[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 56



Chày cán bột cũng tốt, gậy gòn cũng vậy, Thu Thanh Thì từ trước đến nay đều là kiểu “tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ”. Diêu Tương Ức không sợ nàng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nhún nhường, dù sao lần này cũng là có việc cần người.

Nàng đi theo Thu Thanh Thì ra khỏi khu khám bệnh, đến khu hoa viên vắng vẻ. Trời đã tối, ánh sáng mờ mịt. Diêu Tương Ức kéo Thu Thanh Thì ngồi xuống chiếc ghế dài có tay vịn.

Ánh đèn đường ấm áp chiếu lên đỉnh đầu hai người, bóng đổ xuống khuôn mặt, khiến vẻ mặt càng thêm u sầu.

“Ngươi nghe ta nói hết đã.” Diêu Tương Ức mở lời.

Thu Thanh Thì nhắm chặt mắt, bịt tai lại, kiểu Quỳnh Dao: 
“Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!”

Diêu Tương Ức nói: 
“Ngươi không yên tâm ta qua lại với Bạch Mộng Chiêu, chi bằng đưa nàng vào Kinh Hồng Giải Trí. Nàng ở ngay dưới mắt ngươi, nhất cử nhất động đều nằm trong tay ngươi.”

Thu Thanh Thì trừng mắt nhìn nàng: 
“Ta chỉ biết gần quan được ban lộc. Nàng vào Kinh Hồng, các ngươi gặp nhau càng tiện.”

Đến lúc nàng đi quay phim, quay xong trở về lại phát hiện Diêu thái thái đã đổi người, nàng biết tìm ai để khóc?

Càng nghĩ càng tức, quai hàm nàng phồng lên: 
“Dù sao chúng ta ly hôn rồi, ngươi thích qua lại với ai thì cứ qua lại, ta không quản được.”

“Đừng nói ly hôn nữa.” Diêu Tương Ức kéo góc tay áo nàng, 
“Ngươi là Diêu thái thái, ngươi không quản ta thì ai quản ta?”

Thu Thanh Thì làm mặt lạnh, giơ tay phẩy như đuổi muỗi, rồi vỗ một cái lên vai Diêu Tương Ức, như đang chơi đùa với một đứa trẻ.

Diêu Tương Ức lấy áo choàng mỏng phủ lên đầu gối nàng, che đi phần chân lộ ra ngoài.

Thu Thanh Thì có khí chất, không chịu kiểu quan tâm của bá tổng: 
“Lấy ra.”

“Chân bị muỗi cắn, cần che lại, nhìn cũng không đẹp.”

Thu Thanh Thì không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ xấu. Diêu Tương Ức đã chạm đúng điểm yếu của nàng, khiến nàng im lặng kéo áo che chân lại kín hơn.

Diêu Tương Ức thấy nàng đáng yêu, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng hẳn, như nước xuân trong hồ.

“Ta hiểu ngươi lo lắng. Vậy thế này đi, ta chuyển Kinh Hồng Giải Trí sang tên ngươi, quyền quản lý cũng là của ngươi. Bạch Mộng Chiêu làm nhân viên của ngươi, ngươi quản nàng.”

Hai mắt Thu Thanh Thì sáng rực — Kinh Hồng Giải Trí, một công ty lớn!

Nàng có chút động lòng.

Nàng đếm sơ sơ, công ty có hơn chục nghệ sĩ nổi tiếng, mức độ phổ biến cao, chưa kể nàng hiện tại cũng là nghệ sĩ… Nếu Kinh Hồng thật sự thuộc về nàng, thì một ngày nào đó, nàng có thể chi phối nửa giới giải trí.

“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?” Diêu Tương Ức bắt chéo chân, hỏi với vẻ bình thản.

Không ngờ Thu Thanh Thì lại chuyển giọng: 
“Ngươi vì Bạch Mộng Chiêu mà dám bỏ vốn thật à?”

Diêu Tương Ức: “……”

Không hổ là tiểu kỹ nữ bối của nhà họ Diêu — đẳng cấp cao, khó đối phó.

