[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 103
Thu Thanh Thì vẫn luôn chưa có con, trong lòng ít nhiều cũng bắt đầu sốt ruột. Nàng nghĩ có lẽ do nhiều năm bận rộn công việc, cơ thể bị tiêu hao quá mức, dẫn đến việc thụ thai không thuận lợi.Xét tình hình hiện tại, nàng nghi ngờ… Bá bá.Cũng đúng thôi, Diêu Tương Ức trăm công ngàn việc, rất có khả năng vì lao lực lâu ngày mà mắc bệnh, dẫn đến vô sinh.“Chúng ta tâm linh tương thông, mấy hôm trước ta cũng đã sửa soạn một danh sách bệnh viện như vậy.”Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Diêu Tương Ức cho rằng Thu Thanh Thì đã sớm nghi ngờ nàng không thể sinh con, nên đã chuẩn bị trước.Vừa cảm động, vừa thấy mất mặt.Thu Thanh Thì thấy nàng bỗng trở nên mất mát, đoán rằng nàng đang lo lắng Diêu gia không có người kế nghiệp. Nàng liền vặn vẹo trong lòng Diêu Tương Ức, như hiến vật quý mà cởi nút áo cổ, để lộ xương quai xanh thơm ngát, trắng nõn khiến người ta không thể rời mắt.“Bá bá ~”
Thu Thanh Thì phát huy kỹ năng diễn xuất, ánh mắt muốn nói lại thôi, gương mặt e thẹn, hoàn toàn toát lên vẻ thiếu nữ xuân thì.Nàng nhìn Diêu Tương Ức bằng ánh mắt long lanh, lấp lánh ánh sáng dịu dàng.Diêu Tương Ức tự nhủ mình không phải thần thánh, nhìn nàng như vậy, bao nhiêu giận dữ ban ngày tan biến sạch. Trong đầu chỉ còn lại những ký ức nàng từng đối xử tốt với mình.Lên được phòng khách thì dịu dàng, xuống được phòng bếp thì khéo léo.Nhưng vui nhất vẫn là biểu hiện trên giường — đúng chuẩn câu “im lặng thì thôi, lên tiếng thì kinh người”.Yết hầu Diêu Tương Ức khẽ giật.Bàn tay nhỏ của nàng leo lên cổ Diêu Tương Ức, từ từ trượt xuống, dừng lại ở ngực, xoáy nhẹ.“Bá bá, đại biệt thự mua không?”“Mua, muốn bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Diêu Tương Ức bế ngang Thu Thanh Thì, đặt nàng lên chiếc sofa da rộng lớn.“Trước hết tắt đèn.”Chưa ăn được thì dễ sinh biến số. Diêu Tương Ức không dám làm nàng mất hứng, bước nhanh đến công tắc, “lạch cạch” một tiếng, cả thư phòng chìm vào bóng tối.Duỗi tay không thấy năm ngón, làm sao thưởng thức cảnh xuân? Diêu Tương Ức nhíu mày, xoay người bật đèn bàn. Ánh sáng mờ nhạt khiến không gian thêm phần ái muội.“Ai nha, lộ hết rồi.”
Thu Thanh Thì che mặt, giậm giậm đôi chân nhỏ.Diêu Tương Ức vừa dụ vừa dỗ, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay cởi nốt nút áo còn lại:
“Lập tức đi, lập tức đi.”“Ngươi khóa cửa chưa?”“Khóa rồi.”“Rèm đã kéo chưa?”“Yên tâm, kéo kín mít.”Hôm sau, trời nắng đẹp.Diêu Tương Ức hiếm khi không ngủ nướng, thần sắc tươi tỉnh, dậy rất sớm.Trước khi đi làm, nàng cố ý vào bếp chuẩn bị bữa sáng, nói với Thu Phú Quý:
“Thanh Thì tối qua ngủ muộn, ngài đánh thức nàng trễ một chút.”“Lộn xộn! Tối nay phải bắt nàng ngủ sớm, vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ!”
