[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 76
Mạnh Lưu Cảnh, rốt cuộc cậu có để ý không khi tớ thích người khác?Bạch Tuế An nóng lòng muốn biết diễn biến tiếp theo, nghe Ngụy Thanh Chu cảm xúc xuống dốc kể lại sự tình, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác như vợ chồng son cãi nhau.Nàng hứng thú nói: "Ôn Nhu tỷ! Lão đại tuyệt đối thích cậu! Cậu tin tớ đi!"Ngụy Thanh Chu vẻ mặt mờ mịt: "Chúng ta đâu có nói đến chuyện đó đâu." Bạch Tuế An "Ai ~" một tiếng, bắt đầu phân tích rõ ràng: "Cậu nghĩ mà xem, lão đại không vui là bởi vì cậu nói có người mình thích, hiện tại dứt khoát chạy ra ngoài, chính là không muốn đối mặt! Nếu như cô ấy chỉ coi cậu là bạn tốt, vậy cậu có thích ai, cô ấy có gì mà biệt ngữ (khó chịu) chứ?! Chắc chắn là cùng cậu vui vẻ chúc mừng chứ! Giống như Bùi Tử với Ha Ha, tớ thấy lão đại so với tớ còn có sức lực hơn đúng không? Nhưng hiện tại cô ấy lại giận dỗi, lại trốn tránh, lại ấp úng không vui, tuyệt đối là! Ghen!! Ghen to rồi!" Nghe xong những lời phân tích có sách mách có chứng như vậy, tim Ngụy Thanh Chu đập thình thịch: "Có bao nhiêu phần trăm là thật?"Bạch Tuế An ngập ngừng vài giây: "Ôn Nhu tỷ, cậu đừng vội, tớ đi cùng người khác nghiên cứu một chút, lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết chắc chắn!"Cúp điện thoại, Ngụy Thanh Chu ôm con thú bông cừu nhỏ mà mỗi tối đều ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa nắn.Mạnh Lưu Cảnh......--- Tại phòng tập quyền anhTiếng "Bịch" vang vọng khắp phòng tập quyền anh, nhìn xung quanh đều là những người đàn ông với đường cong cơ bắp vô cùng khoa trương.Nhưng ánh mắt của bọn họ lại cố ý hoặc vô ý nhìn về một hướng —— góc trong cùng có một nữ sinh mặc áo thể thao trắng, trông thì mảnh khảnh, nhưng mỗi cú đấm ra đều mạnh mẽ vô cùng, bao cát bị cô đấm đến rung lắc rất mạnh, người bên cạnh cũng không dám đến gần.Mồ hôi từ chóp mũi nhỏ xuống đất, thái dương cũng ướt đẫm một mảng, cô thấp giọng thở hổn hển, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ lõm trên bao cát do cú đấm của mình tạo ra.Cô đã ở đây đấm bốc hơn một tiếng rồi, trong một tiếng này cô suy nghĩ rất nhiều, điều khiến cô suy nghĩ nhiều nhất vẫn là về chính bản thân mình. Ngụy Thanh Chu có người mình thích, điều kiện cũng không khác biệt lắm so với mình, nhân phẩm chắc chắn cũng không tệ, thậm chí còn tốt hơn cô, vậy cô có gì mà không thoải mái? Vì sao cô lại không thể chấp nhận việc Ngụy Thanh Chu ở bên người khác? Rốt cuộc là vì cái lý do hoang đường gì?Bỗng nhiên, Mạnh Lưu Cảnh nhớ đến lần trước khi cô hỏi Ngụy Thanh Chu thích kiểu người như thế nào. Lúc ấy, nàng trả lời: Thích người xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy.—— Phanh!Cô tung một cú đấm thật mạnh.Mạnh Lưu Cảnh dùng sức tung ra một cú đấm, dây xích treo bao cát rung lắc dữ dội, cô một tay đỡ lấy bao cát, bỗng nhiên cảm thấy thật khó chấp nhận.Ngụy Thanh Chu là người tốt như vậy, trong mộng toàn là người khác.Cô biết như thế nào mới có thể chấp nhận được, cô muốn Ngụy Thanh Chu trong mộng đều là cô!Hệ thống nhận thấy được ý niệm vui vẻ tột cùng của cô: "Chúc mừng ký chủ! Ai nha, cô rốt cuộc cũng có ý tưởng này rồi!"Mạnh Lưu Cảnh im lặng, xé mở găng tay đấm