[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 78



Ch cn có th bên nhau, b "bt" ly cũng không có gì.

Lâm Tầm Nam ở trên xe đã gần ngủ gật, cuối cùng cũng tới cửa khách sạn, muộn hơn so với dự kiến bốn mươi phút.

"Chú, sao lại muộn thế này mới tới?" Nàng cầm lấy túi của mình thuận miệng hỏi.

Tài xế mờ mịt: "Nói là kẹt xe, nhưng tôi thấy cũng không nghiêm trọng lắm, có làm lỡ việc của cô không?"

Lâm Tầm Nam phủ nhận "Ừ" một tiếng: "Tôi đi lên đây, chú cũng chú ý an toàn."

Nàng cùng trợ lý xuống xe, chân đạp lên nền tuyết, bông tuyết vẫn đang bay lả tả rơi, tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" nghe rất dễ chịu.

Haizz, năm nay chắc là không thể đắp người tuyết...

Lâm Tầm Nam có chút thất vọng nhìn lên không trung, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một mảng hồng, một ông già Noel ngượng ngùng xuất hiện trước mặt nàng, trong tay nâng một chiếc bánh kem hình tuần lộc, chặn đường đi của nàng.

"Oa." Trợ lý kinh ngạc nói, "Không ngờ ở chỗ này còn có loại hoạt động này nha? Lâm tỷ có muốn chụp một tấm ảnh không?"

Lâm Tầm Nam cùng ông già Noel kia đối diện, im lặng vài giây, ông già Noel kia dường như có chút thẹn thùng, nhanh chóng xoay đầu sang bên kia, lại xoay quá nhanh, khiến cho đầu thú bông bị ném ra phía sau lưng.

Cảnh tượng có chút kinh dị buồn cười, Lâm Tầm Nam không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Bùi Dung Triệt xấu hổ mà nhanh chóng sờ đầu mình, bởi vì cậu ta hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy!

Lâm Tầm Nam cười một lát, giúp hắn đỡ lấy đầu thú bông, xoay trở lại chính diện, ôn nhu nói: "Có chút ngốc nghếch."

Tầm mắt khôi phục, Bùi Dung Triệt ở khe hở nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tầm Nam đang ôm mặt thú bông, cười đến thuần khiết.

Bùi Dung Triệt siết chặt hai tay vào nhau, trong lòng thầm mong điều đang được nâng niu trong lòng bàn tay của Lâm Tầm Nam lúc này là mặt mình, chứ không phải con thú bông kia.

Vừa lúc lúc này Lưu Húc Hà cùng Mạnh Lưu Cảnh hai người châm pháo hoa, Bạch Tuế An bịt lỗ tai kích động mà nhìn Lâm Tầm Nam cùng Bùi Dung Triệt, vui vẻ đến hận không thể xông lên vây quanh hai người chạy hai vòng.

Pháo hoa đột nhiên bùng lên, đốt sáng đêm tối vắng vẻ, cũng chiếu sáng người tuyết mà Bùi Dung Triệt đang che ở phía sau.

Bùi Dung Triệt nhớ tới nhiệm vụ của mình, nghiêng người.

Lâm Tầm Nam liền nhìn thấy trong tuyết bay lả tả, cách đó không xa có một người tuyết được đèn màu vây quanh, mặc một chiếc áo vải hoa màu hồng nhạt, ngây thơ chất phác đối với nàng cười.

Mà phía sau người tuyết trên không trung, bầu trời đêm bị pháo hoa ngắn ngủi mà chiếu sáng lên, hỏa tinh nói liên miên từng đợt từng đợt nở rộ trôi đi.

Nàng nhìn nhìn, trước mắt liền mơ hồ.

Mạnh Lưu Cảnh che lại lỗ tai, lại cảm thấy tay lạnh, liền rụt cổ nhẫn nại.

Găng tay bị tuyết làm ướt, Ngụy Thanh Chu thấy cô khó chịu, hai bước đi đến phía sau Mạnh Lưu Cảnh, xoa xoa tay che lại lỗ tai cô lại.

Thanh âm pháo hoa nổ tung bị ngăn cách một bộ phận, lỗ tai bị lòng bàn tay ấm áp nâng lên tới, Mạnh Lưu Cảnh nổi da gà đều toát ra tới, đứng ở tại chỗ giống như bị điểm huyệt.

