[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 55
Lo lắng cho cậu.Sáng sớm hôm sau, Mạnh Lưu Cảnh lập tức phản ánh chuyện này với khách sạn. Nhân viên khách sạn liên tục xin lỗi, chủ động miễn toàn bộ chi phí lưu trú của Ngụy Thanh Chu, thậm chí còn tặng thêm một số quà nhỏ xem như bồi thường. May mắn là vết bỏng của nàng không quá nghiêm trọng, chỉ là có hơi nhiều vị trí, không thích hợp để tiếp tục bận rộn chạy tới chạy lui như hôm qua. Mạnh Lưu Cảnh lại giúp nàng bôi thuốc, sau đó cùng Lương Kỳ Đỉnh bàn bạc về chuyện này. Vì cả nhóm là một tập thể, Lương Kỳ Đỉnh cùng những người khác cũng tới thăm hỏi nàng. Tống Trăn Hàng vội vã lên tiếng: "Chu Chu, em sao rồi? Có đi bệnh viện chưa?" Bùi Dung Triệt lập tức chen vào chắn trước mặt hắn: "Anh tránh ra đi, đúng là miệng quạ đen, cứ làm như Ôn Nhu tỷ nhà chúng tôi bị phỏng nghiêm trọng lắm vậy!" Tống Trăn Hàng vẫn cau mày: "Ý tôi không phải vậy... Chu Chu, tôi thực sự lo cho em." Mạnh Lưu Cảnh vô thức nhìn sang một bên, vừa hay bắt gặp vẻ mặt có chút hả hê của Phương Tư Vanh, cảm thấy hơi kỳ quái. Theo lý mà nói, khi thấy người mình thích bị thương, chẳng lẽ không nên bày tỏ sự lo lắng sao? Vậy mà Phương thiếu gia ngược lại trông có vẻ... vui sướng khi người gặp họa? Cô liếc hắn một cái, cố ý hỏi: "Phương đại thiếu gia hôm nay tâm trạng tốt như vậy?" Phương Tư Vanh nghe vậy, tâm trạng càng thêm vui vẻ, hai tay giấu ra sau lưng: "Tất nhiên rồi, đối thủ gặp thất bại, chẳng phải đáng để vui mừng sao?" Mạnh Lưu Cảnh cạn lời. Khó trách cậu ta có thể làm tổng tài, trừ cậu ta ra thì còn ai dám làm nữa chứ? Không bằng sang công ty đối thủ mà sống luôn đi. Lương Kỳ Đỉnh chân thành quan tâm: "Ngụy học muội, em cứ nghỉ ngơi hai ngày đi, chờ khá hơn rồi tính, đừng vội." Da con gái vốn đã mềm, huống hồ Ngụy Thanh Chu còn có khuôn mặt trắng nõn như có thể véo ra nước, chắc chắn rất đau. Tống Trăn Hàng thấy vậy liền nhanh chóng xung phong: "Đoàn trưởng, để Ngụy học muội ở một mình thế này không ổn lắm đâu, hay là để tôi ở lại chăm sóc em ấy." Bạch Tuế An lườm hắn: "Nói vậy là sao? Nếu học ủy cần người chăm sóc, thì bốn đứa bọn tôi ai mà chẳng được? Tại sao cứ nhất định phải là anh? Chuyện tốt gì cũng muốn tranh giành hết à?" Tống Trăn Hàng gượng cười: "Dù sao tôi cũng quen Chu Chu từ nhỏ, hiểu em ấy hơn chút." Dư Úy, từ nãy giờ vẫn im lặng, bất chợt lên tiếng: "Ngụy học muội, trước đây tôi từng tham gia khóa huấn luyện sơ cứu do bệnh viện tổ chức, cũng có chút hiểu biết về việc xử lý vết bỏng. Nếu thật sự cần người giúp, để tôi ở lại đi." Ngụy Thanh Chu từ chối ý tốt của họ: "Chỉ là vết bỏng nhỏ thôi, không sao đâu. Mọi người cứ đi chơi đi, đừng