[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 122



“Hại!” 
Thu Thanh Mặc quát khẽ một tiếng, vỗ mạnh lên đùi mình như thể đang đánh trống mở màn kể chuyện.

Bạch Mộng Chiêu ngẩng đầu nhìn, linh cảm rằng sắp được nghe một câu chuyện cực kỳ đặc sắc, ánh mắt đầy mong chờ.

“Làm muội muội ngươi chắc chưa nghe đâu, Mai Khải Hoàn bị Kỷ Bình Hàm đuổi khỏi Thiên Kỷ điện ảnh rồi!” 
Thu Thanh Mặc hất chén đũa sang một bên, nhảy lên, một chân đặt lên ghế giữa, hai tay múa như võ tướng trong kinh kịch, khiến cả nhà bật cười.

Bạch Mộng Chiêu cười xong, lắc đầu, định phản bác.

“Không nghe là phải rồi. Thiên Kỷ bên kia ém chuyện này rất kỹ. Dù sao Mai Khải Hoàn không phải người đại diện bình thường, bị khai trừ rồi, nếu bên ngoài biết sẽ hỏi tới tận gốc.” 
Thu Thanh Mặc nói một hơi dài, miệng khô lưỡi khô, vớ lấy chai bia tu một hơi hơn nửa.

Bạch Mộng Chiêu lại lắc đầu: 
“Ta vẫn không hiểu vì sao Thiên Kỷ lại khai trừ Mai Khải Hoàn. Hắn là quản lý hàng đầu, từng đưa nhiều ảnh đế ảnh hậu ra mắt… Dù sau này không còn nổi bật, vẫn có vài nghệ sĩ nhị tam tuyến, năm đó còn được đề cử ảnh hậu.”

Nghe đến chữ “ảnh hậu”, Thu Thanh Thì lập tức có phản ứng, nuốt một miếng tôm, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: 
“Chuyện này ít nhiều liên quan đến Bá Bá. Nàng và Kỷ Bình Hàm vốn không ưa nhau. Mấy hôm trước… đúng lúc mẹ ngươi nằm viện, ta và Bá Bá đến thăm, gặp Kỷ Bình Hàm ở cửa. Bá Bá nhắc nàng cẩn thận Mai Khải Hoàn ‘ăn cây táo, rào cây sung’. Tính cách nàng vốn đa nghi, chắc chắn nghe vào lòng.”

“Ăn cây táo, rào cây sung?” 
Bạch Mộng Chiêu cố gắng suy nghĩ, tìm xem có chuyện gì liên quan, nhưng không ra, đành thật thà nói: 
“Ta từng là nghệ sĩ dưới quyền hắn, thật sự không thấy hắn ‘ăn cây táo, rào cây sung’ gì cả.”

“Đó là vì ngươi có nhiều anti-fan. Chờ ngươi được tẩy trắng rồi sẽ khác.” 
Thu Thanh Mặc nói thẳng.

Bạch Mộng Chiêu đỏ mặt, cúi đầu xoa tay.

Thu Thanh Thì thật lòng đau lòng. Hồi nhỏ, Đỗ Tụng Chi chỉ lo cho nàng học lễ nghi, không quan tâm đến ca ca, để hắn tự do phát triển, thành ra như một con khỉ hoang.

Nàng quát lớn: 
“Ca, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng không! Ra ngoài đừng nhận là ca ta, làm mất mặt danh viện số một!”

“Lêu lêu lêu ~”

“Bá Bá, ngươi xem hắn kìa!” 
Thu Thanh Thì quay sang Diêu Tương Ức tố cáo.

Trước kia Diêu Tương Ức không can thiệp vào chuyện huynh muội họ đùa giỡn. Nhưng giờ khác rồi, Thu Thanh Thì đang mang thai người thừa kế Diêu gia, một chút không thoải mái cũng có thể ảnh hưởng đến thai nhi – không thể để tổn hại hương hỏa Diêu gia.

