổi, Thu Thanh Thì liền đoán được nàng đang nghĩ gì.Thu Thanh Thì vốn là người thông minh, rất biết thời thế. Tạm thời nàng gác lại “ân oán” giữa hai người, nhanh chóng suy nghĩ cách cứu vớt thể diện cho Diêu Tương Ức.Đầu tiên, nàng thân mật khoác tay Diêu Tương Ức, tạo dáng như một cặp vợ chồng tâm đầu ý hợp.Tiếp theo…“Tiếp theo” nàng vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì.Nhưng Kỷ Bình Hàm không cho nàng thời gian. Còi xe vang lên chói tai.Tiếng còi lớn đến mức khiến Thu Thanh Thì giật mình, vai run lên.Nàng nhíu mày, thầm nghĩ người này thật sự còn lạnh lùng hơn lời đồn, đến cả phép lịch sự tối thiểu cũng không thèm quan tâm.Diêu Tương Ức lại một lần nữa cảm nhận được địch ý từ Kỷ Bình Hàm.Bị khiêu khích thêm lần nữa, khiến ấn tượng của nàng về Kỷ Bình Hàm rơi xuống đáy. Nàng cũng chẳng buồn giữ vẻ ngoài hòa nhã nữa.Vốn dĩ Kinh Hồng và Thiên Kỷ đã như nước với lửa. Đã xé mặt thì cứ xé, cùng lắm là mất mặt một chút.Diêu Tương Ức lạnh lùng liếc Kỷ Bình Hàm, nắm tay Thu Thanh Thì, bước lên vỉa hè, đi về phía cổng bệnh viện.Kỷ Bình Hàm bất ngờ gọi họ lại.Nếu nói về độ lạnh lùng, Diêu Tương Ức còn hơn nàng một bậc. Nàng giả vờ không nghe thấy, quay sang đùa với Thu Thanh Thì:
“Nhà ta bảo bối thật hiểu chuyện.”Thu Thanh Thì không cảm kích, mím môi, giọng nặng nề:
“Đừng nịnh ta.”“Ta chỉ nịnh ngươi thôi, người khác ta chẳng thèm nhìn.”“Thật sao?” Thu Thanh Thì nói giọng mỉa mai, “Ta thấy ngươi nâng đỡ Bạch Mộng Chiêu cũng đâu có giống người bình thường.”“… Tối nay về nhà, ta sẽ xin lỗi ngươi.”“Diêu tổng nên về khách sạn ở đi, kẻo cha vợ lại giục ngươi sinh con.”Lời của Thu Thanh Thì vừa dứt, thì giọng Kỷ Bình Hàm vang lên:
“Diêu tổng, xin dừng lại một chút.”Diêu Tương Ức dừng bước, nghiêng người liếc Kỷ Bình Hàm, không nói gì.Kỷ Bình Hàm xuống xe, đi đến trước mặt Diêu Tương Ức, không báo trước mà buông một câu:
“Tránh xa Bạch Mộng Chiêu ra.”Nói xong liền quay đi, không nán lại thêm một giây, như thể sợ bị lây nhiễm thứ gì đó.Diêu Tương Ức hoàn toàn tức giận. Kỷ Bình Hàm hành xử như không coi ai ra gì, khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.Nhưng xung quanh có quá nhiều người, nàng không tiện nổi giận. Ánh mắt sắc như dao của nàng dõi theo Kỷ Bình Hàm đang lên xe lần nữa.Ngay khi chiếc Lincoln khởi động, Diêu Tương Ức tiến lên, vung tay tát mạnh vào cửa kính xe.Kỷ Bình Hàm cảm nhận rõ ràng. Đôi mắt nàng hơi dài, không hợp với thẩm mỹ truyền thống, nhưng lại đúng kiểu “mặt cá nheo” đang thịnh hành. Khi tức giận, nàng toát ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm, như thần thánh tách biệt khỏi người thường.Với Diêu Tương Ức, đó chẳng khác nào bị xúc phạm ngay giữa mặt.Lửa giận bốc lên, nàng nói:
“Mai Khải Hoàn gây ra chuyện lớn như vậy, mà tổng giám đốc Kỷ vẫn làm ngơ, lòng dạ thật quá trống rỗng.”Nàng cố tình chặn lời phản bác, nói tiếp:
“Ta khuyên Kỷ tổng nên điều tra hắn cho kỹ, đừng để bị lừa mà còn bênh vực. Ngươi vẫn chưa biết hết đâu.”Kỷ Bình Hàm sững người, định mở miệng hỏi, thì thấy Diêu Tương Ức đã khoác tay Thu Thanh Thì, rẽ vào cổng bệnh viện.Nàng chậm rãi kéo kính xe lên.Ánh mắt lướt qua một người mẹ trẻ đang đẩy xe nôi đi ngang qua.Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười khinh miệt, thì thầm lặp lại lời Diêu Tương Ức:
“Mai Khải Hoàn?”