Thu Phú Quý vừa khuấy nồi canh cá vừa trách.Diêu Tương Ức thầm mắng: rõ ràng là con gái ngoan của ngài tối qua nhiệt tình như lửa, quấn lấy ta không buông.Nhưng nàng giác ngộ cao, trong lòng niệm “cha vợ làm gì cũng đúng”, đè nén khí thế, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ.Biểu hiện lần này khiến Thu Phú Quý rất hài lòng, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, vung muôi cho nàng rời đi.Diêu Tương Ức thay giày, ra cửa, đứng ở hành lang chờ thang máy, tranh thủ nhắn tin cho Thu Thanh Thì:【Chương trình đã kết thúc, ba mẹ nên về Kinh Thị.】Mãi đến gần trưa mới nhận được hồi âm:【Bá bá, ngươi định tá ma giết lừa à?】【… Thành ngữ đó hình như không dùng như vậy.】Thu Thanh Thì gửi thêm một sticker mặt trắng:
【Không thèm để ý ngươi, ta đã hẹn môi giới đi xem biệt thự, muốn biến nó thành một nơi thật đẹp.】Nhưng đến 10 giờ sáng, Diêu Tương Ức lại tình cờ gặp nàng tại một bệnh viện chuyên trị vô sinh.Lúc đó, Thu Thanh Thì đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, đeo khẩu trang che gần hết mặt, đi theo lối an toàn lên tầng 3 để kiểm tra sức khỏe.Ở khúc ngoặt, Diêu Tương Ức vừa rút máu xong thì đụng phải nàng.Diêu Tương Ức là người duy nhất từng ngủ với Thu Thanh Thì, dù nàng có hóa thành tro cũng nhận ra. Kinh ngạc đến mức mặt mày hơi run.“Ngươi sao lại ở đây!”Hỏi xong, ánh mắt Diêu Tương Ức lóe lên tia sắc bén:
“Ngươi đến giám sát ta? Nghi ngờ ta thật sự không được?”“Ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Thu Thanh Thì kéo khẩu trang xuống,
“Ta sợ bụng mình không ổn, cũng đến kiểm tra.”Diêu Tương Ức bán tín bán nghi, thấy nàng điền phiếu kiểm tra xong thì hơi áy náy, quay lại hỏi:
“Vì sao đi một mình?”Thu Thanh Thì phồng má, tỏ vẻ giận dỗi.Diêu Tương Ức dùng vai húc nhẹ nàng:
“… Sợ chuyện này lộ ra, danh tiếng đệ nhất danh viện khó giữ?”“Không có đâu!”Diêu Tương Ức thích dáng vẻ nàng giậm chân, sinh lòng trêu chọc, ghé sát tai nàng thì thầm:
“Ngươi muốn mỗi ngày đều như tối qua, không lo không có con.”“Không được giỡn mặt người ta.”
Thu Thanh Thì vừa thẹn vừa giận, né tránh nàng, rồi bất ngờ nhào tới cắn nàng một cái.Lúc này, nàng lại xin tha, đau đến chịu không nổi, vội gọi nàng là “cô nãi nãi”, đồng ý sau giờ trưa sẽ đi xem biệt thự cùng nàng.Đột nhiên, Thu Thanh Thì đẩy nàng ra, quay đầu nhìn phía sau.“Sao vậy?”