Diêu Tương Ức nghiêm mặt, như một trưởng bối uy nghiêm: 
“Cậu em vợ, ăn khuya mà nói chuyện như vậy sao?”

“Ngươi đúng là…” 
Thu Thanh Mặc lắp bắp, khó khăn nói ra vài chữ: 
“Qua cầu rút ván.”

Sau đó bắt đầu lên án Diêu Tương Ức vô ơn, gào lên: 
“Không có ta thì làm gì có ngươi hôm nay!” 
“Ta không có công lao thì cũng có khổ lao!”

Gào đến mức ai cũng đau tai.

Bạch Mộng Chiêu khéo léo xoa dịu, nói nhiều lời an ủi, giúp hắn bình tĩnh lại. Sau đó, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, mọi người quay lại chuyện chính.

Thu Thanh Thì bắt đầu giải thích cho Bạch Mộng Chiêu hiểu thế nào là “Mai Khải Hoàn ăn cây táo, rào cây sung”.

Thì ra Mai Khải Hoàn không chỉ là quản lý hàng đầu, mà còn là “người môi giới ngầm”, chuyên cung cấp các “tiểu hoa tươi” cho công tử nhà giàu và các ông lớn cô đơn. Những tiểu hoa này thường không có danh tiếng, cần phải có chút tên tuổi mới được chọn.

Bạch Mộng Chiêu tuy có tiếng, nhưng anti-fan quá nhiều, không lọt vào mắt “khách hàng”, nên vẫn an phận đến giờ.

Dĩ nhiên, Mai Khải Hoàn cũng cung cấp “tiểu thịt tươi” cho các bà lớn.

Mục đích duy nhất: đổi lấy tài nguyên phim ảnh.

Giới giải trí ai cũng từng nghe qua chuyện “vinh quang” này, nhưng không ai dám xác nhận. Chỉ một số ít người biết rõ sự thật.

Thu Thanh Thì cực kỳ căm ghét chuyện này, không muốn nói kỹ vì sợ bẩn miệng, nên sai Diêu Tương Ức kể lại cho Bạch Mộng Chiêu. Nhưng Diêu Tương Ức là bá tổng, ngại nói chuyện nhạy cảm, nên chuyển nhiệm vụ cho Thu Thanh Mặc.

Thu Thanh Mặc liếc hai vợ chồng một cái, uống bia để làm dịu giọng: 
“Làm muội muội, Thiên Kỷ là công ty lớn, nghệ sĩ nổi tiếng nhiều, paparazzi theo sát từng bước. Nếu bị lộ chuyện này thì tiêu đời. Kỷ Bình Hàm tuy tính cách không tốt, nhưng vẫn có giới hạn, nghiêm cấm nghệ sĩ tham gia mấy chuyện bẩn thỉu.”

Hắn quay sang Diêu Tương Ức, gõ gõ như chim gõ kiến: 
“Diêu tổng nhà ngươi tuy không có đạo đức gì, nhưng lại bảo vệ nghệ sĩ rất kỹ. Có thể thấy giới giải trí sâu cỡ nào. Ngươi mới vào nghề một năm, chỉ thấy cảnh trên đạp dưới, gặp người thì cười, chịu đủ ấm ức… Ai da.”

Hắn ôm trán bị đập đau, mắt nhìn viên cá lạnh lăn trong chén, quay sang mắng Thu Thanh Thì: 
“Ngươi là cô gái nhỏ, mưu sát thân ca đấy!”

“Đáng đời, dám nói xấu Bá Bá ta, ta đập ngươi đầu heo!”

Diêu Tương Ức chậm rãi giơ hai ngón tay, khen Thu Thanh Thì làm rất đẹp.

Thu Thanh Mặc nghiến răng, nhưng lý trí vẫn còn, biết mình không địch nổi, đành chịu thua, tiếp tục giảng giải cho Bạch Mộng Chiêu về mặt tối của giới giải trí. Càng nói càng thấy nàng tiếp thu không kịp, đầu óc như đơ ra, nên đành kết thúc sớm.

