[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 130



Sau khi Diêu Tương Ức rời đi, Thu Thanh Thì quay lại bàn ăn, uống liền hai chén canh, vừa uống vừa trò chuyện việc nhà với các trưởng bối.

Lão gia tuổi cao, quen ngủ sớm, nói vài câu rồi ôm béo đầu đà về phòng cùng Thu Phú Quý.

Ông vừa đi, những người còn lại cũng lần lượt tản ra, không khí dần lắng xuống.

Thu Thanh Thì chờ đúng khoảnh khắc này, kéo tay Thu Thanh Mặc không cho đi, thần bí nói: 
“Ca, ta quyết định giao cho ngươi một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.”

Thu Thanh Mặc hiểu rõ tính nàng, biết chắc chẳng có chuyện gì tốt lành, vừa mở tay nàng ra liền nhấc chân chạy.

Nhưng Thu Thanh Thì từ trước đến nay không biết lùi bước, lại có chút bản lĩnh võ thuật, ba bước hai bước đã chặn được hắn, còn gọi mễ dì gom hết điện thoại trong nhà, ép buộc giao nộp.

Thu Thanh Mặc lập tức hiểu ra: 
“Muốn ta dùng tài khoản phụ mắng Tiêu Lê Lê? Mơ đi!”

Hắn là nam nhi cao lớn, đường đường chính chính, sao có thể làm chuyện như mấy bà tám lắm lời?

“Ai nha ~ ta hảo ca ca ~” 
Thu Thanh Thì bắt đầu làm nũng, như hồi nhỏ dắt tay hắn, giọng điệu mềm mại.

Thu Thanh Mặc tim mềm một góc, đành nói: 
“… Tìm trợ lý đi.”

“Các nàng đều bận, không rảnh.”

“Vậy ngươi tự làm.”

“Ta là danh viện số một, truyền ra ngoài thì mất hết danh tiếng.”

Cuối cùng, Thu Thanh Mặc không còn lý do từ chối. Dù sao cũng sắp về lại kinh thành, tối nay giúp muội muội một chút cũng không sao.

Huynh muội đồng lòng, chuyện gì cũng có thể vượt qua.

Thu Thanh Thì giao chiến trường cho hắn, còn mình thì bưng trà rót nước, xoa vai đấm chân, cổ vũ hết mình. Chỉ khi hắn bí từ, nàng mới bổ sung vài câu.

Mắng người là một kỹ năng cao cấp, đòi hỏi trí nhớ và phản ứng nhanh. Thu Thanh Mặc mới làm lần đầu, chưa quen, chẳng mấy chốc đã kiệt sức, xin nghỉ giữa trận.

Thu Thanh Thì hỏi: 
“Ca, ngươi yếu thế à?”

Thu Thanh Mặc cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

Nam nhân sao có thể yếu!

Hắn uống một bát cà phê lớn, vén tay áo, chuẩn bị quay lại chiến trường. Vừa trượt ngón tay trên màn hình, giao diện cập nhật.

“Nha!” 
Hắn bật dậy khỏi ghế: 
“Tiêu Lê Lê bị đẩy xuống hạng hai hot search rồi!”

“Cái gì!” 
Thu Thanh Thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, giật lấy điện thoại xem kỹ, thấy vị trí số một là tin công khai tình cảm của một tiểu thịt tươi và một tiểu hoa đán.

Thu Thanh Thì tức đến muốn nổ tung. Công khai sớm một chút thì mất miếng thịt chắc? Rõ ràng là cố tình giành spotlight với nàng!

Thu Thanh Mặc thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức nghiêm giọng: 
“Tuổi còn nhỏ mà không biết tôn trọng tiền bối, dám giẫm lên đầu ngươi để giành nhiệt độ, đúng là phản nghịch!”

Thu Thanh Thì nghe xong thấy hả giận: 
“Ta gọi ngay cho Bá Bá, bảo nàng giành lại nhiệt độ!”

Nàng bật điện thoại, gọi nhanh cho Diêu Tương Ức. Nhưng chờ mãi không ai bắt máy. Đoán nàng đang bận, Thu Thanh Thì chuyển sang gọi trợ lý Tân Xuân — vẫn không ai trả lời.

Nàng cau mày, gọi lại lần nữa. Vẫn không có hồi âm.

“Làm gì vậy trời…” 
Nàng lẩm bẩm.

Thu Thanh Mặc hiếm khi thông cảm: 
“Tân Xuân là trợ lý của Tương Ức, chắc đang bận cùng nàng, lát nữa sẽ gọi lại…”

Thu Thanh Thì cắt ngang: 
“Tân Xuân chưa từng không nghe máy của ta.”

Dù biết nàng chỉ gọi vì chuyện nhỏ, Tân Xuân vẫn luôn bắt máy.

Thu Thanh Mặc: 
“Ngươi lo quá rồi, trễ thế này, trợ lý chắc tan làm về nghỉ rồi.”

Thu Thanh Thì lắc đầu: 
“Chỉ cần Bá Bá có công việc hay xã giao, Tân Xuân nhất định sẽ đi cùng.”

“Chẳng lẽ…” 
Thu Thanh Mặc mở to mắt, làm vẻ mặt khoa trương.

Thu Thanh Thì bị phản ứng của hắn làm cho căng thẳng, ngơ ngác nhìn, thì nghe hắn nói tiếp: 
“Chẳng lẽ nàng đi hẹn hò tiểu tam, Tân Xuân sợ ngươi tra ra nên không dám nghe máy?”