Diêu Tương Ức nhanh trí xoay chuyển tình thế: 
“Nếu không thì để Tô Đề Lạp làm người đại diện cho nàng. Lão Tô là người ngươi tin tưởng, đã hợp tác với ngươi tám năm, luôn cùng ngươi nhất trí đối ngoại.”

Thu Thanh Thì nghiến răng, cố giữ phong độ của một danh viện hàng đầu: 
“Xin hỏi Diêu tổng, còn yêu cầu nào quá đáng hơn nữa không?”

Bạch Mộng Chiêu không chỉ muốn vào Kinh Hồng Giải Trí, mà còn muốn chia sẻ người đại diện với nàng — rõ ràng là muốn chia sẻ tài nguyên.

Diêu Tương Ức nhìn ra nàng đang suy nghĩ, liền giải thích: 
“Ngươi đóng phim toàn là đạo diễn lớn, chế tác lớn, quảng cáo và đại ngôn cũng đều là hàng đầu. Người ta nói rõ là muốn hợp tác với ngươi. Bạch Mộng Chiêu chỉ là một tân binh, ai sẽ chọn nàng?”

Thu Thanh Thì thấy nàng nói cũng có lý, trong lòng giằng co: 
“… Ngươi đừng dỗ dành ta. Dù sao nàng cũng không thể vào Kinh Hồng Giải Trí.”

“Suy nghĩ lại đi.” Diêu Tương Ức dùng vai hích nhẹ nàng.

Thu Thanh Thì: Cái này là “hổ không vào hang”.jpg

Diêu Tương Ức không mong nàng đồng ý ngay, ít nhất cũng muốn để nàng suy nghĩ vài ngày. Nàng áp sát, cằm tựa lên vai Thu Thanh Thì, hôn nhẹ lên môi nàng: 
“Ngươi rộng lượng một chút, đừng so đo với cô gái nhỏ. Nàng đáng thương lắm, vừa là cô nhi, vừa bị xã hội đòi nợ, lại bị cả mạng xã hội mắng chửi, còn bị hạ thuốc…”

Là một nữ chính ngốc nghếch trong truyện ngôn tình, Bạch Mộng Chiêu thật sự đã chịu quá nhiều đau khổ.

Nghĩ kỹ thì làm nữ phụ cũng không tệ, dù kết cục có thảm, nhưng nửa đời trước vẫn sống trong bình an, phú quý, có cha mẹ, có tiểu kiều thê cao quý lạnh lùng.

Diêu Tương Ức còn thay Bạch Mộng Chiêu mắng tác giả vài câu.

Thu Thanh Thì đang giận, không cho nàng thân mật, đẩy ra: 
“Ngươi không chỉ một năm không có đời sống tình cảm, mà còn một năm không có thân ái.”

Vừa quay đầu lại, thấy Kỷ Bình Hàm đang đi ra, có tài xế đi cùng, đang hướng về bãi đỗ xe.

Kỷ Bình Hàm cũng thấy hai người, theo bản năng giảm tốc độ.

Là danh viện, tuyệt đối không thể để người khác thấy mình bị mất mặt trước tức phụ. Thu Thanh Thì liền ôm cổ Diêu Tương Ức, kéo nàng lại gần, chủ động hôn một cái moah moah.

Thế là, hướng Kỷ Bình Hàm mà phát cẩu lương.

Kỷ Bình Hàm sắc mặt không đổi, như bị sặc gì đó, ho khan hai tiếng, môi khô khốc, thoáng tái nhợt.

Tài xế lo lắng nói: 
“Tiểu thư, chúng ta về nhà trước đi. Ngài không thể thức khuya, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Kỷ Bình Hàm đã quen với kiểu quan tâm này. Nàng vốn thể chất yếu, mấy năm nay càng nghiêm trọng, hiếm khi ra ngoài, trừ khi có công việc hoặc xã giao bắt buộc.

Nếu không vì Bạch Mộng Chiêu, đêm nay nàng đã uống nửa viên thuốc ngủ lúc 9 giờ và đi ngủ đúng giờ.

“Bạch Mộng Chiêu…” Nàng khẽ gọi tên ấy.

