[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 84



Mt tht thoát him.

Địa điểm cũng không quá xa, hai người vừa trò chuyện vừa lái xe, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa quán ăn gia đình. 

Mạnh Lưu Cảnh kéo tay Ngụy Thanh Chu, gọi nàng lại: 

"Lát nữa... tớ có thể nói với mọi người rằng chúng ta đang ở bên nhau không?" 

Trên đường đến đây, cô đã hạ quyết tâm. Nếu trong chuyện tình cảm, cô luôn chậm hơn Ngụy Thanh Chu một bước, vậy thì từ giờ, trong mọi việc sau này, cô phải chủ động hơn một chút. Cô không muốn để người vốn đã rụt rè như Ngụy Thanh Chu phải là người mở lời trước. 

Ngụy Thanh Chu từng nghĩ đến chuyện này, nhưng nàng luôn cảm thấy hai người vừa mới xác định mối quan hệ, nếu Mạnh Lưu Cảnh chưa quen với sự thay đổi này, nàng cũng sẽ không vội vàng thúc giục. Dù sao người đã là của nàng, nói vào lúc nào cũng được, nàng có thể chờ. 

Nhưng không ngờ rằng lần này Mạnh Lưu Cảnh lại chủ động nhắc đến trước, nàng có hơi bất ngờ. Nhớ lại chuyện đối phương giúp mình cài dây an toàn lúc nãy, nàng cũng phần nào đoán được tâm tư của cô ấy. Thế nên, nàng không vội xuống xe mà nghiêng đầu nhìn Mạnh Lưu Cảnh, khẽ hỏi: 

"Cậu đang nghĩ gì? Nói cho tớ nghe đi." 

Mạnh Lưu Cảnh vô thức đưa ngón tay lên cào nhẹ vào má, như muốn xua đi cảm giác nóng bừng trên mặt mình. Nhưng đôi tai ửng đỏ đã bán đứng cô. 

"Tớ muốn chủ động hơn một chút." Mạnh Lưu Cảnh ngập ngừng, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp, "Bởi vì tớ luôn cảm thấy cậu có phần cẩn thận quá mức. Tớ hy vọng cậu có thể bạo dạn hơn. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến tớ—nếu tớ chủ động hơn, cậu cũng sẽ không cần phải lo lắng hay e dè nữa." 

Nói một tràng dài, cuối cùng nàng cũng gom góp đủ dũng khí để ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Ngụy Thanh Chu. 

"Tớ hy vọng cậu có thể thoải mái hơn, ít nhất là khi ở trước mặt tớ. Khi có tớ bên cạnh, cậu không cần phải dè chừng quá nhiều. Chúng ta cứ từ từ tiến lên, cậu không cần lo lắng về việc mất đi tớ... Tớ còn sợ làm không tốt sẽ bị cậu Pass nữa kìa." 

Lòng Ngụy Thanh Chu chợt rối bời vì cảm động. 

Nàng không ngờ rằng, Mạnh Lưu Cảnh lại thực sự suy nghĩ giống mình. Hơn nữa, cô gái luôn thẳng thắn này còn đang cố gắng dùng cách của mình để vun đắp tình cảm giữa hai người. Dù chỉ vừa mới ở bên nhau, nhưng nàng có thể cảm nhận được đối phương đang nghiêm túc mà suy nghĩ về mối quan hệ này, lại còn dám nói thẳng với nàng. Điều đó khiến nàng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

Cô gái trước mặt nghiêm túc đến mức ánh mắt sáng rực, trong giọng nói mang theo chút dịu dàng, còn đôi tai thì hồng hồng, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu. 

Ngụy Thanh Chu bật cười, vươn tay nhẹ nhàng véo má Mạnh Lưu Cảnh. Đôi má này nàng đã từng tưởng tượng đến không biết bao nhiêu lần, giờ cuối cùng cũng được chạm vào. 

"Tớ sẽ. Tớ sẽ cùng cậu từ từ tiến lên. Tớ có rất nhiều, rất nhiều kiên nhẫn... dành cho cậu." 

Người ít nói không phải là không biết thốt ra những lời ngọt ngào. Nhưng khi những lời ấy phát ra từ miệng Ngụy Thanh Chu, với Mạnh Lưu Cảnh mà nói, so với bất cứ câu thoại ngôn tình nào cô từng nghe qua đều khiến tim cô đập loạn nhịp hơn gấp bội.

Hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ phản chiếu bóng dáng đối phương, mơ hồ nhưng kiên định. 

Không khí dần trở nên ấm áp, có chút ngọt ngào lưu luyến. Nhưng đúng lúc này, một tiếng đập mạnh vào cửa xe phía sau vang lên, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí lãng mạn. 