“Tóm lại, Kỷ Bình Hàm sau khi được Diêu tổng nhắc nhở, không còn tin tưởng Mai Khải Hoàn, cho người theo dõi hắn, cuối cùng cũng nắm được đuôi cáo.”

Bạch Mộng Chiêu bừng tỉnh, ngũ quan khẽ động, lộ ra vẻ mặt “Ta hiểu rồi”.

Thu Thanh Mặc cảm thấy rất có thành tựu, vuốt vuốt chòm râu không tồn tại, như tiên sinh thời xưa dạy học.

Nhìn vẻ mặt rõ ràng của Thu Thanh Thì, hắn không khỏi suy nghĩ: có nên dẫn nàng đi đoàn phim 《Đoạt Tiêu》 đóng vai quần chúng không nhỉ.

Bạch Mộng Chiêu ham học hỏi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào từ Thu Thanh Mặc, lại khiêm tốn hỏi Diêu Tương Ức: 
“Ngươi làm sao biết Mai Khải Hoàn trở về là để làm nghề môi giới?”

“Đoán thôi,” 
Diêu Tương Ức vừa thêm chút giấm vào chén, vừa thành thật đáp. 
“Thanh Thì đánh nhau với Hạ Đông Dương ở quán bar, trong đó có liên quan đến Mai Khải Hoàn.”

Vừa nhắc đến chuyện đó, Thu Thanh Thì lập tức nổi giận, “Bốp” một cái đập chiếc đũa xuống bàn: 
“Nếu không phải hắn châm ngòi thổi gió, ta đâu có đánh nhau với Hạ Đông Dương!”

Thảm hơn là đêm đó về nhà còn bị Diêu Tương Ức phạt đứng, từ đó về sau bị cử vài vệ sĩ đi theo. Đi mua sắm cũng không được tự do.

Đáng giận nhất là: quán bar, karaoke, tất cả chỗ ăn chơi đều bị cấm!

Ô ô, nàng như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, không thể bay lượn, chỉ chờ rơi xuống.

Diêu Tương Ức mặc kệ ánh mắt u oán của nàng, nói tiếp: 
“Đêm đó ta có mặt. Ngoài Mai Khải Hoàn, còn lại toàn là đám con nhà giàu không nghề nghiệp. Một người đại diện lại tụ tập với đám đó… gọi là gì? Giao bạn thuần túy?”

“Phi, chắc chắn là môi giới.” 
Thu Thanh Mặc khinh thường nói. 
“Ngoài lý do đó, không còn lời giải thích nào hợp lý.”

Diêu Tương Ức búng tay một cái, cười khen ngợi.

Thu Thanh Thì biểu cảm thay đổi, hơi phấn khích ôm lấy cánh tay Diêu Tương Ức: 
“Bá Bá, hóa ra ta vô tình lập được công lớn!”

Diêu Tương Ức nhướng mày, kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp.

Thu Thanh Thì: 
“Vậy ta có thể bỏ lệnh cấm rồi chứ… đi quán bar chơi một chút.”

“Chơi gì?”

“Uống chút rượu nhẹ.”

Diêu Tương Ức nghiến răng, giọng nói như rít qua kẽ răng: 
“Ngươi định chuốc say người thừa kế của ta sao?”

Thu Thanh Thì ngẩn người một lúc, rồi cả người lộ ra vẻ cực kỳ tổn thương. Nàng giơ nắm tay nhỏ đấm vào người Diêu Tương Ức, truyền đạt sự phẫn nộ: 
“Là ngươi làm ta có cái bụng này!”

Hai người đối diện đều sững sờ, không hiểu vì sao đang yên đang lành lại đánh nhau.

Thực ra là Thu Thanh Thì đang đánh Diêu Tương Ức, mà nàng thì quay lưng lại, vẻ mặt hưởng thụ, để mặc những cú đấm nhỏ rơi trên lưng. Cuối cùng còn thúc giục: 
“Dùng lực mạnh hơn chút đi.”

Thở dài một tiếng: 
“Thật là thoải mái ~”

Chương trước Chương tiếp
Loading...