[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 25



Thu Thanh Thì vừa xử lý xong đám người, bảo vệ mới thong thả tới muộn. Họ lần theo định vị Diêu Tương Ức gửi, tìm đến ngõ nhỏ, vừa thấy cảnh tượng trước mắt thì ai nấy đều kinh ngạc: khắp nơi là đám xã hội đen ôm đầu, ôm tay, ôm chân, nằm rên rỉ.

Ai cũng trong tư thế "Tôi cần hô hấp nhân tạo gấp".

Chỉ cần nhìn cũng biết nơi này vừa xảy ra một trận chiến ác liệt.

Bảo vệ lập tức vây quanh Thu Thanh Thì, xác nhận nàng không bị thương, rồi quay sang đánh giá Diêu Tương Ức.

Chỉ thấy nàng đứng ngơ ngác một chỗ, mặt viết rõ "Mẹ ơi con muốn về nhà", nhưng vẫn cố giữ thể diện tổng tài, gượng gạo nở nụ cười, diễn đến mức nhuần nhuyễn.

Thật sự là một tổng tài khiến người ta vừa thương vừa buồn cười.

Rồi họ nhìn sang Bạch Mộng Chiêu đang đứng cạnh Diêu Tương Ức...

Đội trưởng bảo vệ ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng nói:
"Cô gái, bỏ dao xuống."

Bạch Mộng Chiêu chẳng khá hơn Diêu Tương Ức là bao, tinh thần rối loạn, bị bảo vệ dọa đến mức ném dao như ném khoai lang nóng, vừa vặn bay trúng đũng quần tên đầu phi cơ, suýt nữa khiến hắn thành thái giám.

Tên đầu phi cơ lại khóc. Làm đại ca thời nay đã khó, làm đại ca vay nặng lãi còn khó hơn.

Thu Thanh Thì nửa nằm trên đầu xe Maybach, hai tay chống lên mui xe còn nóng, dáng người mảnh khảnh, bình tĩnh thong dong.

Nàng cúi đầu, để bảo vệ giúp nàng mang giày cao gót, dưới ánh trăng mờ mờ, gương mặt trắng trẻo, hàng mi cong cong.

Từng cử chỉ đều toát lên khí chất danh viện Hải Thị.

Tên đầu phi cơ vẫn chưa chịu thua:
"Cô chờ đó, chuyện này tôi không để yên đâu!"

Thu Thanh Thì lạnh lùng liếc hắn một cái.

Tên đầu phi cơ lập tức rụt vai, lắp bắp:
"Không có gì, không có gì."

Thu Thanh Thì lại cầm gậy golf lên.

Tên đầu phi cơ lập tức tự tát mình hai cái.

Thu Thanh Thì hài lòng với sự giác ngộ của hắn, thông minh như vậy mà đi làm xã hội đen thì thật đáng tiếc. Nàng đưa gậy cho bảo vệ, nhẹ nhàng vẫy tay về phía Diêu Tương Ức.

Diêu Tương Ức hiểu ý, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh của nàng, nhẹ nhàng kéo, giúp nàng đứng thẳng dậy.

"Bá bá, ta có ngầu không?" Thu Thanh Thì khoe mẽ.

Nhìn động tác nàng mượt mà như nước chảy mây trôi, Diêu Tương Ức không dám trêu chọc, giơ ngón cái lên:
"Ảnh hậu ra tay, lưu manh tránh xa."

Thu Thanh Thì vui vẻ, cười khúc khích, hạ giọng nói mềm mại:
"Ta không muốn làm ảnh hậu."

Diêu Tương Ức:
"Vì sao?"

Thu Thanh Thì im lặng một lúc, đợi ăn uống xong xuôi, mới dịu dàng nói:
"Vì... ta càng muốn làm Đát Kỷ của ngươi."

Diêu Tương Ức run rẩy:
Hủy hoại giang sơn ta, còn muốn hủy hoại cả ta sao...

"Ơ? Ngươi nóng quá à? Trán đổ mồ hôi rồi." Thu Thanh Thì đặt tay lên trán nàng, sờ thấy lạnh toát.

Mồ hôi lạnh.

"Bá bá, ngươi không khỏe à?" Thu Thanh Thì lo lắng hỏi.

Diêu Tương Ức vẫn cố gắng diễn vai "miễn cưỡng cười vui", xua tay nói không sao.

Thu Thanh Thì càng lo:
"Có phải vừa rồi ta hung quá, làm ngươi sợ rồi không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra đi, đừng để bị bệnh."

Nói là làm, nàng ôm lấy Diêu Tương Ức, đưa nàng lên xe.

Diêu bá tổng. Tương Ức sao có thể để lộ vẻ yếu ớt trước mặt nhiều người như vậy.

Nàng lập tức lấy lại thần sắc nghiêm nghị, từ chối ý tốt của Thu Thanh Thì, rồi phân công nhiệm vụ cho đội bảo vệ.
"Đưa đám người kia đi bệnh viện kiểm tra gấp. Sau đó chuyển sang công an để học lại khái niệm danh dự."

