[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 4



Diêu Tương Ức là kiểu người cổ điển, cả ngày bận rộn xoay quanh công việc, lấy đâu ra thời gian để xem mấy thứ phim truyền hình này.

Thu Thanh Thì càng thêm rối bời, tiện tay mở kênh Cà Chua. Lúc này đang phát lại một bộ phim hiện đại, kể về chuyện mua nhà. Nội dung rất chân thành, cũng dịu dàng. Lượng người xem đông, độ hot không giảm, chủ đề thảo luận rất cao. Cô từng xem vài tập khi còn ở đoàn phim.

Nhưng hiện tại, cô chẳng có tâm trạng để xem.

Đúng lúc Mễ dì bưng chén canh tới.

Thu Thanh Thì nói lời cảm ơn, cầm muỗng múc một thìa đưa vào miệng. Vị ngọt thanh, hạt sen tan ngay đầu lưỡi, thơm ngon vô cùng.

Người ta nói đồ ăn ngon có thể làm dịu tâm trạng, nhưng lòng cô vẫn đầy bực bội, chẳng giảm chút nào.

Sự u uất trong mắt Thu Thanh Thì không thoát khỏi ánh nhìn của Mễ dì.

Giọng bà nhẹ nhàng khuyên nhủ: 
“Hai vợ chồng thì ai chẳng cãi nhau. Cãi xong rồi lại làm lành, bằng không sẽ tổn thương tình cảm.”

Hôm đó Thu Thanh Thì và Diêu Tương Ức cãi nhau, Mễ dì đang dọn dẹp trong phòng ngủ, nghe thấy mà giật mình hoảng hốt. Từ khi hai người kết hôn đến nay chưa từng cãi nhau lớn như vậy. Bà muốn khuyên, nhưng chẳng chen được vào, chỉ có thể lo lắng suông.

Thu Thanh Thì rũ mắt, khẽ “ừ” một tiếng. Hàng mi đen dài cong vút, như cánh bướm khẽ lay động.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi: 
“Trong nhà có ai khác từng đến không?”

Ý là… tiểu tam.

Mễ dì đáp: 
“Sáng nay Tân trợ lý có đến.”

“Trừ cô ấy ra thì sao?”

“Không có ai khác,” Mễ dì hạ giọng, chuyển đề tài, ra vẻ thần bí: 
“Dạo này Tương Ức kỳ lạ lắm. Không đến công ty, cũng không phản ứng với ai, cả ngày chỉ ở nhà, chẳng làm gì, chỉ xem phim truyền hình.”

Thu Thanh Thì kinh ngạc: 
“Cô ấy có nói thân thể không khỏe sao?”

Mễ dì lắc đầu: 
“Không, người vẫn khỏe. À đúng rồi, chiều nay có ra ngoài một lần.”

“Đi đâu?”

“Đi làm tóc.”

Thu Thanh Thì: “…”

Cô nhớ ba năm trước có một nữ diễn viên nổi tiếng, sau khi ngoại tình cũng từng làm một việc.

Đó là — đi làm tóc.

Ôi, đau đầu.

Cô nhíu mày, giơ tay xoa huyệt thái dương.

“Mễ dì, con muốn ra ngoài một lát.” Vừa nói, vừa đặt chén canh lên bàn trà.

“Con mới uống có hai muỗng thôi mà.” Mễ dì đuổi theo đến cửa, “Uống xong rồi hãy đi.”

Thu Thanh Thì xỏ lại giày cao gót: 
“Không được, thời gian gấp. Giúp con cất đi, tối về con uống tiếp.”

Chưa nói hết câu, cô đã bước vào thang máy.

Mễ dì đứng ngẩn ra tại chỗ: 
Hai vợ chồng này… mỗi người đều thật kỳ quái.

---

Tân Xuân hôm nay bận đến choáng váng. Diêu Tương Ức không đến công ty, cô phải xử lý bao nhiêu chuyện rắc rối, bao nhiêu người đến khiếu nại.