Diêu Tương Ức hỏi.Thu Thanh Thì mất một lúc mới thu hồi ánh nhìn, trầm giọng:
“Cảm giác có người đang theo dõi.”Diêu Tương Ức nghe vậy lập tức biến sắc:
“Paparazzi?”Không thể nào để paparazzi chụp được chuyện nàng… vô sinh!Nàng ra hiệu cho Thu Thanh Thì đứng yên tại chỗ, đừng chạy loạn, còn mình thì bước nhanh đi kiểm tra những nhân vật khả nghi.Bệnh viện buổi sáng lúc nào cũng đông người, ồn ào náo nhiệt, là nơi dễ che giấu nhất. Diêu Tương Ức làm việc cẩn trọng, dò xét từng chút một.“Không sao,”
Thu Thanh Thì nắm tay nàng, bình tĩnh nói,
“Ta đeo khẩu trang và mũ rồi, cho dù có paparazzi cũng không chụp được mặt thật.”Diêu Tương Ức:
“… Nhưng ta thì bị chụp rồi.”Hai người là vợ chồng, vinh nhục có nhau. Nhưng Thu Thanh Thì lại nghiêng đầu suy nghĩ, không chút lương tâm, tìm cách tự bảo vệ:
“Nếu paparazzi tung tin nóng, ngươi cứ nói người ở bên ngươi không phải ta.”“Vậy là ai?”“Trì Cố Viện, hoặc Đường Tư Lê. Dù sao cũng là người trong giới giải trí, chiều cao và vóc dáng cũng tương tự.”Thu Thanh Thì kéo đai áo gió của Diêu Tương Ức, mị nhân như tơ, còn chỉ vào dấu răng vừa để lại trên cổ nàng:
“Dù sao cũng không thể để lộ ta.”Diêu Tương Ức cười như không cười:
“Tiếc là phải thông báo với ngươi, biệt thự lần này… thật sự không có.”“Ngươi không đồng ý thì ta sẽ chia tay, một xác hai mạng.”Thu Thanh Thì đặt tay lên bụng, gọi điện cho Tô Đề Kéo:
“Chuyện lớn rồi, paparazzi phát hiện ta… vô sinh.”Tô Đề Kéo đang ăn sáng ở nhà ăn công ty, nghe xong phun luôn miếng sandwich trong miệng.Hành động thất thố khiến đồng nghiệp chú ý, nàng vội vàng uống hết nửa ly cà phê Lam Sơn để trấn tĩnh.Đứng dậy đi đến cửa sổ, xác nhận không ai nghe lén, mới hạ giọng nói:
“Ngươi chưa đến 30, sao có thể vô sinh?”“Việc gấp lắm, ngươi chuẩn bị vài bản thảo thông cáo trước đi.”“Thật sự mà để lộ thì đúng là trò cười thiên hạ. Ngươi mà bị giới danh viện Hải Thị cười thì không còn mặt mũi đâu.”“Vậy tìm paparazzi đó, dùng tiền mua lại ảnh chụp.”“Ý kiến hay. Ngươi thấy rõ mặt mũi người đó chưa?”“Không.”Tô Đề Kéo: *…Không còn tâm trí ăn sandwich, Tô Đề Kéo vừa liên hệ paparazzi, vừa triệu tập toàn bộ đội ngũ truyền thông nội bộ, đầu óc quay cuồng suốt 24 giờ, bàn bạc phương án ứng phó toàn diện. Hai tay như móc câu.Không ngờ trời cao trêu người, vận mệnh đầy chông gai.Paparazzi căn bản không nhắm vào Thu Thanh Thì — mà là nhằm vào Diêu Tương Ức.Nửa tháng sau, một ngày nọ, ba từ khóa hot search lần lượt xuất hiện:Diêu Tương Ức công khai giới tính #Bạch Mộng Chiêu là tiểu tam #Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì ly hôn #Tin chấn động!Cư dân mạng sốc toàn tập!Ba hot search, nội dung có liên quan chồng chéo, phải đọc hết mới hiểu toàn bộ câu chuyện.Đầu tiên là một bài viết dài về Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu, viết theo phong cách nghị luận, có luận điểm, luận chứng, dẫn chứng rõ ràng, phân tích kỹ lưỡng quá trình “quen biết và thấu hiểu” của hai người.Bắt đầu từ lần Thu Thanh Thì và Bạch Mộng Chiêu đánh nhau ở chợ đêm.Trong bài có đoạn:
“Phía chính phủ phản hồi rằng, Bạch Mộng Chiêu tưởng nhầm Thu Thanh Thì là paparazzi nên mới ra tay. Nhưng mọi người thử nghĩ xem, có thể trùng hợp đến mức hai người cùng lúc xuất hiện ở cùng một nơi? Sự thật là Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu hẹn hò đêm khuya, Thu Thanh Thì phát hiện bất thường nên theo dõi. Sau đó… chính thê gặp tiểu tam, hai người không ai nhường ai, đánh nhau luôn.”Điều thứ hai là bằng chứng cho thấy Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu quen nhau từ nhỏ. Không biết ai tung ra mấy tờ tài liệu xác nhận Bạch Mộng Chiêu từng sống ở cô nhi viện Tân Thái Dương tại Hải Thị.Đây là bằng chứng đầu tiên có sức nặng.Trên tài liệu ghi rõ thời gian Bạch Mộng Chiêu nhập viện, và cô nhi viện này từ 15 năm trước đã nhận tài trợ từ Quỹ từ thiện Tập đoàn Kinh Hồng.Thậm chí còn có ảnh chụp chung. Trong ảnh có nhân viên quỹ từ thiện Kinh Hồng, Diêu Tương Ức lúc nhỏ cùng cha mẹ, giáo viên cô nhi viện và các em nhỏ.Diêu Tương Ức đứng giữa, tóc đen da trắng, xinh như búp bê sứ. Bên tay phải là cô bé mũm mĩm Bạch Mộng Chiêu.Điều thứ ba là một bản đăng ký ly hôn và đoạn video hai người xử lý thủ tục tại Cục Dân Chính.Điều cuối cùng là đoạn ghi âm gây chấn động:“2 triệu, đủ chưa? Cũng đủ để mẹ ngươi có tiền thuốc men, sống an nhàn tuổi già ở Hải Thị.”“Ngươi gặp nguy cơ mấy lần đều nhờ nàng ra tay cứu. Nàng vì ngươi mà xé mặt với người khác, thậm chí đưa ngươi vào Kinh Hồng, chăm sóc cha mẹ ngươi, cho ngươi tài nguyên tốt nhất. Nói thật, Bạch tiểu thư, ta thật sự lo lắng.”“Ta cảnh cáo một lần duy nhất: tránh xa nàng ra!”Đúng là búa tạ giáng xuống!Giới giải trí sôi trào!Cư dân mạng ăn dưa cũng sôi trào!Còn Weibo thì… sập luôn.
Thu Thanh Thì phát huy kỹ năng diễn xuất, ánh mắt muốn nói lại thôi, gương mặt e thẹn, hoàn toàn toát lên vẻ thiếu nữ xuân thì.Nàng nhìn Diêu Tương Ức bằng ánh mắt long lanh, lấp lánh ánh sáng dịu dàng.Diêu Tương Ức tự nhủ mình không phải thần thánh, nhìn nàng như vậy, bao nhiêu giận dữ ban ngày tan biến sạch. Trong đầu chỉ còn lại những ký ức nàng từng đối xử tốt với mình.Lên được phòng khách thì dịu dàng, xuống được phòng bếp thì khéo léo.Nhưng vui nhất vẫn là biểu hiện trên giường — đúng chuẩn câu “im lặng thì thôi, lên tiếng thì kinh người”.Yết hầu Diêu Tương Ức khẽ giật.Bàn tay nhỏ của nàng leo lên cổ Diêu Tương Ức, từ từ trượt xuống, dừng lại ở ngực, xoáy nhẹ.“Bá bá, đại biệt thự mua không?”“Mua, muốn bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Diêu Tương Ức bế ngang Thu Thanh Thì, đặt nàng lên chiếc sofa da rộng lớn.“Trước hết tắt đèn.”Chưa ăn được thì dễ sinh biến số. Diêu Tương Ức không dám làm nàng mất hứng, bước nhanh đến công tắc, “lạch cạch” một tiếng, cả thư phòng chìm vào bóng tối.Duỗi tay không thấy năm ngón, làm sao thưởng thức cảnh xuân? Diêu Tương Ức nhíu mày, xoay người bật đèn bàn. Ánh sáng mờ nhạt khiến không gian thêm phần ái muội.“Ai nha, lộ hết rồi.”
