[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 132
Thu Thanh Mặc cũng bị dọa không nhẹ. Trong nhà có cả một đống người lớn tuổi, vừa nghe Diêu Ngọc Giai khóc lóc như thể trời sập, tuyên bố tin dữ, ai nấy đều tăng huyết áp đột ngột. Nếu không nhờ hắn phản ứng nhanh, kịp thời ấn huyệt nhân trung từng người, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.Người ngất đầu tiên chính là Thu Thanh Thì. May mắn là nàng không ngất lâu, tỉnh lại rồi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.Cứ như thể Diêu Tương Ức đi rồi, thì mạng nàng cũng theo đó mà mất. Đúng là dọa người thật.Thế là Thu Thanh Mặc trở thành người trẻ tuổi duy nhất còn đủ tỉnh táo trong nhà. Trước sự năn nỉ không ngừng của Thu Thanh Thì, hắn đưa nàng đến bệnh viện.Trên đường đi, Thu Thanh Thì run rẩy không ngừng.Hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo cuối thu từ người nàng, ôm chặt nàng, muốn truyền chút hơi ấm vào tim nàng.“Diêu Tương Ức không còn, ngươi vẫn còn có ca ca.”
Đó là câu hắn lặp đi lặp lại nhiều nhất trong đêm nay. Nói xong, hắn thúc giục tài xế lái nhanh hơn.Kết quả, vừa đến bệnh viện, Diêu Tương Ức lại nằm đó bình yên, ngoài sắc mặt tái nhợt và vài vết thương nhỏ trên mặt, chẳng có chút gì gọi là “thập tử nhất sinh”.Đùa giỡn nhau à?Hắn hận không thể học theo Thu Thanh Thì mà phát một trận giận dữ, nhưng là nam nhi đỉnh thiên lập địa, hắn phải rộng lượng. Đồng thời, cũng nên vui mừng vì Diêu Tương Ức đã thoát khỏi cửa tử.Thế nhưng, lời nói ra lại không kìm được mà đổi giọng:
“Mẹ nó, ai báo tin sai, lão tử muốn chém hắn ngàn đao!”Bên mép giường, Thu Thanh Thì vẫn đang ghé sát tai Diêu Tương Ức, năn nỉ nàng tạm gác công việc. Vừa nghe Thu Thanh Mặc nói, nàng giơ tay tán thành:
“Ca, Tân Xuân còn chưa đi xa, ngươi đuổi theo xem là ai không biết điều như vậy!”“Được rồi!”Thu Thanh Mặc nghe xong liền đẩy cửa phòng bệnh, lao ra ngoài.Từ đầu đến chân, ngay cả từng sợi tóc cũng toát ra khí thế “liều mạng vì đồ đệ”.“Khụ khụ,”
Diêu Tương Ức ho nhẹ, cố gắng nói:
“Đi gọi ca ngươi về!”“Không đi.”
Thu Thanh Thì cắn răng, đầu lưỡi tê dại vì sợ hãi quá độ, cứng đầu nói:
“Ngươi biết không, khi nghe tin ngươi không còn, ta như chết lặng! Thù này không báo thì không phải quân tử! Để ca ta đi dạy dỗ một trận, để lần sau người ta nhớ đời!”Nói rồi, nàng nhăn mũi:
“Mà cũng không có lần sau đâu!”“Ngươi thật là…”Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng la hét hỗn loạn, cắt ngang lời Diêu Tương Ức.Không cần đoán cũng biết — Thu Thanh Mặc đã động tay đánh người.Thu Thanh Thì mặt trầm xuống, chạy ra cửa nhìn. Chỉ thấy giữa hành lang, ngay trước quầy lễ tân, Thu Thanh Mặc đang đánh nhau với một bảo vệ mặc đồng phục.“Ca!”