Cổ đông này, phó tổng kia, còn có một cuộc họp phải chủ trì. Ngay cả việc đi mua điện thoại mới cũng không có thời gian.

Chiều, mặt trời ngả về tây, ánh nắng tỏa khắp. Nhân viên lần lượt tan làm, riêng cô thì không may mắn như vậy, vẫn phải ở lại phòng tổng tài, sắp xếp văn kiện quan trọng để ngày mai Diêu Tương Ức đến công ty có thể làm việc thuận lợi.

Cô mệt mỏi xoa tay, chờ máy tính khởi động, đăng nhập WeChat — quả nhiên thấy tin nhắn của Thu Thanh Thì:

【Rốt cuộc là chuyện gì vậy?】

Khoảng cách từ lúc tin nhắn được gửi đến hiện tại chỉ mới 55 giây.

Xong đời con bê rồi. Cô đã một ngày chưa trả lời tin nhắn của Thu Thanh Thì. Chẳng lẽ nàng giận quá mà loại mình khỏi hội fans Bún Ốc?

Cô vội vàng sắp xếp câu chữ, định dùng một câu ngắn gọn để giải thích sự hiểu lầm này.

Ngón tay run rẩy vì căng thẳng, gõ bàn phím không nổi.

Chữ Hán lần lượt hiện lên trong khung chat…

Viết được nửa, thấy dài dòng, cô xóa hết, viết lại từ đầu.

Vừa gõ được hai chữ “Thu Thanh Thì”, một chiếc túi xách da cá sấu màu đen đặt lên bàn cô.

Chiếc túi nhỏ xinh, tinh tế, khảm tia chớp kim loại, vừa cổ điển vừa hiện đại — chính là mẫu mới nhất của Prada 2020, giá trị không nhỏ.

Phía trên túi là một bàn tay trắng nõn, xương ngón tay thon dài rõ ràng.

Ngẩng lên nhìn — không ai khác ngoài Thu Thanh Thì!

Tân Xuân giật mình đứng bật dậy: 
“Thu Thanh Thì!”

Thu Thanh Thì đoán được cô đang tăng ca ở công ty, tự lái xe đến tìm. Rõ ràng là muốn hỏi cho rõ cái tin nhắn ban sáng.

Cô tháo kính râm, liếc Tân Xuân một cái, rồi xoay người đi vào văn phòng của Diêu Tương Ức.

Ngoài cửa sổ sát đất, trời đã tối, ánh đèn rực rỡ chiếu lên cảnh vật náo nhiệt.

Thu Thanh Thì đứng ngược sáng, ôm tay trước ngực, ánh sáng mờ ảo khiến vòng eo mềm mại càng thêm quyến rũ.

Tân Xuân biết mình đuối lý, vội vàng bưng ly trà nóng vào: 
“Thu Thanh Thì, mời ngươi uống trà.”

Ánh mắt Thu Thanh Thì mang chút u ám, biểu cảm lạnh lùng, không hề động đậy.

Xem ra nàng thật sự đang giận.

Tân Xuân khóc không ra nước mắt, vội giải thích: 
“Thu Thanh Thì, hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm! Diêu Tương Ức hoàn toàn không có tình nhân! Ta… ta…”

Thu Thanh Thì rõ ràng không tin: 
“Ngươi bị nàng mua chuộc rồi?”

Tân Xuân cuống quýt: 
“Không không không có! Ta là fans trung thành của ngươi! Tuyệt đối không phản bội!” 
Cô giơ ba ngón tay thề, động tác quá gấp khiến nước trà văng ra, rơi xuống đùi nóng rát.

Thu Thanh Thì vẫn không buông tha: 
“Vì sao cả ngày không trả lời tin nhắn của ta?”

“Là điện thoại của ta bị rơi hỏng rồi.”

Thu Thanh Thì cười lạnh: 
“Đúng là trùng hợp thật.”

Vừa mới mật báo về tiểu tam xong, điện thoại liền hỏng.