“Ăn cây táo, rào cây sung?”
“… Không ngờ Diêu Tương Ức cũng biết nhiều chuyện thật.”Bên trong bệnh viện, người càng lúc càng đông. Thu Thanh Thì đeo khẩu trang kín mặt, tò mò hỏi:
“Ngươi vừa nói với Kỷ Bình Hàm chuyện Mai Khải Hoàn ‘ăn cây táo, rào cây sung’ là có ý gì?”Diêu Tương Ức dịu giọng, úp mở:
“Chuyện này liên quan đến một vụ cũ năm xưa.”Mấy ngày nay, nàng vẫn đang làm “đội trưởng bảo vệ” đi điều tra nhà họ Hạ.Nàng tra được rằng hồi trẻ, Hạ Hải Tường từng cưới một người vợ hiền lành, sinh được một cô con gái.Năm đó, Hạ Hải Tường là thanh niên đầy triển vọng, vợ chồng hòa thuận, một người lo việc nhà, một người lo việc ngoài, gia đình ba người sống rất hạnh phúc.Khi con gái lên ba tuổi, Hạ Hải Tường trong lúc làm ăn đã gây thù với người khác. Có lẽ vì tuổi trẻ nóng nảy, không để cho đối phương đường lui, khiến người ta tức giận, tìm cơ hội bắt cóc con gái của hắn.Sau đó, cảnh sát bắt được kẻ bắt cóc ở một thành phố khác. Hắn khai rằng ban đầu định tìm nơi vắng vẻ để giết đứa bé, nhưng không đủ tàn nhẫn, cũng không đủ gan. Đứa bé cứ khóc mãi, hắn sợ bị phiền phức, nên tiện tay ném bé ra lề đường.Đứa bé từ đó mất tích.Vợ của Hạ Hải Tường không chịu nổi cú sốc, tinh thần suy sụp, mười năm trước đã qua đời vì bệnh.Riêng Hạ Hải Tường thì rất kiên cường, không từ bỏ việc tìm kiếm. Mấy năm nay, ông đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ, nhưng trời không chiều lòng người, vẫn không có tin tức gì.Sáu năm trước, Hạ Hải Tường tái hôn với một người tên là Đỗ Lan Khanh, thư ký của ông, nhỏ hơn ông năm tuổi. Bà từng có một con trai với chồng cũ.Hạ Hải Tường không có con ruột, nên xem đứa con riêng này như con mình, còn đổi họ thành họ Hạ, đặt tên là Hạ Đông Dương.Người ngoài đồn đoán rằng Hạ Hải Tường có thể đang tính giao công ty cho Hạ Đông Dương quản lý.Chuyện này không dễ giấu, Diêu Tương Ức kể lại như đang thuật chuyện xưa cho Thu Thanh Thì nghe.Thu Thanh Thì bắt ngay trọng tâm:
“Ngươi đang yên đang lành, đi điều tra chuyện nhà họ Hạ làm gì? Có liên quan đến Mai Khải Hoàn sao?”Thu Thanh Thì sống ở Hải Thị, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ cùng Diêu Tương Ức tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ. Hạ Hải Tường nàng từng gặp vài lần — là người thành đạt, khí chất điềm đạm, gương mặt hiền hậu, dễ gần. Nhưng hiện tại, ông đã già, chắc mấy năm nay không ít lần lo lắng vì chuyện con cái.Diêu Tương Ức nói thẳng:
“Ta nghi ngờ Bạch Mộng Chiêu chính là cô con gái bị thất lạc của Hạ Hải Tường.”Thu Thanh Thì trợn tròn mắt:
“!!!!”Diêu Tương Ức buông tay, xác nhận:
“Không sai, vốn dĩ là chuyện máu mủ.”Thu Thanh Thì như bị kéo vào một cơn chấn động. Trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế sao?Diêu Tương Ức tiếp tục kể:
“Hạ Hải Tường già rồi, không quản nổi công ty nữa. Đỗ Lan Khanh là thư ký của ông, được giao nhiệm vụ tìm Bạch Mộng Chiêu. Sau khi tìm được, bà ta lại do dự, có lẽ sợ Bạch Mộng Chiêu quay về nhà họ Hạ, khiến Hạ Đông Dương mất quyền thừa kế. Thế là bà ta giấu nhẹm tin vui, không nói cho Hạ Hải Tường. Thậm chí…”Thu Thanh Thì tiếp lời:
“Thậm chí tìm đến Mai Khải Hoàn, đưa cho hắn lợi ích, bảo hắn hủy hoại Bạch Mộng Chiêu.”“Đúng vậy.” Diêu Tương Ức dịu dàng xoa đầu nàng, vui mừng vì nàng thông minh.
“Đêm đó đám lưu manh tụ tập trước cửa nhà nàng đòi nợ, cũng là do Đỗ Lan Khanh giở trò.”Thu Thanh Thì trầm ngâm:
“Vậy thì Đỗ Lan Khanh còn xấu hơn ngươi.”Diêu Tương Ức:
“… Cảm ơn.”Về khoản ăn nói, Diêu Tương Ức chưa bao giờ đấu lại Thu Thanh Thì. Nhìn nàng nghẹn lời, Thu Thanh Thì không nhịn được bật cười, đôi mắt long lanh như nước.Nàng cười, Diêu Tương Ức cũng thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng nàng đã nguôi giận phần nào. Hai người tiếp tục đi đến quầy thông tin khu nội trú, hỏi thăm và biết được mẹ của Bạch Mộng Chiêu đang nằm ở phòng 602.Ra khỏi thang máy, cả hai mới nhận ra có điều không ổn — sắp đến cửa phòng bệnh mới nhớ ra chưa mua quà.Đi thăm người bệnh mà tay không thì thật vô lý.Diêu Tương Ức đập trán, chớp mắt đầy hối hận, trong lòng đổ hết trách nhiệm cho Kỷ Bình Hàm, vì mải tra chuyện mà quên mất việc này.Thu Thanh Thì tựa vào tường, vui vẻ khi thấy người khác gặp rắc rối:
“Ngươi đi mua đi, ta chờ ở đây.”Diêu Tương Ức bật cười, dí nhẹ mũi nàng:
“Vậy ngươi vào trước, trò chuyện với Bạch Mộng Chiêu.”Thu Thanh Thì liếc nàng một cái như bắn đạn.Diêu Tương Ức làm động tác kéo khóa miệng, rồi quay đi vào thang máy.Thu Thanh Thì nhìn bóng lưng nàng rời đi, lật mắt một cái đầy khinh bỉ, rồi gom tóc lại, chuẩn bị cho màn chờ đợi dài hơi.Mười phút… hai mươi phút…Nửa tiếng trôi qua, Diêu Tương Ức vẫn chưa quay lại.Thu Thanh Thì gọi điện một hồi… vẫn không ai bắt máy.Chắc Diêu Tương Ức đi mua quà rồi lạc luôn.Nàng bĩu môi, nhét điện thoại lại vào túi xách, chán đến mức dùng mũi giày đá mấy mảnh giấy vụn dưới chân.Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh 602 phát ra tiếng “cạch”.Cửa mở.Thu Thanh Thì không kịp phản ứng, theo tiếng quay đầu lại thì thấy Bạch Mộng Chiêu đang xách ấm nước bước ra.Cả hai đều sững người.Thu Thanh Thì vội giơ tay che mặt, sợ bị nhận ra, rồi luống cuống quay người áp trán vào tường, lẩm bẩm:
“Không thấy ta… không thấy ta…”Rõ ràng, Bạch Mộng Chiêu đã thấy nàng.Ngạc nhiên reo lên:
“Thu ảnh hậu! Sao ngươi lại ở đây?”“Ngươi nhận nhầm người rồi.”Bạch Mộng Chiêu cúi người, tìm góc nhìn để xác nhận:
“Ta là fan của ngài, không thể nhận nhầm được. Ngài cố ý đến tìm ta sao?”Thu Thanh Thì giật giật khóe miệng. Mặt dày thật.“… Ta đến thăm bạn, hắn bị thương ở chân, đang nằm viện.”Bạch Mộng Chiêu tin thật, không hề thất vọng, còn nhiệt tình mời:
“Mẹ ta cũng đang nằm viện ở đây. Nếu ngài không ngại, mời vào ngồi chơi, uống chút nước.”Thu Thanh Thì bị nàng kéo theo, lấy lại tinh thần rồi khinh bỉ chính mình vì đã định trốn tránh. Trước mặt “tiểu tam” thì không thể yếu thế!Nàng hít sâu, ưỡn ngực, lấy lại phong thái danh viện. Vừa quay mặt lại, nàng nở một nụ cười nhạt, thậm chí còn pha chút dịu dàng.Bình thản nói:
“Vậy thì ta xin phép.”Bạch Mộng Chiêu vui mừng mở cửa phòng bệnh, mời nàng vào.Không tiện từ chối, Thu Thanh Thì cảm ơn rồi bước vào…Không ngờ, Tô Đề Lạp cũng đang ở đó.Đang quay lưng về phía nàng, ân cần xoa bóp vai cho mẹ của Bạch Mộng Chiêu, vừa cười vừa nói:
“Bạch tiểu thư là diễn viên bẩm sinh, thiên phú xuất chúng. Trong giới giải trí, nàng là người ưu tú nhất.”Mẹ Bạch nghe mà lòng nở hoa:
“Ngài quá khen.”“Chỉ tiếc là vào nhầm công ty, toàn nhận vai diễn không ra gì.”Chuyện này là nỗi đau trong lòng mẹ Bạch. Bà buồn bã nói:
“Lỗi là ở ta. Vì muốn có tiền chữa bệnh cho ta, nó mới nhận mấy vai như vậy. Nó ngoài mặt thì tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng rất khổ…”Tô Đề Lạp nhẹ nhàng an ủi:
“Người tài sẽ tự tỏa sáng. Diêu tổng của chúng ta nói, nếu nàng chịu về Kinh Hồng, nhất định sẽ được nâng đỡ thành ảnh hậu.”Mắt mẹ Bạch sáng rực:
“Thật sao?”“Đương nhiên là thật. Thu Thanh Thì ngài cũng biết mà, Diêu tổng của chúng ta là người đã đưa ra tam kim ảnh hậu duy nhất trong nước — giải Kim Mã, Kim Gà, Kim Tượng đều cầm đủ.”“Mạnh thật đấy!”“Chứ sao nữa.” Xoa bóp xong, Tô Đề Lạp còn ân cần gọt táo.Mẹ Bạch lại lo lắng:
“Nhưng Diêu tổng đã có Thu ảnh hậu, nếu con gái ta về Kinh Hồng… có khiến Thu Thanh Thì không vui không?”“Sẽ không đâu, Thu ảnh hậu là người rất tốt.”“Nhưng kỹ năng diễn xuất của nàng ấy quá giỏi, áp lực sẽ đè lên con gái ta mất. Chẳng phải sẽ tranh giành tài nguyên sao?”Tô Đề Lạp bị hỏi đến nghẹn lời. May mà từng trải, tâm lý vững vàng, nàng nhanh chóng phản ứng:
“Ngài không cần lo. Thu ảnh hậu giờ đã xuống sắc, da dẻ cũng không còn như xưa! Diêu tổng nói, nếu không trang điểm thì không thể nhìn nổi, càng không thể đóng cặp với các tiểu hoa đán hay nam thần trẻ tuổi. Giờ chỉ có thể đóng phim gia đình, kiểu vai bà già thôi!”Thu “bà già” Thanh Thì:
“!!!!”Thu “bà già” Thanh Thì:
“????”Nàng sờ mặt mình, cảm thấy sụp đổ.À…Có những người đại diện và tổng tài…Thật khiến lão nương mở rộng tầm mắt.—Tác giả có lời muốn nói:
Diêu Tương Ức: Ta đang ngồi yên trong nhà, mà nồi tai họa từ trên trời rơi xuống ~~
“Nhà ta bảo bối thật hiểu chuyện.”Thu Thanh Thì không cảm kích, mím môi, giọng nặng nề:
“Đừng nịnh ta.”“Ta chỉ nịnh ngươi thôi, người khác ta chẳng thèm nhìn.”“Thật sao?” Thu Thanh Thì nói giọng mỉa mai, “Ta thấy ngươi nâng đỡ Bạch Mộng Chiêu cũng đâu có giống người bình thường.”“… Tối nay về nhà, ta sẽ xin lỗi ngươi.”“Diêu tổng nên về khách sạn ở đi, kẻo cha vợ lại giục ngươi sinh con.”Lời của Thu Thanh Thì vừa dứt, thì giọng Kỷ Bình Hàm vang lên:
“Diêu tổng, xin dừng lại một chút.”Diêu Tương Ức dừng bước, nghiêng người liếc Kỷ Bình Hàm, không nói gì.Kỷ Bình Hàm xuống xe, đi đến trước mặt Diêu Tương Ức, không báo trước mà buông một câu:
“Tránh xa Bạch Mộng Chiêu ra.”Nói xong liền quay đi, không nán lại thêm một giây, như thể sợ bị lây nhiễm thứ gì đó.Diêu Tương Ức hoàn toàn tức giận. Kỷ Bình Hàm hành xử như không coi ai ra gì, khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.Nhưng xung quanh có quá nhiều người, nàng không tiện nổi giận. Ánh mắt sắc như dao của nàng dõi theo Kỷ Bình Hàm đang lên xe lần nữa.Ngay khi chiếc Lincoln khởi động, Diêu Tương Ức tiến lên, vung tay tát mạnh vào cửa kính xe.Kỷ Bình Hàm cảm nhận rõ ràng. Đôi mắt nàng hơi dài, không hợp với thẩm mỹ truyền thống, nhưng lại đúng kiểu “mặt cá nheo” đang thịnh hành. Khi tức giận, nàng toát ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm, như thần thánh tách biệt khỏi người thường.Với Diêu Tương Ức, đó chẳng khác nào bị xúc phạm ngay giữa mặt.Lửa giận bốc lên, nàng nói:
“Mai Khải Hoàn gây ra chuyện lớn như vậy, mà tổng giám đốc Kỷ vẫn làm ngơ, lòng dạ thật quá trống rỗng.”Nàng cố tình chặn lời phản bác, nói tiếp:
“Ta khuyên Kỷ tổng nên điều tra hắn cho kỹ, đừng để bị lừa mà còn bênh vực. Ngươi vẫn chưa biết hết đâu.”Kỷ Bình Hàm sững người, định mở miệng hỏi, thì thấy Diêu Tương Ức đã khoác tay Thu Thanh Thì, rẽ vào cổng bệnh viện.Nàng chậm rãi kéo kính xe lên.Ánh mắt lướt qua một người mẹ trẻ đang đẩy xe nôi đi ngang qua.Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười khinh miệt, thì thầm lặp lại lời Diêu Tương Ức:
“Mai Khải Hoàn?”
“Ăn cây táo, rào cây sung?”