Bùi Dung Triệt cuối cùng tháo xuống khăn trùm đầu, tóc của hắn còn hảo không có như vậy trường, bị áp lâu như vậy cũng không thay đổi hình. Chẳng qua chóp mũi đông lạnh đến đỏ bừng, mặt mày ở như vậy trong bóng đêm bị nhuộm đẫm đến thâm thúy.

"Cái kia, Lâm Tầm Nam, Giáng Sinh vui vẻ."

Bùi Dung Triệt cực kỳ thẹn thùng, khẽ xoa chóp mũi, một tay nắm chặt mép khăn trùm đầu, không dám đối diện mà quay đầu sang hướng khác, chỉ có thể thốt ra bốn chữ ngắn ngủi.

Lâm Tầm Nam khó tin nhìn chàng trai trước mắt, người cao hơn nàng cả một cái đầu. Giờ phút này, hắn đang đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng giấu đi những cảm xúc sâu thẳm trong đáy mắt.

Trợ lý che miệng nhỏ giọng thét chói tai, Bạch Tuế An không nhịn được, chạy đến trước mặt hai người ôm lấy Lâm Tầm Nam:

"Lâm tỷ! Chúng tớ đến cùng cậu đón Giáng Sinh rồi đây!"

Lâm Tầm Nam ôm lấy nàng, những giọt nước mắt cảm động lăn dài trên má: "Tớ cảm động quá! Là các cậu làm sao?! Có phải là lạnh lắm không? Mấy cậu đến từ lúc nào?!"

Nàng hỏi một tràng câu hỏi, ba người còn lại cũng đi đến bên này, Bạch Tuế An nói: "Đến từ lúc tan học buổi chiều đó, nếu không phải Bùi Dung Triệt nhất định phải đắp người tuyết, thì chúng tớ đã không đến đâu!"

Bùi Dung Triệt bị những lời này chọc cho vội vàng trốn ra phía sau Mạnh Lưu Cảnh.

Lâm Tầm Nam mặt ửng đỏ, căn bản không dám nhìn lén hắn.

Trợ lý nhìn những người này một lượt từ trái sang phải —— rõ ràng đây đều là những gương mặt có thể oanh tạc giới giải trí! Thật ghen tị với Lâm tỷ có những người bạn vừa xinh đẹp vừa tri kỷ như vậy!

Mạnh Lưu Cảnh bởi vì hành động che tai vừa rồi, giống như một ấm nước sắp sôi, đầu óc mơ màng không nói một lời.

Ngụy Thanh Chu liếc nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy hứng thú, giúp cô mở miệng nói: "Còn chưa ăn cơm tối, cùng đi ăn lẩu không?"

Lâm Tầm Nam dùng sức gật đầu: "Được! Tớ muốn chụp thật nhiều ảnh mới chịu về!!"

Nàng đưa điện thoại cho trợ lý, cùng năm người còn lại đứng trước người tuyết tạo dáng, Bùi Dung Triệt bị đẩy tới đẩy lui đến bên cạnh Lâm Tầm Nam, hai người đều có chút không được tự nhiên mà nhìn về hướng khác.

Cuối cùng Lưu Húc Hà ở bên phải, Ngụy Thanh Chu dựa sát vào Mạnh Lưu Cảnh, sau đó là Bạch Tuế An và Lâm Tầm Nam, Bùi Dung Triệt đứng ngay ngắn ở bên trái, cười với độ cong rất nhỏ, nhưng lại nhìn ra được là thực sự vui vẻ.

"Sắp chụp rồi đó!" Trợ lý hô một tiếng, "3, 2, 1!"

Trước khi đếm "1", sợi tóc của Ngụy Thanh Chu bay đến mặt Mạnh Lưu Cảnh, cô cảm thấy ngứa, liền thuận tay vén tóc Ngụy Thanh Chu ra sau tai.

Ngụy Thanh Chu thần sắc cứng đờ, quay sang nhìn cô.

Cuối cùng ảnh chụp xong, Lưu Húc Hà cười rạng rỡ, tay Ngụy Thanh Chu hư hư nâng lên, như là muốn giữ lấy tay Mạnh Lưu Cảnh đã giúp mình chỉnh tóc, hai người đối diện, dường như có ngàn vạn lời muốn nói.

Bạch Tuế An một bên khoác một cánh tay của mỗi người, dùng sức kiễng chân lên, hai chân đều rời khỏi mặt đất.