Thu Thanh Thì che mặt, giậm giậm đôi chân nhỏ.Diêu Tương Ức vừa dụ vừa dỗ, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay cởi nốt nút áo còn lại:
“Lập tức đi, lập tức đi.”“Ngươi khóa cửa chưa?”“Khóa rồi.”“Rèm đã kéo chưa?”“Yên tâm, kéo kín mít.”Hôm sau, trời nắng đẹp.Diêu Tương Ức hiếm khi không ngủ nướng, thần sắc tươi tỉnh, dậy rất sớm.Trước khi đi làm, nàng cố ý vào bếp chuẩn bị bữa sáng, nói với Thu Phú Quý:
“Thanh Thì tối qua ngủ muộn, ngài đánh thức nàng trễ một chút.”“Lộn xộn! Tối nay phải bắt nàng ngủ sớm, vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ!”
Thu Phú Quý vừa khuấy nồi canh cá vừa trách.Diêu Tương Ức thầm mắng: rõ ràng là con gái ngoan của ngài tối qua nhiệt tình như lửa, quấn lấy ta không buông.Nhưng nàng giác ngộ cao, trong lòng niệm “cha vợ làm gì cũng đúng”, đè nén khí thế, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ.Biểu hiện lần này khiến Thu Phú Quý rất hài lòng, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, vung muôi cho nàng rời đi.Diêu Tương Ức thay giày, ra cửa, đứng ở hành lang chờ thang máy, tranh thủ nhắn tin cho Thu Thanh Thì:【Chương trình đã kết thúc, ba mẹ nên về Kinh Thị.】Mãi đến gần trưa mới nhận được hồi âm:【Bá bá, ngươi định tá ma giết lừa à?】【… Thành ngữ đó hình như không dùng như vậy.】Thu Thanh Thì gửi thêm một sticker mặt trắng:
【Không thèm để ý ngươi, ta đã hẹn môi giới đi xem biệt thự, muốn biến nó thành một nơi thật đẹp.】Nhưng đến 10 giờ sáng, Diêu Tương Ức lại tình cờ gặp nàng tại một bệnh viện chuyên trị vô sinh.Lúc đó, Thu Thanh Thì đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, đeo khẩu trang che gần hết mặt, đi theo lối an toàn lên tầng 3 để kiểm tra sức khỏe.Ở khúc ngoặt, Diêu Tương Ức vừa rút máu xong thì đụng phải nàng.Diêu Tương Ức là người duy nhất từng ngủ với Thu Thanh Thì, dù nàng có hóa thành tro cũng nhận ra. Kinh ngạc đến mức mặt mày hơi run.“Ngươi sao lại ở đây!”Hỏi xong, ánh mắt Diêu Tương Ức lóe lên tia sắc bén:
“Ngươi đến giám sát ta? Nghi ngờ ta thật sự không được?”“Ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Thu Thanh Thì kéo khẩu trang xuống,
“Ta sợ bụng mình không ổn, cũng đến kiểm tra.”Diêu Tương Ức bán tín bán nghi, thấy nàng điền phiếu kiểm tra xong thì hơi áy náy, quay lại hỏi:
“Vì sao đi một mình?”Thu Thanh Thì phồng má, tỏ vẻ giận dỗi.Diêu Tương Ức dùng vai húc nhẹ nàng:
“… Sợ chuyện này lộ ra, danh tiếng đệ nhất danh viện khó giữ?”“Không có đâu!”Diêu Tương Ức thích dáng vẻ nàng giậm chân, sinh lòng trêu chọc, ghé sát tai nàng thì thầm:
“Ngươi muốn mỗi ngày đều như tối qua, không lo không có con.”“Không được giỡn mặt người ta.”