Hai người hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Bùi Dung Triệt thò đầu qua cửa kính xe, lén lút quan sát. 

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Lưu Cảnh là lập tức lùi lại, nhưng cô cố gắng kìm chế để không tỏ ra quá rõ ràng. Ngụy Thanh Chu thì lưu luyến thu tay về, đến lúc này mới chợt nhận ra mình đang thẹn thùng đến mức nào. 

Bí mật đã bại lộ, cũng chẳng cần lén lút nữa. Đằng sau Bùi Dung Triệt, ba người Bạch Tuế An, Lâm Tầm Nam và Lưu Húc Hà đồng loạt ló đầu ra, cười đùa đi về phía trước. 

Hai người xuống xe, bầu không khí ngượng ngùng không thể tả hết bằng lời. 

Bạch Tuế An lập tức nhào tới, ôm lấy cánh tay Ngụy Thanh Chu: 

"Học ủy, vậy cậu có bao nhiêu kiên nhẫn với tớ đây?" 

Câu nói vừa dứt, sắc đỏ trên mặt Ngụy Thanh Chu càng đậm hơn. 

Mạnh Lưu Cảnh liếc trộm nàng một cái, rồi cúi đầu cười, vành tai cũng đỏ bừng. 

"Xem kìa, tiểu Mạnh đắc ý chưa kìa!" Lâm Tầm Nam chỉ vào cô cười trêu, "Sao nào, ở bên tiểu Ngụy vui lắm à?" 

Mạnh Lưu Cảnh giờ đã không còn chỗ nào để trốn, cũng không biết phải giấu mặt đi đâu, dứt khoát nở một nụ cười hạnh phúc, khiến Lưu Húc Hà không khỏi than thở: 

"Thật tốt quá... Haiz, trách không được Tiểu Bạch thích cái cảm giác này. Từ hôm nay trở đi, tớ cũng muốn thử một lần! Tiểu Bạch, cậu hiện tại đang thầm mến ai đấy?" 

Bạch Tuế An liếc nhìn Bùi Dung Triệt và Lâm Tầm Nam, sau đó vẫy tay thần bí: 

"Nói riêng, nói riêng nhé~" 

Bùi Dung Triệt chỉ mỉm cười nhìn Lâm Tầm Nam, không nói gì. 

Những chuyện xa vời, hắn không dám nghĩ đến quá nhiều. Hiện tại, điều quan trọng nhất với hắn vẫn là có thể bảo vệ Lâm Tầm Nam một cách thật tốt. 

Cả nhóm vừa cười đùa vừa bước vào quán ăn. 

Bạch Tuế An bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: 

"Tớ nghe nói bộ phim mới của Lý Oanh Nhiễm gần đây thất bại thảm hại, phòng vé sập luôn. Phim quay cực kỳ khó coi." 

"Hả? Vậy chắc là lỗ nặng lắm." Lâm Tầm Nam thuận miệng tiếp lời. 

Ngụy Thanh Chu vẫn như mọi khi, chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì. Nàng chỉ tập trung giúp Mạnh Lưu Cảnh gấp áo khoác lại, sau đó rót nước cho cô. 

Mạnh Lưu Cảnh nhìn nàng chăm chú, rõ ràng những hành động này trước đây đã quá quen thuộc, nhưng hôm nay lại khiến cô không thể rời mắt. 

Bạch Tuế An liếc thấy, lập tức chống cằm, chọc ghẹo: 

"Ôi chao, lão đại, sao hôm nay ánh mắt cậu cứ dán chặt lên người Ôn Nhu tỷ thế?" 

Mạnh Lưu Cảnh bị trêu, trừng mắt lườm nàng ta một cái: 

"Nhìn tớ làm gì!" 

Lưu Húc Hà cười theo, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, chợt nói: 

"Công ty nhà họ gần đây đúng là có nhiều vấn đề, gần đây công nhân cũng đang đình công đòi lương, Lục Khương lão sư phải đứng ra giải quyết. Hôm trước mới phải chi một khoản lớn để trả tiền lương, chắc cũng ảnh hưởng không nhỏ." 

Bùi Dung Triệt thở dài: 

"Cũng tại năm trước họ bán nhà có vấn đề về chất lượng quá nghiêm trọng, từ đó đến giờ liên tục xảy ra chuyện. Tối qua, ba tớ còn lôi tớ ra nói chuyện về vụ này." 

"Bức tường sắp đổ, ai cũng muốn đẩy một tay thôi." 

Mọi người tiếp tục bàn luận thêm vài câu, rồi chuyển sang những chủ đề khác. 