Lâm Tầm Nam dùng sức nâng Bạch Tuế An lên, cười thoải mái, đôi mắt sáng lấp lánh.

Bùi Dung Triệt đầu hơi nghiêng sang một bên, ngẩng mặt lên, khóe môi cong lên nụ cười.

Trợ lý nhìn thoáng qua, hết sức vừa lòng, cảm thấy mình có thể đi thử việc làm nhiếp ảnh gia.

Mấy người đến quán lẩu, cũng mới 8 giờ bốn mươi mấy phút, trong quán người đang rất đông.

"Lão đại, tôi muốn hai phần lòng bò!" Bạch Tuế An thoải mái ngồi trên ghế chờ bọn họ gọi món, tuy rằng không phải ở trong nhà mình, nhưng ở trước mặt những người bạn này, nàng cũng không một khắc nào không phải là công chúa nhỏ.

Mạnh Lưu Cảnh ngoài miệng trêu nàng, trên tay vẫn là viết số "2".

"Lòng bò ăn nhiều sẽ biến thành Bạch Mao nữ muội muội lòng bò trắng đó!"

"Quá đáng rồi!" Bạch Tuế An cáo trạng, "Học ủy! Lời của lão đại thật sự làm người đau lòng muốn khóc đó!"

Ngụy Thanh Chu cười, lấy ly của Mạnh Lưu Cảnh hâm nóng bằng nước ấm: "Cậu ấy là Mạnh Khương Nữ muội muội Mạnh sầu riêng đó, đừng để ý đến cậu ấy."

"Ừ ~" Bạch Tuế An hài lòng cực kỳ, Mạnh Lưu Cảnh nhịn không được cười: "Sầu riêng gì chứ, ngốc tử! Vậy cậu chính là Ngụy Thanh cải thìa xào tỏi!"

Lưu Húc Hà nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên cười đến bò ra bàn: "Bùi Dung ma ma ha ha ha ha ha ha!"

Bùi Dung Triệt cười được một nửa thì không cười nổi nữa, mọi người đều đang cười hắn là Dung ma ma, hắn phản kích: "Cười cái gì mà cười, vậy cậu chính là Lưu Húc sông lớn chảy về đông!"

Lâm Tầm Nam hát: "Một con sông lớn ~ sóng cuộn trào ~"

Bạch Tuế An nhíu mày suy tư: "Tôi phải nghĩ cho Lâm tỷ một cái mới được! Khí phách một chút!"

Mấy người hi hi ha ha ăn một bữa lẩu, Ngụy Thanh Chu đứng dậy đi vệ sinh, Lâm Tầm Nam cũng đi theo cùng.

Trong khi cả hai đang rửa tay ở bồn rửa, Lâm Tầm Nam chợt nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng là ở nhà vệ sinh, không khỏi bật cười nói:

"Lần đầu tiên tớ nói chuyện với cậu, tớ đã cảm thấy cậu rất lạnh lùng, cũng là ở nhà vệ sinh, cậu còn nhớ không!"

Ngụy Thanh Chu trí nhớ luôn tốt, gật đầu: "Nhớ chứ, lúc đó tớ còn thấy cậu khó hiểu."

Lâm Tầm Nam không để bụng chút nào: "Tớ nghe Tiểu Bạch nói là có tiến triển rồi á?! Vậy hai cậu hiện tại đã nói rõ với nhau chưa?!"

Ngụy Thanh Chu bất đắc dĩ: "Vẫn chưa, cậu ấy trông có vẻ không để ý lắm đến việc tớ thích ai, sau đó cậu ấy không hỏi lại tớ về chuyện đó nữa, tớ cũng không nhắc lại."

Lâm Tầm Nam so với Bạch Tuế An thì trầm ổn hơn một chút, tuy cũng thích hóng chuyện, nhưng là kiểu có lý trí.

Nghe vậy nàng phân tích nói: "Tớ cảm thấy Mạnh Lưu Cảnh là kiểu người...... rất dễ bị "nước ấm nấu ếch", ha ha ha, cậu hiểu ý tớ chứ?"

Ngụy Thanh Chu không hiểu lắm.

Lâm Tầm Nam vừa lau tay vừa giải thích: "Chính là chỉ cần cậu quan tâm cậu ấy nhiều hơn, truyền đạt cho cậu ấy cái kiểu ám chỉ "cậu là người đặc biệt nhất của tớ" này, cậu ấy chắc chắn sẽ bị cậu "ăn" đến gắt gao! Thật đó! Tớ xem người chuẩn lắm!"