Nghĩ một chút, nàng nói thêm:
"Nhớ nhắc hàng xóm xung quanh chuẩn bị tinh thần. Đừng để ai tay ngứa quay được cảnh ngươi đánh đám xã hội đen, rồi tung lên mạng. Đến lúc đó, người ta thêm mắm thêm muối, hình tượng nữ thần lạnh lùng của ngươi sẽ tan thành mây khói."

Đội trưởng bảo vệ là người làm việc rất hiệu quả, khiến Diêu Tương Ức yên tâm. Anh ta cam kết sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"Còn nữa," Diêu Tương Ức nhìn vết máu trên cản xe, đau lòng nói:
"Giúp ta đưa xe đi rửa sạch. Xe của các ngươi để lại cho ta dùng."

Bảo vệ gật đầu, trao đổi chìa khóa xe với nàng.

Dưới sự chỉ huy của đội trưởng, nhóm bảo vệ hành động nhanh chóng, dọn dẹp hiện trường, khôi phục lại sự yên bình cho con hẻm nhỏ.

Hai người bảo vệ được giữ lại để hộ tống Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì vào nhà Bạch Mộng Chiêu, đề phòng đám xã hội đen quay lại gây chuyện. Họ đứng gác ở giếng trời, đảm bảo có thể phát hiện nguy hiểm ngay lập tức.

Nhà Bạch Mộng Chiêu là một căn nhà ba tầng cũ kỹ, xây từ thời trước năm 2000, chưa từng được cải tạo. Tường xi măng xám xịt, nội thất và bố cục vẫn giữ nguyên như ban đầu, nhiều đồ đạc đã cũ đến mức sắp rụng.

Ánh sáng trong nhà không tốt, không khí có mùi ẩm mốc, nhưng không khó chịu, ngược lại mang theo chút hơi thở đời thường.

Giống như câu hát:
"Bình dị mới là thật."

Diêu Tương Ức rất thích.

Bạch Mộng Chiêu có vẻ lúng túng, mời hai người ngồi xuống bàn ăn:
"Ta đi rót nước cho ngươi."

Nói xong, nàng đi vào bếp.

Gọi là bàn ăn, thực ra chỉ là một chiếc bàn gỗ cũ, không lớn, một góc còn bị mẻ, được kê bằng bốn cuốn từ điển.

Diêu Tương Ức xuất thân giàu có, hiếm khi trải nghiệm cuộc sống dân dã. Nàng tò mò nhìn quanh, rồi ngẩng đầu quan sát chiếc bóng đèn 60W treo trên trần nhà.

Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt thanh tú của nàng.

Thu Thanh Thì không thích nàng tỏ ra hứng thú với nhà tình địch, dùng tay che mắt nàng lại, giọng chua chát:
"Không được nhìn."

Diêu Tương Ức hiếm khi nghịch ngợm, đáp:
"Ta cứ nhìn."

Thu Thanh Thì nâng mặt nàng lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi:
"Nhìn ta đi. Ta là tức phụ của ngươi."

Diêu Tương Ức nhắm mắt lại, đáp nhỏ:
"Không nhìn."

Thu Thanh Thì hôn nhẹ lên môi nàng:
"Ngươi muốn chọc tức ta đúng không?"

Diêu Tương Ức đôi mắt long lanh, ánh lên nụ cười tinh nghịch, xoa đầu gối nàng:
"Ta hỏi ngươi chuyện này nhé."

Thu Thanh Thì mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nghiêng người tránh né, dùng hành động để nói rằng:
"Ngươi đừng hòng ta để ý tới ngươi."

Diêu Tương Ức mặt dày, gọi nhỏ:
"Bảo bối ~"

Giọng nàng hơi thấp, nhưng lại mang theo sức mạnh xuyên thấu lòng người. Chỉ hai chữ đơn giản mà nghe sao gợi cảm đến lạ.

Thu Thanh Thì đầu hàng, ngoái đầu lại nói:
"Ngươi hỏi đi."

Diêu Tương Ức giọng nhẹ như gió, đối diện nàng:
"Ngươi cảm thấy... ta với Bạch Mộng Chiêu có giống nhau không?"

Câu hỏi này nàng đã tự hỏi rất lâu, nhưng không có kết quả. Nàng buồn bực, nếu tên truyện là "Thế thân của ta - tiểu kiều thê giá trên trời", thì Bạch Mộng Chiêu hẳn phải có điểm tương đồng với nàng.

Thu Thanh Thì bực mình:
"Ta không cho ngươi tự coi nhẹ bản thân. Nàng làm sao có thể so với ngươi được!"

Diêu Tương Ức nghe vậy, trong lòng có chút vui vẻ.

Quả nhiên, đồ giả thì mãi mãi không thể thành thật.

"Chúng ta có giống nhau về ngoại hình không?"

"Không giống."

"Vậy tính cách thì sao, có giống không?"

Thu Thanh Thì nháy mắt, lạnh lùng nói:
"Nếu nàng có cái tính khí xù xì như ngươi, thì đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi."

Diêu Tương Ức không hiểu, hỏi tiếp:
"Vì sao?"