Thu Thanh Thì hoảng hốt, lao tới ôm eo hắn.Tân Xuân thì cố gắng kéo bảo vệ ra hướng ngược lại, nhưng sức nàng nhỏ, bị bảo vệ hất mạnh, đập vào tường.Hai y tá từ sau quầy lễ tân chạy ra, đứng giữa Thu Thanh Mặc và bảo vệ, vừa ngăn vừa nói:
“Đây là bệnh viện, xin đừng gây rối ảnh hưởng đến bệnh nhân!”Thu Thanh Mặc đã mất lý trí, không nghe lời khuyên, tung một cú đấm làm mũi bảo vệ bật máu.Hắn thật sự quá giận.Dù nói là đánh người để tìm ra kẻ tung tin sai, nhưng hắn và Diêu Tương Ức lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Nghe tin nàng gặp chuyện, hắn đau lòng không kém. Trong nhà thì toàn người già yếu, hắn phải gồng mình chịu đựng. Giờ đây, khi mọi thứ tạm ổn, thần kinh căng thẳng buông lỏng, hắn như con thú bị dồn ép, chỉ muốn phát tiết.Thu Thanh Thì nhìn thấy máu từ mũi bảo vệ chảy xuống, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt, lòng cũng lạnh đi vài phần.Hai y tá quen cảnh này, đỡ bảo vệ ngồi vào ghế, rồi quay lại lấy băng gạc, đồng thời gọi bác sĩ trực ban.Thu Thanh Thì hít sâu, cố bình tĩnh, nhìn Thu Thanh Mặc vẫn siết chặt nắm tay, rồi nhìn sang Tân Xuân đang ôm đầu gối.“Tân Xuân, ngươi đưa ca ta về nhà. Lão gia tử và ba mẹ ta vẫn đang chờ tin tức.”“Vậy còn ngài?”
Tân Xuân hỏi.Đây là bệnh viện công, giữa đêm lại gây náo loạn, mà Thu Thanh Thì không hề đeo khẩu trang hay đội mũ. Tân Xuân có thể đoán trước ngày mai sẽ có tin đồn — “Nữ minh tinh nổi tiếng đánh người cùng anh trai”.Thu Thanh Thì hừ một tiếng, tránh ánh mắt lo lắng của nàng, chậm rãi nói:
“Ta biết chừng mực. Ngươi cứ đưa người đi trước.”“Vâng.”
Tân Xuân đỡ Thu Thanh Mặc, một chân bước vững, một chân khập khiễng rời đi.Thu Thanh Thì thì đi thăm bảo vệ bị thương.Trong lòng nàng, bảo vệ đã cẩn thận bảo vệ Diêu Tương Ức suốt đêm, có công. Việc báo tin sai là do chưa rõ sự thật, cũng có lỗi. Ưu khuyết đều có, chỉ cần dạy dỗ vài câu là xong, coi như có lời giải thích với các trưởng bối đang hoảng loạn.Ai ngờ ca ca nàng lại không kiềm chế được, ra tay đánh người.Nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng có lỗi — không khuyên can, lại còn xúi giục…Nàng đưa bảo vệ đi khám, nói vài câu nhẹ nhàng, bảo hắn đừng để chuyện này trong lòng.Bảo vệ từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, không nói gì.Thu Thanh Thì không biết làm sao, trong lòng vẫn lo lắng cho Diêu Tương Ức, vội vàng quay lại phòng bệnh.Nàng sợ làm nàng giật mình, rón rén đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào. Diêu Tương Ức đã ngủ, đèn đã tắt, cả phòng bệnh chìm trong bóng tối.Có lẽ nàng quá mệt, không kịp chờ Thu Thanh Thì quay lại.Sợ nàng bị lạnh, Thu Thanh Thì đóng cửa sổ lại, rồi lần theo ánh trăng mờ mờ đến mép giường, ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho nàng, mỉm cười nhìn nàng ngủ.Nàng ngủ rất yên tĩnh, không nói mớ, không đá chăn, đúng với tính cách nghiêm túc của nàng. Chỉ tiếc là giấc ngủ rất nhẹ, dễ tỉnh. Nhưng đêm nay nàng ngủ rất sâu, nhắm chặt mắt, cau mày, như đang không yên giấc.Thu Thanh Thì nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, khe khẽ hát vài bài thiếu nhi ngày xưa, ngắt quãng, như đang ru nàng ngủ.Dần dần, lông mày Diêu Tương Ức giãn ra.Trời còn chưa sáng, Thu Thanh Mặc đã đưa cả nhà đến bệnh viện.Thu Thanh Thì thức suốt đêm bên cạnh Diêu Tương Ức, ngáp một cái thật sâu, rồi dẫn mọi người đến giường bệnh. Chưa kịp kể lại chuyện tối qua, Liễu Hạ Hạ đã khóc trước.Nàng vừa khóc, Đồ Tụng Chi cũng khóc theo.