“… Không ngờ Diêu Tương Ức cũng biết nhiều chuyện thật.”Bên trong bệnh viện, người càng lúc càng đông. Thu Thanh Thì đeo khẩu trang kín mặt, tò mò hỏi:
“Ngươi vừa nói với Kỷ Bình Hàm chuyện Mai Khải Hoàn ‘ăn cây táo, rào cây sung’ là có ý gì?”Diêu Tương Ức dịu giọng, úp mở:
“Chuyện này liên quan đến một vụ cũ năm xưa.”Mấy ngày nay, nàng vẫn đang làm “đội trưởng bảo vệ” đi điều tra nhà họ Hạ.Nàng tra được rằng hồi trẻ, Hạ Hải Tường từng cưới một người vợ hiền lành, sinh được một cô con gái.Năm đó, Hạ Hải Tường là thanh niên đầy triển vọng, vợ chồng hòa thuận, một người lo việc nhà, một người lo việc ngoài, gia đình ba người sống rất hạnh phúc.Khi con gái lên ba tuổi, Hạ Hải Tường trong lúc làm ăn đã gây thù với người khác. Có lẽ vì tuổi trẻ nóng nảy, không để cho đối phương đường lui, khiến người ta tức giận, tìm cơ hội bắt cóc con gái của hắn.Sau đó, cảnh sát bắt được kẻ bắt cóc ở một thành phố khác. Hắn khai rằng ban đầu định tìm nơi vắng vẻ để giết đứa bé, nhưng không đủ tàn nhẫn, cũng không đủ gan. Đứa bé cứ khóc mãi, hắn sợ bị phiền phức, nên tiện tay ném bé ra lề đường.Đứa bé từ đó mất tích.Vợ của Hạ Hải Tường không chịu nổi cú sốc, tinh thần suy sụp, mười năm trước đã qua đời vì bệnh.Riêng Hạ Hải Tường thì rất kiên cường, không từ bỏ việc tìm kiếm. Mấy năm nay, ông đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ, nhưng trời không chiều lòng người, vẫn không có tin tức gì.Sáu năm trước, Hạ Hải Tường tái hôn với một người tên là Đỗ Lan Khanh, thư ký của ông, nhỏ hơn ông năm tuổi. Bà từng có một con trai với chồng cũ.Hạ Hải Tường không có con ruột, nên xem đứa con riêng này như con mình, còn đổi họ thành họ Hạ, đặt tên là Hạ Đông Dương.Người ngoài đồn đoán rằng Hạ Hải Tường có thể đang tính giao công ty cho Hạ Đông Dương quản lý.Chuyện này không dễ giấu, Diêu Tương Ức kể lại như đang thuật chuyện xưa cho Thu Thanh Thì nghe.Thu Thanh Thì bắt ngay trọng tâm:
“Ngươi đang yên đang lành, đi điều tra chuyện nhà họ Hạ làm gì? Có liên quan đến Mai Khải Hoàn sao?”Thu Thanh Thì sống ở Hải Thị, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ cùng Diêu Tương Ức tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ. Hạ Hải Tường nàng từng gặp vài lần — là người thành đạt, khí chất điềm đạm, gương mặt hiền hậu, dễ gần. Nhưng hiện tại, ông đã già, chắc mấy năm nay không ít lần lo lắng vì chuyện con cái.Diêu Tương Ức nói thẳng:
“Ta nghi ngờ Bạch Mộng Chiêu chính là cô con gái bị thất lạc của Hạ Hải Tường.”Thu Thanh Thì trợn tròn mắt:
“!!!!”Diêu Tương Ức buông tay, xác nhận:
“Không sai, vốn dĩ là chuyện máu mủ.”Thu Thanh Thì như bị kéo vào một cơn chấn động. Trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế sao?Diêu Tương Ức tiếp tục kể:
“Hạ Hải Tường già rồi, không quản nổi công ty nữa. Đỗ Lan Khanh là thư ký của ông, được giao nhiệm vụ tìm Bạch Mộng Chiêu. Sau khi tìm được, bà ta lại do dự, có lẽ sợ Bạch Mộng Chiêu quay về nhà họ Hạ, khiến Hạ Đông Dương mất quyền thừa kế. Thế là bà ta giấu nhẹm tin vui, không nói cho Hạ Hải Tường. Thậm chí…”Thu Thanh Thì tiếp lời:
“Thậm chí tìm đến Mai Khải Hoàn, đưa cho hắn lợi ích, bảo hắn hủy hoại Bạch Mộng Chiêu.”“Đúng vậy.” Diêu Tương Ức dịu dàng xoa đầu nàng, vui mừng vì nàng thông minh.