bốc, ngồi dưới đất uống một ngụm nước lớn. Nước khoáng lạnh lẽo thấm vào phổi giúp cô xoa dịu cơn khô nóng, Mạnh Lưu Cảnh bình phục hô hấp, trong lòng tràn đầy buồn bã.Thật không công bằng, dựa vào cái gì cô mới phản ứng lại, mà Ngụy Thanh Chu đã không cho cô cơ hội?Hệ thống đột nhiên nhớ ra điều gì, sự vui sướng đột ngột tắt ngấm —— đúng nga, nếu không phải vì nữ chủ thích người khác, vị này còn không rõ những cảm xúc tiềm tàng trong lòng mình đâu.Ai ——"Ngươi cái hệ thống kia, thở dài cái gì?" Mạnh Lưu Cảnh buộc lại dây giày, nhét bộ đồ đấm bốc vào trong túi rồi rời đi.Trước kia, cô còn cảm thấy mình dù sao cũng sống lâu hơn người khác gần ba mươi năm, người nào mà chưa từng gặp, sao có thể không biết điều chứ."Hiện tại thì ngược lại...... thông suốt, cũng đã muộn, chi bằng không thông suốt!" Cô nhỏ giọng lẩm bẩm trách móc chính mình.Hệ thống cũng buồn rầu theo: "Ký chủ cũng đừng nản lòng, biết đâu sau này chúng ta còn có cơ hội thì sao?"Dù sao cũng là nó chọn ký chủ, vẫn nên thân thiết một chút: "Cô nghĩ xem đã bao giờ gặp người nào có hảo cảm với nữ chủ chưa? Hoặc là bên cạnh cô ấy có ai xuất hiện thường xuyên không?"Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Mạnh Lưu Cảnh đi dưới ánh đèn đường, một bên giẫm lên bóng của mình, một bên suy nghĩ.Ngụy Thanh Chu vốn dĩ đã rất có sức hút, cô biết, cô đã từng thấy rất nhiều rất nhiều người tỏ tình với cô ấy, cô còn từng ăn bánh kem mà những người đó tặng.Nhưng những gì họ đã thấy về Ngụy Thanh Chu so với những gì Mạnh Lưu Cảnh chứng kiến, chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.Tảng băng trôi nhỏ này đối với cô là đặc biệt hơn bất cứ ai, đặc biệt bao dung, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt để ý.—— nếu như bỏ qua cái tên cẩu tặc kia!Ngụy Thanh Chu sẽ thường xuyên cười với cô, sẽ trả lời từng câu nói của cô, giúp cô làm bài tập, giúp cô giặt quần áo nấu cơm, giúp cô học bổ túc, giúp cô hâm sữa bò, xoa bóp vai cho cô, làm gối cho cô, còn có lần đó, đã quên mình bảo vệ cô dưới thân......Những mảnh vụn hồi ức lại một lần nữa tụ lại, Mạnh Lưu Cảnh mới hiểu được, kỳ thật Ngụy Thanh Chu từ đầu đến cuối cũng không làm gì nên chuyện oanh oanh liệt liệt, nàng đối với Mạnh Lưu Cảnh mà nói, giống như là cơn mưa phùn dễ chịu bắt đầu từ nhiều năm trước, là sự đồng hành và thẩm thấu "nhuận vật tế vô thanh".Nhưng mà, trong rất nhiều khoảnh khắc như vậy, Mạnh Lưu Cảnh đều quá trì độn, cô không phát giác mình đã sắp xếp vị trí của Ngụy Thanh Chu vào tất cả các góc cạnh sau này, cho đến hôm nay cô ý thức được người này sẽ hoàn toàn rời khỏi cô, đi chăm sóc và đối xử dịu dàng hơn với người khác.Loại cảm giác trong phút chốc bạn liền bị rút ra này, mới khiến cô hiểu rõ thứ hạt giống mà mình vẫn luôn chôn giấu trong lòng là gì.Ngụy Thanh Chu mang đến cho cô, là cả ngọn núi đầy hoa, một trận gió thổi qua, cô mới bừng tỉnh phát hiện ngọn núi này đã sớm ngập tràn hoa tươi, khiến cô muốn rửa sạch cũng không thể nào xuống tay.Huống chi cô căn bản là không thể xuống tay.