Bạch Tuế An quay sang hỏi Lâm Tầm Nam: 

"Lâm tỷ, nghe nói tháng sau cậu đi quay một chương trình tổng hợp à?" 

Lâm Tầm Nam đặt ly nước xuống, gật đầu: 

"Ừ, lần trước tớ đóng phim, dàn cast toàn người giỏi. Nhưng lần này tớ chỉ là vai phụ thôi, đoàn phim muốn tớ ra mặt tuyên truyền một chút, chắc chỉ là làm nền thôi." 

Thấy nàng không có vẻ hào hứng lắm, Bùi Dung Triệt suy nghĩ một chút rồi mở ghi chú trong điện thoại ra, đưa cho nàng: 

"Trước khi nổi tiếng thì ký cho tớ cái tên đi, sau này đợi cậu thành danh, tớ có cái này để dưỡng già!" 

Hắn cố tình nói khoa trương, khiến Lâm Tầm Nam bật cười. Nàng cầm lấy điện thoại, nghiêm túc ký tên mình, rồi trả lại: 

"Được rồi! Không đủ thì cứ nói với tớ, tớ còn nhiều chữ ký lắm!" 

Bùi Dung Triệt cười, lấy lại điện thoại, việc đầu tiên là lén chụp màn hình chữ ký, sau đó đặt làm ảnh bảo mật.

Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau đến phòng trải nghiệm trò chơi thoát khỏi mật thất. 

Nhân viên phân chia họ thành các đội khác nhau. Bạch Tuế An nhìn trước ngó sau, cuối cùng cắn răng chấp nhận vào cùng đội với Lưu Húc Hà, sau đó lén đẩy hai cặp đôi mà nàng ta yêu thích vào chung nhóm. 

Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu đi cùng nhau, bước vào một căn phòng tối om, chỉ có một vài ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ trên tường. 

"Cái gì cũng không thấy rõ, cậu giữ chặt tớ một chút." Mạnh Lưu Cảnh dặn dò, theo thói quen đưa tay nắm lấy góc áo đối phương, nhưng ngay khoảnh khắc vừa chạm vào, cô đột nhiên có chút hối hận. 

Bây giờ đã ở bên nhau rồi, chỉ là nắm tay thôi... chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? 

Ngụy Thanh Chu nhìn góc áo bị nắm lấy, ngây người một chút. So với việc chỉ nắm vạt áo, nàng càng muốn trực tiếp nắm lấy bàn tay ấy hơn. 

Cả hai người đều mang theo tâm tư riêng nhưng không ai hành động, mãi cho đến giây tiếp theo, vì cùng chung một suy nghĩ mà đồng thanh nói ra: 

"Có thể nắm tay không?" 

Vừa dứt lời, họ bật cười vì sự ăn ý của mình. Mạnh Lưu Cảnh cũng không còn do dự nữa, cô trực tiếp nắm lấy tay Ngụy Thanh Chu. Khoảnh khắc tiếp xúc, cảm giác tê dại như dòng điện nhỏ truyền khắp người, từ đầu đến chân đều trở nên lâng lâng. 

Ngụy Thanh Chu theo bản năng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay đối phương. So với bàn tay mình, tay Mạnh Lưu Cảnh ấm áp hơn rất nhiều, cũng rất vững chãi. 

Khóe môi nàng hơi cong lên, chỉ muốn hoàn toàn dựa vào người bên cạnh, để mặc cô ấy nắm tay dẫn đi. 

Mạnh Lưu Cảnh cũng rất thích cảm giác này. Cô nắm chặt tay Ngụy Thanh Chu hơn một chút, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại cảm giác muốn bảo vệ người này cả đời. 

Hai người chìm trong một bầu không khí ngọt ngào không lời, tâm trạng đều trở nên phơi phới. 

Đi được một đoạn, phía trước ngay cả ánh đèn mờ cũng không còn. Mạnh Lưu Cảnh nhìn kỹ đèn trên tường, phát hiện nó chỉ là một chiếc đèn dán lên vách. Cô kéo Ngụy Thanh Chu đi đến, dùng ngón tay chọc hai cái, sau đó mạnh tay kéo xuống, không ngờ lại lôi theo cả một mảng tường nhỏ. 

Ngụy Thanh Chu sững sờ: "Cái này... có thể dùng không đấy?" 

Mạnh Lưu Cảnh đã tìm được công tắc, liên tục ấn vài lần, ánh sáng trong phòng thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở mức sáng nhất, khiến toàn bộ căn phòng đều trở nên rực rỡ. 

"Có thể chứ, tốt như vậy mà. Nếu không nhìn thấy gì, lỡ ngã thì sao. Đi thôi." 