Tần Xuân vội vàng nói: 
“Ngài yên tâm, ta sẽ đi mua cái mới ngay. Nhất định sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của ngài.”

Ngươi đã phản bội, ta còn dám kỳ vọng gì ở ngươi nữa?

Thu Thanh Thì đã cạn kiên nhẫn, bước đến trước mặt Tần Xuân, vuốt nhẹ lọn tóc trên vai nàng, giọng trầm nhưng đầy uy nghi: 
“Trong vòng hai ngày, ta muốn có toàn bộ thông tin về tiểu tam kia.”

Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng lại mang theo khí chất khiến người ta không dám cãi lời.

Tần Xuân tuyệt vọng.

Trời ơi, ta biết tìm tiểu tam ở đâu bây giờ!

“Thu Thanh Thì, Diêu tổng thật sự trong sạch.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thu Thanh Thì đã quay người bỏ đi.

Tần Xuân hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, dang tay chặn đường: 
“Ngài phải tin ta! Ta tuyệt đối không phản bội! Diêu tổng thật sự không có tiểu tam!”

Thu Thanh Thì treo túi xách lên tay, nét mặt bình tĩnh: 
“Tránh ra.”

Tần Xuân vì muốn giành lại lòng tin từ thần tượng, cắn răng dậm chân: 
“Nàng chỉ là muốn ly hôn với ngài thôi!”

Ầm!

Như có tiếng sét đánh ngang đầu Thu Thanh Thì.

Không khí xung quanh rơi vào im lặng tuyệt đối.

Tần Xuân thấy nàng có vẻ không ổn, giơ tay vẫy vẫy trước mặt: 
“Ngài… không sao chứ?”

Thu Thanh Thì hất tay nàng ra, nghiến răng nói: 
“Không có tiểu tam, sao nàng lại muốn ly hôn với ta?”

Tần Xuân: “…”

Logic kiểu gì vậy trời.

---

Công quán Phất Mạnh được tu sửa từ hai mươi năm trước, nhà cũ của gia đình Diêu nằm bên trong, cách công ty chỉ nửa giờ lái xe. Thu Thanh Thì từ công ty ra, không nán lại một giây, lái xe thẳng đến đó.

Bảo vệ nhận ra xe của nàng, lập tức mở cổng cho đi.

Con đường bên trong rất rộng. Tháng tư, cây ngô đồng Pháp ven đường bắt đầu đâm chồi, dù là ban đêm vẫn toát lên sức sống yếu ớt.

Thu Thanh Thì lái xe vào trong, dừng lại trước cổng tự động của nhà.

Trùng hợp, từ bên trong có một chiếc xe đang chạy ra — chính là xe của Diêu Tương Ức, chiếc Maybach 65s.

Thu Thanh Thì nhếch mày.

Cuối cùng cũng bắt được kẻ ngoại tình!

Nàng lập tức xuống xe, hùng hổ vén tay áo, chờ lão quản gia mở cổng.

Bất ngờ thay, chiếc Maybach quay đầu xe, tốc độ ít nhất 10km/h.

Người mở cổng đứng ngẩn ra: “…”

Ông nhìn xe Maybach, rồi lại nhìn Thu Thanh Thì.

Trong lòng lập tức hiểu rõ.

Tuân theo truyền thống “có phúc cùng hưởng”, ông móc điện thoại ra, mở nhóm “Hội nhân viên Diêu gia” và gửi tin:

【Phu nhân sắp bạo lực Diêu tổng, trăm năm có một, mau tới xem! [ảnh chó.jpg]】

Hội nhân viên sôi nổi hưởng ứng:

【Không tin! Phu nhân là danh viện số một Hải Thị, tuy cao lãnh nhưng dịu dàng lễ phép. Ta là fan Bún Ốc, idol của ta hoàn mỹ nhất!】

【Ta cũng không tin! [ảnh meme đàn ông nói dối.jpg]】

【Nếu có bạo lực gia đình thì cũng là Diêu tổng đánh phu nhân. Dù sao “Diêu bá tổng là đại ác ma thiên hạ”.】

【+1】

【+10086】

【Ngươi lại muốn lừa tụi ta ra quét rác chứ gì.】

【Thật mà! Ta không lừa các ngươi! Ta đang cọ suối phun nước trong vườn, chờ chút, ta quay video cho các ngươi xem.】

[[video]]

Video hơi mờ, hình ảnh rung lắc, rõ ràng là quay lén.