lo cho tôi." Lương Kỳ Đỉnh thở dài: "Vậy sao được? Vẫn nên có một người ở lại, nếu em thấy không khỏe còn có người giúp đỡ." Nói đến mức này rồi, Ngụy Thanh Chu cũng không tiện từ chối nữa, chỉ lặng lẽ im lặng. Cuối cùng, Dư Úy với lý do hợp lý, cộng thêm sự "cạnh tranh gay gắt" của Tống Trăn Hàng, dễ dàng được chọn ở lại. Những người còn lại lên đường, trong phòng chỉ còn lại hai người. Ngụy Thanh Chu không quen ở chung phòng với người khác như vậy, liền chỉ vào ghế dựa: "Chị cứ ngồi đó đi." Nói rồi, nàng đứng dậy định rót nước. Dư Úy vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, để tôi làm cho, em cứ ngồi trên giường đi." Bình nước nhanh chóng bị đoạt lấy. Ngụy Thanh Chu đành phải quay về giường ngồi yên.Dư Úy rót nước, đưa cho Ngụy Thanh Chu một ly, rồi tự mình ngồi xuống ghế, mỉm cười bắt chuyện: "Chúng ta ở chung mấy ngày rồi mà chưa nói chuyện với nhau lần nào. Ngụy học muội có phải ngày thường không thích giao tiếp với người lạ lắm không?" Ngụy Thanh Chu bình thản đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là không giỏi ăn nói lắm." Ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng phủ lên nàng, dưới góc nhìn của Dư Úy, trên gương mặt đó dường như không có lấy một tỳ vết nhỏ, đẹp đến mức có thể khiến mọi cô gái ghen tị. "Vậy à?" Dư Úy cười cười. "Nhưng tôi thấy quan hệ giữa em ấy và Mạnh học muội rất tốt. Hai người tính cách hoàn toàn trái ngược, thỉnh thoảng tôi cũng tò mò, không biết hai người quen nhau thế nào?" Nhắc tới Mạnh Lưu Cảnh, thần sắc của Ngụy Thanh Chu dịu đi đôi chút. Nàng nhớ đến lần đầu tiên hai người ngồi cùng bàn, cũng là người kia không màng ánh mắt của cả lớp, đứng bên cạnh nàng, thản nhiên nói: "Nhường một chút, tớ vào trong." Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, lòng nàng lại trở nên mềm mại. "Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi." Ngụy Thanh Chu mỉm cười, nhấn mạnh. "Sắp bốn năm rồi." Dư Úy có vẻ hơi ngạc nhiên: "Thật sao? Lúc bọn tôi học cấp ba, giáo viên thường sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, không có ai là bạn cùng bàn cố định cả." Ngụy Thanh Chu khẽ cười. Bọn tôi cũng vậy, chỉ là cái tên kia lần nào cũng đứng nhất từ dưới đếm lên. Nhưng nàng không nói ra. Những chuyện liên quan đến Mạnh Lưu Cảnh, nàng luôn âm thầm cất giữ trong lòng, coi đó là điều quý giá riêng mình, không nỡ chia sẻ với người ngoài. Ngụy Thanh Chu thực sự rất đẹp. Khi nàng nói chuyện, người ta có cảm giác cả con người nàng đều toát lên sự cao quý, khiến người khác khó lòng xem nhẹ. Lời nàng nói đều mang đến cảm giác đáng tin cậy, thậm chí dù chỉ nói vài câu ngắn gọn, vẫn có thể khiến người ta tin