Thu Thanh Thì vừa thẹn vừa giận, né tránh nàng, rồi bất ngờ nhào tới cắn nàng một cái.Lúc này, nàng lại xin tha, đau đến chịu không nổi, vội gọi nàng là “cô nãi nãi”, đồng ý sau giờ trưa sẽ đi xem biệt thự cùng nàng.Đột nhiên, Thu Thanh Thì đẩy nàng ra, quay đầu nhìn phía sau.“Sao vậy?”
Diêu Tương Ức hỏi.Thu Thanh Thì mất một lúc mới thu hồi ánh nhìn, trầm giọng:
“Cảm giác có người đang theo dõi.”Diêu Tương Ức nghe vậy lập tức biến sắc:
“Paparazzi?”Không thể nào để paparazzi chụp được chuyện nàng… vô sinh!Nàng ra hiệu cho Thu Thanh Thì đứng yên tại chỗ, đừng chạy loạn, còn mình thì bước nhanh đi kiểm tra những nhân vật khả nghi.Bệnh viện buổi sáng lúc nào cũng đông người, ồn ào náo nhiệt, là nơi dễ che giấu nhất. Diêu Tương Ức làm việc cẩn trọng, dò xét từng chút một.“Không sao,”
Thu Thanh Thì nắm tay nàng, bình tĩnh nói,
“Ta đeo khẩu trang và mũ rồi, cho dù có paparazzi cũng không chụp được mặt thật.”Diêu Tương Ức:
“… Nhưng ta thì bị chụp rồi.”Hai người là vợ chồng, vinh nhục có nhau. Nhưng Thu Thanh Thì lại nghiêng đầu suy nghĩ, không chút lương tâm, tìm cách tự bảo vệ:
“Nếu paparazzi tung tin nóng, ngươi cứ nói người ở bên ngươi không phải ta.”“Vậy là ai?”“Trì Cố Viện, hoặc Đường Tư Lê. Dù sao cũng là người trong giới giải trí, chiều cao và vóc dáng cũng tương tự.”Thu Thanh Thì kéo đai áo gió của Diêu Tương Ức, mị nhân như tơ, còn chỉ vào dấu răng vừa để lại trên cổ nàng:
“Dù sao cũng không thể để lộ ta.”Diêu Tương Ức cười như không cười:
“Tiếc là phải thông báo với ngươi, biệt thự lần này… thật sự không có.”“Ngươi không đồng ý thì ta sẽ chia tay, một xác hai mạng.”Thu Thanh Thì đặt tay lên bụng, gọi điện cho Tô Đề Kéo:
“Chuyện lớn rồi, paparazzi phát hiện ta… vô sinh.”Tô Đề Kéo đang ăn sáng ở nhà ăn công ty, nghe xong phun luôn miếng sandwich trong miệng.Hành động thất thố khiến đồng nghiệp chú ý, nàng vội vàng uống hết nửa ly cà phê Lam Sơn để trấn tĩnh.Đứng dậy đi đến cửa sổ, xác nhận không ai nghe lén, mới hạ giọng nói:
“Ngươi chưa đến 30, sao có thể vô sinh?”“Việc gấp lắm, ngươi chuẩn bị vài bản thảo thông cáo trước đi.”“Thật sự mà để lộ thì đúng là trò cười thiên hạ. Ngươi mà bị giới danh viện Hải Thị cười thì không còn mặt mũi đâu.”“Vậy tìm paparazzi đó, dùng tiền mua lại ảnh chụp.”“Ý kiến hay. Ngươi thấy rõ mặt mũi người đó chưa?”