“Vớ vẩn.”

Thu Thanh Thì lườm hắn một cái, gửi số WeChat của Tân Xuân cho hắn, ra lệnh gọi thêm vài lần, rồi xoay người xuống bếp tìm mễ dì, hỏi ai là tài xế đưa Diêu Tương Ức đi công ty tối nay.

Mễ dì đang chuẩn bị cháo đậu đỏ cho sáng mai, vừa xoa tay vừa ngạc nhiên: 
“Sao tự nhiên hỏi chuyện đó?”

“Dì nói nhanh đi.” 
Thu Thanh Thì thúc giục.

“Ta cả tối ở trong bếp, không để ý lắm. Để ta gọi người hầu hỏi thử.” 
Mễ dì gọi cô hầu gái đang hái rau, bảo ra vườn hỏi thợ làm vườn xem có thấy rõ tài xế nào đưa Diêu Tương Ức đi.

Sau khi người hầu rời đi, mễ dì nhẹ giọng hỏi: 
“Thanh Thanh, con có chuyện gấp tìm Tương Ức à?”

Thu Thanh Thì hơi bối rối, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Mễ dì là người từng trải, làm việc ở Diêu gia hơn hai mươi năm, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra nàng có chuyện. Bà hoảng hốt: 
“Tương Ức xảy ra chuyện rồi sao?”

“… Con không thấy nàng đâu, gọi công ty cũng không ai bắt máy.”

“Lạ thật đó!” 
Mễ dì vỗ đùi, mặt biến sắc: 
“Tập đoàn Kinh Hồng lớn như vậy, sao lại không liên lạc được? Trước đài đâu? Bảo vệ đâu? Gọi hết chưa?”

“Gọi mấy lần rồi.”

Thu Thanh Thì bị cảm xúc của mễ dì ảnh hưởng, lòng rối như tơ vò. Nàng chợt nhớ đến lời Diêu Tương Ức nói trước khi đi: 
“Kỷ Bình Hàm không phải đèn cạn dầu, ta không đoán được bước tiếp theo của nàng.”

Từng chữ như lưỡi kiếm, cứa vào tai nàng. Thu Thanh Thì hoảng hốt: 
“Con đi tìm gia gia!”

Nàng hoang mang chạy khỏi bếp, mắt mờ đi, cả người như mất hồn. May mà mễ dì kịp giữ lại: 
“Có khi chỉ là hiểu lầm thôi, con đừng hoảng. Lão gia tuổi cao, không chịu được kích động. Để dì đi tìm ông.”

Thu Thanh Thì tay chân lạnh ngắt, chỉ biết gật đầu.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại trong thư phòng vang lên — khoảng ba tiếng, rồi im bặt.

Thu Thanh Thì đứng sững tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thư phòng, sắc mặt nghiêm trọng như đang chờ một bản tuyên án.

Ngay sau đó, Diêu Ngọc Giai từ trong phòng lao ra, bước chân loạng choạng, chỉ mang một chiếc giày, giọng hoảng loạn hét lớn: 
“Bị xe đâm rồi! Mau lên, bị xe đâm rồi!”

Nội tâm Thu Thanh Thì như bị xé toạc, lo lắng đến mức suýt nữa đứng không vững. Nàng vội hỏi Diêu Ngọc Giai, giọng run rẩy: 
“Ba! Ba!”

Nàng chạy tới, chắn trước mặt Diêu Ngọc Giai, hỏi dồn: 
“Có phải… Tương Ức đã xảy ra chuyện?”

Nàng gọi là “Tương Ức”, không phải “Bá Bá”, nhưng Diêu Ngọc Giai như không nghe thấy, chỉ đẩy nàng ra, lao thẳng xuống lầu: 
“Mau gọi người tới!”

Cửa các phòng lần lượt mở ra, lão gia tử, Đồ Tụng Chi, Thu Phú Quý, Thu Thanh Mặc… mọi người trong nhà đều chạy ra, hoảng hốt tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Lão Diêu, lão Diêu!” 
Liễu Hạ Hạ là người hiểu rõ chồng nhất, linh cảm có chuyện lớn xảy ra. Nàng chạy tới ôm lấy ông, kinh ngạc khi thấy ông toàn thân run rẩy: 
“Ông rốt cuộc bị sao vậy?”

“Ba! Ba!” 
Thu Thanh Thì mặt mày tái mét, giọng run rẩy: 
“Ba nói gì đi chứ!”

Diêu Ngọc Giai run lên từng hồi dữ dội, rồi ngã quỵ xuống đất.

Liễu Hạ Hạ mất thăng bằng, ngã theo lên người ông. Thu Thanh Thì phản ứng nhanh nhất, lao tới muốn đỡ hai người dậy. Nhưng vừa chạm vào tay áo Diêu Ngọc Giai, ông đã bật khóc như trời long đất lở.

“Rốt cuộc là chuyện gì!” 
Lão gia tử giận dữ dậm mạnh cây gậy, giọng gắt gỏng: 
“Có chuyện gì thì nói rõ!”

“Ba! Tương Ức nàng…” 
Diêu Ngọc Giai thở hổn hển, cố gắng dùng hết sức lực gào lên: 
“Tương Ức… không còn nữa!”

---

Đừng hoảng, chương sau ta sẽ cho Bá Bá sống lại. Ha ha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...