“Nguy hiểm thật, suýt nữa chúng ta phải tiễn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”“Nguy hiểm thật, suýt nữa nhà ta Thanh Thanh thành quả phụ.”Những người còn lại: “…”Tiếng khóc không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ vang lên, đánh thức Diêu Tương Ức đang nằm trên giường bệnh. Nàng hé mắt một chút, nghe được mấy người đang nói chuyện, rồi lại mệt mỏi nhắm mắt lại.Thu Thanh Thì nhìn thấy rõ từng động tác nhỏ của nàng, cắn môi dưới, cố nén cười. Nàng khéo léo đề nghị hai vị mẹ nên ra ngoài khóc, để tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diêu Tương Ức.Hai vị mẹ rất phối hợp, che miệng run run, rời khỏi phòng bệnh. Hai vị cha cũng đi theo an ủi.Thu Thanh Mặc thì tự giác, chủ động đi mua bữa sáng, để lại không gian riêng cho Thu Thanh Thì và Diêu Tương Ức.Vừa thấy hắn rời đi, Diêu Tương Ức liền giãy giụa muốn ngồi dậy, vận động một chút cho giãn gân cốt.“Không được.”
Thu Thanh Thì lập tức ngăn lại, cảnh cáo:
“Ngươi phải nằm yên đó, nếu không thì nhãi con sinh ra sẽ mang họ Thu chứ không phải họ Diêu.”Diêu Tương Ức bật cười:
“Đúng là phụ nữ độc miệng.”Thân thể của nàng, nàng hiểu rõ nhất. Ngủ một đêm, nàng cảm thấy khỏe khoắn hẳn, hô hấp thông suốt, tay chân linh hoạt, mắt sáng tinh anh, tinh thần phấn chấn — hoàn toàn có thể leo lên tầng 5 một hơi.Không thể không thừa nhận, loli hệ thống đúng là có bản lĩnh.【Hì hì, không cần khách sáo nha thân thân, công trạng năm nay của ta đều nhờ ngươi đó.】【Mong ngươi tiếp tục hoàn thành cốt truyện, nếu không ta sẽ bị cấp trên xử phạt, nguy hiểm lắm.】【Nhắc nhẹ: ngươi chỉ còn thiếu một chút giá trị ngọt ngào nữa thôi là sẽ mở khóa cốt truyện cuối — đánh bại Boss cuối cùng.】Diêu Tương Ức hỏi:
“Ta phải đánh bại bằng cách nào?”【Bằng bất kỳ cách nào cũng được.】“Hay là ta dùng xe đâm chết Kỷ Bình Hàm luôn?”【Không không không thân thân, ngươi là nữ phụ ác độc trong nguyên tác, đúng là vậy, nhưng nhân vật của ngươi có thiết lập tam quan chính trực, không thể hành động lệch lạc.】“Chẳng lẽ Kỷ Bình Hàm được thiết lập là tàn nhẫn độc ác?”【Đúng. Nàng là Boss cuối, không có đạo đức, không nói nhân luân, thích phạm pháp.】Diêu Tương Ức chỉ biết đáp lại bằng một cái “vô ngữ” trong đầu.Loli hệ thống cố gắng giữ bình tĩnh, cổ vũ nàng:
【Cố lên thân thân, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, ngươi sẽ được thay đổi kết cục chết trẻ.】Diêu Tương Ức lại hỏi:
“Nhưng trong nguyên tác, hai nữ chính vẫn chưa ở bên nhau mà?”【Các nàng đã là chị em thân thiết rồi, yên tâm đi thân thân. Sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ sắp xếp cho ngươi rời đi, không còn vai phụ nào quấy rầy nữa, quan hệ của họ sẽ tự nhiên tiến thêm một bước.】Diêu Tương Ức liếc nhìn Thu Thanh Thì đang dùng khăn lau tay cho nàng. Người này đang mang thai con nàng, làm sao có thể bình thản ở bên người khác? Nàng không tin.Đêm qua nghe tin nàng chết, Thu Thanh Thì còn làm loạn đòi theo nàng xuống suối vàng. Nếu nàng thật sự đi luôn, Thu Thanh Thì chắc chắn sẽ đào ba thước đất tìm nàng, chứ không thể nhẹ nhàng như lời loli nói.【À… đúng là vậy.】
Vấn đề này với loli hệ thống đúng là nan giải.Theo nguyên tác, Thu Thanh Thì vì hiểu lầm Diêu Tương Ức “ngoại tình” nên mới đau lòng mà thay lòng đổi dạ. Nhưng hiện tại Diêu Tương Ức không hề sai, Thu Thanh Thì cũng không có lý do gì để rời bỏ nàng. Tuyến tình cảm đã lệch khỏi quỹ đạo.【Thân thân, trong nguyên tác là do Bạch Mộng Chiêu bò lên giường ngươi, khiến ngươi bị hiểu lầm là ngoại tình. Nhiệm vụ của ngươi đúng là có tình tiết “bò giường”, nhưng ngươi đã hoàn thành rồi. Còn chuyện tình cảm đi đâu về đâu, ta phải xin chỉ thị cấp trên.】Nói qua nói lại toàn chuyện linh tinh.Diêu Tương Ức là người làm việc nhanh gọn, không thích ai lãng phí thời gian của nàng, bực mình “hừ” một tiếng.“Bá Bá, ta làm đau ngươi sao?”
Thu Thanh Thì giật mình, dừng động tác lau tay, gấp khăn lại.“Không có đâu, bảo bối ~”Thu Thanh Thì ngẩn ra một lúc, rồi cúi đầu, mặt đỏ bừng, rụt cổ lại:
“Ngươi đột nhiên nói nghe buồn nôn quá.”Diêu Tương Ức thành thật:
“Ta phải đối xử tốt với ngươi, để ngươi không thay lòng đổi dạ, thích người khác.”“Ngươi nói linh tinh gì đó ~”Diêu Tương Ức mỉm cười, trong lòng như tan chảy.Thu Thanh Thì càng thêm thẹn thùng, quay người đi, làm bộ như “ta không thèm để ý đến ngươi nữa”, rồi lại nổi lên chuyện khác.“Bá Bá, Tiêu Lê Lê bị đẩy xuống hạng hai hot search rồi, ta mặc kệ, ngươi đã hứa với ta là phải để nàng nằm ở vị trí số một ba ngày ba đêm đó.”Diêu Tương Ức đoán trước nàng sẽ lấy chuyện này ra làm cớ, liền vẫy tay, ra hiệu nàng ghé tai lại.Thu Thanh Thì đôi mắt lấp lánh như sao, cúi người xuống, cả người áp sát vào nàng…
Đó là câu hắn lặp đi lặp lại nhiều nhất trong đêm nay. Nói xong, hắn thúc giục tài xế lái nhanh hơn.Kết quả, vừa đến bệnh viện, Diêu Tương Ức lại nằm đó bình yên, ngoài sắc mặt tái nhợt và vài vết thương nhỏ trên mặt, chẳng có chút gì gọi là “thập tử nhất sinh”.Đùa giỡn nhau à?Hắn hận không thể học theo Thu Thanh Thì mà phát một trận giận dữ, nhưng là nam nhi đỉnh thiên lập địa, hắn phải rộng lượng. Đồng thời, cũng nên vui mừng vì Diêu Tương Ức đã thoát khỏi cửa tử.Thế nhưng, lời nói ra lại không kìm được mà đổi giọng:
“Mẹ nó, ai báo tin sai, lão tử muốn chém hắn ngàn đao!”Bên mép giường, Thu Thanh Thì vẫn đang ghé sát tai Diêu Tương Ức, năn nỉ nàng tạm gác công việc. Vừa nghe Thu Thanh Mặc nói, nàng giơ tay tán thành:
“Ca, Tân Xuân còn chưa đi xa, ngươi đuổi theo xem là ai không biết điều như vậy!”“Được rồi!”Thu Thanh Mặc nghe xong liền đẩy cửa phòng bệnh, lao ra ngoài.Từ đầu đến chân, ngay cả từng sợi tóc cũng toát ra khí thế “liều mạng vì đồ đệ”.“Khụ khụ,”
Diêu Tương Ức ho nhẹ, cố gắng nói:
“Đi gọi ca ngươi về!”“Không đi.”
