[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 108
Đêm đó, không khí trong nhà vô cùng căng thẳng.Nói chính xác thì là Thu Phú Quý và Đỗ Tụng Chi đang cực kỳ xao động.Đỗ Tụng Chi đi tới đi lui trong phòng khách, không ngừng nghỉ một giây.Thu Phú Quý thì ôm đầu, tóc tai rối bù, miệng không ngừng gào lên:
“Trẻ như vậy mà còn chưa chịu về! Hôm nay ta nhất định phải bắt Diêu Tương Ức cho ta một lời giải thích!”Ông giật lấy điện thoại, gọi cho Diêu Tương Ức, nhưng giống như mười sáu lần trước, chỉ nhận được giọng nữ máy báo:
“Người gọi hiện đang bận.”“Chắc chắn con nhỏ đó đã chặn số ta!”Không cam tâm, Thu Phú Quý tiếp tục chiến đấu trên WeChat, gửi đi một đoạn ghi âm dài 60 giây, trong đó 55 giây là mắng chửi.Trên xe taxi, Diêu Tương Ức nghe hết đoạn ghi âm đó, sắc mặt biến đổi liên tục như bảng màu: đỏ, vàng, xanh, tím…Thu Thanh Thì nhìn nàng một lượt, thấy rõ nàng không vui, liền giật lấy điện thoại, nghe lại một lần rồi giận dữ phản hồi cho cha:
“Không được mắng Bá bá! Chán ghét!”Thu Phú Quý:
“Nó ở ngoài nuôi gái khác, ngươi còn bám theo nó làm gì? Bị đá vào đầu à?”“Ngươi mắng Bá bá thì mắng Bá bá, sao lại mắng cả ta!”
Thu Thanh Thì ấm ức, bĩu môi, tựa đầu vào vai Diêu Tương Ức, giả vờ tức giận, làm bộ muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.Không thể để chuyện đó xảy ra, Diêu Tương Ức tim như nhảy lên cổ, vội vàng giật lại điện thoại.Thu Thanh Thì khoanh tay trước ngực:
“Hừ.”Diêu Tương Ức vội xoa vai nàng, dỗ dành:
“Đêm nay ta không về, ở khách sạn. Ngươi về giải thích với ba mẹ giúp ta.”“Ngươi bị cắn mất lương tâm rồi hả?”
Thu Thanh Thì phồng má, chọc vào ngực nàng,
“Bắt ta về chịu trận thay ngươi.”Nuôi vợ ngàn ngày, dùng vợ một lúc. Diêu Tương Ức không khách sáo:
“Ta có bao nhiêu tài sản, chút chuyện này ngươi không giúp được sao?”Thu Thanh Thì miệng mềm, tay ngắn, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Dù sao bốn căn biệt thự vẫn chưa về tay nàng.Xe taxi đưa Diêu Tương Ức đến khách sạn, rồi quay lại đưa Thu Thanh Thì về biệt thự bên sông. Vừa đến cửa, lòng nàng thấp thỏm không yên. Quả nhiên, chưa kịp ổn định tinh thần thì cửa đã mở.“Ngươi còn biết đường về!”
Thu Phú Quý như hóa thân thành chiến thần, gầm lên một tiếng, rồi nhìn ra sau lưng nàng:
“Diêu Tương Ức đâu?”“Ở công ty.”Thu Thanh Thì nói dối, lách người vào nhà, không kịp thay giày, chạy thẳng lên phòng ngủ. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị béo đầu đà cắn vào ống quần.Con chó nhỏ ăn uống sung sướng, ngày nào cũng ba bữa thịt, gần đây béo lên hai vòng, đầu cũng to ra, sức mạnh tăng đáng kể. Dù nàng giãy giụa thế nào, nó cũng không buông, rõ ràng đã liên minh với ba mẹ nàng, ép nàng phải đưa ra lời giải thích.“Ta và ba ngươi sắp tức chết rồi, đợi các ngươi cả ngày!”