Đôi mắt ướt át, ánh nhìn rơi xuống một điểm…

Tân Xuân mặc nguyên đồ ở nhà, vội vàng chạy đến bệnh viện. Một giờ trước, Diêu Tương Ức đã gửi vị trí, nói rõ là ở bệnh viện số hai trong thành phố. Nàng không hỏi kỹ, tưởng Diêu Tương Ức gặp chuyện, liền mở cửa chạy đi.

Bắt taxi thẳng đến bệnh viện.

Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì nhìn thấy nàng bước xuống từ xe taxi, chân mang đôi dép lê hình thỏ màu hồng nhạt.

Thu Thanh Thì lùi một bước, xoay người đối mặt với Diêu Tương Ức: 
“Ngươi muốn tham gia chương trình thực tế?”

“Ừ.”

Thu Thanh Thì bán tín bán nghi: 
“Không phải lại giống mấy lần trước, nói rồi lại không làm chứ?”

Diêu Tương Ức ôm nàng, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương: 
“Ta nào có lần nào nói rồi không làm với ngươi?”

Thu Thanh Thì chóp mũi chạm vào nàng, tay không rảnh rỗi, véo nhẹ eo nàng, cảnh giác nói: 
“Vô sự hiến ân cần, chắc chắn có ý đồ.”

“Vậy ngươi có muốn ta tham gia không?”

Đương nhiên là muốn. Thu Thanh Thì nằm mơ cũng muốn cùng Diêu Tương Ức khoe ân ái khắp thiên hạ, vừa để tránh xa Bạch Mộng Chiêu, vừa để dằn mặt đám bạn giả tạo.

Cân nhắc một hồi, nàng thở dài, thỏa hiệp: 
“Được rồi, ngươi đồng ý tham gia chương trình thực tế, ta sẽ để Bạch Mộng Chiêu vào Kinh Hồng Giải Trí.”

Diêu Tương Ức liếm môi, làm bộ như vừa được cầu hôn, biểu lộ sự xúc động và biết ơn.

Thu Thanh Thì giơ một ngón tay, chạm vào môi nàng, hờn dỗi: 
“Không cho ngươi hôn.”

Diêu Tương Ức hào phóng rải rác lời yêu thương: 
“Bảo bối, ngươi thật ngoan, biết cảm thông, tâm hồn lương thiện, hiểu chuyện, thấu đáo.”

Thu Thanh Thì bật cười khanh khách, trong lòng Diêu Tương Ức vừa nhéo tai nàng, vừa nhéo mũi nàng.

Thu Phú Quý bị điều hòa thổi lạnh, ngủ dậy khát nước, từ phòng đi ra, định đến bếp lấy nước nguội uống. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đoán là Thu Thanh Thì đã về.

Hắn hơi tức giận — về muộn như vậy, chơi bời quá mức rồi!

Vừa chống hông đi tới, còn chưa được hai bước, thì nghe thấy tiếng nũng nịu: 
“Ái da, nhẹ chút, đau người ta đó ~”

Rõ ràng là giọng của Thu Thanh Thì.

Cái này… cái này là đang làm chuyện gì không đứng đắn sao?

Diêu Tương Ức mà cũng dám làm loạn ngay trong nhà?

Thu Phú Quý kinh hãi đến mức mặt già run rẩy, đang cầm cái kẹp chân gà và cuộn lông dê, nhẹ nhàng tháo kẹp, cầm trong tay…

Hắn rón rén tiến gần cửa, thò đầu ra, quả nhiên thấy ở góc tối có hai người đang… như vậy như vậy, như vậy như vậy.

Một người mơ hồ nhận ra là Thu Thanh Thì, người còn lại hoàn toàn khuất trong bóng tối, quay lưng về phía hắn, đang áp sát Thu Thanh Thì.

Quá cay mắt rồi!

Thu Phú Quý siết chặt cái kẹp chân gà, thầm rủa: 
“Đậu má, lão tử phải đánh chết cái đồ lưu manh này!”

Tác giả có lời muốn nói: 
Chương này cơ bản toàn là cảnh thân mật giữa cặp đôi chính, không nói nữa, ta đi tái khám nha sĩ đây, lại là nha sĩ, ô ô ô… nên hôm nay viết trước một đoạn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...