“Đêm đó đám lưu manh tụ tập trước cửa nhà nàng đòi nợ, cũng là do Đỗ Lan Khanh giở trò.”Thu Thanh Thì trầm ngâm:
“Vậy thì Đỗ Lan Khanh còn xấu hơn ngươi.”Diêu Tương Ức:
“… Cảm ơn.”Về khoản ăn nói, Diêu Tương Ức chưa bao giờ đấu lại Thu Thanh Thì. Nhìn nàng nghẹn lời, Thu Thanh Thì không nhịn được bật cười, đôi mắt long lanh như nước.Nàng cười, Diêu Tương Ức cũng thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng nàng đã nguôi giận phần nào. Hai người tiếp tục đi đến quầy thông tin khu nội trú, hỏi thăm và biết được mẹ của Bạch Mộng Chiêu đang nằm ở phòng 602.Ra khỏi thang máy, cả hai mới nhận ra có điều không ổn — sắp đến cửa phòng bệnh mới nhớ ra chưa mua quà.Đi thăm người bệnh mà tay không thì thật vô lý.Diêu Tương Ức đập trán, chớp mắt đầy hối hận, trong lòng đổ hết trách nhiệm cho Kỷ Bình Hàm, vì mải tra chuyện mà quên mất việc này.Thu Thanh Thì tựa vào tường, vui vẻ khi thấy người khác gặp rắc rối:
“Ngươi đi mua đi, ta chờ ở đây.”Diêu Tương Ức bật cười, dí nhẹ mũi nàng:
“Vậy ngươi vào trước, trò chuyện với Bạch Mộng Chiêu.”Thu Thanh Thì liếc nàng một cái như bắn đạn.Diêu Tương Ức làm động tác kéo khóa miệng, rồi quay đi vào thang máy.Thu Thanh Thì nhìn bóng lưng nàng rời đi, lật mắt một cái đầy khinh bỉ, rồi gom tóc lại, chuẩn bị cho màn chờ đợi dài hơi.Mười phút… hai mươi phút…Nửa tiếng trôi qua, Diêu Tương Ức vẫn chưa quay lại.Thu Thanh Thì gọi điện một hồi… vẫn không ai bắt máy.Chắc Diêu Tương Ức đi mua quà rồi lạc luôn.Nàng bĩu môi, nhét điện thoại lại vào túi xách, chán đến mức dùng mũi giày đá mấy mảnh giấy vụn dưới chân.Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh 602 phát ra tiếng “cạch”.Cửa mở.Thu Thanh Thì không kịp phản ứng, theo tiếng quay đầu lại thì thấy Bạch Mộng Chiêu đang xách ấm nước bước ra.Cả hai đều sững người.Thu Thanh Thì vội giơ tay che mặt, sợ bị nhận ra, rồi luống cuống quay người áp trán vào tường, lẩm bẩm:
“Không thấy ta… không thấy ta…”Rõ ràng, Bạch Mộng Chiêu đã thấy nàng.Ngạc nhiên reo lên:
“Thu ảnh hậu! Sao ngươi lại ở đây?”“Ngươi nhận nhầm người rồi.”Bạch Mộng Chiêu cúi người, tìm góc nhìn để xác nhận:
“Ta là fan của ngài, không thể nhận nhầm được. Ngài cố ý đến tìm ta sao?”Thu Thanh Thì giật giật khóe miệng. Mặt dày thật.“… Ta đến thăm bạn, hắn bị thương ở chân, đang nằm viện.”Bạch Mộng Chiêu tin thật, không hề thất vọng, còn nhiệt tình mời:
“Mẹ ta cũng đang nằm viện ở đây. Nếu ngài không ngại, mời vào ngồi chơi, uống chút nước.”Thu Thanh Thì bị nàng kéo theo, lấy lại tinh thần rồi khinh bỉ chính mình vì đã định trốn tránh. Trước mặt “tiểu tam” thì không thể yếu thế!Nàng hít sâu, ưỡn ngực, lấy lại phong thái danh viện. Vừa quay mặt lại, nàng nở một nụ cười nhạt, thậm chí còn pha chút dịu dàng.Bình thản nói:
“Vậy thì ta xin phép.”Bạch Mộng Chiêu vui mừng mở cửa phòng bệnh, mời nàng vào.Không tiện từ chối, Thu Thanh Thì cảm ơn rồi bước vào…Không ngờ, Tô Đề Lạp cũng đang ở đó.Đang quay lưng về phía nàng, ân cần xoa bóp vai cho mẹ của Bạch Mộng Chiêu, vừa cười vừa nói:
“Bạch tiểu thư là diễn viên bẩm sinh, thiên phú xuất chúng. Trong giới giải trí, nàng là người ưu tú nhất.”Mẹ Bạch nghe mà lòng nở hoa:
“Ngài quá khen.”“Chỉ tiếc là vào nhầm công ty, toàn nhận vai diễn không ra gì.”Chuyện này là nỗi đau trong lòng mẹ Bạch. Bà buồn bã nói:
“Lỗi là ở ta. Vì muốn có tiền chữa bệnh cho ta, nó mới nhận mấy vai như vậy. Nó ngoài mặt thì tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng rất khổ…”Tô Đề Lạp nhẹ nhàng an ủi:
“Người tài sẽ tự tỏa sáng. Diêu tổng của chúng ta nói, nếu nàng chịu về Kinh Hồng, nhất định sẽ được nâng đỡ thành ảnh hậu.”Mắt mẹ Bạch sáng rực:
“Thật sao?”“Đương nhiên là thật. Thu Thanh Thì ngài cũng biết mà, Diêu tổng của chúng ta là người đã đưa ra tam kim ảnh hậu duy nhất trong nước — giải Kim Mã, Kim Gà, Kim Tượng đều cầm đủ.”“Mạnh thật đấy!”“Chứ sao nữa.” Xoa bóp xong, Tô Đề Lạp còn ân cần gọt táo.Mẹ Bạch lại lo lắng:
“Nhưng Diêu tổng đã có Thu ảnh hậu, nếu con gái ta về Kinh Hồng… có khiến Thu Thanh Thì không vui không?”“Sẽ không đâu, Thu ảnh hậu là người rất tốt.”“Nhưng kỹ năng diễn xuất của nàng ấy quá giỏi, áp lực sẽ đè lên con gái ta mất. Chẳng phải sẽ tranh giành tài nguyên sao?”Tô Đề Lạp bị hỏi đến nghẹn lời. May mà từng trải, tâm lý vững vàng, nàng nhanh chóng phản ứng:
“Ngài không cần lo. Thu ảnh hậu giờ đã xuống sắc, da dẻ cũng không còn như xưa! Diêu tổng nói, nếu không trang điểm thì không thể nhìn nổi, càng không thể đóng cặp với các tiểu hoa đán hay nam thần trẻ tuổi. Giờ chỉ có thể đóng phim gia đình, kiểu vai bà già thôi!”Thu “bà già” Thanh Thì:
“!!!!”Thu “bà già” Thanh Thì:
“????”Nàng sờ mặt mình, cảm thấy sụp đổ.À…Có những người đại diện và tổng tài…Thật khiến lão nương mở rộng tầm mắt.—Tác giả có lời muốn nói:
Diêu Tương Ức: Ta đang ngồi yên trong nhà, mà nồi tai họa từ trên trời rơi xuống ~~