Đỗ Tụng Chi chặn đường, mặt đầy nếp nhăn vì lo lắng:
“Trên mạng nói có phải thật không?”Thu Thanh Thì đảo mắt, chớp nhẹ một cái, nhưng biểu cảm nhỏ đó không thoát khỏi ánh mắt mẹ nàng.Bốp!Một cái tát giáng xuống cánh tay, nóng rát.Đỗ Tụng Chi nghiến răng, mặt mày dữ tợn:
“Đến nước này rồi mà còn giấu chúng ta!”Thu Thanh Thì xoa tay, lấy ra kỹ năng diễn xuất của ảnh hậu ba lần đoạt giải: ánh mắt kiên định, thần thái vững vàng.Mặt không đỏ, tim không loạn:
“Tin lời đồn trên mạng làm gì? Toàn mấy kẻ hắc thủ, ba mẹ không phải không biết.”Bang!Thu Phú Quý móc ra hai tờ giấy ly hôn từ túi quần, ném mạnh xuống chân nàng, khí thế như đấu địa chủ.“Ly hôn rồi mà còn giấu chúng ta!”
Thu Phú Quý hiếm khi nổi giận, nhưng một khi đã giận thì chắc chắn có người đổ máu.Lần gần nhất ông nổi giận là 5 năm trước, khi anh trai nàng không chịu cưới vợ. Thu Phú Quý lấy danh nghĩa “thanh lý môn hộ”, dùng chổi lông gà đánh anh vào thẳng khoa chỉnh hình.Hình ảnh tàn bạo đó vẫn còn rõ mồn một.Thu Thanh Thì là nữ lưu, da thịt mềm mại, chắc chắn không chịu nổi trận đòn. Nàng chỉ còn cách tự cứu:
“Bá bá nhất quyết ly hôn, ta bị ép!”“Dựa vào cái gì!”
Đỗ Tụng Chi hét lên,
“Lúc trước nàng xấu như vậy, ngươi còn không chê. Giờ nàng đẹp lên thì lại muốn đổi người!”“Bá bá có nỗi khổ riêng… Nàng thật sự rất yêu ta. Ly hôn xong còn mua máy bay, du thuyền, biệt thự cho ta…”“Đến nước này ngươi còn bênh nàng!”
Thu Phú Quý giận đến run tay, chỉ vào nàng, rồi nuốt hai viên thuốc hạ áp và trợ tim.“Ba, đừng giận.”
Thu Thanh Thì vội vàng đỡ ngực ông, giúp ông thở đều.Đỗ Tụng Chi lại đưa chổi lông gà cho Thu Phú Quý.Thu Thanh Thì da đầu tê dại, định chạy trốn lần nữa, nhưng lại bị béo đầu đà cắn chặt ống quần. Chổi lông gà vung lên, nàng vội vàng nói:
“Bá bá không ở công ty, nàng trốn ở khách sạn!”Chổi lông gà dừng giữa không trung.Thu Thanh Thì nhanh chóng báo tên khách sạn và số phòng, thành công thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.Còn Diêu Tương Ức, sau một ngày bận rộn, vừa tắm xong đã chui vào thư phòng làm việc. Gọi điện thoại với Tô Đề Lạp một tiếng, rồi họp video với phòng PR thêm một tiếng, mệt đến rã rời.Nếu ở nhà, tiểu kiều thê đáng yêu sẽ mang đến một ly sữa nóng, dặn nàng nghỉ ngơi, rồi xoa vai cho nàng.Ai… Nhớ tiểu kiều thê đêm đầu tiên.Giờ chỉ còn lại một mình, Diêu Tương Ức đành tự đi rót ly nước ấm, uống cho đỡ mệt.Vừa quay lại thư phòng, nàng gọi điện cho tiểu kiều thê, hỏi xem có bị Thu Phú Quý đánh gãy chân không.Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng Thu Thanh Thì đầy lo lắng:
“Bá bá, ta đang định gọi ngươi… Chạy mau đi!”“Xảy ra chuyện gì?”“… Ba mẹ ta đang đi tìm ngươi, mang theo cả chổi lông gà… Bọn họ biết chuyện chúng ta thật sự ly hôn rồi.”Diêu Tương Ức thở dài một tiếng:
“Tê—— Ngươi bán đứng ta?”“Ta ta ta ta ta không có…”Thu Thanh Thì nói lắp, vừa nói vừa phủ nhận, nhưng càng nói càng không rõ ràng. Diêu Tương Ức thật sự muốn lấy roi da quất vào cái mông vểnh của nàng, đáng tiếc người không ở trước mặt, chỉ có thể trút giận bằng lời:
“Chuyện này qua đi, xem ta xử lý ngươi thế nào!”Không đợi Thu Thanh Thì kịp phản ứng, Diêu Tương Ức đã dứt khoát cúp máy, bắt đầu vận hành não bộ tốc độ cao, cố gắng nghĩ ra một lý do khiến hai vị phụ huynh chấp nhận chuyện ly hôn.Kim giây trên tường tí tách trôi qua, kim phút lặng lẽ dịch chuyển. Diêu Tương Ức vẫn chưa nghĩ ra được gì. Trong lúc tuyệt vọng, nàng gọi hệ thống “ngây thơ loli”.【Xin lỗi thân thân, nhân gia không có dịch vụ này.】
Ngây thơ loli còn nhéo má mình một cái, tỏ vẻ vô dụng.Diêu Tương Ức đành tìm đến cao nhân khác, mở WeChat, vào nhóm “Tam đầu sỏ giới giải trí”, tóm tắt ngắn gọn tình hình đêm nay, hy vọng hai người bạn chí cốt có thể lên tiếng giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này.Trì Cổ Viện phản hồi đầy phấn khích:
【Bá bá ngươi đang ở khách sạn nào? Ta có thể đến xem ngươi bị đánh không?】Đường Tư Lê thì lạnh lùng đáp:
【Cảm ơn lời mời, ta chưa từng ly hôn, nên chưa bị cha mẹ vợ đánh, không thể đưa ra ý kiến chỉ đạo.】
“Trẻ như vậy mà còn chưa chịu về! Hôm nay ta nhất định phải bắt Diêu Tương Ức cho ta một lời giải thích!”Ông giật lấy điện thoại, gọi cho Diêu Tương Ức, nhưng giống như mười sáu lần trước, chỉ nhận được giọng nữ máy báo:
“Người gọi hiện đang bận.”“Chắc chắn con nhỏ đó đã chặn số ta!”Không cam tâm, Thu Phú Quý tiếp tục chiến đấu trên WeChat, gửi đi một đoạn ghi âm dài 60 giây, trong đó 55 giây là mắng chửi.Trên xe taxi, Diêu Tương Ức nghe hết đoạn ghi âm đó, sắc mặt biến đổi liên tục như bảng màu: đỏ, vàng, xanh, tím…Thu Thanh Thì nhìn nàng một lượt, thấy rõ nàng không vui, liền giật lấy điện thoại, nghe lại một lần rồi giận dữ phản hồi cho cha:
“Không được mắng Bá bá! Chán ghét!”Thu Phú Quý:
“Nó ở ngoài nuôi gái khác, ngươi còn bám theo nó làm gì? Bị đá vào đầu à?”“Ngươi mắng Bá bá thì mắng Bá bá, sao lại mắng cả ta!”
Thu Thanh Thì ấm ức, bĩu môi, tựa đầu vào vai Diêu Tương Ức, giả vờ tức giận, làm bộ muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.Không thể để chuyện đó xảy ra, Diêu Tương Ức tim như nhảy lên cổ, vội vàng giật lại điện thoại.Thu Thanh Thì khoanh tay trước ngực:
“Hừ.”Diêu Tương Ức vội xoa vai nàng, dỗ dành:
“Đêm nay ta không về, ở khách sạn. Ngươi về giải thích với ba mẹ giúp ta.”“Ngươi bị cắn mất lương tâm rồi hả?”