Nghe nàng nói như vậy, Ngụy Thanh Chu cũng cười: "Vậy cậu thấy Bùi Tử thế nào?"

Lâm Tầm Nam sửng sốt: "Sao lại nói đến cậu ta......"

Ngụy Thanh Chu cũng không giấu giếm, nàng biết cái cảm giác muốn nói mà không dám nói đó, nên nàng không muốn để Bùi Dung Triệt tối nay nỗ lực chỉ nhận được một tấm ảnh chụp chung.

"Cậu ấy rất nghiêm túc, bọn tớ quen biết hơn bốn năm rồi, bản tính giống như một đứa trẻ, nhưng cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, nếu cậu không có người khác thích, vậy tớ hy vọng cậu có thể cân nhắc cậu ấy một chút, rất có tiềm năng."

Lâm Tầm Nam có chút ngượng ngùng: "Tớ vẫn là lần đầu tiên nghe cậu nói nhiều lời khen một người như vậy đó, xem ra cậu ta thật sự tốt, bằng không chẳng phải là phụ lòng cậu sao."

Ngụy Thanh Chu xua xua tay: "Không phải, tớ mỗi ngày đều sẽ khen Mạnh Lưu Cảnh, còn nhiều hơn thế này nhiều. Chúng ta về thôi."

Bị đột nhiên "uy" cho một khối "kẹo" cảm giác thập phần không tồi, Lâm Tầm Nam tới gần nàng cùng nhau trở về: "Thật á?! Mau nói tớ nghe cậu khen như thế nào?!"

Ngụy Thanh Chu hạ thấp giọng, khóe môi không thể kiềm được mà cong lên:

"Nàng ấy, cùng Bùi Tử, ha ha, ba người này có một đặc điểm chung, chính là rất để bụng."

Lâm Tầm Nam cười nhẹ: "Tớ thấy cậu cũng rất để bụng đó, chúc cậu sớm ngày "bắt" được Tiểu Mạnh!"

Ngụy Thanh Chu thở dài, trước khi vào cửa nói một câu cuối cùng: "Chỉ cần có thể ở bên nhau, tớ bị nàng "bắt" lấy cũng không có gì ghê gớm."

Lâm Tầm Nam bát quái chi tâm nhảy nhót tưng bừng, kéo cửa ra trong nháy mắt lại thấy lòng như tro tàn —— Mạnh Lưu Cảnh biểu tình không tốt lắm đứng ở phía sau cửa, cánh tay nâng lên, là cũng chuẩn bị kéo cửa.

Trời ơi! Nghe được bao nhiêu rồi?!

Nàng xem Ngụy Thanh Chu, người này nào còn có dáng vẻ vừa rồi cùng nàng nói chuyện đĩnh đạc, lúc này phỏng chừng tâm cũng là siêu cấp hoảng loạn!

Ba người đứng ở cửa giằng co mười mấy giây, vẫn là Mạnh Lưu Cảnh phản ứng lại trước tiên: "Đang muốn đi tìm các cậu, thì đã trở lại."

Mạnh Lưu Cảnh nói xong liền cười cười trở về chỗ ngồi, Lâm Tầm Nam kéo kéo tay áo Ngụy Thanh Chu: "Cậu ấy... cậu ấy nếu là nghe được, cậu có muốn nhân cơ hội......?"

Ngụy Thanh Chu nhíu mày nhìn Lâm Tầm Nam: "Để sau rồi nói."

Mạnh Lưu Cảnh đang khổ sở.

Nàng thấy được, vừa rồi đối diện, trong mắt Mạnh Lưu Cảnh cuống quít giấu đi mất mát, mười mấy giây kia, như là đang áp lực cái gì, sau đó dứt khoát lưu loát mà xoay người.

Ăn xong cơm tối, hai nhóm người chia nhau ra về.

Trên xe, Bạch Tuế An mơ màng sắp ngủ, dựa vào Ngụy Thanh Chu bên cạnh không ngừng gật đầu.

Ngụy Thanh Chu nhìn Mạnh Lưu Cảnh, người nọ mang mũ, tựa vào bên kia cửa sổ xe, cách mình rất xa, dường như cũng ngủ rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...