Thu Thanh Thì bóp nhẹ gương mặt mềm mại của nàng, cười mà không cười:
"Vì nàng không đủ sức chịu đựng như ngươi."

Diêu Tương Ức im lặng.

Nàng bóp nhẹ ngón tay cái, tiến lên hỏi tiếp:
"Ta với nàng không có điểm nào giống nhau sao?"

Thu Thanh Thì thấy nàng lắm lời, bực mình:
"Không có, không có, không có!"

Diêu Tương Ức thấy lạ. Vậy thì Bạch Mộng Chiêu dựa vào đâu mà trở thành thế thân của nàng?

Không có tiền như nàng, không xinh đẹp như nàng, không bá đạo như nàng, chân cũng không dài như nàng...

Đang nghĩ đến đó, Bạch Mộng Chiêu mang nước ấm trở lại.

Diêu Tương Ức lặng lẽ nhìn nàng.

Chậc chậc chậc, đúng là thỏ trắng nhỏ. Không biết Thu Thanh Thì thích nàng ở điểm nào?

Thích nàng nghèo? Hay thích nàng mắc nợ vay nặng lãi?

Thật đúng là có tiền mà không biết tiêu vào đâu.

Bạch Mộng Chiêu tóc mái rối bời, đặt ly nước lên bàn, khẽ nói:
"Diêu tổng, Thu ảnh hậu, cảm ơn hai ngươi đã cứu ta hôm nay. Ta không có gì để báo đáp. Sau này nếu có việc cần đến ta, cứ mở miệng. Dù lên núi đao hay xuống biển lửa, ta cũng không từ chối."

Nàng xúc động, cúi người thật sâu, không kiểm soát được lực, đầu đập thẳng vào mặt bàn.

"Bốp!"

Nghe mà thấy đau.

Nàng kêu lên:
"Ai da, ai da..."

Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì không nhịn được, bật cười.

"Ngươi đúng là đứa nhỏ hấp tấp. Chúng ta thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, đừng để trong lòng." Diêu Tương Ức đứng dậy, định đến gần xem nàng có bị thương không, nhưng vừa giơ tay đã bị ánh mắt cảnh cáo của Thu Thanh Thì chặn lại... nàng đành ngồi xuống.

Diêu Tương Ức thầm nghĩ:
Ghen rồi, nữ nhân này không thể trêu vào.

Bạch Mộng Chiêu được sủng mà hoảng:
"Không không không, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Là ta sai trước."

"Đã làm sai thì phải nhận. Đó là nguyên tắc làm người của ta. Cũng là quy tắc của một danh viện."

Thu Thanh Thì đứng trước mặt Bạch Mộng Chiêu, cúi nhẹ eo, môi mỏng khẽ mở:
"Ta xin lỗi."

Thần tượng xin lỗi ta!

Ta chết rồi, ta sống lại, ta lại chết thêm lần nữa.

Từ nay về sau, ta chính là fan trung thành không rời không bỏ.

Bạch Mộng Chiêu chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế, như cá mặn nằm bất động.

Trên lầu truyền xuống tiếng ho khan dữ dội của một người đàn ông, xen lẫn tiếng đàm và hơi thở nặng nề, đứt quãng.

Bạch Mộng Chiêu như được triệu hồi sống lại, vội nói:
"Ngại quá, ta đi xem ba ta."

"Đi đi." Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì đồng thanh đáp.

Nhìn theo Bạch Mộng Chiêu rời đi, Thu Thanh Thì ôm eo Diêu Tương Ức, thì thầm:
"Không được thân thiết với nàng quá."

Diêu Tương Ức gỡ tay nàng ra.

Chưa kịp nói thêm câu nào, tiếng ho trên lầu đã ngừng, Bạch Mộng Chiêu chạy xuống cầu thang thình thịch.

Ba người bắt đầu buổi trò chuyện đêm bên bàn ăn.

Bạch Mộng Chiêu kể lý do đám xã hội đen đến đòi nợ - mẹ nàng bị nhiễm trùng đường tiểu, cần thay thận. Cha nàng vì quá tuyệt vọng đã đi vay nặng lãi.

Diêu Tương Ức không khỏi thầm phục tác giả tiểu thuyết này quá vô năng. Viết gì mà chẳng ra gì, nhưng vẫn nắm chắc một điều: nữ chính nhất định phải có thân thế bi thảm.

Bạch Mộng Chiêu tiếp tục:
"Ta không biết cha mẹ ruột của ta là ai. Từ khi có ký ức, ta đã sống ở cô nhi viện. Năm bảy tuổi, ta gặp cha mẹ nuôi hiện tại. Họ nhận nuôi ta, cho ta một gia đình."

"Gia đình này không giàu có, nhưng họ coi ta như con ruột. Cuộc sống cũng không tệ. Ba năm trước, mẹ ta bị bệnh, mọi khoản tiết kiệm trong nhà đều tiêu hết..."

Vừa nói đến đây, nước mắt nàng như chuỗi hạt bị đứt, rơi lã chã xuống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...