Thu Thanh Thì phồng má, chọc vào ngực nàng,
“Bắt ta về chịu trận thay ngươi.”Nuôi vợ ngàn ngày, dùng vợ một lúc. Diêu Tương Ức không khách sáo:
“Ta có bao nhiêu tài sản, chút chuyện này ngươi không giúp được sao?”Thu Thanh Thì miệng mềm, tay ngắn, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Dù sao bốn căn biệt thự vẫn chưa về tay nàng.Xe taxi đưa Diêu Tương Ức đến khách sạn, rồi quay lại đưa Thu Thanh Thì về biệt thự bên sông. Vừa đến cửa, lòng nàng thấp thỏm không yên. Quả nhiên, chưa kịp ổn định tinh thần thì cửa đã mở.“Ngươi còn biết đường về!”
Thu Phú Quý như hóa thân thành chiến thần, gầm lên một tiếng, rồi nhìn ra sau lưng nàng:
“Diêu Tương Ức đâu?”“Ở công ty.”Thu Thanh Thì nói dối, lách người vào nhà, không kịp thay giày, chạy thẳng lên phòng ngủ. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị béo đầu đà cắn vào ống quần.Con chó nhỏ ăn uống sung sướng, ngày nào cũng ba bữa thịt, gần đây béo lên hai vòng, đầu cũng to ra, sức mạnh tăng đáng kể. Dù nàng giãy giụa thế nào, nó cũng không buông, rõ ràng đã liên minh với ba mẹ nàng, ép nàng phải đưa ra lời giải thích.“Ta và ba ngươi sắp tức chết rồi, đợi các ngươi cả ngày!”
Đỗ Tụng Chi chặn đường, mặt đầy nếp nhăn vì lo lắng:
“Trên mạng nói có phải thật không?”Thu Thanh Thì đảo mắt, chớp nhẹ một cái, nhưng biểu cảm nhỏ đó không thoát khỏi ánh mắt mẹ nàng.Bốp!Một cái tát giáng xuống cánh tay, nóng rát.Đỗ Tụng Chi nghiến răng, mặt mày dữ tợn:
“Đến nước này rồi mà còn giấu chúng ta!”Thu Thanh Thì xoa tay, lấy ra kỹ năng diễn xuất của ảnh hậu ba lần đoạt giải: ánh mắt kiên định, thần thái vững vàng.Mặt không đỏ, tim không loạn:
“Tin lời đồn trên mạng làm gì? Toàn mấy kẻ hắc thủ, ba mẹ không phải không biết.”Bang!Thu Phú Quý móc ra hai tờ giấy ly hôn từ túi quần, ném mạnh xuống chân nàng, khí thế như đấu địa chủ.“Ly hôn rồi mà còn giấu chúng ta!”
Thu Phú Quý hiếm khi nổi giận, nhưng một khi đã giận thì chắc chắn có người đổ máu.Lần gần nhất ông nổi giận là 5 năm trước, khi anh trai nàng không chịu cưới vợ. Thu Phú Quý lấy danh nghĩa “thanh lý môn hộ”, dùng chổi lông gà đánh anh vào thẳng khoa chỉnh hình.Hình ảnh tàn bạo đó vẫn còn rõ mồn một.Thu Thanh Thì là nữ lưu, da thịt mềm mại, chắc chắn không chịu nổi trận đòn. Nàng chỉ còn cách tự cứu:
“Bá bá nhất quyết ly hôn, ta bị ép!”“Dựa vào cái gì!”
Đỗ Tụng Chi hét lên,
“Lúc trước nàng xấu như vậy, ngươi còn không chê. Giờ nàng đẹp lên thì lại muốn đổi người!”“Bá bá có nỗi khổ riêng… Nàng thật sự rất yêu ta. Ly hôn xong còn mua máy bay, du thuyền, biệt thự cho ta…”“Đến nước này ngươi còn bênh nàng!”