Điện thoại di động trong túi áo rung lên, Mạnh Lưu Cảnh lấy ra thì đã đoán được là ai, vừa nhìn thì quả nhiên là Ngụy Thanh Chu.Mạnh Lưu Cảnh bất đắc dĩ cười, xét thấy cảm xúc lúc này của mình, cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào. Nhưng cô chung quy vẫn không muốn làm Ngụy Thanh Chu lo lắng, cũng không muốn làm cô ấy vì sự hỗn loạn của mình, mà một mình ở trong phòng miên man suy nghĩ.Vì thế cô hít sâu một hơi, bắt máy: "Ngụy Thanh Chu......"Hệ thống cảm động không thôi: "Ta quả nhiên là không có chọn sai người!"Đầu dây bên kia, Ngụy Thanh Chu dừng lại những lời muốn hỏi, nàng ý thức được giọng nói của Mạnh Lưu Cảnh bao hàm những điều khác, hai bên im lặng, nàng nhẹ nhàng đáp lại."Ừ, tớ đây."Không hỏi cô làm sao vậy, cũng không thúc giục cô khi nào về, thậm chí không hỏi cô ở đâu.Nàng biết Mạnh Lưu Cảnh nghĩ kỹ rồi sẽ trở về, nàng không muốn thúc giục cô, ép buộc cô, nàng luôn muốn cho cô không gian riêng.Người nghe điện thoại ngược lại giống như là người gọi điện thoại, Mạnh Lưu Cảnh đứng dưới đèn đường, bên cạnh có rất nhiều xe nhanh chóng vụt qua.Cô bỗng nhiên ý thức được, mỗi người đều có những thứ mình vội vã muốn đuổi theo, mà cô, có lẽ đã không có tư cách theo đuổi.Nhưng điều này không thể trở thành lý do để lơ là Ngụy Thanh Chu, nàng chỉ là bị chính mình thích mà thôi, nàng không làm sai điều gì.Ánh mắt rơi xuống quán nướng dưới lầu, cô tận lực vui vẻ: "Tớ ở dưới lầu, cậu ăn gì chưa?"Đầu dây bên kia, Ngụy Thanh Chu sửng sốt, rồi sau đó lại phản ứng lại —— đây là Mạnh Lưu Cảnh đã nghĩ thông suốt, hết biệt nữu rồi.Nàng cũng rốt cuộc nhẹ nhõm hơn, dựa vào cửa sổ sát đất, vị trí này vừa vặn có thể nhìn xuống dưới lầu.Nguỵ Thanh Chu thấy cái mũ sam màu trắng kia dựa vào đèn đường, một chân lắc qua lắc lại, trông không chút để ý."Muốn ăn." Nàng nói.Mạnh Lưu Cảnh "Ừ" một tiếng: "Vậy tớ lên luôn, cúp máy đây.""Mạnh Lưu Cảnh!" Ngụy Thanh Chu bỗng nhiên gọi cô ấy lại.Mạnh Lưu Cảnh tâm thần run lên, sau khi hiểu rõ tình cảm của mình, đối mặt với tiếng gọi của Ngụy Thanh Chu, tình cảm của cô chỉ biết càng ngày càng nghiêm trọng, là chỉ cần nghe thấy nàng bỗng nhiên gọi tên mình thôi cũng sẽ rung động.Cô bình phục vài giây rồi đáp: "Ừ, tớ đây.""Cậu ngẩng đầu lên xem, chỗ cửa sổ nhà mình." Ngụy Thanh Chu nói.Mạnh Lưu Cảnh liền ngẩng đầu hướng lên trên lầu, bọn họ ở tầng 7, không tính quá cao, đếm đến tầng đó thì thấy trong cửa sổ có một chút ánh sáng nhạt, đại khái là ánh đèn pin."Tớ không kịp đi bật đèn." Ngụy Thanh Chu nói, "Tớ ở trong nhà chờ cậu về."Nàng rất muốn nói "Cậu về sớm một chút", nhưng nàng không nói được, nàng có quá nhiều quá nhiều lời, bởi vì không có thân phận thích hợp, cũng chỉ có thể đành lòng chịu đựng, giờ phút này nghĩ, nếu có một ngày nàng thật sự được chấp nhận, vậy nàng nhất định phải đem những lời nhẫn nhịn này đều nói cho Mạnh Lưu Cảnh nghe.Mạnh Lưu Cảnh nhìn về phía ánh đèn pin chập chờn lay động kia mà cảm động, trong bóng tối mịt mù, chỉ có chút ánh sáng này.Giống như trong bóng tối mịt mù, chỉ có Ngụy Thanh Chu ở trong nhà chờ cô trở về.Cô ngồi xổm xuống, hốc mắt lần đầu tiên nóng lên."Tớ lập tức về ngay." Mạnh Lưu Cảnh cố gắng kiềm chế ngữ điệu.Ngụy Thanh Chu đặt đầu trên song cửa sổ, mỉm cười nhìn người ở dưới lầu, "Ừ."Sau đó điện thoại bị ngắt, Ngụy Thanh Chu nhìn bóng người kia chạy vụt đi, vội vã lao về phía mình, cho đến khi đến gần quá, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.Sau