Thu Thanh Thì cắn răng, đầu lưỡi tê dại vì sợ hãi quá độ, cứng đầu nói:
“Ngươi biết không, khi nghe tin ngươi không còn, ta như chết lặng! Thù này không báo thì không phải quân tử! Để ca ta đi dạy dỗ một trận, để lần sau người ta nhớ đời!”Nói rồi, nàng nhăn mũi:
“Mà cũng không có lần sau đâu!”“Ngươi thật là…”Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng la hét hỗn loạn, cắt ngang lời Diêu Tương Ức.Không cần đoán cũng biết — Thu Thanh Mặc đã động tay đánh người.Thu Thanh Thì mặt trầm xuống, chạy ra cửa nhìn. Chỉ thấy giữa hành lang, ngay trước quầy lễ tân, Thu Thanh Mặc đang đánh nhau với một bảo vệ mặc đồng phục.“Ca!”
Thu Thanh Thì hoảng hốt, lao tới ôm eo hắn.Tân Xuân thì cố gắng kéo bảo vệ ra hướng ngược lại, nhưng sức nàng nhỏ, bị bảo vệ hất mạnh, đập vào tường.Hai y tá từ sau quầy lễ tân chạy ra, đứng giữa Thu Thanh Mặc và bảo vệ, vừa ngăn vừa nói:
“Đây là bệnh viện, xin đừng gây rối ảnh hưởng đến bệnh nhân!”Thu Thanh Mặc đã mất lý trí, không nghe lời khuyên, tung một cú đấm làm mũi bảo vệ bật máu.Hắn thật sự quá giận.Dù nói là đánh người để tìm ra kẻ tung tin sai, nhưng hắn và Diêu Tương Ức lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Nghe tin nàng gặp chuyện, hắn đau lòng không kém. Trong nhà thì toàn người già yếu, hắn phải gồng mình chịu đựng. Giờ đây, khi mọi thứ tạm ổn, thần kinh căng thẳng buông lỏng, hắn như con thú bị dồn ép, chỉ muốn phát tiết.Thu Thanh Thì nhìn thấy máu từ mũi bảo vệ chảy xuống, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt, lòng cũng lạnh đi vài phần.Hai y tá quen cảnh này, đỡ bảo vệ ngồi vào ghế, rồi quay lại lấy băng gạc, đồng thời gọi bác sĩ trực ban.Thu Thanh Thì hít sâu, cố bình tĩnh, nhìn Thu Thanh Mặc vẫn siết chặt nắm tay, rồi nhìn sang Tân Xuân đang ôm đầu gối.“Tân Xuân, ngươi đưa ca ta về nhà. Lão gia tử và ba mẹ ta vẫn đang chờ tin tức.”“Vậy còn ngài?”
Tân Xuân hỏi.Đây là bệnh viện công, giữa đêm lại gây náo loạn, mà Thu Thanh Thì không hề đeo khẩu trang hay đội mũ. Tân Xuân có thể đoán trước ngày mai sẽ có tin đồn — “Nữ minh tinh nổi tiếng đánh người cùng anh trai”.Thu Thanh Thì hừ một tiếng, tránh ánh mắt lo lắng của nàng, chậm rãi nói:
“Ta biết chừng mực. Ngươi cứ đưa người đi trước.”“Vâng.”