Thu Phú Quý giận đến run tay, chỉ vào nàng, rồi nuốt hai viên thuốc hạ áp và trợ tim.“Ba, đừng giận.”
Thu Thanh Thì vội vàng đỡ ngực ông, giúp ông thở đều.Đỗ Tụng Chi lại đưa chổi lông gà cho Thu Phú Quý.Thu Thanh Thì da đầu tê dại, định chạy trốn lần nữa, nhưng lại bị béo đầu đà cắn chặt ống quần. Chổi lông gà vung lên, nàng vội vàng nói:
“Bá bá không ở công ty, nàng trốn ở khách sạn!”Chổi lông gà dừng giữa không trung.Thu Thanh Thì nhanh chóng báo tên khách sạn và số phòng, thành công thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.Còn Diêu Tương Ức, sau một ngày bận rộn, vừa tắm xong đã chui vào thư phòng làm việc. Gọi điện thoại với Tô Đề Lạp một tiếng, rồi họp video với phòng PR thêm một tiếng, mệt đến rã rời.Nếu ở nhà, tiểu kiều thê đáng yêu sẽ mang đến một ly sữa nóng, dặn nàng nghỉ ngơi, rồi xoa vai cho nàng.Ai… Nhớ tiểu kiều thê đêm đầu tiên.Giờ chỉ còn lại một mình, Diêu Tương Ức đành tự đi rót ly nước ấm, uống cho đỡ mệt.Vừa quay lại thư phòng, nàng gọi điện cho tiểu kiều thê, hỏi xem có bị Thu Phú Quý đánh gãy chân không.Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng Thu Thanh Thì đầy lo lắng:
“Bá bá, ta đang định gọi ngươi… Chạy mau đi!”“Xảy ra chuyện gì?”“… Ba mẹ ta đang đi tìm ngươi, mang theo cả chổi lông gà… Bọn họ biết chuyện chúng ta thật sự ly hôn rồi.”Diêu Tương Ức thở dài một tiếng:
“Tê—— Ngươi bán đứng ta?”“Ta ta ta ta ta không có…”Thu Thanh Thì nói lắp, vừa nói vừa phủ nhận, nhưng càng nói càng không rõ ràng. Diêu Tương Ức thật sự muốn lấy roi da quất vào cái mông vểnh của nàng, đáng tiếc người không ở trước mặt, chỉ có thể trút giận bằng lời:
“Chuyện này qua đi, xem ta xử lý ngươi thế nào!”Không đợi Thu Thanh Thì kịp phản ứng, Diêu Tương Ức đã dứt khoát cúp máy, bắt đầu vận hành não bộ tốc độ cao, cố gắng nghĩ ra một lý do khiến hai vị phụ huynh chấp nhận chuyện ly hôn.Kim giây trên tường tí tách trôi qua, kim phút lặng lẽ dịch chuyển. Diêu Tương Ức vẫn chưa nghĩ ra được gì. Trong lúc tuyệt vọng, nàng gọi hệ thống “ngây thơ loli”.【Xin lỗi thân thân, nhân gia không có dịch vụ này.】
Ngây thơ loli còn nhéo má mình một cái, tỏ vẻ vô dụng.Diêu Tương Ức đành tìm đến cao nhân khác, mở WeChat, vào nhóm “Tam đầu sỏ giới giải trí”, tóm tắt ngắn gọn tình hình đêm nay, hy vọng hai người bạn chí cốt có thể lên tiếng giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này.Trì Cổ Viện phản hồi đầy phấn khích:
【Bá bá ngươi đang ở khách sạn nào? Ta có thể đến xem ngươi bị đánh không?】Đường Tư Lê thì lạnh lùng đáp:
【Cảm ơn lời mời, ta chưa từng ly hôn, nên chưa bị cha mẹ vợ đánh, không thể đưa ra ý kiến chỉ đạo.】