tưởng. Khi im lặng, nàng như một đóa hoa thanh nhã, dịu dàng mà xa cách. Trong đôi mắt điềm đạm đó có sự bình tĩnh, nhưng cũng có chút kiêu hãnh khó nắm bắt. Nàng không chỉ có ngũ quan hoàn hảo, mà còn sở hữu thần thái và khí chất riêng biệt. Vẻ đẹp của nàng vừa đủ để khiến người ta say mê, nhưng cũng vừa đủ để tạo ra khoảng cách tự ti trong lòng người khác. Ngày thường không nhìn kỹ thì thôi, nhưng hôm nay chỉ có hai người ở chung, Dư Úy không thể không quan sát nàng cẩn thận hơn. Bầu không khí trở nên yên lặng. Dư Úy đặt ly nước xuống, chợt hỏi: "Những người khác đều cùng tuổi, vậy các em cũng là bạn học à?" Ngụy Thanh Chu gật đầu. Dư Úy cười nói: "Bọn họ thật may mắn, ngày nào cũng có thể nhìn thấy một mỹ nữ như em, chắc hẳn lúc nào cũng tìm cách ngồi gần em nhỉ?" Thực tế đúng là như vậy. Ngụy Thanh Chu mỉm cười, không phủ nhận. Không biết vì sao, mặc dù đề tài của Dư Úy chỉ là trò chuyện bình thường, nhưng Ngụy Thanh Chu luôn có cảm giác mình đang bị dẫn dắt để nói ra điều gì đó. Nàng vốn thích yên tĩnh, bất kể xung quanh có bao nhiêu người, nàng đều có thể chìm vào thế giới riêng của mình. Còn Dư Úy thì ngược lại, khi nhìn thấy Ngụy Thanh Chu ngồi im lặng đọc sách, trong lòng nàng dần dần sinh ra cảm giác mất kiên nhẫn. Người có tâm bao giờ cũng dễ nôn nóng hơn người vô tâm. Sau hơn một tiếng đồng hồ trò chuyện không đầu không đuôi, Dư Úy rốt cuộc nhịn không được, bất ngờ hỏi: "Vậy còn Phương Tư Vanh thì sao? Ngày thường hai người ở chung thế nào?" Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, đúng là hơi kỳ quái. Ngụy Thanh Chu nhạy bén nhận ra, nhưng chỉ đáp ngắn gọn: "Bạn học." Bạn học—một mối quan hệ không rõ ràng. Có thể chỉ đơn giản là bạn cùng lớp, nhưng cũng có thể sau nhiều năm nữa, họ vẫn sẽ là những người đồng môn quan tâm lẫn nhau. Dư Úy dường như không hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục nói: "Nhưng tôi thấy Phương Tư Vanh có vẻ rất để tâm đến em. Em không nhận ra sao?" Để tâm?Ngụy Thanh Chu biết, nàng đối với tình địch cũng có chút để tâm. Lật sang một trang sách, nàng thản nhiên nói: "Tôi cũng để tâm đến hắn không kém, thậm chí còn nhiều hơn." Dư Úy siết nhẹ ly nước trong tay, khẽ cười: "Ngụy học muội sẽ không cảm thấy Phương Tư Vanh là người dễ tiếp cận đấy chứ? Chị nghe nói gia đình em ấy rất có thế lực, là một đại thiếu gia?" Ngụy Thanh Chu cuối cùng cũng nhận ra điểm không thích hợp—đây là vì Phương Tư Vanh nên Dư Úy mới có địch ý với nàng sao? Nhàm chán. Trong nháy mắt, nàng mất hứng trò chuyện, dứt khoát cầm điện thoại nhắn tin cho Mạnh Lưu Cảnh. [Đang làm gì?]Bên kia, Mạnh Lưu Cảnh đang dạy một bé gái vẽ tranh. Nhìn thấy tin nhắn