Phía sau hai người, một NPC đang nấp sẵn để hù dọa họ: "..." 

Hắn lấy bộ đàm ra: "Giám đốc, vâng, khách chơi vừa gỡ đèn của chúng ta xuống... đúng vậy, điều chỉnh sáng nhất... tôi không thể tiếp cận được." 

Hai người cầm đèn sáng trưng, căn bản không giống đang tham gia trò chơi chạy trốn trong bóng tối, mà trông giống như đang tản bộ buổi tối sau bữa ăn thì đúng hơn. 

Mãi cho đến khi tiến vào căn phòng đầu tiên, ánh đèn mạnh mẽ chiếu rọi, làm lộ ra bóng dáng một người đang chờ sẵn phía sau lớp kính mờ. 

Hai người nhìn nhau: Đây chắc là người chuẩn bị nấp sau cửa, đợi họ mở ra rồi sẽ hù chết họ, tạo hình chắc chắn cũng rất đáng sợ. 

Mạnh Lưu Cảnh cười xấu xa, hạ giọng nói: "Lát nữa tớ sẽ nhanh chóng kéo cửa ra, sau đó chúng ta cùng nhau dọa hắn!" 

Ngụy Thanh Chu bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. 

Hai người đếm ngược theo nhịp: "1, 2, 3!" 

Mạnh Lưu Cảnh bất ngờ kéo mạnh cửa ra, hét lên: "Hắc!" 

NPC đã chờ sẵn trong phòng hồi lâu, định hù dọa người chơi, nhưng lại bị phản đòn ngay tức khắc. Một tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, hắn theo bản năng giật nảy mình, lớp hóa trang trên mặt cũng vì kinh hãi mà nhăn nhúm lại. 

Mạnh Lưu Cảnh không nhịn được, cười đến mức dựa vào người Ngụy Thanh Chu. Ngụy Thanh Chu cũng cong môi, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương. 

NPC: "..."

Cười đủ rồi, Mạnh Lưu Cảnh cong mắt hỏi: "Được rồi, cậu còn muốn dọa bọn tôi thêm chút nữa không?"

Người nọ có biểu cảm kỳ lạ, nhướng mày liếc mắt rồi lấy chìa khóa ra, đưa cho cô hai chiếc.

Vốn dĩ kế hoạch là chờ dọa họ sợ hãi rồi mới làm bộ đánh rơi chìa khóa xuống đất, ai ngờ bây giờ chẳng những chưa dọa được ai, mà còn phải hai tay dâng lên.

Nhìn hắn rời đi sang phòng khác, Mạnh Lưu Cảnh cười với Ngụy Thanh Chu: "Chúng ta vào xem thử đi."

Ngụy Thanh Chu gật đầu, cả hai cùng nhau vào trong tìm manh mối.

"Giám đốc ơi, tôi bị dọa chết mất!!!"

Bên kia, Bùi Dung Triệt mở đèn điện thoại, luôn chiếu xuống chân Lâm Tầm Nam, còn bản thân thì thỉnh thoảng lại bị vấp suýt ngã.

Lâm Tầm Nam nhìn không nổi nữa, cũng mở đèn pin lên. Hai người cùng đi tới trước một căn phòng giải phẫu, bên trong có rất nhiều mô hình cơ thể người trông vô cùng chân thực.

Lâm Tầm Nam hơi sợ, vô thức núp sau lưng Bùi Dung Triệt. Cậu ta do dự một chút, chỉ chỉ vào quần áo mình: "Cậu có thể kéo tớ, hoặc để tớ kéo cậu?"

Lâm Tầm Nam không do dự chút nào, chọn ngay phương án trước: "Cậu, cậu đi trước đi, tớ hơi sợ."

Bùi Dung Triệt bật cười gật đầu: "Yên tâm, có gì đáng sợ tớ sẽ chắn phía trước cậu."

Nói xong, cậu ta quay đầu nhìn hành lang tối đen, cố gắng trấn định bản thân.

Bùi Dung Triệt sờ soạng một lúc, cuối cùng phát hiện một đống lông tóc màu đen lẫn với một tờ giấy ở giữa.

Cậu do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa tay lấy nó. Nhưng vừa nhấc tờ giấy lên, đống "lông tóc" kia bỗng nhiên bật dậy từ trên bàn, há miệng rộng, nhỏ tí tách chất lỏng màu đỏ, gầm rú một tiếng kinh hoàng.

Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến Lâm Tầm Nam sợ đến mức hét chói tai, còn Bùi Dung Triệt thì bị dọa đứng hình, nhưng vẫn nhớ ôm cô vào lòng để tránh không cho cô nhìn thấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...