đó không đến hai mươi phút, cửa đã bị đẩy ra.Mạnh Lưu Cảnh vịn khung cửa đứng ở cửa, ánh đèn hành lang sáng ở phía sau cô, nàng quay lưng về phía ánh sáng, trong phòng một mảnh tối đen.Cô nhìn thấy người đang ôm một cái đèn bàn nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn, chờ cô trở về - Ngụy Thanh Chu, còn có hai con mèo nhỏ dựa sát vào nàng.Mèo nhỏ là lúc trước bị bỏ rơi, Ngụy Thanh Chu thích nên đã nhặt chúng về.Nhưng hiện tại Ngụy Thanh Chu, cũng giống như bị bỏ quên.Nàng mặc quần áo nhạt màu ở nhà, tóc ngoan ngoãn xõa ở một bên, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt nàng, trông ôn nhu và tĩnh lặng, trong khoảnh khắc đối diện, Ngụy Thanh Chu nở nụ cười chân thành với cô."Về rồi?"Là vẫn luôn đang đợi cô.Hốc mắt Mạnh Lưu Cảnh nóng lên, cô cảm thấy tối nay mình quá kiêu căng!Bật đèn phòng khách, cô làm bộ như không có việc gì: "Sao không bật đèn?"Ngụy Thanh Chu đứng dậy đi lại nhận lấy đồ vật trong tay cô: "Trong nhà quá vắng vẻ, bật đèn lên có vẻ trống trải."Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy liền lập tức cảm thấy đau trong lòng, áy náy nói: "Tớ, lần sau sẽ dẫn cậu đi cùng."Ngụy Thanh Chu dừng bước chân, không nói một lời, lập tức đi đến tủ lạnh lấy ra hai chai bia đặt ở trên bàn."Uống chút không?"Mạnh Lưu Cảnh có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu: "Tớ trước...... Đi tắm."Để nhấn mạnh rằng mình sẽ rất nhanh, cô lại nói thêm thời gian: "Năm phút!"Ngụy Thanh Chu cười: "Tớ sẽ không thúc giục cậu, tớ chờ cậu."Mạnh Lưu Cảnh càng áy náy, đến năm phút cũng chưa tới đã chạy ra, mặc cùng kiểu áo ngủ nhưng khác màu, ngồi ở đối diện nàng.Ngụy Thanh Chu mở bia cho cô, đẩy đến trước mặt: "Cậu nghĩ kỹ rồi sao?"Mạnh Lưu Cảnh sửng sốt: "Cái gì?""Buổi chiều tớ có hỏi cậu, vì sao không vui, cậu nói đợi nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho tớ, hiện tại thì sao, nghĩ kỹ rồi sao?"Tay Mạnh Lưu Cảnh cầm bia lơ lửng, hơi nước từ đầu ngón tay cô trượt xuống cổ tay.Cô đặt bia lên bàn, ra vẻ biệt nữu, nói một nửa giấu một nửa: "Chính là cảm thấy cậu hơi quá đáng, hai chúng ta quan hệ tốt như vậy, cậu đều không nói cho tớ, giấu giếm, không thoải mái!"Ngụy Thanh Chu lặng lẽ nhìn cô ấy, người kia uống đến nhanh, ngẩng đầu lên, cô không nhìn thấy nhiều cảm xúc hơn, liền tin, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời, lại có chút thất vọng."Đây là tớ sai, hiện tại cậu đã biết, có gì muốn hỏi, tớ đều nói cho cậu." Ngụy Thanh Chu chạm nhẹ ly rượu của mình với ly của Mạnh Lưu Cảnh, tao nhã mà nhấp một ngụm nhỏ.Mạnh Lưu Cảnh đã hoàn toàn không hiểu được tâm tư của người kia, càng nghe nhiều, cô càng khó chịu."Cậu chọn, tớ yên tâm." Cô dứt khoát không nói nhiều, "ừng ực ừng ực", hai ngụm đã hết gần nửa ly.Ngụy Thanh Chu nghe vậy, bất đắc dĩ mà cười: "Là sao, tin tưởng tớ như vậy sao......"Nàng cảm thấy có chút khó tả, thái độ của Mạnh Lưu Cảnh làm nàng không nắm chắc được, rõ ràng trước khi ra cửa còn để ý không chịu được, làm nàng trong lòng nhịn không được đi tin vào suy đoán của Tiểu Bạch, nhưng hiện tại trở về, lại là chẳng hề để ý, một bộ không sao cả thần sắc.Mạnh Lưu Cảnh, cậu rốt cuộc có để ý hay không tớ thích người khác?