của Ngụy Thanh Chu, cô chụp một bức ảnh gửi qua. [Tiểu Hoa đang học vẽ Tiểu Hoa.] Ngụy Thanh Chu mở ảnh ra, khóe môi hơi cong lên. [Bên cạnh kia là cậu vẽ sao?]Mạnh Lưu Cảnh: [Đương nhiên! Nếu cậu cần chứng nhận chữ ký tay, tớ có thể xé ra đưa cậu. Mấy năm sau cậu có thể dùng nó để vinh hoa phú quý!]Người này lúc nào cũng nghịch ngợm. Ngụy Thanh Chu bất giác cảm thấy thoải mái hơn, tiếp tục trò chuyện với Mạnh Lưu Cảnh. Bên này, Dư Úy cũng cầm điện thoại, liếc nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Ngụy Thanh Chu. Đẹp thật, nhưng mà khiến người ta bực bội! Nàng nhắn tin cho Lương Kỳ Đỉnh: [Mọi người đang làm gì vậy?]Lương Kỳ Đỉnh là người thật thà, nàng biết rõ điều đó. Quả nhiên, không lâu sau, Lương Kỳ Đỉnh gửi một đoạn video, quay lại tình trạng của mọi người cùng với giọng nói của hắn: "Đều đang nghỉ ngơi, chuẩn bị lát nữa nấu cơm trưa. Ngụy học muội thì sao?" Dư Úy tắt âm, chậm rãi tua video tìm kiếm bóng dáng Phương Tư Vanh. Người nọ đang ngồi trong xe, cửa sổ kéo xuống, cúi đầu xem điện thoại. Lại nhìn về phía Ngụy Thanh Chu ngồi trên giường, biểu cảm nhẹ nhàng, cộng thêm tin nhắn vừa rồi không có phản hồi... Dư Úy hít sâu một hơi. —Đây là đang trò chuyện à? Ngụy Thanh Chu và Phương Tư Vanh đã bắt đầu rồi sao? Phương Tư Vanh vốn đang xem thị trường chứng khoán, nhưng khi thấy Mạnh Lưu Cảnh chụp ảnh trò chuyện, giác quan thứ sáu lập tức nhắc nhở hắn rằng cậu ta đang chia sẻ với Ngụy Thanh Chu. Hắn bất mãn, lập tức nhắn tin cho Mạnh Lưu Cảnh: [Không lo làm việc đàng hoàng, ấu trĩ!]Mạnh Lưu Cảnh nhận được tin nhắn, lập tức nhìn sang hắn, nở một nụ cười thân thiện. Phương Tư Vanh còn chưa kịp phát cáu thì đã thấy người kia trợn mắt, khẩu hình rõ ràng chửi hắn: "Có! Bệnh!"Phương Tư Vanh ném điện thoại sang một bên, kéo cửa kính xe lên, tức giận! --- Sau giờ nghỉ ngơi, phần nấu ăn được giao toàn quyền cho Lưu Húc Hà. Để thể hiện hình tượng tốt, Tống Trăn Hàng cũng chủ động nhận làm vài món. Thoáng thấy một nữ sinh đi ngang qua, hắn lập tức nở nụ cười đã luyện tập nhiều năm, đồng thời tăng tốc độ xào chảo. Lưu Húc Hà và Bùi Dung Triệt, được giảm tải công việc, lập tức ghé đầu thì thầm với nhau, cầm xẻng không biết đang lén lút làm trò gì. Bạch Tuế An nhìn Tống Trăn Hàng điên cuồng múa muỗng, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Lão đại, Tống Trăn Hàng trông như con công đực, cứ đứng đó khoe mẽ cái gì vậy?" Mạnh Lưu Cảnh ném cọng rau cần vào thùng rác, cười nhạt: "Chắc là muốn được đại tiểu thư Bạch Tuế An nhìn trúng đi. Cậu nhớ đừng phụ lòng hắn đấy." Bạch Tuế An rùng mình từ chối: "Thôi miễn đi, nghĩ thôi đã thấy phiền." Rồi nàng chuyển đề tài, lo lắng hỏi: "Không biết học ủy thế nào rồi, lão đại, vết thương của học ủy có nghiêm trọng không?" Mạnh Lưu Cảnh lắc đầu: "Chỉ có vài chỗ bị phồng nước, rất nhỏ, không có gì nghiêm trọng." Bạch Tuế An nhịn xuống ý cười gian xảo, vì nàng biết nếu bị Mạnh Lưu Cảnh phát hiện, chắc chắn cậu ta sẽ đoán ra tâm tư của nàng. "Lão đại, cậu giúp học ủy xem à?" Mạnh Lưu Cảnh nhớ lại khoảnh khắc bôi thuốc, hình ảnh đen trắng đan xen, tai hơi nóng lên: "Giúp bôi thuốc thôi, nàng không tự làm được." Bạch Tuế An cố tình giả bộ thờ ơ: "A? Vậy chắc là ở vị trí đặc biệt, chẳng lẽ ở lưng sao?" Mạnh Lưu Cảnh đang cầm bó rau cần, nghe vậy bỗng dừng tay, nhớ đến hình ảnh kia, giọng khẽ trầm xuống: "Ừm, lưng và eo." "A~" Bạch Tuế An không nhịn được nữa, hí hửng trêu chọc: "Lão đại, tối nay tớ giúp học ủy bôi thuốc nhé, tớ cũng muốn sờ lưng mỹ nữ!" Vừa dứt lời, Lâm Tầm Nam lập tức hóng hớt chen vào: "Bôi thuốc? Ai? Lưng ai?" Mạnh Lưu Cảnh nhanh chóng gom rau cần lại, đứng dậy, giọng bình thản: "Chuyện gì đâu, đừng nghĩ linh tinh. Thích bôi thì đi mà bôi, thần kinh."Bạch Tuế An mỉm cười nhìn Mạnh Lưu Cảnh đang chột dạ bứt rau cần, sau đó kéo Lâm Tầm Nam sang một bên thì thầm to nhỏ. Mạnh Lưu Cảnh một mình chịu đựng cảm giác xấu hổ bị khơi lên, thầm thì với hệ thống: "Có phải các nàng hơi kỳ quái không? Sao cứ toàn nói mấy chuyện khó hiểu vậy?" Hệ thống phát ra âm thanh điện tử: "Thật ra ký chủ đừng nói thế, ta cũng có rất nhiều lúc muốn khuyên ký chủ những câu như vậy. Cảm ơn nữ phụ đã nói hộ lòng ta." Mạnh Lưu Cảnh: ... Dưới cơn tức giận, Mạnh Lưu Cảnh băm nát rau cần thành mười mấy đoạn! --- Buổi tối, sau khi về đến nơi lưu trú, Mạnh Lưu Cảnh lập tức xuống xe rồi đi thẳng đến phòng của Ngụy Thanh Chu. Lúc cô đến nơi, Dư Úy cũng vừa đứng dậy định ra ngoài đón mọi người. Hai người chạm mặt ngay cửa, Dư Úy mỉm cười: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi." Mạnh Lưu Cảnh không có nhiều kiên nhẫn với người khác, chỉ gật đầu rồi bước vào phòng, vừa đi vừa hỏi: "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?" Ngay khi cô bước vào, ánh mắt Ngụy Thanh Chu liền dõi theo cô, sự mong chờ trong lòng khiến cảm giác không thoải mái khi ở cạnh Dư Úy cả ngày cũng vơi đi đáng kể. "Cũng tạm." Ngụy Thanh Chu chỉ vào mép giường, ý bảo: "Ngồi đây nói chuyện đi." Chiếc giường này so với chiếc ghế cách Dư Úy tám trăm mét kia thì thoải mái hơn nhiều. Dư Úy nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm khinh thường—đối với mình thì lạnh lùng xa cách, còn với người khác thì vồn vã lấy lòng. Quả nhiên bản chất như nhau cả thôi. Thật nực cười! Một người như vậy, sao có thể xứng đáng với Phương Tư Vanh chứ? Lúc này, Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà cũng kéo nhau vào phòng, còn mang theo một chậu hoa hướng dương to đùng. Lưu Húc Hà cười hiền lành: "Ôn Nhu tỷ, nhìn xem này, bọn tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu một chậu hoa, còn tìm đồ trang trí để đặt vào nữa. Để nó trong phòng, cậu nhìn sẽ thấy vui hơn đó!" Mạnh Lưu Cảnh liếc hai người họ: "Vậy đây chính là lý do hai cậu cố tình chậm trễ không chịu về sớm?" Bùi Dung Triệt vô cùng đắc ý: "Đương nhiên! Ôn Nhu tỷ, cậu có thích không?" Ngụy Thanh Chu nhoẻn miệng cười, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Mạnh Lưu Cảnh chen ngang: "Đào từ trong đất lên, lỡ đâu có sâu thì sao? Nửa đêm mà nó bò lên giường hù cậu ấy sợ chết thì sao?" Ngụy Thanh Chu khẽ vỗ mu bàn tay cô một cái: "Sẽ không đâu. Tớ thích lắm, cảm ơn hai cậu, cứ để đây đi." Bùi Dung Triệt cười ha ha—hắn không hiểu tại sao, nhưng mỗi lần Ngụy Thanh Chu dung túng để cậu ta và Lưu Húc Hà "làm xằng làm bậy", cậu ta đều có một cảm giác thân thuộc, giống như được mẹ bao dung vậy. "Ai da, không cần khách sáo thế đâu." Cậu ta cười hì hì, sau đó kéo Lưu Húc Hà chạy đi. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở: "Cảnh tỷ, cậu phải chăm sóc Ôn Nhu tỷ cho tốt vào nha! Nếu có sơ suất gì..." Mạnh Lưu Cảnh lườm hắn một cái: "Liền lột sạch da cậu, mau cút đi!" Hai người cười ha ha rồi chạy mất. Mạnh Lưu Cảnh tiến lên kiểm tra chậu hoa hướng dương một lượt, xác định không có côn trùng bò ra thì mới yên tâm phần nào. Ngụy Thanh Chu nhìn cô cẩn thận như vậy thì bật cười: "Làm gì mà khoa trương thế, tớ không yếu đuối vậy đâu." Mạnh Lưu Cảnh thuận miệng đáp: "Tớ yếu đuối. Tối qua cậu bị sốt, suýt nữa làm tớ sợ chết khiếp." Ngụy Thanh Chu khẽ mím môi: "Cậu sợ cái gì chứ?" "Là sợ cậu không qua khỏi." Mạnh Lưu Cảnh trả lời, sau đó ngồi trở lại mép giường. Cô nhìn Ngụy Thanh Chu vẫn im lặng, không biết vì sao lại hỏi: "Cậu với Dư Úy hôm nay làm gì? Có thấy chán không?" Nhắc đến Dư Úy, Ngụy Thanh Chu liền nhớ lại cảm giác kỳ lạ lúc trước. Nàng vốn không quen thể hiện trạng thái thoải mái trước mặt người lạ, vậy nên cả ngày hôm nay gần như chỉ ngồi trên giường. Nhưng bây giờ, Mạnh Lưu Cảnh đã quay lại, đương nhiên nàng không cần phải căng thẳng như thế nữa. Ngụy Thanh Chu đưa tay về phía trước, bàn tay trắng nõn vươn ra trước mặt Mạnh Lưu Cảnh, nhẹ giọng nói: "Đỡ tớ một chút, tớ muốn nằm sấp xuống."Mạnh Lưu Cảnh dùng ánh mắt mang theo chút thưởng thức nhìn bàn tay đang vươn ra của Ngụy Thanh Chu, sau đó nắm lấy tay nàng, giúp nàng bỏ vào trong chăn. Lúc thu tay về, lòng bàn tay cô vẫn còn cảm giác mềm mại, như thể còn vương lại hơi ấm từ tay người kia.