Tân Xuân đỡ Thu Thanh Mặc, một chân bước vững, một chân khập khiễng rời đi.Thu Thanh Thì thì đi thăm bảo vệ bị thương.Trong lòng nàng, bảo vệ đã cẩn thận bảo vệ Diêu Tương Ức suốt đêm, có công. Việc báo tin sai là do chưa rõ sự thật, cũng có lỗi. Ưu khuyết đều có, chỉ cần dạy dỗ vài câu là xong, coi như có lời giải thích với các trưởng bối đang hoảng loạn.Ai ngờ ca ca nàng lại không kiềm chế được, ra tay đánh người.Nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng có lỗi — không khuyên can, lại còn xúi giục…Nàng đưa bảo vệ đi khám, nói vài câu nhẹ nhàng, bảo hắn đừng để chuyện này trong lòng.Bảo vệ từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, không nói gì.Thu Thanh Thì không biết làm sao, trong lòng vẫn lo lắng cho Diêu Tương Ức, vội vàng quay lại phòng bệnh.Nàng sợ làm nàng giật mình, rón rén đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào. Diêu Tương Ức đã ngủ, đèn đã tắt, cả phòng bệnh chìm trong bóng tối.Có lẽ nàng quá mệt, không kịp chờ Thu Thanh Thì quay lại.Sợ nàng bị lạnh, Thu Thanh Thì đóng cửa sổ lại, rồi lần theo ánh trăng mờ mờ đến mép giường, ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho nàng, mỉm cười nhìn nàng ngủ.Nàng ngủ rất yên tĩnh, không nói mớ, không đá chăn, đúng với tính cách nghiêm túc của nàng. Chỉ tiếc là giấc ngủ rất nhẹ, dễ tỉnh. Nhưng đêm nay nàng ngủ rất sâu, nhắm chặt mắt, cau mày, như đang không yên giấc.Thu Thanh Thì nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, khe khẽ hát vài bài thiếu nhi ngày xưa, ngắt quãng, như đang ru nàng ngủ.Dần dần, lông mày Diêu Tương Ức giãn ra.Trời còn chưa sáng, Thu Thanh Mặc đã đưa cả nhà đến bệnh viện.Thu Thanh Thì thức suốt đêm bên cạnh Diêu Tương Ức, ngáp một cái thật sâu, rồi dẫn mọi người đến giường bệnh. Chưa kịp kể lại chuyện tối qua, Liễu Hạ Hạ đã khóc trước.Nàng vừa khóc, Đồ Tụng Chi cũng khóc theo.“Nguy hiểm thật, suýt nữa chúng ta phải tiễn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”“Nguy hiểm thật, suýt nữa nhà ta Thanh Thanh thành quả phụ.”Những người còn lại: “…”Tiếng khóc không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ vang lên, đánh thức Diêu Tương Ức đang nằm trên giường bệnh. Nàng hé mắt một chút, nghe được mấy người đang nói chuyện, rồi lại mệt mỏi nhắm mắt lại.Thu Thanh Thì nhìn thấy rõ từng động tác nhỏ của nàng, cắn môi dưới, cố nén cười. Nàng khéo léo đề nghị hai vị mẹ nên ra ngoài khóc, để tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diêu Tương Ức.Hai vị mẹ rất phối hợp, che miệng run run, rời khỏi phòng bệnh. Hai vị cha cũng đi theo an ủi.Thu Thanh Mặc thì tự giác, chủ động đi mua bữa sáng, để lại không gian riêng cho Thu Thanh Thì và Diêu Tương Ức.Vừa thấy hắn rời đi, Diêu Tương Ức liền giãy giụa muốn ngồi dậy, vận động một chút cho giãn gân cốt.“Không được.”
Thu Thanh Thì lập tức ngăn lại, cảnh cáo:
“Ngươi phải nằm yên đó, nếu không thì nhãi con sinh ra sẽ mang họ Thu chứ không phải họ Diêu.”Diêu Tương Ức bật cười:
“Đúng là phụ nữ độc miệng.”Thân thể của nàng, nàng hiểu rõ nhất. Ngủ một đêm, nàng cảm thấy khỏe khoắn hẳn, hô hấp thông suốt, tay chân linh hoạt, mắt sáng tinh anh, tinh thần phấn chấn — hoàn toàn có thể leo lên tầng 5 một hơi.Không thể không thừa nhận, loli hệ thống đúng là có bản lĩnh.【Hì hì, không cần khách sáo nha thân thân, công trạng năm nay của ta đều nhờ ngươi đó.】【Mong ngươi tiếp tục hoàn thành cốt truyện, nếu không ta sẽ bị cấp trên xử phạt, nguy hiểm lắm.】【Nhắc nhẹ: ngươi chỉ còn thiếu một chút giá trị ngọt ngào nữa thôi là sẽ mở khóa cốt truyện cuối — đánh bại Boss cuối cùng.】Diêu Tương Ức hỏi:
“Ta phải đánh bại bằng cách nào?”【Bằng bất kỳ cách nào cũng được.】“Hay là ta dùng xe đâm chết Kỷ Bình Hàm luôn?”【Không không không thân thân, ngươi là nữ phụ ác độc trong nguyên tác, đúng là vậy, nhưng nhân vật của ngươi có thiết lập tam quan chính trực, không thể hành động lệch lạc.】“Chẳng lẽ Kỷ Bình Hàm được thiết lập là tàn nhẫn độc ác?”【Đúng. Nàng là Boss cuối, không có đạo đức, không nói nhân luân, thích phạm pháp.】Diêu Tương Ức chỉ biết đáp lại bằng một cái “vô ngữ” trong đầu.Loli hệ thống cố gắng giữ bình tĩnh, cổ vũ nàng:
【Cố lên thân thân, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, ngươi sẽ được thay đổi kết cục chết trẻ.】Diêu Tương Ức lại hỏi:
“Nhưng trong nguyên tác, hai nữ chính vẫn chưa ở bên nhau mà?”【Các nàng đã là chị em thân thiết rồi, yên tâm đi thân thân. Sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ sắp xếp cho ngươi rời đi, không còn vai phụ nào quấy rầy nữa, quan hệ của họ sẽ tự nhiên tiến thêm một bước.】Diêu Tương Ức liếc nhìn Thu Thanh Thì đang dùng khăn lau tay cho nàng. Người này đang mang thai con nàng, làm sao có thể bình thản ở bên người khác? Nàng không tin.Đêm qua nghe tin nàng chết, Thu Thanh Thì còn làm loạn đòi theo nàng xuống suối vàng. Nếu nàng thật sự đi luôn, Thu Thanh Thì chắc chắn sẽ đào ba thước đất tìm nàng, chứ không thể nhẹ nhàng như lời loli nói.【À… đúng là vậy.】
Vấn đề này với loli hệ thống đúng là nan giải.Theo nguyên tác, Thu Thanh Thì vì hiểu lầm Diêu Tương Ức “ngoại tình” nên mới đau lòng mà thay lòng đổi dạ. Nhưng hiện tại Diêu Tương Ức không hề sai, Thu Thanh Thì cũng không có lý do gì để rời bỏ nàng. Tuyến tình cảm đã lệch khỏi quỹ đạo.【Thân thân, trong nguyên tác là do Bạch Mộng Chiêu bò lên giường ngươi, khiến ngươi bị hiểu lầm là ngoại tình. Nhiệm vụ của ngươi đúng là có tình tiết “bò giường”, nhưng ngươi đã hoàn thành rồi. Còn chuyện tình cảm đi đâu về đâu, ta phải xin chỉ thị cấp trên.】Nói qua nói lại toàn chuyện linh tinh.Diêu Tương Ức là người làm việc nhanh gọn, không thích ai lãng phí thời gian của nàng, bực mình “hừ” một tiếng.“Bá Bá, ta làm đau ngươi sao?”
Thu Thanh Thì giật mình, dừng động tác lau tay, gấp khăn lại.“Không có đâu, bảo bối ~”Thu Thanh Thì ngẩn ra một lúc, rồi cúi đầu, mặt đỏ bừng, rụt cổ lại:
“Ngươi đột nhiên nói nghe buồn nôn quá.”Diêu Tương Ức thành thật:
“Ta phải đối xử tốt với ngươi, để ngươi không thay lòng đổi dạ, thích người khác.”“Ngươi nói linh tinh gì đó ~”Diêu Tương Ức mỉm cười, trong lòng như tan chảy.Thu Thanh Thì càng thêm thẹn thùng, quay người đi, làm bộ như “ta không thèm để ý đến ngươi nữa”, rồi lại nổi lên chuyện khác.“Bá Bá, Tiêu Lê Lê bị đẩy xuống hạng hai hot search rồi, ta mặc kệ, ngươi đã hứa với ta là phải để nàng nằm ở vị trí số một ba ngày ba đêm đó.”Diêu Tương Ức đoán trước nàng sẽ lấy chuyện này ra làm cớ, liền vẫy tay, ra hiệu nàng ghé tai lại.Thu Thanh Thì đôi mắt lấp lánh như sao, cúi người xuống, cả người áp sát vào nàng…