Nhưng không ảnh hưởng đến người xem.

Chỉ thấy Thu Thanh Thì từng bước ép sát, giày cao gót dẫm xuống đầy khí thế. Chiếc Maybach vòng vài vòng trong sân, cuối cùng bị ép vào góc, không thể lùi.

Hai giây sau, Diêu Tương Ức bước xuống từ ghế sau, còn chưa đứng vững, Thu Thanh Thì đã ném túi xách về phía nàng…

Hội nhân viên: 【Bún Ốc!】

Diêu Tương Ức phản xạ nhanh, đưa tay đỡ lấy “hung khí”, phát hiện đó là chiếc túi đắt tiền nàng mới tặng Thu Thanh Thì tháng trước.

Để thể hiện thành ý, lúc đó nàng còn đặc biệt sai Tần Xuân bay suốt 2 tiếng đến Hoành Điếm, mang túi đến tận tay Thu Thanh Thì.

Ánh mắt Diêu Tương Ức lạnh xuống: 
“Ta đúng là chiều hư ngươi rồi.”

Thu Thanh Thì sững sờ tại chỗ, kinh ngạc phát hiện chỉ vài tháng không gặp, Diêu Tương Ức đã thay đổi hoàn toàn.

Gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng tóc mái bằng và kính đen đã biến mất.

Tóc dài nhuộm màu trà, mềm mại phủ trên vai, dưới ánh trăng bạc càng thêm dịu dàng, khiến khuôn mặt thanh tú càng thêm ôn hòa.

“Trước kia ngươi… không thích trang điểm.” Thu Thanh Thì nói.

Nhắc đến chuyện này, Diêu Tương Ức tức đến không có chỗ phát tiết.

Không phải nàng không thích trang điểm, mà là trước đây chưa thức tỉnh. Một gương mặt đẹp như vậy lại bị tác giả “Vô Đức Vô Năng” miêu tả thành xấu xí không ai bằng.

Hệ thống từng nói, trong truyện, tác giả đặt giả thiết rằng gương mặt nàng “xấu không ai bằng”.

Lý do rất đơn giản — nữ phụ độc ác thì không thể xinh đẹp hơn nữ chính.

Diêu Tương Ức bình thản đáp: 
“Trước kia không thích, không có nghĩa là hiện tại không thích.”

Thu Thanh Thì hừ lạnh một tiếng: 
“Cũng đúng. Phụ nữ thường chỉ trang điểm vì người mình thích thôi mà.”

Diêu Tương Ức: “?”

Thu Thanh Thì hít sâu ba lần, cố gắng nở một nụ cười: 
“Nói đi, tiểu tình nhân của ngươi là ai!”

Diêu Tương Ức: “?”

“Ngươi vì nàng mà muốn ly hôn với ta đúng không!”

Diêu Tương Ức: “?”

Lão quản gia cùng hội nhân viên: 
WTF!

Diêu tổng muốn cưới người mới thật sao?

Quả nhiên, người có tiền thì chẳng ai tốt đẹp cả!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vô Đức Vô Năng [múa may nắm tay]: 
Đánh lên! Đánh lên!

Diêu Tương Ức: 
Lăn đi ~

Cuối cùng cũng gặp mặt rồi đó! Ta không phụ sự chờ đợi của các ngươi ~~ 
Nếu thích thì nhớ lưu lại nha ~~ 
Rải hoa ~~ 🌸

Chương trước Chương tiếp
Loading...