“Không.”Tô Đề Kéo: *…Không còn tâm trí ăn sandwich, Tô Đề Kéo vừa liên hệ paparazzi, vừa triệu tập toàn bộ đội ngũ truyền thông nội bộ, đầu óc quay cuồng suốt 24 giờ, bàn bạc phương án ứng phó toàn diện. Hai tay như móc câu.Không ngờ trời cao trêu người, vận mệnh đầy chông gai.Paparazzi căn bản không nhắm vào Thu Thanh Thì — mà là nhằm vào Diêu Tương Ức.Nửa tháng sau, một ngày nọ, ba từ khóa hot search lần lượt xuất hiện:Diêu Tương Ức công khai giới tính #Bạch Mộng Chiêu là tiểu tam #Diêu Tương Ức và Thu Thanh Thì ly hôn #Tin chấn động!Cư dân mạng sốc toàn tập!Ba hot search, nội dung có liên quan chồng chéo, phải đọc hết mới hiểu toàn bộ câu chuyện.Đầu tiên là một bài viết dài về Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu, viết theo phong cách nghị luận, có luận điểm, luận chứng, dẫn chứng rõ ràng, phân tích kỹ lưỡng quá trình “quen biết và thấu hiểu” của hai người.Bắt đầu từ lần Thu Thanh Thì và Bạch Mộng Chiêu đánh nhau ở chợ đêm.Trong bài có đoạn:
“Phía chính phủ phản hồi rằng, Bạch Mộng Chiêu tưởng nhầm Thu Thanh Thì là paparazzi nên mới ra tay. Nhưng mọi người thử nghĩ xem, có thể trùng hợp đến mức hai người cùng lúc xuất hiện ở cùng một nơi? Sự thật là Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu hẹn hò đêm khuya, Thu Thanh Thì phát hiện bất thường nên theo dõi. Sau đó… chính thê gặp tiểu tam, hai người không ai nhường ai, đánh nhau luôn.”Điều thứ hai là bằng chứng cho thấy Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu quen nhau từ nhỏ. Không biết ai tung ra mấy tờ tài liệu xác nhận Bạch Mộng Chiêu từng sống ở cô nhi viện Tân Thái Dương tại Hải Thị.Đây là bằng chứng đầu tiên có sức nặng.Trên tài liệu ghi rõ thời gian Bạch Mộng Chiêu nhập viện, và cô nhi viện này từ 15 năm trước đã nhận tài trợ từ Quỹ từ thiện Tập đoàn Kinh Hồng.Thậm chí còn có ảnh chụp chung. Trong ảnh có nhân viên quỹ từ thiện Kinh Hồng, Diêu Tương Ức lúc nhỏ cùng cha mẹ, giáo viên cô nhi viện và các em nhỏ.Diêu Tương Ức đứng giữa, tóc đen da trắng, xinh như búp bê sứ. Bên tay phải là cô bé mũm mĩm Bạch Mộng Chiêu.Điều thứ ba là một bản đăng ký ly hôn và đoạn video hai người xử lý thủ tục tại Cục Dân Chính.Điều cuối cùng là đoạn ghi âm gây chấn động:“2 triệu, đủ chưa? Cũng đủ để mẹ ngươi có tiền thuốc men, sống an nhàn tuổi già ở Hải Thị.”“Ngươi gặp nguy cơ mấy lần đều nhờ nàng ra tay cứu. Nàng vì ngươi mà xé mặt với người khác, thậm chí đưa ngươi vào Kinh Hồng, chăm sóc cha mẹ ngươi, cho ngươi tài nguyên tốt nhất. Nói thật, Bạch tiểu thư, ta thật sự lo lắng.”“Ta cảnh cáo một lần duy nhất: tránh xa nàng ra!”Đúng là búa tạ giáng xuống!Giới giải trí sôi trào!Cư dân mạng ăn dưa cũng sôi trào!Còn Weibo thì… sập luôn.